Nữ Đế Giá Đáo Cường Thế Liêu (Từ Thế Giới 5)
Chương 325-326

Nữ Đế Giá Đáo Cường Thế Liêu (Từ Thế Giới 5)

Chương 325-326

325 (21)


"Tình Lam không phải người ngoài, nàng sẽ không nói chuyện này ra ngoài."

Tiêu Phượng Đình lời còn chưa có nói xong, đã bị Phong Hoa đánh gãy.

Tình Lam là nha hoàng hồi môn của Khương Tự Cẩm, từ nhỏ đã đi theo nàng, có thể nói cô ấy vô cùng trung thành và tận tâm.

Nghe thấy Phong Hoa thế nhưng lo lắng bênh vực cung nữ kia như thế, một bộ dáng muốn cùng hắn tranh cãi, biểu tình rất quật cường.

Tiêu Phượng Đình trong lòng bực bội, thanh âm trở nên lạnh lẽo, che giấu một tia tàn nhẫn.

"Bổn vương mặc kệ nàng ta có bao nhiêu trung thành, dù sao chỉ có người chết mới có thể vĩnh viễn bảo vệ bí mật."

"Nếu còn muốn giữ cái đầu cho nha hoàng kia, ngươi tốt nhất bỏ qua cái ý niệm này ngay lập tức cho bổn vương."

"Bổn vương chỉ hứa hẹn giữ được một đời vinh hoa cho Thái Hậu Hoàng triều Đại Hạ là ngươi, ta còn chưa có nói qua, sẽ không gϊếŧ một ả nô tỳ."


Không sai, chính là như vậy.

Nhiếp Chính Vương điện hạ ở trong lòng đối với chính mình nói như thế.

Phong Hoa trên mặt ủi xìu xuống, trong lòng cười mà không nói.

Tấm tắc.

Rõ ràng do du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của chính mình quấy phá, còn không phải sao?

Nàng cố ý làm bộ khó xử nói: "Vậy lần này chỉ có thể nhờ Vương gia hỗ trợ, chính là..."

"Bổn vương sẽ phụ trách đến cùng." Tiêu Phượng Đình mày cũng không nhướn một cái, không cần nghĩ ngợi lập tức trả lời.

"Vậy liền đa tạ Vương gia."

Làn da thiếu nữ trắng muốn phát sáng, ngọc thể ngang dọc nằm ở trên giường phượng, cơ thể oánh bạch mềm mại bị hắn nhìn không sót một cái không, khuôn mặt xinh đẹp, răng trắng cắn cắn trên môi đỏ nhẹ giọng nói lời cảm tạ.

Phá lệ nhiếp hồn đoạt phách.

Thu liễm những suy nghĩ lung tung rối loạn trong lòng, Tiêu Phượng Đình hít thật sâu một hơi, bình phục xao động dưới hạ thể cùng trận khô nóng lan tràn khắp người.


Tuy rằng, sự tình sắp phát sinh kế tiếp đây, tuyệt đối sẽ làm bộ dáng giả vờ tình tĩnh hiện tại của hắn... kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Bàn tay cân xứng đeo nhẫn ban chỉ xanh biếc với những ngón tay nhỏ dài thanh mỹ, khẽ vặn mở hộp bạc nho nhỏ chứa cao hoa hồng trên tay. Lấy ra một chút cao hoa hồng sáng bóng, tản ra nhàn nhạt mùi hương hoa hồng, đầu ngón tay có chút mát lạnh do trong cao có một chút bạc hà.

Mặt khác tay kia hơi hơi tách ra hai chân dài trắng trẻo của thiếu nữ...

Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xao hơi hơi nhăn lại, đôi mày tinh xảo nhíu chặt, thấp giọng nói một chữ: "Đau."

"... Để ta nhẹ một chút."

Tiêu Phượng Đình yết hầu hơi hơi lăn lộn, tiếng nói hoa diễm mát lạnh lại hơi hơi khàn khan mất tiếng.

Xưng hô với nàng, đã không tự giác chuyển từ ' bổn vương ' thành  ' ta '.


Trong vô tình, quan hệ giữa hai người lập tức bị kéo gần hơn rất nhiều.

Cặp mắt đen thẫm kia càng ngày càng sâu hơn, nhiễm một tầng dục niệm đáng ngờ, gương mặt tuyệt thế, trắng nõn tinh xảo hiện lên một mảng đỏ tươi xinh đẹp vô cùng.

( đây là đang nói Nhiếp Chính Vương á nha há há cho chừa)

Tỉ mỉ, đem một chút cao trên đầu ngón tay xoa xoa cho nàng.

Trên trán trơn bóng hoàn mĩ của vị Nhiếp Chính Vương nọ, chảy ra từng giọt mồ hôi lấm lấm.

Trong đó có một viên, từ khuôn mặt nghiêng tinh xảo từ chút từ chút một, chậm rãi chảy xuống cái cằm nhọn kia.

Cuối cùng, không một tiếng động nhỏ giọt trên hàng lông mi dày đặc và đen thui như lông của thiếu nữ dưới thân.

Tựa, nước mắt lập loè trong suốt của nàng.

681 words.


326 (22)


Một hồi hương diễm tra tấn, rốt cuộc cũng kết thúc...

Tiêu Phượng Đình trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi, hắn chưa bao giờ biết, trên đời này thế nhưng có chuyện có thể làm hắn bị dày vò đến tận cùng như vậy.

Bộ vị nào đó dâng lên từng hồi xao động, may mắn có quần áo to rộng che lấp.

Nam tử cẩm bào tím thẫm bất động thanh sắc dời đi ánh mắt, cưỡng chế chính mình không tiếp tục nhìn ngắm ngọc thể ngang dọc hương diễm vô cùng của mỹ nhân trên giường phượng, để tránh thứ dưới vạt áo tím lại càng thêm lặng yên đứng thẳng.

Thoáng nhìn thấy vành tai vốn trắng nõn của hắn hiện tại đã đỏ đến nhỏ máu, lảnh lặng hiển lộ trong đáy mắt Phong Hoa.

Âm thanh hoa diễm mát lạnh đã hoàn toàn rút đi, hiện tại giọng nói của người nào đó lộ ra chút lười biếng, trở nên trầm thấp, khàn khàn đầy mị hoặc.


"Đem xiêm y mặc vào."

Phong Hoa cả người mềm mại không có sức lực, tựa như vừa mới trải qua một hồi tình sự, ngay cả một ngón tay đều lười nhác không  muốn động đậy.

Vì thế, nàng nói: "Còn phải nhờ Vương gia giúp ta mặc lại một chút nha."

Một câu dễ như trở bàn tay gợi lên ngọn lửa nóng bỏng trong cơ thể mà Tiêu Phượng Đình thật vất vả lắm mới âm thầm áp xuống được.

Giống như đốm lửa thiêu đốt thảo nguyên, nháy mắt một phát không thể vãn hồi.

Tiêu Phượng Đình bỗng nhiên nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của thiếu nữ, khinh khinh xảo xảo một tay đem nàng kéo lại đây, ngã vào trong lòng ngực chính mình.

Bàn tay mới vừa rồi còn bôi thuốc cho nơi bí ẩn của thiếu nữ vẫn còn lây dính một chút bóng bẩy nhè nhẹ dâm mĩ. Ngón tay nhỏ dài thon gọn như cũ nhẹ nhàng nhéo nhéo cái cằm tinh xảo của  Phong Hoa, ngữ khí trầm trầm đầy nguy hiểm nói:


"Khương Tự Cẩm, ngươi thật là lớn mật, thế nhưng còn muốn bổn vương tiếp tục hầu hạ ngươi sao! Hả?"

Phong Hoa một chút cũng không có đem mỗ Nhiếp Chính Vương đang giận tái mặt, cùng ánh mắt nguy hiểm của hắn để vào trong mắt, ngữ điệu lười biếng không chút để ý nói: "Ngô, Vương gia không muốn giúp, ta liền gọi Tình Lam tiến vào nha."

Dứt lời.

Ngón tay nắm cằm nàng đột nhiên căng thẳng.

Nghe ngữ khí như vậy của nàng, một chút tức giận trong Tiêu Phượng Đình cũng phai nhạt không ít, bất quá một lát sau khóe môi diễm sắc bỗng nhiên hơi hơi cong lên: "... Ngươi thật ra có thể kêu một cái thử xem, xem nha đầu Tình Lam kia, có dám tiến vào hay không?"

Tấm tắc.

Quá ngạo kiều lại mang ngữ khí đắc ý không ít nha.

Ấu trĩ.

Phong Hoa ở trong lòng âm thầm xem thường người nào đó, chỉ cảm thấy bề ngoài hắn ưu nhã tuyệt mỹ, nhưng bản tính quá ấu trĩ đi thôi.


Nhưng trong miệng còn phải ôn tồn dỗ dành: "Này cũng không được, kia cũng không được, xin hỏi Vương gia muốn như thế nào?"

Tiêu Phượng Đình nhỏ đến khó phát hiện ' hừ ' một tiếng, nói: "Sai sử bổn vương làm việc, thì phải trả giá đại giới."

"... Đại giới?"

Môi đỏ cong cong, nhẹ nhàng lặp lại hai chữ này.

Làn da trắng tuyết, gương mặt nõn nà muốn phát sáng của thiếu nữ, bỗng nhiên nhe răng cười cười, sóng mắt lưu chuyển quang mang bắn ra bốn phía, ẩn chứa hương vị nhiếp hồn đoạt phách.

Dưới ánh mắt đen lánh sâu thẳm của Tiêu Phượng Đình, cánh tay ngọc ngà nhỏ dài vươn ra, câu lấy cổ hắn, hơi hơi ngẩng đầu lên, ở trên khóe môi mỏng đang mím lại của người nào đó nhanh và chuẩn xác để lại một cái hôn.

Sau khi thối lui, rạng rỡ cười hỏi:

"Không biết Vương gia cảm thấy... Cái đại giới nay, đủ chưa nha?"
Không đủ.

Làm sao có thể đủ nhanh như thế chứ.

Tiêu Phượng Đình không có trả lời, ánh mắt nóng rực lên, con ngươi đen đắc đảo đảo trong mắt hình như có ngọn lửa đỏ tươi đang lập loè nhảy lên.

Trầm mặc không tiếng động như đang biểu đạt bất mãn với cái đại giới không đủ " đại" của nàng...

Thiếu nữ bỗng nhiên thở dài, ghé sát vào vành tai của nam nhân kia, thanh âm mang theo một mạt khiêu khích nói: "Nếu có thể, ta thật ra cũng muốn hiến thân tới, chính là... còn đang bị thương nha."

"..."

Yêu tinh!

Tiêu Phượng Đình trong lòng rủa thầm một tiếng, cuối cùng vẫn nhịn không được, buông xuống mấy cái nguyên tắc cao ngạo cùng bảo thủ của mình, giơ tay chế trụ đầu nhỏ của thiếu nữ, hung hăng mà "hái " cái môi đỏ như anh đào không lúc nào không dụ hoặc hắn...

Lúc này bên ngoài điện, bỗng nhiên rất xa truyền đến âm thanh lanh lảnh của thái giám thông báo ——
"Hoàng Thượng giá lâm!"

871 words.

5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại