Nữ Hoàng Ai Cập Asisư
Chương 159
Ta tức giận xù lông cấu xé Izumin một trận ra trò, những lúc như thế bọn người hầu chỉ đứng một bên xem vui, không hề giúp đỡ hay cầu cứu thay cho Izumin. Izumin nổi tiếng sắt đá thế nhưng cưng chiều hai đứa nhỏ hết mực, cứ khư khư bế chúng nó trên tay, chúng nó muốn làm gì thì làm. Cho tới một ngày, bọn nó bỏ lung tung vào thuốc mê của ta, sau đó đem đi rải thử nghiệm vào đoàn sứ giả Babylon đang ở Hitaito đề nghị liên minh khiến cho bọn họ mém tí nữa là an giấc ngàn thu, hắn mới nhận ra mình đã giáo dục con cái sai phương pháp. Ta hả hê nhìn bọn nó bị ném vào trường học hoàng gia, cười thỏa mãn.
Babylon sau khi bị bại trận thảm hại dưới tay Ai Cập, chờ đợi một thời gian dài mới dám ngỏ lời liên minh cùng Hitaito. Nghe đâu Ragashu vẫn dụ Carol nhốt vào trong tháp, bằng một mồi lửa, Carol khiến cho cái tháp nổ tung. Đại loại mọi chuyện đâu vẫn vào đấy, ngoại trừ ta cùng Izumin. Mấy nhân vật kia cứ tiếp tục diễn vai của họ, còn ta và Izumin ở một bên xem kịch!
Một mình đứng trên tường thành cao nhìn xuống dưới, cảm thấy hơi buồn tẻ. Chắc phải đón bọn nhỏ về thôi, không có chúng nó…
Ta vươn tay kéo cung tên, vun vút một tiếng, mũi tên cắm lệch vào thân cây gần đó, nằm cách hồng tâm rất xa. Ta chớp chớp mắt, Izumin thì cười nhạo:
- Không hiểu sao năm đó nàng lại có thể bắn trúng ta được!
- Ừm, Izumin, có chuyện này,…
- Sao vậy?
Izumin cầm tay ta từ phía sau, một tay kéo tên, tay kia cầm chắc cây cung, kẹp ta ở giữa, ngắm vào mũi tên bay lệch của ta khi nãy mà bắn…
- Mũi tên đầu tiên ta cố ý bắn trật để hù dọa ngươi, nào ngờ lại bắn trúng…
- …
- Mũi tên thứ hai ta ngắm vào ngươi nhưng lại trật…
- …
- Ây, ngươi đừng hỏi mũi tên thứ ba. Lúc đó ta chỉ còn có 2 mũi tên nên đành…
Izumin nghệt mặt, mắt trợn lên tỏ vẻ không thể tin được.
Hắc hắc, trêu chọc Izumin là niềm vui cuộc sống của ta! Sực nhớ ra một chuyện, ta lại cắn cắn tay hắn:
- Izumin, ngươi trả lời cho rõ ràng, lúc ở Hạ Ai Cập, làm sao ngươi qua mặt được ta?
- Kirke phù phép biến ta thành người khác thôi!
- Thảo nào…
- Kirke sau khi trả nợ cho ta đã rời đi rồi!
- Tiếc thật, tài năng như cô ta hiếm thấy lắm đấy, hay ta bày mưu hãm hại cô ta, ngươi lại giả vờ xuất hiện cứu cô ta tiếp nhé? Sau đó bắt cô ta làm việc không công cho chúng ta có thời hạn…
- …
Izumin câm lặng, Asisư ngày càng bá đạo!
Nhưng đây mới là người mà Izumin hắn yêu cả cuộc đời này!
Babylon sau khi bị bại trận thảm hại dưới tay Ai Cập, chờ đợi một thời gian dài mới dám ngỏ lời liên minh cùng Hitaito. Nghe đâu Ragashu vẫn dụ Carol nhốt vào trong tháp, bằng một mồi lửa, Carol khiến cho cái tháp nổ tung. Đại loại mọi chuyện đâu vẫn vào đấy, ngoại trừ ta cùng Izumin. Mấy nhân vật kia cứ tiếp tục diễn vai của họ, còn ta và Izumin ở một bên xem kịch!
Một mình đứng trên tường thành cao nhìn xuống dưới, cảm thấy hơi buồn tẻ. Chắc phải đón bọn nhỏ về thôi, không có chúng nó…
Ta vươn tay kéo cung tên, vun vút một tiếng, mũi tên cắm lệch vào thân cây gần đó, nằm cách hồng tâm rất xa. Ta chớp chớp mắt, Izumin thì cười nhạo:
- Không hiểu sao năm đó nàng lại có thể bắn trúng ta được!
- Ừm, Izumin, có chuyện này,…
- Sao vậy?
Izumin cầm tay ta từ phía sau, một tay kéo tên, tay kia cầm chắc cây cung, kẹp ta ở giữa, ngắm vào mũi tên bay lệch của ta khi nãy mà bắn…
- Mũi tên đầu tiên ta cố ý bắn trật để hù dọa ngươi, nào ngờ lại bắn trúng…
- …
- Mũi tên thứ hai ta ngắm vào ngươi nhưng lại trật…
- …
- Ây, ngươi đừng hỏi mũi tên thứ ba. Lúc đó ta chỉ còn có 2 mũi tên nên đành…
Izumin nghệt mặt, mắt trợn lên tỏ vẻ không thể tin được.
Hắc hắc, trêu chọc Izumin là niềm vui cuộc sống của ta! Sực nhớ ra một chuyện, ta lại cắn cắn tay hắn:
- Izumin, ngươi trả lời cho rõ ràng, lúc ở Hạ Ai Cập, làm sao ngươi qua mặt được ta?
- Kirke phù phép biến ta thành người khác thôi!
- Thảo nào…
- Kirke sau khi trả nợ cho ta đã rời đi rồi!
- Tiếc thật, tài năng như cô ta hiếm thấy lắm đấy, hay ta bày mưu hãm hại cô ta, ngươi lại giả vờ xuất hiện cứu cô ta tiếp nhé? Sau đó bắt cô ta làm việc không công cho chúng ta có thời hạn…
- …
Izumin câm lặng, Asisư ngày càng bá đạo!
Nhưng đây mới là người mà Izumin hắn yêu cả cuộc đời này!
Tác giả :
Lăng Lam Ca