Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn
Quyển 1 - Chương 79: Danh hiệu đệ nhất
Editor: KInh Thuế
“Thật là cô ấy." Âm thanh hô to gọi nhỏ không ngừng truyền đến, Dư Châu lắc đầu một cái, xoay người, vậy mà lại thấy được ánh mắt ngơ ngẩn của Tả Tư Viêm cùng Đan Gia Dật.
Xem đi, có điều, đáng tiếc là cô cái gì cũng không muốn nói, càng không muốn giải thích cái gì. Chỉ là một trận đấu thể dục thôi mà.
Đi qua bọn họ, một bước cũng không dừng lại.
“Tiểu Trư, tại sao vậy?" Ngoài ý muốn, âm thanh Tả Tư Viêm từ sau lại vọng đến. Đan Gia Dật khoanh tay trước ngực, hiển nhiên, là bộ dáng muốn truy rõ nguyên nhân.
Đây không phải là chuyện cô bây giờ sẽ làm, trước kia cô còn không làm, bây giờ lại càng không, biết rõ ràng là dù cố gắng thế nào, thua vẫn chính là cô, vì sao còn muốn lấy toàn bộ của chính mình ra để bị dẫm đạp xuống. Cô rất béo, cho nên, nếu bị ngã xuống, sẽ là cực cực kì thảm hại.
Dư Châu từ từ xoay người lại, nhìn hai thiếu niên tuấn tú đứng cách mình không xa kia, môi mím chặt lại: “Nếu như tôi ngã, các người sẽ rất vui vẻ, đây không phải vẫn là mong muốn của mấy người sao?" Thanh âm của cô mang theo chút sắc lạnh, Tả Tư Viêm cùng Đan Gia Dật sắc mặt thoáng chốc thay đổi, cô dường như đã quá thông minh rồi. Bọn họ có ý nghĩ như vậy, đã quá lâu không có thú vui nào để chơi, rất muốn Dư Châu, nhưng, so với niềm vui ấy, bọn họ càng muốn cô sẽ từ bỏ hơn.
Dù sao, có một số việc đã thay đổi.
“Tiểu Trư, nghe lời anh Dật một lần …không cần tham gia nữa." Đan Gia Dật khó có lúc nghiêm mặt, khóe mắt nhếch lên cực kì chăm chú, cậu cũng không phải đang nói đùa, trước kia, cậu thích xem Dư Châu làm những việc dọa người, hiện tại, không biết vì cái gì, lại muốn đi giữ gìn, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo buồn bã kia.
Tuy không nhiều nhưng lại khiến bọn họ thật sự muốn liều lĩnh đi giữ gìn.
Tả Tư Viêm gật đầu một cái, Dư Châu sững sờ nhìn chằm chằm họ, không chớp mắt, cô ngửa đầu, trong mắt như có một mảnh màu xanh hắt lại, trong thoáng chốc cúi xuống trợn mắt liền biến mất.
“Em không thể lựa chọn." Cô nói xong, xoay người đi, có điều, khóe môi đã kéo ra thật dài mỉm cười, quả thật, cô không có cách nào lựa chọn, cũng không thể lựa chọn.
Trong khả năng của cô chính là, tham gia, sau đó kết thúc. Về phần hết thảy những thứ khác, đều không có quan hệ gì với cô, cô càng không đặt tính mạng trong đó, cô không muốn lại gần, trong cuộc sống của cô, muốn cô phải tiếp nhận nhưng cô sẽ không khuất phục.
Cô chưa bao giờ là một đứa trẻ nghe lời, cô có suy nghĩ, so với người khác còn độc lập hơn. Cô vốn là Mộc(gỗ) Dư Châu, cho nên, cô vẫn chỉ là một tên côn đồ, không phải công chúa, không cần trở thành người nào vì yêu cầu của ai đó.
Càng xin lỗi là cô không thích làm công chúa, cô muốn làm phù thủy.
Di chuyển thân thể của mình, ngẫu nhiên một ngọn gió thổi qua gò má cô, mang đến cảm giác mát mẻ, dừng bước, cúi đầu, hai góc áo nhẹ nhàng thổi chồng lên nhau, sau đó tách ra, không còn xuất hiện bất cứ điều gì nữa.
“Sâm học trưởng, em sợ mình sẽ đứng nhất từ dưới lên mất." Âm thanh thiếu nữ giống như rượu ngọt không ngừng tan trong gió, nhỏ bé, chua xót, khiến lòng cô không ngừng thắt lại.
Dư Châu vẫn cúi đầu, dường như đang nhớ lại, góc áo của bọn họ đan vào nhau trong nháy mắt, có điều gì đó cũng đã bỏ lỡ.
“Sẽ không đâu." Âm thanh thiếu niên cực kì mê hoặc, mang theo giọng điệu trầm ổn cùng sức hút, không cần nhìn cũng có thể biết rõ, đây tuyệt đối là một người khiến cho bất kì ai cũng không bỏ qua được.
“Bất kể là xếp thứ tự gì, em cũng sẽ không đứng đầu đâu, bởi vì, vị trí kia, đã có người dự định." Cậu nói vô cùng tao nhã, ngón tay vuốt ve sợi tóc mềm mại của thiếu nữ, khóe mắt lại liếc nhìn khối lập phương đứng cách đó không xa kia.
Đó chính là đứng nhất cuối theo dự định của cậu.
Tác dụng của cô ta không nhiều, này cũng coi như một trong số đó.
Dư Châu nghe ra dụng ý trong lời nói của anh ta, khóe môi lạnh lùng nhếch lên, đau đớn trong mắt cũng dần tan đi, cô ngẩng đầu, rời đi thật nhanh, dường như, anh ta rất có lòng tin với cô, chắc rằng, cô sẽ đứng ở vị trí đầu bảng kia.
Đúng vậy, đứng đầu bảng, có điều đếm ngược từ dưới lên.
“Thật là cô ấy." Âm thanh hô to gọi nhỏ không ngừng truyền đến, Dư Châu lắc đầu một cái, xoay người, vậy mà lại thấy được ánh mắt ngơ ngẩn của Tả Tư Viêm cùng Đan Gia Dật.
Xem đi, có điều, đáng tiếc là cô cái gì cũng không muốn nói, càng không muốn giải thích cái gì. Chỉ là một trận đấu thể dục thôi mà.
Đi qua bọn họ, một bước cũng không dừng lại.
“Tiểu Trư, tại sao vậy?" Ngoài ý muốn, âm thanh Tả Tư Viêm từ sau lại vọng đến. Đan Gia Dật khoanh tay trước ngực, hiển nhiên, là bộ dáng muốn truy rõ nguyên nhân.
Đây không phải là chuyện cô bây giờ sẽ làm, trước kia cô còn không làm, bây giờ lại càng không, biết rõ ràng là dù cố gắng thế nào, thua vẫn chính là cô, vì sao còn muốn lấy toàn bộ của chính mình ra để bị dẫm đạp xuống. Cô rất béo, cho nên, nếu bị ngã xuống, sẽ là cực cực kì thảm hại.
Dư Châu từ từ xoay người lại, nhìn hai thiếu niên tuấn tú đứng cách mình không xa kia, môi mím chặt lại: “Nếu như tôi ngã, các người sẽ rất vui vẻ, đây không phải vẫn là mong muốn của mấy người sao?" Thanh âm của cô mang theo chút sắc lạnh, Tả Tư Viêm cùng Đan Gia Dật sắc mặt thoáng chốc thay đổi, cô dường như đã quá thông minh rồi. Bọn họ có ý nghĩ như vậy, đã quá lâu không có thú vui nào để chơi, rất muốn Dư Châu, nhưng, so với niềm vui ấy, bọn họ càng muốn cô sẽ từ bỏ hơn.
Dù sao, có một số việc đã thay đổi.
“Tiểu Trư, nghe lời anh Dật một lần …không cần tham gia nữa." Đan Gia Dật khó có lúc nghiêm mặt, khóe mắt nhếch lên cực kì chăm chú, cậu cũng không phải đang nói đùa, trước kia, cậu thích xem Dư Châu làm những việc dọa người, hiện tại, không biết vì cái gì, lại muốn đi giữ gìn, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo buồn bã kia.
Tuy không nhiều nhưng lại khiến bọn họ thật sự muốn liều lĩnh đi giữ gìn.
Tả Tư Viêm gật đầu một cái, Dư Châu sững sờ nhìn chằm chằm họ, không chớp mắt, cô ngửa đầu, trong mắt như có một mảnh màu xanh hắt lại, trong thoáng chốc cúi xuống trợn mắt liền biến mất.
“Em không thể lựa chọn." Cô nói xong, xoay người đi, có điều, khóe môi đã kéo ra thật dài mỉm cười, quả thật, cô không có cách nào lựa chọn, cũng không thể lựa chọn.
Trong khả năng của cô chính là, tham gia, sau đó kết thúc. Về phần hết thảy những thứ khác, đều không có quan hệ gì với cô, cô càng không đặt tính mạng trong đó, cô không muốn lại gần, trong cuộc sống của cô, muốn cô phải tiếp nhận nhưng cô sẽ không khuất phục.
Cô chưa bao giờ là một đứa trẻ nghe lời, cô có suy nghĩ, so với người khác còn độc lập hơn. Cô vốn là Mộc(gỗ) Dư Châu, cho nên, cô vẫn chỉ là một tên côn đồ, không phải công chúa, không cần trở thành người nào vì yêu cầu của ai đó.
Càng xin lỗi là cô không thích làm công chúa, cô muốn làm phù thủy.
Di chuyển thân thể của mình, ngẫu nhiên một ngọn gió thổi qua gò má cô, mang đến cảm giác mát mẻ, dừng bước, cúi đầu, hai góc áo nhẹ nhàng thổi chồng lên nhau, sau đó tách ra, không còn xuất hiện bất cứ điều gì nữa.
“Sâm học trưởng, em sợ mình sẽ đứng nhất từ dưới lên mất." Âm thanh thiếu nữ giống như rượu ngọt không ngừng tan trong gió, nhỏ bé, chua xót, khiến lòng cô không ngừng thắt lại.
Dư Châu vẫn cúi đầu, dường như đang nhớ lại, góc áo của bọn họ đan vào nhau trong nháy mắt, có điều gì đó cũng đã bỏ lỡ.
“Sẽ không đâu." Âm thanh thiếu niên cực kì mê hoặc, mang theo giọng điệu trầm ổn cùng sức hút, không cần nhìn cũng có thể biết rõ, đây tuyệt đối là một người khiến cho bất kì ai cũng không bỏ qua được.
“Bất kể là xếp thứ tự gì, em cũng sẽ không đứng đầu đâu, bởi vì, vị trí kia, đã có người dự định." Cậu nói vô cùng tao nhã, ngón tay vuốt ve sợi tóc mềm mại của thiếu nữ, khóe mắt lại liếc nhìn khối lập phương đứng cách đó không xa kia.
Đó chính là đứng nhất cuối theo dự định của cậu.
Tác dụng của cô ta không nhiều, này cũng coi như một trong số đó.
Dư Châu nghe ra dụng ý trong lời nói của anh ta, khóe môi lạnh lùng nhếch lên, đau đớn trong mắt cũng dần tan đi, cô ngẩng đầu, rời đi thật nhanh, dường như, anh ta rất có lòng tin với cô, chắc rằng, cô sẽ đứng ở vị trí đầu bảng kia.
Đúng vậy, đứng đầu bảng, có điều đếm ngược từ dưới lên.
Tác giả :
Hạ Nhiễm Tuyết