Nữ Nhân Gia Khuynh Thế Thiên Hạ
Chương 16-2: Túy Viên Lâu! (2)
Ánh nắng chiếu rọi len qua khung cửa sổ đối diện chiếc giường của hai người đang nằm. Dù hai người đang nằm trên một chiếc giường. Nhưng y phục lại chỉnh tề. Chỉ đơn thuần là ôm nhau. Không có những hành động gì hơn.
Một người y phục đỏ ngạo nghễ cháy rực như lửa. Một người y phục trắng thuần khiết không nhiễm bụi trần. Màu của máu và Màu của sự trong sáng hòa lẫn vào nhau. Một màu vàng của ánh nắng chiếu xuyên qua trộn lẫn với màu của hai người. Nó không gây cảm giác đau mắt mà ngược lại. Nó còn cho ta cảm thấy một màu sắc tất chân thật. Rất hài hòa.
Song Phi Yến nghe những lời của Lạc Khuynh nói. Hắn lại trốn tránh ánh mắt của nàng. Không biết hắn có suy nghĩ gì hay có mục đích gì. Nhưng, đây chính là lời từ biệt của hắn dành cho nàng sao??
Âm thanh lên tận cổ họng thì bị nghẹn lại. Trái tim nàng như bị ai bóp chặt. Dù nàng không để tâm hắn. Nhưng một người đã sống với nàng năm năm. Người đã an ủi nàng. Những Lúc nàng tuyệt vọng nhất thì ít nhất cũng có mặt hắn. Chính nàng cũng không muốn để hắn đi như vậy. Mặc dù cuộc trả thù của nàng đang còn dài và chông gai. Nàng thực không muốn hắn nhung tay vào và cò muốn còn tránh xa nàng. Càng xa càng tốt. Có điều, ít nhất, nàng cũng phải làm được gì cho hắn.
“Sư phụ người tính đi đâu hay sao?"
Song Phi Yến không còn lạnh lùng hay lạnh nhạt như lúc nãy. Chỉ đơn thuần là nhẹ giọng nói.
Lạc Khuynh lắc đầu. Cằm của hắn cọ cọ vào đầu nàng.
“Chỉ là nếu như thôi!"
Song Phi Yến vẫn không hết nghi ngờ. Nhíu mày lại.
“Người đang có chuyện gì giấu ta?"
Hắn khựng lại một lát. Rồi phong hoa tuyệt diễm bật cười. Đưa bàn tay thô ráp mà trắng mịn lên xoa lông mày của nàng.
“Đang là tiểu hài tử mà đã nhăn mày nhăn mặt rồi"
Tiểu hài tử? Lão nhân gia người chắc đã quên một vấn đề quan trọng này rồi. Nàng nay đã mười lăm. Đủ tuổi kết bái phu thê rồi đó. Rồi năm sau là sinh con.
Nghĩ đến đây Song Phi Yến lại cản thấy chán ghét. Nàng muốn mình lớn hơn một chút nữa mới nghĩ đến chuyện này. Nhưng nếu sư phụ không nói nàng cũng quên mất. Ngày mai phải bảo Thanh Liêm chuẩn bị những thứ tốt để đào hôn.
Lạc Khuynh cố tránh vấn đề nàng hỏi. Bỗng dưng thấy nàng đang suy nghĩ về chuyện khác. Trầm mặc hồi lâu không nói cái gì. Hắn lại bật cười.
Đột nhiên nhớ đến ngày đó gặp mặt trên thuyền rồng. Khuôn mặt nàng hớn hở còn nắm tay bắt chân với người ta. Đôi mắt hắn tối sầm lại.
“Phi Yến, nếu để ta thấy có người nào dám chạm vào nàng. Thì đừng trách ta tâm thủ ngoạn lạt"
Đôi mắt vô tội mở to.
“Ý là sao?"
“Chính là thấy người khác đưa ngón tay chạm vào nàng, ta sẽ chặt đứt nó. Nếu thấy bàn tay thì ta sẽ chặt đứt cả cánh tay. Ngay cả lão thiên ta cũng dám đi"
Song Phi Yến nuốt một ngụm nước bọt. Nàng biết hắn đã nói là làm. Sau này phải nhờ Thanh Liêm đóng giả một thời gian.
Nàng đột nhiên nhớ đến vấn đề nào đó. Híp mắt phượng lại. Thanh Liêm đã từng nói. Nếu sư phụ đang trong giai đoạn chuyển giới mà đụng chạm vào nhữ nhân chính là tổn thương nghiêm trọng nha. Sao từ nãy đến giờ. Nàng thấy sư phụ có vẻ. Khỏe mạnh hơn bình thường.
Xoay người lại. Khuôn mặt bỗng chạm vào lồng ngực rắn chắc của hắn. Khuôn mặt bỗng đỏ lên. Vội bật dậy. Lại bị một bà tay to lớn kéo xuống.
Hành động ngờ nghệch của nàng làm hắn cảm thấy buồn cười. Hiện tại nàng khác hẳn con người lạnh lùng sắc bén xảo quyệt mà hắn đã từng gặp. Dù nàng không thích hắn nhưng ít nhất nàng ở trước mặt mình đã bộc lộ con người thật.
“Đứng dậy" giọng nói lạnh lùng truyền đến.
“Nàng không thích?"
“Không thích" Song Phi Yến khẳng định gật đầu.
“Được rồi. Đứng dậy"
Lạc Khuynh dễ dàng thỏa hiệp. Từ trước đến nay vẫn vậy. Khi nàng xác định không thích thì hắn dù có muốn cũng không làm.
Lần đầu chính nàng cảm thấy nghi ngờ vì sao hắn đối tốt với nàng như vậy? Đến lần thứ hai nàng tập quen dần. Đến lần thứ ba chính nàng rất cảm động. Và đến lần thứ tư, thứ năm, thứ sáu...
Có lẽ đã chai lì với việc này nên ngay cả hắn cũng xem đây là một sự thật hiển nhiên.
Song Phi Yến bỗng dưng nghĩ đến điều gì đó. Vội quay lại hỏi.
“Sư phụ"
“Hử" Lạc Khuynh liếc mắt nhìn nàng một cái.
“Có thật, người không có giấu ta chuyện gì, có phải hay không??"
Lạc Khuynh hơi khựng lại một lát. Chỉ tao nhã cười.
“Ta không thích nói dối cũng như ta không thích nói ra vấn đề này, sau này rồi nàng sẽ biết"
“Nhưng sau này người sẽ phải hối hận"
Song Phi Yến ương bướng cãi lại. Nàng nhất định phải biết sư phụ đang dấu nàng chuyện gì.
Lạc Khuynh chỉ đơn giản là gật đầu.
“Ta chắc chắn sẽ hối hận" nhưng ta tình nguyện hối hận.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
“Quận chúa" Cẩm Băng thân người nhỏ nhắn. Mang y phục màu xanh lục đơn giản. Đôi mắt lạnh nhạt sắc bén qủy xuống.
Song Phi Yến vẫn như cũ mang y phục màu đỏ. Nhưng đổi lại kiểu cách khác nhau. Đơn giản nhưng hoa lệ. Nó như có một luồng sáng tỏa ra ánh hào quang. Nàng tao nhã ngồi trên ghế. Tay cầm quyển sách. Đôi mắt hơi mở vừa đọc vừa nói.
“Chuyện gì?"
Cẩm Băng rối rắm một hồi cũng kiên quyết ngẩng đầu lên nhìn Song Phi Yến. Khuôn mặt lo lắng đến cực điểm. Ấp úng nói:
“Hình như, Liễu An Lam đã phát hiện...."
Song Phi Yến thì ngược lại. Vẫn thông thả đọc sách.
“Độc tính trên người ngươi đã giải, quan tâm đến nàng là làm cái gì?"
Cẩm Băng nghe từng chữ từng chữ một của Song Phi Yrên. Bàn tay nóng nảy mà bấu lấy vạt áo. Sao đến mức này quận chúa còn bình thản mà ngồi đọc sách. Thực lực của Liễu An Lam dù nàng không biết nhưng nàng cảm nhận được là rất lớn. Lỡ như vì nành mà quận chúa gặp nguy hiểm thì thế nào.
Song Phi Yến không quan tâm Cẩm Băng nghĩ gì. Nếu sợ thì ngay lúc đầu nàng sẽ không xuống núi. Nhẹ nhàng gấp quyển sách lại cúi đầu nhìn Cẩm Băng. Đưa tay vỗ nhẹ vào vai nàng.
“Liễu An Lam hiện đang ở đâu??"
“Theo như tình báo thì hiện tại nàng đang ở Túy Viên Lâu"
Cẩm Băng thở một hơi. Nghi ngờ chủ nhân hỏi như vậy làm câu gì.
Đôi mắt sắc bén của Song Phi Yến lóe lên. Nàng mặc kệ nàng ta đến Túy Viên lâu làm cái gì. Nàng chỉ biết Cẩm Băng đã là người của nàng. Sốngà người của nàng chết làm ma theo nàng. Cuộc sống của những người bên cạnh nàng không hề có hai chữ “phản bội“. Nàng đã mất đu tình cảm vốn có của mình. Chỉ có thể trách bản thân kém cỏi. Nhưng dù kém coi thì có cáu tốt của nó. Một cục đá lớn nàng đã bị vấp ngã. Đến thần thứ hai nàng sẽ không vấp phải nó, cũng không trốn tránh mà chínhà dùng sức lực của bản thân mà đập tan nó. Muốn tuyên bố cho cả thế giới biết. Ai ngăn cản hay muỗn hãm hại nàng đều có kết cục như viên đá kia. Bị đánh nết vỡ vụn....
Nhẹ nhàng mỉm chời. Đôi môi đỏ mọng phun ra từng chữ từng chữ một....
“Chuẩn bị ngựa, bản cung hôm nay tâm tình rất tốt, cũng muốn đi dạo ở Túy Vhên Lâu..."
Một người y phục đỏ ngạo nghễ cháy rực như lửa. Một người y phục trắng thuần khiết không nhiễm bụi trần. Màu của máu và Màu của sự trong sáng hòa lẫn vào nhau. Một màu vàng của ánh nắng chiếu xuyên qua trộn lẫn với màu của hai người. Nó không gây cảm giác đau mắt mà ngược lại. Nó còn cho ta cảm thấy một màu sắc tất chân thật. Rất hài hòa.
Song Phi Yến nghe những lời của Lạc Khuynh nói. Hắn lại trốn tránh ánh mắt của nàng. Không biết hắn có suy nghĩ gì hay có mục đích gì. Nhưng, đây chính là lời từ biệt của hắn dành cho nàng sao??
Âm thanh lên tận cổ họng thì bị nghẹn lại. Trái tim nàng như bị ai bóp chặt. Dù nàng không để tâm hắn. Nhưng một người đã sống với nàng năm năm. Người đã an ủi nàng. Những Lúc nàng tuyệt vọng nhất thì ít nhất cũng có mặt hắn. Chính nàng cũng không muốn để hắn đi như vậy. Mặc dù cuộc trả thù của nàng đang còn dài và chông gai. Nàng thực không muốn hắn nhung tay vào và cò muốn còn tránh xa nàng. Càng xa càng tốt. Có điều, ít nhất, nàng cũng phải làm được gì cho hắn.
“Sư phụ người tính đi đâu hay sao?"
Song Phi Yến không còn lạnh lùng hay lạnh nhạt như lúc nãy. Chỉ đơn thuần là nhẹ giọng nói.
Lạc Khuynh lắc đầu. Cằm của hắn cọ cọ vào đầu nàng.
“Chỉ là nếu như thôi!"
Song Phi Yến vẫn không hết nghi ngờ. Nhíu mày lại.
“Người đang có chuyện gì giấu ta?"
Hắn khựng lại một lát. Rồi phong hoa tuyệt diễm bật cười. Đưa bàn tay thô ráp mà trắng mịn lên xoa lông mày của nàng.
“Đang là tiểu hài tử mà đã nhăn mày nhăn mặt rồi"
Tiểu hài tử? Lão nhân gia người chắc đã quên một vấn đề quan trọng này rồi. Nàng nay đã mười lăm. Đủ tuổi kết bái phu thê rồi đó. Rồi năm sau là sinh con.
Nghĩ đến đây Song Phi Yến lại cản thấy chán ghét. Nàng muốn mình lớn hơn một chút nữa mới nghĩ đến chuyện này. Nhưng nếu sư phụ không nói nàng cũng quên mất. Ngày mai phải bảo Thanh Liêm chuẩn bị những thứ tốt để đào hôn.
Lạc Khuynh cố tránh vấn đề nàng hỏi. Bỗng dưng thấy nàng đang suy nghĩ về chuyện khác. Trầm mặc hồi lâu không nói cái gì. Hắn lại bật cười.
Đột nhiên nhớ đến ngày đó gặp mặt trên thuyền rồng. Khuôn mặt nàng hớn hở còn nắm tay bắt chân với người ta. Đôi mắt hắn tối sầm lại.
“Phi Yến, nếu để ta thấy có người nào dám chạm vào nàng. Thì đừng trách ta tâm thủ ngoạn lạt"
Đôi mắt vô tội mở to.
“Ý là sao?"
“Chính là thấy người khác đưa ngón tay chạm vào nàng, ta sẽ chặt đứt nó. Nếu thấy bàn tay thì ta sẽ chặt đứt cả cánh tay. Ngay cả lão thiên ta cũng dám đi"
Song Phi Yến nuốt một ngụm nước bọt. Nàng biết hắn đã nói là làm. Sau này phải nhờ Thanh Liêm đóng giả một thời gian.
Nàng đột nhiên nhớ đến vấn đề nào đó. Híp mắt phượng lại. Thanh Liêm đã từng nói. Nếu sư phụ đang trong giai đoạn chuyển giới mà đụng chạm vào nhữ nhân chính là tổn thương nghiêm trọng nha. Sao từ nãy đến giờ. Nàng thấy sư phụ có vẻ. Khỏe mạnh hơn bình thường.
Xoay người lại. Khuôn mặt bỗng chạm vào lồng ngực rắn chắc của hắn. Khuôn mặt bỗng đỏ lên. Vội bật dậy. Lại bị một bà tay to lớn kéo xuống.
Hành động ngờ nghệch của nàng làm hắn cảm thấy buồn cười. Hiện tại nàng khác hẳn con người lạnh lùng sắc bén xảo quyệt mà hắn đã từng gặp. Dù nàng không thích hắn nhưng ít nhất nàng ở trước mặt mình đã bộc lộ con người thật.
“Đứng dậy" giọng nói lạnh lùng truyền đến.
“Nàng không thích?"
“Không thích" Song Phi Yến khẳng định gật đầu.
“Được rồi. Đứng dậy"
Lạc Khuynh dễ dàng thỏa hiệp. Từ trước đến nay vẫn vậy. Khi nàng xác định không thích thì hắn dù có muốn cũng không làm.
Lần đầu chính nàng cảm thấy nghi ngờ vì sao hắn đối tốt với nàng như vậy? Đến lần thứ hai nàng tập quen dần. Đến lần thứ ba chính nàng rất cảm động. Và đến lần thứ tư, thứ năm, thứ sáu...
Có lẽ đã chai lì với việc này nên ngay cả hắn cũng xem đây là một sự thật hiển nhiên.
Song Phi Yến bỗng dưng nghĩ đến điều gì đó. Vội quay lại hỏi.
“Sư phụ"
“Hử" Lạc Khuynh liếc mắt nhìn nàng một cái.
“Có thật, người không có giấu ta chuyện gì, có phải hay không??"
Lạc Khuynh hơi khựng lại một lát. Chỉ tao nhã cười.
“Ta không thích nói dối cũng như ta không thích nói ra vấn đề này, sau này rồi nàng sẽ biết"
“Nhưng sau này người sẽ phải hối hận"
Song Phi Yến ương bướng cãi lại. Nàng nhất định phải biết sư phụ đang dấu nàng chuyện gì.
Lạc Khuynh chỉ đơn giản là gật đầu.
“Ta chắc chắn sẽ hối hận" nhưng ta tình nguyện hối hận.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
“Quận chúa" Cẩm Băng thân người nhỏ nhắn. Mang y phục màu xanh lục đơn giản. Đôi mắt lạnh nhạt sắc bén qủy xuống.
Song Phi Yến vẫn như cũ mang y phục màu đỏ. Nhưng đổi lại kiểu cách khác nhau. Đơn giản nhưng hoa lệ. Nó như có một luồng sáng tỏa ra ánh hào quang. Nàng tao nhã ngồi trên ghế. Tay cầm quyển sách. Đôi mắt hơi mở vừa đọc vừa nói.
“Chuyện gì?"
Cẩm Băng rối rắm một hồi cũng kiên quyết ngẩng đầu lên nhìn Song Phi Yến. Khuôn mặt lo lắng đến cực điểm. Ấp úng nói:
“Hình như, Liễu An Lam đã phát hiện...."
Song Phi Yến thì ngược lại. Vẫn thông thả đọc sách.
“Độc tính trên người ngươi đã giải, quan tâm đến nàng là làm cái gì?"
Cẩm Băng nghe từng chữ từng chữ một của Song Phi Yrên. Bàn tay nóng nảy mà bấu lấy vạt áo. Sao đến mức này quận chúa còn bình thản mà ngồi đọc sách. Thực lực của Liễu An Lam dù nàng không biết nhưng nàng cảm nhận được là rất lớn. Lỡ như vì nành mà quận chúa gặp nguy hiểm thì thế nào.
Song Phi Yến không quan tâm Cẩm Băng nghĩ gì. Nếu sợ thì ngay lúc đầu nàng sẽ không xuống núi. Nhẹ nhàng gấp quyển sách lại cúi đầu nhìn Cẩm Băng. Đưa tay vỗ nhẹ vào vai nàng.
“Liễu An Lam hiện đang ở đâu??"
“Theo như tình báo thì hiện tại nàng đang ở Túy Viên Lâu"
Cẩm Băng thở một hơi. Nghi ngờ chủ nhân hỏi như vậy làm câu gì.
Đôi mắt sắc bén của Song Phi Yến lóe lên. Nàng mặc kệ nàng ta đến Túy Viên lâu làm cái gì. Nàng chỉ biết Cẩm Băng đã là người của nàng. Sốngà người của nàng chết làm ma theo nàng. Cuộc sống của những người bên cạnh nàng không hề có hai chữ “phản bội“. Nàng đã mất đu tình cảm vốn có của mình. Chỉ có thể trách bản thân kém cỏi. Nhưng dù kém coi thì có cáu tốt của nó. Một cục đá lớn nàng đã bị vấp ngã. Đến thần thứ hai nàng sẽ không vấp phải nó, cũng không trốn tránh mà chínhà dùng sức lực của bản thân mà đập tan nó. Muốn tuyên bố cho cả thế giới biết. Ai ngăn cản hay muỗn hãm hại nàng đều có kết cục như viên đá kia. Bị đánh nết vỡ vụn....
Nhẹ nhàng mỉm chời. Đôi môi đỏ mọng phun ra từng chữ từng chữ một....
“Chuẩn bị ngựa, bản cung hôm nay tâm tình rất tốt, cũng muốn đi dạo ở Túy Vhên Lâu..."
Tác giả :
Lam Mộc Linh