Nữ Cường Nhân Cùng Tổng Tài Phúc Hắc
Chương 93: Ngọt
Cô cùng anh nắm tay nhau bước ra khỏi quán trà, những đám mây trên nền trời có điểm không mang màu trắng tươi sáng ban mai mà lại là màu ráng vàng nhàn nhạt, buồn sầu của hoàng hôn buông xuống.
Tề Ngạo Thần đặt cả bàn tay to lớn che lấp hết hai mắt cô, Hàn Yêu Hy mở thật to mắt nhìn bóng tối trước mắt ánh sáng yếu ớt xen vào kẽ hở ngón tay.
"Yêu Hy.. anh gỡ bàn tay ra thì chúng ta sẽ bắt đầu nhé"
Hàn Yêu Hy trong vô thức cụp mi mắt, cô gật nhẹ đầu, chỉ cảm thấy mình thật ích kỉ luôn nghĩ cho bản thân mình.
Tề Ngạo Thần vẫn giữ nguyên tư thế tay còn lại chỉnh tóc cùng cà vạt thật hoàn chỉnh.
Ánh sáng lại lần nữa chan hoà, cô hơi nheo mắt lại không thích ứng kịp, một luồng nhiệt truyền vào tay cô len lỏi từng đốt ngón tay, len lỏi vào tất cả tế bào..
Hàn Yêu Hy lặng lẽ bước theo anh, mắt đặt ở hai bàn tay đang đan chặt với nhau. Cô miết tay anh cảm thụ cảm giác này, thật tốt cùng anh đi giữa dòng người thế này.
Nếu chỉ một ngày thì cứ như vậy đi cô cũng rất muốn thử dù chỉ một lần tựa như thù hận lúc trước không còn vậy..
Anh xoay đầu lại nhìn cô lẽo đẽo theo mình, cánh tay tăng lực thật mạnh kéo cô lên ôm vào lòng mình. Hàn Yêu Hy ngẩng đầu nhìn anh, anh đứng ngược sáng nắng buông xuống phủ khắp người anh trên miệng lại là nụ cười ngọt ngào đó.
Cô tựa vào lòng anh miệng mỉm cười thoã mãn, cũng không biết bao lâu rồi cô mới có một nụ cười thoải mái như vậy.
Tề Ngạo Thần mở cửa xe cho cô, Hàn Yêu Hy có hơi bị động đi lên xe, anh nhanh chóng ngồi vào chỗ của mình nhìn cô đã thắt dây an toàn thì mỉm cười khởi động
xe chạy đi.
"Em muốn đi đâu?"
Cô đan tay với nhau mím môi suy nghĩ
"Tôi..muốn đi biển có được không?"
Tề Ngạo Thần cực kì không hài lòng, giọng hơi oán trách "Không được"
Cô có hơi kinh ngạc nhìn anh"Tại sao "
"Bởi vì em chưa xưng hô đúng, ngoan nói đúng anh sẽ chở"
Hàn Yêu Hy theo thói quen định giở tính hổ báo của mình, lời nói đến cửa miệng liền nuốt lại cúi đầu thật thấp"E..em muốn đi biển"
Tề Ngạo Thần thích thú cười ha hả, đưa một tay sang đặt lên đầu cô ôn nhu xoa xoa "Biển còn rất xa, cứ ngủ đã khi nào đến anh sẽ gọi!"
Vừa nói vừa thuận tay cởi áo vest trên người đắp cho cô, Hàn Yêu Hy định từ chối thì cái ghế lại đang dần ngã xuống.
Cô nhìn sang Tề Ngạo Thần chỉ thấy anh híp mắt cười rồi chăm chú lái xe, cô đành yên lặng dựa vào ghế cẩn thận nhìn anh rồi từng chút đi vào giấc ngủ..
Một giờ sau...
Hai bên vệ đường đã sớm không còn những toà cao ốc cao tầng, thay vào đó chỉ là những tảng đá thật to phía xa là biển xanh ngát.
Tề Ngạo Thần dừng xe, ánh mắt chan hoà nhìn người con gái đang yên bình ngủ bên cạnh. Anh vươn tay xoa nhẹ vai cô giọng cực hạn ôn nhu "Yêu Hy dậy nào đã đến rồi"
Cô trở mình, hàng mi rung lên Hàn Yêu Hy mở đôi mắt còn có chút ướt sau giấc ngủ. Qua kính xe cô thấy biển rộng lớn còn có cả..có cả người cô yêu bên cạnh.!
Nhìn cô thích thú như vậy trong lòng anh cũng vui mừng rộ lên, mong những hành động nhỏ nhặt này sẽ bù đắp chút ít.
Anh cùng cô xuống xe đi dạo ven bờ, mặt trời gần như đã nhuộm hết biển trở thành màu hoàng hôn ảm đạm..
Hàn Yêu Hy rủ bỏ dáng vẻ thường ngày mà chạy tung tăng, hai cánh tay thẳng cô đi thật nhanh tận hưởng gió nhè nhẹ ùa vào tóc mình.
Tề Ngạo Thần ở phía sau thì như một bà mẹ đi theo đứa con, trên tay là đôi giày cao gót của cô, anh cứ đi theo nhắc nhở"Yêu Hy, chậm thôi cẩn thận ngã!"
Cô xoay người lại chầm chậm mà đi lùi nhìn người đàn ông cứng nhắc trước mặt, bất chợt trong đầu cô loé lên ý tưởng, cô giả vờ la lên hụt chân ngã.
" A~"
Tề Ngạo Thần phản ứng thật nhanh, nghe tiếng của cô là lập tức căng tròng mắt chạy về phía cô "Yêu Hy"
Hàn Yêu Hy cười tinh nghịch nhìn anh, tay ngọc luồn xuống hất nước lên người anh. Tề Ngạo Thần nhận ra là cô đang đùa thì thở phào, liền thuận theo cô
"Được lắm lại dám trêu anh đứng lại đó"
Hai người đuổi bắt nhau trên môi luôn là nụ cười thật sự hạnh phúc, người nam nhân chồm đến bắt được nữ nhân nhỏ nhắn đó vác lên vai. Tựa như đang cùng nhau xây dựng tổ ấm, cùng nhau dệt lên bức tranh đẹp mĩ miều..
Đến khi trời sập tối, cô cùng Tề Ngạo Thần đã thấm mệt quyết định đi ăn hải sản. Chợ đêm ở gần biển tấp nập người, xung quanh đều được treo lồng đèn màu đỏ dù sao cũng sắp đến trung thu rồi, hai người nắm tay đi vào một sạp bán hải sản.
Hàn Yêu Hy thoải mái lựa chọn hải sản, tôm, cua ở đây rất tươi sống đều được bắt trực tiếp ở biển lên.Tề Ngạo Thần chỉ im lặng đứng một bên, cô thích ăn cái gì đều lựa anh không có ý kiến dù sao đồ cô thích anh cũng thích mà..
Tôm luộc đỏ hõn được đặt lên bàn, cô xoắn tay áo chuẩn bị ăn một bữa thật ngon thì Tề Ngạo Thần ngăn lại. Anh thản nhiên cầm con tôm lên và lột, tốc độ gỡ vỏ của anh rất nhanh.
Chén của cô đã đầy ấp những con tôm thịt rắn rỏi, trong lòng như được thấm qua mật ngọt chết người, cô thật sự đang cảm động.
Thấy Hàn Yêu Hy không ăn, anh cầm tôm chấm nước sốt rồi đưa trước miệng cô.
"Há miệng ra anh sẽ đút em"
Hàn Yêu Hy có chút ngại "Để em ăn là được rồi"
Biết cô đã đói nên anh không làm khó gì cô nữa ngoan ngoãn thu tay về tiếp tục gỡ tiếp vỏ cua.
Cầm trên tay là con cua thứ ba, Tề Ngạo Thần lập tức ngăn lại" Không được ăn nữa Yêu Hy em đã ăn rất nhiều rồi"
Hàn Yêu Hy nhíu mày "Tại sao?"
Tề Ngạo Thần vẫn từ tốn giải thích cho cô
"Cua có tính lạnh ăn nhiều sẽ không tốt"
Anh kêu phục vụ thanh toán, Hàn Yêu Hy tiếc nuối nhìn dĩa cua được đem đi cuối cùng chỉ đành chép chép miệng.
Ra khỏi chợ đêm cô mới cảm thấy được bụng đã căng cứng lên, Hàn Yêu Hy kéo Tề Ngạo Thần đi dạo quanh đây.
Con phố với ánh đèn vàng leo loét, Hàn Yêu Hy nép vào người Tề Ngạo Thần mà đi. Giọng trầm ấm của anh vang lên bên tai "Hôm nay em vui không Yêu Hy?"
Hàn Yêu Hy híp mắt không nhìn anh chỉ cảm thụ nhiệt độ ấm áp từ ngực anh toả ra khắp nơi " Em rất vui!"
Câu nói của cô làm anh hạnh phúc hơn vạn phần vòng tay ôm cô càng chặt
"..Đã sắp hết ngày rồi." Trong câu nói của anh rõ ràng tràn ngập lưu luyến cùng tiếc nuối..
"..." Hàn Yêu Hy im lặng, đúng vậy đây là sự thật không thể chối cãi chỉ có một ngày không phải cả đời..
Tiếng chuông điện thoại thanh thót vọng từ túi áo khoác của Hàn Yêu Hy xé rách không khí làm người ta khó chịu này.
Cô mang điện thoại ra nhìn tên người gọi đến do dự một chút rồi nhấn nút nghe, đầu dây truyền đến âm thanh lo lắng cùng cực của Lục Thượng Phong
"Hy, em đã đi đâu từ sáng đến giờ vậy có việc gì không!"
Hàn Yêu Hy thấy nghèn nghẹn ở cổ họng, cô khéo léo trả lời "Không có gì em sẽ mau về " Không đợi anh trả lời cô lập tức dập máy.
Tề Ngạo Thần cảm nhận được bàn tay được anh nắm đang dần lạnh lên, đành cởi áo khoác như thói quen quàng lên vai cô. Hàn Yêu Hy cười gượng gạo tiếp nhận
"Sau lần này, thật sự không có cơ hội nào cho anh nữa sao"
Hàn Yêu Hy đã cố trốn tránh nhưng sao anh cứ mãi hỏi vậy "Đúng vậy, giữa chúng ta chỉ có hận thù mà thôi anh còn trông mong gì nữa chứ!"
Đến lượt Tề Ngạo Thần im lặng, Hàn Yêu Hy đành nắm chặt tay nói tiếp" Tôi rất ghét anh, anh là đồ sát nhân là kẻ đã hại con của tôi còn về chuyện hôm nay chỉ căn bản là lòng thương hại của tôi với anh mà thôi" Cô sẽ tự tay cắt đứt tình cảm của anh giống như anh đã từng tuyệt tình với cô vậy, cho nhau hi vọng chỉ càng làm nhau đau khổ mà thôi.
Lòng của Tề Ngạo Thần co rút từng cơn cố gắng tỏ ra bình thường "Ừ anh biết rồi mình về thôi chắc em mệt rồi" Anh xoay lưng đi
Bóng lưng dưới đèn đường cô đơn tĩnh mịch đến chừng nào, trên vai cô là áo khoác của anh vẫn còn hơi ấm ở đó. Hàn Yêu Hy ão não thở dài, cô làm như vậy là rất đúng, một ngày dài như vậy có lẽ bọn họ nên trở về rồi. Cô bước chầm chậm theo anh, gió hung hăng quật vào mặt cô đau rát, cô rất mong một ngày này sẽ dài thật dài, dài đến vô tận để cùng anh đi mãi. Nhưng thực tại lúc nào cũng đau đớn như vậy, đau đến tê tâm liệt phế..
Trên xe đã đi được nửa đoạn đường vẫn không ai nói chuyện với ai, Hàn Yêu Hy tựa đầu vào cửa sổ dần thiếp mắt đi.
Tề Ngạo Thần tâm đã đầy tư vị, ánh mắt anh đau đớn mệt mỏi. Trên đường bây giờ đã gần tối phía trước đột nhiên xuất hiện chiếc xe tải anh nhíu mày bóp kèn.
Bóp một hồi lâu chiếc xe tải mới tránh đường, tốc độ đang tăng nhanh chiếc xe tải vụt qua lập tức ở phía trước lại thêm một chiếc xe lớn.
Anh hốt hoảng cự li rất gần đã chuẩn bị đụng, phút giây nghẹt thở anh chỉ kịp vươn cả người sang chỗ Hàn Yêu Hy để tránh cho cô bị thương..
" Ầm" Tiếng động cực lớn trên đường cao tốc khiến người ta phải khiếp đảm..
Hết chương 93
Ngọt chết các nàng, đây là cục đường cuối cùng nha chuẩn bị ngược nào!!
Hãy vote đi vote đi đừng ngại ngùng
Tề Ngạo Thần đặt cả bàn tay to lớn che lấp hết hai mắt cô, Hàn Yêu Hy mở thật to mắt nhìn bóng tối trước mắt ánh sáng yếu ớt xen vào kẽ hở ngón tay.
"Yêu Hy.. anh gỡ bàn tay ra thì chúng ta sẽ bắt đầu nhé"
Hàn Yêu Hy trong vô thức cụp mi mắt, cô gật nhẹ đầu, chỉ cảm thấy mình thật ích kỉ luôn nghĩ cho bản thân mình.
Tề Ngạo Thần vẫn giữ nguyên tư thế tay còn lại chỉnh tóc cùng cà vạt thật hoàn chỉnh.
Ánh sáng lại lần nữa chan hoà, cô hơi nheo mắt lại không thích ứng kịp, một luồng nhiệt truyền vào tay cô len lỏi từng đốt ngón tay, len lỏi vào tất cả tế bào..
Hàn Yêu Hy lặng lẽ bước theo anh, mắt đặt ở hai bàn tay đang đan chặt với nhau. Cô miết tay anh cảm thụ cảm giác này, thật tốt cùng anh đi giữa dòng người thế này.
Nếu chỉ một ngày thì cứ như vậy đi cô cũng rất muốn thử dù chỉ một lần tựa như thù hận lúc trước không còn vậy..
Anh xoay đầu lại nhìn cô lẽo đẽo theo mình, cánh tay tăng lực thật mạnh kéo cô lên ôm vào lòng mình. Hàn Yêu Hy ngẩng đầu nhìn anh, anh đứng ngược sáng nắng buông xuống phủ khắp người anh trên miệng lại là nụ cười ngọt ngào đó.
Cô tựa vào lòng anh miệng mỉm cười thoã mãn, cũng không biết bao lâu rồi cô mới có một nụ cười thoải mái như vậy.
Tề Ngạo Thần mở cửa xe cho cô, Hàn Yêu Hy có hơi bị động đi lên xe, anh nhanh chóng ngồi vào chỗ của mình nhìn cô đã thắt dây an toàn thì mỉm cười khởi động
xe chạy đi.
"Em muốn đi đâu?"
Cô đan tay với nhau mím môi suy nghĩ
"Tôi..muốn đi biển có được không?"
Tề Ngạo Thần cực kì không hài lòng, giọng hơi oán trách "Không được"
Cô có hơi kinh ngạc nhìn anh"Tại sao "
"Bởi vì em chưa xưng hô đúng, ngoan nói đúng anh sẽ chở"
Hàn Yêu Hy theo thói quen định giở tính hổ báo của mình, lời nói đến cửa miệng liền nuốt lại cúi đầu thật thấp"E..em muốn đi biển"
Tề Ngạo Thần thích thú cười ha hả, đưa một tay sang đặt lên đầu cô ôn nhu xoa xoa "Biển còn rất xa, cứ ngủ đã khi nào đến anh sẽ gọi!"
Vừa nói vừa thuận tay cởi áo vest trên người đắp cho cô, Hàn Yêu Hy định từ chối thì cái ghế lại đang dần ngã xuống.
Cô nhìn sang Tề Ngạo Thần chỉ thấy anh híp mắt cười rồi chăm chú lái xe, cô đành yên lặng dựa vào ghế cẩn thận nhìn anh rồi từng chút đi vào giấc ngủ..
Một giờ sau...
Hai bên vệ đường đã sớm không còn những toà cao ốc cao tầng, thay vào đó chỉ là những tảng đá thật to phía xa là biển xanh ngát.
Tề Ngạo Thần dừng xe, ánh mắt chan hoà nhìn người con gái đang yên bình ngủ bên cạnh. Anh vươn tay xoa nhẹ vai cô giọng cực hạn ôn nhu "Yêu Hy dậy nào đã đến rồi"
Cô trở mình, hàng mi rung lên Hàn Yêu Hy mở đôi mắt còn có chút ướt sau giấc ngủ. Qua kính xe cô thấy biển rộng lớn còn có cả..có cả người cô yêu bên cạnh.!
Nhìn cô thích thú như vậy trong lòng anh cũng vui mừng rộ lên, mong những hành động nhỏ nhặt này sẽ bù đắp chút ít.
Anh cùng cô xuống xe đi dạo ven bờ, mặt trời gần như đã nhuộm hết biển trở thành màu hoàng hôn ảm đạm..
Hàn Yêu Hy rủ bỏ dáng vẻ thường ngày mà chạy tung tăng, hai cánh tay thẳng cô đi thật nhanh tận hưởng gió nhè nhẹ ùa vào tóc mình.
Tề Ngạo Thần ở phía sau thì như một bà mẹ đi theo đứa con, trên tay là đôi giày cao gót của cô, anh cứ đi theo nhắc nhở"Yêu Hy, chậm thôi cẩn thận ngã!"
Cô xoay người lại chầm chậm mà đi lùi nhìn người đàn ông cứng nhắc trước mặt, bất chợt trong đầu cô loé lên ý tưởng, cô giả vờ la lên hụt chân ngã.
" A~"
Tề Ngạo Thần phản ứng thật nhanh, nghe tiếng của cô là lập tức căng tròng mắt chạy về phía cô "Yêu Hy"
Hàn Yêu Hy cười tinh nghịch nhìn anh, tay ngọc luồn xuống hất nước lên người anh. Tề Ngạo Thần nhận ra là cô đang đùa thì thở phào, liền thuận theo cô
"Được lắm lại dám trêu anh đứng lại đó"
Hai người đuổi bắt nhau trên môi luôn là nụ cười thật sự hạnh phúc, người nam nhân chồm đến bắt được nữ nhân nhỏ nhắn đó vác lên vai. Tựa như đang cùng nhau xây dựng tổ ấm, cùng nhau dệt lên bức tranh đẹp mĩ miều..
Đến khi trời sập tối, cô cùng Tề Ngạo Thần đã thấm mệt quyết định đi ăn hải sản. Chợ đêm ở gần biển tấp nập người, xung quanh đều được treo lồng đèn màu đỏ dù sao cũng sắp đến trung thu rồi, hai người nắm tay đi vào một sạp bán hải sản.
Hàn Yêu Hy thoải mái lựa chọn hải sản, tôm, cua ở đây rất tươi sống đều được bắt trực tiếp ở biển lên.Tề Ngạo Thần chỉ im lặng đứng một bên, cô thích ăn cái gì đều lựa anh không có ý kiến dù sao đồ cô thích anh cũng thích mà..
Tôm luộc đỏ hõn được đặt lên bàn, cô xoắn tay áo chuẩn bị ăn một bữa thật ngon thì Tề Ngạo Thần ngăn lại. Anh thản nhiên cầm con tôm lên và lột, tốc độ gỡ vỏ của anh rất nhanh.
Chén của cô đã đầy ấp những con tôm thịt rắn rỏi, trong lòng như được thấm qua mật ngọt chết người, cô thật sự đang cảm động.
Thấy Hàn Yêu Hy không ăn, anh cầm tôm chấm nước sốt rồi đưa trước miệng cô.
"Há miệng ra anh sẽ đút em"
Hàn Yêu Hy có chút ngại "Để em ăn là được rồi"
Biết cô đã đói nên anh không làm khó gì cô nữa ngoan ngoãn thu tay về tiếp tục gỡ tiếp vỏ cua.
Cầm trên tay là con cua thứ ba, Tề Ngạo Thần lập tức ngăn lại" Không được ăn nữa Yêu Hy em đã ăn rất nhiều rồi"
Hàn Yêu Hy nhíu mày "Tại sao?"
Tề Ngạo Thần vẫn từ tốn giải thích cho cô
"Cua có tính lạnh ăn nhiều sẽ không tốt"
Anh kêu phục vụ thanh toán, Hàn Yêu Hy tiếc nuối nhìn dĩa cua được đem đi cuối cùng chỉ đành chép chép miệng.
Ra khỏi chợ đêm cô mới cảm thấy được bụng đã căng cứng lên, Hàn Yêu Hy kéo Tề Ngạo Thần đi dạo quanh đây.
Con phố với ánh đèn vàng leo loét, Hàn Yêu Hy nép vào người Tề Ngạo Thần mà đi. Giọng trầm ấm của anh vang lên bên tai "Hôm nay em vui không Yêu Hy?"
Hàn Yêu Hy híp mắt không nhìn anh chỉ cảm thụ nhiệt độ ấm áp từ ngực anh toả ra khắp nơi " Em rất vui!"
Câu nói của cô làm anh hạnh phúc hơn vạn phần vòng tay ôm cô càng chặt
"..Đã sắp hết ngày rồi." Trong câu nói của anh rõ ràng tràn ngập lưu luyến cùng tiếc nuối..
"..." Hàn Yêu Hy im lặng, đúng vậy đây là sự thật không thể chối cãi chỉ có một ngày không phải cả đời..
Tiếng chuông điện thoại thanh thót vọng từ túi áo khoác của Hàn Yêu Hy xé rách không khí làm người ta khó chịu này.
Cô mang điện thoại ra nhìn tên người gọi đến do dự một chút rồi nhấn nút nghe, đầu dây truyền đến âm thanh lo lắng cùng cực của Lục Thượng Phong
"Hy, em đã đi đâu từ sáng đến giờ vậy có việc gì không!"
Hàn Yêu Hy thấy nghèn nghẹn ở cổ họng, cô khéo léo trả lời "Không có gì em sẽ mau về " Không đợi anh trả lời cô lập tức dập máy.
Tề Ngạo Thần cảm nhận được bàn tay được anh nắm đang dần lạnh lên, đành cởi áo khoác như thói quen quàng lên vai cô. Hàn Yêu Hy cười gượng gạo tiếp nhận
"Sau lần này, thật sự không có cơ hội nào cho anh nữa sao"
Hàn Yêu Hy đã cố trốn tránh nhưng sao anh cứ mãi hỏi vậy "Đúng vậy, giữa chúng ta chỉ có hận thù mà thôi anh còn trông mong gì nữa chứ!"
Đến lượt Tề Ngạo Thần im lặng, Hàn Yêu Hy đành nắm chặt tay nói tiếp" Tôi rất ghét anh, anh là đồ sát nhân là kẻ đã hại con của tôi còn về chuyện hôm nay chỉ căn bản là lòng thương hại của tôi với anh mà thôi" Cô sẽ tự tay cắt đứt tình cảm của anh giống như anh đã từng tuyệt tình với cô vậy, cho nhau hi vọng chỉ càng làm nhau đau khổ mà thôi.
Lòng của Tề Ngạo Thần co rút từng cơn cố gắng tỏ ra bình thường "Ừ anh biết rồi mình về thôi chắc em mệt rồi" Anh xoay lưng đi
Bóng lưng dưới đèn đường cô đơn tĩnh mịch đến chừng nào, trên vai cô là áo khoác của anh vẫn còn hơi ấm ở đó. Hàn Yêu Hy ão não thở dài, cô làm như vậy là rất đúng, một ngày dài như vậy có lẽ bọn họ nên trở về rồi. Cô bước chầm chậm theo anh, gió hung hăng quật vào mặt cô đau rát, cô rất mong một ngày này sẽ dài thật dài, dài đến vô tận để cùng anh đi mãi. Nhưng thực tại lúc nào cũng đau đớn như vậy, đau đến tê tâm liệt phế..
Trên xe đã đi được nửa đoạn đường vẫn không ai nói chuyện với ai, Hàn Yêu Hy tựa đầu vào cửa sổ dần thiếp mắt đi.
Tề Ngạo Thần tâm đã đầy tư vị, ánh mắt anh đau đớn mệt mỏi. Trên đường bây giờ đã gần tối phía trước đột nhiên xuất hiện chiếc xe tải anh nhíu mày bóp kèn.
Bóp một hồi lâu chiếc xe tải mới tránh đường, tốc độ đang tăng nhanh chiếc xe tải vụt qua lập tức ở phía trước lại thêm một chiếc xe lớn.
Anh hốt hoảng cự li rất gần đã chuẩn bị đụng, phút giây nghẹt thở anh chỉ kịp vươn cả người sang chỗ Hàn Yêu Hy để tránh cho cô bị thương..
" Ầm" Tiếng động cực lớn trên đường cao tốc khiến người ta phải khiếp đảm..
Hết chương 93
Ngọt chết các nàng, đây là cục đường cuối cùng nha chuẩn bị ngược nào!!
Hãy vote đi vote đi đừng ngại ngùng
Tác giả :
Vi