Nữ Nhân Của Thị Trưởng
Chương 56: Yên lặng quan tâm

Nữ Nhân Của Thị Trưởng

Chương 56: Yên lặng quan tâm

Tôn Hồng Na tắt điện thoại, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ, nàng quay đầu liền trông thấy các bạn trong phòng đều đang nhìn mình.

“Ngươi vừa rồi hỏi Tô Ninh, bạn của nàng có phải là cô cô của ta không, những lời này có ý tứ gì?" Tiêu Trạch Vũ ngồi đối diện lên tiếng hỏi.

“A…" Tôn Hồng Na ngừng nói, chuyện này nàng thật không thể nói cho Tiêu Trạch Vũ. Trong lòng nàng nghĩ:" vừa rồi mình thật quá nóng vội, cũng không nghĩ đang ở đâu đã hỏi Ninh Ninh như vậy"

Tôn Hồng Na quay đầu, Dịch Dương đang ngồi bên trái nàng cũng tò mò nhìn sang, nàng bất đắc dĩ giả bộ lơ đãng nói:" Các ngươi không cần phải quá mức tò mò chuyện của Ninh Ninh có được không?" Nói dứt lời, vì che giấu suy nghĩ trong lòng, nàng bưng lên ly bia trước mặt uống một hơi.

Tiêu Trạch Vũ ngồi đó tiếp tục suy nghĩ không nói gì, Dịch Dương ngồi bên cạnh Tôn Hồng Na thì hướng về mấy người khác nhún nhún vai.

“Nàng có dạy kèm qua cho con trai của cô cô ngươi, Ninh Ninh từ trước tới giờ không thích giải thích nhiều, ngươi làm gì phải nhạy cảm như vậy?" Tôn Hồng Na thấy Tiêu Trạch Vũ vẫn giữ vẻ mặt sầu tư, liền tức giận nói ra.

Tiêu Trạch Vũ khinh thường trừng mắt lại Tôn Hồng Na, ra vẻ ai cần ngươi lo.

“Bộ cô cô của ngươi là thị trưởng thì giỏi lắm sao? Ninh Ninh quen biết cô ta, chuyện này cũng có gì kì quái? Ngươi theo đuổi nàng thì cứ theo đuổi, làm gì lại quản cả chuyện riêng tư của nàng, không phải nàng còn chưa có đồng ý với ngươi quen nhau sao!" Tôn Hồng Na thấy dáng vẻ vô lại của Tiêu Trạch Vũ, trong lòng nàng có chút bực, nàng đứng lên liếc Tiêu Trạch Vũ, lời nói có chút nặng khiến cả phòng lặng ngắt như tờ.

“Ngươi làm gì lớn tiếng như vậy?" Dịch Dương nắm tay Tôn Hồng Na ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi.

“Ta không có nghĩ quản thúc ai, ta chỉ cảm thấy khó hiểu. Cô cô của ta đừng nói là người quen, đến người nhà cũng khó thân cận. Buổi chiều tại siêu thị, ta nhìn thấy các nàng cũng không giống là mới nhận thức một hai ngày…" Tiêu Trạch Vũ dừng một chút, hắn nhìn sang Na Na cùng Dịch Dương, có chút thô lỗ nói:" Xã hội bây giờ cũng thật “tiến bộ", mệt ta còn không biết người như mình tại sao lại bại trận đây."

Tôn Hồng Na nghe xong lời nói bóng gió của Tiêu Trạch Vũ, nàng vọt đứng lên,"phanh" một tiếng làm đổ cái ly trên mặt bàn, chỉ vào Tiêu Trạch Vũ quát:" ngươi có ý tứ gì? Cứ nói trắng ra đi…"

“Được rồi, các ngươi đều ít nói vài câu đi." Dịch Dương thấy sắp lớn chuyện, nàng vội lôi kéo Na Na, thu hồi vẻ mặt hihi haha thường ngày, trở nên nghiêm túc nhìn Tiêu Trạch Vũ nói:" Đại thiếu gia bá đạo như ngươi, Ninh Ninh sẽ không bao giờ yêu thích, ta khuyên ngươi hay là dập tắt tâm tư này đi".

“Nàng nói cho ngươi nghe?" Tiêu Trạch Vũ chăm chú nhìn Dịch Dương hỏi.

Dịch Dương kéo Na Na đang tức giận ngồi xuống, thở dài gật gật đầu nói:" Ninh Ninh không giống với bất kì người nào trong chúng ta, ngươi cũng có thể biết rõ." Nàng nhìn Tiểu Vũ, dừng lại nói tiếp:" cho nên, đừng làm bất cứ chuyện gì gây thương tổn cho nàng."

Tiêu Trạch Vũ nghe xong Dịch Dương nói hình như có cảm xúc, hắn nhụt chí dựa lưng vào ghế, trên bàn tiệc, mấy người bạn hết người này nhìn người kia, tiếp tục uống bia, coi như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

****************************************

Giống như Tô Ninh suy nghĩ, trận khóc nho nhỏ của cô xác thực đã phá huỷ một đêm vốn nên tốt đẹp “hạnh phúc". Tiêu Ý Hàn thấy Tô Ninh tâm tình không tốt, đến khi hai người nằm ở trong chăn đều không dám manh động làm gì, nàng là đang sợ, sợ hai người cho dù là vì không cẩn thận đụng chạm mờ ám sẽ làm dục hỏa đang nhen nhóm trong lòng nàng bùng cháy.

Ngày hôm sau, thứ hai, cứ theo lẻ thường, người đi làm, người đến trường.

Tiêu Ý Hàn vào văn phòng, chuyện thứ nhất là cho gọi thị chính Vương bí thư đến.

Vương Lập Trung là một người đàn ông trung niên không đến 50 tuổi, lúc đi đứng dáng vẻ luôn thẳng tắp nghiêm túc, làm việc gì cũng đâu ra đấy. Hơn nữa người này tính cách trầm ổn, hướng nội, thời gian Tiêu Ý Hàn còn chưa nhận chức thị trưởng, hắn vẫn đảm nhiệm chức vị thị chính bí thư trưởng, coi như là người cần cù chăm chỉ chứ không phải vì dựa lưng ai.

Sáng sớm hắn nhận được điện thoại liền đi đến văn phòng thị trưởng, vừa đến cửa đã thấy Giang Minh Kiệt đi tới, Vương Lập Trung mỉm cười chào hỏi. Trong nội bộ thị chính, ai cũng biết Giang Minh Kiệt là cận thần bên người thị trưởng, đối với người như vậy, Vương Lập Trung đó giờ vẫn bảo trì khoảng cách không xa không gần.

“Vương bí thư, ngươi cũng tới báo cáo công tác a?" Giang Minh Kiệt lạnh nhạt

đi đến bên cạnh Vương Lập Trung mỉm cười hỏi.

Vương Lập Trung thật thà phúc hậu gật đầu, nhấc tay gõ cửa.

Hai người một trước một sau đi vào văn phòng rộng rãi sáng ngời, Tiêu Ý Hàn ngồi sau bàn làm việc vẻ mặt nghiêm túc đang xử lý văn kiện, nghe tiếng vang nàng cũng không ngẩng đầu lên.

Hai người đi đến đứng cách bàn làm việc 1met. Vương Lập Trung mở miệng hỏi trước:"Tiêu thị trưởng, ngài tìm ta?"

Văn phòng yên tĩnh vài giây đồng hồ, Tiêu Ý Hàn từ đống văn kiện ngẩng đầu lên, trông thấy hai người đứng trước mặt, hơi nhíu mày, rồi lại cúi đầu, ngòi bút nhẹ xẹt qua trang giấy viết xong chữ cuối cùng mới chậm rãi ngẩng lên, nhướng mày nhìn  Giang Minh Kiệt.

Giang bí thư thấy thị trưởng nhìn mình, hắn bước về trước một bước, đem tư liệu trong tay đặt trên bàn, nói:" Tiêu thị trưởng, tư liệu ngài muốn đã có."

Tiêu Ý Hàn cầm qua tư liệu giản lược lật xem một chút, nhìn Giang Minh Kiệt nhẹ gật đầu.

Giang Minh Kiệt nhìn ra ý tứ của thị trưởng, hắn trộm liếc sang Vương Lập Trung nói:"10 giờ, ngài có việc phải ra ngoài, nếu không còn chuyện gì, ta liền đi ra ngoài trước."

Tiêu Ý Hàn gật gật đầu, Giang Minh Kiệt rất thức thời lui ra.

“Ta cho ngươi điều tra việc khu nhà cũ bị giải tỏa, thế nào rồi?" Sau khi Giang Minh Kiệt đi rồi, Tiêu Ý Hàn mới hỏi Vương Lập Trung.

“Điều tra tốt lắm, tập đoàn Hồng Vũ là chủ giải toả khu đất đó, đó là khu nhà cho công nhân viên chức của nhà máy gỗ, theo yêu cầu của ngài, ta cho người gọi đến người phụ trách của nhà máy. Bên đó phản hồi là những hộ gia đình ở đó cơ bản đều không có hộ khẩu, cho nên, việc phá bỏ và dời đi nơi khác đối với người dân ở đó mà nói không phải là sự tình gì tốt, sợ là sẽ khó khăn rất nhiều." Vương Lập Trung phân tích tình hình, cảm thấy có chút tò mò, thị trưởng như thế nào lại để tâm đến việc nhỏ này, hắn cân nhắc nhanh rồi mở miệng hỏi:" ngài có chuyện gì không? Có cần ta đi liên lạc với bên tập đoàn Hồng Vũ."

Ngón tay xinh đẹp thon dài của Tiêu Ý Hàn gõ nhẹ trên mặt bàn, nàng nghĩ nghĩ hỏi:" Có nhiều hộ dân như vậy, vấn đề chỗ ở làm thế nào giải quyết?"

“Nghe nói là sẽ cho chút ít tiền đền bù tổn thất, nhưng phòng ở nhất định là sẽ không có."

Tiêu Ý Hàn gật gật đầu, nàng nhìn Vương Lập Trung nói:" suy nghĩ biện pháp đi, chuyện này giao cho ngươi giải quyết. Tận lực nhượng bộ với bên tập đoàn kia, cũng cùng bên nhà máy hợp tác giải quyết, có nhiều dân chúng như vậy, không thể để cho bọn họ đều không có nhà ở."

“Được" Vương Lập Trung gật đầu, tiếp theo hỏi:" Ngài có người thân ở chỗ này?"

Vừa hỏi ra, hắn liền có chút hối hận, cảm giác mình hơi nhiều chuyện, hơn nữa bà con thân thích của thị trưởng làm sao có thể ở khu nhà cũ này.

“Mấy ngày hôm trước ta có đi qua, chỗ đó cũ kỹ không nói, còn quá chen chúc, không được an toàn." Vừa nói Tiêu Ý Hàn vừa nhẹ lắc đầu:"Tranh thủ mau giải quyết đi, hết thảy nên đặt vấn đề của người dân lên làm chuẩn"

“Hiểu rõ." Vương Lập Trung nghiêm túc gật đầu.

“Không còn việc gì, ngươi đi mau lên." Tiêu Ý Hàn khoát tay nói. Đợi Vương Lập Trung đi rồi, nàng bước đến phía trước cửa sổ nhìn xem dòng xe cộ chậm rãi trên đường, trên gương mặt lạnh nở nụ cười nhàn nhạt:" như vậy, việc này khác nào nàng vì Ninh Ninh mà lợi dụng chức vị làm việc tư đâu?"

Giữa trưa, Tiêu Ý Hàn vừa xong một ít công tác, liền nhận được điện thoại trong nhà, Tiêu phụ nói cho nàng biết, mẹ nàng tại văn phòng đột nhiên té xỉu, đang cấp cứu ở bệnh viện.

Cúp điện thoại, cả người Tiêu Ý Hàn bị doạ đầy mồ hôi, nàng cho Tiểu Lý quay đầu xe hướng về nhà mình. Trên đường đi nàng nóng vội muốn chết, lúc xe lái vào khu cư xá nhà mình, không đợi xe ngừng hoàn toàn, nàng đã lao xuống xe, đi nhanh vào nhà.

Trong nhà, vừa ăn cơm trưa xong, dì Hồng đang hút bụi thảm phòng khách, vừa nghe tiếng động đã thấy Tiêu Ý Hàn vọt đến. Dì Hồng sững sờ, trong lòng nghĩ:" có chuyện gì xảy ra rồi? Chuyện gì làm cho người đó giờ luôn bình tĩnh lạnh lùng như thị trưởng lúc này lại khẩn trương như vậy?"

Dì Hồng vội buông máy hút bụi, bước nhanh theo Tiêu Ý Hàn lên lầu, vừa đi vừa hỏi:" làm sao vậy? Như thế nào gấp gáp như vậy?"

“Dì Hồng, mẹ ta bị bệnh, dì cũng mau thu thập đồ đạc, chúng ta đi Lâm Hồ."

Tiêu Ý Hàn đi về phòng mình, cũng không quay đầu lại, phân phó cho dì Hồng.

“A a, được." Dì Hồng trả lời, quay đầu đi xuống dưới lầu, trong miệng thì thầm nói" như thế nào đang khoẻ liền bị bệnh đây? Vậy phải làm sao bây giờ?"

Tiêu Ý Hàn lấy chút ít tiền mặt trong tủ bảo hiểm, đơn giản rửa mặt xong, nàng thay đổi quần áo, vội vàng đi xuống lầu.

Hai người ngồi trên xe, Tiêu Ý Hàn đột nhiên nhớ tới con trai của mình còn đang ở trường, nàng có chút phiền lòng nhìn dì Hồng nói:"Không được rồi dì Hồng, dì đi Iran sẽ không có người chăm sóc."

Dì Hồng cũng cau mày, dì lúc 20 tuổi liền vào làm việc tại Tiêu gia, đối với Tiêu gia cảm tình rất sâu nặng. Từ sau khi Tiêu Ý Hàn lớn lên, kết hôn, rồi sinh con, dì không chịu được Tiêu phụ và Tiêu mẫu cứ mãi miết công tác, liền đến nhà Tiêu Ý Hàn ở Giang Vịnh chăm sóc Iran. Mà sau khi dì rời đi, Tiêu gia cũng không có thêm người ở, một là Tiêu phụ Tiêu mẫu không thích thêm người, hai cũng là thân thể hai người đều rất tốt.

Tiêu Ý Hàn thấy mắt dì Hồng dần dần đỏ lên, nàng biết rõ dì Hồng là đang lo lắng cho mẹ của mình, nàng phân phó tiểu Lý lái xe. Rồi an ủi vỗ vỗ tay dì Hồng nói:" cùng đi đi, dì ở lại đó chiếu cố chăm sóc mẹ ta mấy ngày này, ta ngày mai còn có công việc quan trọng, sợ không thể ở lâu, Iran tan học ta sẽ cho người đi đón."

Trên đường đi người bên trong xe đều u sầu, không đến hai tiếng sau, xe Tiêu Ý Hàn lái vào bệnh viện trung t

âm Lâm Hồ. Lúc này, Tiêu mẫu cũng đã cấp cứu xong, hai người chạy vào, đến khi trông thấy mẹ mình vẻ mặt mệt mỏi đang yên tĩnh ngủ trên giường bệnh, Tiêu Ý Hàn mới nhẹ nhàng thở ra.

Trong phòng bệnh, Tiêu ba ba ngồi ở trên ghế salon nhìn từng chút một nước biển mà xuất thần, Tiêu Ý Hàn chăm chú nhìn khí sắc của mẹ nàng, rồi đi đến ngồi xuống cạnh ba nàng.

“Mẹ con cần tĩnh dưỡng, người ta đến thăm cũng cho họ ở bên ngoài." Tiêu phụ mắt nhìn ngoài cửa, nhẹ nói ra.

Tiêu Ý Hàn nghĩ thầm trách không được bên ngoài phòng bệnh có nhiều người như vậy.

“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Mẹ bị làm sao vậy?"

“Đột nhiên tuần hoàn não có vấn đề, gần đây huyết áp của mẹ con có chút cao."

Tầm mắt của Tiêu Ý Hàn vẫn không rời giường bệnh, nàng thở dài, nhà nàng ba người kể cả nàng ai cũng liều mạng vì công việc. Nàng thở dài nhẹ giọng nói với ba mình:" Ngài cũng đừng nóng giận, lần này để cho mẹ nghỉ ngơi một thời gian." Nói dứt lời nàng đứng dậy, nói tiếp:" Ta đi hỏi thăm bác sĩ." Rồi đi ra ngoài.

bệnh tình Tiêu mẫu không phải rất nghiêm trọng, cũng may sớm phát hiện kịp thời, chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt, trị liệu một thời gian ngắn thì không có gì nguy hiểm.

Tiêu Ý Hàn đi ra khỏi văn phòng bác sĩ, tâm tình không còn khẩn trương như trước, nàng nhìn thời gian đã hơn 3 giờ chiều, còn 1 tiếng nữa thì Iran mới tan học.

Tiêu Ý Hàn tìm điện thoại trong túi xách thì thấy ảnh chụp của Tô Ninh cùng Iran, nàng cầm trên tay nhìn xem lòng lại ấm áp lên. Nàng cầm điện thoại đi đến bên cửa sổ, quyết định gọi cho Tô Ninh đi đón Iran về căn hộ riêng, nàng muốn cho hai người mà nàng yêu thương nhất có nhiều thời gian ở chung để tăng thêm tình cảm.
Tác giả : Phong Dã
3/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại