Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt
Chương 190: Bàn tính của Cảnh Huyên
Nàng sớm đã bất an khi Tiêu Phi có lòng tốt mời nàng!
Nhưng không ngờ bà ta lại có ý xấu như vậy!
Kỷ Vân Thư hạ ánh mắt xuống, bình thản ngồi yên, giống như những lời Tiêu Phi nói đều không lọt vào trong lỗ tai nàng.
Không đồng ý cũng không trả lời.
"Kỷ tiên sinh, phải chăng có chỗ khó xử?" Tiêu Phi thấy nàng hoài nghi, nhướng mày lên hỏi.
Trong giọng nói rõ ràng không hề có ý tốt.
Một trong những nữ tử cũng phụ họa nói theo: "Hay là tiên sinh cố ý che mặt chính là vì tướng mạo xấu xí? Nhưng ta thấy nửa khuôn mặt lộ ra của tiên sinh vẫn khá nổi bật, chắc chắn là người anh tuấn."
Người thời xưa, thật sự thích tâng bốc người khác!
Kỷ Vân Thư nâng mí mắt lên, liếc mắt ngắm nghía nàng kia một cái, khuôn mặt phấn hồng xinh đẹp với đôi môi đỏ, cũng xem như thanh tú, đáng tiếc, không thể che dấu được cặp mắt tự cao tự đại.
"Cô nương quá đề cao tại hạ, ta bất quá là một thường dân, nửa khuôn mặt này khá tốt, chung quy có thể bù đắp được thiệt hại cho nửa khuôn mặt kia của ta."
"Ý của tiên sinh, nửa khuôn mặt khác bị khuyết tật?"
"Đúng vậy!"
Nàng thẳng thắn trả lời!
Nữ tử ngay lập tức nghiêng đầu, nâng ống tay áo thêu hoa lên trên chóp mũi, nhăn mày lại.
Hiện lên bộ dáng có ý ghét bỏ!
Kỷ Vân Thư thu hết thần sắc và động tác của nữ tử này vào trong mắt, khóe miệng không thể không hiện lên một sự khinh miệt.
Mặc dù có khuôn mặt đầy phấn, nhưng đó chỉ là một loại phấn thô tục!
Tiêu Phi vờ như liếc mắt một cái, nói: "Tướng mạo tiên sinh như thế nào, chỉ cần tháo mặt nạ xuống sẽ rõ ràng ngay. Nếu tiên sinh nhìn trúng tiểu thư nào đó trong này, bổn cung sẽ mai mối giúp ngươi."
Kỷ Vân Thư chắp tay với ý định từ chối: "Thảo dân......"
Không đợi nàng mở miệng, Tiêu Phi vung ống tay áo lên, ngắt lời nàng nói: "Tiên sinh đừng từ chối."
Thật sự hùng hổ doạ người!
Kỷ Vân Thư hiểu rất rõ, giờ phút này bản thân mình giống như một con chim bị nhốt trong lồng, chỉ có thể mặc kệ những cành trúc trong tay Tiêu Phi tùy ý chọn loạn.
Thôi, muốn nhìn thì cứ nhìn đi!
Có lẽ những nữ nhân mặt đầy phấn này sau khi nhìn thấy tướng mạo của nàng, toàn bộ sẽ sợ tới mức chết khiếp, vậy cũng tốt!
Nàng gật đầu, quét mắt nhìn quanh một cái.
"Nếu như các vị cô nương muốn nhìn, Tiêu Phi nương nương lại có lệnh, vậy tại hạ tháo mặt nạ xuống là được."
Tiêu Phi rất vừa lòng gật đầu!
Nhưng môi đỏ bà ta lại âm thầm cong lên, nhìn Kỷ Vân Thư nâng tay, những ngón tay đặt ở trên nửa gương mặt nạ màu vàng, uốn cong, hơi dùng sức một chút, đang chuẩn bị nhấc chiếc mặt nạ lên.
Ánh mắt mọi người đều ngưng tụ trên khuôn mặt nàng.
Tất cả đều cực kỳ mong chờ!
Cực kỳ khát vọng!
Khuôn mặt Kỷ Vân Thư đang từ từ được hiện ra, đúng lúc này ——
"Mẫu phi!"
Cảnh Huyên nâng theo làn váy, bước đi như bay, hết sức vui mừng chạy vào.
Bởi vậy, Kỷ Vân Thư còn chưa hoàn toàn tháo mặt nạ xuống, một lần nữa đặt lại vị trí trên mặt, bình tĩnh ngồi đó.
Đám người hoàn toàn thở dài một tiếng thất vọng!
"Huyên nhi? Sao con lại tới đây?" Tiêu Phi cau mặt, hỏi.
"Nữ nhi nghe cung nhân nói, mẫu phi mở tiệc ở đại điện, mời các tiểu thư danh môn trong kinh thành, nữ nhi cũng muốn đến xem náo nhiệt."
"Yến hội lần này không liên quan tới con, con hãy lui ra đi." Tiêu Phi nghiêm túc nói.
Cảnh Huyên hành động giống như không có việc gì, nhìn về phía Kỷ Vân Thư, ngay lập tức phấn chấn tinh thần, vui vẻ đi tới bên người nàng.
Cảnh Huyên tươi cười rạng rỡ nói: "Thì ra Kỷ tiên sinh cũng ở đây."
Kỷ Vân Thư đứng dậy, chắp tay: "Công chúa."
"Giữa ngươi và ta không cần đa lễ." Nói xong, nàng kéo góc áo Kỷ Vân Thư, thân thể dán tới gần, miệng nhỏ chu lên, bắt đầu oán giận: "Mẫu phi cũng thật là, ngay cả khi tiên sinh ở chỗ này cũng không nói cho ta, nếu như biết Kỷ tiên sinh tới đây, ta nhất định sẽ ra cửa cung nghênh đón ngươi."
Điều này......
Kỷ Vân Thư một đầu đầy mồ hôi.
Nàng vốn định kéo ống tay áo của mình về từ trong tay Cảnh Huyên, nhưng Cảnh Huyên lại túm vô cùng chặt, làm thế nào cũng không chịu buông tay.
Bộp ——
Tiêu Phi thấy thế, dùng một bàn tay đột nhiên đập mạnh ở trên ghế sơn son chạm ngọc, giận dữ đứng dậy.
"Người tới, dẫn công chúa đi."
"Vâng!"
Cung nhân tiến lên, kéo Cảnh Huyên ra ngoài.
Cảnh Huyên vừa quay người, vừa đẩy cung nhân ra, vừa tức giận nói với Tiêu Phi: "Mẫu phi, lần này mở tiệc, vì sao con không thể tới? Nữ nhi và tiên sinh lâu ngày không gặp, nếu như mẫu phi không cho con lưu lại yến tiệc, vậy con sẽ mang theo tiên sinh ra phía sau điện."
"Nói bậy, thân là công chúa, không ngờ con dám nói ra những lời đáng xấu hổ như thế." Tiêu Phi lạnh lùng sắc bén.
"Nữ nhi từ xưa tới nay vẫn luôn như vậy, có chuyện gì đều sẽ nói thẳng, nếu mẫu phi đang mở tiệc, nữ nhi không quấy rầy nữa."
Nói xong, Cảnh Huyên lập tức lôi kéo Kỷ Vân Thư đi ra phía ngoài điện.
"Huyên nhi!"
Cảnh Huyên căn bản không để ý tới tiếng mắng của Tiêu Phi sau lưng, kéo Kỷ Vân Thư nhanh chóng bước ra khỏi đại điện.
Kỷ Vân Thư dừng bước, rút tay về.
Cảnh Huyên quay người nhìn nàng, lại nhìn thoáng qua phía trong đại điện, thấy không ai đuổi theo, khóe miệng lúc này mới giơ lên nụ cười đắc ý.
Sau đó nói: "Sao những nữ tử dung tục đó có thể nhìn thấy tướng mạo ngươi trước bản công chúa được chứ? Bọn họ muốn thấy, cũng phải để bản công chúa nhìn thấy trước tiên."
Tình cảnh thật đáng xấu hổ!
Tuy nhiên, nếu không phải có Cảnh Huyên đột nhiên xuất hiện, chỉ sợ đêm nay sẽ phát sinh ra nhiều chuyện, nói không chừng tướng mạo của nàng sẽ đưa tới một số tin đồn. Nếu Tiêu Phi không quan tâm tới tướng mạo xấu xí của nàng, buộc phải mai mối và an bài một thê thiếp cho nàng.
Nếu nàng cự tuyệt, chắc chắn chính là công khai đắc tội Tiêu Phi!
Nếu nàng đồng ý, nhưng thân phận nàng lại......
Ngẫm lại đều cảm thấy tâm tư Tiêu Phi quả thực rất kín đáo!
Cũng may nàng vừa mới nghiền ngẫm tới đó, đã bị Cảnh Huyên đột nhiên thâm nhập báo loạn, một lần nữa giúp nàng thoát khỏi tình trạng khó khăn.
Thật sự nghĩ mà sợ!
Nàng còn chưa điều tra《Lâm Kinh Án》, đã thua trong tay Tiêu Phi, thật sự quá không đáng giá.
Thấy Kỷ Vân Thư chậm rãi không nói gì, Cảnh Huyên bỗng chốc kéo tay nàng, thân mật nói: "Nếu như đã ra ngoài, vậy không ngại ra phía sau điện cùng với bản công chúa."
"Đa tạ công chúa đã mời, nhưng hiện tại không còn sớm nữa, cáo từ."
Kỷ Vân Thư rút cánh tay về, khuôn mặt không có biểu tình chuẩn bị cất bước rời đi.
Sau một khoảnh khắc ——
"Chẳng lẽ tiên sinh không muốn gặp Vệ Dịch sao?"
Hả?
"Ngươi vừa nói gì?" Kỷ Vân Thư dừng bước, xoay người lại hỏi.
Cảnh Huyên thất vọng: "Thì ra trong lòng tiên sinh lo lắng nhất, chính là Vệ Dịch!"
"Vì sao nhắc tới hắn? Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
"Không phải tiên sinh đang vội ra khỏi cung hay sao?" Cảnh Huyên xoay người qua, hai tay ôm ngực, có chút vui đùa.
Kỷ Vân Thư lo lắng, nghiêm túc nói: "Công chúa, nếu người muốn gây khó khăn cho ta thì cứ tự nhiên, nhưng đừng thương tổn tới Vệ Dịch."
"Bản công chúa khi nào nói sẽ thương tổn tới hắn? Ta bất quá chỉ sai người mang hắn tiến cung, hiện tại tiểu tử kia đang nhàn nhã ăn điểm tâm ở phía sau điện. Như thế nào, hiện tại có bằng lòng theo ta ra phía sau điện hay không?"
Sắc mặt Kỷ Vân Thư nôn nóng, không hề do dự nói: "Mang ta đi tìm hắn."
"Được!" Cảnh Huyên cực kỳ vừa lòng.
Vì thế, Cảnh Huyên lập tức kéo theo nàng, vội vã đi về phía sau điện.
Dọc theo đường đi, Cảnh Huyên có chút lo lắng hỏi nàng: "Lần trước ta có nói với mẫu phi về vụ án mất tích, sau khi mẫu phi nghe xong, không hiểu vì sao lại cấm túc ta ở trong cung, không cho ta ra khỏi cung. Sau đó ta nghe nói ngươi và hoàng huynh bị thương, ta thật sự rất lo lắng."
Giọng điệu của Cảnh Huyên hoàn toàn mang theo lo lắng.
Thì ra ——
"Là ngươi?" Kỷ Vân Thư kinh ngạc.
Cảnh Huyên không rõ: "Cái gì là ta? Ta thật ra đang muốn hỏi ngươi một chút, ngươi bị thương thế nào?"
Nàng lắc đầu: "Ta không sao!"
Kỷ Vân Thư nói với giọng lạnh lùng tới cực hạn!
Không ngờ, thì ra Cảnh Huyên đã nghe lén nàng và Cảnh Dung nói chuyện, sau đó bất cẩn nói lại với Tiêu Phi, lúc này mới xảy ra chuyện Diệc Vương nhanh chân đến trước bắt được Cam Trù Lương.
Nhưng không ngờ bà ta lại có ý xấu như vậy!
Kỷ Vân Thư hạ ánh mắt xuống, bình thản ngồi yên, giống như những lời Tiêu Phi nói đều không lọt vào trong lỗ tai nàng.
Không đồng ý cũng không trả lời.
"Kỷ tiên sinh, phải chăng có chỗ khó xử?" Tiêu Phi thấy nàng hoài nghi, nhướng mày lên hỏi.
Trong giọng nói rõ ràng không hề có ý tốt.
Một trong những nữ tử cũng phụ họa nói theo: "Hay là tiên sinh cố ý che mặt chính là vì tướng mạo xấu xí? Nhưng ta thấy nửa khuôn mặt lộ ra của tiên sinh vẫn khá nổi bật, chắc chắn là người anh tuấn."
Người thời xưa, thật sự thích tâng bốc người khác!
Kỷ Vân Thư nâng mí mắt lên, liếc mắt ngắm nghía nàng kia một cái, khuôn mặt phấn hồng xinh đẹp với đôi môi đỏ, cũng xem như thanh tú, đáng tiếc, không thể che dấu được cặp mắt tự cao tự đại.
"Cô nương quá đề cao tại hạ, ta bất quá là một thường dân, nửa khuôn mặt này khá tốt, chung quy có thể bù đắp được thiệt hại cho nửa khuôn mặt kia của ta."
"Ý của tiên sinh, nửa khuôn mặt khác bị khuyết tật?"
"Đúng vậy!"
Nàng thẳng thắn trả lời!
Nữ tử ngay lập tức nghiêng đầu, nâng ống tay áo thêu hoa lên trên chóp mũi, nhăn mày lại.
Hiện lên bộ dáng có ý ghét bỏ!
Kỷ Vân Thư thu hết thần sắc và động tác của nữ tử này vào trong mắt, khóe miệng không thể không hiện lên một sự khinh miệt.
Mặc dù có khuôn mặt đầy phấn, nhưng đó chỉ là một loại phấn thô tục!
Tiêu Phi vờ như liếc mắt một cái, nói: "Tướng mạo tiên sinh như thế nào, chỉ cần tháo mặt nạ xuống sẽ rõ ràng ngay. Nếu tiên sinh nhìn trúng tiểu thư nào đó trong này, bổn cung sẽ mai mối giúp ngươi."
Kỷ Vân Thư chắp tay với ý định từ chối: "Thảo dân......"
Không đợi nàng mở miệng, Tiêu Phi vung ống tay áo lên, ngắt lời nàng nói: "Tiên sinh đừng từ chối."
Thật sự hùng hổ doạ người!
Kỷ Vân Thư hiểu rất rõ, giờ phút này bản thân mình giống như một con chim bị nhốt trong lồng, chỉ có thể mặc kệ những cành trúc trong tay Tiêu Phi tùy ý chọn loạn.
Thôi, muốn nhìn thì cứ nhìn đi!
Có lẽ những nữ nhân mặt đầy phấn này sau khi nhìn thấy tướng mạo của nàng, toàn bộ sẽ sợ tới mức chết khiếp, vậy cũng tốt!
Nàng gật đầu, quét mắt nhìn quanh một cái.
"Nếu như các vị cô nương muốn nhìn, Tiêu Phi nương nương lại có lệnh, vậy tại hạ tháo mặt nạ xuống là được."
Tiêu Phi rất vừa lòng gật đầu!
Nhưng môi đỏ bà ta lại âm thầm cong lên, nhìn Kỷ Vân Thư nâng tay, những ngón tay đặt ở trên nửa gương mặt nạ màu vàng, uốn cong, hơi dùng sức một chút, đang chuẩn bị nhấc chiếc mặt nạ lên.
Ánh mắt mọi người đều ngưng tụ trên khuôn mặt nàng.
Tất cả đều cực kỳ mong chờ!
Cực kỳ khát vọng!
Khuôn mặt Kỷ Vân Thư đang từ từ được hiện ra, đúng lúc này ——
"Mẫu phi!"
Cảnh Huyên nâng theo làn váy, bước đi như bay, hết sức vui mừng chạy vào.
Bởi vậy, Kỷ Vân Thư còn chưa hoàn toàn tháo mặt nạ xuống, một lần nữa đặt lại vị trí trên mặt, bình tĩnh ngồi đó.
Đám người hoàn toàn thở dài một tiếng thất vọng!
"Huyên nhi? Sao con lại tới đây?" Tiêu Phi cau mặt, hỏi.
"Nữ nhi nghe cung nhân nói, mẫu phi mở tiệc ở đại điện, mời các tiểu thư danh môn trong kinh thành, nữ nhi cũng muốn đến xem náo nhiệt."
"Yến hội lần này không liên quan tới con, con hãy lui ra đi." Tiêu Phi nghiêm túc nói.
Cảnh Huyên hành động giống như không có việc gì, nhìn về phía Kỷ Vân Thư, ngay lập tức phấn chấn tinh thần, vui vẻ đi tới bên người nàng.
Cảnh Huyên tươi cười rạng rỡ nói: "Thì ra Kỷ tiên sinh cũng ở đây."
Kỷ Vân Thư đứng dậy, chắp tay: "Công chúa."
"Giữa ngươi và ta không cần đa lễ." Nói xong, nàng kéo góc áo Kỷ Vân Thư, thân thể dán tới gần, miệng nhỏ chu lên, bắt đầu oán giận: "Mẫu phi cũng thật là, ngay cả khi tiên sinh ở chỗ này cũng không nói cho ta, nếu như biết Kỷ tiên sinh tới đây, ta nhất định sẽ ra cửa cung nghênh đón ngươi."
Điều này......
Kỷ Vân Thư một đầu đầy mồ hôi.
Nàng vốn định kéo ống tay áo của mình về từ trong tay Cảnh Huyên, nhưng Cảnh Huyên lại túm vô cùng chặt, làm thế nào cũng không chịu buông tay.
Bộp ——
Tiêu Phi thấy thế, dùng một bàn tay đột nhiên đập mạnh ở trên ghế sơn son chạm ngọc, giận dữ đứng dậy.
"Người tới, dẫn công chúa đi."
"Vâng!"
Cung nhân tiến lên, kéo Cảnh Huyên ra ngoài.
Cảnh Huyên vừa quay người, vừa đẩy cung nhân ra, vừa tức giận nói với Tiêu Phi: "Mẫu phi, lần này mở tiệc, vì sao con không thể tới? Nữ nhi và tiên sinh lâu ngày không gặp, nếu như mẫu phi không cho con lưu lại yến tiệc, vậy con sẽ mang theo tiên sinh ra phía sau điện."
"Nói bậy, thân là công chúa, không ngờ con dám nói ra những lời đáng xấu hổ như thế." Tiêu Phi lạnh lùng sắc bén.
"Nữ nhi từ xưa tới nay vẫn luôn như vậy, có chuyện gì đều sẽ nói thẳng, nếu mẫu phi đang mở tiệc, nữ nhi không quấy rầy nữa."
Nói xong, Cảnh Huyên lập tức lôi kéo Kỷ Vân Thư đi ra phía ngoài điện.
"Huyên nhi!"
Cảnh Huyên căn bản không để ý tới tiếng mắng của Tiêu Phi sau lưng, kéo Kỷ Vân Thư nhanh chóng bước ra khỏi đại điện.
Kỷ Vân Thư dừng bước, rút tay về.
Cảnh Huyên quay người nhìn nàng, lại nhìn thoáng qua phía trong đại điện, thấy không ai đuổi theo, khóe miệng lúc này mới giơ lên nụ cười đắc ý.
Sau đó nói: "Sao những nữ tử dung tục đó có thể nhìn thấy tướng mạo ngươi trước bản công chúa được chứ? Bọn họ muốn thấy, cũng phải để bản công chúa nhìn thấy trước tiên."
Tình cảnh thật đáng xấu hổ!
Tuy nhiên, nếu không phải có Cảnh Huyên đột nhiên xuất hiện, chỉ sợ đêm nay sẽ phát sinh ra nhiều chuyện, nói không chừng tướng mạo của nàng sẽ đưa tới một số tin đồn. Nếu Tiêu Phi không quan tâm tới tướng mạo xấu xí của nàng, buộc phải mai mối và an bài một thê thiếp cho nàng.
Nếu nàng cự tuyệt, chắc chắn chính là công khai đắc tội Tiêu Phi!
Nếu nàng đồng ý, nhưng thân phận nàng lại......
Ngẫm lại đều cảm thấy tâm tư Tiêu Phi quả thực rất kín đáo!
Cũng may nàng vừa mới nghiền ngẫm tới đó, đã bị Cảnh Huyên đột nhiên thâm nhập báo loạn, một lần nữa giúp nàng thoát khỏi tình trạng khó khăn.
Thật sự nghĩ mà sợ!
Nàng còn chưa điều tra《Lâm Kinh Án》, đã thua trong tay Tiêu Phi, thật sự quá không đáng giá.
Thấy Kỷ Vân Thư chậm rãi không nói gì, Cảnh Huyên bỗng chốc kéo tay nàng, thân mật nói: "Nếu như đã ra ngoài, vậy không ngại ra phía sau điện cùng với bản công chúa."
"Đa tạ công chúa đã mời, nhưng hiện tại không còn sớm nữa, cáo từ."
Kỷ Vân Thư rút cánh tay về, khuôn mặt không có biểu tình chuẩn bị cất bước rời đi.
Sau một khoảnh khắc ——
"Chẳng lẽ tiên sinh không muốn gặp Vệ Dịch sao?"
Hả?
"Ngươi vừa nói gì?" Kỷ Vân Thư dừng bước, xoay người lại hỏi.
Cảnh Huyên thất vọng: "Thì ra trong lòng tiên sinh lo lắng nhất, chính là Vệ Dịch!"
"Vì sao nhắc tới hắn? Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
"Không phải tiên sinh đang vội ra khỏi cung hay sao?" Cảnh Huyên xoay người qua, hai tay ôm ngực, có chút vui đùa.
Kỷ Vân Thư lo lắng, nghiêm túc nói: "Công chúa, nếu người muốn gây khó khăn cho ta thì cứ tự nhiên, nhưng đừng thương tổn tới Vệ Dịch."
"Bản công chúa khi nào nói sẽ thương tổn tới hắn? Ta bất quá chỉ sai người mang hắn tiến cung, hiện tại tiểu tử kia đang nhàn nhã ăn điểm tâm ở phía sau điện. Như thế nào, hiện tại có bằng lòng theo ta ra phía sau điện hay không?"
Sắc mặt Kỷ Vân Thư nôn nóng, không hề do dự nói: "Mang ta đi tìm hắn."
"Được!" Cảnh Huyên cực kỳ vừa lòng.
Vì thế, Cảnh Huyên lập tức kéo theo nàng, vội vã đi về phía sau điện.
Dọc theo đường đi, Cảnh Huyên có chút lo lắng hỏi nàng: "Lần trước ta có nói với mẫu phi về vụ án mất tích, sau khi mẫu phi nghe xong, không hiểu vì sao lại cấm túc ta ở trong cung, không cho ta ra khỏi cung. Sau đó ta nghe nói ngươi và hoàng huynh bị thương, ta thật sự rất lo lắng."
Giọng điệu của Cảnh Huyên hoàn toàn mang theo lo lắng.
Thì ra ——
"Là ngươi?" Kỷ Vân Thư kinh ngạc.
Cảnh Huyên không rõ: "Cái gì là ta? Ta thật ra đang muốn hỏi ngươi một chút, ngươi bị thương thế nào?"
Nàng lắc đầu: "Ta không sao!"
Kỷ Vân Thư nói với giọng lạnh lùng tới cực hạn!
Không ngờ, thì ra Cảnh Huyên đã nghe lén nàng và Cảnh Dung nói chuyện, sau đó bất cẩn nói lại với Tiêu Phi, lúc này mới xảy ra chuyện Diệc Vương nhanh chân đến trước bắt được Cam Trù Lương.
Tác giả :
Li Đa Ô