Nữ Nhân Của Thị Trưởng
Chương 40: Lễ giáng sinh
Điện thoại là Cristina gọi tới, nàng đang tại quán bar của Viên Hiểu Dật uống rượu, nói là lâu rồi mọi người không có tụ cùng một chỗ, hỏi Tiêu Ý Hàn có thời gian hay không chạy đến uống một chén.
Tiêu Ý Hàn dĩ nhiên là không có khả năng qua đó, nàng đứng ở hành lang cùng Cristina nói vài câu liền cúp điện thoại. Sau vẻ mặt nghiêm túc đi trở lại phòng khách, thẳng đến trên ghế salon lấy túi xách.
Tiêu Ý Hàn một bên cầm lấy túi của mình, một bên hướng về phía lão gia tử đang theo các bằng hữu nói chuyện nói ra:"Cha, công tác có một ít chuyện, ta phải lập tức trở về xử lý một chút."
“Mau đi đi, công tác của ngươi quan trọng hơn." Iran gia gia quay đầu rất là chăm chú nói.
Tiêu Ý Hàn nhẹ gật đầu, nàng nhìn mấy người đàn ông ngồi đối diện có chút áy náy cười, mang theo túi xách hướng lên lầu, đến phòng Iran, nàng muốn nhìn con trai một chút, sau đó sẽ đi đến trường học Tô Ninh.
“Ý Hàn, ngươi đi đâu?" Tiêu Ý Hàn vừa chậm rãi đi, sau lưng liền truyền đến thanh âm Lục Hạo Vũ.
Nàng xoay người nhìn Lục Hạo Vũ, không ngừng bước nói:"Công tác có một ít chuyện, ta muốn trở lại văn phòng, đêm nay ngươi và Iran cùng ở lại nhà ba mẹ đi."
Lục Hạo Vũ đuổi theo Tiêu Ý Hàn đi đồng bộ với nàng, giọng điệu có chút mềm nhẹ nói:"Đã trễ thế, ngươi đi một mình không an toàn, ta đưa ngươi trở về."
“Không cần, ta đã gọi tiểu Lý tới đón." Tiêu Ý Hàn đẩy cửa ra, đi vào Phòng Iran.
“Iran cùng bà nội vừa đi khỏi. Ý Hàn, ta nghĩ chúng ta hẳn là nên tìm thời gian nói chuyện?" Lục Hạo Vũ đứng ở trước cửa nhẹ cau mày nói ra.
Tiêu Ý Hàn dừng bước lại chần chờ một chút, nàng xoay người đối mặt Lục Hạo Vũ nói:"Ta hiện tại thời gian rất gấp, lập tức phải đi ra ngoài, ngươi là làm sao vậy?" Nàng nhìn lại Lục Hạo Vũ, mắt nhìn chằm chằm vào dáng vẻ thành thật của người đàn ông trước mắt, sau khẽ thở dài, nói:"Có chuyện gì đợi về nhà rồi nói sau." Nói dứt lời nàng ra khỏi phòng hướng xuống lầu.
“Ta chỉ là muốn thương lượng với ngươi về việc ta chuyển về nước, nếu vậy ngày mai về nhà bàn lại." Lục Hạo Vũ nghiêng người tựa tại cạnh cửa, hướng về phía Tiêu Ý Hàn bóng lưng không nhẹ không nặng nói.
…
Trước cổng lớn của biệt thự Lục gia, xe chuyên dụng của Tiêu Y Hàn đã lóe đèn dừng ở đó, Tiêu Ý Hàn mắt nhìn đồng hồ bước nhanh đi tới. Tiểu Lý thấy Tiêu thị trưởng đi ra, hắn vội vàng mở cửa xe, cho thị trưởng ngồi vào, sau đó chính mình chạy đến ghế lái ngồi.
“Trước đưa ta về nhà, sau đó ngươi có thể về nhà." Tiêu Ý Hàn đối tiểu Lý phân phó một tiếng rồi tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt lại.
Nàng trước tiên về nhà thay đổi quần áo, sau chính mình tự lái xe tiến đến trường học Tô Ninh.
Xe chạy tới phụ cận trường học, Tiêu Ý Hàn giảm xuống tốc độ xe, nàng tìm một chỗ đậu xe ven đường, rồi đi bộ đến trường học, lúc này trong trường dị thường yên tĩnh, ngẫu nhiên có thể trông thấy vài đồng học dọc theo đường, cây hai bên đường có giăng đèn màu trang trí rất đẹp. Tiêu Ý Hàn mang giày cao gót giẫm trên một tầng tuyết mỏng đi đến hội trường, gần tới thì trong đó ồn ào náo động thanh âm mới dần dần truyền ra.
Tiêu Ý Hàn đẩy cửa đi vào, theo từ cao đến thấp từng dãy chỗ ngồi, phía trước là một sân khấu thật to, lúc này ánh đèn ôn nhu đánh vào trên mặt, đã nhìn thấy chính giữa sân khấu một nam một nữ tay cầm microphone. Tiêu Ý Hàn nghiêng người đi đến một góc tương đối kín đứng lại, tâm tình vừa mới có chút vội vàng xao động về sau trở nên an tĩnh rất nhiều, nàng nhìn thấy trên sân khấu nữ sinh mặc một bộ lễ phục dạ hội màu trắng, trên mặt dần dần lộ ra mỉm cười.
Trên sân khấu, đêm diễn đã chuẩn bị kết thúc, Tô Ninh cùng Kim Hâm – bạn diễn của cô đang phối hợp nói lời kết thúc. Buổi tối này cô là chủ trì, cô mang giày cao gót lâu như vậy chân cơ hồ đứng không vững, hơn nữa cô cũng có chút không yên lòng, luôn thỉnh thoảng nhìn về phía dưới sân khấu, muốn tìm hình dáng của thị trưởng.
Theo âm nhạc không ngừng lên cao, đêm diễn Giáng Sinh của trường tối nay hạ màn, trong hội trường đèn toàn bộ phát sáng lên, trên đài dưới đài không khí sôi trào. Tô Ninh thu hồi khuôn mặt cứng ngắc tươi cười bước nhanh về hướng phòng hóa trang thay quần áo, trong nội tâm cô có chút sốt ruột, tổng cảm giác thị trưởng đại nhân nhất định đã đến đây, chỉ là nhiều người ở đây nàng không tiện đi tìm mình mà thôi. Tô Ninh một bên thay quần áo một bên trong lòng nghĩ:"Yêu là cần trả giá, thân phận thị trưởng đại nhân quá mức đặc thù, điểm này cô cũng biết, cho nên mặc dù tình yêu này ngay từ đầu đã xác định không thấy tương lai, cô cũng sẽ khăng khăng một lòng cùng theo thị trưởng đi lên phía trước."
Tô Ninh đổi xong y phục mặc lên áo lông, theo thói quen đưa di động cầm trong tay, cô nhìn trên màn hình hiển thị tin nhắn thị trưởng đại nhân gửi tới, trên mặt một lần nữa lộ ra nụ cười, cô chỉ biết người như thị trưởng đã nói ra tuyệt đối sẽ không thất hứa.
“Tô Ninh, cùng nhau đi ăn bữa khuya đi." Đang lúc Tô Ninh cúi đầu xem tin nhắn, phía trước truyền đến một giọng nam dễ nghe.
“Huh?" Tô Ninh nâng đầu theo trên điện thoại di động nhìn lên, liền trông thấy bạn diễn của mình – Kim Hâm, vẻ mặt rạng rỡ cười nhìn mình. Cô mỉm cười khoát khoát tay, nói:"Không có đi được a, ta đã có hẹn…"Nói xong liền cầm lấy túi trên bàn, hướng về phía các bạn trong phòng hóa trang phất phất tay chào, nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra ngoài.
“Tiểu Kim bạn học, ngươi không cần phải nhớ thương học tỷ của chúng ta, Tô học tỷ là danh hoa đã có chủ a." Tiểu Nam ngồi ở trong góc, nhìn Kim Hâm đang có chút sững sờ, nhịn không được mở miệng nói ra, sau nàng giương cằm chỉ chỉ bó hồng thật to bị Tô Ninh đặt ở trên mặt bàn.
“Tô Ninh có bạn trai rồi?" Nam sinh nghe xong Tiểu Nam nói, hắn có chút không tin quay đầu hỏi, sau hắn cúi đầu xuống có chút tự nhủ:"Không thể a, hợp tác lâu như vậy ta làm sao có thể một chút cũng không có phát hiện…" Nói chuyện hắn còn không ngừng lắc đầu.
Dịch Dương cùng Tôn Hồng Na đẩy ra cửa phòng hóa trang, vừa vặn nghe thấy lời Kim Hâm nói, hai người nhìn nhau trước sau đi vào.
“Kim Hâm ngươi vừa nói cái gì? Cái gì Tô Ninh bạn trai?" Dịch Dương đi đến trước mặt Kim Hâm tùy ý tựa ở trên mặt bàn hỏi hắn.
“Ta có biết đâu? Ngươi hỏi nàng đi." Kim Hâm ngẩng đầu liếc nhìn Dịch Dương, vẻ mặt uể oải nhìn sang Tiểu Nam.
Dịch Dương nhìn Kim Hâm khinh bỉ lập tức chuyển đầu sang Tiểu Nam, trên mặt lộ ra một chút cười đắc ý.
Tiểu Nam thấy trong phòng toàn bộ đều đồng loạt nhìn mình, nàng bất đắc dĩ nhún vai, đứng dậy cầm lấy bó hoa trên bàn đưa cho Dịch Dương nói:"Em cũng không rõ ràng lắm, đây là hoa tặng cho học tỷ, chị giúp đỡ đem về a."
“Ninh Ninh đâu?" Lúc này Tôn Hồng Na mới lên tiếng.
“Nàng nói có hẹn, kết thúc xong liền đi, ta vốn đang tính mời nàng ăn cơm." Kim Hâm cũng nhìn nhìn bó hoa trong tay Dịch Dương mím môi nói ra.
“Đi rồi?" Tôn Hồng Na có chút không tin cao giọng hỏi, sau nàng nhìn đồng hồ trong lòng nghĩ:"Nha đầu kia là cùng ai hẹn hò đây? Gấp gáp như vậy? Buổi diễn đêm nay mới chấm dứt chưa đến mười phút…"
****************
Tô Ninh rất nhanh liền tới chỗ đậu xe lần trước của thị trưởng, từ xa cô đã nhìn thấy một chiếc xe lóe sáng đèn.
Tô Ninh bước nhanh đến gần, cô cúi đầu nhìn thoáng qua người trong xe, liền mở cửa bên kia ngồi vào vị trí ghế phụ.
“Tâm tình tốt như vậy sao?" Thị trưởng đóng cửa sổ xe mở điều hoà, một bên đem xe khởi động, một bên hỏi Tô Ninh đang cười ngây ngô.
“Chị nhìn gì a? Chúng ta đi thôi." Tô Ninh nhìn thị trưởng đại nhân ngọt ngào cười hỏi.
Tiêu Ý Hàn nhẹ gật đầu, nàng quay đầu nhìn thoáng qua cô bé đáng yêu này, khẽ nhếch khóe miệng đem xe chạy đi.
“Chúng ta đây là đi đâu? Lễ Giáng Sinh chị không cần ở cùng người nhà sao? Iran đâu?" Tô Ninh thấy hướng xe thị trưởng chạy đi không phải là trở lại căn hộ cô đã từng ở qua, cũng không giống là đưa cô trở lại nhà mình, cô nhịn không được lên tiếng hỏi.
“Đêm nay tâm tình tốt đẹp, tùy ý đi dạo, chúng ta cũng nên cảm thụ không khí của lễ Giáng Sinh a…" Tiêu Ý Hàn lái nhanh, đêm có tuyết rơi, giờ phút này Giang Vịnh bị phủ thêm một tầng tuyết trắng, tại ven đường thỉnh thoảng xuất hiện các cây noel trang trí đặc biệt xinh đẹp.
Nghe xong Tiêu Ý Hàn lời nói, Tô Ninh nhếch miệng trong lòng nghĩ:"Đây rõ ràng là cưỡi ngựa xem hoa, nào có ai ngồi ở trong xe cảm thụ không khí ngày lễ đâu…"
“Buổi tối có đi nhà nội Iran, Iran ba ba rất ít khi trở về, cho nên tôi tới đây có chút muộn." Tiêu Ý Hàn nhìn thẳng phía trước chăm chú lái xe, bình thản nói.
“A." Đột nhiên nghe được thị trưởng đại nhân giải thích, Tô Ninh cảm giác không biết như thế nào nói tiếp. Cô cũng không phải muốn hỏi chuyện nhà thị trưởng, cô chỉ là cảm thấy ngày lễ như này làm sao thị trưởng lại có thời gian cùng mình?
“Ninh Ninh." Tiêu Ý Hàn nhẹ nhàng kêu, Tô Ninh nghiêng đầu nhìn một bên mặt của thị trưởng,"Ừ?" một tiếng. Đã nhìn thấy môi thị trưởng hé mở nói:"tôi không nghĩ đối với em giấu diếm cái gì, tôi đã quyết định muốn với em cùng một chỗ thì nhất định sẽ giải quyết hết vấn đề của mình." Nói đến đây Tiêu Ý Hàn mới quay đầu nhìn Tô Ninh, lại nói:"Em không cần nghĩ nhiều, tôi biết rõ tình trạng hiện tại là không công bằng với em, tôi sẽ mau chóng xử lý tốt."
“Em không có, em không có suy nghĩ gì…" Nghe xong lời nói đột ngột của thị trưởng, Tô Ninh vội vàng nói ra. Sau cô bĩu môi, nghĩ nghĩ một chút cuối cùng cũng không đem lời suy nghĩ nói ra miệng. Bởi vì cô biết rõ, trong chuyện tình yêu, cô cùng thị trưởng, hai người ai cũng không có miễn cưỡng ai, hết thảy đều là như vậy tự nhiên xảy ra. Tuy tình cảnh bây giờ thật sự rất khó xử, đối với Iran cùng Iran ba ba cô cũng cảm giác có chút bất an, chính là cô tin tưởng thị trưởng đại nhân, cũng tin tưởng phần tình yêu này của cả hai.
Tiêu Ý Hàn dĩ nhiên là không có khả năng qua đó, nàng đứng ở hành lang cùng Cristina nói vài câu liền cúp điện thoại. Sau vẻ mặt nghiêm túc đi trở lại phòng khách, thẳng đến trên ghế salon lấy túi xách.
Tiêu Ý Hàn một bên cầm lấy túi của mình, một bên hướng về phía lão gia tử đang theo các bằng hữu nói chuyện nói ra:"Cha, công tác có một ít chuyện, ta phải lập tức trở về xử lý một chút."
“Mau đi đi, công tác của ngươi quan trọng hơn." Iran gia gia quay đầu rất là chăm chú nói.
Tiêu Ý Hàn nhẹ gật đầu, nàng nhìn mấy người đàn ông ngồi đối diện có chút áy náy cười, mang theo túi xách hướng lên lầu, đến phòng Iran, nàng muốn nhìn con trai một chút, sau đó sẽ đi đến trường học Tô Ninh.
“Ý Hàn, ngươi đi đâu?" Tiêu Ý Hàn vừa chậm rãi đi, sau lưng liền truyền đến thanh âm Lục Hạo Vũ.
Nàng xoay người nhìn Lục Hạo Vũ, không ngừng bước nói:"Công tác có một ít chuyện, ta muốn trở lại văn phòng, đêm nay ngươi và Iran cùng ở lại nhà ba mẹ đi."
Lục Hạo Vũ đuổi theo Tiêu Ý Hàn đi đồng bộ với nàng, giọng điệu có chút mềm nhẹ nói:"Đã trễ thế, ngươi đi một mình không an toàn, ta đưa ngươi trở về."
“Không cần, ta đã gọi tiểu Lý tới đón." Tiêu Ý Hàn đẩy cửa ra, đi vào Phòng Iran.
“Iran cùng bà nội vừa đi khỏi. Ý Hàn, ta nghĩ chúng ta hẳn là nên tìm thời gian nói chuyện?" Lục Hạo Vũ đứng ở trước cửa nhẹ cau mày nói ra.
Tiêu Ý Hàn dừng bước lại chần chờ một chút, nàng xoay người đối mặt Lục Hạo Vũ nói:"Ta hiện tại thời gian rất gấp, lập tức phải đi ra ngoài, ngươi là làm sao vậy?" Nàng nhìn lại Lục Hạo Vũ, mắt nhìn chằm chằm vào dáng vẻ thành thật của người đàn ông trước mắt, sau khẽ thở dài, nói:"Có chuyện gì đợi về nhà rồi nói sau." Nói dứt lời nàng ra khỏi phòng hướng xuống lầu.
“Ta chỉ là muốn thương lượng với ngươi về việc ta chuyển về nước, nếu vậy ngày mai về nhà bàn lại." Lục Hạo Vũ nghiêng người tựa tại cạnh cửa, hướng về phía Tiêu Ý Hàn bóng lưng không nhẹ không nặng nói.
…
Trước cổng lớn của biệt thự Lục gia, xe chuyên dụng của Tiêu Y Hàn đã lóe đèn dừng ở đó, Tiêu Ý Hàn mắt nhìn đồng hồ bước nhanh đi tới. Tiểu Lý thấy Tiêu thị trưởng đi ra, hắn vội vàng mở cửa xe, cho thị trưởng ngồi vào, sau đó chính mình chạy đến ghế lái ngồi.
“Trước đưa ta về nhà, sau đó ngươi có thể về nhà." Tiêu Ý Hàn đối tiểu Lý phân phó một tiếng rồi tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt lại.
Nàng trước tiên về nhà thay đổi quần áo, sau chính mình tự lái xe tiến đến trường học Tô Ninh.
Xe chạy tới phụ cận trường học, Tiêu Ý Hàn giảm xuống tốc độ xe, nàng tìm một chỗ đậu xe ven đường, rồi đi bộ đến trường học, lúc này trong trường dị thường yên tĩnh, ngẫu nhiên có thể trông thấy vài đồng học dọc theo đường, cây hai bên đường có giăng đèn màu trang trí rất đẹp. Tiêu Ý Hàn mang giày cao gót giẫm trên một tầng tuyết mỏng đi đến hội trường, gần tới thì trong đó ồn ào náo động thanh âm mới dần dần truyền ra.
Tiêu Ý Hàn đẩy cửa đi vào, theo từ cao đến thấp từng dãy chỗ ngồi, phía trước là một sân khấu thật to, lúc này ánh đèn ôn nhu đánh vào trên mặt, đã nhìn thấy chính giữa sân khấu một nam một nữ tay cầm microphone. Tiêu Ý Hàn nghiêng người đi đến một góc tương đối kín đứng lại, tâm tình vừa mới có chút vội vàng xao động về sau trở nên an tĩnh rất nhiều, nàng nhìn thấy trên sân khấu nữ sinh mặc một bộ lễ phục dạ hội màu trắng, trên mặt dần dần lộ ra mỉm cười.
Trên sân khấu, đêm diễn đã chuẩn bị kết thúc, Tô Ninh cùng Kim Hâm – bạn diễn của cô đang phối hợp nói lời kết thúc. Buổi tối này cô là chủ trì, cô mang giày cao gót lâu như vậy chân cơ hồ đứng không vững, hơn nữa cô cũng có chút không yên lòng, luôn thỉnh thoảng nhìn về phía dưới sân khấu, muốn tìm hình dáng của thị trưởng.
Theo âm nhạc không ngừng lên cao, đêm diễn Giáng Sinh của trường tối nay hạ màn, trong hội trường đèn toàn bộ phát sáng lên, trên đài dưới đài không khí sôi trào. Tô Ninh thu hồi khuôn mặt cứng ngắc tươi cười bước nhanh về hướng phòng hóa trang thay quần áo, trong nội tâm cô có chút sốt ruột, tổng cảm giác thị trưởng đại nhân nhất định đã đến đây, chỉ là nhiều người ở đây nàng không tiện đi tìm mình mà thôi. Tô Ninh một bên thay quần áo một bên trong lòng nghĩ:"Yêu là cần trả giá, thân phận thị trưởng đại nhân quá mức đặc thù, điểm này cô cũng biết, cho nên mặc dù tình yêu này ngay từ đầu đã xác định không thấy tương lai, cô cũng sẽ khăng khăng một lòng cùng theo thị trưởng đi lên phía trước."
Tô Ninh đổi xong y phục mặc lên áo lông, theo thói quen đưa di động cầm trong tay, cô nhìn trên màn hình hiển thị tin nhắn thị trưởng đại nhân gửi tới, trên mặt một lần nữa lộ ra nụ cười, cô chỉ biết người như thị trưởng đã nói ra tuyệt đối sẽ không thất hứa.
“Tô Ninh, cùng nhau đi ăn bữa khuya đi." Đang lúc Tô Ninh cúi đầu xem tin nhắn, phía trước truyền đến một giọng nam dễ nghe.
“Huh?" Tô Ninh nâng đầu theo trên điện thoại di động nhìn lên, liền trông thấy bạn diễn của mình – Kim Hâm, vẻ mặt rạng rỡ cười nhìn mình. Cô mỉm cười khoát khoát tay, nói:"Không có đi được a, ta đã có hẹn…"Nói xong liền cầm lấy túi trên bàn, hướng về phía các bạn trong phòng hóa trang phất phất tay chào, nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra ngoài.
“Tiểu Kim bạn học, ngươi không cần phải nhớ thương học tỷ của chúng ta, Tô học tỷ là danh hoa đã có chủ a." Tiểu Nam ngồi ở trong góc, nhìn Kim Hâm đang có chút sững sờ, nhịn không được mở miệng nói ra, sau nàng giương cằm chỉ chỉ bó hồng thật to bị Tô Ninh đặt ở trên mặt bàn.
“Tô Ninh có bạn trai rồi?" Nam sinh nghe xong Tiểu Nam nói, hắn có chút không tin quay đầu hỏi, sau hắn cúi đầu xuống có chút tự nhủ:"Không thể a, hợp tác lâu như vậy ta làm sao có thể một chút cũng không có phát hiện…" Nói chuyện hắn còn không ngừng lắc đầu.
Dịch Dương cùng Tôn Hồng Na đẩy ra cửa phòng hóa trang, vừa vặn nghe thấy lời Kim Hâm nói, hai người nhìn nhau trước sau đi vào.
“Kim Hâm ngươi vừa nói cái gì? Cái gì Tô Ninh bạn trai?" Dịch Dương đi đến trước mặt Kim Hâm tùy ý tựa ở trên mặt bàn hỏi hắn.
“Ta có biết đâu? Ngươi hỏi nàng đi." Kim Hâm ngẩng đầu liếc nhìn Dịch Dương, vẻ mặt uể oải nhìn sang Tiểu Nam.
Dịch Dương nhìn Kim Hâm khinh bỉ lập tức chuyển đầu sang Tiểu Nam, trên mặt lộ ra một chút cười đắc ý.
Tiểu Nam thấy trong phòng toàn bộ đều đồng loạt nhìn mình, nàng bất đắc dĩ nhún vai, đứng dậy cầm lấy bó hoa trên bàn đưa cho Dịch Dương nói:"Em cũng không rõ ràng lắm, đây là hoa tặng cho học tỷ, chị giúp đỡ đem về a."
“Ninh Ninh đâu?" Lúc này Tôn Hồng Na mới lên tiếng.
“Nàng nói có hẹn, kết thúc xong liền đi, ta vốn đang tính mời nàng ăn cơm." Kim Hâm cũng nhìn nhìn bó hoa trong tay Dịch Dương mím môi nói ra.
“Đi rồi?" Tôn Hồng Na có chút không tin cao giọng hỏi, sau nàng nhìn đồng hồ trong lòng nghĩ:"Nha đầu kia là cùng ai hẹn hò đây? Gấp gáp như vậy? Buổi diễn đêm nay mới chấm dứt chưa đến mười phút…"
****************
Tô Ninh rất nhanh liền tới chỗ đậu xe lần trước của thị trưởng, từ xa cô đã nhìn thấy một chiếc xe lóe sáng đèn.
Tô Ninh bước nhanh đến gần, cô cúi đầu nhìn thoáng qua người trong xe, liền mở cửa bên kia ngồi vào vị trí ghế phụ.
“Tâm tình tốt như vậy sao?" Thị trưởng đóng cửa sổ xe mở điều hoà, một bên đem xe khởi động, một bên hỏi Tô Ninh đang cười ngây ngô.
“Chị nhìn gì a? Chúng ta đi thôi." Tô Ninh nhìn thị trưởng đại nhân ngọt ngào cười hỏi.
Tiêu Ý Hàn nhẹ gật đầu, nàng quay đầu nhìn thoáng qua cô bé đáng yêu này, khẽ nhếch khóe miệng đem xe chạy đi.
“Chúng ta đây là đi đâu? Lễ Giáng Sinh chị không cần ở cùng người nhà sao? Iran đâu?" Tô Ninh thấy hướng xe thị trưởng chạy đi không phải là trở lại căn hộ cô đã từng ở qua, cũng không giống là đưa cô trở lại nhà mình, cô nhịn không được lên tiếng hỏi.
“Đêm nay tâm tình tốt đẹp, tùy ý đi dạo, chúng ta cũng nên cảm thụ không khí của lễ Giáng Sinh a…" Tiêu Ý Hàn lái nhanh, đêm có tuyết rơi, giờ phút này Giang Vịnh bị phủ thêm một tầng tuyết trắng, tại ven đường thỉnh thoảng xuất hiện các cây noel trang trí đặc biệt xinh đẹp.
Nghe xong Tiêu Ý Hàn lời nói, Tô Ninh nhếch miệng trong lòng nghĩ:"Đây rõ ràng là cưỡi ngựa xem hoa, nào có ai ngồi ở trong xe cảm thụ không khí ngày lễ đâu…"
“Buổi tối có đi nhà nội Iran, Iran ba ba rất ít khi trở về, cho nên tôi tới đây có chút muộn." Tiêu Ý Hàn nhìn thẳng phía trước chăm chú lái xe, bình thản nói.
“A." Đột nhiên nghe được thị trưởng đại nhân giải thích, Tô Ninh cảm giác không biết như thế nào nói tiếp. Cô cũng không phải muốn hỏi chuyện nhà thị trưởng, cô chỉ là cảm thấy ngày lễ như này làm sao thị trưởng lại có thời gian cùng mình?
“Ninh Ninh." Tiêu Ý Hàn nhẹ nhàng kêu, Tô Ninh nghiêng đầu nhìn một bên mặt của thị trưởng,"Ừ?" một tiếng. Đã nhìn thấy môi thị trưởng hé mở nói:"tôi không nghĩ đối với em giấu diếm cái gì, tôi đã quyết định muốn với em cùng một chỗ thì nhất định sẽ giải quyết hết vấn đề của mình." Nói đến đây Tiêu Ý Hàn mới quay đầu nhìn Tô Ninh, lại nói:"Em không cần nghĩ nhiều, tôi biết rõ tình trạng hiện tại là không công bằng với em, tôi sẽ mau chóng xử lý tốt."
“Em không có, em không có suy nghĩ gì…" Nghe xong lời nói đột ngột của thị trưởng, Tô Ninh vội vàng nói ra. Sau cô bĩu môi, nghĩ nghĩ một chút cuối cùng cũng không đem lời suy nghĩ nói ra miệng. Bởi vì cô biết rõ, trong chuyện tình yêu, cô cùng thị trưởng, hai người ai cũng không có miễn cưỡng ai, hết thảy đều là như vậy tự nhiên xảy ra. Tuy tình cảnh bây giờ thật sự rất khó xử, đối với Iran cùng Iran ba ba cô cũng cảm giác có chút bất an, chính là cô tin tưởng thị trưởng đại nhân, cũng tin tưởng phần tình yêu này của cả hai.
Tác giả :
Phong Dã