Nữ Hoàng Đế, Khờ Phu Quân
Quyển 2 - Chương 3: Bí mật bị lộ
Nghĩ đến bí mật của mình bị người nắm được, lại có thể bị tiết lộ, Địch Vũ Liễn cau mày, thấy khó chịu, trong lòng còn thầm nghĩ, nếu đúng như nàng dự đoán thì kẻ nào biết bí mật liền tiễn kẻ ấy đi trước một đoạn.
“Hạ nhân đứng bên trái, người Mạc Gia đứng bên phải," Địch Vũ Liễn xua xua tay, ra chỉ thị mới. Nhìn đám người án theo lời nàng nói đứng tách ra hai bên, nàng lại hạ lệnh, “Hài tử đứng một nhóm, người lớn đứng một nhóm!". Nàng âm thầm tính toán nhân số Mạc Gia một lúc, tự dưng thấy bực bội, “Vì sao lại có nhiều người Mạc Gia ở khu quặng này như vậy? Trong lúc lưu đày lẽ nào không bị tách ra, phân đến mấy chổ khác nhau sao!?" Lại còn sống đến bốn mươi sáu người, nhiều như vậy! Hạ nhân trái lại còn sống rất ít!
“Hồi bẩm Vương gia, bọn họ đại bộ phận đều chuyển từ mấy chổ khác đến, mấy hôm nay mới lần lượt tập trung tại chổ này." Trương Hoan dè dặt lựa lời mà đáp.
“Mang người của ngươi đi hết đi, một người cũng không được phép lưu lại!" Thấy Trương Hoan không phải người mình, Địch Vũ Liễn rất khó chịu, lập tức đuổi người.
“Dạ! Dạ!" Trương Hoan dạ lia lịa, mang theo mấy tên thủ vệ đang thủ ở đó rời đi, bất quá, khi gã ly khai lại vài lần len lén nhìn về đám người Mạc Gia, đến khi xoay bước đi hẳn, trên nét mặt gã lại hiện lên vẻ suy tư.
Nơi này chỉ còn lại người mình và mấy người Mạc Gia, đợi tám hắc y hộ vệ vây quanh đằng sau canh giữ đám người Mạc Gia xong, Địch Vũ Liễn mới lần nữa lên tiếng, nói: “Qua mười ba năm, cư nhiên còn sống không ít!" Theo như nàng biết, sinh hoạt lưu vong vốn gian khổ đủ bề, không phải người sống quen trong nhung lụa có thể chịu được, hơn nữa bọn nô lệ tầng lớp thấp kém một khi nhìn thấy kẻ phú quý bị lưu đầy, ức hiếp để trút giận hẳn không ít, thành ra quý tộc hiển hách một khi bị lưu đày, hơn phân nửa đều thành bệnh mà chết, thậm chí còn chết vì cực khổ, vì lẽ đó mà ở Duyên Huyên quốc, con đường lưu vong còn hay bị gọi là bước đường xuống hoàng tuyền.
“Không ít!? Mạc thị bộ tộc ta là tộc lớn hơn nghìn người, giờ phút này chỉ còn lại nhiêu đây…" Một gã trung niên nam tử phẫn nộ gào lên, lại bị vị lão giả tuổi cao nhất ra sức chặn lại, ngăn không cho tiếp tục nói lời oán hận.
“Tử Diệu!" Nghìn người? Ngay cả Vũ Văn gia tộc lớn nhất triều hiện nay nhân số cũng không vượt quá ba trăm người! Nghe nam tử nói thế, Địch Vũ Liễn bỗng đâm nghi hoặc, không để ý đến hận ý ngấm ngầm của gã, mà kêu Phong Tử Diệu hướng mình nói cho rõ ràng một chút. Sự việc có liên quan đến các quan viên, các gia tộc trong triều nàng đều nắm rất rõ, chỉ riêng gia tộc bên mẹ nàng Mạc Thị, bởi vì trong lòng còn có khúc mắc, thành ra luôn không quá để tâm, chỉ biết bộ tộc này trải qua ba triều đại, có lịch sử hơn năm trăm năm, kinh lịch so ra có thể sánh với Cung Thị bộ tộc tại Ngự Phong Quốc.
“Mạc Thị bộ tộc có căn cơ hơn trăm năm, là gia tộc lớn nhất trong hai mươi bốn sĩ tộc, cộng hết thảy dòng nhánh lại, nhân số hơn nghìn người. Tộc này tuy là không biết võ công, nhưng lại có hai gia tộc Vũ Thị và Quan Thị võ công cao cường sống chết trung thành hộ vệ. Quân đội của Mạc Thị trên đất phong có hơn vạn người, vì lẽ đó, năm xưa khi hoàng thượng hạ chỉ lưu đày Mạc Thị bộ tộc, đã hạ lệnh Quyết Vương phải thân chinh rấp rút đến Tùy Châu, dẫn theo mười vạn đại quân vây bên ngoài vùng đất phong này." Phong Tử Diệu cố gắng nhớ lại tư liệu về Mạc Thị mà hắn nắm được.
“Hoàng thúc bắt người hẳn là dễ mà lại không dễ đi!" Địch Vũ Liễn khẳng định nói.
“Hồi đúng, Mạc Thị không chống cự lại, mười vạn đại quân không có đất dùng, nhưng mà ngoại trừ người Mạc Gia bị bắt đến Yến Đô ra, Mạc Thị bộ tộc lớp nam đinh tôn tử, con út của Mạc Thị tông chủ, cùng với tinh anh Vũ Thị, Quan Thị cộng chung hơn nghìn người còn chưa bị bắt, cho đến tận bây giờ, vẫn còn đang phát lệnh tầm nã. Mặt khác, thuộc hạ không biết cụ thể là ai đang truy xét việc này!"
Phụ hoàng của nàng chưa bao giờ nhắc đến việc này, lại càng không lệnh nàng truy bắt đám Mạc Thị lọt lưới, đến tột cùng là ý gì?
“Chỉ vì một nữ nhân đắc tội hoàng thượng, mà các ngươi phải đêm ngày cầu nguyện cho tránh khỏi một kiếp, còn không thì cầu cho dù có bị gán tội, cũng có thể một ngày Đông Sơn tái khởi, vì lẽ đó mà không được kháng cự, miễn cho tội càng thêm tội, còn bị úp lên đầu cái nón phản bội! Nhưng mà, để ngừa vạn nhất, sợ rằng lỡ như bất hạnh cả tộc bị diệt, các ngươi vẫn phải lưu lại nhất chiêu, mà nhất chiêu này chỉ sợ rằng đã được chuẩn bị chu đáo từ trước khi Hiền Phi bị biếm đến lãnh cung rồi! Hừ, phát lệnh tầm nã? Tùy Châu rộng lớn, Bắc giáp Huyễn Vũ Quốc, Đông đối diện Minh Lôi Quốc, để bản vương đoán thử xem, bọn chúng trốn là trốn đến Huyễn Vũ Quốc hay là Minh Lôi quốc nhỉ?" Địch Vũ Liễn đưa mắt dõi theo vị lão giả lớn tuổi nhất, “Cả hai có lẽ đều không phải! Thân là một trong hai mươi bốn Duyên Huyên sĩ tộc, tuyệt đối không thể vứt bỏ tôn nghiêm lưu lạc tha quốc lẫn lẫn tránh tránh! Vậy nên, Tử Diệu, nghe nói vùng giáp ranh giữa Tùy Châu và Ly Châu liên tục truyền ra mấy chuyện ma quái oan hồn trên núi gì đó, có chuyện này không?"
“Hồi bẩm Vương gia, chuyện này thuộc hạ từng nghe nói đến, tất cả các quan viên được phái đến kiểm chứng thực hư đều một đi không trở lại, mà hoàng thượng cũng từng phái binh đến, nhưng toàn bộ đều bị diệt sạch, bởi vậy việc này cuối cùng đã bị gác lại!"
“Không nghĩ tới Mạc Thị bộ tộc vậy mà lại giả thần lộng quỷ!" Địch Vũ Liễn khóe miệng cong cong, giễu cợt nói.
Mới vài câu ngắn ngủi, vị tiểu vương gia này liền có thể vạch trần bí mật mà cả tộc đã cất giấu suốt nhiều năm qua, phân tích lại cực kỳ chuẩn xác, nghe xong vài tên trung niên nam tử Mạc Gia sắc mặt tức thời thay đổi, mà vị lão giả vẫn đang bị nàng dán mắt nhìn, Mạc thị tông chủ Mạc Hàn Nghị đã choáng váng cả lên nghĩ thầm: vị tiểu vương gia này năng lực lý giải thật cao cường! Rốt cuộc là do vị nương nương nào sinh hạ, là Thôi Gia, hay là Ổ Gia, có lẽ là Vũ Văn Gia? Nếu hắn đã đoán được chỗ của Tương Khôn bọn họ, thừa dịp phái binh đến, này chẳng phải là lão Thiên dập hết hy vọng trước mắt của bọn họ, không lưu cho Mạc Gia một cơ hội Đông Sơn tái khởi sao!?
Đem thần sắc của mấy người thu hết vào trong mắt, Địch Vũ Liễn biết suy đoán của mình không sai, ngay tức thì nữa uy hiếp nữa thi ân mà nói: “Bản vương không có hứng thú đối với việc truy nã đám cá lọt lưới kia, Mạc Gia chỉ có một người mà bản vương muốn tìm, chính là Mạc Tương Vân! Nói cho bản vương biết tăm tích của ả thì cái đám oan hồn Mạc Gia trên núi đó sẽ bình an vô sự! Nếu để cho người của bản vương bắt được Mạc Tương Vân, tâm tình tốt lên mà nói, không chừng sẽ thay mặt Mạc Gia nói vài lời tốt đẹp trước mặt phụ hoàng! Còn nếu như biết mà không khai báo, vậy cũng đừng nên trách bản vương tâm địa độc ác!"
“Ta còn muốn tìm thấy tiện nhân kia hơn ngươi nữa!" Lại thằng nam tử nóng tính kia rống lên trước nhất.
“Câm miệng!" Mạc Hàn Nghị chặn lời gã, rồi mới hồi đáp, “Bẩm Vương gia, không phải chúng thần biết mà không báo, mà thực tình là không biết! Người tuổi còn nhỏ nên chưa biết chuyện tình phát sinh năm ấy, trước lúc Mạc Tương Vân tiến cung đã phát thệ đoạn tuyệt quan hệ với Mạc Thị bộ tộc, vậy nên nó mới có thể mặc kệ cả tộc sống chết như thế nào mà trốn theo gã đó! Lẽ nào tộc thần lại che chở cho kẻ phản bội, giấu diếm chổ nó lẫn trốn? Vương gia, tội thần so với người càng muốn tìm thấy nó hơn!" Vị Vương gia này tại sao lại hận Tương Vân đến không giấu nổi như vậy, hận ý so với cả tộc thậm chí còn sâu còn nặng hơn?
Nói nghe thì rất có đạo lý, thế nhưng Địch Vũ Liễn nữa chữ cũng không tin, Phong Tử Diệu đứng bên cạnh nãy giờ vẫn một mực nhớ lại những gì mình biết về Mạc Gia, bỗng dưng nhớ đến một việc, cân nhắc ít lâu, cảm thấy có điểm quái dị, lúc này mới lên tiếng đánh dời lực chú ý của Địch Vũ Liễn, bẩm báo nói: “Vương gia, còn có một chuyện, năm đó đi theo Mạc thị tông chủ phu nhân lưu vong đến Phiền Châu là Mạc Vô Úy năm tuổi, Mạc Vô Địch bảy tuổi, Mạc Vô Lệ bốn tuổi, ba người này khi bị giải đến gần khu vực lưu đày ở biên cảnh thì được người cứu thoát, thuộc hạ cảm thấy việc này không hẳn là do đám người Mạc Gia trốn đến Tùy Châu làm! Thứ nhất là vì một nam một bắc, khoảng cách quá xa, sẽ không kịp thời gian chạy đến, thứ hai là vì bọn hắn một khi đã muốn ẩn dấu tin tức, sẽ không dễ mạo hiểm nguy cơ bị bại lộ mà đi cứu người, hơn nữa, ba hài tử bị bắt kia, vốn đã thuộc hàng bị vứt bỏ, bằng không cũng đã sớm được an bài trong đám tôn tử bị mất tích kia rồi!"
Dưới tay tướng mạnh không có binh hèn, Phong Tử Diệu phân tích trúng trọng tâm, thoáng cái trong nhóm hạ nhân có vài người hơi cúi đầu, chột dạ không ngừng mà rụt người lại, muốn để cho người ta không chú ý tới mình.
“Mạc thị tông chủ phu nhân không có được cứu ra?"
“Không có! Chỉ có ba tiểu hài đó!"
“Đem năm đó bị lưu đày đến Phiền Châu lôi hết ra cho ta!"
“Dạ!" Phong Tử Diệu tiếp lệnh, dẫn theo hai người, đối chiếu danh sách, bắt ra được bốn người.
“Đều là hạ nhân?"
“Phiền Châu nằm cạnh Đông Phiền, vài năm nay chinh chiến liên miên, người Mạc Gia ở đó đều đã chết!" Phong Tử Diệu vừa nói vừa nâng bản danh sách lên cho Địch Vũ Liễn nhìn qua.
“Biết rồi!" Địch Vũ Liễn ý bảo hắn lấy danh sách ra, nàng nhìn giữa bốn người có một nữ tử khoảng hơn ba mươi tuổi đang vội giấu mình giữa hai thiếu niên, thản nhiên nói, “Nói cho bản vương biết, là ai cứu ba tiểu hài ấy đi?"
“Chúng thần không biết." Lão phụ lớn tuổi nhất, đại khái hơn năm mươi tuổi lắc đầu, không chút do dự hồi đáp.
Địch Vũ Liễn phất tay ra hiệu cho mấy người Phong Tử Diệu, chỉ thấy ba người này lập tức tách mẫu tử ba kẻ kia ra, hai gã hộ vệ đặt đao lên cổ hai thiếu niên, Phong Tử Diệu thì mắt nhìn chăm chú hai kẻ khác.
“Hừ, để bản vương nói rỏ ra một chút, lời bản vương hỏi, các ngươi tốt nhất đáp cho thật thà, còn dám dối trá, hoặc là không thể làm bản vương hài lòng, bọn hắn liền họa một đao lên người hai hài tử kia! Thiên đao vạn quả là cái cảm giác gì, nếu như các ngươi muốn để hai hài tử kia cảm thụ, cứ đi mà giấu diếm!" Để có được tin tức của mẫu phi, nàng tuyệt không từ thủ đoạn, ai sống ai chết đối với nàng không liên quan! “Năm đó là ai cứu ba tiểu hài ra, là Mạc Tương Vân sao!?"
“Không phải! Là một đám người bịt mặt, chúng thần cũng không thấy rõ hình dáng đối phương! Cũng không biết vì sao bọn họ lại cướp ba vị tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư đi!" Vẫn là lão phụ nhân ấy hồi đáp, thế nhưng, nữ tử kia khi nhìn đến con mình gặp nguy hiểm, lại nghe lão phụ nhân trả lời, nét mặt cực kỳ luống cuống.
Địch Vũ Liễn không nói gì, chỉ liếc mắt sang hai gã hộ vệ, liền thì hai tiếng kêu rất thảm thiết vang lên, trên cánh tay hai thiếu niên đã thiếu mất đi một mảnh thịt, máu tươi đang chảy.
“Chúng thần thực sự cái gì cũng không biết!" Lão phụ nhân hô lên, mà nữ tử thì lại khóc to gọi con mình, muốn chạy đến đó, lại bị Phong Tử Diệu giữ chặt, không cách nào di chuyển.
Lão phụ nhân hiển nhiên đang nói dối, tiếng kêu rất thảm lại tiếp tục vang lên, không đầy hai tiếng, hai thiếu niên trên người lại có thêm mấy vết đao nữa, nữ tử rốt cục đã hết nhẫn nhịn nỗi, cầm lòng không đặng la lên: “Đừng tổn thương hài tử của thần nữa, thần nói! Thần cái gì cũng nói!"
Lão phụ nhân có vẻ luống cuống, ra sức giữa nàng lại, lại bị nàng một tay đẩy ra, giận dữ hét lớn: “Mẹ không đau lòng tôn tử của mẹ, nhưng con lại yêu thương nhi tử của con! Nếu như mẹ muốn nói trung tâm gì đó của mẹ thì mẹ sớm thu hồi lại đi, con đã vì Mạc Gia mà mất đi trượng phu, mất đi nữ nhi, dựa vào cái gì lại muốn con hi sinh luôn cả hai nhi tử!"
Địch Vũ Liễn khoát tay, hai hộ vệ lui về bên người nàng, Phong Tử Diệu thì giữ lấy lão phụ nhân, nữ tử khi được thả ra vội vã chạy đến xem xét vết thương của hai thiếu niên, phát hiện chỉ là thương tích nhẹ, lập tức yên lòng, đám người Mạc Hàn Nghị thì lại diện vô biểu tình mà nhìn nữ tử.
“Trả lời cho bổn vương, đừng quên, bọn chúng có được trị thương hay không là d0 bổn vương quyết định!" Thanh âm lạnh lẽo đến không còn chút tình người, lạnh lùng đến cực điểm.
“Là Tương Vân tiểu thư mang bọn họ đi! Lão phu nhân là người duy nhất ở Mạc Gia không nguyện cho Tương Vân tiểu thư tiến cung, không muốn chia rẽ tiểu thư và Lãnh Diễm thiếu gia một đôi tình nhân! Cho nên người là người duy nhất ở Mạc Gia mà tiểu thư lưu luyến! Nàng muốn đem lão phu nhân đi, nhưng mà lão phu nhân không chịu, chỉ cầu xin nàng cứu lấy ba vị tiểu thư và thiếu gia. Tương Vân tiểu thư sau cùng đáp ứng, chỉ mang bọn họ theo!" Quan viên năm đó chịu trách nhiệm truy xét chuyện này, vì rốt cuộc đã được điều khỏi Phiền Châu, cái chốn bần cùng, quỷ quái này rồi, cho nên cả ngày cao hứng, trước khi đi không muốn phát sinh thêm chuyện, vì thế mà không điều tra tỉ mỉ, chỉ trực tiếp dựa vào lời khai của bọn họ mà trình lên trên, sau đó đem theo cả nhà, khoái khoái lạc lạc đi đến châu khác mà nhận chức. Giờ đây, sau khi bị Địch Vũ Liễn đe dọa, tin tức về Mạc Tương Vân, qua mười ba năm rốt cục đã có manh mối!
“Bên cạnh ả còn có những người nào?" Nguyên lai ả vẫn là nhân sinh có phụ mẫu dưỡng, ả vẫn còn tình người! Không nghĩ tới mẫu phi lại còn đi cứu mẫu thân của ả, lại nhớ đến ả đối với mình tàn nhẫn ra sao, Địch Vũ Liễn hai tròng mắt gằn lên tia máu, hận không thể lập tức tìm ra ả, bầm thây vạn đoạn!
“Lãnh Diễm thiếu gia, còn có ít hôi y nhân chúng thần không nhận ra!"
“Ký hiệu! Trên người bọn chúng có thể còn có ký hiệu đại biểu cho thân phận?" Quả nhiên có người tương trợ, nhưng đến cùng là kẻ nào?
“Việc này thần không để ý, bắt quá theo như khẩu âm của bọn họ thì hẳn không phải người Duyên Huyên, hình như là người nước khác! Đúng rồi, bọn họ gọi Lãnh Diễm thiếu gia là chủ thượng!"
“Tử Diệu! Thân phận Lãnh Diễm!" Hai mắt Địch Vũ Liễn bỗng dưng trợn trừng, giống như đang nghĩ tới điều gì.
“Mạc Lãnh Diễm từng là hạ nhân của Mạc Gia, mười sáu tuổi được Mạc Gia bỏ họ Lãnh, bỏ đi thân phận hạ nhân, hai mươi tuổi tham gia võ cử, gia nhập đoàn quân thủ thành của Yến Đô, hai mươi mốt tuổi gia nhập Ngự Lâm Quân, hai mươi hai tuổi trở thành Ngự Tiền Đái Đao Thị Vệ, lấy hắn năng lực xuất sắc, lại có thêm Mạc Gia làm chổ dựa, đến năm hai mươi bốn tuổi liền trở thành đại nhân thống lĩnh Ngự Lâm Quân."
“Lãnh Diễm thiếu gia cùng với Tương Vân tiểu thư là thanh mai trúc mã!" Nữ tử chen vào một câu.
“Hắn từ lúc nào trở thành hạ nhân của Mạc Gia?" Địch Vũ Liễn nhìn chằm chằm Mạc Hàn Nghị hỏi.
“Lúc hắn mười hai tuổi, ở Tùy Châu, là do Tương Vân khi ấy bốn tuổi rất thích nhặt người trên đường, nhặt về nhà." Mạc Hàn Nghị không ngờ rằng Địch Vũ Liễn đoán được Lãnh Diễm lúc sinh ra không phải là hạ nhân của Mạc Gia, mà là giữa chừng bán thân vào, khẩu âm nước hắn? Lẽ nào…, Mạc Hàn Nghị thần sắc biến đổi, “Hắn năm đó mới mười hai tuổi! Còn là một đứa trẻ, không thể là gian tế! Nếu thực sự là gian tế, cũng đã qua mười ba năm, sao còn chưa có động tỉnh gì!"
“Hừ! Mười hai tuổi! Năm bản vương mười hai tuổi thậm chí đã được phong vương, lên triều được hai năm rồi! Mười ba năm, này tính là cái gì! Nếu muốn làm việc gì, chưa có kế hoạch tỉ mĩ, đừng nói là mười ba năm, ba mươi năm bản vương còn đợi được!" Địch Vũ Liễn khinh thường đáp cho hắn một câu, lại hỏi nữ tử, “Sau đó, bọn chúng đi về hướng nào?"
“Hướng Đông Phiền!" Nữ tử lo lắng trả lời.
Địch Vũ Liễn không nói, chỉ huýt dài một tiếng, không lâu sau, chỉ thấy con hùng ưng vẫn giương cánh lượn vòng trên bầu trời nãy giờ, nương theo tiếng huýt, hùng ưng bỗng chốc bổ nhào xuống, nhưng lại rất nhẹ nhàng đáp lên tay trái nàng đang giơ ngang trước ngực. Lập tức lại thấy nàng đem hùng ưng giao cho Phong Tử Diệu, còn mình thì rút ra vài thứ tùy thân như bút lông nhỏ, nghiên mực nhỏ với giấy nhỏ viết thư, viết vài hàng, rồi lại thu hồi bút mực, cuộn tròn tờ giấy, nhét vào ống tre, cột nó lên chân hùng ưng, đem thả nó bay lên.
Tất cả những người đang truy tìm tin tức mẫu phi nàng ở Duyên Huyên đều nhận lệnh đình chỉ hành động, chuyển sang tìm kiếm người và việc Lãnh Diễm đã từng tiếp xúc qua sau khi vào Mạc Gia. Nàng rốt cục có thể kết luận dự cảm của mình chính xác, quả nhiên có người tương trợ, quả nhiên nữ nhân kia sớm đã chạy tới tha quốc, trách không được tra thế nào cũng tra không ra!
“Mạc Tương Vân còn nói những gì, ả chung quy có nói với Mạc Thị phu nhân về sinh hoạt của ả trong lãnh cung không!?" Địch Vũ Liễn không lãng phí thời gian, lập tức tiến vào trọng điểm tiếp theo.
“Đúng rồi, có, có! Tiểu thư nói nàng tại lãnh cung đã sinh ra một..." Tiếng nói bỗng dưng ngưng bật, Phong Tử Diệu ngay khi Địch Vũ Liễn hỏi ra câu này liền đã tiến vào trạng thái cảnh giới, tay hắn điểm huyệt lão phụ nhân, khi nghe tới “Lãnh cung" hai từ này xuất hiện, hắn liền lập tức phóng tới bên người nữ tử, điểm huyệt hai thiếu niên, đưa tay bóp cổ nữ tử, động tác lưu loát, ngăn cho hai từ “Công chúa" kế tiếp được phát ra.
Thấy thế, Địch Vũ Liễn thu hồi ám khí trong tay mình.
“Bây giờ, bản vương hỏi, nếu đúng, ngươi gật đầu, nếu không đúng, ngươi liền lắc đầu, hiểu rõ chưa?"
Nữ tử kinh hãi gật đầu.
“Lúc Mạc Tương Vân nói những lời này, nghe được chỉ còn bốn người các ngươi hôm nay thôi sao?"
Nữ tử gật đầu.
“Các ngươi có kể với kẻ khác chưa?“
Nữ tử lắc đầu.
“Ngươi xác định? Không kể cho bất luận kẻ nào, ai cũng không biết?"
Nữ tử dùng sức lắc đầu.
“Rất tốt! Biết bản vương chán nhất loại người nào không?"
Nữ tử không rõ lắc đầu.
“Phản bội chủ tử, là kẻ tâm bất trung! Còn có, biết dạng người gì có thể bảo tồn bí mật không?"
Nữ tử sợ sệt nhìn nàng.
“Người chết…" Hai chữ từ miệng Địch Vũ Liễn phun ra theo gió mà bay, một bóng đen cũng theo đó hất lên.
Kiếm quang phát sáng, Phong Tử Diệu một khi đã hạ thủ tuyệt đối nhanh, chuẩn, độc! Trên cổ bốn người trong tức khắc hằn lên một vệt máu, ngã xuống mặt đất. Bí mật của chủ tử nhà hắn một khi bị lộ ra ngoài, tức thì chỉ có một con đường chết, cho nên ngoại trừ hắn, đại ca hắn và Bích Tiêu tỷ muội, còn lại kẻ biết đều phải chết!
Bốn mạng người biến mắt trong chớp mắt, Địch Vũ Liễn thờ ơ mà liếc liếc nhìn, đưa mắt về đám người Mạc Hàn Nghị, sát ý trên người nàng bỗng chốc toát ra, thà rằng giết lầm nghìn người cũng còn hơn bỏ sót.
Mạc Hàn Nghị đã nhìn ra sát ý của nàng, kỳ thực từ lúc gặp lại nha hoàn hồi môn của thê tử, cũng chính là lão phụ nhân kia, từ miệng nàng, hắn và ba nhi tử đều nghe được toàn bộ sự tình lúc ấy, biết nữ nhi vậy mà đã sinh hạ một tiểu công chúa trong lãnh cung, thế nhưng hắn lại không rõ vì sao vị tiểu vương gia này lại xem chuyện đó như là bí mật không thể truyền ra, nhưng không còn thời gian để hắn suy nghĩ thêm nữa, hắn từ từ quỳ xuống, khẩn cầu nói: “Vương gia! Cầu người tha cho Mạc Gia chúng thần chỉ còn lại vài người này đi! Lão phu đã vì nữ nhi bất hiếu mà hủy đi cơ nghiệp trăm năm của tổ tông, không muốn lại hại cả tộc bị diệt vong a! Bằng không, lão phu chết nào có mặt mũi gặp lại liệt tổ liệt tông! Chúng thần thực sự không biết bất luận việc gì liên quan đến Mạc Tương Vân!"
Địch Vũ Liễn thâm trầm nhìn hắn, lần lượt, toàn bộ người Mạc Gia cùng với hạ nhân đều quỳ cả xuống.
“Thôi đứng lên cả đi, các ngươi cũng là bị nữ nhân kia hại! Hiểu rõ chứ? Nếu như có một ngày, ả rơi vào tay bản vương, bản vương nhất định tự tay mình moi tim ả ra, nhìn thử xem rốt cuộc nó có màu gì!" Hổ dữ không ăn thịt con, thế nhưng nữ nhân kia có thể hạ độc thủ với chính nữ nhi của mình, thân nhân thì tính là cái gì với ả chứ? Ả hại người, mình lại để bọn chúng hảo hảo mà sống, sống để còn nhìn xem kết cục của ả! “Đưa bọn chúng trở về đi!"
“Vương gia!" Phong Tử Diệu không đồng ý kêu lên.
“Chuẩn bị tốt chổ để bản vương tối nay ngụ lại! Đưa bọn hắn đi đi!" Đối với sự đã quyết định xong, Địch Vũ Liễn không cho phép người ta chất vấn.
Phong Tử Diệu buộc phải lĩnh mệnh, người Mạc Gia thở dài một tiếng, cảm thấy như tránh được kiếp số.
Mọi thứ nhìn chung quy vẫn yên ả, tuy nhiên, nhân lúc màn đêm buông xuống, phụ trách thủ vệ ở đây là Trương Hoan, men theo bóng đêm, len lén chạy đến khu phòng thô sơ mà phạm nhân và nô lệ ở, ẩn núp ngoài gian phòng nào đó.
Ở trong khu mõ, hết thảy các nơi phạm nhân và nô lệ đều nằm giường chung, mười mấy người trụ tại một gian phòng nhỏ, mà gian phòng ấy, bên trong đều là nam đinh Mạc Gia cùng với Vũ Toàn vẫn đi theo bên người Mạc Thị tông chủ, bọn họ trước còn rất cảm kích người nào đó vì có thể ở chung một chổ, lại không hề hay biết là mình bị người ta cố ý an bài.
“Cha, rốt cuộc Vương gia kia suy cho cùng vì sao lại hận Tương Vân đến thế?" Mạc Gia lão đại Mạc Tương Khiêm nghi hoặc hỏi.
“Hắn còn như rất kiêng kỵ chuyện người khác nói ra việc Tương Vân sinh hạ tiểu công chúa! Đúng không cha?" Mạc Gia lão nhị Mạc Tương Duệ hỏi tiếp.
Lời tuy nói nhỏ, nhưng vị Trương Hoan ngoài phòng nội lực lại rất cao nghe đến rõ ràng, hắn tròn xoe cả mắt không dám tin, công chúa!? Như thế nào có thể? Hiền Phi sinh là một công chúa? Vậy Liễn Vương kia…
“Hạ nhân đứng bên trái, người Mạc Gia đứng bên phải," Địch Vũ Liễn xua xua tay, ra chỉ thị mới. Nhìn đám người án theo lời nàng nói đứng tách ra hai bên, nàng lại hạ lệnh, “Hài tử đứng một nhóm, người lớn đứng một nhóm!". Nàng âm thầm tính toán nhân số Mạc Gia một lúc, tự dưng thấy bực bội, “Vì sao lại có nhiều người Mạc Gia ở khu quặng này như vậy? Trong lúc lưu đày lẽ nào không bị tách ra, phân đến mấy chổ khác nhau sao!?" Lại còn sống đến bốn mươi sáu người, nhiều như vậy! Hạ nhân trái lại còn sống rất ít!
“Hồi bẩm Vương gia, bọn họ đại bộ phận đều chuyển từ mấy chổ khác đến, mấy hôm nay mới lần lượt tập trung tại chổ này." Trương Hoan dè dặt lựa lời mà đáp.
“Mang người của ngươi đi hết đi, một người cũng không được phép lưu lại!" Thấy Trương Hoan không phải người mình, Địch Vũ Liễn rất khó chịu, lập tức đuổi người.
“Dạ! Dạ!" Trương Hoan dạ lia lịa, mang theo mấy tên thủ vệ đang thủ ở đó rời đi, bất quá, khi gã ly khai lại vài lần len lén nhìn về đám người Mạc Gia, đến khi xoay bước đi hẳn, trên nét mặt gã lại hiện lên vẻ suy tư.
Nơi này chỉ còn lại người mình và mấy người Mạc Gia, đợi tám hắc y hộ vệ vây quanh đằng sau canh giữ đám người Mạc Gia xong, Địch Vũ Liễn mới lần nữa lên tiếng, nói: “Qua mười ba năm, cư nhiên còn sống không ít!" Theo như nàng biết, sinh hoạt lưu vong vốn gian khổ đủ bề, không phải người sống quen trong nhung lụa có thể chịu được, hơn nữa bọn nô lệ tầng lớp thấp kém một khi nhìn thấy kẻ phú quý bị lưu đầy, ức hiếp để trút giận hẳn không ít, thành ra quý tộc hiển hách một khi bị lưu đày, hơn phân nửa đều thành bệnh mà chết, thậm chí còn chết vì cực khổ, vì lẽ đó mà ở Duyên Huyên quốc, con đường lưu vong còn hay bị gọi là bước đường xuống hoàng tuyền.
“Không ít!? Mạc thị bộ tộc ta là tộc lớn hơn nghìn người, giờ phút này chỉ còn lại nhiêu đây…" Một gã trung niên nam tử phẫn nộ gào lên, lại bị vị lão giả tuổi cao nhất ra sức chặn lại, ngăn không cho tiếp tục nói lời oán hận.
“Tử Diệu!" Nghìn người? Ngay cả Vũ Văn gia tộc lớn nhất triều hiện nay nhân số cũng không vượt quá ba trăm người! Nghe nam tử nói thế, Địch Vũ Liễn bỗng đâm nghi hoặc, không để ý đến hận ý ngấm ngầm của gã, mà kêu Phong Tử Diệu hướng mình nói cho rõ ràng một chút. Sự việc có liên quan đến các quan viên, các gia tộc trong triều nàng đều nắm rất rõ, chỉ riêng gia tộc bên mẹ nàng Mạc Thị, bởi vì trong lòng còn có khúc mắc, thành ra luôn không quá để tâm, chỉ biết bộ tộc này trải qua ba triều đại, có lịch sử hơn năm trăm năm, kinh lịch so ra có thể sánh với Cung Thị bộ tộc tại Ngự Phong Quốc.
“Mạc Thị bộ tộc có căn cơ hơn trăm năm, là gia tộc lớn nhất trong hai mươi bốn sĩ tộc, cộng hết thảy dòng nhánh lại, nhân số hơn nghìn người. Tộc này tuy là không biết võ công, nhưng lại có hai gia tộc Vũ Thị và Quan Thị võ công cao cường sống chết trung thành hộ vệ. Quân đội của Mạc Thị trên đất phong có hơn vạn người, vì lẽ đó, năm xưa khi hoàng thượng hạ chỉ lưu đày Mạc Thị bộ tộc, đã hạ lệnh Quyết Vương phải thân chinh rấp rút đến Tùy Châu, dẫn theo mười vạn đại quân vây bên ngoài vùng đất phong này." Phong Tử Diệu cố gắng nhớ lại tư liệu về Mạc Thị mà hắn nắm được.
“Hoàng thúc bắt người hẳn là dễ mà lại không dễ đi!" Địch Vũ Liễn khẳng định nói.
“Hồi đúng, Mạc Thị không chống cự lại, mười vạn đại quân không có đất dùng, nhưng mà ngoại trừ người Mạc Gia bị bắt đến Yến Đô ra, Mạc Thị bộ tộc lớp nam đinh tôn tử, con út của Mạc Thị tông chủ, cùng với tinh anh Vũ Thị, Quan Thị cộng chung hơn nghìn người còn chưa bị bắt, cho đến tận bây giờ, vẫn còn đang phát lệnh tầm nã. Mặt khác, thuộc hạ không biết cụ thể là ai đang truy xét việc này!"
Phụ hoàng của nàng chưa bao giờ nhắc đến việc này, lại càng không lệnh nàng truy bắt đám Mạc Thị lọt lưới, đến tột cùng là ý gì?
“Chỉ vì một nữ nhân đắc tội hoàng thượng, mà các ngươi phải đêm ngày cầu nguyện cho tránh khỏi một kiếp, còn không thì cầu cho dù có bị gán tội, cũng có thể một ngày Đông Sơn tái khởi, vì lẽ đó mà không được kháng cự, miễn cho tội càng thêm tội, còn bị úp lên đầu cái nón phản bội! Nhưng mà, để ngừa vạn nhất, sợ rằng lỡ như bất hạnh cả tộc bị diệt, các ngươi vẫn phải lưu lại nhất chiêu, mà nhất chiêu này chỉ sợ rằng đã được chuẩn bị chu đáo từ trước khi Hiền Phi bị biếm đến lãnh cung rồi! Hừ, phát lệnh tầm nã? Tùy Châu rộng lớn, Bắc giáp Huyễn Vũ Quốc, Đông đối diện Minh Lôi Quốc, để bản vương đoán thử xem, bọn chúng trốn là trốn đến Huyễn Vũ Quốc hay là Minh Lôi quốc nhỉ?" Địch Vũ Liễn đưa mắt dõi theo vị lão giả lớn tuổi nhất, “Cả hai có lẽ đều không phải! Thân là một trong hai mươi bốn Duyên Huyên sĩ tộc, tuyệt đối không thể vứt bỏ tôn nghiêm lưu lạc tha quốc lẫn lẫn tránh tránh! Vậy nên, Tử Diệu, nghe nói vùng giáp ranh giữa Tùy Châu và Ly Châu liên tục truyền ra mấy chuyện ma quái oan hồn trên núi gì đó, có chuyện này không?"
“Hồi bẩm Vương gia, chuyện này thuộc hạ từng nghe nói đến, tất cả các quan viên được phái đến kiểm chứng thực hư đều một đi không trở lại, mà hoàng thượng cũng từng phái binh đến, nhưng toàn bộ đều bị diệt sạch, bởi vậy việc này cuối cùng đã bị gác lại!"
“Không nghĩ tới Mạc Thị bộ tộc vậy mà lại giả thần lộng quỷ!" Địch Vũ Liễn khóe miệng cong cong, giễu cợt nói.
Mới vài câu ngắn ngủi, vị tiểu vương gia này liền có thể vạch trần bí mật mà cả tộc đã cất giấu suốt nhiều năm qua, phân tích lại cực kỳ chuẩn xác, nghe xong vài tên trung niên nam tử Mạc Gia sắc mặt tức thời thay đổi, mà vị lão giả vẫn đang bị nàng dán mắt nhìn, Mạc thị tông chủ Mạc Hàn Nghị đã choáng váng cả lên nghĩ thầm: vị tiểu vương gia này năng lực lý giải thật cao cường! Rốt cuộc là do vị nương nương nào sinh hạ, là Thôi Gia, hay là Ổ Gia, có lẽ là Vũ Văn Gia? Nếu hắn đã đoán được chỗ của Tương Khôn bọn họ, thừa dịp phái binh đến, này chẳng phải là lão Thiên dập hết hy vọng trước mắt của bọn họ, không lưu cho Mạc Gia một cơ hội Đông Sơn tái khởi sao!?
Đem thần sắc của mấy người thu hết vào trong mắt, Địch Vũ Liễn biết suy đoán của mình không sai, ngay tức thì nữa uy hiếp nữa thi ân mà nói: “Bản vương không có hứng thú đối với việc truy nã đám cá lọt lưới kia, Mạc Gia chỉ có một người mà bản vương muốn tìm, chính là Mạc Tương Vân! Nói cho bản vương biết tăm tích của ả thì cái đám oan hồn Mạc Gia trên núi đó sẽ bình an vô sự! Nếu để cho người của bản vương bắt được Mạc Tương Vân, tâm tình tốt lên mà nói, không chừng sẽ thay mặt Mạc Gia nói vài lời tốt đẹp trước mặt phụ hoàng! Còn nếu như biết mà không khai báo, vậy cũng đừng nên trách bản vương tâm địa độc ác!"
“Ta còn muốn tìm thấy tiện nhân kia hơn ngươi nữa!" Lại thằng nam tử nóng tính kia rống lên trước nhất.
“Câm miệng!" Mạc Hàn Nghị chặn lời gã, rồi mới hồi đáp, “Bẩm Vương gia, không phải chúng thần biết mà không báo, mà thực tình là không biết! Người tuổi còn nhỏ nên chưa biết chuyện tình phát sinh năm ấy, trước lúc Mạc Tương Vân tiến cung đã phát thệ đoạn tuyệt quan hệ với Mạc Thị bộ tộc, vậy nên nó mới có thể mặc kệ cả tộc sống chết như thế nào mà trốn theo gã đó! Lẽ nào tộc thần lại che chở cho kẻ phản bội, giấu diếm chổ nó lẫn trốn? Vương gia, tội thần so với người càng muốn tìm thấy nó hơn!" Vị Vương gia này tại sao lại hận Tương Vân đến không giấu nổi như vậy, hận ý so với cả tộc thậm chí còn sâu còn nặng hơn?
Nói nghe thì rất có đạo lý, thế nhưng Địch Vũ Liễn nữa chữ cũng không tin, Phong Tử Diệu đứng bên cạnh nãy giờ vẫn một mực nhớ lại những gì mình biết về Mạc Gia, bỗng dưng nhớ đến một việc, cân nhắc ít lâu, cảm thấy có điểm quái dị, lúc này mới lên tiếng đánh dời lực chú ý của Địch Vũ Liễn, bẩm báo nói: “Vương gia, còn có một chuyện, năm đó đi theo Mạc thị tông chủ phu nhân lưu vong đến Phiền Châu là Mạc Vô Úy năm tuổi, Mạc Vô Địch bảy tuổi, Mạc Vô Lệ bốn tuổi, ba người này khi bị giải đến gần khu vực lưu đày ở biên cảnh thì được người cứu thoát, thuộc hạ cảm thấy việc này không hẳn là do đám người Mạc Gia trốn đến Tùy Châu làm! Thứ nhất là vì một nam một bắc, khoảng cách quá xa, sẽ không kịp thời gian chạy đến, thứ hai là vì bọn hắn một khi đã muốn ẩn dấu tin tức, sẽ không dễ mạo hiểm nguy cơ bị bại lộ mà đi cứu người, hơn nữa, ba hài tử bị bắt kia, vốn đã thuộc hàng bị vứt bỏ, bằng không cũng đã sớm được an bài trong đám tôn tử bị mất tích kia rồi!"
Dưới tay tướng mạnh không có binh hèn, Phong Tử Diệu phân tích trúng trọng tâm, thoáng cái trong nhóm hạ nhân có vài người hơi cúi đầu, chột dạ không ngừng mà rụt người lại, muốn để cho người ta không chú ý tới mình.
“Mạc thị tông chủ phu nhân không có được cứu ra?"
“Không có! Chỉ có ba tiểu hài đó!"
“Đem năm đó bị lưu đày đến Phiền Châu lôi hết ra cho ta!"
“Dạ!" Phong Tử Diệu tiếp lệnh, dẫn theo hai người, đối chiếu danh sách, bắt ra được bốn người.
“Đều là hạ nhân?"
“Phiền Châu nằm cạnh Đông Phiền, vài năm nay chinh chiến liên miên, người Mạc Gia ở đó đều đã chết!" Phong Tử Diệu vừa nói vừa nâng bản danh sách lên cho Địch Vũ Liễn nhìn qua.
“Biết rồi!" Địch Vũ Liễn ý bảo hắn lấy danh sách ra, nàng nhìn giữa bốn người có một nữ tử khoảng hơn ba mươi tuổi đang vội giấu mình giữa hai thiếu niên, thản nhiên nói, “Nói cho bản vương biết, là ai cứu ba tiểu hài ấy đi?"
“Chúng thần không biết." Lão phụ lớn tuổi nhất, đại khái hơn năm mươi tuổi lắc đầu, không chút do dự hồi đáp.
Địch Vũ Liễn phất tay ra hiệu cho mấy người Phong Tử Diệu, chỉ thấy ba người này lập tức tách mẫu tử ba kẻ kia ra, hai gã hộ vệ đặt đao lên cổ hai thiếu niên, Phong Tử Diệu thì mắt nhìn chăm chú hai kẻ khác.
“Hừ, để bản vương nói rỏ ra một chút, lời bản vương hỏi, các ngươi tốt nhất đáp cho thật thà, còn dám dối trá, hoặc là không thể làm bản vương hài lòng, bọn hắn liền họa một đao lên người hai hài tử kia! Thiên đao vạn quả là cái cảm giác gì, nếu như các ngươi muốn để hai hài tử kia cảm thụ, cứ đi mà giấu diếm!" Để có được tin tức của mẫu phi, nàng tuyệt không từ thủ đoạn, ai sống ai chết đối với nàng không liên quan! “Năm đó là ai cứu ba tiểu hài ra, là Mạc Tương Vân sao!?"
“Không phải! Là một đám người bịt mặt, chúng thần cũng không thấy rõ hình dáng đối phương! Cũng không biết vì sao bọn họ lại cướp ba vị tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư đi!" Vẫn là lão phụ nhân ấy hồi đáp, thế nhưng, nữ tử kia khi nhìn đến con mình gặp nguy hiểm, lại nghe lão phụ nhân trả lời, nét mặt cực kỳ luống cuống.
Địch Vũ Liễn không nói gì, chỉ liếc mắt sang hai gã hộ vệ, liền thì hai tiếng kêu rất thảm thiết vang lên, trên cánh tay hai thiếu niên đã thiếu mất đi một mảnh thịt, máu tươi đang chảy.
“Chúng thần thực sự cái gì cũng không biết!" Lão phụ nhân hô lên, mà nữ tử thì lại khóc to gọi con mình, muốn chạy đến đó, lại bị Phong Tử Diệu giữ chặt, không cách nào di chuyển.
Lão phụ nhân hiển nhiên đang nói dối, tiếng kêu rất thảm lại tiếp tục vang lên, không đầy hai tiếng, hai thiếu niên trên người lại có thêm mấy vết đao nữa, nữ tử rốt cục đã hết nhẫn nhịn nỗi, cầm lòng không đặng la lên: “Đừng tổn thương hài tử của thần nữa, thần nói! Thần cái gì cũng nói!"
Lão phụ nhân có vẻ luống cuống, ra sức giữa nàng lại, lại bị nàng một tay đẩy ra, giận dữ hét lớn: “Mẹ không đau lòng tôn tử của mẹ, nhưng con lại yêu thương nhi tử của con! Nếu như mẹ muốn nói trung tâm gì đó của mẹ thì mẹ sớm thu hồi lại đi, con đã vì Mạc Gia mà mất đi trượng phu, mất đi nữ nhi, dựa vào cái gì lại muốn con hi sinh luôn cả hai nhi tử!"
Địch Vũ Liễn khoát tay, hai hộ vệ lui về bên người nàng, Phong Tử Diệu thì giữ lấy lão phụ nhân, nữ tử khi được thả ra vội vã chạy đến xem xét vết thương của hai thiếu niên, phát hiện chỉ là thương tích nhẹ, lập tức yên lòng, đám người Mạc Hàn Nghị thì lại diện vô biểu tình mà nhìn nữ tử.
“Trả lời cho bổn vương, đừng quên, bọn chúng có được trị thương hay không là d0 bổn vương quyết định!" Thanh âm lạnh lẽo đến không còn chút tình người, lạnh lùng đến cực điểm.
“Là Tương Vân tiểu thư mang bọn họ đi! Lão phu nhân là người duy nhất ở Mạc Gia không nguyện cho Tương Vân tiểu thư tiến cung, không muốn chia rẽ tiểu thư và Lãnh Diễm thiếu gia một đôi tình nhân! Cho nên người là người duy nhất ở Mạc Gia mà tiểu thư lưu luyến! Nàng muốn đem lão phu nhân đi, nhưng mà lão phu nhân không chịu, chỉ cầu xin nàng cứu lấy ba vị tiểu thư và thiếu gia. Tương Vân tiểu thư sau cùng đáp ứng, chỉ mang bọn họ theo!" Quan viên năm đó chịu trách nhiệm truy xét chuyện này, vì rốt cuộc đã được điều khỏi Phiền Châu, cái chốn bần cùng, quỷ quái này rồi, cho nên cả ngày cao hứng, trước khi đi không muốn phát sinh thêm chuyện, vì thế mà không điều tra tỉ mỉ, chỉ trực tiếp dựa vào lời khai của bọn họ mà trình lên trên, sau đó đem theo cả nhà, khoái khoái lạc lạc đi đến châu khác mà nhận chức. Giờ đây, sau khi bị Địch Vũ Liễn đe dọa, tin tức về Mạc Tương Vân, qua mười ba năm rốt cục đã có manh mối!
“Bên cạnh ả còn có những người nào?" Nguyên lai ả vẫn là nhân sinh có phụ mẫu dưỡng, ả vẫn còn tình người! Không nghĩ tới mẫu phi lại còn đi cứu mẫu thân của ả, lại nhớ đến ả đối với mình tàn nhẫn ra sao, Địch Vũ Liễn hai tròng mắt gằn lên tia máu, hận không thể lập tức tìm ra ả, bầm thây vạn đoạn!
“Lãnh Diễm thiếu gia, còn có ít hôi y nhân chúng thần không nhận ra!"
“Ký hiệu! Trên người bọn chúng có thể còn có ký hiệu đại biểu cho thân phận?" Quả nhiên có người tương trợ, nhưng đến cùng là kẻ nào?
“Việc này thần không để ý, bắt quá theo như khẩu âm của bọn họ thì hẳn không phải người Duyên Huyên, hình như là người nước khác! Đúng rồi, bọn họ gọi Lãnh Diễm thiếu gia là chủ thượng!"
“Tử Diệu! Thân phận Lãnh Diễm!" Hai mắt Địch Vũ Liễn bỗng dưng trợn trừng, giống như đang nghĩ tới điều gì.
“Mạc Lãnh Diễm từng là hạ nhân của Mạc Gia, mười sáu tuổi được Mạc Gia bỏ họ Lãnh, bỏ đi thân phận hạ nhân, hai mươi tuổi tham gia võ cử, gia nhập đoàn quân thủ thành của Yến Đô, hai mươi mốt tuổi gia nhập Ngự Lâm Quân, hai mươi hai tuổi trở thành Ngự Tiền Đái Đao Thị Vệ, lấy hắn năng lực xuất sắc, lại có thêm Mạc Gia làm chổ dựa, đến năm hai mươi bốn tuổi liền trở thành đại nhân thống lĩnh Ngự Lâm Quân."
“Lãnh Diễm thiếu gia cùng với Tương Vân tiểu thư là thanh mai trúc mã!" Nữ tử chen vào một câu.
“Hắn từ lúc nào trở thành hạ nhân của Mạc Gia?" Địch Vũ Liễn nhìn chằm chằm Mạc Hàn Nghị hỏi.
“Lúc hắn mười hai tuổi, ở Tùy Châu, là do Tương Vân khi ấy bốn tuổi rất thích nhặt người trên đường, nhặt về nhà." Mạc Hàn Nghị không ngờ rằng Địch Vũ Liễn đoán được Lãnh Diễm lúc sinh ra không phải là hạ nhân của Mạc Gia, mà là giữa chừng bán thân vào, khẩu âm nước hắn? Lẽ nào…, Mạc Hàn Nghị thần sắc biến đổi, “Hắn năm đó mới mười hai tuổi! Còn là một đứa trẻ, không thể là gian tế! Nếu thực sự là gian tế, cũng đã qua mười ba năm, sao còn chưa có động tỉnh gì!"
“Hừ! Mười hai tuổi! Năm bản vương mười hai tuổi thậm chí đã được phong vương, lên triều được hai năm rồi! Mười ba năm, này tính là cái gì! Nếu muốn làm việc gì, chưa có kế hoạch tỉ mĩ, đừng nói là mười ba năm, ba mươi năm bản vương còn đợi được!" Địch Vũ Liễn khinh thường đáp cho hắn một câu, lại hỏi nữ tử, “Sau đó, bọn chúng đi về hướng nào?"
“Hướng Đông Phiền!" Nữ tử lo lắng trả lời.
Địch Vũ Liễn không nói, chỉ huýt dài một tiếng, không lâu sau, chỉ thấy con hùng ưng vẫn giương cánh lượn vòng trên bầu trời nãy giờ, nương theo tiếng huýt, hùng ưng bỗng chốc bổ nhào xuống, nhưng lại rất nhẹ nhàng đáp lên tay trái nàng đang giơ ngang trước ngực. Lập tức lại thấy nàng đem hùng ưng giao cho Phong Tử Diệu, còn mình thì rút ra vài thứ tùy thân như bút lông nhỏ, nghiên mực nhỏ với giấy nhỏ viết thư, viết vài hàng, rồi lại thu hồi bút mực, cuộn tròn tờ giấy, nhét vào ống tre, cột nó lên chân hùng ưng, đem thả nó bay lên.
Tất cả những người đang truy tìm tin tức mẫu phi nàng ở Duyên Huyên đều nhận lệnh đình chỉ hành động, chuyển sang tìm kiếm người và việc Lãnh Diễm đã từng tiếp xúc qua sau khi vào Mạc Gia. Nàng rốt cục có thể kết luận dự cảm của mình chính xác, quả nhiên có người tương trợ, quả nhiên nữ nhân kia sớm đã chạy tới tha quốc, trách không được tra thế nào cũng tra không ra!
“Mạc Tương Vân còn nói những gì, ả chung quy có nói với Mạc Thị phu nhân về sinh hoạt của ả trong lãnh cung không!?" Địch Vũ Liễn không lãng phí thời gian, lập tức tiến vào trọng điểm tiếp theo.
“Đúng rồi, có, có! Tiểu thư nói nàng tại lãnh cung đã sinh ra một..." Tiếng nói bỗng dưng ngưng bật, Phong Tử Diệu ngay khi Địch Vũ Liễn hỏi ra câu này liền đã tiến vào trạng thái cảnh giới, tay hắn điểm huyệt lão phụ nhân, khi nghe tới “Lãnh cung" hai từ này xuất hiện, hắn liền lập tức phóng tới bên người nữ tử, điểm huyệt hai thiếu niên, đưa tay bóp cổ nữ tử, động tác lưu loát, ngăn cho hai từ “Công chúa" kế tiếp được phát ra.
Thấy thế, Địch Vũ Liễn thu hồi ám khí trong tay mình.
“Bây giờ, bản vương hỏi, nếu đúng, ngươi gật đầu, nếu không đúng, ngươi liền lắc đầu, hiểu rõ chưa?"
Nữ tử kinh hãi gật đầu.
“Lúc Mạc Tương Vân nói những lời này, nghe được chỉ còn bốn người các ngươi hôm nay thôi sao?"
Nữ tử gật đầu.
“Các ngươi có kể với kẻ khác chưa?“
Nữ tử lắc đầu.
“Ngươi xác định? Không kể cho bất luận kẻ nào, ai cũng không biết?"
Nữ tử dùng sức lắc đầu.
“Rất tốt! Biết bản vương chán nhất loại người nào không?"
Nữ tử không rõ lắc đầu.
“Phản bội chủ tử, là kẻ tâm bất trung! Còn có, biết dạng người gì có thể bảo tồn bí mật không?"
Nữ tử sợ sệt nhìn nàng.
“Người chết…" Hai chữ từ miệng Địch Vũ Liễn phun ra theo gió mà bay, một bóng đen cũng theo đó hất lên.
Kiếm quang phát sáng, Phong Tử Diệu một khi đã hạ thủ tuyệt đối nhanh, chuẩn, độc! Trên cổ bốn người trong tức khắc hằn lên một vệt máu, ngã xuống mặt đất. Bí mật của chủ tử nhà hắn một khi bị lộ ra ngoài, tức thì chỉ có một con đường chết, cho nên ngoại trừ hắn, đại ca hắn và Bích Tiêu tỷ muội, còn lại kẻ biết đều phải chết!
Bốn mạng người biến mắt trong chớp mắt, Địch Vũ Liễn thờ ơ mà liếc liếc nhìn, đưa mắt về đám người Mạc Hàn Nghị, sát ý trên người nàng bỗng chốc toát ra, thà rằng giết lầm nghìn người cũng còn hơn bỏ sót.
Mạc Hàn Nghị đã nhìn ra sát ý của nàng, kỳ thực từ lúc gặp lại nha hoàn hồi môn của thê tử, cũng chính là lão phụ nhân kia, từ miệng nàng, hắn và ba nhi tử đều nghe được toàn bộ sự tình lúc ấy, biết nữ nhi vậy mà đã sinh hạ một tiểu công chúa trong lãnh cung, thế nhưng hắn lại không rõ vì sao vị tiểu vương gia này lại xem chuyện đó như là bí mật không thể truyền ra, nhưng không còn thời gian để hắn suy nghĩ thêm nữa, hắn từ từ quỳ xuống, khẩn cầu nói: “Vương gia! Cầu người tha cho Mạc Gia chúng thần chỉ còn lại vài người này đi! Lão phu đã vì nữ nhi bất hiếu mà hủy đi cơ nghiệp trăm năm của tổ tông, không muốn lại hại cả tộc bị diệt vong a! Bằng không, lão phu chết nào có mặt mũi gặp lại liệt tổ liệt tông! Chúng thần thực sự không biết bất luận việc gì liên quan đến Mạc Tương Vân!"
Địch Vũ Liễn thâm trầm nhìn hắn, lần lượt, toàn bộ người Mạc Gia cùng với hạ nhân đều quỳ cả xuống.
“Thôi đứng lên cả đi, các ngươi cũng là bị nữ nhân kia hại! Hiểu rõ chứ? Nếu như có một ngày, ả rơi vào tay bản vương, bản vương nhất định tự tay mình moi tim ả ra, nhìn thử xem rốt cuộc nó có màu gì!" Hổ dữ không ăn thịt con, thế nhưng nữ nhân kia có thể hạ độc thủ với chính nữ nhi của mình, thân nhân thì tính là cái gì với ả chứ? Ả hại người, mình lại để bọn chúng hảo hảo mà sống, sống để còn nhìn xem kết cục của ả! “Đưa bọn chúng trở về đi!"
“Vương gia!" Phong Tử Diệu không đồng ý kêu lên.
“Chuẩn bị tốt chổ để bản vương tối nay ngụ lại! Đưa bọn hắn đi đi!" Đối với sự đã quyết định xong, Địch Vũ Liễn không cho phép người ta chất vấn.
Phong Tử Diệu buộc phải lĩnh mệnh, người Mạc Gia thở dài một tiếng, cảm thấy như tránh được kiếp số.
Mọi thứ nhìn chung quy vẫn yên ả, tuy nhiên, nhân lúc màn đêm buông xuống, phụ trách thủ vệ ở đây là Trương Hoan, men theo bóng đêm, len lén chạy đến khu phòng thô sơ mà phạm nhân và nô lệ ở, ẩn núp ngoài gian phòng nào đó.
Ở trong khu mõ, hết thảy các nơi phạm nhân và nô lệ đều nằm giường chung, mười mấy người trụ tại một gian phòng nhỏ, mà gian phòng ấy, bên trong đều là nam đinh Mạc Gia cùng với Vũ Toàn vẫn đi theo bên người Mạc Thị tông chủ, bọn họ trước còn rất cảm kích người nào đó vì có thể ở chung một chổ, lại không hề hay biết là mình bị người ta cố ý an bài.
“Cha, rốt cuộc Vương gia kia suy cho cùng vì sao lại hận Tương Vân đến thế?" Mạc Gia lão đại Mạc Tương Khiêm nghi hoặc hỏi.
“Hắn còn như rất kiêng kỵ chuyện người khác nói ra việc Tương Vân sinh hạ tiểu công chúa! Đúng không cha?" Mạc Gia lão nhị Mạc Tương Duệ hỏi tiếp.
Lời tuy nói nhỏ, nhưng vị Trương Hoan ngoài phòng nội lực lại rất cao nghe đến rõ ràng, hắn tròn xoe cả mắt không dám tin, công chúa!? Như thế nào có thể? Hiền Phi sinh là một công chúa? Vậy Liễn Vương kia…
Tác giả :
Vân Phi Tĩnh