[Nữ Công - Nam Sinh Tử] Ngọt Ngào
Chương 33
Một lần nữa mở mắt ra trong căn nhà tối tăm u ám, không gian ẩn hiện xung quanh giúp cho hắn thấy được vài phần quen thuộc. Là căn nhà mà cô và hắn từng sinh sống.
Giang Từ Yên đưa tay lên sờ thử mặt mình, ngây ngốc nhìn cổ tay đã nhiễm những vết đỏ của máu, hiển nhiên là do roi da gây ra, vậy lúc này phải chăng mới chỉ bắt đầu cho chuỗi những ngày đau khổ của hắn mà thôi?
Hắn vẫn chưa chết sao?
Quay sang nhìn tấm lịch được đặt trên tủ đầu giường, những gì hắn thấy càng khiến Giang Từ Yên tin chắc nịch vào suy nghĩ của mình...
Có phải là do, ông trời đã nghe được tiếng lòng của hắn trước khi hắn ngừng thở?
"Cạch" Đang lúc chìm đắm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn, tiếng cửa phòng đột nhiên vang lên làm cho hắn giật nảy. Người đi vào không ai khác chính là, Đoan Lạc Hi.
Hiện tại cô cực kỳ hận hắn, hận đến thấu xương, không có gì có thể ngăn lại sự thù hận về những việc hắn đã gây ra cho cô.
Giang Từ Yên đã dùng vị thế và quyền lực của mình cưỡng ép cô đến đường cùng, hắn đem cả người thân trong gia đình Đoan Lạc Hi đến uy hiếp cô, gϊếŧ chết họ trước mặt cô. Kể từ ngày ấy, cô như biến thành một tên vô hồn, không còn bất kỳ loại cảm xúc nào như một người bình thường nữa.
"Giang Từ Yên..." Đoan Lạc Hi bò lên giường đến trước mặt hắn nhằm bắt đầu trò vui của mình. Cô đưa ngón trỏ lên vuốt ve đôi môi mềm mại của hắn, nụ cười trong cô hiện rõ vẻ kinh tởm.
Hắn bất giác theo bản năng lùi về phía sau, trọng sinh về lại thời điểm này... Hắn cũng thực không hết ngừng yêu cô.
Nhiều lúc Giang Từ Yên cũng tự hỏi, không biết bản thân có phải bị biến thành M rồi không nữa?. TruyenHD
"Giang Từ Yên." Cô lặp lại tiếng gọi một lần, khiêu gợi dưới tầm nhìn của hắn. Và rồi lời nói bỗng chuyển sang hướng khác...
"Giang Từ Yên à Giang Từ Yên, anh nói rằng anh yêu tôi? Anh yêu tôi bằng cách đem người thân của tôi gϊếŧ chết trước mặt tôi?"
"Ha, chân lý này rõ ràng là tôi học từ anh... Vậy cho nên, để đáp trả cái loại tình yêu này của anh, tôi buộc lòng phải hành hạ anh... Phải đem anh... trói, lại." Chữ cuối được cô kéo dài ra, tạo nên cảm giác rờn rợn sóng lưng.
"Bốp" một tiếng, Đoan Lạc Hi đè mạnh đầu của hắn xuống giường, từ từ di chuyển tay xuống bóp cổ hắn, hung bạo xé rách quần Giang Từ Yên.
Hậu huyệt nóng ran mềm mại, bị cô dùng lưỡi công phá.
"Aaa... ư!..." Hắn kêu lên: "Lạc, Lạc Hi... sướng..."
"Hừ." Cô nhíu mày, than nhẹ: "Đúng là tên d*m d*c."
Đoan Lạc Hi dùng khóa, khóa lại mệnh căn hòng không để hắn xuất t*nh, đồng thời kíƈɦ ŧɦíƈɦ lỗ hậu phía sau bằng việc đẩy trứng rung vào.
Cô ấn chế độ mạnh nhất, nhét nó vào nơi sâu nhất.
"A a a a a...ừm, hức... Lạc Hi, Lạc Hi... đừng... hức, muốn ra... ra quá-"
Đoan Lạc Hi coi như niệm chút tình, sau một hồi để hắn bị nghẹn cực khổ thì cô bèn chậm rãi tháo khóa xuống.
Lập tức một dòng t*nh d*ch từ nơi nọ bắn mạnh lên mặt cô khiến Đoan Lạc Hi hơi sững người.
Giang Từ Yên lúc này đã đổi tư thế, hai tay hắn chống phía sau, cơ thể có hơi ngửa ra, hai chân dang rộng để lộ vật không ngừng ngọ nguậy muốn dựng thẳng lần nữa do bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ mạnh.
"Lạc Hi,... xin lỗi..." Mắt hắn nhiễm một tầng sương mỏng, như con chó con đang ư ử nhận lỗi với chủ nhân khi nó làm sai. Cô không biết bản thân lúc đấy tại sao... Tại sao lại không thể nổi giận được.
Mặc dù cái thứ này nhớp nháp tởm lợm đến nỗi khiến cô thấy buồn nôn. Cô dùng khăn giấy lau đi chúng, tiếp tục cảm giác hưng phấn này bằng hành động nhéo mạnh hai hạt đậu của đối phương, quả nhiên... Có sữa chảy ra.
Đúng là một tên quái vật. Đoan Lạc Hi nghĩ như vậy, đường đường là nam nhân ấy thế mà ở ngực lại tiết ra sữa, trông có giống ai hay không?
"Aaaa... Đau, đau. Anh đau, hức." Vì tay cô lại tiếp tục dùng lực khiến cho v* của hắn bị sưng lên, sữa cũng không ngừng chảy xuống hai bên.
"Anh nhìn anh xem, có khác nào một tên lập dị đáng khinh hay không? Hửm?" Đoan Lạc Hi bóp mặt cưỡng chế hắn ngước đầu lên, miệng không ngừng buông ra lời cay độc: "Nhìn xem nào, con chó này hôm nay trông mới thật đáng sợ làm sao. Trạng thái hiện giờ của anh, có khác gì một thằng bán thân hay không?"
"Biểu hiện tổng tài đâu rồi? Vị thế và quyền lực đâu rồi? Anh đừng tưởng để lộ ra ánh mắt đáng thương hại đó thì tôi sẽ tha thứ cho anh, không bao giờ đâu đồ ngu!"
"Ngày mai là ngày tôi lên chức chủ tịch tập đoàn Giang thị, người ngoài nhìn vào bất quá cũng là do... Anh một kẻ bất tài không thể làm chủ được nữa nên đã nhượng lại cho tôi."
"Em có thể." Giọng Giang Từ Yên nhỏ như muỗi, hắn nghĩ ngợi sâu xa... Phải chăng, đến suốt đời suốt kiếp... Đoan Lạc Hi đối với hắn có lẽ cũng chỉ có hai chữ "thù hận" mà thôi...
Giữa hắn và cô, không có cái gì gọi là "tình yêu" như hắn từng tưởng...
Giang Từ Yên đưa tay lên sờ thử mặt mình, ngây ngốc nhìn cổ tay đã nhiễm những vết đỏ của máu, hiển nhiên là do roi da gây ra, vậy lúc này phải chăng mới chỉ bắt đầu cho chuỗi những ngày đau khổ của hắn mà thôi?
Hắn vẫn chưa chết sao?
Quay sang nhìn tấm lịch được đặt trên tủ đầu giường, những gì hắn thấy càng khiến Giang Từ Yên tin chắc nịch vào suy nghĩ của mình...
Có phải là do, ông trời đã nghe được tiếng lòng của hắn trước khi hắn ngừng thở?
"Cạch" Đang lúc chìm đắm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn, tiếng cửa phòng đột nhiên vang lên làm cho hắn giật nảy. Người đi vào không ai khác chính là, Đoan Lạc Hi.
Hiện tại cô cực kỳ hận hắn, hận đến thấu xương, không có gì có thể ngăn lại sự thù hận về những việc hắn đã gây ra cho cô.
Giang Từ Yên đã dùng vị thế và quyền lực của mình cưỡng ép cô đến đường cùng, hắn đem cả người thân trong gia đình Đoan Lạc Hi đến uy hiếp cô, gϊếŧ chết họ trước mặt cô. Kể từ ngày ấy, cô như biến thành một tên vô hồn, không còn bất kỳ loại cảm xúc nào như một người bình thường nữa.
"Giang Từ Yên..." Đoan Lạc Hi bò lên giường đến trước mặt hắn nhằm bắt đầu trò vui của mình. Cô đưa ngón trỏ lên vuốt ve đôi môi mềm mại của hắn, nụ cười trong cô hiện rõ vẻ kinh tởm.
Hắn bất giác theo bản năng lùi về phía sau, trọng sinh về lại thời điểm này... Hắn cũng thực không hết ngừng yêu cô.
Nhiều lúc Giang Từ Yên cũng tự hỏi, không biết bản thân có phải bị biến thành M rồi không nữa?. TruyenHD
"Giang Từ Yên." Cô lặp lại tiếng gọi một lần, khiêu gợi dưới tầm nhìn của hắn. Và rồi lời nói bỗng chuyển sang hướng khác...
"Giang Từ Yên à Giang Từ Yên, anh nói rằng anh yêu tôi? Anh yêu tôi bằng cách đem người thân của tôi gϊếŧ chết trước mặt tôi?"
"Ha, chân lý này rõ ràng là tôi học từ anh... Vậy cho nên, để đáp trả cái loại tình yêu này của anh, tôi buộc lòng phải hành hạ anh... Phải đem anh... trói, lại." Chữ cuối được cô kéo dài ra, tạo nên cảm giác rờn rợn sóng lưng.
"Bốp" một tiếng, Đoan Lạc Hi đè mạnh đầu của hắn xuống giường, từ từ di chuyển tay xuống bóp cổ hắn, hung bạo xé rách quần Giang Từ Yên.
Hậu huyệt nóng ran mềm mại, bị cô dùng lưỡi công phá.
"Aaa... ư!..." Hắn kêu lên: "Lạc, Lạc Hi... sướng..."
"Hừ." Cô nhíu mày, than nhẹ: "Đúng là tên d*m d*c."
Đoan Lạc Hi dùng khóa, khóa lại mệnh căn hòng không để hắn xuất t*nh, đồng thời kíƈɦ ŧɦíƈɦ lỗ hậu phía sau bằng việc đẩy trứng rung vào.
Cô ấn chế độ mạnh nhất, nhét nó vào nơi sâu nhất.
"A a a a a...ừm, hức... Lạc Hi, Lạc Hi... đừng... hức, muốn ra... ra quá-"
Đoan Lạc Hi coi như niệm chút tình, sau một hồi để hắn bị nghẹn cực khổ thì cô bèn chậm rãi tháo khóa xuống.
Lập tức một dòng t*nh d*ch từ nơi nọ bắn mạnh lên mặt cô khiến Đoan Lạc Hi hơi sững người.
Giang Từ Yên lúc này đã đổi tư thế, hai tay hắn chống phía sau, cơ thể có hơi ngửa ra, hai chân dang rộng để lộ vật không ngừng ngọ nguậy muốn dựng thẳng lần nữa do bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ mạnh.
"Lạc Hi,... xin lỗi..." Mắt hắn nhiễm một tầng sương mỏng, như con chó con đang ư ử nhận lỗi với chủ nhân khi nó làm sai. Cô không biết bản thân lúc đấy tại sao... Tại sao lại không thể nổi giận được.
Mặc dù cái thứ này nhớp nháp tởm lợm đến nỗi khiến cô thấy buồn nôn. Cô dùng khăn giấy lau đi chúng, tiếp tục cảm giác hưng phấn này bằng hành động nhéo mạnh hai hạt đậu của đối phương, quả nhiên... Có sữa chảy ra.
Đúng là một tên quái vật. Đoan Lạc Hi nghĩ như vậy, đường đường là nam nhân ấy thế mà ở ngực lại tiết ra sữa, trông có giống ai hay không?
"Aaaa... Đau, đau. Anh đau, hức." Vì tay cô lại tiếp tục dùng lực khiến cho v* của hắn bị sưng lên, sữa cũng không ngừng chảy xuống hai bên.
"Anh nhìn anh xem, có khác nào một tên lập dị đáng khinh hay không? Hửm?" Đoan Lạc Hi bóp mặt cưỡng chế hắn ngước đầu lên, miệng không ngừng buông ra lời cay độc: "Nhìn xem nào, con chó này hôm nay trông mới thật đáng sợ làm sao. Trạng thái hiện giờ của anh, có khác gì một thằng bán thân hay không?"
"Biểu hiện tổng tài đâu rồi? Vị thế và quyền lực đâu rồi? Anh đừng tưởng để lộ ra ánh mắt đáng thương hại đó thì tôi sẽ tha thứ cho anh, không bao giờ đâu đồ ngu!"
"Ngày mai là ngày tôi lên chức chủ tịch tập đoàn Giang thị, người ngoài nhìn vào bất quá cũng là do... Anh một kẻ bất tài không thể làm chủ được nữa nên đã nhượng lại cho tôi."
"Em có thể." Giọng Giang Từ Yên nhỏ như muỗi, hắn nghĩ ngợi sâu xa... Phải chăng, đến suốt đời suốt kiếp... Đoan Lạc Hi đối với hắn có lẽ cũng chỉ có hai chữ "thù hận" mà thôi...
Giữa hắn và cô, không có cái gì gọi là "tình yêu" như hắn từng tưởng...
Tác giả :
Giang Đường Công Tử