Nữ Đại Ma Vương Đối Đầu Tổng Giám Đốc
Chương 6: Ba năm sau
Một số người thật là lạ. Chính vào lúc bạn đặt hết niềm tin và hy vọng vào họ thì cũng chính là lúc họ bỏ bạn mà đi. Chính vào lúc bạn cô đơn tuyệt vọng nhất, thì họ lại ném cho bạn tia hy vọng mong manh, để rồi sau đó tàn nhẫn mà cướp đoạt. Con người là vậy, đổi trắng thay đen chính là cách mà họ đối diện với sự thống khổ của người khác. Đôi khi, hạnh phúc thật mong manh, chỉ giống như những hạt mưa kia. Cho dù bạn có cố gắng mấy đi chăng nữa thì cũng sẽ không bao giờ hứng hết được chúng.
***
3 năm sau.
"Lạc Lạc, chúc mừng cậu!"
Giọng của một cô gái trẻ, không khó để nhận ra sự sung sướng. Hôm nay là ngày rất đặc biệt, ngày tốt nghiệp của Diệp Y Lạc và Ngãi Ngọc Khuê. Kể từ sau đêm đáng nguyền rủa ấy, Diệp Y Lạc vốn nhí nhảnh yêu đời bây giờ lại trở nên trầm hơn trước. Cô đã dùng khoảng thời gian ba năm không dài mà cũng chẳng ngắn này để quên đi cái tên mà cô chẳng buồn nhớ tới. Nhưng sự thật là sự thật, cô có thể trốn tránh nó nhưng mãi mãi không bao giờ thoát khỏi nó, chỉ có thể lặng thinh học cách chấp nhận. Và rồi khi đã quen dần với nó, tâm cô tĩnh lặng như nước hồ thu. Trong vắt nhưng phản chiếu một nỗi buồn không tên.
Người ta nói, khi chia tay rồi con gái chọn cách thay đổi bản thân mình, còn con trai chọn cách đi tìm hạnh phúc mới. Cứ nghĩ đến việc Đông Phương Nhược Tâm đang tay trong tay nói cười bên người con gái khác, trong lòng Diệp Y Lạc lại dấy lên sự chua xót khó nói thành lời.
Cô của ngày hôm nay đã trưởng thành hơn rất nhiều so với ba năm trước. Nếu là ba năm trước, có lẽ cô sẽ phát điên lên vì phấn khích, nhưng bây giờ lại chỉ lãnh đạm nói một tiếng "Ừ" rồi để mặc cho Ngãi Ngọc Khuê kéo tay mình thong dong khắp nơi.
Diệp Y Lạc đã thay đổi không ít. Mái tóc ngắn năm trước so với năm nay năm đã dài hơn, mắt cô từ năm ngoái cũng đã nhìn đời qua mảnh kính cận dày cộp. Cô chỉ biết lao đầu vào học để quên đi nỗi nhung nhớ ngày cũng như đêm bám riết lấy mình như âm hồn bất tán. Ngắm kĩ thì cô cũng đã cao hơn trước ước chừng khoảng 1m69.
Thời gian qua cũng có nhiều nam sinh ngỏ ý bày tỏ nỗi lòng nhưng Diệp Y Lạc quanh đi quẩn lại vẫn chỉ chỉ lịch sự từ chối. Không phải cô không muốn mở rộng lòng mình mà là không có đủ can đảm để yêu, sau đó lại một lần nữa chìm đắm trong sự đau khổ. Hơn nữa, cô không muốn để họ, những nam sinh ấy phải thất vọng vì mình.
Năm nay Diệp Y Lạc đã không để mình phải hổ thẹn với lương tâm. Cô đã xuất sắc giành được ba bằng khen công nhận thành tích học tập trong suốt ba năm qua khiến bao con mắt ghen tị dõi theo. Đặc biệt cô còn nhận được học bổng đi Mỹ do nhà trường tài trợ với mục đích cải thiện mình hơn qua các buổi luyện tập khắc nghiệt. Tuy vậy đó cũng chính là điều may mắn. Cô muốn 'xả street' một chút. Khoá học bổng này chính là cơ hội thích hợp để cô có thể phát huy toàn diện hết tất cả những khả năng tiềm ẩn của bản thân mình.
Đôi lúc Diệp Y Lạc nghĩ, nếu tình yêu chỉ đơn giản như một năm học thôi thì tốt biết bao. Thật dễ để có thể trải qua khoảng thời gian đó để cuối cùng cầm trên tay tấm bằng khen giá trị.
Ngãi Ngọc Khuê cũng thay đổi không ít. Vì Diệp Y Lạc cô từ một người bị gán mác 'nghiêm văn chỉnh' trở thành một cô nhóc ngây thơ, hồn nhiên vô đối. Tất nhiên chỉ là bất đắc dĩ cho những lúc không cần thiết. Cô ấy cố gắng để bản thân mình luôn giữ thái độ vui vẻ, hoà nhã với mọi người xung quanh. Nhưng vì lý do gì có lẽ ngay cả bản thân Ngãi Ngọc Khuê cũng chẳng thể giải đáp.
***
3 năm sau.
"Lạc Lạc, chúc mừng cậu!"
Giọng của một cô gái trẻ, không khó để nhận ra sự sung sướng. Hôm nay là ngày rất đặc biệt, ngày tốt nghiệp của Diệp Y Lạc và Ngãi Ngọc Khuê. Kể từ sau đêm đáng nguyền rủa ấy, Diệp Y Lạc vốn nhí nhảnh yêu đời bây giờ lại trở nên trầm hơn trước. Cô đã dùng khoảng thời gian ba năm không dài mà cũng chẳng ngắn này để quên đi cái tên mà cô chẳng buồn nhớ tới. Nhưng sự thật là sự thật, cô có thể trốn tránh nó nhưng mãi mãi không bao giờ thoát khỏi nó, chỉ có thể lặng thinh học cách chấp nhận. Và rồi khi đã quen dần với nó, tâm cô tĩnh lặng như nước hồ thu. Trong vắt nhưng phản chiếu một nỗi buồn không tên.
Người ta nói, khi chia tay rồi con gái chọn cách thay đổi bản thân mình, còn con trai chọn cách đi tìm hạnh phúc mới. Cứ nghĩ đến việc Đông Phương Nhược Tâm đang tay trong tay nói cười bên người con gái khác, trong lòng Diệp Y Lạc lại dấy lên sự chua xót khó nói thành lời.
Cô của ngày hôm nay đã trưởng thành hơn rất nhiều so với ba năm trước. Nếu là ba năm trước, có lẽ cô sẽ phát điên lên vì phấn khích, nhưng bây giờ lại chỉ lãnh đạm nói một tiếng "Ừ" rồi để mặc cho Ngãi Ngọc Khuê kéo tay mình thong dong khắp nơi.
Diệp Y Lạc đã thay đổi không ít. Mái tóc ngắn năm trước so với năm nay năm đã dài hơn, mắt cô từ năm ngoái cũng đã nhìn đời qua mảnh kính cận dày cộp. Cô chỉ biết lao đầu vào học để quên đi nỗi nhung nhớ ngày cũng như đêm bám riết lấy mình như âm hồn bất tán. Ngắm kĩ thì cô cũng đã cao hơn trước ước chừng khoảng 1m69.
Thời gian qua cũng có nhiều nam sinh ngỏ ý bày tỏ nỗi lòng nhưng Diệp Y Lạc quanh đi quẩn lại vẫn chỉ chỉ lịch sự từ chối. Không phải cô không muốn mở rộng lòng mình mà là không có đủ can đảm để yêu, sau đó lại một lần nữa chìm đắm trong sự đau khổ. Hơn nữa, cô không muốn để họ, những nam sinh ấy phải thất vọng vì mình.
Năm nay Diệp Y Lạc đã không để mình phải hổ thẹn với lương tâm. Cô đã xuất sắc giành được ba bằng khen công nhận thành tích học tập trong suốt ba năm qua khiến bao con mắt ghen tị dõi theo. Đặc biệt cô còn nhận được học bổng đi Mỹ do nhà trường tài trợ với mục đích cải thiện mình hơn qua các buổi luyện tập khắc nghiệt. Tuy vậy đó cũng chính là điều may mắn. Cô muốn 'xả street' một chút. Khoá học bổng này chính là cơ hội thích hợp để cô có thể phát huy toàn diện hết tất cả những khả năng tiềm ẩn của bản thân mình.
Đôi lúc Diệp Y Lạc nghĩ, nếu tình yêu chỉ đơn giản như một năm học thôi thì tốt biết bao. Thật dễ để có thể trải qua khoảng thời gian đó để cuối cùng cầm trên tay tấm bằng khen giá trị.
Ngãi Ngọc Khuê cũng thay đổi không ít. Vì Diệp Y Lạc cô từ một người bị gán mác 'nghiêm văn chỉnh' trở thành một cô nhóc ngây thơ, hồn nhiên vô đối. Tất nhiên chỉ là bất đắc dĩ cho những lúc không cần thiết. Cô ấy cố gắng để bản thân mình luôn giữ thái độ vui vẻ, hoà nhã với mọi người xung quanh. Nhưng vì lý do gì có lẽ ngay cả bản thân Ngãi Ngọc Khuê cũng chẳng thể giải đáp.
Tác giả :
Tiểu Yêu Tinh