Nụ Hoa Đãi Phóng Đích Nguyên Soái Các Hạ
Chương 9-5
Cậu quyết định về nước gặp cha mẹ.
Quyết định cùng Liên sống cả đời cũng tốt, thích đàn ông cũng được, cậu muốn nói toàn bộ cho cha mẹ nghe, sẽ không trốn tránh thêm nữa.
Thời gian của bọn họ khả năng cũng không nhiều, ít nhất khi cậu còn sống, cậu muốn đường đường chính chính cùng Liên một chỗ.
Lúc thu thập hành lý, động tác của cậu càng lúc càng nhanh, cậu bắt đầu càng thêm nhớ nhà, cuối cùng đơn giản cái gì cũng không thu thập, cậu trực tiếp chạy về phía sân bay mua vé chuyến bay sớm nhất.
Cậu lúc này mới biết mình nguyên lai mình nhớ nhà như vậy.
Đó là nhà của cậu, vì cái gì không dám trở về?
Kỳ thật cậu tuyệt không thích thịt viên, cũng không thích rau diếp xà lách, cậu tưởng niệm cha làm bánh bao, muốn làm sườn xào chua ngọt, muốn đến đòi mạng!
Vì thế, ngày hôm sau, bên chân đặt một vali hành lý nhỏ, Hồ Bất Thích ngốc hồ hồ đứng ở cửa nhà.
“Oa! Anh hai anh chừng nào thì trở về? Kính nhờ anh không cần không nhúc nhích ngồi xổm bên này a, giống như cái cây!" Hồ tiểu muội là người thứ nhất về nhà.
Kỳ quái, rõ ràng thật lâu không gặp mặt, gặp lại lại giống như chưa từng tách ra, đây là chỗ kỳ diệu của người nhà.
“Em đến xem, anh mang lễ vật gì về cho mọi người nha?" Kéo anh hai vào cửa, Hồ tiểu muội ngồi xổm xuống bắt đầu mở rương hành lý của anh trai.
“A? Đừng…"
Trước khi đi, Hồ Bất Thích ma xui quỷ khiến đem những bông hoa bị rụng của Liên đều bỏ vào trong hành lý, cậu cuống quít ngăn trở, đáng tiếc nói còn chưa dứt lời, Hồ tiểu muội đã mở vali ra.
“Tặng hoa nha? Đúng là việc anh sẽ làm."
Vì thế, Hồ Bất Thích đành phải mắt mở trừng trừng nhìn em gái đem JJ của Liên cắm vào bình.
Giữa trưa, ba Hồ trở lại, sau đó mẹ Hồ cũng trở về. Ăn bánh bao cha hấp, ăn sườn xào chua ngọt mẹ làm, Hồ Bất Thích trộm hút hút cái mũi.
“Mẹ, con có chuyện muốn nói với hai người." Nghĩ đến chuyện mình sắp sửa nói có khả năng sẽ phá hư không khí tốt đẹp hiện tại, Hồ Bất Thích nhịn không được có chút khổ sở.
“Khi ăn không nói, có cái gì thì nói sau." Mẹ Hồ liếc mắt nhìn Hồ Bất Thích một cái, gắp cho cậu miếng sườn, “Quy củ cũ, ai ăn cơm chậm nhất người đó rửa chén."
Vì thế tốc độ ăn cơm của ba Hồ và Hồ tiểu muội đều nhanh hơn.
Đến cuối cùng chỉ còn Hồ Bất Thích vì thế đành phải đi rửa chén.
Chờ cậu rửa bát xong, sau khi lau bàn, ba Hồ mẹ Hồ đã kiên trì ra ngoài tản bộ, Hồ tiểu muội tri kỷ ôm chăn mới đến cho cậu.
“Anh, anh đi ngủ đi~"
Hồ Bất Thích đành phải ôm chăn một lần nữa trở lại gian phòng của mình.
Ngoài cửa sổ bỗng nhiên mưa to, Hồ Bất Thích đóng kỹ cửa sổ, nghĩ cha mẹ khẳng định rất nhânh sẽ trở về, mình nên hướng bọn họ giải thích tính hướng của mình như thế nào đây…
Hồ Bất Thích trong lòng rối loạn, để dời đi lực chú ý, cậu đánh giá gian phòng của mình, nhiều năm như vậy, phòng của cậu lại một chút biến hóa cũng không có.
Hồ Bất Thích thật cẩn thận xốc đệm lên, phát hiện tuy rằng đổi đệm, nhưng tiểu thuyết quỳnh dao cậu trộm giấu dưới đệm lại một quyển cũng không thiếu.
“Một quyển cũng không thiếu, còn sẽ định kỳ phơi nắng giùm con đấy, yên tâm đi." Thanh âm mẹ Hồ bỗng nhiên vang lên trong phòng, Hồ Bất Thích cầm không chắc sách trong tay, rơi xuống sàn nhà.
Mẹ Hồ xoay người, nhặt sách lên vỗ vỗ, sau đó một lần nữa đưa tới tay Hồ Bất Thích.
“Con từ nhỏ liền không giống những đứa trẻ khác, đặc biệt thích đồ vật con gái mới thích." Ba Hồ cảm khái, “Cho nên ta và mẹ con vẫn luôn có chút lo lắng cho con."
Nghe chồng nói gật đầu, mẹ Hồ nhìn con trai.
Mẹ khó có được bộ dáng ôn nhu, khiến Hồ Bất Thích nhịn không được ánh mắt đau xót.
“Ba ba, thực xin lỗi, con thích đàn ông." Hồ Bất Thích rơi lệ.
“Này rất bình thường, nha ~ như thế nào lại rơi đậu vàng? Rơi đậu vàng nhiều sẽ không xinh đẹp lâu!" Mẹ Hồ cười, nói khi còn bé thời điểm dỗ Hồ Bất Thích không khóc mới nói thế.
“Mẹ, mẹ không nghe sao? Con nói con thích đàn ông! Mẹ không muốn mắng con sao!?" Hồ Bất Thích rụng “Kim đậu" đến lợi hại hơn, đều lúc này, mẹ còn cho là mình đang đùa giỡn hay sao?
“Nói thật, nghe được câu con nói vừa rồi kia, mẹ cùng cha con rốt cục yên tâm." Mẹ Hồ hiền lành nhìn Hồ Bất Thích.
Một đôi mắt còn treo nước mắt, Hồ Bất Thích ngơ ngác ngẩng đầu.
“Bởi vì mẹ cùng cha con tùy hứng không chịu trách nhiệm cha mẹ như vậy, chúng ta vẫn luôn lo lắng anh em các con sẽ đi con đường không giống người thường như chúng ta, con đường này đã định trước là gian khổ, bất quá may mắn con là bình thường, ít nhất con khiến ta cùng cha con yên tâm." Mẹ Hồ vui mừng nói.
“…" Tựa hồ có chỗ nào không đúng, Hồ Bất Thích lau nước mắt, trừng mắt nhìn mẹ của mình, giống như lần đầu tiên nhìn thấy bà.
“Mẹ, con thích người của hành tinh thượng cổ sát cùng ba tư, chính là đàn ông hành tinh cổ tháp cùng ba tư, điều này cũng không việc gì sao?" Thăm dò, Hồ Bất Thích lại đem vấn đề tế hóa một lần hỏi, cậu bắt đầu lo lắng cha mẹ bị mình kích thích khiến đầu óc không bình thường.
“Người hành tinh Cổ tháp cùng ba tư? Đàn ông tinh hệ đó tất cả đều có tính lãnh cảm, con trai con tìm chồng như vậy thật sự không thành vấn đề sao? Hay là… con muốn cưới vợ? Không được a! Cho dù là vợ, bọn họ cũng có tính lãnh cảm a!" Trên mặt mẹ Hồ rốt cục xuất hiện biểu tình lo lắng, bất quá phương hướng lo lắng tựa hồ… có chỗ nào đó không đúng…
“Mẹ, con thích chính là người ngoài hành tinh a!"
Hai người liền không kinh ngạc không hiếu kỳ không sợ hãi sao? Còn có làm sao người biết người hành tinh cổ tháp cùng ba tư đều là tính lãnh cảm? Hồ Bất Thích trong mắt rõ ràng viết nghi vấn của mình.
“Người ngoài hành tinh? Con là nói không phải người địa cầu sao?" Hồ mụ ngẩn người, sau đó tung bom, “Chúng ta cũng là người ngoài hành tinh a."
Hồ Bất Thích chấn kinh rồi!
Sống hơn hai mươi năm, cậu lần đầu tiên biết trên thế giới có người ngoài hành tinh, ông trời còn cảm thấy cậu bị rung động không đủ lớn, hiện tại, lại nói cho cậu biết, bản thân cậu cũng là người ngoài hành tinh.
Hồ Bất Thích cảm thấy thế giới của mình nhất định bị đảo điên rồi!
“Từ nhỏ đến lớn, con điền quê quán cho tới bây giờ đều viết là long hồ a, nơi đó không phải là địa chỉ trên địa cầu nha. Kỳ quái, mẹ mới phát hiện các con cho tới bây giờ không có hỏi chúng ta."
Mẹ Hồ sờ sờ cằm, một lúc lâu tiếp tục yêu sách, “Tình huống nơi đó cùng bên này có hơi không giống nhau, đàn ông là sống cùng đàn ông, phụ nữ đã định trước là sống cùng phụ nữ, mẹ cùng cha con… sau khi yêu nhau, đã định trước không được xã hội tán thành, sống gian nan, vì thế, chúng ta bỏ chạy đến nơi đây, nơi này khác phái luyến là hợp pháp, thật sự là thiên đường!"
Hồ Bất Thích cảm thấy thanh âm mẹ Hồ thật mông lung.
“Ha? Đàn ông cùng đàn ông…" Hồ Bất Thích cảm thấy bản thân có chút si ngốc.
“Đàn ông cùng đàn ông là một loại sinh vật, kết cấu thân thể phụ nữ cùng đàn ông hoàn toàn bất đồng! Làm sao có thể là đồng loại có thể giao phối?" Ba Hồ nhanh chóng sửa đúng khái niệm của nhi tử.
Xem ra, ba Hồ mặc dù mình là khác phái luyến, nhưng từ nhỏ giáo dục ăn sâu bén rễ, thủy chung vẫn cảm thấy đàn ông cùng đàn ông, phụ nữ cùng phụ nữ mới là bình thường, bản thân như vậy có chút biến thái.
“Ta còn muốn ôm cháu, con ngàn vạn không cần tìm phự nữ về!" Ba Hồ lại bổ sung một câu.
“Kia… thời điểm con học tiểu học thích nam sinh bàn trên, cha không phải đã khóc sao?" Hồ Bất Thích ngơ ngác, nghĩ tới chỗ mâu thuẫn trong thuyết pháp của cha mẹ.
“Đó là cảm động đến khóc, gia đình chúng ta không bình thường như vậy, có thể nuôi con lớn lên bình thường như vậy, nhân gia thật sự là quá cảm động~"
“Vậy sao cha lại bảo con cách xa nam hài kia, để con chơi cùng các nữ hài khác." Hồ Bất Thích lại tìm lý do.
“Đó là sợ con yêu sớm nha~" nói xong, ba Hồ lại khóc, mẹ Hồ vội vàng an ủi chồng.
Nhìn một màn trước mắt, một màn này trong quá trình trưởng thành của Hồ Bất Thích phát sinh rõ ràng, thoạt nhìn cực bình thường, hiện giờ bỗng nhiên cũng chẳng phải bình thường.
Nguyên lai cảm thấy lão ba nhà mình có điểm lề mề, lão mụ nhà mình gia khí tận trời điểm, bây giờ nghĩ lại, có khi… lão ba nhà mình kỳ thật là người được gả đi, mẹ lại là người cưới về.
(Lee: tớ thật không biết dùng từ gì để diễn đạt câu này. Đại khái thì ba Hồ là thụ trong cp nam x nam, còn mẹ Hồ là công trong cp nữ x nữ. Cái gia đình này quá bá đạo -_-)
Hồ Bất Thích ẩn ẩn cảm thấy mình đại khái đã đoán ra chân tướng.
Liên tưởng đến thái độ giáo dục của cha mẹ đối với ba anh em mình, Hồ Bất Thích ngơ ngác dùng khái niệm của người địa cầu giải thích một chút phân chia giới tính của ba mẹ Hồ gia với con cái: đứa thứ nhất, con trai trong con trai; đứa thứ hai, con trai trong con gái; đứa thứ ba, con gái trong con trai.
= khẩu =!
Hồ Bất Thích cảm thấy nhân sinh của bản thân triệt để không còn hạn cuối.
“Chính là… hai người… vẫn sinh hạ chúng con a, lấy tiêu chuẩn của nhân loại để phán đoán thì đây là kết hợp không bình thường, không phải là sinh sản sao…" Còn bảo lưu một tia thanh tỉnh, Hồ Bất Thích lẩm bẩm nói.
Đàn ông cùng đàn ông không thể sinh con, điều này bất lợi với sinh sản, cho nên trong mắt nhân loại là trạng thái không bình thường, là nỗi xấu hổ không thể gặp người…
“Kỳ thật…" Hồ ba đỏ mặt.
Nhìn vẻ mặt của ông, trong lòng lộp bộp một tiếng, Hồ Bất Thích trong đầu quỷ dị hiện ra một màn khi còn bé.
“Con trai là đàn ông cùng đàn ông sinh, con gái là phụ nữ cùng phụ nữ sinh."
Hồ tiểu muội mặt quả táo xoa thắt lưng, giòn sinh trả lời vấn đề lưỡng tính mà bạn học ở vườn trẻ nói ra, chọc cười tất cả mọi người, sau đó em gái về nhà Hồ Bất Thích bị thầy giáo trêu đùa hỏi qua câu trả lời của em gái là nghe được từ ai, bây giờ nghĩ lại…
Quả nhiên, kế tiếp ba Hồ trả lời xác minh phỏng đoán của Hồ Bất Thích——
“Kỳ thật, con cùng anh trai con là ta cùng người khác sinh trước khi kết hôn với mẹ con, em gái các con lại là mẹ con cùng vợ trước sinh."
Thiên lôi cuồn cuộn, lăn qua lăn lại cuồn cuộn không ngừng——
“Mang theo các con còn trong tã lót chạy trốn tới địa cầu, mẹ cùng cha con lúc ấy nghĩ có chết cũng không thể trở về, cho nên cho các con ba cái tên có nhiều giá trị kỷ niệm a!"
Hồ Bất Quy, Hồ Bất Thích, Hồ Bất Phản.
Hai người lúc ấy quả nhiên có đủ kiên quyết, mà người ngoài hành tinh như ba Hồ vì hiểu biết đối với văn hóa địa cầu không đủ mới tạo thành tính danh bi kịch của mình.
Bất quá dù sao cũng là người ngoài hành tinh, không thể yêu cầu tiếng Trung quá tốt, học thành như vậy đã là khá tốt.
Mơ mơ màng màng, hai mắt nhắm lại, Hồ Bất Thích thẳng tắp ngã vào giường.
Sắp sửa đi ngủ, trong đầu cậu lăn qua lộn lại chỉ có một câu: nhiều năm như vậy, lo lắng cha mẹ biết tính hướng của mình sẽ bị thương tâm, tân tân khổ khổ giả làm khác phái luyến, còn tránh ở nước Mỹ khổ bức không dám về nhà… Cậu, thật là khờ——
Quyết định cùng Liên sống cả đời cũng tốt, thích đàn ông cũng được, cậu muốn nói toàn bộ cho cha mẹ nghe, sẽ không trốn tránh thêm nữa.
Thời gian của bọn họ khả năng cũng không nhiều, ít nhất khi cậu còn sống, cậu muốn đường đường chính chính cùng Liên một chỗ.
Lúc thu thập hành lý, động tác của cậu càng lúc càng nhanh, cậu bắt đầu càng thêm nhớ nhà, cuối cùng đơn giản cái gì cũng không thu thập, cậu trực tiếp chạy về phía sân bay mua vé chuyến bay sớm nhất.
Cậu lúc này mới biết mình nguyên lai mình nhớ nhà như vậy.
Đó là nhà của cậu, vì cái gì không dám trở về?
Kỳ thật cậu tuyệt không thích thịt viên, cũng không thích rau diếp xà lách, cậu tưởng niệm cha làm bánh bao, muốn làm sườn xào chua ngọt, muốn đến đòi mạng!
Vì thế, ngày hôm sau, bên chân đặt một vali hành lý nhỏ, Hồ Bất Thích ngốc hồ hồ đứng ở cửa nhà.
“Oa! Anh hai anh chừng nào thì trở về? Kính nhờ anh không cần không nhúc nhích ngồi xổm bên này a, giống như cái cây!" Hồ tiểu muội là người thứ nhất về nhà.
Kỳ quái, rõ ràng thật lâu không gặp mặt, gặp lại lại giống như chưa từng tách ra, đây là chỗ kỳ diệu của người nhà.
“Em đến xem, anh mang lễ vật gì về cho mọi người nha?" Kéo anh hai vào cửa, Hồ tiểu muội ngồi xổm xuống bắt đầu mở rương hành lý của anh trai.
“A? Đừng…"
Trước khi đi, Hồ Bất Thích ma xui quỷ khiến đem những bông hoa bị rụng của Liên đều bỏ vào trong hành lý, cậu cuống quít ngăn trở, đáng tiếc nói còn chưa dứt lời, Hồ tiểu muội đã mở vali ra.
“Tặng hoa nha? Đúng là việc anh sẽ làm."
Vì thế, Hồ Bất Thích đành phải mắt mở trừng trừng nhìn em gái đem JJ của Liên cắm vào bình.
Giữa trưa, ba Hồ trở lại, sau đó mẹ Hồ cũng trở về. Ăn bánh bao cha hấp, ăn sườn xào chua ngọt mẹ làm, Hồ Bất Thích trộm hút hút cái mũi.
“Mẹ, con có chuyện muốn nói với hai người." Nghĩ đến chuyện mình sắp sửa nói có khả năng sẽ phá hư không khí tốt đẹp hiện tại, Hồ Bất Thích nhịn không được có chút khổ sở.
“Khi ăn không nói, có cái gì thì nói sau." Mẹ Hồ liếc mắt nhìn Hồ Bất Thích một cái, gắp cho cậu miếng sườn, “Quy củ cũ, ai ăn cơm chậm nhất người đó rửa chén."
Vì thế tốc độ ăn cơm của ba Hồ và Hồ tiểu muội đều nhanh hơn.
Đến cuối cùng chỉ còn Hồ Bất Thích vì thế đành phải đi rửa chén.
Chờ cậu rửa bát xong, sau khi lau bàn, ba Hồ mẹ Hồ đã kiên trì ra ngoài tản bộ, Hồ tiểu muội tri kỷ ôm chăn mới đến cho cậu.
“Anh, anh đi ngủ đi~"
Hồ Bất Thích đành phải ôm chăn một lần nữa trở lại gian phòng của mình.
Ngoài cửa sổ bỗng nhiên mưa to, Hồ Bất Thích đóng kỹ cửa sổ, nghĩ cha mẹ khẳng định rất nhânh sẽ trở về, mình nên hướng bọn họ giải thích tính hướng của mình như thế nào đây…
Hồ Bất Thích trong lòng rối loạn, để dời đi lực chú ý, cậu đánh giá gian phòng của mình, nhiều năm như vậy, phòng của cậu lại một chút biến hóa cũng không có.
Hồ Bất Thích thật cẩn thận xốc đệm lên, phát hiện tuy rằng đổi đệm, nhưng tiểu thuyết quỳnh dao cậu trộm giấu dưới đệm lại một quyển cũng không thiếu.
“Một quyển cũng không thiếu, còn sẽ định kỳ phơi nắng giùm con đấy, yên tâm đi." Thanh âm mẹ Hồ bỗng nhiên vang lên trong phòng, Hồ Bất Thích cầm không chắc sách trong tay, rơi xuống sàn nhà.
Mẹ Hồ xoay người, nhặt sách lên vỗ vỗ, sau đó một lần nữa đưa tới tay Hồ Bất Thích.
“Con từ nhỏ liền không giống những đứa trẻ khác, đặc biệt thích đồ vật con gái mới thích." Ba Hồ cảm khái, “Cho nên ta và mẹ con vẫn luôn có chút lo lắng cho con."
Nghe chồng nói gật đầu, mẹ Hồ nhìn con trai.
Mẹ khó có được bộ dáng ôn nhu, khiến Hồ Bất Thích nhịn không được ánh mắt đau xót.
“Ba ba, thực xin lỗi, con thích đàn ông." Hồ Bất Thích rơi lệ.
“Này rất bình thường, nha ~ như thế nào lại rơi đậu vàng? Rơi đậu vàng nhiều sẽ không xinh đẹp lâu!" Mẹ Hồ cười, nói khi còn bé thời điểm dỗ Hồ Bất Thích không khóc mới nói thế.
“Mẹ, mẹ không nghe sao? Con nói con thích đàn ông! Mẹ không muốn mắng con sao!?" Hồ Bất Thích rụng “Kim đậu" đến lợi hại hơn, đều lúc này, mẹ còn cho là mình đang đùa giỡn hay sao?
“Nói thật, nghe được câu con nói vừa rồi kia, mẹ cùng cha con rốt cục yên tâm." Mẹ Hồ hiền lành nhìn Hồ Bất Thích.
Một đôi mắt còn treo nước mắt, Hồ Bất Thích ngơ ngác ngẩng đầu.
“Bởi vì mẹ cùng cha con tùy hứng không chịu trách nhiệm cha mẹ như vậy, chúng ta vẫn luôn lo lắng anh em các con sẽ đi con đường không giống người thường như chúng ta, con đường này đã định trước là gian khổ, bất quá may mắn con là bình thường, ít nhất con khiến ta cùng cha con yên tâm." Mẹ Hồ vui mừng nói.
“…" Tựa hồ có chỗ nào không đúng, Hồ Bất Thích lau nước mắt, trừng mắt nhìn mẹ của mình, giống như lần đầu tiên nhìn thấy bà.
“Mẹ, con thích người của hành tinh thượng cổ sát cùng ba tư, chính là đàn ông hành tinh cổ tháp cùng ba tư, điều này cũng không việc gì sao?" Thăm dò, Hồ Bất Thích lại đem vấn đề tế hóa một lần hỏi, cậu bắt đầu lo lắng cha mẹ bị mình kích thích khiến đầu óc không bình thường.
“Người hành tinh Cổ tháp cùng ba tư? Đàn ông tinh hệ đó tất cả đều có tính lãnh cảm, con trai con tìm chồng như vậy thật sự không thành vấn đề sao? Hay là… con muốn cưới vợ? Không được a! Cho dù là vợ, bọn họ cũng có tính lãnh cảm a!" Trên mặt mẹ Hồ rốt cục xuất hiện biểu tình lo lắng, bất quá phương hướng lo lắng tựa hồ… có chỗ nào đó không đúng…
“Mẹ, con thích chính là người ngoài hành tinh a!"
Hai người liền không kinh ngạc không hiếu kỳ không sợ hãi sao? Còn có làm sao người biết người hành tinh cổ tháp cùng ba tư đều là tính lãnh cảm? Hồ Bất Thích trong mắt rõ ràng viết nghi vấn của mình.
“Người ngoài hành tinh? Con là nói không phải người địa cầu sao?" Hồ mụ ngẩn người, sau đó tung bom, “Chúng ta cũng là người ngoài hành tinh a."
Hồ Bất Thích chấn kinh rồi!
Sống hơn hai mươi năm, cậu lần đầu tiên biết trên thế giới có người ngoài hành tinh, ông trời còn cảm thấy cậu bị rung động không đủ lớn, hiện tại, lại nói cho cậu biết, bản thân cậu cũng là người ngoài hành tinh.
Hồ Bất Thích cảm thấy thế giới của mình nhất định bị đảo điên rồi!
“Từ nhỏ đến lớn, con điền quê quán cho tới bây giờ đều viết là long hồ a, nơi đó không phải là địa chỉ trên địa cầu nha. Kỳ quái, mẹ mới phát hiện các con cho tới bây giờ không có hỏi chúng ta."
Mẹ Hồ sờ sờ cằm, một lúc lâu tiếp tục yêu sách, “Tình huống nơi đó cùng bên này có hơi không giống nhau, đàn ông là sống cùng đàn ông, phụ nữ đã định trước là sống cùng phụ nữ, mẹ cùng cha con… sau khi yêu nhau, đã định trước không được xã hội tán thành, sống gian nan, vì thế, chúng ta bỏ chạy đến nơi đây, nơi này khác phái luyến là hợp pháp, thật sự là thiên đường!"
Hồ Bất Thích cảm thấy thanh âm mẹ Hồ thật mông lung.
“Ha? Đàn ông cùng đàn ông…" Hồ Bất Thích cảm thấy bản thân có chút si ngốc.
“Đàn ông cùng đàn ông là một loại sinh vật, kết cấu thân thể phụ nữ cùng đàn ông hoàn toàn bất đồng! Làm sao có thể là đồng loại có thể giao phối?" Ba Hồ nhanh chóng sửa đúng khái niệm của nhi tử.
Xem ra, ba Hồ mặc dù mình là khác phái luyến, nhưng từ nhỏ giáo dục ăn sâu bén rễ, thủy chung vẫn cảm thấy đàn ông cùng đàn ông, phụ nữ cùng phụ nữ mới là bình thường, bản thân như vậy có chút biến thái.
“Ta còn muốn ôm cháu, con ngàn vạn không cần tìm phự nữ về!" Ba Hồ lại bổ sung một câu.
“Kia… thời điểm con học tiểu học thích nam sinh bàn trên, cha không phải đã khóc sao?" Hồ Bất Thích ngơ ngác, nghĩ tới chỗ mâu thuẫn trong thuyết pháp của cha mẹ.
“Đó là cảm động đến khóc, gia đình chúng ta không bình thường như vậy, có thể nuôi con lớn lên bình thường như vậy, nhân gia thật sự là quá cảm động~"
“Vậy sao cha lại bảo con cách xa nam hài kia, để con chơi cùng các nữ hài khác." Hồ Bất Thích lại tìm lý do.
“Đó là sợ con yêu sớm nha~" nói xong, ba Hồ lại khóc, mẹ Hồ vội vàng an ủi chồng.
Nhìn một màn trước mắt, một màn này trong quá trình trưởng thành của Hồ Bất Thích phát sinh rõ ràng, thoạt nhìn cực bình thường, hiện giờ bỗng nhiên cũng chẳng phải bình thường.
Nguyên lai cảm thấy lão ba nhà mình có điểm lề mề, lão mụ nhà mình gia khí tận trời điểm, bây giờ nghĩ lại, có khi… lão ba nhà mình kỳ thật là người được gả đi, mẹ lại là người cưới về.
(Lee: tớ thật không biết dùng từ gì để diễn đạt câu này. Đại khái thì ba Hồ là thụ trong cp nam x nam, còn mẹ Hồ là công trong cp nữ x nữ. Cái gia đình này quá bá đạo -_-)
Hồ Bất Thích ẩn ẩn cảm thấy mình đại khái đã đoán ra chân tướng.
Liên tưởng đến thái độ giáo dục của cha mẹ đối với ba anh em mình, Hồ Bất Thích ngơ ngác dùng khái niệm của người địa cầu giải thích một chút phân chia giới tính của ba mẹ Hồ gia với con cái: đứa thứ nhất, con trai trong con trai; đứa thứ hai, con trai trong con gái; đứa thứ ba, con gái trong con trai.
= khẩu =!
Hồ Bất Thích cảm thấy nhân sinh của bản thân triệt để không còn hạn cuối.
“Chính là… hai người… vẫn sinh hạ chúng con a, lấy tiêu chuẩn của nhân loại để phán đoán thì đây là kết hợp không bình thường, không phải là sinh sản sao…" Còn bảo lưu một tia thanh tỉnh, Hồ Bất Thích lẩm bẩm nói.
Đàn ông cùng đàn ông không thể sinh con, điều này bất lợi với sinh sản, cho nên trong mắt nhân loại là trạng thái không bình thường, là nỗi xấu hổ không thể gặp người…
“Kỳ thật…" Hồ ba đỏ mặt.
Nhìn vẻ mặt của ông, trong lòng lộp bộp một tiếng, Hồ Bất Thích trong đầu quỷ dị hiện ra một màn khi còn bé.
“Con trai là đàn ông cùng đàn ông sinh, con gái là phụ nữ cùng phụ nữ sinh."
Hồ tiểu muội mặt quả táo xoa thắt lưng, giòn sinh trả lời vấn đề lưỡng tính mà bạn học ở vườn trẻ nói ra, chọc cười tất cả mọi người, sau đó em gái về nhà Hồ Bất Thích bị thầy giáo trêu đùa hỏi qua câu trả lời của em gái là nghe được từ ai, bây giờ nghĩ lại…
Quả nhiên, kế tiếp ba Hồ trả lời xác minh phỏng đoán của Hồ Bất Thích——
“Kỳ thật, con cùng anh trai con là ta cùng người khác sinh trước khi kết hôn với mẹ con, em gái các con lại là mẹ con cùng vợ trước sinh."
Thiên lôi cuồn cuộn, lăn qua lăn lại cuồn cuộn không ngừng——
“Mang theo các con còn trong tã lót chạy trốn tới địa cầu, mẹ cùng cha con lúc ấy nghĩ có chết cũng không thể trở về, cho nên cho các con ba cái tên có nhiều giá trị kỷ niệm a!"
Hồ Bất Quy, Hồ Bất Thích, Hồ Bất Phản.
Hai người lúc ấy quả nhiên có đủ kiên quyết, mà người ngoài hành tinh như ba Hồ vì hiểu biết đối với văn hóa địa cầu không đủ mới tạo thành tính danh bi kịch của mình.
Bất quá dù sao cũng là người ngoài hành tinh, không thể yêu cầu tiếng Trung quá tốt, học thành như vậy đã là khá tốt.
Mơ mơ màng màng, hai mắt nhắm lại, Hồ Bất Thích thẳng tắp ngã vào giường.
Sắp sửa đi ngủ, trong đầu cậu lăn qua lộn lại chỉ có một câu: nhiều năm như vậy, lo lắng cha mẹ biết tính hướng của mình sẽ bị thương tâm, tân tân khổ khổ giả làm khác phái luyến, còn tránh ở nước Mỹ khổ bức không dám về nhà… Cậu, thật là khờ——
Tác giả :
Nguyệt Hạ Tang