Nữ Nhân Của Thị Trưởng
Chương 25: Tâm tư phức tạp
“Ninh Ninh." Nghe thấy tiếng vang, Tô ba ba kêu Tô Ninh một tiếng, hắn đứng dậy khẩn trương nhìn con gái.
Phương Đào cũng đồng thời đứng dậy, hắn hai bước vượt đến bên người Tô Ninh, nắm tay Tô Ninh xem xét cô có bị thương không.
Tô Ninh lấy lại tinh thần, cô giãy tay ra, sắc mặt tái nhợt nhìn Phương Đào, lại nhìn Tô ba ba, gượng cười nói:"Không có việc gì, không nghĩ qua là lại làm rơi xuống." Cô cúi đầu nhìn nhìn mấy mảnh sứ dưới mặt đất, xoay người hướng phòng ngủ đi đến.
Phương Đào theo vài bước dừng ở trước cửa phòng ngủ, thấy Tô Ninh vào phòng liền đóng cửa, hắn xoay người trở ra phòng khách, thu dọn mảnh chén vỡ.
“Đứa nhỏ này là làm sao vậy?" Tô ba ba nhìn hướng phòng ngủ Tô Ninh nhíu mày hỏi.
“Không có việc gì, nàng cùng thị trưởng gặp qua vài lần, Ninh Ninh tốt bụng, khả năng nghe thấy thị trưởng gặp chuyện không may nhất thời có chút bận tâm." Phương Đào một lần nữa ngồi trở lại bên cạnh Tô ba ba an ủi, nhưng trong lòng của hắn cũng không nghĩ như vậy, từ nhỏ đến lớn Tô Ninh đều là tâm tư trầm ổn làm việc không nóng không vội, hắn chưa từng gặp qua Tô Ninh như vậy.
“Ai! Đứa nhỏ này từ nhỏ tâm địa hiền lành, luôn như vậy, cũng không trông nom người ta cùng nàng có quan hệ hay không, có chút việc liền theo khổ sở" Tô ba ba thở dài.
chỉ trong chốc lát Tô Ninh liền mang theo túi đi ra, trên mặt cô đã không còn vẻ khác thường vừa rồi, cô đi đến trước bàn ăn nói ra:"Ba, con trở lại trường học, đột nhiên nhớ tới buổi tối có một hoạt động muốn tham gia." Nói dứt lời cô hướng Phương Đào còn nói:"anh Tiểu Đào ngồi với ba em một chút, các ngươi đừng uống quá nhiều rượu." Nói dứt lời liền đi ra ngoài.
Phương Đào đứng lên, hắn và Tô ba ba liếc nhau, thấy đối phương cũng là vẻ mặt không hiểu, hắn đuổi theo Tô Ninh nói:"Ninh Ninh, anh đưa em đi."
“Không cần, em ngồi taxi được rồi, anh ở lại giúp đỡ đem chén đũa thu dọn là tốt rồi."
“Đúng rồi, ba ba nhớ rõ thay con tạm biệt bác, nói con có việc đột xuất ở trường học, ngày mai không thể tiễn bác." Nói dứt lời, Tô Ninh hướng Phương Đào cười một cái, phất phất tay liền đóng cửa lại đi…
Tô Ninh ra đến cửa ngõ, vừa rồi trấn định lúc này đã biến mất không thấy gì nữa, cô cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh trở lại, tuy nhiên chỉ càng phí công, khi cô ngồi vào trên xe taxi, tay nắm điện thoại cũng bắt đầu không tự chủ được run lên.
“Sư phụ, đi bệnh viện trung tâm."
“U, cô bé ngươi có thể hay không đổi lại địa điểm? Hiện tại bệnh viện kia đang chặn xe, hơn nữa nghe nói thị trưởng nhập viện rồi, bệnh viện canh gác rất nghiêm, bên ngoài đều là cảnh sát." Lái xe nghe thấy Tô Ninh báo địa chỉ hắn cũng không vội khởi động xe, quay đầu nhìn Tô Ninh nói ra.
Tô Ninh cắn môi dưới, vốn tâm tình chưa buông lỏng, bởi vì lại một lần nghe thấy thị trưởng nằm viện mà thêm nôn nóng, cô nắm thật chặt điện thoại trong tay, một chữ kiên định nói:"Sư phụ, ta đi bệnh viện trung tâm."
Lái xe phát giác cô bé khác thường, vừa khởi động xe vừa nghĩ trong lòng:"Chắc là cô bé này có người nhà nào đã xảy ra chuyện, bằng không không thể có như vậy biểu hiện a…" Sau liền cũng không nhiều lời, rất nhanh chạy đi…
Trên đường đi, mặt Tô Ninh trắng bệch như tờ giấy, ngón tay nắm điện thoại cơ hồ nhìn không thấy huyết sắc, nét mặt của cô thoạt nhìn coi như trấn định, trong lòng luôn cầu nguyện hi vọng thị trưởng đại nhân đừng có chuyện gì, cô còn có rất nhiều lời còn chưa nói với thị trưởng….
Như lái xe sư phụ nói, tại cách bệnh viện một đoạn liền chạy không qua, cẩn thận quan sát có thể trông thấy ngoại trừ bệnh nhân phía trước chạy chữa, ngoài cửa bệnh viện có không ít tổ cảnh sát, còn có đám phóng viên tay cầm camera tay cầm microphone, bọn họ bị cảnh sát ngăn ở ngoài cửa, duy trì trật tự bệnh viện.
Tô Ninh thanh toán tiền xe, thẳng tắp phía cửa bệnh viện đi đến. Cô đi vào bệnh viện, mùi thuốc nồng đậm khắp nơi, Tô Ninh cau mày cảm thấy rất không thoải mái. Cô hiện tại cũng nói không ra tâm trạng của mình, trong đầu tràn đầy tất cả đều là hình ảnh cô cùng thị trưởng đại nhân hai người ở chung một chỗ, lại chuyển sang hình ảnh xe thị trưởng bị biến dạng nghiêm trọng, lòng cô cứ rối cả lên, cô chưa bao giờ trải qua cảm giác như vậy…
Bệnh viện rất lớn, người cũng rất nhiều Tô Ninh bước nhanh xuyên qua các phòng lo lắng tìm kiếm, cũng may Tiêu Ý Hàn là thị trưởng nên không mất công Tô Ninh tìm quá lâu, Tô Ninh rất nhanh liền tìm được nàng ở chỗ tầng trệt.
Ngoài Phòng cấp cứu đứng đầy người vẻ mặt nghiêm túc, Tô Ninh trông thấy cuối hành lang đông người đứng ngồi không yên, cô dừng ở cửa thang máy chỗ vào bên trong nhìn một hồi, xem tình hình, thị trưởng đại nhân còn chưa có ra khỏi phòng cấp cứu. Tô Ninh nhìn đồng hồ đã nhanh 4 giờ, tin thời sự phát đã qua nhanh hai giờ, như thế nào còn đang cấp cứu, đây là bị thương rất nghiêm trọng a??
Tô Ninh nhìn chung quanh, nhiều người như vậy, không có một người nào là cô có thể hỏi thăm, cho tới giờ khắc này cô mới có chút tỉnh táo lại, trong lòng nghĩ đến:"Mình tới trong lúc này có thể làm cái gì đâu? chính mình riêng tư gặp thị trưởng đại nhân đều là không có khả năng …"
Tô Ninh tìm được một góc hẻo lánh ngồi xuống, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào phòng cấp cứu. Cũng không biết qua bao lâu thời gian, cửa phòng cấp cứu rốt cuộc bị đẩy ra, một đám y tá bác sĩ bước ra, Tô Ninh trông thấy cửa mở, cô vọt đứng lên. Tô Ninh có chút sốt ruột lại đi về phía trước vài bước sau liền đứng bất động, quá nhiều người vây quanh thị trưởng, cô căn bản là nhìn không thấy người nằm ở trên giường rốt cuộc thế nào…
Trước giường bệnh rất nhanh có nhiều người vây quanh, có chút ngột ngạt, bác sĩ cùng y tá phải tiến lên ngăn cả đám đem giường bệnh đẩy hướng thang máy, Tô Ninh sững sờ nhìn người trên giường đang đắp chăn mền trắng, mắt nhắm chặt, cô cảm thấy hô hấp đều dừng lại, cứ như vậy nhìn chằm chằm người kia…
Tiêu Ý Hàn mặc quần áo bệnh nhân nằm ở trên giường, cũng không biết là đang ngủ hay là hôn mê, Tô Ninh cảm thấy nguyên bản ầm ỹ bốn phía thoáng cái đột nhiên yên tĩnh trở lại, lỗ tai của cô nghe không được bất kỳ thanh âm gì, trong ánh mắt chỉ có như vậy một người nằm ở trên giường bệnh. Theo góc độ của cô nhìn sang, trên đầu thị trưởng quấn lấy dày đặc băng gạc, những chỗ khác bởi vì bị che khuất Tô Ninh nhìn không thấy, chỉ là nhìn xem phần đầu, băng gạc trên mặt còn lộ ra vết máu, vậy nhất định bị thương không nhẹ….
giường đẩy tới gần cô chậm rãi hướng lui về phía sau, lúc cô tính tiến đến nhìn rõ hơn thị trưởng, bên người vang lên giọng đàn ông. Tô Ninh quay đầu liền trông thấy một nam cảnh sát, mặt lộ vẻ hung dữ hơi nghiêng đầu nhìn mình.
“Tiểu thư, mời ngươi tránh ra một chút." Hắn lạnh lùng nói, thấy Tô Ninh không có phản ứng liền kéo cô qua một bên.
Tô Ninh bị cảnh sát cưỡng chế lôi kéo đi, đợi cô kịp phản ứng, trông thấy giường bệnh đã bị người ta đẩy vào trong thang máy. Tô Ninh có chút tức giận, dùng nhiều lực như vậy làm gì? Cô cũng chẳng quan tâm cùng gã cảnh sát kia lý luận, đi mau vài bước theo tới bên cạnh thang máy, cửa thang máy lại bị đóng lại. Tô Ninh nhìn thang máy đi đến tầng cao nhất mới dừng lại, cô cúi đầu nghĩ nghĩ trong lòng đấu tranh lần cuối quyết định đi theo.
Bây giờ đối với Tô Ninh mà nói, cô cái gì cũng không muốn, cô chỉ biết là nếu như lúc này cô rời khỏi bệnh viện, bất luận là đi đâu, trong lòng của cô cũng sẽ không khá được, trong này tuy cô nhìn không thấy người, chính là cô có thể cảm thụ được. Tô Ninh không rõ mình là bị cái gì, nhưng cô lựa chọn đi theo lòng của mình. Cô đi thang máy rất nhanh tới tầng cao nhất, bước ra thang máy Tô Ninh tìm một góc yên tĩnh, ngồi nghỉ trên ghế.
Trời dần dần tối xuống, gió lạnh từ từ thổi tới, Tô Ninh cảm thấy lạnh, buổi chiều cô vô cùng vội vàng chỉ mặc áo sơmi mỏng, bên ngoài mặc thêm áo khoác mỏng liền chạy đi.
Tô Ninh đem quần áo nắm thật chặt, cô đặt túi ở chỗ đầu gối, đem mặt mình áp vào, như vậy cảm giác đỡ lạnh hơn. Cô nghĩ, một hồi đợi những người thăm hỏi ra về hết, đến buổi tối cô cố gắng còn có thể nhìn qua thị trưởng đại nhân, dù cho vào không được phòng bệnh cũng không sao, chỉ cần lúc cửa ra vào không có ai, cô nhìn vào trong xem cũng được, giờ phút này Tô Ninh chỉ là muốn biết rõ thị trưởng đại nhân bị thương nghiêm trọng như thế nào…
Cuối hành lang đột nhiên truyền đến ầm ỹ tiếng bước chân, Tô Ninh ngồi thẳng dậy nhìn theo, thấy 5-6 người áo mũ chỉnh tề hướng về phía cô đi tới. Tô Ninh ngồi cách phòng bệnh thị trưởng cũng không xa, cùng một hướng, cô nghĩ những người này chắc lại là đến thăm thị trưởng đại nhân a…
Đi đầu là một phụ nữ thoạt nhìn không đến 50 tuổi, tóc thật dài búi ở sau ót, mặc một kiện áo da làm cho người ta cảm giác giỏi giang đầy khí chất, có lẽ là một nhân vật lớn. Mà theo phía sau nàng đi tới người đàn ông, người này cũng khoảng 50 tuổi, tóc chải tỉ mỉ, vài nam nhân trẻ tuổi mang giày tây lịch sự theo sau, người nào cũng biểu lộ ngưng trọng có vẻ tâm sự nặng nề. Tô Ninh nhìn về người phiá sau cùng, đột nhiên trong mắt sáng ngời, cô nhận ra người này, không phải ai khác đúng là bạn thị trưởng – Cristina…
Đoàn người rất nhanh đi qua mặt Tô Ninh, cô chăm chú nhìn Cristina, trong ánh mắt mang theo cảm tình chờ mong. Tô Ninh cảm thấy gặp được Cristina cô nhất định có thể nhìn thấy thị trưởng đại nhân, tuy không có cùng Cristina tiếp xúc sâu hơn, nhưng là mỗi một lần Cristina đều lưu lại ấn tượng thật tốt với cô.
Người ôn nhu hay cười như Cristina, giờ phút này lại biểu lộ dị thường nghiêm túc. Khi nàng đi qua bên người Tô Ninh vẻ mặt hiện lên một tia kinh ngạc, rồi lập tức khôi phục như thường, chỉ liếc mắt nhìn Tô Ninh một cái, liền theo mọi người hướng phía phòng bệnh đi tới…
Tô Ninh trông thấy mấy người đi vào phòng bệnh, cô nhụt chí quay trở lại trên ghế, Cristina như thế nào giả bộ như không biết cô? Còn có những người này là ai a…
Tô Ninh trong nội tâm cảm thấy lạnh, cô đột nhiên nhớ tới ngày đó trên mạng đọc bộ tiểu thuyết kia, quả nhiên là kém quá xa, Tô Ninh trong lòng nghĩ, thị trưởng đại nhân xảy ra chuyện lớn như vậy, cô lại chỉ có thể ngồi ở ngoài ghế lạnh, nói mát lo lắng suông…
Nghĩ một lát Tô Ninh liền bình thường trở lại, đừng nói cô cùng thị trưởng đại nhân còn không có quan hệ cái gì, mặc dù là có quan hệ, đối mặt như vậy trường hợp những người này đều có địa vị cao, cô còn có thể làm như thế nào đây? Có thể dùng thân phận gì để xuất hiện đâu?……
Tác giả :
Phong Dã