Nữ Chủ Tra Hóa Chi Lộ
Chương 13: Chén canh thứ nhất (12)
Ngoài miệng thì nói rất nhanh sẽ đến nhưng trên thực tế, Quân Vô Nhai cũng không có trở lại. Thanh Hoan không cần đoán cũng biết nguyên do. Bởi vì người muội muội tốt kia lại đeo bám lấy hắn chứ gì. Cũng tốt, hắn không đến thì có người sẽ đến. Ví dụ như Hoa tam.
Hoa tam thật sự mê luyến thân thể của nàng, mỗi lần nhìn thấy nàng thì thậm chí không kịp kêu người khác lui ra ngoài, liền lập tức muốn đem nàng cùng mây mưa thất thường.
Hắn ra tay không biết nặng nhẹ. Thanh Hoan ở trên tay hắn có thể nói phải chịu không ít đau khổ. Nhưng mà nàng như thế nào là một nữ tử có thể mặc người khác tùy ý lăng nhục.Từ lúc trong lòng nàng giãy bỏ trói buộc, ở bề ngoài nhìn thấy là Hoa tam đang đùa bỡn nàng. Nhưng trên thực tế, Hoa tam đang bị nàng nắm trong lòng bàn tay chơi đùa.
Hoa tam không phải là thích thân thể của nàng sao? Thanh Hoan lợi dụng lợi thế này nắm hắn trong lòng bàn tay. Khi hắn có nhu cầu với thân thể của nàng thì Thanh Hoan liền cự tuyệt lại ra vẻ mời chào:* ( nơi này bỏ bớt 3000 tự).
Hắn lại rất hưởng thụ cách làm của nàng, thoạt nhìn thì tính khí của hắn nóng nảy nhưng mỗi khi Thanh Hoan làm nũng thì thái độ của hắn liền mềm nhũn.
Lâu dần trong cuộc sống của nàng vốn nên là Quân Vô Nhai, liền đổi thành Hoa tam.
Vì Thanh Hoan, hắn thật ra tốn không ít bạc. Tú bà thu ngân phiếu nhiều đến nổi miệng luôn cười toe tóet. Nữ nhân mình thích lại mềm mại đáng yêu thuận theo, trên đời này còn có chuyện gì, tuyệt vời hơn chuyện này chứ?
Ngày lại qua ngày, dục vọng chiếm hữu của Hoa tam đối với Thanh Hoan cũng càng ngày càng sâu. Nguyên bản cho dù không bán mình thì Thanh Hoan cũng sẽ tiếp khách, cùng người hát khúc giải buồn hoặc là phẩm trà, chơi cờ. Nhưng việc tiếp đãi Hoa tam luôn đứng thứ nhất, ai cũng phải chờ ở phía sau.
Một ngày này, Thanh Hoan đang cùng một vị tri phủ đại nhân hơi lớn tuổi chơi cờ.
Khi nàng còn sống theo học danh sư, luyện được kỳ nghệ cao siêu. Sau khi đi vào Ỷ Hương viện, tú bà lại thỉnh tiên sinh đến dạy. Cho nên kỳ nghệ của Thanh Hoan thập phần cao thâm. Tri phủ đại nhân tuổi tác đã cao, đối với Thanh Hoan không hề có lòng dâm dục.
Điều này khiến Thanh Hoan nhớ lại tháng ngày khi gả cho lão nhân kia lúc chính mình còn sống. Đó cũng là một lão nhân hiền lành, thương nàng bơ vơ không chỗ nương tựa lại nhận hết nhục mạ, danh tiếng bị mất hết, liền cưới nàng làm phu nhân. Nhưng lại chưa bao giờ chạm qua nàng. Tri phủ đại nhân trước mắt cho nàng cảm giác giống nhau, nên Thanh Hoan cũng rất vui lòng cùng lão nhân gia chơi cờ.
Chính là bàn cờ đang lúc chém giết đến cao triều, cửa phòng đột nhiên bị một cú đá đạp ra. Thanh Hoan còn chưa kịp phản ứng, một thanh trường kiếm ngân quang lóng lánh đã để ở trên cổ tri phủ đại nhân. Khuôn mặt Hoa tam tuấn mỹ lại tràn ngập tức giận xuất hiện:
"Ngươi lão gia hỏa này, dám tranh giành nữ nhân cùng gia, không muốn sống nữa đúng hay không?!"
Tri phủ đại nhân bị dọa đến cả người run lên, hắn nơi nào thấy qua sát tinh hung thần ác sát như vậy, lập tức mắt trợn trắng bị dọa đến hôn mê bất tỉnh. Thấy như thế, Thanh Hoan cực điểm bất đắc dĩ. Ai có thể ngờ lưỡi kiếm kia một giây sau liền đặt ở trên cổ của nàng:
"Lời ta đã nói, ngươi đều đã quên sao? Ta không có ở nơi này, không cho ngươi đi đón khách!"
May mắn hắn tới sớm, nếu không, không biết nữ nhân này lại muốn làm ra chuyện thiêu thân gì. Hoa tam chán ghét nhìn thoáng qua tri phủ đại nhân đang té xỉu, không nói hai lời liền đem Thanh Hoan khiêng lên. Cầm lấy trường kiếm, nghênh ngang đi ra Ỷ Hương viện.
Lệ khí của hắn rất nặng, tú bà cũng không dám cản trở hắn. Trong Ỷ Hương viện này tuy là có hộ vệ nhưng nếu cùng tiến lên, cũng sống không qua hai cước của Hoa tam.
Lúc trước lần thứ hai Hoa tam tìm đến Thanh Hoan thì nàng liền từng cự tuyệt qua, ai biết người này không nói hai lời, trực tiếp động thủ. Tú bà đã có kinh nghiệm, huống chi cái này không phải rất hợp tâm ý của Thanh Hoan sao?
Ngoài Ỷ Hương viện có một con ngựa, là ngựa của Hoa tam. Hắn ôm Thanh Hoan nhảy tót lên ngựa, roi ngựa vung lên, phóng ngựa chạy như điên. Thanh Hoan ở trong lòng ngực của hắn bị gió thổi lạnh đến phát run. Hôm nay tuy rằng không lạnh nhưng gió thổi mạnh mà nàng chỉ mặc quần áo mỏng manh nên có chút chịu không nổi.
Đại khái chạy khoảng nửa nén hương, Thanh Hoan liền bị ném lên trên một cái giường. Nàng bị ném đến đầu óc mơ mơ hồ hồ, miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhìn. Thì thấy Hoa tam đang cởi quần áo, nàng lộ ra vẻ mặt vô tội lại tinh khiết, ngây thơ hỏi:
"Tam gia, đây là nơi nào? Người có thể dẫn ta trở về không..."
"Đi trở về?"
Hoa tam cười lạnh một tiếng:
"Gia không có nói cho ngươi, sau khi hầu hạ cho gia rồi thì không bao giờ... có thể lượn lờ trước mặt nam nhân khác nữa sao?!"
Hắn tức giận nắm lấy cằm của Thanh Hoan, nhìn chằm chằm vào mắt của nàng mà nói:
"Phía dưới của ngươi không phải quá lẳng lơ sao? Không chịu nổi? Lão đầu kia tuổi ít nhất đã có hoa giáp, ngươi cứ như vậy bụng đói ăn quàng?!"
Lời này của hắn là hết sức nặng, Thanh Hoan lại cười:
"Tam gia nói rất đúng, từ lần trước từ biệt, tam gia đã có mấy ngày chưa từng xuất hiện. Ta ở Ỷ Hương viện cũng không thể ăn chùa, cùng tri phủ đại nhân đánh ván cờ mà thôi, tam gia cần gì phải tức giận như vậy?"
Hoa tam hừ lạnh:
"Chỉ sợ ngươi là ý không ở trong lời? Như thế nào, còn muốn leo lên em rể tương lai tốt của ta?"
Thanh Hoan cười vui nói:
"Ta cùng công tử xem như đã hết duyên phận, nếu như là vì việc này mà tìm cái chết, vậy nhiều năm như vậy thật sự đã ăn chùa, ở chùa ở Ỷ Hương viện. Tam gia không phải luôn luôn sợ ta cùng lệnh muội cướp đoạt công tử sao? Hiện giờ ta liền thề, nếu là ta còn gặp công tử, ta sẽ bị thiên lôi đánh, không được chết tử tế."
Nói xong, nàng nhẹ nhàng đỡ tráng, hiển nhiên là mới vừa rồi bị Hoa tam ném xuống có chút đầu váng mắt hoa:
"Cho nên, thỉnh tam gia hãy buông tha cho ta. Hiện tại để ta trở về, cũng vừa lúc tri phủ đại nhân tỉnh lại, còn có thể đem bàn cờ lúc trước hạ xong."
Lúc trước đều Hoa tam muốn chính là lời thề của Thanh Hoan. Chỉ cần nàng thề là không được gặp mặt Quân Vô Nhai. Hắn nhất định sẽ buông tha cho nàng. Đương nhiên là lúc chưa nếm qua mùi vị của nàng, thì hắn muốn như vậy. Nhưng mà hắn không ngờ là mục đích này nhanh như vậy đã đạt được, không khỏi khiến hắn hơi kinh ngạc, có chút ngoài ý muốn làm hắn hơi mất mát.
Nếu Thanh Hoan tiếp tục kiên trì kiên trinh với Quân Vô Nhai, Hoa tam nghĩ, chính mình còn có thể tiếp tục độc chiếm nàng thêm một đoạn thời gian.
Nhưng mà nghĩ lại, nàng và Quân Vô Nhai không còn liên quan, không phải càng dễ dàng cùng chính mình có quan hệ sao? Vì thế tay hắn nắm cầm Thanh Hoan không chịu buông ra mà là vừa lòng đắc chí hỏi:
"Gia có chuyện tốt muốn nói với ngươi, ngươi có muốn nghe hay không?"
"Người cứ nói."
“Ngươi nếu đã cùng Vô Nhai dứt khoát, thì có thể đi theo ta được không?"
Hoa tam hỏi, cảm xúc trong mắt đều là thật sự:
"Số bạc Quân Vô Nhai trả, ta trả gấp ba lần. Nhưng thời gian ở cùng ta, ngươi chỉ có thể có một người nam nhân là ta, hơn nữa lúc ta chơi chán ngươi, ngươi không được tiếp tục dây dưa với ta."
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy nhưng vừa nghĩ tới ngày sau khi nàng rời đi chính mình cũng sẽ bình tĩnh giống như rời khỏi Quân Vô Nhai. Tâm lý của Hoa tam liền cảm giác vô cùng khó chịu.
Thanh Hoan hỏi:
"Ta chỉ có gia một người, trong lúc đó thì gia có thể chỉ có một mình ta không?"
Nghe vậy, Hoa tam giễu cợt:
"Làm sao có thể được, đừng có người si nói mộng."
Thân thể của nàng cho dù có tươi đẹp đến đâu, hắn cũng không thể chỉ cưng chìu một mình nàng.
Đây là đang châm chọc Thanh Hoan phân không rõ thật giả. Thanh Hoan cũng không tức giận, nhếch miệng mỉm cười, nói:
"Y như lời nói của tam gia. Nhưng mà... Thỉnh cầu tam gia thay ta về Ỷ Hương viện nói cùng ma ma một tiếng, miễn cho ma ma lo lắng."
Hoa tam cảm thấy rất vừa lòng lại hoàn toàn không chú ý tới đáy mắt Thanh Hoan lóe ra hào quang khác thường.
Hoa tam thật sự mê luyến thân thể của nàng, mỗi lần nhìn thấy nàng thì thậm chí không kịp kêu người khác lui ra ngoài, liền lập tức muốn đem nàng cùng mây mưa thất thường.
Hắn ra tay không biết nặng nhẹ. Thanh Hoan ở trên tay hắn có thể nói phải chịu không ít đau khổ. Nhưng mà nàng như thế nào là một nữ tử có thể mặc người khác tùy ý lăng nhục.Từ lúc trong lòng nàng giãy bỏ trói buộc, ở bề ngoài nhìn thấy là Hoa tam đang đùa bỡn nàng. Nhưng trên thực tế, Hoa tam đang bị nàng nắm trong lòng bàn tay chơi đùa.
Hoa tam không phải là thích thân thể của nàng sao? Thanh Hoan lợi dụng lợi thế này nắm hắn trong lòng bàn tay. Khi hắn có nhu cầu với thân thể của nàng thì Thanh Hoan liền cự tuyệt lại ra vẻ mời chào:* ( nơi này bỏ bớt 3000 tự).
Hắn lại rất hưởng thụ cách làm của nàng, thoạt nhìn thì tính khí của hắn nóng nảy nhưng mỗi khi Thanh Hoan làm nũng thì thái độ của hắn liền mềm nhũn.
Lâu dần trong cuộc sống của nàng vốn nên là Quân Vô Nhai, liền đổi thành Hoa tam.
Vì Thanh Hoan, hắn thật ra tốn không ít bạc. Tú bà thu ngân phiếu nhiều đến nổi miệng luôn cười toe tóet. Nữ nhân mình thích lại mềm mại đáng yêu thuận theo, trên đời này còn có chuyện gì, tuyệt vời hơn chuyện này chứ?
Ngày lại qua ngày, dục vọng chiếm hữu của Hoa tam đối với Thanh Hoan cũng càng ngày càng sâu. Nguyên bản cho dù không bán mình thì Thanh Hoan cũng sẽ tiếp khách, cùng người hát khúc giải buồn hoặc là phẩm trà, chơi cờ. Nhưng việc tiếp đãi Hoa tam luôn đứng thứ nhất, ai cũng phải chờ ở phía sau.
Một ngày này, Thanh Hoan đang cùng một vị tri phủ đại nhân hơi lớn tuổi chơi cờ.
Khi nàng còn sống theo học danh sư, luyện được kỳ nghệ cao siêu. Sau khi đi vào Ỷ Hương viện, tú bà lại thỉnh tiên sinh đến dạy. Cho nên kỳ nghệ của Thanh Hoan thập phần cao thâm. Tri phủ đại nhân tuổi tác đã cao, đối với Thanh Hoan không hề có lòng dâm dục.
Điều này khiến Thanh Hoan nhớ lại tháng ngày khi gả cho lão nhân kia lúc chính mình còn sống. Đó cũng là một lão nhân hiền lành, thương nàng bơ vơ không chỗ nương tựa lại nhận hết nhục mạ, danh tiếng bị mất hết, liền cưới nàng làm phu nhân. Nhưng lại chưa bao giờ chạm qua nàng. Tri phủ đại nhân trước mắt cho nàng cảm giác giống nhau, nên Thanh Hoan cũng rất vui lòng cùng lão nhân gia chơi cờ.
Chính là bàn cờ đang lúc chém giết đến cao triều, cửa phòng đột nhiên bị một cú đá đạp ra. Thanh Hoan còn chưa kịp phản ứng, một thanh trường kiếm ngân quang lóng lánh đã để ở trên cổ tri phủ đại nhân. Khuôn mặt Hoa tam tuấn mỹ lại tràn ngập tức giận xuất hiện:
"Ngươi lão gia hỏa này, dám tranh giành nữ nhân cùng gia, không muốn sống nữa đúng hay không?!"
Tri phủ đại nhân bị dọa đến cả người run lên, hắn nơi nào thấy qua sát tinh hung thần ác sát như vậy, lập tức mắt trợn trắng bị dọa đến hôn mê bất tỉnh. Thấy như thế, Thanh Hoan cực điểm bất đắc dĩ. Ai có thể ngờ lưỡi kiếm kia một giây sau liền đặt ở trên cổ của nàng:
"Lời ta đã nói, ngươi đều đã quên sao? Ta không có ở nơi này, không cho ngươi đi đón khách!"
May mắn hắn tới sớm, nếu không, không biết nữ nhân này lại muốn làm ra chuyện thiêu thân gì. Hoa tam chán ghét nhìn thoáng qua tri phủ đại nhân đang té xỉu, không nói hai lời liền đem Thanh Hoan khiêng lên. Cầm lấy trường kiếm, nghênh ngang đi ra Ỷ Hương viện.
Lệ khí của hắn rất nặng, tú bà cũng không dám cản trở hắn. Trong Ỷ Hương viện này tuy là có hộ vệ nhưng nếu cùng tiến lên, cũng sống không qua hai cước của Hoa tam.
Lúc trước lần thứ hai Hoa tam tìm đến Thanh Hoan thì nàng liền từng cự tuyệt qua, ai biết người này không nói hai lời, trực tiếp động thủ. Tú bà đã có kinh nghiệm, huống chi cái này không phải rất hợp tâm ý của Thanh Hoan sao?
Ngoài Ỷ Hương viện có một con ngựa, là ngựa của Hoa tam. Hắn ôm Thanh Hoan nhảy tót lên ngựa, roi ngựa vung lên, phóng ngựa chạy như điên. Thanh Hoan ở trong lòng ngực của hắn bị gió thổi lạnh đến phát run. Hôm nay tuy rằng không lạnh nhưng gió thổi mạnh mà nàng chỉ mặc quần áo mỏng manh nên có chút chịu không nổi.
Đại khái chạy khoảng nửa nén hương, Thanh Hoan liền bị ném lên trên một cái giường. Nàng bị ném đến đầu óc mơ mơ hồ hồ, miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhìn. Thì thấy Hoa tam đang cởi quần áo, nàng lộ ra vẻ mặt vô tội lại tinh khiết, ngây thơ hỏi:
"Tam gia, đây là nơi nào? Người có thể dẫn ta trở về không..."
"Đi trở về?"
Hoa tam cười lạnh một tiếng:
"Gia không có nói cho ngươi, sau khi hầu hạ cho gia rồi thì không bao giờ... có thể lượn lờ trước mặt nam nhân khác nữa sao?!"
Hắn tức giận nắm lấy cằm của Thanh Hoan, nhìn chằm chằm vào mắt của nàng mà nói:
"Phía dưới của ngươi không phải quá lẳng lơ sao? Không chịu nổi? Lão đầu kia tuổi ít nhất đã có hoa giáp, ngươi cứ như vậy bụng đói ăn quàng?!"
Lời này của hắn là hết sức nặng, Thanh Hoan lại cười:
"Tam gia nói rất đúng, từ lần trước từ biệt, tam gia đã có mấy ngày chưa từng xuất hiện. Ta ở Ỷ Hương viện cũng không thể ăn chùa, cùng tri phủ đại nhân đánh ván cờ mà thôi, tam gia cần gì phải tức giận như vậy?"
Hoa tam hừ lạnh:
"Chỉ sợ ngươi là ý không ở trong lời? Như thế nào, còn muốn leo lên em rể tương lai tốt của ta?"
Thanh Hoan cười vui nói:
"Ta cùng công tử xem như đã hết duyên phận, nếu như là vì việc này mà tìm cái chết, vậy nhiều năm như vậy thật sự đã ăn chùa, ở chùa ở Ỷ Hương viện. Tam gia không phải luôn luôn sợ ta cùng lệnh muội cướp đoạt công tử sao? Hiện giờ ta liền thề, nếu là ta còn gặp công tử, ta sẽ bị thiên lôi đánh, không được chết tử tế."
Nói xong, nàng nhẹ nhàng đỡ tráng, hiển nhiên là mới vừa rồi bị Hoa tam ném xuống có chút đầu váng mắt hoa:
"Cho nên, thỉnh tam gia hãy buông tha cho ta. Hiện tại để ta trở về, cũng vừa lúc tri phủ đại nhân tỉnh lại, còn có thể đem bàn cờ lúc trước hạ xong."
Lúc trước đều Hoa tam muốn chính là lời thề của Thanh Hoan. Chỉ cần nàng thề là không được gặp mặt Quân Vô Nhai. Hắn nhất định sẽ buông tha cho nàng. Đương nhiên là lúc chưa nếm qua mùi vị của nàng, thì hắn muốn như vậy. Nhưng mà hắn không ngờ là mục đích này nhanh như vậy đã đạt được, không khỏi khiến hắn hơi kinh ngạc, có chút ngoài ý muốn làm hắn hơi mất mát.
Nếu Thanh Hoan tiếp tục kiên trì kiên trinh với Quân Vô Nhai, Hoa tam nghĩ, chính mình còn có thể tiếp tục độc chiếm nàng thêm một đoạn thời gian.
Nhưng mà nghĩ lại, nàng và Quân Vô Nhai không còn liên quan, không phải càng dễ dàng cùng chính mình có quan hệ sao? Vì thế tay hắn nắm cầm Thanh Hoan không chịu buông ra mà là vừa lòng đắc chí hỏi:
"Gia có chuyện tốt muốn nói với ngươi, ngươi có muốn nghe hay không?"
"Người cứ nói."
“Ngươi nếu đã cùng Vô Nhai dứt khoát, thì có thể đi theo ta được không?"
Hoa tam hỏi, cảm xúc trong mắt đều là thật sự:
"Số bạc Quân Vô Nhai trả, ta trả gấp ba lần. Nhưng thời gian ở cùng ta, ngươi chỉ có thể có một người nam nhân là ta, hơn nữa lúc ta chơi chán ngươi, ngươi không được tiếp tục dây dưa với ta."
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy nhưng vừa nghĩ tới ngày sau khi nàng rời đi chính mình cũng sẽ bình tĩnh giống như rời khỏi Quân Vô Nhai. Tâm lý của Hoa tam liền cảm giác vô cùng khó chịu.
Thanh Hoan hỏi:
"Ta chỉ có gia một người, trong lúc đó thì gia có thể chỉ có một mình ta không?"
Nghe vậy, Hoa tam giễu cợt:
"Làm sao có thể được, đừng có người si nói mộng."
Thân thể của nàng cho dù có tươi đẹp đến đâu, hắn cũng không thể chỉ cưng chìu một mình nàng.
Đây là đang châm chọc Thanh Hoan phân không rõ thật giả. Thanh Hoan cũng không tức giận, nhếch miệng mỉm cười, nói:
"Y như lời nói của tam gia. Nhưng mà... Thỉnh cầu tam gia thay ta về Ỷ Hương viện nói cùng ma ma một tiếng, miễn cho ma ma lo lắng."
Hoa tam cảm thấy rất vừa lòng lại hoàn toàn không chú ý tới đáy mắt Thanh Hoan lóe ra hào quang khác thường.
Tác giả :
Ai Lam