Nụ Hôn Của Quỷ
Chương 109: Người thực vật
Tôi đã tìm thấy phòng bệnh của Thuần Hy sau khi hỏi thăm các cô y tá.
Đẩy cửa phòng vào, tôi nhìn thấy bác gái đang ngồi bên giường với vẻ tiều tụy mệt mỏi như đã già thêm mấy tuổi, sau đó mới là Thuần Hy đang hôn mê bất tỉnh.
“Bác gái..."
“Tiễn Ni, con tỉnh rồi, con thấy khỏe chưa?"
“Vâng. Bác gái, Thuần Hy, anh ấy thế nào rồi? Anh ấy sẽ không... không chết chứ?"
Bác gái, sao bác không trách mắng con, do con hư hỏng, do con hại anh ấy.
Ông trời ơi, Thượng đến, Bồ tát, Chúa ơi, xin hãy tha thứ cho con. Con là người không mong Thuần Hy chết đi hơn bất kỳ ai. Nhưng mà...
Nhưng trong tiếu thuyết và phim chẳng phải nội dung đều thế hay sao? Lần nào nam chính và nữ chính vất vả lắm mới tìm lại được tình cảm của mình, thì lúc nào người ta cũng tàn nhẫn sắp xếp cho một trong hai người gặp nạn...
“Đừng lo, Tiễn Ni. Thuần Hy không chết đâu, Tiễn Ni vẫn ở đây đợi nó, làm sao nó nhẫn tâm không quay lại được? Nhưng, nhưng không biết khi nào nó mới tỉnh lại, bác sỹ nói phần đầu nó bị thương rất nặng, có thể... có thể sẽ trở thành người thực vật cũng chưa biết chừng..."
Người thực vật???
Trời ơi... —>_
Tất cả là tại tôi, tại tôi, tất cả đều do tôi mà ra... hu hu hu ... Tại sao người phải trở thành người thực vật không phải là tôi chứ?
“Thuần Hy, anh ấy... thật sự sẽ biến thành người thực vật ư?"
“Thuần Hy, Thuần Hy, anh nhất định phải tỉnh lại, anh đừng dọa em có được không? Đừng đùa với em mà, anh nhé! Em sẽ bị anh dọa cho chết mất... thật đấy... Thuần Hy... hu hu hu..."
“Thuần Hy, anh mau tỉnh lại đi, mau lên! hu hu hu ...Thuần Hy... A_A Em ra lệnh cho anh phải tỉnh lại! Ngay bây giờ, tỉnh lại ngay bây giờ, tỉnh lại ngay bây giờ! Nhanh lên! hu hu hu ... Tỉnh lại đi anh..."
“Hu hu hu hu ... Thuần Hy... Thuần Hy... Hu hu hu hu ... Kim Thuần Hy... Hu hu hu hu..."
“Tỉnh lại đi... em ra lệnh cho anh, không, em cầu xin anh, xin anh hãy tỉnh lại đi... Hu hu hu hu ..."
“Hu hu hu hu ... Thuần Hy, anh đừng biến thành người thực vật nhé, đừng bao giờ... Nếu anh biến thành người thực vật thì em phải làm sao đây? Hu hu hu hu ... Chắc chắn là em sẽ không sống nối... Nếu anh biến thành người thực vật thì em sẽ... em sẽ biến mình thành người thực vật luôn cho anh xem..."
“Không... em không muốn trở thành người thực vật, em không muốn mọi người phải liên lụy... em sẽ giết anh trước, sau đó em sẽ tự sát..." A_T
“Đúng... em sẽ giết anh trước, giết anh rồi sau đó em cũng tự sát luôn... hehe..."
“Thuần Hy, chúng ta cùng lên thiên đường nhé... cùng lên thiên đường đi... hehe... như thế... sẽ không phải rời xa nhau nữa... mãi mãi... mãi mãi..."
“Anh sẽ tỉnh lại đúng không? Nhất định sẽ tỉnh lại! Bác gái nói đúng, em vẫn chờ anh ở đây, sao anh nhẫn tâm bỏ đi đượcnh sẽ không bỏ đi vô trách nhiệm đâu, đúng không? Không đâu, nhất định là không... Anh không phải là người vô trách nhiệm đúng không? Đúng không... Thuần Hy..."
Trên thế giới này, đối với tôi, hình như chỉ còn lại một việc, đó chính là...
Ớ bên Thuần Hy, túc trực bên Thuần Hy, chờ đợi Thuần Hy, đến khi anh tỉnh lại, đến khi anh mở mắt ra, đến khi anh gọi lại tên tôi...
Không, >_
Anh sẽ tỉnh lại! Nhất định là thế!! Chắc chắn!!! Nhất định!!!! p(>_
Anh chỉ đang ngủ, chỉ đang nghỉ ngơi thôi mà, anh quá mệt mà... Làm thiên tài quá lâu rồi, nên cần phải nghỉ ngơi..!
Thế nên không sao cả, Thuần Hy, em biết anh rất mệt, nên em cho phép anh nghỉ ngơi lâu hơn một chút, nhưng chỉ có thế lâu hơn một tí tí thôi, khi nào khỏe rồi anh phải tỉnh lại ngay cho em! Em đang đợi anh đó, đang đợi anh, đợi anh...
A_T ... Ngày thứ 7 rồi, Thuần Hy của tôi đang ngủ...
A_T ... Ngày thứ 8 rồi, Thuần Hy của tôi vẫn đang say ngủ...
A T ... Ngày thứ 9 rồi, Thuần Hy của tôi cứ ngủ mãi...
A_T ... Ngày thứ 10 rồi, Thuần Hy của tôi vẫn cứ ngủ say...
A_T ... Ngày thứ 11 rồi, Thuần Hy của tôi chưa tỉnh lại...
A_T ... Ngày thứ 12 rồi, Thuần Hy của tôi vẫn chưa tỉnh...
A_T ... Ngày thứ 13 rồi, Thuần Hy của tôi mãi vẫn chưa tỉnh...
A_T ... Ngày thứ 14 rồi, Thuần Hy của tôi vẫn mê man...
A_T ... Ngày thứ 15 rồi, Thuần Hy của tôi bắt đầu học cách nằm ườn ra giường... A_T ... Ngày thứ 16 rồi, Thuần Hy của tôi thật sự đã lười quá rồi... A_T T_T... Ngày thứ 17 rồi, hôm nay đã là ngày thứ 17...
Đẩy cửa phòng vào, tôi nhìn thấy bác gái đang ngồi bên giường với vẻ tiều tụy mệt mỏi như đã già thêm mấy tuổi, sau đó mới là Thuần Hy đang hôn mê bất tỉnh.
“Bác gái..."
“Tiễn Ni, con tỉnh rồi, con thấy khỏe chưa?"
“Vâng. Bác gái, Thuần Hy, anh ấy thế nào rồi? Anh ấy sẽ không... không chết chứ?"
Bác gái, sao bác không trách mắng con, do con hư hỏng, do con hại anh ấy.
Ông trời ơi, Thượng đến, Bồ tát, Chúa ơi, xin hãy tha thứ cho con. Con là người không mong Thuần Hy chết đi hơn bất kỳ ai. Nhưng mà...
Nhưng trong tiếu thuyết và phim chẳng phải nội dung đều thế hay sao? Lần nào nam chính và nữ chính vất vả lắm mới tìm lại được tình cảm của mình, thì lúc nào người ta cũng tàn nhẫn sắp xếp cho một trong hai người gặp nạn...
“Đừng lo, Tiễn Ni. Thuần Hy không chết đâu, Tiễn Ni vẫn ở đây đợi nó, làm sao nó nhẫn tâm không quay lại được? Nhưng, nhưng không biết khi nào nó mới tỉnh lại, bác sỹ nói phần đầu nó bị thương rất nặng, có thể... có thể sẽ trở thành người thực vật cũng chưa biết chừng..."
Người thực vật???
Trời ơi... —>_
Tất cả là tại tôi, tại tôi, tất cả đều do tôi mà ra... hu hu hu ... Tại sao người phải trở thành người thực vật không phải là tôi chứ?
“Thuần Hy, anh ấy... thật sự sẽ biến thành người thực vật ư?"
“Thuần Hy, Thuần Hy, anh nhất định phải tỉnh lại, anh đừng dọa em có được không? Đừng đùa với em mà, anh nhé! Em sẽ bị anh dọa cho chết mất... thật đấy... Thuần Hy... hu hu hu..."
“Thuần Hy, anh mau tỉnh lại đi, mau lên! hu hu hu ...Thuần Hy... A_A Em ra lệnh cho anh phải tỉnh lại! Ngay bây giờ, tỉnh lại ngay bây giờ, tỉnh lại ngay bây giờ! Nhanh lên! hu hu hu ... Tỉnh lại đi anh..."
“Hu hu hu hu ... Thuần Hy... Thuần Hy... Hu hu hu hu ... Kim Thuần Hy... Hu hu hu hu..."
“Tỉnh lại đi... em ra lệnh cho anh, không, em cầu xin anh, xin anh hãy tỉnh lại đi... Hu hu hu hu ..."
“Hu hu hu hu ... Thuần Hy, anh đừng biến thành người thực vật nhé, đừng bao giờ... Nếu anh biến thành người thực vật thì em phải làm sao đây? Hu hu hu hu ... Chắc chắn là em sẽ không sống nối... Nếu anh biến thành người thực vật thì em sẽ... em sẽ biến mình thành người thực vật luôn cho anh xem..."
“Không... em không muốn trở thành người thực vật, em không muốn mọi người phải liên lụy... em sẽ giết anh trước, sau đó em sẽ tự sát..." A_T
“Đúng... em sẽ giết anh trước, giết anh rồi sau đó em cũng tự sát luôn... hehe..."
“Thuần Hy, chúng ta cùng lên thiên đường nhé... cùng lên thiên đường đi... hehe... như thế... sẽ không phải rời xa nhau nữa... mãi mãi... mãi mãi..."
“Anh sẽ tỉnh lại đúng không? Nhất định sẽ tỉnh lại! Bác gái nói đúng, em vẫn chờ anh ở đây, sao anh nhẫn tâm bỏ đi đượcnh sẽ không bỏ đi vô trách nhiệm đâu, đúng không? Không đâu, nhất định là không... Anh không phải là người vô trách nhiệm đúng không? Đúng không... Thuần Hy..."
Trên thế giới này, đối với tôi, hình như chỉ còn lại một việc, đó chính là...
Ớ bên Thuần Hy, túc trực bên Thuần Hy, chờ đợi Thuần Hy, đến khi anh tỉnh lại, đến khi anh mở mắt ra, đến khi anh gọi lại tên tôi...
Không, >_
Anh sẽ tỉnh lại! Nhất định là thế!! Chắc chắn!!! Nhất định!!!! p(>_
Anh chỉ đang ngủ, chỉ đang nghỉ ngơi thôi mà, anh quá mệt mà... Làm thiên tài quá lâu rồi, nên cần phải nghỉ ngơi..!
Thế nên không sao cả, Thuần Hy, em biết anh rất mệt, nên em cho phép anh nghỉ ngơi lâu hơn một chút, nhưng chỉ có thế lâu hơn một tí tí thôi, khi nào khỏe rồi anh phải tỉnh lại ngay cho em! Em đang đợi anh đó, đang đợi anh, đợi anh...
A_T ... Ngày thứ 7 rồi, Thuần Hy của tôi đang ngủ...
A_T ... Ngày thứ 8 rồi, Thuần Hy của tôi vẫn đang say ngủ...
A T ... Ngày thứ 9 rồi, Thuần Hy của tôi cứ ngủ mãi...
A_T ... Ngày thứ 10 rồi, Thuần Hy của tôi vẫn cứ ngủ say...
A_T ... Ngày thứ 11 rồi, Thuần Hy của tôi chưa tỉnh lại...
A_T ... Ngày thứ 12 rồi, Thuần Hy của tôi vẫn chưa tỉnh...
A_T ... Ngày thứ 13 rồi, Thuần Hy của tôi mãi vẫn chưa tỉnh...
A_T ... Ngày thứ 14 rồi, Thuần Hy của tôi vẫn mê man...
A_T ... Ngày thứ 15 rồi, Thuần Hy của tôi bắt đầu học cách nằm ườn ra giường... A_T ... Ngày thứ 16 rồi, Thuần Hy của tôi thật sự đã lười quá rồi... A_T T_T... Ngày thứ 17 rồi, hôm nay đã là ngày thứ 17...
Tác giả :
Tiểu Ni Tử