Nụ Hôn Của Quỷ
Chương 158: E rằng không qua nổi tuần này
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, trời đã sáng hẳn, nhưng tôi thất vọng vì không thấy Thuần Hy ngồi cạnh giường.
Chắc anh đang bận nghiên cứu, ngày nào anh cũng dậy sớm nghiên cứu, chắc rất vất vả! Có lẽ vì thế mà hôm qua anh mới cãi nhau với tôi chăng?
T_T Hu hu hu… lỗi do tôi hết, tôi nên ngoan ngoãn nghe lời anh mới phải! Không nên để anh lo, làm anh giận!
Nhìn chiếc đồng hồ gấu trúc, vẫn còn sớm! Tú Triết, Tịnh Mỹ sâu lười chắc vẫn còn ngủ mơ, hi hi.
Ừ~, nhân lúc mọi người chưa đến, tôi đi tìm Thuần Hy vậy!
Trước khi ra ngoài, tôi còn đảo mắt nhìn đống đồ Tịnh Mỹ mang đến.
Cứ nằm trong bệnh viện suốt, lâu quá không tặng quà cho Thuần Hy rồi, hay là chọn một món tặng anh nhỉ, xem như làm lành với anh vậy^^.
Ừ, ý hay! Quách Tiễn Ni tôi thông minh quá, ha ha!
Tôi lấy từng món, từng món lên xem: Gấu trúc đáng yêu, CD mới, kẹp sách rất đẹp… và còn…
~^O^~ Đúng, tặng anh cái này đi! Để anh cùng tôi sống từng ngày thật mạnh mẽ, đến khi chiến thắng bệnh tật!
Hình như tôi đã nhìn thấy nụ cười vui sướng của anh rồi, ha ha…
Tôi giấu món quà vào túi áo bệnh viện, rón rén chuồn ra khỏi phòng như một con mèo. Bác sĩ đại nhân và các chị y tá, tôi đang đi tìm người tôi yêu, đừng ngăn cản nhé!!!
Phòng anh ngủ quả nhiên đã trống trải, tôi hồi hộp đi đến phòng thí nghiệm.
“Thuần Hy! Thuần Hy!". Tôi dè dặt gõ cửa, nhưng không ai trả lời.
Anh không có ở đây? Sáng sớm thế này mà đi đâu nhỉ?
“~︵o︵~ Chào bác, buổi sáng vui vẻ~! Xin hỏi bác có thấy anh chàng đẹp trai trong phòng thí nghiệm không? Một người rất cao, rất đẹp trai ấy…"
Ông bác đang quét dọn nghe thế thì dừng tay, chậm rãi đáp, “Lúc nãy có hai cậu đẹp trai đến phòng Viện trưởng rồi… Cháu muốn tìm ai?"
Tôi hứng chí cúi gập người, “Cháu biết rồi ạ! Cám ơn bác".
Hai cậu đẹp trai, đương nhiên là Thuần Hy và Tuấn Hạo rồi! Họ mới sáng sớm đã đến phòng Viện trưởng để làm gì nhỉ? Chắc là nghiên cứu đã có phát triển mới, Yeah~, HOHO~!
Tôi cười híp mắt chạy đến đó, lúc đi ngang qua những chị y tá xinh đẹp tôi đều vội vàng cúi đầu. Bó tay thôi, sắc mặt tôi mấy hôm nay hơi tệ một chút, bước chân cũng bắt đầu yếu đi, nhưng không thể để họ nhìn ra, nếu không sẽ bị tóm về phòng bệnh, hê hê!
Khó khăn lắm mới đến được phòng Viện trưởng, tôi mệt muốn đứt hơn. Tôi lén lút nhìn qua cửa kính thấy Thuần Hy và Tuấn Hạo.
Họ đang nói chuyện với bác Viện trưởng, sắc mặt ba người đều căng thẳng, nghiêm túc như thể đang hát quốc ca.
O_O^ Lẽ nào… tôi bỗng thấy một dự cảm không lành. Tôi thấp thỏm không yên, từ từ áp sát tai vào cửa phòng đóng kín.
“Bác khuyên hai đứa nên dừng việc nghiên cứu đi, cho dù tìm ra cách mới để chữa trị cho cô bé thì cô bé cũng không còn thời gian để đợi nữa, chi bằng dùng thời gian ấy để ở bên cạnh cô bé, để cô bé sống những ngày còn lại vui vẻ và hạnh phúc". Viện trưởng nặng nề nói.
“Viện trưởng tiên sinh, chúng cháu sẽ không bỏ cuộc!
Bác nói bệnh tình của cô ấy đang xấu đi, không còn bao nhiêu thời gian nữa, vậy rốt cuộc là bao lâu ạ? Chúng cháu còn bao nhiêu thời gian nữa?". Tuấn Hạo cuống cuồng truy vấn.
“Mọi người vẫn đang cố kéo dài thời gian, nhưng căn cứ vào kết quả kiểm tra hôm qua thì, bệnh tình của cô bé xấu đi nhiều rồi, e rằng… không qua nổi tuần này…"
⊙_⊙^ Cái gì…???
E rằng không qua khỏi tuần này?
E rằng không qua khỏi tuần này?
Như có một tiếng sấm nổ vang, tôi đờ người tại chỗ.
Lúc đầu khi phát hiện bệnh, bác sĩ nói tôi có thể sống một năm mà? Bây giờ mới tháng Chín… Chẳng lẽ ngày ấy lại đến nhanh thế ư?
Tôi choáng váng… dựa người vào tường, đờ đẫn nghe họ nói chuyện.
Tôi nghe thấy thấp thoáng giọng Thuần Hy run rẩy, “Bác có chắc là, cuộc sống của cô ấy đã đến lúc tận cùng rồi?"
Tiếng Viện trưởng lại lần nữa xé toạc tai tôi một cách tàn nhẫn, “Thật đáng tiếc, chúng tôi đã cố hết sức! Với tình hình hiện tại của cô bé, việc điều trị đã không còn ý nghĩa gì nữa, các cháu xem nên đón cô bé ra viện, để cô bé bình thản sống nốt những ngày còn lại đi".
“Không!!!!!" Thuần Hy và Tuấn Hạo hét lên cùng lúc.
Tôi bỗng như mất hết sức lực, ngã nhào xuống ngưỡng cửa.
“Ai? Ai đang ở đó?" Viện trưởng mở cửa, Thuần Hy lao ra ngoài, ôm chặt tôi vào lòng.
Đôi mắt anh ngập tràn bi thương, bất lực và đau đớn! Không, tôi không muốn thấy Thuần Hy như thế! Anh phải là chàng trai đẹp nhất, phóng khoáng nhất, kiên cường nhất thế gian này!
Tôi dùng toàn bộ sức lực, nở nụ cười với anh, “~︵o︵~ Thuần Hy à, thì ra anh ở đây! Em tìm anh lâu lắm rồi!"
“…". Anh há miệng nhưng lại chẳng nói gì. Vẻ mặt anh rất đau khổ, khiến tôi vô cùng đau lòng.
Tôi làm ra vẻ như không biết gì, cười nói, “Thuần Hy, em có quà muốn tặng anh đây~!"
“Tiễn Ni… em… mau về đi…"
“Anh đoán thử xem là gì nào?" Nước mắt đã rơi ướt gò má tôi, mờ nhòa tầm nhìn, nhưng tôi vẫn cố gắng nhướn môi lên cười.
Thuần Hy, đừng đuổi em đi! Em chỉ muốn thời gian được ở bên anh nhiều hơn một chút, cho dù một giây thôi cũng được… Em không muốn thấy dáng vẻ đau khổ của anh, em không muốn thấy bất cứ ai đau buồn vì em, cho dù giây sau đó em sẽ chết, em cũng không muốn những người xung quanh đau lòng! Đặc biệt là anh, Thuần Hy em yêu nhất!
Anh khẽ khàng vuốt ve mặt tôi, cử chỉ chưa bao giờ dịu dàng như thế, “Em nghe hết rồi, phải không?"
Không, >_
“Anh vẫn chưa trả lời em!" Tôi cố gắng để giọng mình nghe có vẻ bình tĩnh, “Biết em tặng anh gì không?"
Những giọt nước mắt rơi xuống gò má Thuần Hy, rơi xuống người tôi.
Anh ôm chặt lấy tôi, như muốn hòa tôi vào sinh mạng của anh, “Tiễn Ni! Em phải mạnh mẽ! Chúng ta sẽ không bỏ cuộc!"
“Thuần Hy, sao anh không trả lời em? Ha ha, em biết rồi, anh không đoán ra chứ gì. Vậy được, em không ép anh nữa". Tôi vất vả lấy ra một chiếc bình nhỏ rất đẹp, “Cái này, tặng anh".
Anh đờ đẫn nhìn tôi, đón lấy chiếc bình, cái cây nhỏ bên trong đang lấp lánh dưới ánh nắng.
“Ngốc! Cuối cùng em cũng có cơ hội gọi anh là ngốc rồi! He he, chắc chắn anh không biết đây là gì phải không?", tôi cười đắc ý, “Đó là cây ma thuật, lúc nở hoa, cánh hoa sẽ có chữ đó~!"
Nước mắt lóng lánh trong mắt anh… Thì ra lúc anh đau khổ cũng đáng yêu đến thế… Nhưng, em vẫn mỉm cười mà, đừng đau buồn vì em…
Tôi cố gắng để giọng mình vui tươi và trong trẻo hơn, “Em yêu anh! Trên mỗi cánh hoa đều nở ra câu “Em yêu anh"! ~︵o︵~ Lãng mạn quá đúng không? He he…"
“Ngốc!". Anh lại ôm chặt tôi vào lòng.
“Em sắp đứt hơi đây này…". Tôi cố kìm nước mắt, thì thầm bên tai anh, “Mỗi ngày chúng ta trồng một cây, đến khi em chết đi… Như thế sau khi em đi rồi, ngày nào anh cũng thấy được hoa của nó, ~^O^~ đó là em, em đang nói với anh là ‘em yêu anh’…"
Tuấn Hạo và Viện trưởng đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn chúng tôi. Họ có thấy tôi đang mỉm cười không?
Tôi muốn cả thế giới này biết, tôi sẽ kiên cường, tôi sẽ mãi mãi, mãi mãi yêu Thuần Hy! He he! He he!!!
Chắc anh đang bận nghiên cứu, ngày nào anh cũng dậy sớm nghiên cứu, chắc rất vất vả! Có lẽ vì thế mà hôm qua anh mới cãi nhau với tôi chăng?
T_T Hu hu hu… lỗi do tôi hết, tôi nên ngoan ngoãn nghe lời anh mới phải! Không nên để anh lo, làm anh giận!
Nhìn chiếc đồng hồ gấu trúc, vẫn còn sớm! Tú Triết, Tịnh Mỹ sâu lười chắc vẫn còn ngủ mơ, hi hi.
Ừ~, nhân lúc mọi người chưa đến, tôi đi tìm Thuần Hy vậy!
Trước khi ra ngoài, tôi còn đảo mắt nhìn đống đồ Tịnh Mỹ mang đến.
Cứ nằm trong bệnh viện suốt, lâu quá không tặng quà cho Thuần Hy rồi, hay là chọn một món tặng anh nhỉ, xem như làm lành với anh vậy^^.
Ừ, ý hay! Quách Tiễn Ni tôi thông minh quá, ha ha!
Tôi lấy từng món, từng món lên xem: Gấu trúc đáng yêu, CD mới, kẹp sách rất đẹp… và còn…
~^O^~ Đúng, tặng anh cái này đi! Để anh cùng tôi sống từng ngày thật mạnh mẽ, đến khi chiến thắng bệnh tật!
Hình như tôi đã nhìn thấy nụ cười vui sướng của anh rồi, ha ha…
Tôi giấu món quà vào túi áo bệnh viện, rón rén chuồn ra khỏi phòng như một con mèo. Bác sĩ đại nhân và các chị y tá, tôi đang đi tìm người tôi yêu, đừng ngăn cản nhé!!!
Phòng anh ngủ quả nhiên đã trống trải, tôi hồi hộp đi đến phòng thí nghiệm.
“Thuần Hy! Thuần Hy!". Tôi dè dặt gõ cửa, nhưng không ai trả lời.
Anh không có ở đây? Sáng sớm thế này mà đi đâu nhỉ?
“~︵o︵~ Chào bác, buổi sáng vui vẻ~! Xin hỏi bác có thấy anh chàng đẹp trai trong phòng thí nghiệm không? Một người rất cao, rất đẹp trai ấy…"
Ông bác đang quét dọn nghe thế thì dừng tay, chậm rãi đáp, “Lúc nãy có hai cậu đẹp trai đến phòng Viện trưởng rồi… Cháu muốn tìm ai?"
Tôi hứng chí cúi gập người, “Cháu biết rồi ạ! Cám ơn bác".
Hai cậu đẹp trai, đương nhiên là Thuần Hy và Tuấn Hạo rồi! Họ mới sáng sớm đã đến phòng Viện trưởng để làm gì nhỉ? Chắc là nghiên cứu đã có phát triển mới, Yeah~, HOHO~!
Tôi cười híp mắt chạy đến đó, lúc đi ngang qua những chị y tá xinh đẹp tôi đều vội vàng cúi đầu. Bó tay thôi, sắc mặt tôi mấy hôm nay hơi tệ một chút, bước chân cũng bắt đầu yếu đi, nhưng không thể để họ nhìn ra, nếu không sẽ bị tóm về phòng bệnh, hê hê!
Khó khăn lắm mới đến được phòng Viện trưởng, tôi mệt muốn đứt hơn. Tôi lén lút nhìn qua cửa kính thấy Thuần Hy và Tuấn Hạo.
Họ đang nói chuyện với bác Viện trưởng, sắc mặt ba người đều căng thẳng, nghiêm túc như thể đang hát quốc ca.
O_O^ Lẽ nào… tôi bỗng thấy một dự cảm không lành. Tôi thấp thỏm không yên, từ từ áp sát tai vào cửa phòng đóng kín.
“Bác khuyên hai đứa nên dừng việc nghiên cứu đi, cho dù tìm ra cách mới để chữa trị cho cô bé thì cô bé cũng không còn thời gian để đợi nữa, chi bằng dùng thời gian ấy để ở bên cạnh cô bé, để cô bé sống những ngày còn lại vui vẻ và hạnh phúc". Viện trưởng nặng nề nói.
“Viện trưởng tiên sinh, chúng cháu sẽ không bỏ cuộc!
Bác nói bệnh tình của cô ấy đang xấu đi, không còn bao nhiêu thời gian nữa, vậy rốt cuộc là bao lâu ạ? Chúng cháu còn bao nhiêu thời gian nữa?". Tuấn Hạo cuống cuồng truy vấn.
“Mọi người vẫn đang cố kéo dài thời gian, nhưng căn cứ vào kết quả kiểm tra hôm qua thì, bệnh tình của cô bé xấu đi nhiều rồi, e rằng… không qua nổi tuần này…"
⊙_⊙^ Cái gì…???
E rằng không qua khỏi tuần này?
E rằng không qua khỏi tuần này?
Như có một tiếng sấm nổ vang, tôi đờ người tại chỗ.
Lúc đầu khi phát hiện bệnh, bác sĩ nói tôi có thể sống một năm mà? Bây giờ mới tháng Chín… Chẳng lẽ ngày ấy lại đến nhanh thế ư?
Tôi choáng váng… dựa người vào tường, đờ đẫn nghe họ nói chuyện.
Tôi nghe thấy thấp thoáng giọng Thuần Hy run rẩy, “Bác có chắc là, cuộc sống của cô ấy đã đến lúc tận cùng rồi?"
Tiếng Viện trưởng lại lần nữa xé toạc tai tôi một cách tàn nhẫn, “Thật đáng tiếc, chúng tôi đã cố hết sức! Với tình hình hiện tại của cô bé, việc điều trị đã không còn ý nghĩa gì nữa, các cháu xem nên đón cô bé ra viện, để cô bé bình thản sống nốt những ngày còn lại đi".
“Không!!!!!" Thuần Hy và Tuấn Hạo hét lên cùng lúc.
Tôi bỗng như mất hết sức lực, ngã nhào xuống ngưỡng cửa.
“Ai? Ai đang ở đó?" Viện trưởng mở cửa, Thuần Hy lao ra ngoài, ôm chặt tôi vào lòng.
Đôi mắt anh ngập tràn bi thương, bất lực và đau đớn! Không, tôi không muốn thấy Thuần Hy như thế! Anh phải là chàng trai đẹp nhất, phóng khoáng nhất, kiên cường nhất thế gian này!
Tôi dùng toàn bộ sức lực, nở nụ cười với anh, “~︵o︵~ Thuần Hy à, thì ra anh ở đây! Em tìm anh lâu lắm rồi!"
“…". Anh há miệng nhưng lại chẳng nói gì. Vẻ mặt anh rất đau khổ, khiến tôi vô cùng đau lòng.
Tôi làm ra vẻ như không biết gì, cười nói, “Thuần Hy, em có quà muốn tặng anh đây~!"
“Tiễn Ni… em… mau về đi…"
“Anh đoán thử xem là gì nào?" Nước mắt đã rơi ướt gò má tôi, mờ nhòa tầm nhìn, nhưng tôi vẫn cố gắng nhướn môi lên cười.
Thuần Hy, đừng đuổi em đi! Em chỉ muốn thời gian được ở bên anh nhiều hơn một chút, cho dù một giây thôi cũng được… Em không muốn thấy dáng vẻ đau khổ của anh, em không muốn thấy bất cứ ai đau buồn vì em, cho dù giây sau đó em sẽ chết, em cũng không muốn những người xung quanh đau lòng! Đặc biệt là anh, Thuần Hy em yêu nhất!
Anh khẽ khàng vuốt ve mặt tôi, cử chỉ chưa bao giờ dịu dàng như thế, “Em nghe hết rồi, phải không?"
Không, >_
“Anh vẫn chưa trả lời em!" Tôi cố gắng để giọng mình nghe có vẻ bình tĩnh, “Biết em tặng anh gì không?"
Những giọt nước mắt rơi xuống gò má Thuần Hy, rơi xuống người tôi.
Anh ôm chặt lấy tôi, như muốn hòa tôi vào sinh mạng của anh, “Tiễn Ni! Em phải mạnh mẽ! Chúng ta sẽ không bỏ cuộc!"
“Thuần Hy, sao anh không trả lời em? Ha ha, em biết rồi, anh không đoán ra chứ gì. Vậy được, em không ép anh nữa". Tôi vất vả lấy ra một chiếc bình nhỏ rất đẹp, “Cái này, tặng anh".
Anh đờ đẫn nhìn tôi, đón lấy chiếc bình, cái cây nhỏ bên trong đang lấp lánh dưới ánh nắng.
“Ngốc! Cuối cùng em cũng có cơ hội gọi anh là ngốc rồi! He he, chắc chắn anh không biết đây là gì phải không?", tôi cười đắc ý, “Đó là cây ma thuật, lúc nở hoa, cánh hoa sẽ có chữ đó~!"
Nước mắt lóng lánh trong mắt anh… Thì ra lúc anh đau khổ cũng đáng yêu đến thế… Nhưng, em vẫn mỉm cười mà, đừng đau buồn vì em…
Tôi cố gắng để giọng mình vui tươi và trong trẻo hơn, “Em yêu anh! Trên mỗi cánh hoa đều nở ra câu “Em yêu anh"! ~︵o︵~ Lãng mạn quá đúng không? He he…"
“Ngốc!". Anh lại ôm chặt tôi vào lòng.
“Em sắp đứt hơi đây này…". Tôi cố kìm nước mắt, thì thầm bên tai anh, “Mỗi ngày chúng ta trồng một cây, đến khi em chết đi… Như thế sau khi em đi rồi, ngày nào anh cũng thấy được hoa của nó, ~^O^~ đó là em, em đang nói với anh là ‘em yêu anh’…"
Tuấn Hạo và Viện trưởng đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn chúng tôi. Họ có thấy tôi đang mỉm cười không?
Tôi muốn cả thế giới này biết, tôi sẽ kiên cường, tôi sẽ mãi mãi, mãi mãi yêu Thuần Hy! He he! He he!!!
Tác giả :
Tiểu Ni Tử