Nữ Hoàng Tuyển Phu
Quyển 2 - Chương 32: Phác gục sao
Hàn Linh cảm giác chạm vào tay hắn, trên người thoải mái một trận, thân thể lại hướng về phía hắn đến gần hơn vài phần, hắn tựa như cái tủ lạnh lớn, càng là tới gần hắn, khí nóng trên người nàng liền hạ xuống. Cơ hồ là sắp treo đến trên người hắn, Hàn Linh kéo hắn đi ra ngoài: “Đi, chúng ta cùng đi hóng gió."
“Chờ một chút!" Nữ tử áo đỏ càng ngày càng cảm thấy không thích hợp, muốn tiến lên ngăn trở, ai ngờ Ách Đệ chắn ngang người trước người nàng, không cho nàng đi tới một bước.
Mà đằng trước, Hoàng Thiếu Hoa mang theo Hàn Linh bay lên bờ, hướng về phía trong tiểu trúc đi đến. Băng Tư nhận thấy được có chút không thích hợp, đuổi theo trước.
“Công tử, ngươi không sao chứ?" Hắn kịp thời sửa lại miệng, sợ không cẩn thận tiết lộ thân phận công chúa của Hàn Linh, rước lấy phiền toái không cần thiết.
“Không có việc gì, chính là trên người có chút nóng. Ngươi thủ ở bên ngoài, ta cùng tên công tử gì kia còn muốn tiếp tục nói làm ăn." Hàn Linh nói chuyện có chút mơ hồ, hai mặt đỏ bừng bừng, vô cùng mê người.
Băng Tư do dự mà dừng bước chân lại, trong lòng dâng lên một ý niệm không tốt, nhưng mà không có mệnh lệnh của nàng, hắn cũng không thể mạnh mẽ ngăn nàng lại.
Lúc này thần trí của Hàn Linh đã không rõ, nàng một chút mà tới gần Hoàng Thiếu Hoa, hướng về phía hắn cười quyến rũ, ánh lửa trong đáy mắt nóng bỏng giống như hắn.
“Trên người của ngươi thật mát mẻ, có thể cho ta mượn ôm một cái hay không?" Cả người nàng đều treo ở trên người hắn, gắt gao mà dựa gần hắn, đôi tay không nghe sai sử mà ở trên người hắn sờ soạng, tìm kiếm một tia lạnh lẽo cùng trấn an kia.
Bản thân Hoàng Thiếu Hoa cũng đã ẩn nhẫn tới cực hạn rồi, ở lúc trước nàng còn chưa lên thuyền, hắn đã trúng mị dược, vẫn luôn ẩn nhẫn, bây giờ nàng gần mà dựa gần hắn như vậy, tay chân còn ở trên người hắn không ngừng bơi lội, chạm đến. Từng tiếng tiếng hít thở ngắn ngủi từ trong miệng hắn bật ra, thừa dịp còn có một tia lý trí ở đây, hắn kéo tay nàng xuống, đem nàng lui cách chính mình vài phần, ngăn cản nói: “Không được! Ngươi cách ta xa một chút, ta sợ khống chế không được chính mình."
Vừa rời khỏi thân thể hắn, cảm giác khó nhịn khô nóng cùng cơ khát kia lại lần nữa tập kích lên trong lòng nàng, nàng bỗng nhiên lĩnh ngộ lại đây, hay là chính mình là trúng xuân dược trong truyền thuyết? Lại quay đầu xem biểu tình của Hoàng Thiếu Hoa, mồ hôi tinh mịn trên trán cùng ánh lửa trong đáy mắt, cùng nàng cực kỳ tương tự. Nàng bỗng nhiên nhớ tới ly trà kia, rốt cuộc hiểu rõ vì sao Hoàng Thiếu Hoa muốn ngăn cản nàng uống vào. Nàng rất là ảo não, đều do chính mình không có nghe lời khuyên, mới đưa đến tình trạng bây giờ.
Nếu ý trời là như thế, nàng cũng không hề nhịn, lôi kéo cổ áo hắn, tùy tiện vào một cái phòng, thuận tay đóng lại cánh cửa sau lưng, cùng Băng Tư ở bên ngoài vẻ mặt lo lắng cách một cánh cửa tránh đi.
Nàng thân như hình rắn quấn lên thân thể Hoàng Thiếu Hoa, đôi môi nóng hôn lên vành tai hắn, hướng tới trong lỗ tai hắn phun khí nóng: “Khống chế không được, vậy đừng khống chế nữa. Cho ta mượn ôm một chút, trên người ta thật là khó chịu." Thanh âm nàng dần dần trở nên khàn khàn, mang theo cảm xúc ái muội.
Hoàng Thiếu Hoa khẽ thở gấp, vô lực mà ngăn nàng lại: “Không được, vợ của bạn không thể khinh, ta không thể làm việc có lỗi với bạn bè." Ngoài miệng tuy nói như thế, nhưng nội tâm của hắn, lúc này là rất muốn nàng. Trên thực tế, ấn tượng hắn đối nàng vẫn luôn không tồi, nếu không phải bởi vì quan hệ với Long Chi Dực, còn có thân phận công chúa của nàng, có lẽ hắn sẽ đối với nàng có điều không giống, đáng tiếc hết thảy khách quan tồn tại này, hắn không cách nào làm như không thấy.
Hàn Linh không có nội lực thâm hậu có thể ngăn chặn nội tâm * của hắn, thần trí của nàng gần như tiếp cận mê loạn, xuyên tạc lời nói của hắn nói: “Ta đây tới khinh nàng, vẫn có thể đi?" Nàng quấn ở trên người hắn, cúi đầu hôn lên đôi môi của hắn, dùng sức mà trằn trọc.
“Cái gì?" Lời nói của Hoàng Thiếu Hoa nuốt hết ở trong yết hầu, không cách nào ngăn cản thế công lửa nóng của nàng, môi lưỡi của hắn cũng đi theo nhiệt tình của nàng mà trằn trọc, truy đuổi.
Một hơi nghẹn đến mức quá dài, thẳng đến sắp không cách nào hít thở, hai người mới thoáng tách ra, tiếp theo lại là một vòng thế công mới. Trong lúc bất tri bất giác, hai người đã thối lui đến bên giường, dưới chân Hoàng Thiếu Hoa vướng một cái, hai người đồng loạt ngã vào giường. cảm giác vui thích bao phủ toàn thân, Hàn Linh một bên quấn lấy hắn, một bên xé rách xiêm y trên người của mình, chỉ cảm thấy tầng tầng vật liệu may mặc kia quá mức vướng bận. Cởi xong trên người của mình, nàng bắt đầu động thủ cởi trên người của đối phương.
Trên người lạnh lẽo dần dần mở rộng, Hoàng Thiếu Hoa chế trụ tay nàng, bằng vào một tia lý trí cuối cùng, lại lần nữa ngăn cản nói: “Không thể như vậy, hai người chúng ta bây giờ đều trúng mị dược, ngàn vạn phải bình tĩnh, không thể làm ra chuyện sai lầm."
Hàn Linh hoàn toàn ngay cả một tia lý trí cuối cùng cũng không tồn tại, thật phiền hắn ở ngay lúc này cản trở nàng làm việc, ném tay hắn ra, xoay người cưỡi ở trên người hắn: “Chàng thật dong dài! Ta khó chịu chết rồi, ta muốn chàng."
“Công chúa, nàng bình tĩnh một chút." Hoàng Thiếu Hoa vốn là muốn đẩy tay nàng ra, ở sau khi tiếp xúc đến da thịt trần trụi trên người nàng, ức chế không được mà dán lên đi, vuốt ve qua lại. Xúc cảm nõn nà, làm hắn yêu thích không buông tay, trong yết hầu hắn thấp thấp mà ngâm khẽ, trên người khô nóng cũng đi theo vuốt ve của hắn mà dần dần có thể thư hoãn.
“Bây giờ ta bình tĩnh không được, chàng yên tâm, ta sẽ đối với chàng phụ trách."
“Ta tên là Hàn Linh, chàng tên là gì?"
“Hoàng Thiếu Hoa." Người ở trên người khàn khàn mà trả lời.
“Thật cao hứng khi quen biết chàng…… Có thể hỏi một chút hay không, đây là lần đầu tiên của chàng sao?" Nàng rất để ý cái này, cũng không biết là không phải tâm lý thói ở sạch.
“Ngô ngô……"
Hoàng Thiếu Hoa tức giận mà trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, không biết trả lời vấn đề nàng nhạy cảm vừa xấu hổ như thế làm sao, đơn giản liền dùng miệng ngăn chặn cặp môi thơm của nàng.
Thật vất vả thở sâu một hơi, Hàn Linh không nhụt chí mà lại lần nữa truy hỏi: “Ta có thể kêu chàng là Thiếu Hoa sao? Chàng còn chưa có trả lời ta, đây là có phải lần đầu tiên của chàng không?"
Hoàng Thiếu Hoa bất đắc dĩ mà ngẩng đầu, tàn nhẫn cắn xuống môi nàng nói: “Nàng có thể an tĩnh trong chốc lát hay không?"
Hàn Linh không vui mà bĩu môi, hắn thế nhưng ngại nàng dong dài?
“Ê, chàng không phải nói vợ của bạn không thể khinh sao? Giải mị dược, chẳng lẽ một lần không đủ sao?" Nàng chính là trong lòng đếm đâu, hơn nữa lần này, tổng cộng là lần thứ mười sáu, dù sao mị dược trên người nàng là đều giải.
Hoàng Thiếu Hoa giảo hoạt mà cười trộm.
“mị dược trên người của chàng sao có thể còn chưa có giải xong? Chúng ta uống không phải cùng ly trà sao?"
Hoàng Thiếu Hoa hơi nâng phía dưới, cười đến quỷ bí: “Ta so với nàng uống nhiều hơn."
“Đáng chết, tiểu thư thần tướng gì kia, lại là đê tiện vô sỉ như vậy. Nàng có phải sớm coi trọng chàng hay không?"
Hoàng Thiếu Hoa nghe ra ghen tuông trong lời nói của nàng, lộ ra vẻ vui sướng: “Ta không thích nàng, nàng quá cố làm ra vẻ."
Hàn Linh nặng nề mà gật đầu, vô cùng tán đồng: “Anh hùng sở kiến lược đồng*! Này nha bất quá là một thiên kim thần tướng, liền dám ở trước mặt ta phô trương, cũng không hỏi thăm hỏi thăm, bổn cô nương là người nào."
* Anh hùng sở kiến lược đồng: tư tưởng lớn gặp nhau.
Hoàng Thiếu Hoa buồn cười mà ngắm nhìn nàng, nói: “Thời điểm nàng ở trên giường, đều thích nói chuyện như vậy sao?"
Hàn Linh trên mặt hơi quẫn, giải thích nói: “Ta khẩn trương, mới nói ra lời nói, điều hòa một chút không khí mà."
“Ta làm sao không thấy ra nàng đang khẩn trương?" Hoàng Thiếu Hoa liễm mi, đầy mặt không tin.
Hàn Linh nghiêm túc mà gật đầu nói: “Ta đương nhiên khẩn trương, chúng ta nhiều nhất cũng liền gặp mặt qua hai lần, không phải rất quen thuộc. Bây giờ khoảng cách kéo đến gần như vậy, ta có chút không thích ứng." Nàng cười gượng, giống như lúc trước vẫn là nàng bá chiếm người ta ngạnh thượng cung, thật là quá hổ thẹn.
Lúc này, ngoài cửa không thích hợp mà vang lên tiếng đập cửa, thanh âm có chút vội vàng.
Hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, hẳn là không phải là Băng Tư, thông thường không có mệnh lệnh của nàng, hắn sẽ không tự chủ trương. Hoàng Thiếu Hoa chuyển mắt nhìn về phía phương hướng cửa phòng, lên tiếng nói: “Là Ách Đệ sao? Ta không có việc gì, ngươi trước tiên chờ ở ngoài cửa, ta một lát liền ra tới."
Quả nhiên, tiếng đập cửa ngoài cửa dừng lại.
Hàn Linh tò mò hỏi: “Ách Đệ hắn biết chàng trúng mị dược sao?"
“Hắn không biết." Ách Đệ còn bất quá là một đứa trẻ, hắn nơi nào sẽ hiểu này đó? Bất quá là hắn lo lắng thôi. Lúc này thiên kim thần tướng đều không có lại đây gây nháo, chắc là Ách Đệ đã đem hai người các nàng mời đi, hắn tính toán trong lòng.
Hàn Linh kỳ thật cũng đã đoán được vài phần, không hề để ý tới tình huống bên ngoài, dù sao có Băng Tư ở đó, sẽ không có người tùy ý xâm nhập. Ách Đệ gõ cửa, chỉ sợ cũng là hắn muốn mượn Ách Đệ hiểu biết một chút tình huống bên trong, rốt cuộc bên trong động tĩnh lớn như vậy, hắn không có khả năng không thể tưởng được bên trong đã xảy ra chuyện gì.
“Chờ một chút!" Nữ tử áo đỏ càng ngày càng cảm thấy không thích hợp, muốn tiến lên ngăn trở, ai ngờ Ách Đệ chắn ngang người trước người nàng, không cho nàng đi tới một bước.
Mà đằng trước, Hoàng Thiếu Hoa mang theo Hàn Linh bay lên bờ, hướng về phía trong tiểu trúc đi đến. Băng Tư nhận thấy được có chút không thích hợp, đuổi theo trước.
“Công tử, ngươi không sao chứ?" Hắn kịp thời sửa lại miệng, sợ không cẩn thận tiết lộ thân phận công chúa của Hàn Linh, rước lấy phiền toái không cần thiết.
“Không có việc gì, chính là trên người có chút nóng. Ngươi thủ ở bên ngoài, ta cùng tên công tử gì kia còn muốn tiếp tục nói làm ăn." Hàn Linh nói chuyện có chút mơ hồ, hai mặt đỏ bừng bừng, vô cùng mê người.
Băng Tư do dự mà dừng bước chân lại, trong lòng dâng lên một ý niệm không tốt, nhưng mà không có mệnh lệnh của nàng, hắn cũng không thể mạnh mẽ ngăn nàng lại.
Lúc này thần trí của Hàn Linh đã không rõ, nàng một chút mà tới gần Hoàng Thiếu Hoa, hướng về phía hắn cười quyến rũ, ánh lửa trong đáy mắt nóng bỏng giống như hắn.
“Trên người của ngươi thật mát mẻ, có thể cho ta mượn ôm một cái hay không?" Cả người nàng đều treo ở trên người hắn, gắt gao mà dựa gần hắn, đôi tay không nghe sai sử mà ở trên người hắn sờ soạng, tìm kiếm một tia lạnh lẽo cùng trấn an kia.
Bản thân Hoàng Thiếu Hoa cũng đã ẩn nhẫn tới cực hạn rồi, ở lúc trước nàng còn chưa lên thuyền, hắn đã trúng mị dược, vẫn luôn ẩn nhẫn, bây giờ nàng gần mà dựa gần hắn như vậy, tay chân còn ở trên người hắn không ngừng bơi lội, chạm đến. Từng tiếng tiếng hít thở ngắn ngủi từ trong miệng hắn bật ra, thừa dịp còn có một tia lý trí ở đây, hắn kéo tay nàng xuống, đem nàng lui cách chính mình vài phần, ngăn cản nói: “Không được! Ngươi cách ta xa một chút, ta sợ khống chế không được chính mình."
Vừa rời khỏi thân thể hắn, cảm giác khó nhịn khô nóng cùng cơ khát kia lại lần nữa tập kích lên trong lòng nàng, nàng bỗng nhiên lĩnh ngộ lại đây, hay là chính mình là trúng xuân dược trong truyền thuyết? Lại quay đầu xem biểu tình của Hoàng Thiếu Hoa, mồ hôi tinh mịn trên trán cùng ánh lửa trong đáy mắt, cùng nàng cực kỳ tương tự. Nàng bỗng nhiên nhớ tới ly trà kia, rốt cuộc hiểu rõ vì sao Hoàng Thiếu Hoa muốn ngăn cản nàng uống vào. Nàng rất là ảo não, đều do chính mình không có nghe lời khuyên, mới đưa đến tình trạng bây giờ.
Nếu ý trời là như thế, nàng cũng không hề nhịn, lôi kéo cổ áo hắn, tùy tiện vào một cái phòng, thuận tay đóng lại cánh cửa sau lưng, cùng Băng Tư ở bên ngoài vẻ mặt lo lắng cách một cánh cửa tránh đi.
Nàng thân như hình rắn quấn lên thân thể Hoàng Thiếu Hoa, đôi môi nóng hôn lên vành tai hắn, hướng tới trong lỗ tai hắn phun khí nóng: “Khống chế không được, vậy đừng khống chế nữa. Cho ta mượn ôm một chút, trên người ta thật là khó chịu." Thanh âm nàng dần dần trở nên khàn khàn, mang theo cảm xúc ái muội.
Hoàng Thiếu Hoa khẽ thở gấp, vô lực mà ngăn nàng lại: “Không được, vợ của bạn không thể khinh, ta không thể làm việc có lỗi với bạn bè." Ngoài miệng tuy nói như thế, nhưng nội tâm của hắn, lúc này là rất muốn nàng. Trên thực tế, ấn tượng hắn đối nàng vẫn luôn không tồi, nếu không phải bởi vì quan hệ với Long Chi Dực, còn có thân phận công chúa của nàng, có lẽ hắn sẽ đối với nàng có điều không giống, đáng tiếc hết thảy khách quan tồn tại này, hắn không cách nào làm như không thấy.
Hàn Linh không có nội lực thâm hậu có thể ngăn chặn nội tâm * của hắn, thần trí của nàng gần như tiếp cận mê loạn, xuyên tạc lời nói của hắn nói: “Ta đây tới khinh nàng, vẫn có thể đi?" Nàng quấn ở trên người hắn, cúi đầu hôn lên đôi môi của hắn, dùng sức mà trằn trọc.
“Cái gì?" Lời nói của Hoàng Thiếu Hoa nuốt hết ở trong yết hầu, không cách nào ngăn cản thế công lửa nóng của nàng, môi lưỡi của hắn cũng đi theo nhiệt tình của nàng mà trằn trọc, truy đuổi.
Một hơi nghẹn đến mức quá dài, thẳng đến sắp không cách nào hít thở, hai người mới thoáng tách ra, tiếp theo lại là một vòng thế công mới. Trong lúc bất tri bất giác, hai người đã thối lui đến bên giường, dưới chân Hoàng Thiếu Hoa vướng một cái, hai người đồng loạt ngã vào giường. cảm giác vui thích bao phủ toàn thân, Hàn Linh một bên quấn lấy hắn, một bên xé rách xiêm y trên người của mình, chỉ cảm thấy tầng tầng vật liệu may mặc kia quá mức vướng bận. Cởi xong trên người của mình, nàng bắt đầu động thủ cởi trên người của đối phương.
Trên người lạnh lẽo dần dần mở rộng, Hoàng Thiếu Hoa chế trụ tay nàng, bằng vào một tia lý trí cuối cùng, lại lần nữa ngăn cản nói: “Không thể như vậy, hai người chúng ta bây giờ đều trúng mị dược, ngàn vạn phải bình tĩnh, không thể làm ra chuyện sai lầm."
Hàn Linh hoàn toàn ngay cả một tia lý trí cuối cùng cũng không tồn tại, thật phiền hắn ở ngay lúc này cản trở nàng làm việc, ném tay hắn ra, xoay người cưỡi ở trên người hắn: “Chàng thật dong dài! Ta khó chịu chết rồi, ta muốn chàng."
“Công chúa, nàng bình tĩnh một chút." Hoàng Thiếu Hoa vốn là muốn đẩy tay nàng ra, ở sau khi tiếp xúc đến da thịt trần trụi trên người nàng, ức chế không được mà dán lên đi, vuốt ve qua lại. Xúc cảm nõn nà, làm hắn yêu thích không buông tay, trong yết hầu hắn thấp thấp mà ngâm khẽ, trên người khô nóng cũng đi theo vuốt ve của hắn mà dần dần có thể thư hoãn.
“Bây giờ ta bình tĩnh không được, chàng yên tâm, ta sẽ đối với chàng phụ trách."
“Ta tên là Hàn Linh, chàng tên là gì?"
“Hoàng Thiếu Hoa." Người ở trên người khàn khàn mà trả lời.
“Thật cao hứng khi quen biết chàng…… Có thể hỏi một chút hay không, đây là lần đầu tiên của chàng sao?" Nàng rất để ý cái này, cũng không biết là không phải tâm lý thói ở sạch.
“Ngô ngô……"
Hoàng Thiếu Hoa tức giận mà trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, không biết trả lời vấn đề nàng nhạy cảm vừa xấu hổ như thế làm sao, đơn giản liền dùng miệng ngăn chặn cặp môi thơm của nàng.
Thật vất vả thở sâu một hơi, Hàn Linh không nhụt chí mà lại lần nữa truy hỏi: “Ta có thể kêu chàng là Thiếu Hoa sao? Chàng còn chưa có trả lời ta, đây là có phải lần đầu tiên của chàng không?"
Hoàng Thiếu Hoa bất đắc dĩ mà ngẩng đầu, tàn nhẫn cắn xuống môi nàng nói: “Nàng có thể an tĩnh trong chốc lát hay không?"
Hàn Linh không vui mà bĩu môi, hắn thế nhưng ngại nàng dong dài?
“Ê, chàng không phải nói vợ của bạn không thể khinh sao? Giải mị dược, chẳng lẽ một lần không đủ sao?" Nàng chính là trong lòng đếm đâu, hơn nữa lần này, tổng cộng là lần thứ mười sáu, dù sao mị dược trên người nàng là đều giải.
Hoàng Thiếu Hoa giảo hoạt mà cười trộm.
“mị dược trên người của chàng sao có thể còn chưa có giải xong? Chúng ta uống không phải cùng ly trà sao?"
Hoàng Thiếu Hoa hơi nâng phía dưới, cười đến quỷ bí: “Ta so với nàng uống nhiều hơn."
“Đáng chết, tiểu thư thần tướng gì kia, lại là đê tiện vô sỉ như vậy. Nàng có phải sớm coi trọng chàng hay không?"
Hoàng Thiếu Hoa nghe ra ghen tuông trong lời nói của nàng, lộ ra vẻ vui sướng: “Ta không thích nàng, nàng quá cố làm ra vẻ."
Hàn Linh nặng nề mà gật đầu, vô cùng tán đồng: “Anh hùng sở kiến lược đồng*! Này nha bất quá là một thiên kim thần tướng, liền dám ở trước mặt ta phô trương, cũng không hỏi thăm hỏi thăm, bổn cô nương là người nào."
* Anh hùng sở kiến lược đồng: tư tưởng lớn gặp nhau.
Hoàng Thiếu Hoa buồn cười mà ngắm nhìn nàng, nói: “Thời điểm nàng ở trên giường, đều thích nói chuyện như vậy sao?"
Hàn Linh trên mặt hơi quẫn, giải thích nói: “Ta khẩn trương, mới nói ra lời nói, điều hòa một chút không khí mà."
“Ta làm sao không thấy ra nàng đang khẩn trương?" Hoàng Thiếu Hoa liễm mi, đầy mặt không tin.
Hàn Linh nghiêm túc mà gật đầu nói: “Ta đương nhiên khẩn trương, chúng ta nhiều nhất cũng liền gặp mặt qua hai lần, không phải rất quen thuộc. Bây giờ khoảng cách kéo đến gần như vậy, ta có chút không thích ứng." Nàng cười gượng, giống như lúc trước vẫn là nàng bá chiếm người ta ngạnh thượng cung, thật là quá hổ thẹn.
Lúc này, ngoài cửa không thích hợp mà vang lên tiếng đập cửa, thanh âm có chút vội vàng.
Hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, hẳn là không phải là Băng Tư, thông thường không có mệnh lệnh của nàng, hắn sẽ không tự chủ trương. Hoàng Thiếu Hoa chuyển mắt nhìn về phía phương hướng cửa phòng, lên tiếng nói: “Là Ách Đệ sao? Ta không có việc gì, ngươi trước tiên chờ ở ngoài cửa, ta một lát liền ra tới."
Quả nhiên, tiếng đập cửa ngoài cửa dừng lại.
Hàn Linh tò mò hỏi: “Ách Đệ hắn biết chàng trúng mị dược sao?"
“Hắn không biết." Ách Đệ còn bất quá là một đứa trẻ, hắn nơi nào sẽ hiểu này đó? Bất quá là hắn lo lắng thôi. Lúc này thiên kim thần tướng đều không có lại đây gây nháo, chắc là Ách Đệ đã đem hai người các nàng mời đi, hắn tính toán trong lòng.
Hàn Linh kỳ thật cũng đã đoán được vài phần, không hề để ý tới tình huống bên ngoài, dù sao có Băng Tư ở đó, sẽ không có người tùy ý xâm nhập. Ách Đệ gõ cửa, chỉ sợ cũng là hắn muốn mượn Ách Đệ hiểu biết một chút tình huống bên trong, rốt cuộc bên trong động tĩnh lớn như vậy, hắn không có khả năng không thể tưởng được bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Tác giả :
Bắc Đằng