Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn
Quyển 1 - Chương 62: Sao lại là cô
Người này, đã lâu không gặp, bây giờ lại bị giam ở đây.
Không phải tên này nghĩ cô muốn làm nữ mập cứu anh hùng chứ, có điều, ngoại hình của anh ta một chút cũng không quan hệ được với từ anh hùng, người gầy như cây gậy trúc, gió khẽ thổi thôi cũng ngã xuống mất.
“Sao lại là cô?" Cậu ta cuối cùng cũng nhìn rõ người đứng trước mặt mình, thân thể mập mạp kia, dáng người trên dưới tròn xoe kia, hai mắt híp lại sẽ thành một đường chỉ mảnh kia, cùng từ xinh đẹp có quan hệ xa cách một vạn tám nghìn dặm kia, nhìn vẻ ngoài khác biệt đó, khiến cho mặt hắn hết hồng lại thành trắng bệch cuối cùng lại thành một mảnh đỏ bừng. Sắc mặt không ngừng biến đổi giống như cái bảng pha màu.
Lần đầu tiên Dư Châu được chứng kiến sắc mặt một người thay đổi nhanh như vậy, cô khoanh hai tay lại trước ngực, nhàm chán nhìn nam sinh dưới đất kia.
“Sao lại không thể là tôi?" Cô hỏi lại, giọng điệu cực kì lạnh lùng, nghe không chút tình cảm nào.
“A, cô là sắc lang." Cây gậy trúc che hai tay bảo vệ trước ngực mình, môi khô nứt run rẩy, toàn thân cũng không ngừng lẩy bẩy.
“Ta sẽ không để ngươi được như ý, đồ sắc lang, Trình Vũ ta thà chết cũng không khuất phục." Ngón tay dài nắm thật chặt thân thể siết lấy bộ đồng phục bình dân càng khiến thân thể cao gầy thêm phần yếu đuối.
Sắc lang, cô còn chưa thèm làm gì với anh ta đâu đã bị nhận định là lang rồi, cô cũng chưa đói khát loại nào cũng ăn đâu, như tên gậy trúc này hả, có cho cô cũng không cần nhé.
Cô bước lại gần, cây gậy trúc Trình Vũ lại rúc vào tường, bộ dáng đáng thương, biểu hiện như vậy thật giống con gái bị lưu manh sàm sỡ vậy, chỉ có điều, rõ ràng hắn là con trai, là một tên người con trai hàng thật giá thật.
“Cô không được đến đây." Trình Vũ lớn tiếng hét, “Tôi…tôi vẫn còn là một xử nam."
Sao cậu lại gặp phải chuyện như vậy chứ, tại sao lại là cậu, lại còn là một kẻ béo ngốc đè nữa, hơn nữa, cậu vẫn còn là một xử nam.
Dư Châu đi đến trước mặt, đá đá chân Trình Vũ: “Tôi không có hứng thú đối với anh, đương nhiên, cũng không thích xử nam. Mau đi đi, cửa đã mở rồi."
Trình Vũ nghe xong, sửng sốt một chút, cũng nhìn ra được khinh thường nhàn nhạt trên mặt cô, lúc này mới giật mình phát hiện cậu nghĩ sai rồi, nữ nhân béo này tuyệt đối không có ý nghĩ gì với mình, chỉ là nếu thực sự cô ta dám làm gì cậu nhất định sẽ lấy cái chết để bảo toàn trong sạch.
Nghĩ tới đây, cậu mới nhớ lại vấn đề trọng yếu nhất, hình như lúc cậu đi đến chỗ này thì bị người đá một cước vào mông ngã xuống đây, đến bây giờ mông cậu vẫn còn đau, không biết có sưng lên không nữa.
Dư, cậu vừa định mở miệng nói chuyện này, phía bên kia lại truyền đến am thanh cửa bị mở ra, ánh sáng rất nhanh truyền đến chỗ này, Dư Châu nhanh chóng ngồi thụp xuống bên cạnh Trình Vũ, Trình Vũ vừa định nói đã bị Dư Châu bịt miệng lại.
Không phải tên này nghĩ cô muốn làm nữ mập cứu anh hùng chứ, có điều, ngoại hình của anh ta một chút cũng không quan hệ được với từ anh hùng, người gầy như cây gậy trúc, gió khẽ thổi thôi cũng ngã xuống mất.
“Sao lại là cô?" Cậu ta cuối cùng cũng nhìn rõ người đứng trước mặt mình, thân thể mập mạp kia, dáng người trên dưới tròn xoe kia, hai mắt híp lại sẽ thành một đường chỉ mảnh kia, cùng từ xinh đẹp có quan hệ xa cách một vạn tám nghìn dặm kia, nhìn vẻ ngoài khác biệt đó, khiến cho mặt hắn hết hồng lại thành trắng bệch cuối cùng lại thành một mảnh đỏ bừng. Sắc mặt không ngừng biến đổi giống như cái bảng pha màu.
Lần đầu tiên Dư Châu được chứng kiến sắc mặt một người thay đổi nhanh như vậy, cô khoanh hai tay lại trước ngực, nhàm chán nhìn nam sinh dưới đất kia.
“Sao lại không thể là tôi?" Cô hỏi lại, giọng điệu cực kì lạnh lùng, nghe không chút tình cảm nào.
“A, cô là sắc lang." Cây gậy trúc che hai tay bảo vệ trước ngực mình, môi khô nứt run rẩy, toàn thân cũng không ngừng lẩy bẩy.
“Ta sẽ không để ngươi được như ý, đồ sắc lang, Trình Vũ ta thà chết cũng không khuất phục." Ngón tay dài nắm thật chặt thân thể siết lấy bộ đồng phục bình dân càng khiến thân thể cao gầy thêm phần yếu đuối.
Sắc lang, cô còn chưa thèm làm gì với anh ta đâu đã bị nhận định là lang rồi, cô cũng chưa đói khát loại nào cũng ăn đâu, như tên gậy trúc này hả, có cho cô cũng không cần nhé.
Cô bước lại gần, cây gậy trúc Trình Vũ lại rúc vào tường, bộ dáng đáng thương, biểu hiện như vậy thật giống con gái bị lưu manh sàm sỡ vậy, chỉ có điều, rõ ràng hắn là con trai, là một tên người con trai hàng thật giá thật.
“Cô không được đến đây." Trình Vũ lớn tiếng hét, “Tôi…tôi vẫn còn là một xử nam."
Sao cậu lại gặp phải chuyện như vậy chứ, tại sao lại là cậu, lại còn là một kẻ béo ngốc đè nữa, hơn nữa, cậu vẫn còn là một xử nam.
Dư Châu đi đến trước mặt, đá đá chân Trình Vũ: “Tôi không có hứng thú đối với anh, đương nhiên, cũng không thích xử nam. Mau đi đi, cửa đã mở rồi."
Trình Vũ nghe xong, sửng sốt một chút, cũng nhìn ra được khinh thường nhàn nhạt trên mặt cô, lúc này mới giật mình phát hiện cậu nghĩ sai rồi, nữ nhân béo này tuyệt đối không có ý nghĩ gì với mình, chỉ là nếu thực sự cô ta dám làm gì cậu nhất định sẽ lấy cái chết để bảo toàn trong sạch.
Nghĩ tới đây, cậu mới nhớ lại vấn đề trọng yếu nhất, hình như lúc cậu đi đến chỗ này thì bị người đá một cước vào mông ngã xuống đây, đến bây giờ mông cậu vẫn còn đau, không biết có sưng lên không nữa.
Dư, cậu vừa định mở miệng nói chuyện này, phía bên kia lại truyền đến am thanh cửa bị mở ra, ánh sáng rất nhanh truyền đến chỗ này, Dư Châu nhanh chóng ngồi thụp xuống bên cạnh Trình Vũ, Trình Vũ vừa định nói đã bị Dư Châu bịt miệng lại.
Tác giả :
Hạ Nhiễm Tuyết