Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn
Quyển 3 - Chương 6: Nữ ma đầu thực sự

Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn

Quyển 3 - Chương 6: Nữ ma đầu thực sự

Editor:Kinh thuế

Tại đường nhỏ chất đầy vật ô uế, dơ bẩn một bóng lưng nhỏ đi lại không ngừng, dường như là một cô gái, cô bước đi chậm rãi, lại thản nhiên đạp lên tất cả mọi thứ trên đường.

“Ha ha…" Một tiếng cười âm lãnh vang lên, trong đêm tối càng thêm phần quỷ dị, giống như tiếng dã thú nơi đêm khuya, khiến cho người nghe không khỏi sởn gai ốc nhũn chân xuống.

“Là một đứa con gái, đã lâu đại gia không ra ngoài không ngờ vận khí lần này lại tốt vậy." Giọng điệu lưu manh, ý đồ xấu xa, không khác gì con sói đói chảy nước dãi, tham lam nhìn con mồi trước mặt.

“Đúng vậy, vài ngày nay quỷ cũng không thấy đâu, lần này chúng ta lại chờ được, cho dù không cướp được gì cũng có một đứa con gái phục vụ chơi đùa cho an hem, ha ha." Một giọng nói khác vang lên, hiển nhiên đã đánh chủ ý lên người con gái trước mặt.

Cùng lúc đó, người con gái đứng trước mặt họ lại lặng im đứng lại tại chỗ, không nhúc nhích hay bước tiếp.

“Lão đại, có phải dọa cô ta choáng váng rồi không?" Trong bóng tối không nhìn rõ mặt bọn họ, chỉ có những con mắt dâm dục phát ra ánh sáng xanh lè.

Có điều, bọn họ lại cảm thấy thật khác lạ, con gái bình thường, gặp phải chuyện cướp bóc, nếu không phải nhanh chân bỏ chạy cũng là hét to cứu mạng, nếu không cũng là mất hết sức lực ngã xuống, khóc lóc cầu xin bọn họ tha mạng, huống chi bọn hắn không chỉ muốn cướp tiền mà còn muốn cướp sắc.

Có lẽ, cô ta là loại thứ hai, cái chân nhỏ kia đã mềm nhũn ra rồi, lá gan cũng quá nhỏ đi.

Người con trai được gọi là lão đại đứng thẳng dậy: “Các anh em, lão đại lên trước, các chú phía sau tùy ý." Hắn ta nở nụ cười, cực kì tà ác, mà bọn đàn em phía sau dùng ánh mắt xấu xa quét hết thân hình người con gái phía trước, nhưng lại không nhìn rõ được khoảnh khắc khi ánh trăng vừa lướt qua mặt người con gái phản chiếu lại ánh mắt lạnh lùng như băng giá kia.

Lão đại nhanh chóng phi thân chạy về phía trước, thậm chí còn gấp rút cởi bỏ quần áo, tiểu mỹ nhân, buổi tối một mình hẳn là rất tịch mịch, anh trai đến giúp em đây.

Có điều, tay hắn còn chưa chạm đến người cô, đã nghe một tiếng rắc, như tiếng xương bị bẻ gẫy, sau đó là tiếng hét thảm thiết như giết lợn vang lên.

Đêm tối càng thêm phần đáng sợ, từ xa xa, tiếng chó sủa loạn lên như đệm nhạc cho tiếng gào.

Hai tiếng tru của động vật, thật là một buổi hòa âm tuyệt vời làm sao.

Ba người còn lại nhìn cảnh trước mặt mà choáng váng, bọn họ ngây ngốc nhìn người con gái vừa rồi vẫn bị họ cho là sợ hãi quá độ kia, lúc này cô đã xoay người lại, ánh mắt bọn hắn không thể tin nhìn cảnh kia, lão đại bọn hắn lúc này bị một cô gái nhỏ nắm tay, tay hắn lại bị bẻ ngược gập hẳn lại, xem ra, đã bị bẻ gẫy hoàn toàn.

Ánh trăng chiếu xuống người của cô, giống như một nữ thần chiến tranh, quả nhiên là con gái, chẳng qua lúc nhìn nụ cười nơi khóe môi của cô, rất đẹp nhưng quá lạnh lùng, đôi mắt kia, chớp nhẹ lại mở ra, thản nhiên nhìn bọn họ chăm chú.

“Á…" Lần này lại là một hồi thét dài, không là ba hồi đồng thời ngân lên.

Cô ta, lại có thể là cô ta….

Ma đầu lợi hại nhất Thiên Phù tỉnh, cô ta đánh người, sẽ đánh cho sống dở chết dở, người đầu tiên bị cô ta đánh đã lâu lắm rồi vẫn còn liệt trên giường, khiếp sợ.

Ánh trăng rọi xuống khuôn mặt cô, không khỏi khiến khuôn mặt thêm phần nhu hòa hơn, khuôn mặt còn rất trẻ, lại lạnh lùng khó nói nên lời.

“Mấy người cùng lên đi, một người, rất buồn nhé." Trong đêm tối, âm thanh trong trẻo như tiếng suối, trong trẻo mà thanh nhã. Cho dù ý tứ lời nói lại cực kì thách thức, đầy tính hiếu chiến.

“Lên cho tao, nhanh cứu lão đại của bọn bây đi, tay ta sắp bị con nhãi này kéo đứt rồi." Tên lão đại gào khóc thảm thiết, nhưng, ba tên tiểu đệ của hắn ngay cả động cũng không dám động, có lẽ chân đều nhũn ra cả rồi.

Bọn họ khẽ liếc nhìn nhau, cắn răng, không bằng liều mạng, một đứa con gái mà thôi, chả lẽ bốn người con trai như các cậu lại không đánh lại được sao? Nếu như bị truyền ra ngoài, sau này bọn họ còn làm ăn thế nào được nữa.

Dù nói thế nào, bọn họ cũng là lưu manh nổi danh ở đây, để người khác biết bọn họ còn mặt mũi nào ở lại đây nữa.

Cô gái chớp mắt hai lần, khẽ buông tay, lão đại ôm tay, trên tram mồ hôi chảy ròng ròng, miệng hắn không ngừng chửi bới, nhìn lên ánh mắt của cô gái trước mặt lại vội vàng ngậm chặt miệng lại, đúng là điên con mẹ nó rồi, lão đại như hắn mà lại sợ một đứa con gái, gầy tong teo, nhưng, hắn thật sự sợ, rất rất sợ, còn có tay của hắn, thật sự đau như bị đứt lìa.

Phanh, bang, rắc,…từ con ngõ nhỏ không ngừng truyền ra âm thanh đánh đấm, khoảng nửa giờ sau, một người bước ra, cô vỗ vỗ tay mình, nhàm chán liếc nhìn đám dưới đất.

Mệt, đi về ngủ thôi.

Cúi lưng gập người, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra dưới ánh trăng, làn mi cong vuốt, đôi mắt phượng sắc lạnh, con ngươi sáng như những vì sao, cực kì thanh khiết.

Mà trong con ngõ nhỏ tối tăm, bốn người đàn ông nằm chồng lên nhau trên đất, miệng vẫn rên rỉ không ngừng.

“Mẹ nó, có thật là con gái không vậy, bốn người con trai chúng ta lại thua sao?" Tên lão đại xoa khuôn mặt đã sưng lên như đầu heo nói, xem như hôm nay bọn hắn xui xẻo.

“Lão đại à." Ba tên tiểu đệ của hắn cũng dìu nhau đứng lên, so với mặt hắn không khác biệt nhiều, âm thanh tru tréo: “Lão đại, đó là nữ ma đầu số một của tỉnh Thiên Phù…"

“A." lại là một tràng gào thét thống khổ, sao bọn họ lại chọc vào một người đáng sợ như vậy chứ.

Bọn họ thật sự chết chắc rồi, đứa con gái kia, có thù tất báo, chỉ cần cô ta không vừa mắt người nào, tuyệt đối sẽ bị cô ta chỉnh cho thảm, bọn họ cũng không hiểu, trên thế giới này sao lại có một đứa con gái mạnh mẽ đến đáng sợ như vậy chứ.

Sau đó, lại là tiếng rên rỉ.

“Lão đại, mặt của em sưng lên rồi."

“Lão đại, đầu của em chảy máu rồi."

“Lão đại, chân em gãy rồi." 

“Mẹ kiếp, XX chúng mày, lão đại của bọn bây toàn thân đau nhức."

Mà người con gái được gọi là nữ ma đầu kia, lúc này đang đi tới một ngôi nhà dân bình dị, tay vừa chạm đến cánh cửa đã được mở ra từ bên trong.

Một thiếu niên đứng trước mặt cô, nhìn chằm chằm vào cô, thở dài nói: “Lại đi ra ngoài đánh nhau?"

Cô gật đầu một cái: “Đi dạy dỗ mấy tên côn đồ chút." Cô nói rất nhẹ nhàng, rất tùy ý, nhưng phàm là người được cô dạy dỗ không nằm vài ngày tuyệt không đứng dậy nổi.

Chương 7: Tất Cả tiền dành dụm

Editor: Kinh thuế

Cô nói xong, lướt qua cậu ta đi vào nhà, nhìn đến bàn ăn, tự rót cho mình cốc nước, ngón tay thon dài mảnh khảnh rất đẹp mắt, nếu chỉ nhìn rất khó tưởng tượng nổi, một đôi tay xinh đẹp như vậy, khi đánh người, so với đàn ông còn dã man hơn.

“Dư Châu, có ai từng nói em rất giống người nào đó chưa?" Người con trai nhìn chằm chằm vào cô hồi lâu, bật thốt lên hỏi, Dư Châu lặng im, đứng đó siết chặt chiếc cốc cầm trong tay.

“Rất nhiều người, khuôn mặt của tôi tương đối đại chúng." Dư Châu ngẩng đầu, hé ra khuôn mặt cực kì xinh đẹp, hóa ra khi giảm cân sẽ thành như vậy, tướng mạo giống Hứa Nhu đến tám chín phần, chỉ có điều, Hứa Nhu cho người khác cảm giác rất ôn nhu, nhẹ nhàng tựa như nước, nhưng, cô lại mang đến cho người khác cảm giác cực kì mạnh mẽ, đạm mạc.

Khuôn mặt giống nhau, nhưng, khiến người khác không thể nhận sai, bỏ qua tuổi tác, khí chất của hai người hoàn toàn khác biệt.

“Có lẽ vậy." Thiếu niên mỉm cười, khóe mắt chớp nhẹ ưu sầu khiến người ta cảm thấy cậu đã trải qua tang thương hết cả một đời.

“Tôi đi ngủ đây." Cô đứng lên, đi vào một căn phòng, mở cửa, đóng cửa, động tác liền mạnh, nhanh gọn mà dứt khoát.

Khóe môi thiếu niên cứng đờ nhìn cánh cửa đã đóng lại, cậu tựa người trên tường, đây là nhà bọn cậu, chính xác là nhà của rất nhiều người.

Trước kia bọn họ đều là lưu manh, dựa vào cướp, dựa vào lừa gạt, dựa vào sức mạnh, nhưng, từ nửa năm trước khi cô đến đây, tất cả đều thay đổi.

Cô giống như sâu bướm cuối cùng cũng phá kén thành công, biến hóa kinh người, chỉ trong ngắn ngủi mấy tháng, không chỉ trút bỏ được một thân cồng kềnh, hơn nữa, tác phong mạnh mẽ, làm việc thần tốc, giống hệt phong cách của người đó trước đây, rõ ràng nội tâm rất lương thiện, nhưng, lại luôn tỏ ra cực kì lạnh lùng, lãnh khốc.

Cô đến đây, cuộc sống của mọi người đều thay đổi, bọn họ không cần tranh cướp nữa, bởi vì, cô có đủ tiền giúp bọn họ có thể sống yên ổn.

Không ai nghĩ đến, bọn họ lại mở quán ăn trong căn nhà không lớn lắm này, lúc đầu cũng không có ai đến ăn, đám người bọn cậu, không phải vẻ ngoài kỳ quái thfi chính là dáng vẻ hung dữ, làm cho người khác đều tưởng bọn cậu mở hắc điếm, có điều, may mắn có nụ cười ngọt ngào của một cô gái, đương nhiên không phải là Dư Châu chân chính, có điều, trước mặt người khác cô luôn nở nụ cười ngọt ngào, may mắn chỉ có bọn cậu biết, nụ cười của cô, thật giả dối.

Dần dần, việc buôn bán cũng có khởi sắc.

“A Thạch, cậu ở đây làm gì vậy?" Một đôi tay ôm ngang hông cậu, sau đó một thân thể mềm mại áp vào lưng cậu, cậu vỗ vỗ tay người con gái nói: “Không có gì, chỉ là nhớ Tiểu Mộc, Dư Châu rất giống cô ấy."

“Đúng vậy, rất giống." Người con gái nhìn bóng lưng anh ta đi dần, trước kai cô một đầu tóc đỏ, giờ đã nhuộm lại màu đen, thoạt nhìn có chút đáng yêu, ngốc ngếch, cô nhuộm lại tóc, còn cậu ta cũng đi làm lại bộ răng.

Dường như, đều nhìn thuận mắt hơn rất nhiều.

“Chúng ta trở về đi, ngày mai còn phải dậy sớm mở cửa tiệm." Trong mắt người con gái chợt lóe lên thứ gì đó, người thiếu niên đã cầm tay cô kéo đi: “Yên tâm đi, Tiểu Mộc đã mất, anh không thể quên được cô ấy, nhưng anh cũng chưa từng quên em mới là vợ anh, là người anh muốn chăm sóc cả đời này." Người con trai quay mặt ngại ngùng, hiển nhiên là không thường nói những lời này.

Người con gái nở nụ cười, nắm tay trở lại với người con trai, kỳ thật, không ai có thể quên được Tiểu Mộc, anh ấy như vậy, cả cô cũng thế. Cô liếc nhìn, cánh cửa đóng chặt, cô ấy lại đi đâu rồi, có phải là một Tiểu Mộc khác không.

Hai người tay trong tay cùng rời đi, bọn họ nhớ tới cô, thường xuyên nhớ lại, người đã từng cho bọn họ cuộc sống yên ổn, vất vưởng trong thời gian dài rồi, ai cũng khao khát có một mái nhà thật sự, trời sinh ai cũng có tính lương thiện, bọn họ cũng thế.

Sau khi bóng dáng họ khuất hẳn, lúc này Dư Châu đang ngồi trong phòng mới ngẩng đầu lên, chiếc bàn đối diện cô đặt một chiếc gương, vừa vặn phản chiếu khuôn mặt cô.

Khóe môi cong nhẹ, gương mặt này, chính cô cũng không nhận ra bản thân mình, huống chi là người khác, có lẽ, mẹ cô cũng không nhận được ra, cô không còn Tiểu Mộc, bây giờ cô là Dư Châu, Tiểu Mộc đã mất, vậy cứ coi là thế đi, cho dù cô đã mất, cuộc sống bây giờ của bọn họ cũng rất tốt, không cần có sự xáo trộn gì nữa.

Cô đứng dậy, thân hình nhẹ nhàng như cánh bướm, đến trước giá sách, nhẹ nhàng lấy một quyển ở trên cùng, nửa năm đã qua, ngoại trừ giảm cân, cô cũng chăm chỉ đọc sách rồi, có lẽ bởi vì tâm tình luôn không tốt, lại thường xuyên đánh nhau, cho nên, cân nặng giảm rất nhanh, đến khi cô để ý thì đã gầy thành như vậy.

Cô cầm thư, ngồi xuống giường, cẩn thận nhìn từng tờ một, cho đến một tiếng sau, cô mới ngáp dài một cái, rõ ràng nói trở về để ngủ, nhưng, lại còn vướng bận. cô vươn tay lấy ra viên đá hình giọt lệ ngân sắc kia, đồng tử tối sầm lại.

Nửa năm qua, có lẽ đã đến lúc cô phải trở về, trở về báo thù. Bởi vì, có người thiếu nợ cô, mà cô lại thiếu nợ một người, tuy cô chỉ ở chỗ này, nhưng chỉ cần muốn biết cô có thể biết rành mạch, đương nhiên tin tức của người đó sẽ được truyền đến.

Người kia đã lấy được quyền thừa kế tài sản, nghe nói còn nuốt được phân nửa tài sản của Dư gia, quả nhiên rất lợi hại, tâm cơ so với cô nghĩ còn hung ác hơn.

Có lẽ, cái bẫy kia không chỉ nhằm vào cô, mà tròng cả nhà họ Dư nhảy xuống.

Đương nhiên, còn có Liên, có một số việc, cô cũng nên tự mình hỏi rõ mới được.

Hắn ta lại không phải anh trai nhỏ, tuyệt đối không phải. Tay cô siết chặt chiếc vòng, đôi mắt tràn ngập hận ý mãnh liệt, nếu sự tình thực sự như cô nghĩ, vậy, hắn thiếu cô, không muốn nhả cũng phải nhả.

Cô không thích hại người, cô chỉ thích chiếm tiện nghi của người khác.

Bàn tay buông lỏng dần, đeo lại vòng trang sức lên ngực, sau đó mới đứng lên, từ dưới gầm giường kéo một vali nhỏ ra, bên trong đều là đồ mang từ Dư gia, cùng với đồ Liên tặng.

Có lẽ tất cả tiền dành dụm của Dư Dịch đều cho cô, rất nhiều tiền, còn có Dư Phẩm Thành, người cha mặt lạnh tim nóng đó của cô, điểm tâm của mẹ, cô đều cảm nhận được, để lại cũng vì không nỡ ăn. Bây giờ đã sớm mốc meo rồi. Cô lấy quần áo bên trong ra, bây giờ mặc vào không khác gì bao tải, có lẽ phải ba lần cô mới vừa.

Những vật này chỉ dùng để ngắm. Cô mở một ngăn khác ra, bên trong là đồ Liên tặng, cái gì cũng có, thậm chí, cả đống băng vệ sinh phụ nữ cũng có, mặt của cô nóng rần, Liên, cả điều này cũng chú ý được, thật không biết anh ấy nghĩ gì nữa. Nửa năm rồi, không biết bây giờ anh ấy sống thế nào.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại