Nữ Dâm Tặc Háo Sắc
Chương 46
Tử Uyển cau mày lạnh mặt nói: “Nương, con tuyệt đối sẽ không gả cho sư huynh!"
“Nương là vì muốn tốt cho con, dâm tặc có cái gì tốt, không chừng bên ngoài hắn đã có không ít nữ nhân rồi! Con gả cho sư huynh con, nhất định hắn sẽ đối xử với con thật tốt!" Lâm Thanh Nghiên hận thiết bất thành cương* nói.
* chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn)
“Nương không phải con, làm sao biết con yêu ai?" Tử Uyển bi thương nói, từ nhỏ đến lớn, Lâm Thanh Nghiên luôn luôn tự cho rằng đều mang đến thứ tốt nhất cho nàng, lại chưa bao giờ hỏi nàng có muốn hay không. Nhớ tới Cuồng Nguyệt, nàng lại nghĩ đến xác thực nàng còn có những nữ nhân khác, thế nhưng cùng các nàng ở chung, nàng không còn lặng lẽ như trước, nàng có hạnh phúc, lại có hy vọng, có người yêu quan tâm và bảo vệ.
“Mặc kệ thế nào, ba ngày sau con phải thành thân cho ta, về phần đứa bé kia, ta và Phó Quân đã nói qua, hắn nói hắn nguyện ý xem như hài tử của mình, con chờ làm tân nương đi!" Lâm Thanh Nghiên dứt khoát nói.
“Nương, vì sao người phải ép con chứ? Nếu như người nhất định phải kiên trì như vậy, như vậy ba ngày sau, hôn lễ sẽ không có tân nương, người nhận được chính là thi thể của nữ nhi." Tử Uyển đau lòng nói.
Lâm Thanh Nghiên khiếp sợ nhìn Tử Uyển, hài tử này từ nhỏ chưa từng ngỗ nghịch như thế, hôm nay dĩ nhiên lấy cái chết áp chế mình. Xem ra Cuồng Dã Môn không có gì tốt, một Cuồng Nhân hủy hoại bản thân mình, một Cuồng Nguyệt làm hại duy nhất nữ nhi của mình!
Để phòng ngừa Tử Uyển làm ra chuyện điên rồ, Lâm Thanh Nghiên cho nàng dùng nhuyễn cốt dược, để nàng không thể làm gì, như vậy Tử Uyển liền không có cách thương tổn bản thân!
Ba ngày rất nhanh đã tới, trên đại sảnh, Phó Quân hưng phấn tha thiết mong chờ tân nương, mà vẻ mặt của Lâm Thanh Nghiên thì lại lạnh tanh ngồi cao đường. Tử Uyển mang khăn voan đỏ được hai nha hoàn dìu vào.
Hỉ nương nhìn một đôi tân nhân đã đứng ngay ngắn liền muốn bắt đầu hành lẽ, vừa lên tiếng nói: “Nhất bái thiên địa!" đã bị một tiếng “Chờ đã" phía ngoài cắt đứt!
Chỉ thấy Cuồng Nguyệt nghênh ngang chạy đến, nhìn thấy Tử Uyển một thân hỉ phục, tức giận nói: “Lão thái bà ngươi được lắm, lão bà của ta còn chưa mặc y phục tân nương vì ta, ngươi lại để cho nàng mặc nó vì tên xú nam nhân này! Ta cho ngươi biết, ta rất không vui, hậu quả rất nghiêm trọng!" nói xong cũng không để ý sắc mặt chuyển xanh của Lâm Thanh Nghiên, nhìn ra phía ngoài kêu lên: “Lão già chết tiệt kia, ngươi còn không vào dạy dỗ bà nương nhà ngươi! Nàng đối xử với lão bà của ta như thế, muốn ta đau lòng chết a!"
Lâm Thanh Nghiên nghe vậy kinh hãi, mở to mắt nhìn cửa, chỉ thấy Cuồng Nhân vẫn anh tuấn như trước cười hì hì đi vào, ngại ngùng nhìn mình nói: “Thanh Nghiên, đã lâu không gặp!"
Lâm Thanh Nghiên giật mình ngồi tại chỗ, thật lâu không nói nên lời, trong mắt lệ quang chợt lóe. Tử Uyển toàn thân mềm nhũn, nghe được thanh âm của Cuồng Nguyệt, trong lòng mừng như điên, thế nhưng bất đắc dĩ toàn thân vô lực, vẫn phải dựa vào nha hoàn đến đỡ, Cuồng Nguyệt thấy Tử Uyển ngay cả đứng đều phải dựa vào người khác, trong lòng càng đau.
Nàng một tay ôm lấy Tử Uyển, hung hăng liếc mắt trừng Phó Quân, mà Phó Quân thì bị trận thế này làm cho sửng sốt, mãi đến khi tân nương của hắn bị người ôm đi, hắn mới kịp phản ứng ra tay tấn công Cuồng Nguyệt, Cuồng Nhân vội vã xuất thủ chặn hắn lại, ý bảo Cuồng Nguyệt đi trước.
Cuồng Nguyệt cũng không khách khí, trực tiếp ôm Tử Uyển lão bà nhanh chóng bỏ đi!
“Nương là vì muốn tốt cho con, dâm tặc có cái gì tốt, không chừng bên ngoài hắn đã có không ít nữ nhân rồi! Con gả cho sư huynh con, nhất định hắn sẽ đối xử với con thật tốt!" Lâm Thanh Nghiên hận thiết bất thành cương* nói.
* chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn)
“Nương không phải con, làm sao biết con yêu ai?" Tử Uyển bi thương nói, từ nhỏ đến lớn, Lâm Thanh Nghiên luôn luôn tự cho rằng đều mang đến thứ tốt nhất cho nàng, lại chưa bao giờ hỏi nàng có muốn hay không. Nhớ tới Cuồng Nguyệt, nàng lại nghĩ đến xác thực nàng còn có những nữ nhân khác, thế nhưng cùng các nàng ở chung, nàng không còn lặng lẽ như trước, nàng có hạnh phúc, lại có hy vọng, có người yêu quan tâm và bảo vệ.
“Mặc kệ thế nào, ba ngày sau con phải thành thân cho ta, về phần đứa bé kia, ta và Phó Quân đã nói qua, hắn nói hắn nguyện ý xem như hài tử của mình, con chờ làm tân nương đi!" Lâm Thanh Nghiên dứt khoát nói.
“Nương, vì sao người phải ép con chứ? Nếu như người nhất định phải kiên trì như vậy, như vậy ba ngày sau, hôn lễ sẽ không có tân nương, người nhận được chính là thi thể của nữ nhi." Tử Uyển đau lòng nói.
Lâm Thanh Nghiên khiếp sợ nhìn Tử Uyển, hài tử này từ nhỏ chưa từng ngỗ nghịch như thế, hôm nay dĩ nhiên lấy cái chết áp chế mình. Xem ra Cuồng Dã Môn không có gì tốt, một Cuồng Nhân hủy hoại bản thân mình, một Cuồng Nguyệt làm hại duy nhất nữ nhi của mình!
Để phòng ngừa Tử Uyển làm ra chuyện điên rồ, Lâm Thanh Nghiên cho nàng dùng nhuyễn cốt dược, để nàng không thể làm gì, như vậy Tử Uyển liền không có cách thương tổn bản thân!
Ba ngày rất nhanh đã tới, trên đại sảnh, Phó Quân hưng phấn tha thiết mong chờ tân nương, mà vẻ mặt của Lâm Thanh Nghiên thì lại lạnh tanh ngồi cao đường. Tử Uyển mang khăn voan đỏ được hai nha hoàn dìu vào.
Hỉ nương nhìn một đôi tân nhân đã đứng ngay ngắn liền muốn bắt đầu hành lẽ, vừa lên tiếng nói: “Nhất bái thiên địa!" đã bị một tiếng “Chờ đã" phía ngoài cắt đứt!
Chỉ thấy Cuồng Nguyệt nghênh ngang chạy đến, nhìn thấy Tử Uyển một thân hỉ phục, tức giận nói: “Lão thái bà ngươi được lắm, lão bà của ta còn chưa mặc y phục tân nương vì ta, ngươi lại để cho nàng mặc nó vì tên xú nam nhân này! Ta cho ngươi biết, ta rất không vui, hậu quả rất nghiêm trọng!" nói xong cũng không để ý sắc mặt chuyển xanh của Lâm Thanh Nghiên, nhìn ra phía ngoài kêu lên: “Lão già chết tiệt kia, ngươi còn không vào dạy dỗ bà nương nhà ngươi! Nàng đối xử với lão bà của ta như thế, muốn ta đau lòng chết a!"
Lâm Thanh Nghiên nghe vậy kinh hãi, mở to mắt nhìn cửa, chỉ thấy Cuồng Nhân vẫn anh tuấn như trước cười hì hì đi vào, ngại ngùng nhìn mình nói: “Thanh Nghiên, đã lâu không gặp!"
Lâm Thanh Nghiên giật mình ngồi tại chỗ, thật lâu không nói nên lời, trong mắt lệ quang chợt lóe. Tử Uyển toàn thân mềm nhũn, nghe được thanh âm của Cuồng Nguyệt, trong lòng mừng như điên, thế nhưng bất đắc dĩ toàn thân vô lực, vẫn phải dựa vào nha hoàn đến đỡ, Cuồng Nguyệt thấy Tử Uyển ngay cả đứng đều phải dựa vào người khác, trong lòng càng đau.
Nàng một tay ôm lấy Tử Uyển, hung hăng liếc mắt trừng Phó Quân, mà Phó Quân thì bị trận thế này làm cho sửng sốt, mãi đến khi tân nương của hắn bị người ôm đi, hắn mới kịp phản ứng ra tay tấn công Cuồng Nguyệt, Cuồng Nhân vội vã xuất thủ chặn hắn lại, ý bảo Cuồng Nguyệt đi trước.
Cuồng Nguyệt cũng không khách khí, trực tiếp ôm Tử Uyển lão bà nhanh chóng bỏ đi!
Tác giả :
Dã Nhân Bất Lưu Danh