Nữ Hoàng Đế, Khờ Phu Quân
Quyển 1 - Chương 7: Mục đích trong đời của mỗi con người
Đối với bốn vị phu nhân của cha, cậu hận ư? Không, cậu không hận! Nhị nương thân là đệ nhất danh kĩ Yến Đô, kể cả bà có may mắn hoài thai nhị đệ, hay tính kế không dừng thì cậu vẫn không hận bà! Là phụ nữ, có ai tình nguyện vào thanh lâu bán rẻ tiếng cười, sống một cuộc sống chẳng hề có chút tôn nghiêm? Có ai không hi vọng có một chốn về thật tốt? Chính vì thế, người đáng thương như bà có làm điều gì sai?
Tam nương tuy rằng xuất thân phú quý nhưng làm sao có quyền tự mình lựa chọn! Lúc lấy chồng lại làm thiếp người ta, cùng những người khác hầu hạ chung một chồng! Thân phận đường đường là Tam tiểu thư Ô thị chẳng qua cũng chỉ là con cờ trong tay cha anh mình để có được liên minh hôn nhân mà thôi! Làm sao có thể coi là hạnh phúc được!
Tứ nương cùng ngũ nương lại càng đáng thương, rõ ràng là con người mà lại bị người ta coi như lễ vật tặng tới tặng lui! Ngay cả địa vị tối thiểu của con người cũng không có!
Chính vì lẽ đó, cho dù các bà là một trong những nguyên nhân chủ yếu làm mẹ của cậu phát điên, Vũ Văn Dật Thần, chính bản thân cậu cũng không oán giận các bà!
Là lỗi của ai! Là lỗi của cha cậu sao? Cha cậu không nên sau lưng mẹ dây dưa với những người phụ nữ khác! Chỉ là, phận làm con làm sao có quyền bình luận phụ thân!
Do đó mà Vũ Văn Dật Thân cũng không thể kết luận là sai lầm của ai, cũng không có thẩm quyền đánh giá ai đúng ai sai, càng không thể thay đổi sự thật đã diễn ra! Nhưng, cậu có thể quyết định việc của chính mình!
Cậu không cần làm đứa trẻ xuất sắc nhất trong bộ tộc Vũ Văn, cậu muốn làm người ngu dốt nhất trong số anh em họ hàng! Vũ Văn Thiếu tông chủ tư chất ngu dốt chắc chắn không thể đảm đương tương lai của bộ tộc Vũ Văn, không sớm thì muộn cũng sẽ bị thay thế! Như thế cậu sẽ có thể đem vị trí này tặng lại cho các đệ đệ khác của mình, để cho bốn người phụ nữ đáng thương kia, những người đem hết thảy hy vọng gửi gắm vào đứa con của mình có thêm mong đợi. Còn việc vị trí này rơi vào nhà ai thì cậu không có khả năng quyết định!
Cậu không muốn bước chân vào chốn quan trường hiểm ác dơ bẩn! Những việc tính kế người khác, tay nhiễm đầy máu tươi cũng không phải điều cậu muốn làm! Cậu muốn trở thành một thầy thuốc, chữa bệnh cứu người! Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, cậu không phải vì chính mình mà vì mẫu thân của cậu tích đức.
Một ngày nào đó, cậu – Vũ Văn Dật Thần sẽ rời đi nơi này, rời khỏi cái nhà này, mang theo mẫu thân cậu chu du khắp thiên hạ! Có lẽ mẫu thân sau khi chiêm ngưỡng núi sông tươi đẹp, suy nghĩ sẽ thông suốt, buông xuống sự cố chấp trong lòng mà khôi phục lại bình thường; cũng có lẽ trên đường đi có thể tìm được vị danh y nào đó chữa khỏi được bệnh của mẫu thân cậu; dĩ nhiên biết đâu đến một ngày y thuật của cậu có chút thành tựu, cậu có thể tìm ra được phương pháp trị liệu cho mẫu thân! Tóm lại, việc có thể làm cho mẫu thân của cậu có một ngày thanh tỉnh nhận ra cậu, đứa con trai của người, là nguyện vọng lớn nhất của cậu, là mục đích của cả đời người!
Mà cũng có thể lúc đấy cậu vẫn chưa thể rời đi, lại đến độ tuổi cha xắp xếp việc thành thân của cậu với một người khác, tuy nhiên không phải một thiếu tông chủ phù hợp tất nhiên sẽ không trở thành Vũ Văn tông chủ, nào có cái gì gọi là trách nhiệm vì bộ tộc Vũ Văn, hơn thế nữa, cậu sẽ khiến cái danh khờ ngốc của mình truyền ra ngoài, như vậy ở trong gia tộc Vũ Văn cũng sẽ không chịu sự coi trọng, tương lai nếu ai muốn làm thông gia với Vũ Văn gia sẽ tuyệt đối không lựa chọn cậu! Vì lẽ đó, lúc cậu đã có vợ sẽ không tồn tại sự tình bị bức bách cưới thêm người nữa! Cậu sẽ ước hẹn với người con gái khoác lên mình bộ giá y kia một đời một kiếp! Cậu sẽ không để nàng lâm vào tình cảnh hầu chung một chồng! Cậu sẽ không để cho càng nếm trải cảm giác ruột gan như đứt thành từng khúc vì bị người ta vứt bỏ! Cho dù là cậu cùng nàng có thể không yêu mà se duyên vợ chồng, hay đến lúc tình yêu thề non hẹn biển đã phai nhạt dần trở thành tình thân, thì cậu – Vũ Văn Dật Thần vẫn sẽ mang trên vai trách nhiệm của một người đàn ông thân là trượng phu! Quyết không để người con gái sẽ trở thành vợ cậu dẫm vào vết xe đổ của mẹ!
Vũ Văn Dật Thần dừng lại trước sân, chắp tay sau lưng đứng thẳng, dù chưa trưởng thành nhưng cũng đã có tư thái trầm ổn đội trời đạp đất, khuôn mặt luôn luôn hiện ra vẻ khờ ngốc thế mà nay lại thấy sự uy nghiêm, hơi hướng ngu ngốc trước kia đã hoàn toàn tan biến, lúc này đây cả người cậu tỏa ra một loại khí phách cao quý kinh người, cậu ngẩng đầu nhìn lên bầy trời đầy sao, quyết định trong lòng càng thêm kiên định!
Cùng dưới bầu trời đầy sao ấy, trong An Khang điện tại Huyên cấm thành, một hình bóng nho nhỏ thật mau lẹ đi về hướng Phúc Thái các, phía sau có ba người theo sát.
Bước qua bậc cửa cao cao, tiến vào nơi ở của chính mình, đứa bé ngồi ngay ngắn tại trên giường, mặt không hề có biểu cảm, một thân trang phục màu đen khiến cho cả người bé tỏa ra không khí u ám càng lúc càng nồng đậm.
Theo sát phía sau là hai tiểu cung nữ khuôn mặt giống nhau như đúc, ước chừng chín, mười tuổi, một người mang theo hòm thuốc, một người bưng đến một chậu nước, hai người nhanh nhanh chóng chóng đi tới trước người đứa bé. Một người bận rộn cuộn tay áo ống quần của bé lên, bôi thuốc lên miệng vết thương, một người giúp bé rửa mặt.
Người vào cuối cùng là một tiểu thái giám tuổi chừng mười hai, mười ba, cậu cũng bưng một chậu nước lên để trên mặt đất rồi xoay người đóng chặt cửa, sau đó đi tới bên người của đứa bé, giúp bé rửa chân.
“Tiểu chủ tử, ngài… ngài vẫn nên thỉnh ngự y đến xem!" Sau khi lau khô chân của đứa bé, tiểu thái giám quan sát thấy vết thương trên người đứa nhỏ liền cảm thấy đau lòng, lại tin rằng do thuốc mà họ cố gắng tìm được không tốt, đôi mắt đỏ hồng của cậu quay lại nhìn về phía đứa bé thật chân thành khuyên nhủ.
Đôi mắt bé con đảo qua, ánh mắt sắc đến phát lạnh, nhiệt độ ấm áp bao bọc thân thể bỗng nhiên hạ thấp, thanh âm lạnh như băng cất lên trong phòng: “Lui xuống!"
“Tiểu chủ tử!" Hai tiểu cung nữ cùng một thái giam trăm miệng một lời kêu lên, trên mặt thực sự hiện lên tình cảm quan tâm sâu sắc.
“Toàn bộ lui xuống!" Coi như không thấy ý quan tâm của ba người, thanh âm non nớt nhưng lại lạnh lùng trong trẻo hạ mệnh lệnh.
Không thể làm gì được, ba người muốn nói lại thôi đành từ từ lui xuống, trước khi rời khỏi đành khó khăn quay lại liếc nhìn đứa nhỏ một chút.
Thập lục hoàng tử của bọn họ mới hơn bốn tuổi mà thôi, từng ngày từng ngày luyện võ đều bị thương, người xem thật cảm thấy đau lòng! Bọn họ mỗi lần đều muốn gọi ngự y tới nhưng tiểu chủ tử lại không chấp nhận, phải nói rằng chưa bao giờ có người nghe được tiểu chủ tử mời ngự y tới xem bệnh từ khi ở trong lãnh cung kia tới tận bây giờ, bọn họ nghi ngờ rằng tiểu chủ từ trước kia dù có thương tích hay phát bệnh chỉ sợ cũng giống như mấy ngày hôm nay chịu đựng không nói ra miệng.
Tiểu chủ tử không thích người khác đến gần người, nay có thể để cho họ giúp đỡ bôi thuốc miệng vết thương tại cánh tay khuỷu chân đã là nhẫn nại đến cực hạn của ngài. Bởi vậy đến lúc họ nhìn thấy vết thương cũ khiến người khác nhìn thấy đều có cảm giác ghê người xuất hiện trên thân mình nho nhỏ kia, họ thấy dường như tiểu chủ tử đã quen với cảm giác đau đớn, cuộc sống trước kia mà người trả qua là cái dạng gì đây? Ba người coi chủ tử như ân nhân, trung thành và tận tâm, đau lòng nghĩ, dù không tán thành hành động của tiểu chủ tử những vẫn tuân theo mệnh lệnh rời khỏi phòng rồi đóng cửa lại, canh giữ ở bên ngoài.
Sau khi ba người rời khỏi, đứa bé vốn bất động liền đứng dậy, chịu đựng cảm giác đau đớn từ vết thương truyền lại, thay quần áo luyện công bằng một bộ quần áo ngủ. Chất vải dệt may thượng đẳng, cảm giác thoải mái từ làn da truyền đến khiến cho bé con có cảm giác như đang ở trong mộng, một cảm giác thật không chân thật. Tay bé sờ lên miếng vải, cảm nhận sự mềm mại trơn bóng trong tay, bên tai tựa như vang đến một thanh âm nức nở, lại mềm mại ôn nhu của một người phụ nữ: “Tiểu chủ tử, xin lỗi, Mạc Phương chỉ có thể sửa lại quần áo thái giám đề ngài mặc…"
Hồi ức tựa như thủy triều dâng trào trong lòng, những người khác nhau, những lời nói khác nhau, những hành động khác nhau như một dòng chảy hiện lên đan xen trong đầu bé, và thanh âm ôn nhu mang theo niềm thương tiếc kia lại là thứ xuất hiện nhiều nhất.
“Tiểu chủ tử, ngoại trừ Mạc Phương cùng Mạc Hương, người đừng để ai khác giúp ngài thay quần áo tắm rửa…"
“Tiểu chủ tử, người vẫn nên mặc trang phục như hiện tại này, mặc dù tại lãnh cung này có khổ một chút nhưng đám phế phi kia cũng không phải là muốn tính mạng của ngài, trừ chủ tử, bà…"
“Tiểu chủ tử, công chúa thật sự không tôn quý bằng hoàng tử, hơn nữa lại là công chúa do phế phi sinh hạ… Nếu ngài thự sự là một hoàng tử thì tốt, vậy thì Mạc Phương dù là liều chết cũng tới trước mặt Hoàng thượng báo cho người biết…"
“Tiểu chủ tử, xin lỗi, Mạc Phương nên mang y phục đã sửa lại từ chỗ Trần công công về đây…."
“Tiểu chủ tử, Mạc Phương… không còn cách nào… hầu hạ bên… người… ngài…. nữa… xin lỗi…"
Dòng hồi ức hiện ra càng lúc càng nhiều, ánh mắt của đứa bé càng sắc lạnh, vẻ khát máu dần lần hiện lên, khuôn mặt nhiễm nồng đậm hận ý, hoàng tử tôn quý hơn công chúa phải không! Nếu tất cả mọi người đều đã coi bé như hoàng tử, vậy thì, bé sẽ lấy thân phận hoàng tử này để sống sót! Đau đớn có tính là cái gì! Bé phải trở thành hoàng tử lợi hại nhất! Bé phải trở thành thập lục hoàng tử ưu tú nhất nơi đây!
Cả cuộc đời này cho dù có chết, bé cũng phải tìm ra được người đàn bà đó! Tìm bằng được cái con người có tư tưởng muốn giết bé mặc dù bé vẫn còn chưa sinh ra! Tìm ra con người đã cướp đi người phụ nữ ấm áp nhất, đối xử tốt nhất với bé trên đời! Bé muốn giết chết cái con người chưa bao giờ cho bé được một chút tình thương của mẹ, người phụ nữ tựa như kẻ thù!
Bé muốn người đàn bà kia phải hối hận, khiến cho người gọi bé là nghiệt chủng không nên được sinh ra đời ấy phải tới trước mặt bé, quỳ gối. Khiến cho người ấy phải phủ phục dưới chân bé, con gái của bà, đứa con gái bị mẹ ruột hận đến thấu xương. Bé muốn người đàn bà kia phải nói ra một lời, xin lỗi!
Bé, Địch Vũ Liễn, chính xác nên gọi bé là thập lục công chúa, không cần sự quan tâm của người khác! Mục tiêu cả đời này của bé là tìm được đôi nam nữ bỏ trốn kia!
Thu lại tâm trí, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế của bé con chợt hiện một số biểu tình, nhíu mày, mím môi, bé quay người đi về phía cái bàn, trèo lên trên chiếc ghế, bày ra một trang giấy chất lượng cực tốt, mài mực rồi nhấc bút, ngồi ngay nhắn chỉnh tề, thật yên lặng luyện chữ, một chữ rồi lại một chữ!
“Oành đùng đùng —–!" Một tiếng sấm rền đột ngột vang lên, đứa bé con đang cầm bút cơ thể chợt trở nên căng cứng.
“Oành đùng đùng ——!" Khi tiếng sấm một lần nữa vang lên, đứa nhỏ hoảng loạn vất cây bút lông trong tay đi, vẻ mặt sợ hãi chạy vội đến bên giường, vội vàng trèo lên, ôm chặt chiếc chăn, lui vể trốn ở góc giường, cả người run rẩy.
Mưa thật to, tựa như những hạt đậu rơi lộp độp xuống mặt đất, thi thoảng lại mang theo ánh chới chói lòa cùng tiếng sấm vang dội. Mưa dông thường thấy ở Yến Đô lại xuất hiện.
Bóng hình nho nhỏ lấy hai tay bịt chặt lỗ tai lại, nhưng không có cách nào ngăn cẳn đường âm thanh của sấm chớp truyền vào trong tai, trí nhớ tối tăm làm người ta hít thở không thông cũng từ đấy mà không ngừng hiện ra.
Một người phụ nữ xinh đẹp ung dung nở một nụ cười thật tươi, lần đầu tiên trong đời hòa nhã gọi đứa nhỏ đang khiếp sợ đến bên người, đến khi đứa nhỏ vươn tay ra kéo lấy ống tay áo của nàng, vẻ tươi cười như qua trên khóe miệng bỗng nhiên trở nên dữ tợn, tay nâng lên, dùng sức thật mạnh, hung ác đánh xuống.
Trong đầu bóng hình nho nhỏ không ngừng lạp lại nụ cười dữ tợn khi người phụ nữ kia tay đang cầm kéo, sợ hãi đến run rẩy, thanh âm nức nở nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy được: “Dì Phương… ô…. dì Phương… Tiểu Vũ rất sợ! Ô ô… Thật đáng sợ!"
Đã từng có nhiều lần quanh quẩn trên bờ vực sinh tử bé lại kêu tên của con người có thanh âm ôn nhu yêu thương kia, con người mà đứa bé đã khắc sâu vào trong lòng, là người bé thích nhất, mang lại sự ấp áp vô cùng, là người mà bé vô cùng nhớ nhung.
Ánh chớp xoẹt qua trên bầu trời, xuyên qua khung cửa sổ chiếu rọi con người đang trốn tại góc giường, người ấy đột nhiên ngẩng đầu hoảng sợ, đầu tóc rối bời, khuôn mặt phủ đầy nước mắt không làm người ta nhầm được, đó thật sự là một bé gái nhát gan nhu nhược!
Tiếng sấm tựa như tiếng hống phẫn nộ, trái tim đã rơi vào ma đạo này liệu có ai tới cứu vớt!? Mưa rơi nặng hạt như đang rửa trôi những nỗi niềm đau xót xưa cũ, nhưng, trái tim tràn đầy vết thương bây giờ liệu có ai có thể vỗ về an ủi!?
Tam nương tuy rằng xuất thân phú quý nhưng làm sao có quyền tự mình lựa chọn! Lúc lấy chồng lại làm thiếp người ta, cùng những người khác hầu hạ chung một chồng! Thân phận đường đường là Tam tiểu thư Ô thị chẳng qua cũng chỉ là con cờ trong tay cha anh mình để có được liên minh hôn nhân mà thôi! Làm sao có thể coi là hạnh phúc được!
Tứ nương cùng ngũ nương lại càng đáng thương, rõ ràng là con người mà lại bị người ta coi như lễ vật tặng tới tặng lui! Ngay cả địa vị tối thiểu của con người cũng không có!
Chính vì lẽ đó, cho dù các bà là một trong những nguyên nhân chủ yếu làm mẹ của cậu phát điên, Vũ Văn Dật Thần, chính bản thân cậu cũng không oán giận các bà!
Là lỗi của ai! Là lỗi của cha cậu sao? Cha cậu không nên sau lưng mẹ dây dưa với những người phụ nữ khác! Chỉ là, phận làm con làm sao có quyền bình luận phụ thân!
Do đó mà Vũ Văn Dật Thân cũng không thể kết luận là sai lầm của ai, cũng không có thẩm quyền đánh giá ai đúng ai sai, càng không thể thay đổi sự thật đã diễn ra! Nhưng, cậu có thể quyết định việc của chính mình!
Cậu không cần làm đứa trẻ xuất sắc nhất trong bộ tộc Vũ Văn, cậu muốn làm người ngu dốt nhất trong số anh em họ hàng! Vũ Văn Thiếu tông chủ tư chất ngu dốt chắc chắn không thể đảm đương tương lai của bộ tộc Vũ Văn, không sớm thì muộn cũng sẽ bị thay thế! Như thế cậu sẽ có thể đem vị trí này tặng lại cho các đệ đệ khác của mình, để cho bốn người phụ nữ đáng thương kia, những người đem hết thảy hy vọng gửi gắm vào đứa con của mình có thêm mong đợi. Còn việc vị trí này rơi vào nhà ai thì cậu không có khả năng quyết định!
Cậu không muốn bước chân vào chốn quan trường hiểm ác dơ bẩn! Những việc tính kế người khác, tay nhiễm đầy máu tươi cũng không phải điều cậu muốn làm! Cậu muốn trở thành một thầy thuốc, chữa bệnh cứu người! Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, cậu không phải vì chính mình mà vì mẫu thân của cậu tích đức.
Một ngày nào đó, cậu – Vũ Văn Dật Thần sẽ rời đi nơi này, rời khỏi cái nhà này, mang theo mẫu thân cậu chu du khắp thiên hạ! Có lẽ mẫu thân sau khi chiêm ngưỡng núi sông tươi đẹp, suy nghĩ sẽ thông suốt, buông xuống sự cố chấp trong lòng mà khôi phục lại bình thường; cũng có lẽ trên đường đi có thể tìm được vị danh y nào đó chữa khỏi được bệnh của mẫu thân cậu; dĩ nhiên biết đâu đến một ngày y thuật của cậu có chút thành tựu, cậu có thể tìm ra được phương pháp trị liệu cho mẫu thân! Tóm lại, việc có thể làm cho mẫu thân của cậu có một ngày thanh tỉnh nhận ra cậu, đứa con trai của người, là nguyện vọng lớn nhất của cậu, là mục đích của cả đời người!
Mà cũng có thể lúc đấy cậu vẫn chưa thể rời đi, lại đến độ tuổi cha xắp xếp việc thành thân của cậu với một người khác, tuy nhiên không phải một thiếu tông chủ phù hợp tất nhiên sẽ không trở thành Vũ Văn tông chủ, nào có cái gì gọi là trách nhiệm vì bộ tộc Vũ Văn, hơn thế nữa, cậu sẽ khiến cái danh khờ ngốc của mình truyền ra ngoài, như vậy ở trong gia tộc Vũ Văn cũng sẽ không chịu sự coi trọng, tương lai nếu ai muốn làm thông gia với Vũ Văn gia sẽ tuyệt đối không lựa chọn cậu! Vì lẽ đó, lúc cậu đã có vợ sẽ không tồn tại sự tình bị bức bách cưới thêm người nữa! Cậu sẽ ước hẹn với người con gái khoác lên mình bộ giá y kia một đời một kiếp! Cậu sẽ không để nàng lâm vào tình cảnh hầu chung một chồng! Cậu sẽ không để cho càng nếm trải cảm giác ruột gan như đứt thành từng khúc vì bị người ta vứt bỏ! Cho dù là cậu cùng nàng có thể không yêu mà se duyên vợ chồng, hay đến lúc tình yêu thề non hẹn biển đã phai nhạt dần trở thành tình thân, thì cậu – Vũ Văn Dật Thần vẫn sẽ mang trên vai trách nhiệm của một người đàn ông thân là trượng phu! Quyết không để người con gái sẽ trở thành vợ cậu dẫm vào vết xe đổ của mẹ!
Vũ Văn Dật Thần dừng lại trước sân, chắp tay sau lưng đứng thẳng, dù chưa trưởng thành nhưng cũng đã có tư thái trầm ổn đội trời đạp đất, khuôn mặt luôn luôn hiện ra vẻ khờ ngốc thế mà nay lại thấy sự uy nghiêm, hơi hướng ngu ngốc trước kia đã hoàn toàn tan biến, lúc này đây cả người cậu tỏa ra một loại khí phách cao quý kinh người, cậu ngẩng đầu nhìn lên bầy trời đầy sao, quyết định trong lòng càng thêm kiên định!
Cùng dưới bầu trời đầy sao ấy, trong An Khang điện tại Huyên cấm thành, một hình bóng nho nhỏ thật mau lẹ đi về hướng Phúc Thái các, phía sau có ba người theo sát.
Bước qua bậc cửa cao cao, tiến vào nơi ở của chính mình, đứa bé ngồi ngay ngắn tại trên giường, mặt không hề có biểu cảm, một thân trang phục màu đen khiến cho cả người bé tỏa ra không khí u ám càng lúc càng nồng đậm.
Theo sát phía sau là hai tiểu cung nữ khuôn mặt giống nhau như đúc, ước chừng chín, mười tuổi, một người mang theo hòm thuốc, một người bưng đến một chậu nước, hai người nhanh nhanh chóng chóng đi tới trước người đứa bé. Một người bận rộn cuộn tay áo ống quần của bé lên, bôi thuốc lên miệng vết thương, một người giúp bé rửa mặt.
Người vào cuối cùng là một tiểu thái giám tuổi chừng mười hai, mười ba, cậu cũng bưng một chậu nước lên để trên mặt đất rồi xoay người đóng chặt cửa, sau đó đi tới bên người của đứa bé, giúp bé rửa chân.
“Tiểu chủ tử, ngài… ngài vẫn nên thỉnh ngự y đến xem!" Sau khi lau khô chân của đứa bé, tiểu thái giám quan sát thấy vết thương trên người đứa nhỏ liền cảm thấy đau lòng, lại tin rằng do thuốc mà họ cố gắng tìm được không tốt, đôi mắt đỏ hồng của cậu quay lại nhìn về phía đứa bé thật chân thành khuyên nhủ.
Đôi mắt bé con đảo qua, ánh mắt sắc đến phát lạnh, nhiệt độ ấm áp bao bọc thân thể bỗng nhiên hạ thấp, thanh âm lạnh như băng cất lên trong phòng: “Lui xuống!"
“Tiểu chủ tử!" Hai tiểu cung nữ cùng một thái giam trăm miệng một lời kêu lên, trên mặt thực sự hiện lên tình cảm quan tâm sâu sắc.
“Toàn bộ lui xuống!" Coi như không thấy ý quan tâm của ba người, thanh âm non nớt nhưng lại lạnh lùng trong trẻo hạ mệnh lệnh.
Không thể làm gì được, ba người muốn nói lại thôi đành từ từ lui xuống, trước khi rời khỏi đành khó khăn quay lại liếc nhìn đứa nhỏ một chút.
Thập lục hoàng tử của bọn họ mới hơn bốn tuổi mà thôi, từng ngày từng ngày luyện võ đều bị thương, người xem thật cảm thấy đau lòng! Bọn họ mỗi lần đều muốn gọi ngự y tới nhưng tiểu chủ tử lại không chấp nhận, phải nói rằng chưa bao giờ có người nghe được tiểu chủ tử mời ngự y tới xem bệnh từ khi ở trong lãnh cung kia tới tận bây giờ, bọn họ nghi ngờ rằng tiểu chủ từ trước kia dù có thương tích hay phát bệnh chỉ sợ cũng giống như mấy ngày hôm nay chịu đựng không nói ra miệng.
Tiểu chủ tử không thích người khác đến gần người, nay có thể để cho họ giúp đỡ bôi thuốc miệng vết thương tại cánh tay khuỷu chân đã là nhẫn nại đến cực hạn của ngài. Bởi vậy đến lúc họ nhìn thấy vết thương cũ khiến người khác nhìn thấy đều có cảm giác ghê người xuất hiện trên thân mình nho nhỏ kia, họ thấy dường như tiểu chủ tử đã quen với cảm giác đau đớn, cuộc sống trước kia mà người trả qua là cái dạng gì đây? Ba người coi chủ tử như ân nhân, trung thành và tận tâm, đau lòng nghĩ, dù không tán thành hành động của tiểu chủ tử những vẫn tuân theo mệnh lệnh rời khỏi phòng rồi đóng cửa lại, canh giữ ở bên ngoài.
Sau khi ba người rời khỏi, đứa bé vốn bất động liền đứng dậy, chịu đựng cảm giác đau đớn từ vết thương truyền lại, thay quần áo luyện công bằng một bộ quần áo ngủ. Chất vải dệt may thượng đẳng, cảm giác thoải mái từ làn da truyền đến khiến cho bé con có cảm giác như đang ở trong mộng, một cảm giác thật không chân thật. Tay bé sờ lên miếng vải, cảm nhận sự mềm mại trơn bóng trong tay, bên tai tựa như vang đến một thanh âm nức nở, lại mềm mại ôn nhu của một người phụ nữ: “Tiểu chủ tử, xin lỗi, Mạc Phương chỉ có thể sửa lại quần áo thái giám đề ngài mặc…"
Hồi ức tựa như thủy triều dâng trào trong lòng, những người khác nhau, những lời nói khác nhau, những hành động khác nhau như một dòng chảy hiện lên đan xen trong đầu bé, và thanh âm ôn nhu mang theo niềm thương tiếc kia lại là thứ xuất hiện nhiều nhất.
“Tiểu chủ tử, ngoại trừ Mạc Phương cùng Mạc Hương, người đừng để ai khác giúp ngài thay quần áo tắm rửa…"
“Tiểu chủ tử, người vẫn nên mặc trang phục như hiện tại này, mặc dù tại lãnh cung này có khổ một chút nhưng đám phế phi kia cũng không phải là muốn tính mạng của ngài, trừ chủ tử, bà…"
“Tiểu chủ tử, công chúa thật sự không tôn quý bằng hoàng tử, hơn nữa lại là công chúa do phế phi sinh hạ… Nếu ngài thự sự là một hoàng tử thì tốt, vậy thì Mạc Phương dù là liều chết cũng tới trước mặt Hoàng thượng báo cho người biết…"
“Tiểu chủ tử, xin lỗi, Mạc Phương nên mang y phục đã sửa lại từ chỗ Trần công công về đây…."
“Tiểu chủ tử, Mạc Phương… không còn cách nào… hầu hạ bên… người… ngài…. nữa… xin lỗi…"
Dòng hồi ức hiện ra càng lúc càng nhiều, ánh mắt của đứa bé càng sắc lạnh, vẻ khát máu dần lần hiện lên, khuôn mặt nhiễm nồng đậm hận ý, hoàng tử tôn quý hơn công chúa phải không! Nếu tất cả mọi người đều đã coi bé như hoàng tử, vậy thì, bé sẽ lấy thân phận hoàng tử này để sống sót! Đau đớn có tính là cái gì! Bé phải trở thành hoàng tử lợi hại nhất! Bé phải trở thành thập lục hoàng tử ưu tú nhất nơi đây!
Cả cuộc đời này cho dù có chết, bé cũng phải tìm ra được người đàn bà đó! Tìm bằng được cái con người có tư tưởng muốn giết bé mặc dù bé vẫn còn chưa sinh ra! Tìm ra con người đã cướp đi người phụ nữ ấm áp nhất, đối xử tốt nhất với bé trên đời! Bé muốn giết chết cái con người chưa bao giờ cho bé được một chút tình thương của mẹ, người phụ nữ tựa như kẻ thù!
Bé muốn người đàn bà kia phải hối hận, khiến cho người gọi bé là nghiệt chủng không nên được sinh ra đời ấy phải tới trước mặt bé, quỳ gối. Khiến cho người ấy phải phủ phục dưới chân bé, con gái của bà, đứa con gái bị mẹ ruột hận đến thấu xương. Bé muốn người đàn bà kia phải nói ra một lời, xin lỗi!
Bé, Địch Vũ Liễn, chính xác nên gọi bé là thập lục công chúa, không cần sự quan tâm của người khác! Mục tiêu cả đời này của bé là tìm được đôi nam nữ bỏ trốn kia!
Thu lại tâm trí, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế của bé con chợt hiện một số biểu tình, nhíu mày, mím môi, bé quay người đi về phía cái bàn, trèo lên trên chiếc ghế, bày ra một trang giấy chất lượng cực tốt, mài mực rồi nhấc bút, ngồi ngay nhắn chỉnh tề, thật yên lặng luyện chữ, một chữ rồi lại một chữ!
“Oành đùng đùng —–!" Một tiếng sấm rền đột ngột vang lên, đứa bé con đang cầm bút cơ thể chợt trở nên căng cứng.
“Oành đùng đùng ——!" Khi tiếng sấm một lần nữa vang lên, đứa nhỏ hoảng loạn vất cây bút lông trong tay đi, vẻ mặt sợ hãi chạy vội đến bên giường, vội vàng trèo lên, ôm chặt chiếc chăn, lui vể trốn ở góc giường, cả người run rẩy.
Mưa thật to, tựa như những hạt đậu rơi lộp độp xuống mặt đất, thi thoảng lại mang theo ánh chới chói lòa cùng tiếng sấm vang dội. Mưa dông thường thấy ở Yến Đô lại xuất hiện.
Bóng hình nho nhỏ lấy hai tay bịt chặt lỗ tai lại, nhưng không có cách nào ngăn cẳn đường âm thanh của sấm chớp truyền vào trong tai, trí nhớ tối tăm làm người ta hít thở không thông cũng từ đấy mà không ngừng hiện ra.
Một người phụ nữ xinh đẹp ung dung nở một nụ cười thật tươi, lần đầu tiên trong đời hòa nhã gọi đứa nhỏ đang khiếp sợ đến bên người, đến khi đứa nhỏ vươn tay ra kéo lấy ống tay áo của nàng, vẻ tươi cười như qua trên khóe miệng bỗng nhiên trở nên dữ tợn, tay nâng lên, dùng sức thật mạnh, hung ác đánh xuống.
Trong đầu bóng hình nho nhỏ không ngừng lạp lại nụ cười dữ tợn khi người phụ nữ kia tay đang cầm kéo, sợ hãi đến run rẩy, thanh âm nức nở nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy được: “Dì Phương… ô…. dì Phương… Tiểu Vũ rất sợ! Ô ô… Thật đáng sợ!"
Đã từng có nhiều lần quanh quẩn trên bờ vực sinh tử bé lại kêu tên của con người có thanh âm ôn nhu yêu thương kia, con người mà đứa bé đã khắc sâu vào trong lòng, là người bé thích nhất, mang lại sự ấp áp vô cùng, là người mà bé vô cùng nhớ nhung.
Ánh chớp xoẹt qua trên bầu trời, xuyên qua khung cửa sổ chiếu rọi con người đang trốn tại góc giường, người ấy đột nhiên ngẩng đầu hoảng sợ, đầu tóc rối bời, khuôn mặt phủ đầy nước mắt không làm người ta nhầm được, đó thật sự là một bé gái nhát gan nhu nhược!
Tiếng sấm tựa như tiếng hống phẫn nộ, trái tim đã rơi vào ma đạo này liệu có ai tới cứu vớt!? Mưa rơi nặng hạt như đang rửa trôi những nỗi niềm đau xót xưa cũ, nhưng, trái tim tràn đầy vết thương bây giờ liệu có ai có thể vỗ về an ủi!?
Tác giả :
Vân Phi Tĩnh