Nụ Cười Của Nhóc Đã Làm Tan Chảy Trái Tim Băng Giá Của Tôi
Chương 14: Đại hội thể thao(1)
-sau nụ hôn đó 2 người 2 trái tim nhưng chung một niềm vui,ấm áp và sự hạnh phúc,nó sau khi về nhà thì cả đêm mất ngủ hắn cũng chẳng khác gì nó sáng hôm sau
6h30 nó lê thân xác mất ngủ cả đêm xuống nhà làm ai cũng ngỡ ngàng
-OMG,trời sập sao hôm nay con này dậy sớm thế-M.Trang đang uống sữa mà ho sặc sụa vì sặc
-trời ơi,sao mà con thành gấu trúc rồi.haha-mẹ nó
-nó đến liếc nhìn mà còn không có sức nữa nó lê chân tới bàn ăn sáng và ăn như là chết đói ngàn năm.Còn về phần bên nhà hắn
-trời ơi,con sao vậy nè bộ bị bồ bỏ hay sao mà nhìn bơ phờ thế-ba hắn
-mẹ đâu rồi ba,oáp-hắn vừa nói mà vừa ngáp
-ờ thì mẹ con ra ngoài rồi-ba hắn
-sao ra ngoài sớm thế-hắn
-thôi con đi học đây-hắn chào ba hắn và nói
-b rừm..b rừm
-chiếc xe chạy như bay với một con người đang vui sướng,sau một hồi chạy thì chiếc xe cũng đã tới nhà nó
-kittttt
-tính tong tính tong
-rồi ra ngay bấm gì mà bấm lắm thế ,oáp-nó ngáp và nói y chang hắn hồi sáng
-anh đi đâu đây?-nó hỏi và nhìn hắn
-đi rước người yêu đi học-hắn nói trêu nó
-ồ,chờ chúc em đi lấy cặp-nó nói ngọt như mía lùi làm ai kia nhảy tưng như thằng mới chốn trại
-xong,đi thôi-nó
-hắn lịch sự mở cửa cho nó,và 2 cái con người trong nhà nhìn nó mà cười ngất ngay và biết vì sao nó mất ngủ
-ý khoan quên nữa,chờ em chút-nó chạy bay vào nhà và lên phòng
-quên thuốc của mình,-nó đem mấy lọ thuốc bỏ vào cặp và chạy xuống làm hắn hơi tò mò
-rồi đi thôi-nó
-b rừm...b rừm
-cho anh hỏi,em bị bệnh gì vậy-hắn nói rất nghiêm túc nhìn nó làm nó thấy hoảng
-em...em có bị gì đâu-nó nói lắp bắp nhìn hắn
-chị em nói anh nghe rồi,nhưng anh muốn biết em bị gì và anh muốn em nói cho anh biết-hắn nhìn nó một cách ân cần
-thật ra thì cũng chẳng có gì nặng,uống thuốc sẽ hết thôi-nó e dè nói
-hãy tin anh cho dù em bị ra sao thế nào thì kiếp này người anh lấy sẽ chỉ có em,hãy tin anh-hắn nắm tay nó nói
-nó rất vui nhưng không biểu hiện ra ngoài chỉ mỉm cười,nhưng mà nếu như không chữa được thì nó chỉ là gánh nặng cho hắn,nó rất sợ
chiếc xe vừa tới trướng thì đã thấy một đám người chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán nói chung là rất xôn xao,nó và hắn thì thấy bộ đây là chuyện mới gặp hay sao,ngày nào mà chẳng chung xe chứ
-trong lúc nó vào lớp thì tụi Bảo,Di,Huy chạy dẹp loạn và tìm người đã làm chuyện này,nó mà biết được thì chết,nhưng chưa kịp dọn xong thì một tờ giấy đã bay vào mặt nó,nó cầm lên xem và
Ăn Mày Nguyễn Kỳ Minh Thư là kẻ chuyên mồi chài đàn ông và đã lừa no 1 Hoàng Gia Thiên
-khốn nạn,trơ trẽn-nó vò nát tờ giấy nhìn xung quanh sân trường,một cái ánh nhìn đầy chết chóc ai ở gần cũng phải né vì sợ
-thôi chúng ta lên lớp có gì từ từ tính-hắn nắm tay nó kéo đi trước bao con tim vỡ nát của nữ sinh
-nó vào lớp và quẳng cặp lên bàn mà nằm xuống,Di chạy đến nó lay nó nhưng vẫn không có động tĩnh gì đành quay về chỗ ngồi
-2 tiết học buồn chán trải qua trong im lặng không ai nói gì kể cả hắn nó cũng không thèm nói chuyện
-reng..reng cuối cùng thì cũng kết thúc h ra chơi cũng đến nó được Di lôi xuống căn tin nhưng nó chịu không nổi những ánh mắt thiên hạ nhưng khi vào bàn ngồi thì có một mảnh giấy trên bàn nó
-sao,cảm thấy thế nào,mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đó mới chỉ là sự chào hỏi cho sự mở đầu,hãy đợi đấy-mảnh giấy bị nó xé tan thành nhiều mảnh
-sau một lúc thì cũng vào lớp,nó bây h chỉ cần có kẻ gây sự thì chắc chắn sẽ có án mạng
-helu,chào mấy em còn một tuần nữa la hết học kì 1 rồi,2 ngày nữa sẽ mở đại hội thể thao,và phần thưởng rất lớn nhé-M.Trang vừa nói xong thì ồn ào
-cô ơi phần thưởng là gì vậy cô-hs1
-cô nghe nói là lớp nào nhiều huy chương nhất thì lớp đó sẽ dược hưởng một chuyến đi du lịch biển-M.Trang
-ồ,vậy thì lớp mình phải cố gắng mới được-hs2
-mấy em đăng kí vào đây và nộp lên văn thư nhé,bye-M.Trang để ý thấy nó không nói gì mọi hôm thì là kẻ cầm đầu mọi chuyện mà hôm nay im liềm cô bước ra khỏi lớp và bắt đầu nhao nhao
-nó bước ra ngoài đem theo mấy lọ thuốc (không cho ai thấy đâu nhé) nó lên phòng y tế xin nước uống nhưng chẳng thấy ai nên nó cũng đỡ phiền,nó uống xong thì nằm ngủ luôn cho tới lúc ra về
-nè em đi đâu mà không về lớp vậy,cặp của em nè-hắn chìa cái cặp cho nó
-à,mệt quá nên ngủ luôn quên h,oáp-nó nói
-vậy giờ ta về nhé-hắn nắm tay nó
-thôi,chở em tới quán anh Phong đi-nó
-ờ-hắn
thật ra thì hắn khong muốn găp Phong cho lắm vì 2 người sáp lại là bão lửa nổi lên
-hắn và nó bước vào quán nhưng không có Phong ở đây anh ấy tới công ty ký hợp đồng rồi-chị tiếp tân nói
-thôi anh về trước đi em ở đây nấu ăn lát về sau-nó nhìn hắn nói
-em một mình về có ổn không-hắn nói đầy lo ngại
-yên tăm-nó
-hắn cuối cùng cũng phải về còn nó thì hí ha hí hững nấu ăn chạy bàn,cho tới lúc xế chiều mới về
nó nhớ chiếc xe đạp nên nhắn tin hỏi hắn
-xe đạp của em anh sửa nó ở tiệm nào vậy.ok-nó
-po ro po ro
-anh sửa nó ở tiệm Minh Ký đó,-hắn
-nó rảo bước tìm cái tiệm trời đánh mệt muốn chất lại còn gặp mấy thằng côn đồ ăn hiếp một bà lão nữa sẵn tiện đây nó chút giận luôn
-nè mấy người ăn ở tích chúc đức cho con cháu,chứ ăn ở ác vậy coi trừng không có người nối dõi đó-nó nói giọng đầy mỉa mai
-con mắm thúi nào đây,biến đi chuyện này không liên quan đến con ranh như mầy-thằng tóc đỏ nói
-ồ,vậy sao,mấy người ăn hiếp ai không ăn hiếp mà ngay cả bà lão ăn xin cũng không tha mấy người chắc không phải là người-nó nói giọng đầy băng lãnh nhưng có để ý bà lão nở nụ cười còn đáng sợ hơn
-con này láo-thằng đầu hói nói
-choa,đầu chú bóng bẩy thiệt đó,không cần tốn xà phòng gội đầu,haha-nó nói mỉa thằng đó
-mầy...mầy-thằng đó nói không nên lời
-thôi,tức chi cho tăng huyết áp đoản mệnh sớm-nó
-con này láo,anh em nhào vô dạy cho con này một bài học-thằng đầu hói ra lệnh
-ngon nhào vô kiếm cơm,bà mày đang ngứa tay nè-nó quăng cặp sang một bên rồi cũng nhào vô
-bốp..binh..bịch..rầm...chát một loạt tiếng động vang lên và những thằng đó nằm la liệt mà rên rỉ còn nó thì phủi tayu cằm cặp tiến tới bà lão đang ngồi đó
-bà có sao không?-nó đở bà dậy và hỏi
-ta không sao cám ơn con-bà trả lời nó nhưng trong lòng đang thầm cười vì đã có kết quả (kết quả gì vậy ta)
ọt...ọt tiếng trống bụng của bà lão kêu lên nó nhìn mà cười
-thôi chắc bà đói rồi con mời bà ăn cơm-nó dìu bà đi quên luôn cái tiệm sửa xe
-nó dẫn bà vào một quán ăn rất ngon,nó gọi ra cho bà một tô phở
-bà ăn đi cho nóng-nó dịu dàng nói
-bà lão ăn như là là cả thế kỷ chưa được ăn nó nhìn mà phát hoảng bà ăn hết tô này tới tô khác kết quả là hết 4 tô phở
-'trời,bộ bà lão này có dạ dày không đáy sao'-nó nghĩ mà phát hoảng
-cô ơi tính tiền-nó gọi
-của con bốn tô lớn hết 120 ngàn-cô chủ quán từ tốn nói
-đây của cô-nó đưa tiền
-'cháy túi rồi'-nó khóc thầm
-thôi con dẫn bà về nhé bà cho con địa chỉ nhà bà đi-nó
-ăn xin làm gì có nhà,thôi con về đi-bà
-vậy con về nha-nó
-'con này sợ mình hay sao mà phủ phàng dữ vậy nhưng không sao cuối cùng ta cũng tìm thấy người thừa kế.hehe'-một ý nghĩ đen tối nhìn nó
-nó cuối cùng cũng về tới nhà lúc này mới nhớ tới chiếc xe của mình còn về phần bà lão ăn xin thì
-phu nhân-người vệ sĩ cung kính
-chuẩn bị đi nhớ theo dõi và bảo vệ cô bé ấy đó sẽ là người kế nghiệp ta-bà lão
-mẹ ơi chị ơi,ủa sao không ai lên tiếng thế-nó
-nhị tiểu thư phu nhân và đại tiểu thư đi gặp đối tác rồi-bà quản gia cung kính trả lời
-cô đừng gọi tiểu thư này nọ nữa kêu Thư là được rồi-nó
-nhưng mà-bà quản gia
-mệt cô quá,quyết định vậy đi.
6h30 nó lê thân xác mất ngủ cả đêm xuống nhà làm ai cũng ngỡ ngàng
-OMG,trời sập sao hôm nay con này dậy sớm thế-M.Trang đang uống sữa mà ho sặc sụa vì sặc
-trời ơi,sao mà con thành gấu trúc rồi.haha-mẹ nó
-nó đến liếc nhìn mà còn không có sức nữa nó lê chân tới bàn ăn sáng và ăn như là chết đói ngàn năm.Còn về phần bên nhà hắn
-trời ơi,con sao vậy nè bộ bị bồ bỏ hay sao mà nhìn bơ phờ thế-ba hắn
-mẹ đâu rồi ba,oáp-hắn vừa nói mà vừa ngáp
-ờ thì mẹ con ra ngoài rồi-ba hắn
-sao ra ngoài sớm thế-hắn
-thôi con đi học đây-hắn chào ba hắn và nói
-b rừm..b rừm
-chiếc xe chạy như bay với một con người đang vui sướng,sau một hồi chạy thì chiếc xe cũng đã tới nhà nó
-kittttt
-tính tong tính tong
-rồi ra ngay bấm gì mà bấm lắm thế ,oáp-nó ngáp và nói y chang hắn hồi sáng
-anh đi đâu đây?-nó hỏi và nhìn hắn
-đi rước người yêu đi học-hắn nói trêu nó
-ồ,chờ chúc em đi lấy cặp-nó nói ngọt như mía lùi làm ai kia nhảy tưng như thằng mới chốn trại
-xong,đi thôi-nó
-hắn lịch sự mở cửa cho nó,và 2 cái con người trong nhà nhìn nó mà cười ngất ngay và biết vì sao nó mất ngủ
-ý khoan quên nữa,chờ em chút-nó chạy bay vào nhà và lên phòng
-quên thuốc của mình,-nó đem mấy lọ thuốc bỏ vào cặp và chạy xuống làm hắn hơi tò mò
-rồi đi thôi-nó
-b rừm...b rừm
-cho anh hỏi,em bị bệnh gì vậy-hắn nói rất nghiêm túc nhìn nó làm nó thấy hoảng
-em...em có bị gì đâu-nó nói lắp bắp nhìn hắn
-chị em nói anh nghe rồi,nhưng anh muốn biết em bị gì và anh muốn em nói cho anh biết-hắn nhìn nó một cách ân cần
-thật ra thì cũng chẳng có gì nặng,uống thuốc sẽ hết thôi-nó e dè nói
-hãy tin anh cho dù em bị ra sao thế nào thì kiếp này người anh lấy sẽ chỉ có em,hãy tin anh-hắn nắm tay nó nói
-nó rất vui nhưng không biểu hiện ra ngoài chỉ mỉm cười,nhưng mà nếu như không chữa được thì nó chỉ là gánh nặng cho hắn,nó rất sợ
chiếc xe vừa tới trướng thì đã thấy một đám người chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán nói chung là rất xôn xao,nó và hắn thì thấy bộ đây là chuyện mới gặp hay sao,ngày nào mà chẳng chung xe chứ
-trong lúc nó vào lớp thì tụi Bảo,Di,Huy chạy dẹp loạn và tìm người đã làm chuyện này,nó mà biết được thì chết,nhưng chưa kịp dọn xong thì một tờ giấy đã bay vào mặt nó,nó cầm lên xem và
Ăn Mày Nguyễn Kỳ Minh Thư là kẻ chuyên mồi chài đàn ông và đã lừa no 1 Hoàng Gia Thiên
-khốn nạn,trơ trẽn-nó vò nát tờ giấy nhìn xung quanh sân trường,một cái ánh nhìn đầy chết chóc ai ở gần cũng phải né vì sợ
-thôi chúng ta lên lớp có gì từ từ tính-hắn nắm tay nó kéo đi trước bao con tim vỡ nát của nữ sinh
-nó vào lớp và quẳng cặp lên bàn mà nằm xuống,Di chạy đến nó lay nó nhưng vẫn không có động tĩnh gì đành quay về chỗ ngồi
-2 tiết học buồn chán trải qua trong im lặng không ai nói gì kể cả hắn nó cũng không thèm nói chuyện
-reng..reng cuối cùng thì cũng kết thúc h ra chơi cũng đến nó được Di lôi xuống căn tin nhưng nó chịu không nổi những ánh mắt thiên hạ nhưng khi vào bàn ngồi thì có một mảnh giấy trên bàn nó
-sao,cảm thấy thế nào,mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đó mới chỉ là sự chào hỏi cho sự mở đầu,hãy đợi đấy-mảnh giấy bị nó xé tan thành nhiều mảnh
-sau một lúc thì cũng vào lớp,nó bây h chỉ cần có kẻ gây sự thì chắc chắn sẽ có án mạng
-helu,chào mấy em còn một tuần nữa la hết học kì 1 rồi,2 ngày nữa sẽ mở đại hội thể thao,và phần thưởng rất lớn nhé-M.Trang vừa nói xong thì ồn ào
-cô ơi phần thưởng là gì vậy cô-hs1
-cô nghe nói là lớp nào nhiều huy chương nhất thì lớp đó sẽ dược hưởng một chuyến đi du lịch biển-M.Trang
-ồ,vậy thì lớp mình phải cố gắng mới được-hs2
-mấy em đăng kí vào đây và nộp lên văn thư nhé,bye-M.Trang để ý thấy nó không nói gì mọi hôm thì là kẻ cầm đầu mọi chuyện mà hôm nay im liềm cô bước ra khỏi lớp và bắt đầu nhao nhao
-nó bước ra ngoài đem theo mấy lọ thuốc (không cho ai thấy đâu nhé) nó lên phòng y tế xin nước uống nhưng chẳng thấy ai nên nó cũng đỡ phiền,nó uống xong thì nằm ngủ luôn cho tới lúc ra về
-nè em đi đâu mà không về lớp vậy,cặp của em nè-hắn chìa cái cặp cho nó
-à,mệt quá nên ngủ luôn quên h,oáp-nó nói
-vậy giờ ta về nhé-hắn nắm tay nó
-thôi,chở em tới quán anh Phong đi-nó
-ờ-hắn
thật ra thì hắn khong muốn găp Phong cho lắm vì 2 người sáp lại là bão lửa nổi lên
-hắn và nó bước vào quán nhưng không có Phong ở đây anh ấy tới công ty ký hợp đồng rồi-chị tiếp tân nói
-thôi anh về trước đi em ở đây nấu ăn lát về sau-nó nhìn hắn nói
-em một mình về có ổn không-hắn nói đầy lo ngại
-yên tăm-nó
-hắn cuối cùng cũng phải về còn nó thì hí ha hí hững nấu ăn chạy bàn,cho tới lúc xế chiều mới về
nó nhớ chiếc xe đạp nên nhắn tin hỏi hắn
-xe đạp của em anh sửa nó ở tiệm nào vậy.ok-nó
-po ro po ro
-anh sửa nó ở tiệm Minh Ký đó,-hắn
-nó rảo bước tìm cái tiệm trời đánh mệt muốn chất lại còn gặp mấy thằng côn đồ ăn hiếp một bà lão nữa sẵn tiện đây nó chút giận luôn
-nè mấy người ăn ở tích chúc đức cho con cháu,chứ ăn ở ác vậy coi trừng không có người nối dõi đó-nó nói giọng đầy mỉa mai
-con mắm thúi nào đây,biến đi chuyện này không liên quan đến con ranh như mầy-thằng tóc đỏ nói
-ồ,vậy sao,mấy người ăn hiếp ai không ăn hiếp mà ngay cả bà lão ăn xin cũng không tha mấy người chắc không phải là người-nó nói giọng đầy băng lãnh nhưng có để ý bà lão nở nụ cười còn đáng sợ hơn
-con này láo-thằng đầu hói nói
-choa,đầu chú bóng bẩy thiệt đó,không cần tốn xà phòng gội đầu,haha-nó nói mỉa thằng đó
-mầy...mầy-thằng đó nói không nên lời
-thôi,tức chi cho tăng huyết áp đoản mệnh sớm-nó
-con này láo,anh em nhào vô dạy cho con này một bài học-thằng đầu hói ra lệnh
-ngon nhào vô kiếm cơm,bà mày đang ngứa tay nè-nó quăng cặp sang một bên rồi cũng nhào vô
-bốp..binh..bịch..rầm...chát một loạt tiếng động vang lên và những thằng đó nằm la liệt mà rên rỉ còn nó thì phủi tayu cằm cặp tiến tới bà lão đang ngồi đó
-bà có sao không?-nó đở bà dậy và hỏi
-ta không sao cám ơn con-bà trả lời nó nhưng trong lòng đang thầm cười vì đã có kết quả (kết quả gì vậy ta)
ọt...ọt tiếng trống bụng của bà lão kêu lên nó nhìn mà cười
-thôi chắc bà đói rồi con mời bà ăn cơm-nó dìu bà đi quên luôn cái tiệm sửa xe
-nó dẫn bà vào một quán ăn rất ngon,nó gọi ra cho bà một tô phở
-bà ăn đi cho nóng-nó dịu dàng nói
-bà lão ăn như là là cả thế kỷ chưa được ăn nó nhìn mà phát hoảng bà ăn hết tô này tới tô khác kết quả là hết 4 tô phở
-'trời,bộ bà lão này có dạ dày không đáy sao'-nó nghĩ mà phát hoảng
-cô ơi tính tiền-nó gọi
-của con bốn tô lớn hết 120 ngàn-cô chủ quán từ tốn nói
-đây của cô-nó đưa tiền
-'cháy túi rồi'-nó khóc thầm
-thôi con dẫn bà về nhé bà cho con địa chỉ nhà bà đi-nó
-ăn xin làm gì có nhà,thôi con về đi-bà
-vậy con về nha-nó
-'con này sợ mình hay sao mà phủ phàng dữ vậy nhưng không sao cuối cùng ta cũng tìm thấy người thừa kế.hehe'-một ý nghĩ đen tối nhìn nó
-nó cuối cùng cũng về tới nhà lúc này mới nhớ tới chiếc xe của mình còn về phần bà lão ăn xin thì
-phu nhân-người vệ sĩ cung kính
-chuẩn bị đi nhớ theo dõi và bảo vệ cô bé ấy đó sẽ là người kế nghiệp ta-bà lão
-mẹ ơi chị ơi,ủa sao không ai lên tiếng thế-nó
-nhị tiểu thư phu nhân và đại tiểu thư đi gặp đối tác rồi-bà quản gia cung kính trả lời
-cô đừng gọi tiểu thư này nọ nữa kêu Thư là được rồi-nó
-nhưng mà-bà quản gia
-mệt cô quá,quyết định vậy đi.
Tác giả :
WISKYNGUYEN