Nữ Dâm Tặc Háo Sắc
Chương 18
Buổi tối, Cuồng Nguyệt nghênh ngang vào phòng của Đỗ Tư Nhiên, Đỗ Tư Nhiên trừng mắt nhìn tên kiêu ngạo kia, nàng đúng là càng ngày càng không sợ mình!
Cuồng Nguyệt da mặt dày tuy rằng trả qua một phen tranh chấp buổi trưa, lại không muốn bỏ đi thành quả nhiều ngày qua của mình, mắt thấy Đỗ Tư Nhiên đã quỳ dưới váy* nàng, nàng làm sao có thể bởi vì những cãi nhau này mà buông tay chứ!
*yêu, thương, rơi vào lưới tình, bla bla
“Ngươi tới làm cái gì?" Đỗ Tư Nhiên đè nén tâm tình phức tạp trong lòng lạnh lùng hỏi.
“Đương nhiên là đến ngủ, nếu không thì đến làm cái gì?" Cuồng Nguyệt đi tới phía sau ôm cổ nàng. Đỗ Tư Nhiên không có phòng bị làm sao cũng không nghĩ tới Cuồng Nguyệt to gan như vậy, sau khi phản ứng mới liều mạng giãy dụa.
“Lẽ nào ngươi lại muốn..." trong lúc Đỗ Tư Nhiên hai tay bị nàng kiềm hãm tức giận mà nói.
“Hiểu lầm hiểu lầm, chẳng qua là ta cùng nàng ngủ, nàng kích động như vậy làm gì? Ngoan ngoãn không nên phản kháng, ta cũng sẽ không đối với nàng như vậy." Cuồng Nguyệt cười gian nói.
Cả người Đỗ Tư Nhiên bị nàng kéo vào trong lòng, sau đó bị ôm không thể nhúc nhích, cuối cùng phải buông tha, nàng căm tức nhìn Cuồng Nguyệt nói “Ta nhìn lầm ngươi!"
“Tư Nhiên, tuy rằng ta không biết vì sao nàng tức giận như vậy, thế nhưng, ta hiện tại mệt chết đi, chúng ta đi ngủ sớm một chút đi nha! Ngày mai ta làm canh mộc nhĩ cho nàng uống, hy vọng ngày mai trả lại cho ta một Tư Nhiên ôn nhu, hắc hắc!" nàng nói xong liền hôn đôi môi đỏ mọng của Đỗ Tư Nhiên một chút, sau đó mới hài lòng ngủ.
Đỗ Tư Nhiên bất đắc dĩ nhắm mắt lại, lười cùng nàng tiếp tục ầm ĩ. Bất quá ngủ ở trong lòng của nàng, thực sự rất ấm áp, rất thoải mái. (em này tsun quá:)))
====================
̀n heo?!
Trải qua cả đêm ôm nhau, Đỗ Tư Nhiên không có tức giận như ngày hôm qua, nàng cũng không thể tức giận, bởi vì nàng phải bận rộn làm việc của mình.
Gần đây trong thôn có người bị ám sát, nàng làm tuần phủ nên đứng ra giải quyết, phải bắt được hung thủ.
Cuồng Nguyệt thì sao, thoải mái hơn nhiều, cầm quyển Danh hoa lục tinh xảo kia, nhìn tới nhìn lui, làm sao mình mới thành công bắt được người kế tiếp đây, nàng cau mày một cái, nếu như bị sư phụ biết, nhất định sẽ bị mắng một trận. Nàng suy nghĩ làm sao mới có thể tiếp tục hái hoa đây chứ? Trách không được sư phụ nói dâm tặc tuyệt đối không thể bị con mồi của mình dây dưa, bằng không thì không làm được một tên dâm tặc thành công. Nhưng mà bây giờ nếu mình đã đáp ứng yêu cầu của Lục Tâm Doanh và Đỗ Tư Nhiên, thì làm sao có thể nói không giữ lời chứ? Đang đau đầu thì thấy Lục Tâm Doanh bưng nhất chung vật gì đó tiến đến.
“Tiểu Nguyệt, đến đây, đây là tự tay ta đôn cho ngươi canh sườn lợn, ngươi tới nếm thử." Lục Tâm Doanh vui vẻ đem chung để lên bàn, lôi kéo tay của Cuồng Nguyệt.
“Ừ, được!" Cuồng Nguyệt thấy vẻ mặt chờ mong của Lục Tâm Doanh, liền giả bộ vội vàng bưng canh lên uống, vừa vào miệng thiếu chút nữa một phun ra ngoài, cái này là mùi vị gì a, đảo mắt liếc nhìn Lục Tâm Doanh, thấy bộ dáng nàng đợi mình ca ngợi, cố nén cảm giác buồn nôn đem canh nuốt xuống, sau đó nín thở nuốt hết một chung canh.
“Thế nào? Uống ngon không?" Lục Tâm Doanh vừa thấy nàng bỏ chung canh xuống liền nín thở hỏi.
“Ngon, Tâm Doanh đôn làm sao có thể không thể uống chứ. Không ngờ Tâm Doanh một tài nữ còn lại là cao thủ nấu ăn nha, sau này ta thật có phúc!" thầm nghĩ: Nương a, trên trời phù hộ, Tâm Doanh sau này đừng vào phòng bếp nữa. Hu hu, Tâm Doanh nàng chỉ cần tú sắc khả cơm là được, không cần nấu cho ta ăn. Che lại dạ dày không thoải mái, thiên, sẽ không xui xẻo như vậy chứ?
Lục Tâm Doanh nghe nàng ca ngợi có chút đỏ mặt, ngượng ngập nói “Nếu như Tiểu Nguyệt thích, ta sau này mỗi ngày đều đôn cho ngươi."
“Đừng!" Cuồng Nguyệt nhịn đau vội vã cự tuyệt, đừng a! Thấy vẻ mặt của Lục Tâm Doanh bi thương liền vội vã giải thích “Không phải là ta không thích canh của nàng, chỉ là nàng là một thiên kim tiểu thư, năm ngón tay không dính nước, ta làm sao cam lòng khiến nàng mỗi ngày ở trong phòng bếp chứ? Ngoan, nàng chỉ cần ngoan ngoãn làm Tâm Doanh của ta thì tốt rồi, ăn uống cái gì đều để ta làm cho." Vẻ mặt Cuồng Nguyệt thành khẩn nói, làm sao có thể không thành khẩn, nàng là thật rất không muốn uống một chung canh nào do Tâm Doanh làm nữa, tuy nói canh tình yêu ngàn vàng khó mua, thế nhưng nàng cho rằng không nên giết chết dạ dày của mình.
Lục Tâm Doanh vẻ mặt cảm động nhìn Cuồng Nguyệt, nàng chỉ biết Cuồng Nguyệt cũng không phải hư hỏng đến không có thuốc chữa, chí ít nàng đối với mình rất tốt, hu hu, ta sau này nhất định phải làm càng nhiều thức ăn ngon cho Tiểu Nguyệt, nàng ấy là... Nàng đỏ mặt nghĩ. Cuồng Nguyệt tất nhiên là không biết Tâm Doanh đang suy nghĩ gì, nàng hiện tại thầm nghĩ phải đi nhà xí giải quyết nhu cầu cấp bách.
“Tâm Doanh a, ta có việc, đi ra ngoài trước a." nói xong cũng không đợi Tâm Doanh phản ứng liền chạy đi!
Cuồng Nguyệt da mặt dày tuy rằng trả qua một phen tranh chấp buổi trưa, lại không muốn bỏ đi thành quả nhiều ngày qua của mình, mắt thấy Đỗ Tư Nhiên đã quỳ dưới váy* nàng, nàng làm sao có thể bởi vì những cãi nhau này mà buông tay chứ!
*yêu, thương, rơi vào lưới tình, bla bla
“Ngươi tới làm cái gì?" Đỗ Tư Nhiên đè nén tâm tình phức tạp trong lòng lạnh lùng hỏi.
“Đương nhiên là đến ngủ, nếu không thì đến làm cái gì?" Cuồng Nguyệt đi tới phía sau ôm cổ nàng. Đỗ Tư Nhiên không có phòng bị làm sao cũng không nghĩ tới Cuồng Nguyệt to gan như vậy, sau khi phản ứng mới liều mạng giãy dụa.
“Lẽ nào ngươi lại muốn..." trong lúc Đỗ Tư Nhiên hai tay bị nàng kiềm hãm tức giận mà nói.
“Hiểu lầm hiểu lầm, chẳng qua là ta cùng nàng ngủ, nàng kích động như vậy làm gì? Ngoan ngoãn không nên phản kháng, ta cũng sẽ không đối với nàng như vậy." Cuồng Nguyệt cười gian nói.
Cả người Đỗ Tư Nhiên bị nàng kéo vào trong lòng, sau đó bị ôm không thể nhúc nhích, cuối cùng phải buông tha, nàng căm tức nhìn Cuồng Nguyệt nói “Ta nhìn lầm ngươi!"
“Tư Nhiên, tuy rằng ta không biết vì sao nàng tức giận như vậy, thế nhưng, ta hiện tại mệt chết đi, chúng ta đi ngủ sớm một chút đi nha! Ngày mai ta làm canh mộc nhĩ cho nàng uống, hy vọng ngày mai trả lại cho ta một Tư Nhiên ôn nhu, hắc hắc!" nàng nói xong liền hôn đôi môi đỏ mọng của Đỗ Tư Nhiên một chút, sau đó mới hài lòng ngủ.
Đỗ Tư Nhiên bất đắc dĩ nhắm mắt lại, lười cùng nàng tiếp tục ầm ĩ. Bất quá ngủ ở trong lòng của nàng, thực sự rất ấm áp, rất thoải mái. (em này tsun quá:)))
====================
̀n heo?!
Trải qua cả đêm ôm nhau, Đỗ Tư Nhiên không có tức giận như ngày hôm qua, nàng cũng không thể tức giận, bởi vì nàng phải bận rộn làm việc của mình.
Gần đây trong thôn có người bị ám sát, nàng làm tuần phủ nên đứng ra giải quyết, phải bắt được hung thủ.
Cuồng Nguyệt thì sao, thoải mái hơn nhiều, cầm quyển Danh hoa lục tinh xảo kia, nhìn tới nhìn lui, làm sao mình mới thành công bắt được người kế tiếp đây, nàng cau mày một cái, nếu như bị sư phụ biết, nhất định sẽ bị mắng một trận. Nàng suy nghĩ làm sao mới có thể tiếp tục hái hoa đây chứ? Trách không được sư phụ nói dâm tặc tuyệt đối không thể bị con mồi của mình dây dưa, bằng không thì không làm được một tên dâm tặc thành công. Nhưng mà bây giờ nếu mình đã đáp ứng yêu cầu của Lục Tâm Doanh và Đỗ Tư Nhiên, thì làm sao có thể nói không giữ lời chứ? Đang đau đầu thì thấy Lục Tâm Doanh bưng nhất chung vật gì đó tiến đến.
“Tiểu Nguyệt, đến đây, đây là tự tay ta đôn cho ngươi canh sườn lợn, ngươi tới nếm thử." Lục Tâm Doanh vui vẻ đem chung để lên bàn, lôi kéo tay của Cuồng Nguyệt.
“Ừ, được!" Cuồng Nguyệt thấy vẻ mặt chờ mong của Lục Tâm Doanh, liền giả bộ vội vàng bưng canh lên uống, vừa vào miệng thiếu chút nữa một phun ra ngoài, cái này là mùi vị gì a, đảo mắt liếc nhìn Lục Tâm Doanh, thấy bộ dáng nàng đợi mình ca ngợi, cố nén cảm giác buồn nôn đem canh nuốt xuống, sau đó nín thở nuốt hết một chung canh.
“Thế nào? Uống ngon không?" Lục Tâm Doanh vừa thấy nàng bỏ chung canh xuống liền nín thở hỏi.
“Ngon, Tâm Doanh đôn làm sao có thể không thể uống chứ. Không ngờ Tâm Doanh một tài nữ còn lại là cao thủ nấu ăn nha, sau này ta thật có phúc!" thầm nghĩ: Nương a, trên trời phù hộ, Tâm Doanh sau này đừng vào phòng bếp nữa. Hu hu, Tâm Doanh nàng chỉ cần tú sắc khả cơm là được, không cần nấu cho ta ăn. Che lại dạ dày không thoải mái, thiên, sẽ không xui xẻo như vậy chứ?
Lục Tâm Doanh nghe nàng ca ngợi có chút đỏ mặt, ngượng ngập nói “Nếu như Tiểu Nguyệt thích, ta sau này mỗi ngày đều đôn cho ngươi."
“Đừng!" Cuồng Nguyệt nhịn đau vội vã cự tuyệt, đừng a! Thấy vẻ mặt của Lục Tâm Doanh bi thương liền vội vã giải thích “Không phải là ta không thích canh của nàng, chỉ là nàng là một thiên kim tiểu thư, năm ngón tay không dính nước, ta làm sao cam lòng khiến nàng mỗi ngày ở trong phòng bếp chứ? Ngoan, nàng chỉ cần ngoan ngoãn làm Tâm Doanh của ta thì tốt rồi, ăn uống cái gì đều để ta làm cho." Vẻ mặt Cuồng Nguyệt thành khẩn nói, làm sao có thể không thành khẩn, nàng là thật rất không muốn uống một chung canh nào do Tâm Doanh làm nữa, tuy nói canh tình yêu ngàn vàng khó mua, thế nhưng nàng cho rằng không nên giết chết dạ dày của mình.
Lục Tâm Doanh vẻ mặt cảm động nhìn Cuồng Nguyệt, nàng chỉ biết Cuồng Nguyệt cũng không phải hư hỏng đến không có thuốc chữa, chí ít nàng đối với mình rất tốt, hu hu, ta sau này nhất định phải làm càng nhiều thức ăn ngon cho Tiểu Nguyệt, nàng ấy là... Nàng đỏ mặt nghĩ. Cuồng Nguyệt tất nhiên là không biết Tâm Doanh đang suy nghĩ gì, nàng hiện tại thầm nghĩ phải đi nhà xí giải quyết nhu cầu cấp bách.
“Tâm Doanh a, ta có việc, đi ra ngoài trước a." nói xong cũng không đợi Tâm Doanh phản ứng liền chạy đi!
Tác giả :
Dã Nhân Bất Lưu Danh