Nữ Hoàng Tuyển Phu
Quyển 1 - Chương 2: Thị vệ Băng Tư
Luôn cảm thấy là một chuyện phiền toái, nàng bĩu môi nói: “Phụ hoàng, kỳ thật cuộc sống độc thân khá tốt, làm gì một hai phải thành thân?"
Hoàng đế lão cha đợi cho người xung quanh lui xuống, lôi kéo nàng ngồi xuống, nghiêm mặt nói: “Tiểu Hoa nhi, con phải biết khổ tâm của phụ hoàng, phụ hoàng cũng là bất đắc dĩ. Hàn quốc chúng ta nằm ở trung tâm đại lục, nơi chật hẹp nhỏ bé, đông có Tề quốc, nam có Sở quốc, tây có Tần quốc, bắc có Triệu quốc, cường quốc xung quanh rình rập, sớm hay muộn sẽ gặp phải sự xâm lược của tứ quốc, phụ hoàng không thể không phòng ngừa chu đáo."
Hắn dừng một chút, nhìn chăm chú vào ánh mắt của nàng hơi lóe lên: “Mười lăm năm trước, Hàn quốc gặp phải sự vây công của tứ quốc, nguy hiểm sớm tối. Vào cái ngày thành bị phá đó, mẫu phi của con đúng lúc ở trên thành lâu sinh hạ con, một khắc kia hào quang đầy trời, một con kim phượng bay thẳng lên trời, tất cả tướng sĩ của tứ quốc đều chứng kiến một màn này, tin tưởng con chính là người trời cao lựa chọn trở thành phượng nghi thiên hạ."
Nàng nhịn không được ngẩng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, hào quang, kim phượng? Điều này cũng quá bí ẩn.
Nàng cảm giác được cảm xúc của Hoàng đế lão cha có một tia dao động, có loại hơi thở xa lạ càng ngày càng dày đặc. Hắn tiếp tục nói: “Vì có thể giữ được cơ nghiệp của Hàn quốc, trẫm bí mật cùng tứ quốc định ra hôn ước, chờ đến năm con tròn mười sáu tuổi, liền gả con…… gả con cho Thái tử tứ quốc."
Nàng nhất thời kinh sợ, nàng là một thương nhân, một thương nhân thành công, nàng rõ ràng dụng ý của hắn làm như thế. Giăng lưới rộng, treo giá, hoặc là nói là minh tu sạn đạo ám độ trần thương*, cái Hoàng đế lão cha này so với trong tưởng tượng của nàng còn muốn khôn khéo giảo hoạt hơn. Hắn chỉ dùng một tờ hôn thư, liền bình ổn trận chiến loạn này, khiến cho Hàn quốc tìm được đường sống trong chỗ chết.
*Nghĩa là: giữa lúc trời sáng, sửa đường sạn đạo, ngấm ngầm bí mật, mở lối Trần Thương. Là một câu thành ngữ Trung Quốc, xuất xứ từ bộ sách tập hợp 36 sách lược quân sự của Trung Quốc cổ đại – “Tam thập lục kế", lấy từ điển tích: Thời Hán Sở tương tranh từ Tam Tần tiến vào Ba Thục có đường chính lộ duy nhất là sạn đạo. Lưu Bang được Hạng Vũ cấp cho đất Ba Thục với mục đích cô lập ông, tránh trở thành mối họa sau này. Khi vào, mưu sĩ của Lưu Bang là Trương Lương đã đốt đường sạn đạo để binh sĩ không còn mơ tưởng đến ngày về, tạo điều kiện cho Hán Vương Lưu Bang chỉnh đốn quân mã chờ ngày tiến khỏi Ba Thục. Sau Hàn Tín lại dùng kế dương đông kích tây, ngày đêm ra sức sửa đường sạn đạo nhưng thực chất lại dẫn đại quân theo đường Trần Thương đi qua huyện Cố Đạo đánh úp Ung Vương Chương Hàm. Chương Hàm đón đánh quân Hán ở Trần Thương, thua chạy về đất Hạo Trĩ giao tranh tiếp, lại thua trận, bỏ chạy đến Phế Khâu. Hán vương đuổi theo, bình định đất đai của Ung Vương, đi về phía đông đến Hàm Dương, lại cho một cánh quân riêng vây Ung Vương ở Phế Khâu, còn sai các tướng bình định Lũng Tây, Bắc Địa, Thượng Quận. Ý chỉ kế dương đông kích tây Hàn Tín đã dùng để qua mặt Hạng Vũ.
Hắn, là một nhân vật nguy hiểm.
“Phụ hoàng, ngươi cùng tứ quốc đều định hôn ước rồi? Nói cách khác, ngươi muốn gả ta liên tục bốn lần?"
“Tiểu Hoa nhi, con phải thông cảm cho nỗi khổ của phụ hoàng, nếu không phải như thế, Hàn quốc có thể nào đổi lấy mười lăm năm thái bình?"
Lão cha, ngươi đủ ngoan (độc), đủ xảo trá!
“Vậy tại sao ngươi còn muốn ta lại tìm vị hôn phu khác?"
“Trẫm chỉ theo chân bọn họ ký kết gả ngươi gả cho Thái tử tứ quốc, nhưng chưa nói con không thể cưới hôn phu. Chờ năm con tròn mười sáu tuổi, trẫm sẽ truyền ngôi vị hoàng đế cho con, con sẽ trở thành nữ hoàng của Hàn Quốc, cưới hơn một hai vị hoàng phu, cũng là việc đương nhiên, người nước hắn dám nói cái gì?"
Lão cha, ta phục ngươi rồi!
Giọng nói của nàng đột nhiên lạnh xuống, trầm giọng nói: “Cho nên, ngươi liền như thế xem ta như hàng hóa, bán tới đưa đi?"
Không khí tức khắc cứng đờ, sắc mặt của Hoàng đế lão cha cũng đột nhiên thay đổi, trở nên âm trầm: “Ngươi đừng tưởng rằng trẫm không biết, ngươi căn bản không phải nữ nhi của trẫm. Trẫm có thể mặc kệ thân phận chân thật của ngươi, nhưng ngươi cần phải nghe lời trẫm."
Nàng lập tức bị đánh vào đáy cốc, trong lòng kinh hãi, hắn thế nhưng cái gì đều biết.
Hắn là đang gạt nàng sao? Chính là ánh mắt của hắn nói cho nàng, hắn không có gạt nàng.
“Muốn biết trẫm như thế nào phát hiện sao?" Hắn bắt đầu cười lạnh.
“Tiểu Hoa nhi của trẫm chưa bao giờ kêu trẫm phụ hoàng, nàng kêu trẫm là…… Cha."
Cả người nàng run lên, thì ra là cách xưng hô, nhưng ai có thể nghĩ đến đâu? Nàng khó lòng phòng bị.
“Nếu ngươi đã xâm chiếm thân thể của Tiểu Hoa nhi, Tiểu Hoa nhi cũng không có khả năng trở về, ngươi phải tiếp tục làm việc Tiểu Hoa nhi nên làm." Giọng nói của hắn lạnh băng, không mang theo một tia cảm tình.
Nàng cười lạnh: “Ngươi không xứng làm một phụ thân."
Hắn bỗng chốc đứng dậy, bóng dáng cao lớn bao phủ lấy nàng, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chăm chú vào nàng, uy hiếp nói: “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, trẫm vẫn là có thể giống như lúc trước sủng ái ngươi, nhưng nếu ngươi…… Cũng đừng trách trẫm máu lạnh vô tình."
“Băng Tư!" Hắn hướng tới nơi nào đó trong phòng hô một tiếng, một bóng dáng màu đen vô cùng tuấn tú đột nhiên xuất hiện ở trước mắt nàng, tựa như một trận gió thổi qua, tóc mai của nàng cũng theo trận gió này phất phơ.
Lúc nào trong phòng của nàng ẩn giấu một nam nhân? Còn là một nam nhân vô cùng lãnh khốc?
Nàng tò mò mà đánh giá hắn, đại khái chừng hai mươi tuổi, một thân trang phục màu đen bao vây lấy dáng người cường tráng của hắn, khuôn mặt lạnh lùng không có một tia gợn sóng. Hắn thu liễm tất cả hơi thở trên người, làm cho người khác không cảm giác được cảm giác tồn tại của hắn. Hắn chỉ là hướng Hoàng đế lão cha gật đầu, ngay cả dư quang cũng hoàn toàn không có liếc mắt qua nàng một cái, nàng có chút ảo não, không thích cảm giác bị người làm lơ.
Hoàng đế lão cha đối với hắn ra lệnh nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi phụ trách bảo vệ cho công chúa. Nhớ kỹ, phải một tấc cũng không rời." Hắn cố ý nhấn mạnh bốn chữ “một tấc cũng không rời", làm cho người khác cảm giác thật áp lực.
Cứ như vậy, khốc nam Băng Tư lưu ở bên người nàng, nói cho hay là bảo tiêu, thị vệ, kỳ thật là cơ sở ngầm của lão cha bên người nàng, nàng nhất cử nhất động đều khống chế ở trong tay hắn.
Đối mặt cái khốc nam bảo tiêu này, nàng thật đau đầu, hắn chưa bao giờ nhìn thẳng vào nàng, cũng cũng không trả lời câu hỏi của nàng, càng đừng nói nghe nàng sai khiến. Bởi vì trước khi đi Hoàng đế lão cha mệnh lệnh đối với hắn là, bảo vệ cho công chúa, một tấc cũng không rời, thế là hắn cực kỳ tuân thủ nghiêm ngặt đạo đức nghề nghiệp mà chấp hành mệnh lệnh. Chỉ cần tính mạng của nàng không có nguy hiểm, chỉ cần nàng ở trong phạm vi tầm mắt của hắn, trách nhiệm của hắn liền kết thúc, mặt khác đều không phải trách nhiệm của hắn, bao gồm trả lời câu hỏi của nàng.
Sau khi nàng ăn cơm tối, không có chuyện gì, mang ghế đứng ở trước mặt mỗ khốc nam nói chuyện. Kỳ thật chính là lầm bầm lầu bầu, bởi vì người nào đó từ đầu đến cuối sẽ không phản ứng với nàng. Về phần tại sao muốn mang ghế dẹp đâu? Bởi vì vóc dáng của hắn ít nhất tiếp gần 1m90, mà cái thân thể này của nàng vóc dáng có chút hơi thấp, chỉ có 1m65. Nàng không thích cảm giác nhìn lên, cho nên nàng lựa chọn nhìn xuống.
“Bạn học Băng Tư, ngươi không cần ăn bữa tối sao? Không bằng ta cho ngươi một canh giờ (2 tiếng), ngươi đi trước ăn bữa tối một chút rồi hãy trở về." Xem lòng nàng thật tốt, quan tâm nhiều đến người khác, chính là mỗ nam hoàn toàn không cảm kích, từ trong túi ở trên người lấy ra một cái bánh khô, đặt ở trong miệng chậm rãi nhai.
Hoàng đế lão cha quá keo kiệt, thế nhưng đối người làm công keo kiệt như thế.
Thật quá đáng, ngay cả động tác ăn cái gì đều đặc biệt như thế, dũng cảm dứt khoát mà không mất phong độ, lão cha rốt cuộc từ nơi nào tìm tới một cực phẩm bảo tiêu như thế?
“Bạn học Băng Tư, muốn uống nước hay không, cẩn thận nghẹn." Hướng Tử Nhi ngồi ở trên ngưỡng cửa vẫn luôn chống cằm xem diễn nháy mắt, nàng lập tức hiểu ý, từ trên bàn bưng tới một ấm nước. Không tồi, thật là một thư ký nhỏ hiểu lòng người.
Nhưng thật ra lần này mỗ nam có phản ứng, tiếp nhận ấm nước, mở nắp ra, cổ tay của hắn vừa chuyển, không biết từ nơi nào lấy ra một cây ngân châm, hiện lên một tia ánh sáng màu bạc. Nàng suýt chút nữa từ trên ghế ngã xuống, cái này đều là tật xấu kỳ lạ gì, như thế nào đều thích giấu ngân châm ở trên người?
Nhìn hắn dùng ngân châm cắm vào trong nước, sau đó lại cầm lên xem, lúc này mới cầm lên ấm nước uống toàn bộ, một ngụm liền mang một cái đế ấm nước hướng lên trời. Với ngươi, ngươi đây là đang đề phòng nàng sao? Chẳng lẽ còn sợ nàng bỏ thuốc ở trong nước?
Nhưng thật ra nàng có nghĩ đến, nhưng không có tài nguyên.
Nàng quay đầu cùng Tử Nhi liếc mắt nhìn nhau, Tử Nhi và nàng biểu tình kinh ngạc giống nhau. Rộng lượng, sớm biết rằng hẳn là nên đổi ấm nước này thành rượu, có lẽ có thể chuốc say hắn.
“Bạn học Băng Tư, ăn xong, cũng uống xong, có muốn hay không đi nhà xí giải quyết một chút? Ta hiểu được, con người có ba cái gấp, đây là hiện tượng sinh lý bình thường, ngươi không cần ngượng ngùng, ta hiểu mà." Nàng không ngừng tiếp tục cố gắng, hôm nay không thể làm hắn trả lời cho nàng một câu, hoặc là làm cho hắn biến khỏi tầm mắt của nàng, bà cô nàng sẽ không ngủ.
Khóe miệng của mỗ nam co giật một chút, mắt tiếp tục nhìn về phía trước, đứng thẳng như tùng, không chút sứt mẻ.
Hàn Linh có chút giận, nếu là đổi lại ngày thường, ở công ty gặp phải công nhân bướng bỉnh như thế, nàng bảo đảm đem hắn sa thải, mặt khác lại phát một thông cáo cho người cùng nghề, đối hắn hạ lệnh phong sát. Đáng tiếc, ở chỗ này, nàng không có thực quyền, ông chủ của người ta không phải là nàng.
“Tử Nhi, cởi áo cho bản công chúa, bản công chúa buồn ngủ."
Nàng căm giận mà một chân đá vào trên ghế, mũi chân vô cùng đau đớn, hai chân run rẩy đi đứng, không lên tiếng, tuyệt đối không thể để hắn chế giễu.
Trên người chỉ còn lại có một mảnh áo đơn, nàng vứt đôi giày đang mang, sau đó cầm tay Tử Nhi lui xuống, liền tính toán lên giường ngủ. Cùng một cái đầu gỗ phân cao thấp, không đáng giá, vẫn là chuẩn bị tốt tinh thần, ứng phó chuyện ngày mai.
Nghe nói thư viện Bạch Tùng cách hoàng cung ba ngày lộ trình, phải ngồi xe ngựa đi, đến lúc đó nhất định có đại đội binh lính bảo vệ, cũng không biết có thể hay không tìm được cơ hội chạy khỏi. Cái hoàng cung này hoàn toàn không giống trong tưởng tượng của nàng chơi vui đến như vậy, có một Hoàng đế lão cha âm hiểm, nói không chừng lúc nào bán nàng đi, nàng vẫn nên mau rời khỏi nơi này thì tốt hơn.
Quay đầu lại nhìn thoáng qua Băng Tư, hắn vẫn không nhúc nhích mà đứng ở chỗ cũ, mắt nhìn về phía trước, ngay cả tròng mắt cũng chưa từng chuyển động một chút. Nàng thật hoài nghi hắn có phải là người máy hay không, không có được mệnh lệnh của chủ nhân, nó liền vĩnh viễn chờ đợi.
“Trời ơi, nóng quá." Nàng cố ý đề cao giọng kêu một tiếng, vén lên một nửa áo đơn, lộ ra nửa bên vai, muốn thử thử hắn.
Thật tốt, mỗ nam mắt tiếp tục nhìn thẳng, cái này cuối cùng nàng có thể an tâm ngủ.
Đầu của nàng một khi dính vào cái gối, liền ngủ thiếp, không biết vì sao, có hắn canh giữ ở bên người nàng, nàng cảm thấy thật an tâm. Có lẽ một cái đầu gỗ lớn cũng có chỗ giá trị của hắn, nàng không còn nhằm vào hắn như vậy.
Hoàng đế lão cha đợi cho người xung quanh lui xuống, lôi kéo nàng ngồi xuống, nghiêm mặt nói: “Tiểu Hoa nhi, con phải biết khổ tâm của phụ hoàng, phụ hoàng cũng là bất đắc dĩ. Hàn quốc chúng ta nằm ở trung tâm đại lục, nơi chật hẹp nhỏ bé, đông có Tề quốc, nam có Sở quốc, tây có Tần quốc, bắc có Triệu quốc, cường quốc xung quanh rình rập, sớm hay muộn sẽ gặp phải sự xâm lược của tứ quốc, phụ hoàng không thể không phòng ngừa chu đáo."
Hắn dừng một chút, nhìn chăm chú vào ánh mắt của nàng hơi lóe lên: “Mười lăm năm trước, Hàn quốc gặp phải sự vây công của tứ quốc, nguy hiểm sớm tối. Vào cái ngày thành bị phá đó, mẫu phi của con đúng lúc ở trên thành lâu sinh hạ con, một khắc kia hào quang đầy trời, một con kim phượng bay thẳng lên trời, tất cả tướng sĩ của tứ quốc đều chứng kiến một màn này, tin tưởng con chính là người trời cao lựa chọn trở thành phượng nghi thiên hạ."
Nàng nhịn không được ngẩng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, hào quang, kim phượng? Điều này cũng quá bí ẩn.
Nàng cảm giác được cảm xúc của Hoàng đế lão cha có một tia dao động, có loại hơi thở xa lạ càng ngày càng dày đặc. Hắn tiếp tục nói: “Vì có thể giữ được cơ nghiệp của Hàn quốc, trẫm bí mật cùng tứ quốc định ra hôn ước, chờ đến năm con tròn mười sáu tuổi, liền gả con…… gả con cho Thái tử tứ quốc."
Nàng nhất thời kinh sợ, nàng là một thương nhân, một thương nhân thành công, nàng rõ ràng dụng ý của hắn làm như thế. Giăng lưới rộng, treo giá, hoặc là nói là minh tu sạn đạo ám độ trần thương*, cái Hoàng đế lão cha này so với trong tưởng tượng của nàng còn muốn khôn khéo giảo hoạt hơn. Hắn chỉ dùng một tờ hôn thư, liền bình ổn trận chiến loạn này, khiến cho Hàn quốc tìm được đường sống trong chỗ chết.
*Nghĩa là: giữa lúc trời sáng, sửa đường sạn đạo, ngấm ngầm bí mật, mở lối Trần Thương. Là một câu thành ngữ Trung Quốc, xuất xứ từ bộ sách tập hợp 36 sách lược quân sự của Trung Quốc cổ đại – “Tam thập lục kế", lấy từ điển tích: Thời Hán Sở tương tranh từ Tam Tần tiến vào Ba Thục có đường chính lộ duy nhất là sạn đạo. Lưu Bang được Hạng Vũ cấp cho đất Ba Thục với mục đích cô lập ông, tránh trở thành mối họa sau này. Khi vào, mưu sĩ của Lưu Bang là Trương Lương đã đốt đường sạn đạo để binh sĩ không còn mơ tưởng đến ngày về, tạo điều kiện cho Hán Vương Lưu Bang chỉnh đốn quân mã chờ ngày tiến khỏi Ba Thục. Sau Hàn Tín lại dùng kế dương đông kích tây, ngày đêm ra sức sửa đường sạn đạo nhưng thực chất lại dẫn đại quân theo đường Trần Thương đi qua huyện Cố Đạo đánh úp Ung Vương Chương Hàm. Chương Hàm đón đánh quân Hán ở Trần Thương, thua chạy về đất Hạo Trĩ giao tranh tiếp, lại thua trận, bỏ chạy đến Phế Khâu. Hán vương đuổi theo, bình định đất đai của Ung Vương, đi về phía đông đến Hàm Dương, lại cho một cánh quân riêng vây Ung Vương ở Phế Khâu, còn sai các tướng bình định Lũng Tây, Bắc Địa, Thượng Quận. Ý chỉ kế dương đông kích tây Hàn Tín đã dùng để qua mặt Hạng Vũ.
Hắn, là một nhân vật nguy hiểm.
“Phụ hoàng, ngươi cùng tứ quốc đều định hôn ước rồi? Nói cách khác, ngươi muốn gả ta liên tục bốn lần?"
“Tiểu Hoa nhi, con phải thông cảm cho nỗi khổ của phụ hoàng, nếu không phải như thế, Hàn quốc có thể nào đổi lấy mười lăm năm thái bình?"
Lão cha, ngươi đủ ngoan (độc), đủ xảo trá!
“Vậy tại sao ngươi còn muốn ta lại tìm vị hôn phu khác?"
“Trẫm chỉ theo chân bọn họ ký kết gả ngươi gả cho Thái tử tứ quốc, nhưng chưa nói con không thể cưới hôn phu. Chờ năm con tròn mười sáu tuổi, trẫm sẽ truyền ngôi vị hoàng đế cho con, con sẽ trở thành nữ hoàng của Hàn Quốc, cưới hơn một hai vị hoàng phu, cũng là việc đương nhiên, người nước hắn dám nói cái gì?"
Lão cha, ta phục ngươi rồi!
Giọng nói của nàng đột nhiên lạnh xuống, trầm giọng nói: “Cho nên, ngươi liền như thế xem ta như hàng hóa, bán tới đưa đi?"
Không khí tức khắc cứng đờ, sắc mặt của Hoàng đế lão cha cũng đột nhiên thay đổi, trở nên âm trầm: “Ngươi đừng tưởng rằng trẫm không biết, ngươi căn bản không phải nữ nhi của trẫm. Trẫm có thể mặc kệ thân phận chân thật của ngươi, nhưng ngươi cần phải nghe lời trẫm."
Nàng lập tức bị đánh vào đáy cốc, trong lòng kinh hãi, hắn thế nhưng cái gì đều biết.
Hắn là đang gạt nàng sao? Chính là ánh mắt của hắn nói cho nàng, hắn không có gạt nàng.
“Muốn biết trẫm như thế nào phát hiện sao?" Hắn bắt đầu cười lạnh.
“Tiểu Hoa nhi của trẫm chưa bao giờ kêu trẫm phụ hoàng, nàng kêu trẫm là…… Cha."
Cả người nàng run lên, thì ra là cách xưng hô, nhưng ai có thể nghĩ đến đâu? Nàng khó lòng phòng bị.
“Nếu ngươi đã xâm chiếm thân thể của Tiểu Hoa nhi, Tiểu Hoa nhi cũng không có khả năng trở về, ngươi phải tiếp tục làm việc Tiểu Hoa nhi nên làm." Giọng nói của hắn lạnh băng, không mang theo một tia cảm tình.
Nàng cười lạnh: “Ngươi không xứng làm một phụ thân."
Hắn bỗng chốc đứng dậy, bóng dáng cao lớn bao phủ lấy nàng, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chăm chú vào nàng, uy hiếp nói: “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, trẫm vẫn là có thể giống như lúc trước sủng ái ngươi, nhưng nếu ngươi…… Cũng đừng trách trẫm máu lạnh vô tình."
“Băng Tư!" Hắn hướng tới nơi nào đó trong phòng hô một tiếng, một bóng dáng màu đen vô cùng tuấn tú đột nhiên xuất hiện ở trước mắt nàng, tựa như một trận gió thổi qua, tóc mai của nàng cũng theo trận gió này phất phơ.
Lúc nào trong phòng của nàng ẩn giấu một nam nhân? Còn là một nam nhân vô cùng lãnh khốc?
Nàng tò mò mà đánh giá hắn, đại khái chừng hai mươi tuổi, một thân trang phục màu đen bao vây lấy dáng người cường tráng của hắn, khuôn mặt lạnh lùng không có một tia gợn sóng. Hắn thu liễm tất cả hơi thở trên người, làm cho người khác không cảm giác được cảm giác tồn tại của hắn. Hắn chỉ là hướng Hoàng đế lão cha gật đầu, ngay cả dư quang cũng hoàn toàn không có liếc mắt qua nàng một cái, nàng có chút ảo não, không thích cảm giác bị người làm lơ.
Hoàng đế lão cha đối với hắn ra lệnh nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi phụ trách bảo vệ cho công chúa. Nhớ kỹ, phải một tấc cũng không rời." Hắn cố ý nhấn mạnh bốn chữ “một tấc cũng không rời", làm cho người khác cảm giác thật áp lực.
Cứ như vậy, khốc nam Băng Tư lưu ở bên người nàng, nói cho hay là bảo tiêu, thị vệ, kỳ thật là cơ sở ngầm của lão cha bên người nàng, nàng nhất cử nhất động đều khống chế ở trong tay hắn.
Đối mặt cái khốc nam bảo tiêu này, nàng thật đau đầu, hắn chưa bao giờ nhìn thẳng vào nàng, cũng cũng không trả lời câu hỏi của nàng, càng đừng nói nghe nàng sai khiến. Bởi vì trước khi đi Hoàng đế lão cha mệnh lệnh đối với hắn là, bảo vệ cho công chúa, một tấc cũng không rời, thế là hắn cực kỳ tuân thủ nghiêm ngặt đạo đức nghề nghiệp mà chấp hành mệnh lệnh. Chỉ cần tính mạng của nàng không có nguy hiểm, chỉ cần nàng ở trong phạm vi tầm mắt của hắn, trách nhiệm của hắn liền kết thúc, mặt khác đều không phải trách nhiệm của hắn, bao gồm trả lời câu hỏi của nàng.
Sau khi nàng ăn cơm tối, không có chuyện gì, mang ghế đứng ở trước mặt mỗ khốc nam nói chuyện. Kỳ thật chính là lầm bầm lầu bầu, bởi vì người nào đó từ đầu đến cuối sẽ không phản ứng với nàng. Về phần tại sao muốn mang ghế dẹp đâu? Bởi vì vóc dáng của hắn ít nhất tiếp gần 1m90, mà cái thân thể này của nàng vóc dáng có chút hơi thấp, chỉ có 1m65. Nàng không thích cảm giác nhìn lên, cho nên nàng lựa chọn nhìn xuống.
“Bạn học Băng Tư, ngươi không cần ăn bữa tối sao? Không bằng ta cho ngươi một canh giờ (2 tiếng), ngươi đi trước ăn bữa tối một chút rồi hãy trở về." Xem lòng nàng thật tốt, quan tâm nhiều đến người khác, chính là mỗ nam hoàn toàn không cảm kích, từ trong túi ở trên người lấy ra một cái bánh khô, đặt ở trong miệng chậm rãi nhai.
Hoàng đế lão cha quá keo kiệt, thế nhưng đối người làm công keo kiệt như thế.
Thật quá đáng, ngay cả động tác ăn cái gì đều đặc biệt như thế, dũng cảm dứt khoát mà không mất phong độ, lão cha rốt cuộc từ nơi nào tìm tới một cực phẩm bảo tiêu như thế?
“Bạn học Băng Tư, muốn uống nước hay không, cẩn thận nghẹn." Hướng Tử Nhi ngồi ở trên ngưỡng cửa vẫn luôn chống cằm xem diễn nháy mắt, nàng lập tức hiểu ý, từ trên bàn bưng tới một ấm nước. Không tồi, thật là một thư ký nhỏ hiểu lòng người.
Nhưng thật ra lần này mỗ nam có phản ứng, tiếp nhận ấm nước, mở nắp ra, cổ tay của hắn vừa chuyển, không biết từ nơi nào lấy ra một cây ngân châm, hiện lên một tia ánh sáng màu bạc. Nàng suýt chút nữa từ trên ghế ngã xuống, cái này đều là tật xấu kỳ lạ gì, như thế nào đều thích giấu ngân châm ở trên người?
Nhìn hắn dùng ngân châm cắm vào trong nước, sau đó lại cầm lên xem, lúc này mới cầm lên ấm nước uống toàn bộ, một ngụm liền mang một cái đế ấm nước hướng lên trời. Với ngươi, ngươi đây là đang đề phòng nàng sao? Chẳng lẽ còn sợ nàng bỏ thuốc ở trong nước?
Nhưng thật ra nàng có nghĩ đến, nhưng không có tài nguyên.
Nàng quay đầu cùng Tử Nhi liếc mắt nhìn nhau, Tử Nhi và nàng biểu tình kinh ngạc giống nhau. Rộng lượng, sớm biết rằng hẳn là nên đổi ấm nước này thành rượu, có lẽ có thể chuốc say hắn.
“Bạn học Băng Tư, ăn xong, cũng uống xong, có muốn hay không đi nhà xí giải quyết một chút? Ta hiểu được, con người có ba cái gấp, đây là hiện tượng sinh lý bình thường, ngươi không cần ngượng ngùng, ta hiểu mà." Nàng không ngừng tiếp tục cố gắng, hôm nay không thể làm hắn trả lời cho nàng một câu, hoặc là làm cho hắn biến khỏi tầm mắt của nàng, bà cô nàng sẽ không ngủ.
Khóe miệng của mỗ nam co giật một chút, mắt tiếp tục nhìn về phía trước, đứng thẳng như tùng, không chút sứt mẻ.
Hàn Linh có chút giận, nếu là đổi lại ngày thường, ở công ty gặp phải công nhân bướng bỉnh như thế, nàng bảo đảm đem hắn sa thải, mặt khác lại phát một thông cáo cho người cùng nghề, đối hắn hạ lệnh phong sát. Đáng tiếc, ở chỗ này, nàng không có thực quyền, ông chủ của người ta không phải là nàng.
“Tử Nhi, cởi áo cho bản công chúa, bản công chúa buồn ngủ."
Nàng căm giận mà một chân đá vào trên ghế, mũi chân vô cùng đau đớn, hai chân run rẩy đi đứng, không lên tiếng, tuyệt đối không thể để hắn chế giễu.
Trên người chỉ còn lại có một mảnh áo đơn, nàng vứt đôi giày đang mang, sau đó cầm tay Tử Nhi lui xuống, liền tính toán lên giường ngủ. Cùng một cái đầu gỗ phân cao thấp, không đáng giá, vẫn là chuẩn bị tốt tinh thần, ứng phó chuyện ngày mai.
Nghe nói thư viện Bạch Tùng cách hoàng cung ba ngày lộ trình, phải ngồi xe ngựa đi, đến lúc đó nhất định có đại đội binh lính bảo vệ, cũng không biết có thể hay không tìm được cơ hội chạy khỏi. Cái hoàng cung này hoàn toàn không giống trong tưởng tượng của nàng chơi vui đến như vậy, có một Hoàng đế lão cha âm hiểm, nói không chừng lúc nào bán nàng đi, nàng vẫn nên mau rời khỏi nơi này thì tốt hơn.
Quay đầu lại nhìn thoáng qua Băng Tư, hắn vẫn không nhúc nhích mà đứng ở chỗ cũ, mắt nhìn về phía trước, ngay cả tròng mắt cũng chưa từng chuyển động một chút. Nàng thật hoài nghi hắn có phải là người máy hay không, không có được mệnh lệnh của chủ nhân, nó liền vĩnh viễn chờ đợi.
“Trời ơi, nóng quá." Nàng cố ý đề cao giọng kêu một tiếng, vén lên một nửa áo đơn, lộ ra nửa bên vai, muốn thử thử hắn.
Thật tốt, mỗ nam mắt tiếp tục nhìn thẳng, cái này cuối cùng nàng có thể an tâm ngủ.
Đầu của nàng một khi dính vào cái gối, liền ngủ thiếp, không biết vì sao, có hắn canh giữ ở bên người nàng, nàng cảm thấy thật an tâm. Có lẽ một cái đầu gỗ lớn cũng có chỗ giá trị của hắn, nàng không còn nhằm vào hắn như vậy.
Tác giả :
Bắc Đằng