Nữ Diêm Vương: Nhà Có Thê Tử Lung Linh
Chương 75: Quỷ nguyệt
Gió lạnh thổi từng trận, người ở Lang thành đã bắt đầu nhiều hơn, sắc mặt mọi người đều không tốt lắm, người bán đồ thì quên lấy tiền, người mua đồ thì liên tiếp mua sai, trên con đường căn bản đã loạn cả lên.
Đám người Bùi Mạch Ninh khó khăn lắm mới đi ra được, vốn muốn quan sát hành động của Yêu quỷ, ai ngờ cái tên Tấn Hoài chân nhân thập phần tự tin nói Thành chủ tập họp dân chúng lại, để cho bọn họ an tâm cuộc sống của mình, nói nếu Yêu quái kia hiện thân, hắn lập tức có thể xuất chưởng thu phục.
Tấn Hoài chân nhân tuy nói là chân nhân số một số hai của Thự Lưu phái, nhưng Yêu quỷ không phải dễ dàng đối phó như thế.
Về sau ngẫu nhiên, nàng thấy được nữ nhi của Nam Lang – Nam Lâm vội vội vàng vàng từ bên trong gian phòng của Tấn Hoài chân nhân đi ra, quần áo có chút nhốn nháo lộn xộn, khuôn mặt hiện rõ sự miễn cưỡng không cam tâm, trên mặt lại có xuân sắc khó có thể che giấu.
Bùi Mạch Ninh thế mới biết rốt cuộc Nam Lãng dùng phương pháp gì khiến Tấn Hoài chân nhân đồng ý làm việc này, không nghĩ tới ông ta lại có thể làm lấy con gái của mình ra trao đổi, nhưng đại tiểu thư yêu kiều như Nam Lâm cùng Tấn Hoài chân nhân thật sự là rất xứng. Trước kia nghe nói Nam Lâm từng nuôi dưỡng tiểu bạch kiểm ở trong khuê phòng của mình, điểm ấy rất giống với Tấn Hoài chân nhân.
Yêu quỷ như đã được ăn no, gần đây không có đi ra làm xằng làm bậy, dân chúng trong thành cũng đều nhẹ nhàng thở ra, thậm chí ra ngoài sinh hoạt bình thường, Tấn Hoài chân nhân kia vẫn thập phần kiêu ngạo nói: nhất định là yêu quái kia thấy hắn đến nên sợ hãi trốn đi. Vẻ mặt kiêu ngạo đó làm Úy Kỳ Dương muốn cho hắn một tát chết. Chưa gặp qua ai có da mặt dày còn không biết xấu hổ như tên này. Con người vốn cũng không thể thay đổi được thế gian, thế gian chuyện gì cũng có.
Tháng bảy mỗi năm đều có ngày Quỷ Nguyệt, cánh cổng Quỷ giới mở ra, không ít ác quỷ được thả ra. Ngày này rất đặc thù, mỗi giờ có gió lạnh thổi qua, không ít dân chúng vì thế mà bày biện cống phẩm. Cũng chính nhờ những cống phẩm này màlưỡng giới âm dương người – quỷ bình an vô sự ở cùng nhau.
Nhưng năm nay lại bất đồng, chỉ có Bùi Mạch Ninh cùng Phong Khinh Tuyệt hiểu được, lúc này yêu quỷ nhất định sẽ xuất hiện. Chuyện hiện tại mà bọn họ phải làm là ôm cây đợi thỏ bắt cho được nó.
Gió lạnh thổi bần bật, âm phong từng trận. Gió thổi mạnh lại không có trăng, dân chúng Lang thành sớm đi vào giấc mộng đẹp, không ai trong ngày Quỷ Nguyệt này lúc đêm hôm khuya khoắt chạy ra đường.
Cách ngoại ô không xa, một chỗ trống khổng lồ, ánh trăng chiếu diệu. Theo mây đen che khuất, ánh trăng cũng biến mất không thấy.
Mà ngay lúc này, dưới mặt đất mở ra một khe rãnh, ‘loảng xoảng’ một tiếng, từng trận gió lạnh từ dưới đất toát ra, cái khe hình thành một cánh cửa có hoa văn phức tạp. Hình ảnh quỷ dị như thế thì người bình thường tuyệt đối không thể nhìn thấy .
Đột nhiên cánh cửa chậm rãi mở ra, ‘kẽo kẹt’ một tiếng chỉ thấy được trong cánh cửa lớn tối như mực, trống rỗng, dường như trong nháy mắt có thể bị trong đó hút vào, rất quỷ dị.
Tiếng “Ô ô" kèm theo gió lạnh, từng đợt tiếng la khóc quỷ dị cũng theo đó vang lên.
Âm hồn cứ một tên lại một tên tiếp theo từ trong đó phiêu đãng đi ra. Có quỷ tóc dài, có quỷ lưỡi dài, cũng có quỷ không đầu, các loại quỷ muôn hình muôn vẻ du đãng ra ngoài hấp thụ tế phẩm mà dân chúng mang đến, hưởng dụng những cống phẩm này.
Đây như là một đoàn bách quỷ dạ hành đi du ngoạn trên đường cái. Người thường nhìn thấy cũng chỉ cảm thấy từng trận tà phong thổi qua mà thôi, không thể nhìn thấy đó thực sự là một đám quỷ hồn lớn nhỏ đi lại.
Cuối hẻm có đặt một cái bàn, trên bàn bày biện ấm trà cùng điểm tâm, một bóng màu đen cùng một bóng dáng màu tím ngồi đối diện nhau tỉ mỉ thưởng thức trà, đối với đám oan hồn như không nhìn thấy.
Bùi Mạch Ninh chậm rãi nhấp một ngụm trà đã hơi nguội, có chút xoắn xuýt trừng mắt nhìn những Quỷ Hồn quay xung quanh cách bọn họ không xa, lại không dám tiếp cận bọn họ~ Chậc! Bọn chúng kéo theo âm phong khiến trà của mình nguội mất rồi!
Bị nàng trừng như vậy không ít âm hồn sợ tới mức ầm ầm ĩ ĩ bắt đầu bỏ chạy bốn phía. Không có biện pháp, mặc dù bọn chúng hù dọa được con người, nhưng đâu có thể diễu võ giương oai tương tự như vậy đối với người cai quản chúng- Diêm Vương đại nhân.
“Ha ha, đêm nay thật sự rất náo nhiệt." Phong Khinh Tuyệt tỉ mỉ đánh giá mặt từng con quỷ chung quanh, ánh mắt cẩn thận kia so với ánh mắt của Bùi Mạch Ninh còn dọa cho bọn quỷ kinh sợ hơn gấp mấy phần. Bọn chúng chỉ là du hồn muốn ra ngoài kiếm cái ăn thôi, đừng hù dọa chúng nữa có được hay không?
“Huynh đoán khi nào thì Yêu quỷ sẽ xuất hiện?" Bùi Mạch Ninh không để ý tới lời nói của Phong Khinh Tuyệt, hỏi thẳng. Nhiều oan hồn như vậy sẽ có rất nhiểu oán khí, nếu như toàn bộ bị Yêu quỷ hút đi, mỗi ngày như thế sẽ hậu hoạn vô cùng.
“Ah, huynh nghĩ cũng sắp rồi." Phong Khinh Tuyệt chậm rãi cười, lấy một khối điểm tâm bỏ vào trong miệng, nụ cười yêu nghiệt khiến cho không ít nữ quỷ nhìn thiếu chút nữa nước miếng chảy ròng, chỉ tiếc từ sớm các nàng đã không còn nước miếng.
Đang nói thì một luồng khí quen tràn ra, Bùi Mạch Ninh theo bản năng đánh chén trà trong tay ra rồi lập tức đứng dậy .
“Yêu quái, xem ngươi có thể chạy trốn đi đâu – - -" Cùng lúc đó một tiếng hét lớn cũng theo sát vang lên khiến cho người ta thình lình bị bất ngờ hơn, tiếng nói này là của Tấn Hoài chân nhân.
Bùi Mạch Ninh cùng Phong Khinh Tuyệt không khỏi liếc mắt nhìn nhau một cái. Trong mắt cả hai đều nhìn thấu sự bất đắc dĩ và phiền chán của đối phương, Tấn Hoài chân nhân đáng chết lại muốn chen vào làm cái gì?
“NGAO…OOO ô…" Tiếng kêu thê thảm của đám quỷ hồn ban đêm nghe phá lệ thấm vào người, mở miệng một tiếng như nuốt hết. Lập tức tất cả âm hồn bắt đầu loạn lên, không nghĩ tới mỗi năm một lần ‘ngày ra ngoài’ sẽ trở thành ác mộng của bọn họ. Tuy bọn chúng là oan hồn, ai cũng nghĩ chỉ có bọn họ đi hại người khác, nhưng cũng có thứ mà chúng kiêng kị. Trước mắt không phải yêu quỷ kia chính là minh chứng sống động hay sao?
Vẫn giống như lần đã nhìn thấy ở đỉnh Tử Vi Sơn vậy, cả thân hình hắn đều được bao phủ ở trong một đám sương mù màu đen, chỉ có cặp mắt màu lửa đỏ ở trong đêm đen sáng rực như lửa. Đó là hình thái của Quỷ Hồn hòa hợp với lực lượng của Yêu Vương.
Cặp mắt màu đỏ vô cùng âm ngoan cùng sát khí, mở miệng một cái đã nuốt sống một đám oan hồn. Cảm giác tràn đầy này khiến nó rung lên, thiếu chút nữa hưng phấn đến nổi đại khai sát giới. Mỗi năm một lần khiến cho nó hưng phấn dị thường, chỉ cần nó hấp thu hoàn toàn lực lượng thì nhất định có thể cứu được vị phụ thân chưa từng gặp mặt của nó ra ngoài. Đến lúc đó phụ tử hai người liên thủ…………Khà khà…..
Cặp mắt màu đỏ hiện lên ý cười âm ngoan, nó rất chờ mong đến ngày đó.
Đám người Bùi Mạch Ninh khó khăn lắm mới đi ra được, vốn muốn quan sát hành động của Yêu quỷ, ai ngờ cái tên Tấn Hoài chân nhân thập phần tự tin nói Thành chủ tập họp dân chúng lại, để cho bọn họ an tâm cuộc sống của mình, nói nếu Yêu quái kia hiện thân, hắn lập tức có thể xuất chưởng thu phục.
Tấn Hoài chân nhân tuy nói là chân nhân số một số hai của Thự Lưu phái, nhưng Yêu quỷ không phải dễ dàng đối phó như thế.
Về sau ngẫu nhiên, nàng thấy được nữ nhi của Nam Lang – Nam Lâm vội vội vàng vàng từ bên trong gian phòng của Tấn Hoài chân nhân đi ra, quần áo có chút nhốn nháo lộn xộn, khuôn mặt hiện rõ sự miễn cưỡng không cam tâm, trên mặt lại có xuân sắc khó có thể che giấu.
Bùi Mạch Ninh thế mới biết rốt cuộc Nam Lãng dùng phương pháp gì khiến Tấn Hoài chân nhân đồng ý làm việc này, không nghĩ tới ông ta lại có thể làm lấy con gái của mình ra trao đổi, nhưng đại tiểu thư yêu kiều như Nam Lâm cùng Tấn Hoài chân nhân thật sự là rất xứng. Trước kia nghe nói Nam Lâm từng nuôi dưỡng tiểu bạch kiểm ở trong khuê phòng của mình, điểm ấy rất giống với Tấn Hoài chân nhân.
Yêu quỷ như đã được ăn no, gần đây không có đi ra làm xằng làm bậy, dân chúng trong thành cũng đều nhẹ nhàng thở ra, thậm chí ra ngoài sinh hoạt bình thường, Tấn Hoài chân nhân kia vẫn thập phần kiêu ngạo nói: nhất định là yêu quái kia thấy hắn đến nên sợ hãi trốn đi. Vẻ mặt kiêu ngạo đó làm Úy Kỳ Dương muốn cho hắn một tát chết. Chưa gặp qua ai có da mặt dày còn không biết xấu hổ như tên này. Con người vốn cũng không thể thay đổi được thế gian, thế gian chuyện gì cũng có.
Tháng bảy mỗi năm đều có ngày Quỷ Nguyệt, cánh cổng Quỷ giới mở ra, không ít ác quỷ được thả ra. Ngày này rất đặc thù, mỗi giờ có gió lạnh thổi qua, không ít dân chúng vì thế mà bày biện cống phẩm. Cũng chính nhờ những cống phẩm này màlưỡng giới âm dương người – quỷ bình an vô sự ở cùng nhau.
Nhưng năm nay lại bất đồng, chỉ có Bùi Mạch Ninh cùng Phong Khinh Tuyệt hiểu được, lúc này yêu quỷ nhất định sẽ xuất hiện. Chuyện hiện tại mà bọn họ phải làm là ôm cây đợi thỏ bắt cho được nó.
Gió lạnh thổi bần bật, âm phong từng trận. Gió thổi mạnh lại không có trăng, dân chúng Lang thành sớm đi vào giấc mộng đẹp, không ai trong ngày Quỷ Nguyệt này lúc đêm hôm khuya khoắt chạy ra đường.
Cách ngoại ô không xa, một chỗ trống khổng lồ, ánh trăng chiếu diệu. Theo mây đen che khuất, ánh trăng cũng biến mất không thấy.
Mà ngay lúc này, dưới mặt đất mở ra một khe rãnh, ‘loảng xoảng’ một tiếng, từng trận gió lạnh từ dưới đất toát ra, cái khe hình thành một cánh cửa có hoa văn phức tạp. Hình ảnh quỷ dị như thế thì người bình thường tuyệt đối không thể nhìn thấy .
Đột nhiên cánh cửa chậm rãi mở ra, ‘kẽo kẹt’ một tiếng chỉ thấy được trong cánh cửa lớn tối như mực, trống rỗng, dường như trong nháy mắt có thể bị trong đó hút vào, rất quỷ dị.
Tiếng “Ô ô" kèm theo gió lạnh, từng đợt tiếng la khóc quỷ dị cũng theo đó vang lên.
Âm hồn cứ một tên lại một tên tiếp theo từ trong đó phiêu đãng đi ra. Có quỷ tóc dài, có quỷ lưỡi dài, cũng có quỷ không đầu, các loại quỷ muôn hình muôn vẻ du đãng ra ngoài hấp thụ tế phẩm mà dân chúng mang đến, hưởng dụng những cống phẩm này.
Đây như là một đoàn bách quỷ dạ hành đi du ngoạn trên đường cái. Người thường nhìn thấy cũng chỉ cảm thấy từng trận tà phong thổi qua mà thôi, không thể nhìn thấy đó thực sự là một đám quỷ hồn lớn nhỏ đi lại.
Cuối hẻm có đặt một cái bàn, trên bàn bày biện ấm trà cùng điểm tâm, một bóng màu đen cùng một bóng dáng màu tím ngồi đối diện nhau tỉ mỉ thưởng thức trà, đối với đám oan hồn như không nhìn thấy.
Bùi Mạch Ninh chậm rãi nhấp một ngụm trà đã hơi nguội, có chút xoắn xuýt trừng mắt nhìn những Quỷ Hồn quay xung quanh cách bọn họ không xa, lại không dám tiếp cận bọn họ~ Chậc! Bọn chúng kéo theo âm phong khiến trà của mình nguội mất rồi!
Bị nàng trừng như vậy không ít âm hồn sợ tới mức ầm ầm ĩ ĩ bắt đầu bỏ chạy bốn phía. Không có biện pháp, mặc dù bọn chúng hù dọa được con người, nhưng đâu có thể diễu võ giương oai tương tự như vậy đối với người cai quản chúng- Diêm Vương đại nhân.
“Ha ha, đêm nay thật sự rất náo nhiệt." Phong Khinh Tuyệt tỉ mỉ đánh giá mặt từng con quỷ chung quanh, ánh mắt cẩn thận kia so với ánh mắt của Bùi Mạch Ninh còn dọa cho bọn quỷ kinh sợ hơn gấp mấy phần. Bọn chúng chỉ là du hồn muốn ra ngoài kiếm cái ăn thôi, đừng hù dọa chúng nữa có được hay không?
“Huynh đoán khi nào thì Yêu quỷ sẽ xuất hiện?" Bùi Mạch Ninh không để ý tới lời nói của Phong Khinh Tuyệt, hỏi thẳng. Nhiều oan hồn như vậy sẽ có rất nhiểu oán khí, nếu như toàn bộ bị Yêu quỷ hút đi, mỗi ngày như thế sẽ hậu hoạn vô cùng.
“Ah, huynh nghĩ cũng sắp rồi." Phong Khinh Tuyệt chậm rãi cười, lấy một khối điểm tâm bỏ vào trong miệng, nụ cười yêu nghiệt khiến cho không ít nữ quỷ nhìn thiếu chút nữa nước miếng chảy ròng, chỉ tiếc từ sớm các nàng đã không còn nước miếng.
Đang nói thì một luồng khí quen tràn ra, Bùi Mạch Ninh theo bản năng đánh chén trà trong tay ra rồi lập tức đứng dậy .
“Yêu quái, xem ngươi có thể chạy trốn đi đâu – - -" Cùng lúc đó một tiếng hét lớn cũng theo sát vang lên khiến cho người ta thình lình bị bất ngờ hơn, tiếng nói này là của Tấn Hoài chân nhân.
Bùi Mạch Ninh cùng Phong Khinh Tuyệt không khỏi liếc mắt nhìn nhau một cái. Trong mắt cả hai đều nhìn thấu sự bất đắc dĩ và phiền chán của đối phương, Tấn Hoài chân nhân đáng chết lại muốn chen vào làm cái gì?
“NGAO…OOO ô…" Tiếng kêu thê thảm của đám quỷ hồn ban đêm nghe phá lệ thấm vào người, mở miệng một tiếng như nuốt hết. Lập tức tất cả âm hồn bắt đầu loạn lên, không nghĩ tới mỗi năm một lần ‘ngày ra ngoài’ sẽ trở thành ác mộng của bọn họ. Tuy bọn chúng là oan hồn, ai cũng nghĩ chỉ có bọn họ đi hại người khác, nhưng cũng có thứ mà chúng kiêng kị. Trước mắt không phải yêu quỷ kia chính là minh chứng sống động hay sao?
Vẫn giống như lần đã nhìn thấy ở đỉnh Tử Vi Sơn vậy, cả thân hình hắn đều được bao phủ ở trong một đám sương mù màu đen, chỉ có cặp mắt màu lửa đỏ ở trong đêm đen sáng rực như lửa. Đó là hình thái của Quỷ Hồn hòa hợp với lực lượng của Yêu Vương.
Cặp mắt màu đỏ vô cùng âm ngoan cùng sát khí, mở miệng một cái đã nuốt sống một đám oan hồn. Cảm giác tràn đầy này khiến nó rung lên, thiếu chút nữa hưng phấn đến nổi đại khai sát giới. Mỗi năm một lần khiến cho nó hưng phấn dị thường, chỉ cần nó hấp thu hoàn toàn lực lượng thì nhất định có thể cứu được vị phụ thân chưa từng gặp mặt của nó ra ngoài. Đến lúc đó phụ tử hai người liên thủ…………Khà khà…..
Cặp mắt màu đỏ hiện lên ý cười âm ngoan, nó rất chờ mong đến ngày đó.
Tác giả :
Bắc Li Dạ