Nữ Nhân Của Thị Trưởng
Chương 93: Chuẩn bị kết thúc

Nữ Nhân Của Thị Trưởng

Chương 93: Chuẩn bị kết thúc



“Này, có phải là bị doạ sợ rồi không? Ha ha…" Cristina bên kia cười vui vẻ.
“Chủ Nhật?" Tiêu Ý Hàn nhíu mày, nói:"ngày mai ta đi công tác, phải nửa tháng mới có thể trở về."
“Hả???" Cristina kinh ngạc, nàng đề cao âm lượng nói:"Không thể như vậy a, Hàn, chúng ta vẫn chờ nhân vật lớn như ngươi làm chứng hôn cho chúng ta mà.."
Tiêu Ý Hàn nhíu mày, nàng làm sao biết thời gian tự nhiên trùng hợp như vậy. Nàng nghĩ nghĩ, bình tĩnh nói:" Để ta coi sao, coi có trở lại sớm hơn chút được không, nhưng chủ nhật thì thật có hơi khó."
“Ô ô… Như thế nào ngươi sớm không đi muộn không đi lại đi công tác ngay lúc này chứ? "
“Ngươi thì tốt hơn ta sao mà nói? Kết hôn là chuyện lớn vậy mà các ngươi định xong thời gian mới nói cho ta biết, với lại ta đi công tác là chuyện rất thường xuyên, ngươi cũng không phải không biết ta luôn bận rộn." Tiêu Ý Hàn bất đắc dĩ nói.
“Ta… Ninh Ninh đâu, đưa điện thoại cho Ninh Ninh đi, ta không cần phải nói với ngươi nữa." Cristina không phản đối được Tiêu Ý Hàn nên nổi giận đùng đùng kêu gào đòi gặp Tô Ninh.
“Chủ nhật nàng nhất định có thời gian đi, nàng đang ở trong phòng ngủ rồi."
“Ngươi đem điện thoại đưa cho Ninh Ninh, ta muốn tìm nàng."
“Ngươi tìm làm gì?"
“Ta tìm nàng làm phù dâu cho ta…"
……
“Chị Cristina kêu em làm phù dâu…" Tô Ninh cúp điện thoại, quay đầu kinh ngạc
nói với thị trưởng.
“Ừ, em không muốn đi sao?" Tiêu Ý Hàn gật gật đầu, hỏi.
Tô Ninh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lắc đầu.
“Chính là, em chưa làm qua phù dâu bao giờ, có thể làm sao?"
" nếu em không muốn đi cũng được, để tôi nói giùm cho."
“Không phải." Tô Ninh vây quanh trước người thị trưởng đại nhân, ôm cổ ngồi trên đùi nàng, cô nói:"Em đi, em còn chưa làm qua phù dâu, bây giờ được làm phù dâu cho chị Cristina xinh đẹp đương nhiên em nguyện ý đi."
Tiêu Ý Hàn bĩu môi nhéo mũi Tô Ninh, trêu tức hỏi:"Không khó chịu nữa?"
Tô Ninh mím môi, vùi đầu vào vai thị trưởng, thì thầm:"Khổ sở, rất khó chịu, ai bảo chị rời đi lâu như vậy, em nhớ chị thì làm sao?"
Tiêu Ý Hàn ôm eo Tô Ninh, vẻ mặt hạnh phúc an ủi:"Nhớ tôi thì cứ gọi điện thoại cho tôi."
“Nếu không chị dẫn em cùng đi đi?" Tô Ninh giống như nghĩ đến cái gì, kéo ra khoảng cách giữa hai người, mở to mắt nói với thị trưởng.
“Hiện tại có thể không được, em không phải muốn tham gia hôn lễ của chị Cristina sao?" Tiêu Ý Hàn kéo Tô Ninh vào lại trong ngực, ôn nhu nói:" Ngoan, tôi sẽ mau chóng trở về, dù có mang em theo tôi cũng không có thời gian chơi cùng em."
Tô Ninh rầu rĩ gật đầu. Từ sau khi hai người công khai quan hệ với người nhà, cô chưa từng cùng thị trưởng tách rời nhau một ngày, mà bây giờ thị trưởng đại nhân đi đến nửa tháng, cô làm sao có thể nhẫn nhịn a?
Tiêu Ý Hàn lẳng lặng ôm Tô Ninh một hồi lâu, cúi đầu xuống nhìn Tô Ninh đang uỷ khuất, nhẹ nhàng gọi:"Ninh Ninh.."
Tô Ninh bĩu môi ngẩng đầu.
“Hôn tôi đi" Tiêu Ý Hàn nói xong nhắm mắt lại.
Tô Ninh vụng trộm liếc nhìn cửa phòng, ngồi thẳng lưng ôn nhu hôn lên môi thị trưởng đại nhân…
************
Tiêu Ý Hàn đi công tác, ngày hôm sau Tô Khải Hồng đã được người đến đón đi công ty, không hề lo lắng chính thức có công việc. Tô Ninh một lần nữa ở tại kí túc trường, còn tiểu Iran thì mỗi ngày tan học đều được bà nội Tô đến đón.
Thị trưởng đại nhân đi được hai ngày, Tô Ninh liền nhận được điện thoại của chị Cristina, sắp làm phù dâu nên thời gian rảnh cô lại bị Cristina kéo đi theo thử trang phục.
Cuộc sống bận rộn luôn trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến thứ bảy, trước hôn lễ Cristina một ngày. Tô Ninh sớm đi theo Cristina vội vàng chuẩn bị nhiều việc, thị trưởng đại nhân không ở đây, cô nghĩ mình nên thay nàng tận lực làm chút ít việc trợ giúp chị Cristina.
Buổi tối, Tô Ninh cùng Cristina, Viên Hiểu Dật, chị Lam từ studio chụp ảnh cưới đi ra, bởi vì đêm trước khi kết hôn không thể ở cùng chú rể, mọi người sợ Cristina miên man suy nghĩ liền nghiên cứu xem đi nơi nào náo nhiệt được. Mấy người ý kiến lộn xộn, xe bất tri bất giác đã lái đi rất xa.
“Bằng không cứ đi quán bar của ta a?" Xe dừng ở giao lộ lớn đợi đèn đỏ, Viên Hiểu Dật cầm tay lái quay ra sau hỏi.
“Không đi, ngươi chỗ đó có cái gì, bỏ đi, đều đi thiệt nhiều lần rồi." Cristina mất hứng nói.
Tô Ninh cười nhẹ nghe bọn họ tranh chấp, nghiêng đầu nhìn bên ngoài. Ngoài cửa sổ xe bên kia đường là bệnh viện phụ sản, nhìn qua, Tô Ninh đột nhiên nhướng mày, tiếp theo kinh ngạc há to miệng.
Hình như cô nhìn thấy Lục Hạo Vũ, bên cạnh còn có một cô gái ngoại quốc. Tô Ninh vô ý thức lấy tay lau lau cửa sổ xe, muốn nhìn rõ ràng hơn.
“Ninh Ninh, em nhìn cái gì mà chăm chú vậy?" Chị Lam ngồi cạnh Tô Ninh đột nhiên cũng nhích người sang hỏi.
Tô Ninh không quay đầu lại, cô dùng ngón tay chỉ ngoài cửa sổ xe, có chút không thể tưởng tượng nổi nói:"Iran ba ba, ở trước cửa bệnh viện……"
Viên Hiểu Dật vừa khởi động xe, nghe Tô Ninh nói, nàng nhìn mấy người phía sau từ trong kính chiếu hậu, hỏi:"Đó là bệnh viện phụ sản, hắn chạy đến nơi này làm gì vậy?"
Tô Ninh không có nói tiếp, cô thấy chị Lam hơi cong khóe miệng. Trong lòng nghĩ: Lục Hạo Vũ mang theo nữ nhân đến bệnh viện phụ sản? Cô lắc đầu có thể là nhìn lầm người cũng nên.
Cristina nhìn thật lâu ngoài cửa sổ, trong xe an tĩnh lại, một hồi lâu nàng mới lên tiếng:"Hẳn là Hạo Vũ, còn có cô gái ngoại quốc kia." nàng quay đầu nhìn Tô Ninh, lại nói:"Như vậy cũng tốt, Hàn không cần lại hao tâm tổn trí cùng hắn bàn chuyện ly hôn."
********************
Tại nhà họ Lục:
Trên lầu hai, trong thư phòng rộng rãi, hai người đàn ông đang ngồi biểu lộ hết sức nghiêm túc. Trên bàn có hai tách trà đang bốc hơi nóng, Tiêu Sùng Văn nâng tách trà lên thổi nhẹ hai cái rồi nhìn sang người đàn ông ngồi đối diện, trầm thấp nói:" Ta không nghĩ can thiệp, chỉ là trở ngại gia thế của hai nhà chúng ta, ta nghĩ hay là chúng ta nên giải quyết êm đẹp."
Lục lão gia khoanh hai tay, có chút đuối lí nói:" Ta biết rõ là vì chuyện của công ty, lúc trước không nên cho Hạo Vũ ra nước ngoài nhiều năm như vậy…Nếu không, hôm nay cũng sẽ không phát sinh những chuyện này." Dứt lời, hắn nặng nề thở dài một hơi.
Tiêu Sùng Văn hơi mỉm cười trào phúng, hắn nói:" chắc hẳn ngươi cũng biết chuyện cô gái ngoại quốc kia chứ? Lúc đầu Hàn Hàn muốn ly hôn ta vốn không đồng ý." Hắn cười lạnh một tiếng:" Thật đúng nhìn không ra Hạo Vũ còn có bản lĩnh như vậy, cô gái này cũng đều theo tới Giang Vịnh."
“Nghiệp chướng!" Lục lão gia nắm chặt tay, theo trong kẽ răng phun ra hai chữ.
“Haizz! Hiện tại nói cái gì đều trễ rồi, ta hôm nay đến đây là muốn thương lượng với ngươi một chút. Chuyện ly hôn của hai đứa nó để lại đứa nhỏ, ý của ta cũng thật rõ ràng đi."
Lục lão gia nhíu mày nghĩ nghĩ, nói:"Hàn Hàn là mẹ Iran, vai trò bất đồng, chúng ta cũng nghĩ cho nó, biết nó rất muốn giữ lại con trai." Hắn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ mẹ Iran.
“A, cũng không thể gọi là nghĩ cho Hàn Hàn. Nhà họ Lục các ngươi chẳng phải muốn chừa chút mặt mũi? Hạo Vũ làm chuyện ám muội như vậy. Vấn đề này lộ ra đối với chúng ta ai cũng không tốt, huống chi cô gái kia còn mang theo đứa bé trở về, chuyện này mà rêu rao bên ngoài sẽ để người ngoài cười đến rụng răng."
Nghe Tiêu Sùng Văn nói, Lục lão gia biểu lộ cứng đờ, nói:"Cái thằng nghịch tử!!! Ta…" Hắn nói ta nửa ngày, tức giận không biết nên nói cái gì cho tốt.
“Sự tình đã như vậy, ta cũng muốn biết Hạo Vũ suy tính thế nào?" Tiêu Sùng Văn đặt tách trà xuống, bình tĩnh hỏi Lục lão gia.
“Hắn có tính toán gì? Còn đến phiên hắn tính thế nào sao?" Lục lão gia hiển nhiên giờ khắc này tức giận là không nhẹ, hắn dừng lại, nghĩ một lát ngẩng đầu rất nghiêm túc nói:"Cái đồ hỗn trướng kia làm ra những sự tình này, Hàn Hàn nhất định sẽ không quay trở lại. Lão Tiêu, ngươi yên tâm, vấn đề này ta sẽ không để cho hắn làm lớn chuyện, chờ một lát ta liền gọi hắn về nghiêm khắc dạy dỗ, làm cho hắn trở ra nước ngoài, khỏi ở trước mặt ta làm ta thêm mất mặt xấu hổ."
“Ngươi cũng đừng quá trách cứ hắn, ở bên ngoài ngẩn ngơ nhiều năm, thân là đàn ông chúng ta cũng có thể lý giải. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, sau khi tụi nó ly hôn, vì có Iran, chúng ta là ông nội và ông ngoại cũng đều là người một nhà."
Nghe thấy Tiêu Sùng Văn nói ra Iran, biểu lộ của Lục lão gia co lại, hắn biết rõ đây mới là trọng điểm để Tiêu Sùng Văn đến đây. Lúc này Lục Hạo Vũ mà ở trước mặt, hắn thật muốn hung hăng đánh cho thằng nghịch tử này hai gậy, Lục lão gia phẫn hận nghĩ, đứa cháu nội đáng yêu lại biết điều như vậy, mà ở trước mặt xuôi gia hắn lại không thể tranh thủ nói được lời nào.
Lúc Lục Hạo Vũ nhận được điện thoại của cha, hắn chỉ mới đến bệnh viện, vốn lúc tan việc hai người bọn họ muốn đi ăn cơm, ai biết bạn gái hắn đột nhiên cảm thấy bụng không thoải mái, vì an toàn hắn liền mạo hiểm dẫn nàng đi bệnh viện khám, không nghĩ đến có chú ý cũng vẫn bị người nhìn thấy. Biết rõ tránh không khỏi kiếp nạn này, Lục Hạo Vũ kiên trì đưa bạn gái trở về nhà, vừa vào cửa đã trông thấy ba ba vẻ mặt thâm trầm ngồi trên sopha.
“Ngươi lên lầu cho ta." Lục lão gia thấy con trai dẫn theo nữ nhân khác trở về, hắn ném ra những lời này liền lên lầu.
Lục Hạo Vũ để bạn gái trước tiên ngồi đợi dưới lầu, phân phó người ở hầu hạ nàng, rồi nhanh chóng lên lầu.
“Cô ta mang thai?" Lục Hạo Vũ vừa đóng cửa thư phòng, Lục lão gia liền mở miệng hỏi.
Lục Hạo Vũ đi đến đứng trước mặt ba ba, nhẹ gật đầu.
“Ngươi là đồ hỗn trướng, lúc này sao có thể làm cho cô ta mang thai tới Giang Vịnh? Ngươi tưởng người nhà họ Tiêu sẽ để yên sao?"
“Ba ba, khi nàng đến đây ta mới biết được nàng mang thai, hơn nữa mấy ngày nay cùng Ý Hàn vô cùng không thoải mái, ta cũng không nghĩ tới nàng thật có thể đến a?"
“Ngươi không nghĩ tới? Ngươi đã lớn như vậy, ngươi sống đúng là vô dụng rồi?! Một chút đầu óc cũng không có?"
“Vậy làm sao bây giờ? Nàng cũng đã đến đây, còn có đứa bé, chẳng lẽ muốn ta đuổi nàng đi?" Thấy ba ba tức giận như thế, Lục Hạo Vũ gấp gáp nói, hắn nhìn ba ba, nhỏ giọng lầm bầm còn nói thêm:"Dù sao Tiêu Ý Hàn cũng sẽ không buông tha quyền nuôi dưỡng Iran, ba ba cũng nói, gia đình nàng cũng không phải ngồi không để yên, ta căn bản cũng không tranh gi
ành được…"
“Đồ óc heo!!!" Lục lão gia bị đứa con làm cho tức đến run tay, hắn ổn ổn tâm tình, khoát tay nói với Lục Hạo Vũ:"ngày mai ngươi làm cho nữ nhân kia trở về đi, ngươi cũng cút ra nước ngoài ở cho ta."
Lục Hạo Vũ nghe xong lời ba ba, hắn vội nói:"Ba ba  thực đồng ý cho ta ly hôn sao? Nhưng ta còn chưa ký đơn ly hôn…"
“Vậy thì chạy nhanh ký đi, ta gọi cho Ý Hàn, chuyện còn lại cứ để ta nói với nó."
Lục Hạo Vũ do dự không nói gì, hắn biết rõ Tiêu Ý Hàn đi công tác, hắn cũng biết cục diện bây giờ là vãn hồi không được nữa. Nhưng không biết thế nào, vừa nghĩ tới hắn chính thức sẽ không còn liên quan cái gì đến tên Tiêu Ý Hàn nữa, trong lòng hắn lại đặc biệt khó chịu.
Tác giả : Phong Dã
3/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại