Nữ Hái Hoa Tặc Ngoại Truyện
Chương 5: Sắc từ trời giáng
Ah ha ha… ta chậm rãi đến gần bóng người mảnh khảnh ấy, xem đi, không thể trách ta được, binh mã đại nguyên soái lại xinh đẹp còn hơn nữ nhân như thế này, thật là không có thiên lý?????
Niếp đại tướng quân thật là khéo ah ! Ta trơ mặt ra bước đến gần hắn nói không ngại mai khai nhị độ đâu.
* Mai khai nhị độ: cùng một việc làm hai lần
“Thật là khéo." Hắn bạch y trắng hơn tuyết , cặp mắt sáng lấp lánh ánh kim đôi khi lộ ra chút màu lục lam, đẹp một cách yêu dị không chịu nổi nói : “Ta ở đây đợi đã 1 ngày 1 đêm."
“Như vậy xin hỏi Niếp đại tướng quân lần này đến đây là vì… Mục đích gì?" Vốn là muốn hỏi ý đồ của ngươi là gì , nhưng lo lắng người này tính khí vui buồn bất định, quyết định đổi lại 1 từ …
“Ngươi đoán xem!" Hắn vừa nói vừa nở nụ cười chồn chúc tết gà, ta lui lại 1 bước , trấn định hỏi : “Niếp tướng quân là muốn cùng ta giao thủ àh?"
* Chồn chúc tết gà: ý nói giả vờ thân thiện nhằm thực hiện mưu đồ xấu xa
“Không giao thủ đương nhiên rất tốt." Hắn cười càng hài hước, ta nuốt nước miếng xuống, đừng xem cơ thể kia nhỏ bé và yếu ớt, thế nhưng độ cong kia, sáng bóng kia, đòi mạng a…
“Niếp Kiềm! ~" Thành công khiến hắn dừng lại cước bộ, ta tiếp tục mò mẫm: “ Ngươi hẳn là biết Lưu Ly đạo am hiểu dụng độc."
Hắn cười nhạt : “Rồi thì sao?"
“Thế nhưng Lưu Ly đạo cũng không âm thầm hạ độc, cho nên trước nhắc nhở người một chút."
“Hừ, chỉ cần người không âm thầm hạ độc, chẳng lẽ ta còn… ". Nói chưa xong, hắn biến sắc: “Ngươi đê tiện !!!" Sau đó, thân hình mềm nhũn, ngã về sau,ta phi thân tiến lên đỡ được, chụt một tiếng hôn lên khuôn mặt xinh đẹp đến độ không có thiên lý kia. Sau đó sắc mặt kia lại xanh lên.
“Ngươi! Lưu Ly đạo, ngươi dám chạm vào ta một cái nữa xem!!!" Thanh âm hắn rõ ràng có chút lo lắng,ta lấy tay vuốt vuốt cằm, hắc hắc hắc cười vài tiếng, thân thể cũng rung rẩy theo vài cái , đích thị đó là nụ cười của hái hoa tặc (tục xưng là nụ cười dâm đãng), suy nghĩ một chút, sau đó ôm hắn vào sơn cốc.
Đem người thả ở Hồ Điệp phường, ta lấy ra xuân dược mới nghiên cứu chế tạo ra, hiện tại sử dụng thử.
Lấy tay vuốt mặt hắn , chậc chậc… thật là một đứa nhỏ ngây thơ, chinh chiến nhiều năm như vậy ngay cả đạo lý “binh bất yếm trá" ( chiến tranh không ngại dối lừa) cũng không hiểu sao?
Đem xuân dược ngậm vào trong miệng, đang muốn cúi xuống đút hắn uống đột nhiên của sổ phía sau ken két vang lên. Ta cuống quít xoay người lại, một thân ảnh hắc sắc cao to đã phá cửa sổ mà vào. Ta lập tức thật muốn la lên: “Cửa gỗ lim lá sen của ta!!!"
Sau đó không chú ý , tên gia hỏa kia đã phá cửa xông vào , một tay ôm lấy ta vào trong ngực, môi hắn gần ngay trước mắt. Vì vậy ta hết sức tự nhiên ngẩng đầu hôn lên môi hắn.
Ôm cơ thể ta cứng đờ, dĩ nhiên không để ý , số dược kia đã từ trong miệng ta đã chuyển sang miệng hắn. Quan sát gần gũi, ta hồ nghi nhìn tuấn nhan trước mắt,ông trời ơi, đường nét góc cạnh này, vóc dáng to lớn này , cơ bắp rắn chắc này,đây là…
Tham lam hôn lại một hồi, mới buông hắn ra hít sâu một hơi:“Ngươi là ?"
“Nhanh như vậy sẽ không quên chứ?" Hắn vừa nói, trong lòng ta thấy ớn lạnh… Xong, “tiểu tiện" nam trong rừng cây.
“ A ha ha …Sao ta lại không nhớ chứ" Thằng nhãi này còn nói kỹ thuật ta rất kém!!! Ta sao lại không nhớ rõ!!!
“Thách ngươi cũng không dám không nhớ." Hắn nắm thắt lưng ta, tay tăng thêm lực đạo, biểu hiện trên mặt cũng chậm rãi từ âm ngoan tàn nhẫn chuyển sang tự cho là đúng, ta run lên 1 chút: “Đại gia, phiền ngài nhẹ tay một chút, tuy rằng đây là thắt lưng nhưng siết mạnh quá cũng sẽ chết người đó!"
“Hừ". Hắn hừ lạnh một tiếng, tay càng nắm chặt hơn. Sau đó, một tay ấn đầu ta, định cuối đầu cưỡng hôn. Ta giận!!! Luôn luôn chỉ có ta là cường đạo, khi nào lại có người cường đạo ta!!!
Hoàn hảo tân dược này hiệu quả tương đối nhanh. Thừa dịp hắn hoảng hốt trong nháy mắt, nhanh chóng điểm huyệt đạo hắn, đi đến thả lên mộc tháp, nhớ lại đứa nhỏ này nhanh như vậy đã từ rừng cây chạy thoát, nên lại điểm thêm huyệt, dùng thêm dây trói.
Nhiếp Kiềm đang nằm bên kia rất thỏa đáng hừ lạnh một tiếng “Đần độn!" . Hắn còn không ngẫm lại bản thân hắn sao lại ở đây giờ này.
Ta xoa xoa thắt lưng nhìn hai bộ dạng yêu kiều trước mặt, ngày hôm nay thực sự là diễm phúc, trước tiên hưởng dụng người nào đây chứ???
Nhắm mắt lại điểm binh binh,ừ, tiện tay chỉ, là ngươi đi!!!
Niếp đại tướng quân thật là khéo ah ! Ta trơ mặt ra bước đến gần hắn nói không ngại mai khai nhị độ đâu.
* Mai khai nhị độ: cùng một việc làm hai lần
“Thật là khéo." Hắn bạch y trắng hơn tuyết , cặp mắt sáng lấp lánh ánh kim đôi khi lộ ra chút màu lục lam, đẹp một cách yêu dị không chịu nổi nói : “Ta ở đây đợi đã 1 ngày 1 đêm."
“Như vậy xin hỏi Niếp đại tướng quân lần này đến đây là vì… Mục đích gì?" Vốn là muốn hỏi ý đồ của ngươi là gì , nhưng lo lắng người này tính khí vui buồn bất định, quyết định đổi lại 1 từ …
“Ngươi đoán xem!" Hắn vừa nói vừa nở nụ cười chồn chúc tết gà, ta lui lại 1 bước , trấn định hỏi : “Niếp tướng quân là muốn cùng ta giao thủ àh?"
* Chồn chúc tết gà: ý nói giả vờ thân thiện nhằm thực hiện mưu đồ xấu xa
“Không giao thủ đương nhiên rất tốt." Hắn cười càng hài hước, ta nuốt nước miếng xuống, đừng xem cơ thể kia nhỏ bé và yếu ớt, thế nhưng độ cong kia, sáng bóng kia, đòi mạng a…
“Niếp Kiềm! ~" Thành công khiến hắn dừng lại cước bộ, ta tiếp tục mò mẫm: “ Ngươi hẳn là biết Lưu Ly đạo am hiểu dụng độc."
Hắn cười nhạt : “Rồi thì sao?"
“Thế nhưng Lưu Ly đạo cũng không âm thầm hạ độc, cho nên trước nhắc nhở người một chút."
“Hừ, chỉ cần người không âm thầm hạ độc, chẳng lẽ ta còn… ". Nói chưa xong, hắn biến sắc: “Ngươi đê tiện !!!" Sau đó, thân hình mềm nhũn, ngã về sau,ta phi thân tiến lên đỡ được, chụt một tiếng hôn lên khuôn mặt xinh đẹp đến độ không có thiên lý kia. Sau đó sắc mặt kia lại xanh lên.
“Ngươi! Lưu Ly đạo, ngươi dám chạm vào ta một cái nữa xem!!!" Thanh âm hắn rõ ràng có chút lo lắng,ta lấy tay vuốt vuốt cằm, hắc hắc hắc cười vài tiếng, thân thể cũng rung rẩy theo vài cái , đích thị đó là nụ cười của hái hoa tặc (tục xưng là nụ cười dâm đãng), suy nghĩ một chút, sau đó ôm hắn vào sơn cốc.
Đem người thả ở Hồ Điệp phường, ta lấy ra xuân dược mới nghiên cứu chế tạo ra, hiện tại sử dụng thử.
Lấy tay vuốt mặt hắn , chậc chậc… thật là một đứa nhỏ ngây thơ, chinh chiến nhiều năm như vậy ngay cả đạo lý “binh bất yếm trá" ( chiến tranh không ngại dối lừa) cũng không hiểu sao?
Đem xuân dược ngậm vào trong miệng, đang muốn cúi xuống đút hắn uống đột nhiên của sổ phía sau ken két vang lên. Ta cuống quít xoay người lại, một thân ảnh hắc sắc cao to đã phá cửa sổ mà vào. Ta lập tức thật muốn la lên: “Cửa gỗ lim lá sen của ta!!!"
Sau đó không chú ý , tên gia hỏa kia đã phá cửa xông vào , một tay ôm lấy ta vào trong ngực, môi hắn gần ngay trước mắt. Vì vậy ta hết sức tự nhiên ngẩng đầu hôn lên môi hắn.
Ôm cơ thể ta cứng đờ, dĩ nhiên không để ý , số dược kia đã từ trong miệng ta đã chuyển sang miệng hắn. Quan sát gần gũi, ta hồ nghi nhìn tuấn nhan trước mắt,ông trời ơi, đường nét góc cạnh này, vóc dáng to lớn này , cơ bắp rắn chắc này,đây là…
Tham lam hôn lại một hồi, mới buông hắn ra hít sâu một hơi:“Ngươi là ?"
“Nhanh như vậy sẽ không quên chứ?" Hắn vừa nói, trong lòng ta thấy ớn lạnh… Xong, “tiểu tiện" nam trong rừng cây.
“ A ha ha …Sao ta lại không nhớ chứ" Thằng nhãi này còn nói kỹ thuật ta rất kém!!! Ta sao lại không nhớ rõ!!!
“Thách ngươi cũng không dám không nhớ." Hắn nắm thắt lưng ta, tay tăng thêm lực đạo, biểu hiện trên mặt cũng chậm rãi từ âm ngoan tàn nhẫn chuyển sang tự cho là đúng, ta run lên 1 chút: “Đại gia, phiền ngài nhẹ tay một chút, tuy rằng đây là thắt lưng nhưng siết mạnh quá cũng sẽ chết người đó!"
“Hừ". Hắn hừ lạnh một tiếng, tay càng nắm chặt hơn. Sau đó, một tay ấn đầu ta, định cuối đầu cưỡng hôn. Ta giận!!! Luôn luôn chỉ có ta là cường đạo, khi nào lại có người cường đạo ta!!!
Hoàn hảo tân dược này hiệu quả tương đối nhanh. Thừa dịp hắn hoảng hốt trong nháy mắt, nhanh chóng điểm huyệt đạo hắn, đi đến thả lên mộc tháp, nhớ lại đứa nhỏ này nhanh như vậy đã từ rừng cây chạy thoát, nên lại điểm thêm huyệt, dùng thêm dây trói.
Nhiếp Kiềm đang nằm bên kia rất thỏa đáng hừ lạnh một tiếng “Đần độn!" . Hắn còn không ngẫm lại bản thân hắn sao lại ở đây giờ này.
Ta xoa xoa thắt lưng nhìn hai bộ dạng yêu kiều trước mặt, ngày hôm nay thực sự là diễm phúc, trước tiên hưởng dụng người nào đây chứ???
Nhắm mắt lại điểm binh binh,ừ, tiện tay chỉ, là ngươi đi!!!
Tác giả :
Nhất Độ Quân Hoa