Nữ Hoàng Và Đức Vua Của Trường The World
Chương 22: Các vị boss đại nhân xuất hiện
***************************************Trong phòng y tế, Khi Jenny đã tỉnh lại nha**********************************
Lúc xảy ra việc đó là khảng 12h trưa, bây giờ là khoảng 6 giờ chiều. Hay thật, cô đã nằm đây 6 tiếng rồi đấy. Jenny vừa tỉnh lại thì đã bị 2 nhỏ bạn hỏi đủ điều thật sự làm cô đau đầu. Bây giờ cô lại bị chúng nó bắt ở đây chờ chúng nó đi nói với bác sĩ để về nhà. Nhìn những vết băng bó trên người, cô bất giác nở nụ cười, hình như đây là lần thứ 2 cô phải vào đây rồi, xem ra mỗi ngày ở đây cũng không yên bình gì. Đột nhiên nhớ tới gì đó, mặt Jenny tự dưng đỏ ửng lên. Cô nhớ đến cái người đã cứu cô rồi ôm cô vào đây. Lúc ở trong lòng anh ta khi chưa ngất đi, cô vẫn tham lam ngửi mùi hương của hắn, cái ôm của hắn rất ấm áp nhưng lại có chút lạnh lẽo, cô đơn......nhưng cô thích, cô thích ở trong vòng tay đó, được vòng tay đó ôm lấy cô vì quả thật nó rất bình yên, được ở trong vòng tay ấy cô cảm thấy được an toàn. Vòng tay ấy khác với “anh ấy" lúc từng ôm cô, cũng khác vòng tay mà “cha anh" (2 người trong " " là 2 người bí mật sau này mới có nha, đừng thắc mắc nhé) khi ôm cô lúc còn nhỏ, khác....rất khác....Khoan đã, cô đang nghĩ gì thế này?. Cô trở thành đứa mê trai rồi hả? Không phải... không phải.....cô không thích anh ta, cô cũng biết anh ta là tên Phó hội trưởng Hội học sinh đáng ghét mà cô đã cho hắn 1 bạt tai.....
– Jenny, cậu làm sao vậy mà cứ lắc đầu không ak? Sao mặt đỏ thế kia, bị sốt rồi phải không, để mình gọi bác sĩ nha. – Vừa bước vào phòng thấy Jenny cứ liên tục lắc đầu, mặt lại đỏ ửng lên Gun lo lắng hỏi, cô sợ có biến chứng xảy ra với bạn mình..
– À không, mình không sao? – Nghe tiếng của Gun, Jenny giật mình, cô than thầm tròng đầu : 2 đứa bạn này vào lúc nào không vào lại vào lúc đó, bị chúng nó nhìn thấy hết rồi. xấu hổ chết được nếu chúng nó mà biết cô nghĩ cái thì thị …. cô không giám tưởng tượng.
– Thật không đấy? – Halee lo lắng hỏi lại.
– Ừ, mà cậu có nói với bác sĩ như mình nói không?
– Rồi, nhưng mà ông ta có vẻ không thèm nghe.
– Ừ, mình sẽ có cách khác. Bây giờ về được chưa? – Jenny đánh chống lảng.
– Rồi, thuốc của bà đây, bác sĩ nói đừng đi lại nhiều không thì vết thương lại sưng lên đó , cần làm gì bác sĩ ghi hết trong đây rồi. Nhớ uống thuốc đấy chị của tôi, chị toàn bỏ thuốc thôi. Đây này, ngồi tạm lên xe lăn đi, bọn mình đưa cậu ra cổng, chúng ta về.
Jenny ngán ngẩm, cô không nghĩ là mình lại phải ngồi xe lăn. Đành vậy, Jenny ngậm ngùi nhìn 2 đứa bạn dìu mình ngồi xuống rồi đẩy ra cổng. Jenny không muốn để Halee và Gun đưa về nhà, cô không muốn "ông bố đáng quý" của cô biết đến 2 người họ, cô sợ...sợ ông ta làm gì bất lợi đối với họ.
Trong khi đó có 1 ánh mắt nhìn theo bóng dáng của họ từ phòng y tế ra đến khi ra xe ta-xi. Ánh mắt đó mang chút lo lắng, 1 chút thích thú, 1 chút thương cảm.
Vừa về đến nhà, cô liền gọi người ra đỡ, cô cũng không muốn phiền toái nhưng bắt buộc phải làm vậy vì tự đi sẽ rất đau. Ông quản gia Wang lật đật chạy ra lo lắng hỏi.
– Tiểu thư, cô sao vậy?
– Cháu không có việc gì, ba cháu về rồi sao? – Cô ngạc nhiên khi thấy ông quản gia ở nhà vì ba cô nói đi 1 tuần nhưng lại gần 1 tháng chưa thấy về. Còn với ông quản gia này, cô vẫn gọi ông ấy là bác vì ông ấy luôn tốt với cô nhưng cũng đôi lúc cô biết ông ấy có muốn giúp cũng không làm gì được.
– Ông chủ muốn gặp cô.
Jenny không nói gì, cô rơi vào trầm tư, mỗi lần ông ấy gặp cô thì chắc chắn là có việc cô cần phải làm. Cô được bác quản gia đưa vào trong nhà vào phòng làm việc của ông ấy, vẫn là cái màu đen và đỏ làm cô cảm thấy sợ hãi khi đứng trước con người lạnh lùng mà cô gọi là “ba".
– Ba tìm con? – Cô lên tiếng khi đã ngồi trước mặt người ba của mình.
Ông ta vẫn như thế lạnh lùng buông quyển sách xuống đưa đôi mắt đầy dấu vết của thời gian và những trận đấu trên thương trường nhìn cô.
– Ta chuẩn bị quay trở lại Đức, lần này ta sẽ không trở lại đây nữa, tự lo liệu mọi chuyện và quản lí tốt trường học. Xong rồi thì đi đi. – Nói rồi ông ta lại cúi đầu xuống đọc sách, hình như đối với ông ta nhìn cô không bằng nhìn 1 quyển sách. Jenny tự hỏi, ông ghét cô lắm sao? ngay cả 1 câu hỏi quan tâm cũng không có, cô bị thương ông cũng không hỏi thăm như kiểu cô bị thương là sự hiển nhiên vậy.
– Vâng. – Cô lặng lẽ bước ra khỏi phòng với dáng vẻ cô đơn, cô luôn thế không có ai bên cạnh, không có ai cả...
Người đàn ông trong phòng lúc này nhìn theo bóng dáng của cô gái bước ra khỏi phòng mà đôi mắt chờ đợi những điều sắp sảy ra.
– Ta xem người sẽ như thế nào với những ngày tháng sau này. Ta chờ đợi lâu lắm rồi, từng con Át chủ bài sẽ được ta lần lượt mở ra. Bây giờ mới chỉ 1 thôi. Ngươi sẽ được gặp cha mẹ ngươi nhưng chỉ sợ khi đó nó chỉ là cái xác không hồn.
Jenny trở lại phòng, ngâm mình trong bồn nước nóng. Đây là cách giúp cô cảm thấy thoải mái hơn. Khi xuống dưới nhà ăn tối, cô cũng khồn thấy ông ấy cô. Ông ấy luôn vậy nơi nào có cô ông ấy không muốn ở quá lâu. Chầm chậm ăn chút thức ăn rồi lên phòng uống thuốc, cô mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Jenny vẫn đi học bình thường mặc kệ lời ngăn cản của Halee, Gun. Khi cô đến cổng đã thấy 2 bọn họ đứng đợi, cái mặt đã sớm đen 1 nửa. Mặc dù 2 cô cũng đã quen với tính cách này của Jenny nhưng không tránh khỏi tức giận.
3 người cùng nhau đi vào trong lớp, trên đường đã nghe thấy không biết bao lời ganh ghét của phái nữ nơi đấy.
– 3 con nhỏ chết tiệt, hôm qua chúng nó được 3 hoàng tử ôm vào phòng y tế đó.
– Xấu như điên vậy mà cũng đòi gây sự chú ý với 3 người họ. – nữ sinh thứ hai phụ họa theo.
– Đúng là hồ li tinh mà. Nhưng mà mình cũng muốn được như 3 nhỏ đó được 3 anh ấy ôm, nghĩ đến đấy thôi mà cảm thấy vui rồi.
– Tôi cũng muốn vậy đó.
Sau khi nghe được cuộc nói chuyện đó 3 cô cười trừ nhìn nhau. 3 người họ là được 3 anh ta cứu chứ họ có quyến rũ 3 người họ đâu. Nữ sinh trường này rất có tiềm năng đổi trắng thay đen rồi.
Bước vào lớp, 3 người liền lập tức hối hận khi lại phải đối chọi với ánh mắt của mấy con nhỏ Shee.
– Thế nào vậy, 3 công chúa lọ lem của chúng ta tưởng rằng vẫn phải ở nhà chìm đắm trong giấc mơ được hoàng tử ôm chứ, sao lại đến lớp sớm vậy.? – Nhỏ Kis lên tiếng mỉa mai.
– Biết làm sao đây, chúng tôi là người rất thực tế nha cũng không thích mơ mộng nên dạy rất sớm. Chỉ tiếc cho những người cũng không có mộng để mà mơ nên sáng sớm đã bắt đầu đi nói lung tung rồi. Phải biết người ta có câu : “ chó khôn chớ cắn càn" nha. – Gun nhẹ nhàng lên tiếng như đang nói chuyện phiếm, mà cũng không biết cô nàng nói với ai nữa đây.
– Vậy sao Gun, như vậy “con chó" ấy là chó ngu rồi. Tớ đoán con chó ấy mơ mãi không được nên thần kinh có vấn đề rồi. Đáng tiếc quá. – Halee cũng lên tiếng phụ họa.
2 người, mỗi người 1 câu như đang nói chuyện với nhau nhưng thực chất là đang công kích lại bọn nhỏ Shee. Nói xong lạ còn đưa mắt nhìn mấy ả đó cứ như sợ không ai biết họ đang noí ai. Jenny nhìn 2 nhỏ bạn mà xém cười, càng ngày càng tăng level rồi. Trong khi đó Halee và Gun nhìn chằm chằm 4 con nhỏ dùng ánh mắt cảnh báo: “ Muốn đấu với ta sao, con lâu mới được nghe chưa?"
– Thôi đi.Các cô may mắn thật nhỉ ? Hôm qua chưa bị rắn cắn chết lại được 3 hoàng tử ôm nên hôm nay sướng quá rồi hả? – nhỏ Shee lại lên tiếng cắt đứt cuộc chiến giữa Halee, Gun và nhỏ Kis.
Thế nhưng, câu nói đó khiến Jenny rơi vào trầm lặng, ánh mắt nhìn nhỏ Shee đã nổi lên vài tia thị huyết, lạnh lẽo. Hôm qua, chuyện cô được 3 người bọn họ ôm vào phòng y tế cũng không ít người biết thì họ biết cũng không có gì lạ nhưng chuyên cô bị rắn cắn cô đã nhờ Gun nói với bác sĩ không tiết lộ ra ngoài, và cũng nói với hiệu trưởng ngăn chặn thông tin này ra ngoài. Nguyên nhân cũng vô cùng đơn giản: cô không có bằng chứng nên không thể bắt được thủ phạm, chuyện này xảy ra trong trường cô phải có trách nghiệm giải quyết mà chính bản thân cô lại là nạn nhân, camera không ghi lại được gì, nếu mọi người biết hội trưởng như cô bất lực trước chuyện này thì uy tín của cô chẳng phải mất hết sao?
– Là cô làm đúng không? – Jenny lạnh lẽo nhìn nhỏ Shee hỏi.
– Gì...gì...gì chứ? Cô đang nói cái gì hả? – Con nhỏ Shee bị bất ngờ trước câu hỏi của Jenny. Cô nói ra cái gì rồi sao?
– Là cô cho người nhốt chúng tôi vào đúng không, nếu không tại sao cô biết tôi bị rắn cắn.? Sao hả, trả lời đi.
Trước những câu hỏi dồn dập của Jenny, con nhỏ Shee không biết phải phản ứng ra sao cả. Mấy nhỏ Hana, Kis, Min lo lắng nhìn con bạn mình.
– Tôi....tôi...tôi không biết.
– Cô còn nói không biết? – Gun lại tiếp tục uy hiếp nhỏ, 2 tay Gun nắm chặt lấy vai nhỏ đó. Giám nhốt cô cùng với lũ vật đó, giám làm bạn cô bị thương, cô thề sẽ bắt nhỏ phải trả giá.
Bị Gun nắm chặt vai, 1 cái cảm giác đau đớn ngay lập tức xuất hiện trong đầu nhỏ. Được thôi, họ đã nghi ngờ thì cô nhận cùng lắm là cá chết lưới rách thôi, với cái thân phận của bọn họ thì làm gì được mình. Con nhỏ nghĩ thế tưởng rằng có thể lắm chắc phần thắng trong tay nhưng Jenny nhất định không cho nhỏ toại nguyện.
– Phải, tôi làm đấy thì sao, cô nghĩ cô làm gì được tôi? – con nhỏ vừa nói vừa dùng sức hất mạnh tay của Gun ra, Gun không ngờ con nhỏ lại hất mạnh vậy lên chút nữa thì ngã cũng may là Halee kịp thời đỡ được. Con nhỏ Shee nhìn tưởng thắng thế tiến đến gần Jenny.
– Tôi làm thì sao? Cô làm gì được tôi? Cô muốn đi nói với mọi người sao? Ai tin cô đây? Cô muốn tố cáo với hội trưởng sao? Đi đi, không có bằng chứng, tôi xem cô làm được gì. – Sau mỗi câu nói, con nhỏ con nhỏ lại đẩy nhẹ Jenny nhưng Jenny lại không nói gì mà chỉ mặc nhỏ nói nhưng sau khi nhỏ nói xong thì cô sẽ cho nhỏ phải trả giá, nhưng đến câu cuối cùng, Con nhỏ đẩy mạnh Jenny. Do chân bị đau lại bất ngờ , Halee và Gun không kịp đỡ lên cô cũng ngã xuống. Cứ tưởng lần này cái mông sẽ đau ê ẩm nhưng không ngờ cô lại rơi vào vòng tay của ai đó.
– Jee...Jee. – Nhỏ Min lắp bắp nói, mọi người sững sờ nhìn Han, Gin, Kin, Ken đang đứng ở cửa còn Jee đang đỡ lấy Jenny.
– Ai..z đau. – Từ vòng tay quen thuộc ấy Jenny không muốn thoát ra nhưng nhiều người ở đây như vậy cô lặp tức đứng dậy, rời khỏi vòng tay đó để lại cho Jee cái cảm giác mất mát nhưng cũng chính vì thế mà chân cô chuyền đến cảm giác đau .
– Không sao chứ? – Jee nhẹ nhàng hỏi thăm nhưng không chỉ tất cả mọi người mà ngay cả chính anh cũng ngạc nhiên trước câu nói của mình. Câu nói đó nhẹ nhàng, ôn nhu, đầy sự quan tâm chứ không lạnh lẽo như thường ngày.
– À.....ờ ….tôi không sao. – Jenny lắp bắp trả lời. Cô có cảm giác ở bên người này cô không phải là chính cô vậy. Mắt nhìn mắt, mặt đối mặt hai người nhìn nhau lúc lâu mặc kệ ai đó đang nhìn họ.
– Khụ...khụ.... – Trước tiếng ho khan của ai đó, 2 người xấu hổ quay sang chỗ khác.
– À, mọi người có chuyện gì mà tụ tập ở đây vậy? – Gin hỏi mục đích chính để giảm cái không khí xấu hổ này lại.
– Không có gì. – Halee bực mình nhìn Gin mắng thầm : đồ đại ngốc, có thế mà cũng hỏi.
Lúc này chuông báo vào học cũng vang lên, mọi người nhìn nhau rồi chở về chỗ ngồi. Không khí lớp học vẫn bình thường như mọi ngày nhưng đối với mấy người thì nó không bình thường chút nào.
– Cầu mong hôm nay không bão. – Đây là suy nghĩ của 4 con người : Han, Gin, Gun và Halee
Giờ học tiếp tục diễn ra nhưng đột nhiên tiếng chuông điên thoại của Jee vang lên. Jee bực mình nhìn dãy sô chốc lát trở lên nhu hòa hơn.
– Alô
–........
– Vâng.
Jee tắt máy đồn loạt nhắn tin cho Kin, Ken, Han và Gun. 4 người xem xong đồng loạt đứng dậy xin phép đi ra khỏi lớp để lại dấu hỏi cho tất cả mọi người. 1 lát sau người ta thấy 4 chiếc xe siêu xin phóng ra khỏi trường hướng phía đường cao tốc đi thẳng. Sau 20 phút, 4 chiếc xe lần lượt đi vào trong 1 biệt thự to lớn. 5 Người bước vào nhà trong sự cung kính của người hầu. Phòng khách sa hoa rất nhanh hiện ra trước mắt họ. Và đang ngồi trên những chiếc ghế tinh sảo là 6 con người : 3 nam, 3 nữ nhìn họ chằm chằm mang vẻ tức giận khiến 5 người bất giác rùng mình. Bởi vì, 6 người họ là bậc phụ huynh của 4 trong số 5 người họ.
Người đàn ông ngồi chính giữa ngoài 40 tuổi nhưng vẫn giữ được nét tươi trẻ của mình cùng người phụ nữ áo xanh tầm tuổi đó nhưng trông bà vẫn trẻ đẹp nhìn Ken – đó là bố mẹ Ken, vợ chồng chủ tịch Lee. 2 vị ngồi bên phải nhìn chằm chằm Kin và Han – không ai khác chính là bố mẹ của họ, vợ chồng chủ tịch Han. Còn 2 người ngồi bên trái dĩ nhiên là vợ chồng Chủ tịch Can.
– Ngồi xuống cả đi. – chủ tịch Lee lên tiếng.
Cả 5 người đồng loạt ngồi xuống mà không ai dám phản kháng. Chủ tịch Lee định nói gì nhưng nhìn thấy Gin khiến ông hơi lưỡng lự nhưng lại thấy được ánh mắt chắc chắn từ Ken ông biết người này có thể tin tưởng được.
– Ta đoán mấy đứa biết vì sao ta gọi mấy đứa về? Nói đi, tại sao lại đến đó học.?
– Con muốn tìm tin tức của Han Mi. – Kin trả lời.
– Nhưng ta đã nói với các con rồi, không được vào đấy rồi cơ mà. Ông ta là người thủ đoạn, mấy đứa nghĩ mình làm được gì? – lần này là ông Han lên tiếng.
– Chúng con tin sẽ tìm được tin gì đó về Han Mi từ ông ta. – Kin nhẹ nhàng đáp lại.
– Nhưng các con có biết là nguy hiểm lắm không, chuyện này ta đã nói để chúng ta lo rồi mà. – Bà Can lên tiếng khuyên ngăn.
– Bà ấy nói đúng đấy, chuyện của Han Mi để chúng ta lo, thám tử tư cũng đã thuê rất nhiều rồi, mấy đứa yên tâm rời khỏi cái trường đó đi. – mẹ Ken tiếp tục khuyên. Bà biết mấy đứa nhỏ này rất cứng đầu.
– Vậy càng nhiều người càng tốt đúng không ạ? Chúng con cũng muốn đi tìm thông tin về ông ta.
– Con nghĩ ở cái trường The World đó có thứ có thể cung cấp thông tin cho con ak? – ông Can hỏi Jee
– Đó là cái vỏ bọc hoàn hảo để che đậy bí mật đó ba. – Jee nhìn ông trả lời kiên định. Không khí bỗng chốc trở lên im lặng, Gin cũng không tiện nói gì.
– Thôi được rồi, chuyện này bàn sau. Mà cậu đây là? – Mẹ của Han lên tiếng đồng thời hướng về phía Gin hỏi.
– Cậu ấy là bạn hồi học đại hoc của chúng con. Dương Hàn Long.
– Thì ra là con trai của Minh Trí. – Bà Han ngạc nhiên hỏi. Thấy Gin ngu ngơ không hiểu bà giải thích.
– Trước đây chúng ta và ba mẹ cháu là bạn rất thân, khi thành lập tập đoàn cũng thường xuyên hợp tác, thỉnh thoảng cùng nhau đi du lịch. Bác nghe ba mẹ kể về cháu nên mới biết.
– Được rồi, hiếm có dịp như vậy thì ở lại ăn cơm đi. Ngày mai, cả 5 đứa chuyển về đây ở chung đi. Bác sẽ nói chuyện với bố mẹ cháu. Lần sau cũng gọi chúng ta là ba mẹ giống mấy con heo ương bướng này cho gần. Gọi thế kia ta nghe không quen. – Bà Can vui vẻ nói.
– Mẹ à, con không phải là heo. – Han bức xúc lên tiếng.
– Được rồi, không phải heo thì là Pig (con lợn).
Mọi người nghe xong ôm bụng cười, không khí ấm cúng như vậy mà lại thiếu đi 1 người – Han Mi. Biết bao giờ họ mới được đoàn tụ đây?
Lúc xảy ra việc đó là khảng 12h trưa, bây giờ là khoảng 6 giờ chiều. Hay thật, cô đã nằm đây 6 tiếng rồi đấy. Jenny vừa tỉnh lại thì đã bị 2 nhỏ bạn hỏi đủ điều thật sự làm cô đau đầu. Bây giờ cô lại bị chúng nó bắt ở đây chờ chúng nó đi nói với bác sĩ để về nhà. Nhìn những vết băng bó trên người, cô bất giác nở nụ cười, hình như đây là lần thứ 2 cô phải vào đây rồi, xem ra mỗi ngày ở đây cũng không yên bình gì. Đột nhiên nhớ tới gì đó, mặt Jenny tự dưng đỏ ửng lên. Cô nhớ đến cái người đã cứu cô rồi ôm cô vào đây. Lúc ở trong lòng anh ta khi chưa ngất đi, cô vẫn tham lam ngửi mùi hương của hắn, cái ôm của hắn rất ấm áp nhưng lại có chút lạnh lẽo, cô đơn......nhưng cô thích, cô thích ở trong vòng tay đó, được vòng tay đó ôm lấy cô vì quả thật nó rất bình yên, được ở trong vòng tay ấy cô cảm thấy được an toàn. Vòng tay ấy khác với “anh ấy" lúc từng ôm cô, cũng khác vòng tay mà “cha anh" (2 người trong " " là 2 người bí mật sau này mới có nha, đừng thắc mắc nhé) khi ôm cô lúc còn nhỏ, khác....rất khác....Khoan đã, cô đang nghĩ gì thế này?. Cô trở thành đứa mê trai rồi hả? Không phải... không phải.....cô không thích anh ta, cô cũng biết anh ta là tên Phó hội trưởng Hội học sinh đáng ghét mà cô đã cho hắn 1 bạt tai.....
– Jenny, cậu làm sao vậy mà cứ lắc đầu không ak? Sao mặt đỏ thế kia, bị sốt rồi phải không, để mình gọi bác sĩ nha. – Vừa bước vào phòng thấy Jenny cứ liên tục lắc đầu, mặt lại đỏ ửng lên Gun lo lắng hỏi, cô sợ có biến chứng xảy ra với bạn mình..
– À không, mình không sao? – Nghe tiếng của Gun, Jenny giật mình, cô than thầm tròng đầu : 2 đứa bạn này vào lúc nào không vào lại vào lúc đó, bị chúng nó nhìn thấy hết rồi. xấu hổ chết được nếu chúng nó mà biết cô nghĩ cái thì thị …. cô không giám tưởng tượng.
– Thật không đấy? – Halee lo lắng hỏi lại.
– Ừ, mà cậu có nói với bác sĩ như mình nói không?
– Rồi, nhưng mà ông ta có vẻ không thèm nghe.
– Ừ, mình sẽ có cách khác. Bây giờ về được chưa? – Jenny đánh chống lảng.
– Rồi, thuốc của bà đây, bác sĩ nói đừng đi lại nhiều không thì vết thương lại sưng lên đó , cần làm gì bác sĩ ghi hết trong đây rồi. Nhớ uống thuốc đấy chị của tôi, chị toàn bỏ thuốc thôi. Đây này, ngồi tạm lên xe lăn đi, bọn mình đưa cậu ra cổng, chúng ta về.
Jenny ngán ngẩm, cô không nghĩ là mình lại phải ngồi xe lăn. Đành vậy, Jenny ngậm ngùi nhìn 2 đứa bạn dìu mình ngồi xuống rồi đẩy ra cổng. Jenny không muốn để Halee và Gun đưa về nhà, cô không muốn "ông bố đáng quý" của cô biết đến 2 người họ, cô sợ...sợ ông ta làm gì bất lợi đối với họ.
Trong khi đó có 1 ánh mắt nhìn theo bóng dáng của họ từ phòng y tế ra đến khi ra xe ta-xi. Ánh mắt đó mang chút lo lắng, 1 chút thích thú, 1 chút thương cảm.
Vừa về đến nhà, cô liền gọi người ra đỡ, cô cũng không muốn phiền toái nhưng bắt buộc phải làm vậy vì tự đi sẽ rất đau. Ông quản gia Wang lật đật chạy ra lo lắng hỏi.
– Tiểu thư, cô sao vậy?
– Cháu không có việc gì, ba cháu về rồi sao? – Cô ngạc nhiên khi thấy ông quản gia ở nhà vì ba cô nói đi 1 tuần nhưng lại gần 1 tháng chưa thấy về. Còn với ông quản gia này, cô vẫn gọi ông ấy là bác vì ông ấy luôn tốt với cô nhưng cũng đôi lúc cô biết ông ấy có muốn giúp cũng không làm gì được.
– Ông chủ muốn gặp cô.
Jenny không nói gì, cô rơi vào trầm tư, mỗi lần ông ấy gặp cô thì chắc chắn là có việc cô cần phải làm. Cô được bác quản gia đưa vào trong nhà vào phòng làm việc của ông ấy, vẫn là cái màu đen và đỏ làm cô cảm thấy sợ hãi khi đứng trước con người lạnh lùng mà cô gọi là “ba".
– Ba tìm con? – Cô lên tiếng khi đã ngồi trước mặt người ba của mình.
Ông ta vẫn như thế lạnh lùng buông quyển sách xuống đưa đôi mắt đầy dấu vết của thời gian và những trận đấu trên thương trường nhìn cô.
– Ta chuẩn bị quay trở lại Đức, lần này ta sẽ không trở lại đây nữa, tự lo liệu mọi chuyện và quản lí tốt trường học. Xong rồi thì đi đi. – Nói rồi ông ta lại cúi đầu xuống đọc sách, hình như đối với ông ta nhìn cô không bằng nhìn 1 quyển sách. Jenny tự hỏi, ông ghét cô lắm sao? ngay cả 1 câu hỏi quan tâm cũng không có, cô bị thương ông cũng không hỏi thăm như kiểu cô bị thương là sự hiển nhiên vậy.
– Vâng. – Cô lặng lẽ bước ra khỏi phòng với dáng vẻ cô đơn, cô luôn thế không có ai bên cạnh, không có ai cả...
Người đàn ông trong phòng lúc này nhìn theo bóng dáng của cô gái bước ra khỏi phòng mà đôi mắt chờ đợi những điều sắp sảy ra.
– Ta xem người sẽ như thế nào với những ngày tháng sau này. Ta chờ đợi lâu lắm rồi, từng con Át chủ bài sẽ được ta lần lượt mở ra. Bây giờ mới chỉ 1 thôi. Ngươi sẽ được gặp cha mẹ ngươi nhưng chỉ sợ khi đó nó chỉ là cái xác không hồn.
Jenny trở lại phòng, ngâm mình trong bồn nước nóng. Đây là cách giúp cô cảm thấy thoải mái hơn. Khi xuống dưới nhà ăn tối, cô cũng khồn thấy ông ấy cô. Ông ấy luôn vậy nơi nào có cô ông ấy không muốn ở quá lâu. Chầm chậm ăn chút thức ăn rồi lên phòng uống thuốc, cô mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Jenny vẫn đi học bình thường mặc kệ lời ngăn cản của Halee, Gun. Khi cô đến cổng đã thấy 2 bọn họ đứng đợi, cái mặt đã sớm đen 1 nửa. Mặc dù 2 cô cũng đã quen với tính cách này của Jenny nhưng không tránh khỏi tức giận.
3 người cùng nhau đi vào trong lớp, trên đường đã nghe thấy không biết bao lời ganh ghét của phái nữ nơi đấy.
– 3 con nhỏ chết tiệt, hôm qua chúng nó được 3 hoàng tử ôm vào phòng y tế đó.
– Xấu như điên vậy mà cũng đòi gây sự chú ý với 3 người họ. – nữ sinh thứ hai phụ họa theo.
– Đúng là hồ li tinh mà. Nhưng mà mình cũng muốn được như 3 nhỏ đó được 3 anh ấy ôm, nghĩ đến đấy thôi mà cảm thấy vui rồi.
– Tôi cũng muốn vậy đó.
Sau khi nghe được cuộc nói chuyện đó 3 cô cười trừ nhìn nhau. 3 người họ là được 3 anh ta cứu chứ họ có quyến rũ 3 người họ đâu. Nữ sinh trường này rất có tiềm năng đổi trắng thay đen rồi.
Bước vào lớp, 3 người liền lập tức hối hận khi lại phải đối chọi với ánh mắt của mấy con nhỏ Shee.
– Thế nào vậy, 3 công chúa lọ lem của chúng ta tưởng rằng vẫn phải ở nhà chìm đắm trong giấc mơ được hoàng tử ôm chứ, sao lại đến lớp sớm vậy.? – Nhỏ Kis lên tiếng mỉa mai.
– Biết làm sao đây, chúng tôi là người rất thực tế nha cũng không thích mơ mộng nên dạy rất sớm. Chỉ tiếc cho những người cũng không có mộng để mà mơ nên sáng sớm đã bắt đầu đi nói lung tung rồi. Phải biết người ta có câu : “ chó khôn chớ cắn càn" nha. – Gun nhẹ nhàng lên tiếng như đang nói chuyện phiếm, mà cũng không biết cô nàng nói với ai nữa đây.
– Vậy sao Gun, như vậy “con chó" ấy là chó ngu rồi. Tớ đoán con chó ấy mơ mãi không được nên thần kinh có vấn đề rồi. Đáng tiếc quá. – Halee cũng lên tiếng phụ họa.
2 người, mỗi người 1 câu như đang nói chuyện với nhau nhưng thực chất là đang công kích lại bọn nhỏ Shee. Nói xong lạ còn đưa mắt nhìn mấy ả đó cứ như sợ không ai biết họ đang noí ai. Jenny nhìn 2 nhỏ bạn mà xém cười, càng ngày càng tăng level rồi. Trong khi đó Halee và Gun nhìn chằm chằm 4 con nhỏ dùng ánh mắt cảnh báo: “ Muốn đấu với ta sao, con lâu mới được nghe chưa?"
– Thôi đi.Các cô may mắn thật nhỉ ? Hôm qua chưa bị rắn cắn chết lại được 3 hoàng tử ôm nên hôm nay sướng quá rồi hả? – nhỏ Shee lại lên tiếng cắt đứt cuộc chiến giữa Halee, Gun và nhỏ Kis.
Thế nhưng, câu nói đó khiến Jenny rơi vào trầm lặng, ánh mắt nhìn nhỏ Shee đã nổi lên vài tia thị huyết, lạnh lẽo. Hôm qua, chuyện cô được 3 người bọn họ ôm vào phòng y tế cũng không ít người biết thì họ biết cũng không có gì lạ nhưng chuyên cô bị rắn cắn cô đã nhờ Gun nói với bác sĩ không tiết lộ ra ngoài, và cũng nói với hiệu trưởng ngăn chặn thông tin này ra ngoài. Nguyên nhân cũng vô cùng đơn giản: cô không có bằng chứng nên không thể bắt được thủ phạm, chuyện này xảy ra trong trường cô phải có trách nghiệm giải quyết mà chính bản thân cô lại là nạn nhân, camera không ghi lại được gì, nếu mọi người biết hội trưởng như cô bất lực trước chuyện này thì uy tín của cô chẳng phải mất hết sao?
– Là cô làm đúng không? – Jenny lạnh lẽo nhìn nhỏ Shee hỏi.
– Gì...gì...gì chứ? Cô đang nói cái gì hả? – Con nhỏ Shee bị bất ngờ trước câu hỏi của Jenny. Cô nói ra cái gì rồi sao?
– Là cô cho người nhốt chúng tôi vào đúng không, nếu không tại sao cô biết tôi bị rắn cắn.? Sao hả, trả lời đi.
Trước những câu hỏi dồn dập của Jenny, con nhỏ Shee không biết phải phản ứng ra sao cả. Mấy nhỏ Hana, Kis, Min lo lắng nhìn con bạn mình.
– Tôi....tôi...tôi không biết.
– Cô còn nói không biết? – Gun lại tiếp tục uy hiếp nhỏ, 2 tay Gun nắm chặt lấy vai nhỏ đó. Giám nhốt cô cùng với lũ vật đó, giám làm bạn cô bị thương, cô thề sẽ bắt nhỏ phải trả giá.
Bị Gun nắm chặt vai, 1 cái cảm giác đau đớn ngay lập tức xuất hiện trong đầu nhỏ. Được thôi, họ đã nghi ngờ thì cô nhận cùng lắm là cá chết lưới rách thôi, với cái thân phận của bọn họ thì làm gì được mình. Con nhỏ nghĩ thế tưởng rằng có thể lắm chắc phần thắng trong tay nhưng Jenny nhất định không cho nhỏ toại nguyện.
– Phải, tôi làm đấy thì sao, cô nghĩ cô làm gì được tôi? – con nhỏ vừa nói vừa dùng sức hất mạnh tay của Gun ra, Gun không ngờ con nhỏ lại hất mạnh vậy lên chút nữa thì ngã cũng may là Halee kịp thời đỡ được. Con nhỏ Shee nhìn tưởng thắng thế tiến đến gần Jenny.
– Tôi làm thì sao? Cô làm gì được tôi? Cô muốn đi nói với mọi người sao? Ai tin cô đây? Cô muốn tố cáo với hội trưởng sao? Đi đi, không có bằng chứng, tôi xem cô làm được gì. – Sau mỗi câu nói, con nhỏ con nhỏ lại đẩy nhẹ Jenny nhưng Jenny lại không nói gì mà chỉ mặc nhỏ nói nhưng sau khi nhỏ nói xong thì cô sẽ cho nhỏ phải trả giá, nhưng đến câu cuối cùng, Con nhỏ đẩy mạnh Jenny. Do chân bị đau lại bất ngờ , Halee và Gun không kịp đỡ lên cô cũng ngã xuống. Cứ tưởng lần này cái mông sẽ đau ê ẩm nhưng không ngờ cô lại rơi vào vòng tay của ai đó.
– Jee...Jee. – Nhỏ Min lắp bắp nói, mọi người sững sờ nhìn Han, Gin, Kin, Ken đang đứng ở cửa còn Jee đang đỡ lấy Jenny.
– Ai..z đau. – Từ vòng tay quen thuộc ấy Jenny không muốn thoát ra nhưng nhiều người ở đây như vậy cô lặp tức đứng dậy, rời khỏi vòng tay đó để lại cho Jee cái cảm giác mất mát nhưng cũng chính vì thế mà chân cô chuyền đến cảm giác đau .
– Không sao chứ? – Jee nhẹ nhàng hỏi thăm nhưng không chỉ tất cả mọi người mà ngay cả chính anh cũng ngạc nhiên trước câu nói của mình. Câu nói đó nhẹ nhàng, ôn nhu, đầy sự quan tâm chứ không lạnh lẽo như thường ngày.
– À.....ờ ….tôi không sao. – Jenny lắp bắp trả lời. Cô có cảm giác ở bên người này cô không phải là chính cô vậy. Mắt nhìn mắt, mặt đối mặt hai người nhìn nhau lúc lâu mặc kệ ai đó đang nhìn họ.
– Khụ...khụ.... – Trước tiếng ho khan của ai đó, 2 người xấu hổ quay sang chỗ khác.
– À, mọi người có chuyện gì mà tụ tập ở đây vậy? – Gin hỏi mục đích chính để giảm cái không khí xấu hổ này lại.
– Không có gì. – Halee bực mình nhìn Gin mắng thầm : đồ đại ngốc, có thế mà cũng hỏi.
Lúc này chuông báo vào học cũng vang lên, mọi người nhìn nhau rồi chở về chỗ ngồi. Không khí lớp học vẫn bình thường như mọi ngày nhưng đối với mấy người thì nó không bình thường chút nào.
– Cầu mong hôm nay không bão. – Đây là suy nghĩ của 4 con người : Han, Gin, Gun và Halee
Giờ học tiếp tục diễn ra nhưng đột nhiên tiếng chuông điên thoại của Jee vang lên. Jee bực mình nhìn dãy sô chốc lát trở lên nhu hòa hơn.
– Alô
–........
– Vâng.
Jee tắt máy đồn loạt nhắn tin cho Kin, Ken, Han và Gun. 4 người xem xong đồng loạt đứng dậy xin phép đi ra khỏi lớp để lại dấu hỏi cho tất cả mọi người. 1 lát sau người ta thấy 4 chiếc xe siêu xin phóng ra khỏi trường hướng phía đường cao tốc đi thẳng. Sau 20 phút, 4 chiếc xe lần lượt đi vào trong 1 biệt thự to lớn. 5 Người bước vào nhà trong sự cung kính của người hầu. Phòng khách sa hoa rất nhanh hiện ra trước mắt họ. Và đang ngồi trên những chiếc ghế tinh sảo là 6 con người : 3 nam, 3 nữ nhìn họ chằm chằm mang vẻ tức giận khiến 5 người bất giác rùng mình. Bởi vì, 6 người họ là bậc phụ huynh của 4 trong số 5 người họ.
Người đàn ông ngồi chính giữa ngoài 40 tuổi nhưng vẫn giữ được nét tươi trẻ của mình cùng người phụ nữ áo xanh tầm tuổi đó nhưng trông bà vẫn trẻ đẹp nhìn Ken – đó là bố mẹ Ken, vợ chồng chủ tịch Lee. 2 vị ngồi bên phải nhìn chằm chằm Kin và Han – không ai khác chính là bố mẹ của họ, vợ chồng chủ tịch Han. Còn 2 người ngồi bên trái dĩ nhiên là vợ chồng Chủ tịch Can.
– Ngồi xuống cả đi. – chủ tịch Lee lên tiếng.
Cả 5 người đồng loạt ngồi xuống mà không ai dám phản kháng. Chủ tịch Lee định nói gì nhưng nhìn thấy Gin khiến ông hơi lưỡng lự nhưng lại thấy được ánh mắt chắc chắn từ Ken ông biết người này có thể tin tưởng được.
– Ta đoán mấy đứa biết vì sao ta gọi mấy đứa về? Nói đi, tại sao lại đến đó học.?
– Con muốn tìm tin tức của Han Mi. – Kin trả lời.
– Nhưng ta đã nói với các con rồi, không được vào đấy rồi cơ mà. Ông ta là người thủ đoạn, mấy đứa nghĩ mình làm được gì? – lần này là ông Han lên tiếng.
– Chúng con tin sẽ tìm được tin gì đó về Han Mi từ ông ta. – Kin nhẹ nhàng đáp lại.
– Nhưng các con có biết là nguy hiểm lắm không, chuyện này ta đã nói để chúng ta lo rồi mà. – Bà Can lên tiếng khuyên ngăn.
– Bà ấy nói đúng đấy, chuyện của Han Mi để chúng ta lo, thám tử tư cũng đã thuê rất nhiều rồi, mấy đứa yên tâm rời khỏi cái trường đó đi. – mẹ Ken tiếp tục khuyên. Bà biết mấy đứa nhỏ này rất cứng đầu.
– Vậy càng nhiều người càng tốt đúng không ạ? Chúng con cũng muốn đi tìm thông tin về ông ta.
– Con nghĩ ở cái trường The World đó có thứ có thể cung cấp thông tin cho con ak? – ông Can hỏi Jee
– Đó là cái vỏ bọc hoàn hảo để che đậy bí mật đó ba. – Jee nhìn ông trả lời kiên định. Không khí bỗng chốc trở lên im lặng, Gin cũng không tiện nói gì.
– Thôi được rồi, chuyện này bàn sau. Mà cậu đây là? – Mẹ của Han lên tiếng đồng thời hướng về phía Gin hỏi.
– Cậu ấy là bạn hồi học đại hoc của chúng con. Dương Hàn Long.
– Thì ra là con trai của Minh Trí. – Bà Han ngạc nhiên hỏi. Thấy Gin ngu ngơ không hiểu bà giải thích.
– Trước đây chúng ta và ba mẹ cháu là bạn rất thân, khi thành lập tập đoàn cũng thường xuyên hợp tác, thỉnh thoảng cùng nhau đi du lịch. Bác nghe ba mẹ kể về cháu nên mới biết.
– Được rồi, hiếm có dịp như vậy thì ở lại ăn cơm đi. Ngày mai, cả 5 đứa chuyển về đây ở chung đi. Bác sẽ nói chuyện với bố mẹ cháu. Lần sau cũng gọi chúng ta là ba mẹ giống mấy con heo ương bướng này cho gần. Gọi thế kia ta nghe không quen. – Bà Can vui vẻ nói.
– Mẹ à, con không phải là heo. – Han bức xúc lên tiếng.
– Được rồi, không phải heo thì là Pig (con lợn).
Mọi người nghe xong ôm bụng cười, không khí ấm cúng như vậy mà lại thiếu đi 1 người – Han Mi. Biết bao giờ họ mới được đoàn tụ đây?
Tác giả :
Minerva Nguyễn