Nữ Chủ Tỏ Vẻ Nàng Không Phục
Chương 45: - Thế giới 4 (6): 7 giờ 12 phút.✨

Nữ Chủ Tỏ Vẻ Nàng Không Phục

Chương 45: - Thế giới 4 (6): 7 giờ 12 phút.✨

Edit + Beta: Đèo.


"Ông chủ..." Đường An dừng lại, theo trực giác nhìn vào bên trong phòng kia, "Có lẽ là, trong phòng ... phải không ...?"


Người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp giống Tần Trà đến 70%, nhưng làn da của cô ta trắng hơn, con ngươi đen hơn Tần Trà nhìn cứ y như một thây ma, nét mặt và thân hình càng trưởng thành, duyên dáng và quyến rũ.


Cô ta dựa vào tủ rượu trong phòng khách, vươn tay, trực tiếp lấy rượu đỏ ở tầng trên cùng xuống, không cần dùng đến ly, cô từ từ tháo nút chai ra, tự mình uống một ngụm.


"Nghe nói có một cô gái nhỏ ở đây?" Cô dùng đầu lưỡi liếm vết rượu trên khóe miệng, phong thái quyến rũ mê người. "Để tôi xem một chút, nghe nói Định Lăng thích lắm. "


Đường An bật khóc nhìn giọt rượu đỏ mà cậu ta để dành không dám uống, lại bị người phụ nữ kia vô duyên uống mất. Người phụ nữ ngước nhìn cậu, sau đó đi về phía trước vài bước, đặt lại chai rượu đỏ vào tay Đường An, vẻ mặt ghét bỏ. "Trả lại cho cậu này, cứ coi như tôi đang uống rượu mừng cho cậu đi, tức tối cái gì không biết."


Sau đó cô ta quay thẳng sang bên phải, đi thẳng đến phòng của Tần Trà.


"Có phải là phòng này không?"


Người phụ nữ thản nhiên hỏi nhóm người đi theo mình, phớt lờ vẻ mặt xấu hổ của họ rồi đẩy cửa bước vào.


"Kỳ thật không có gì đẹp đẽ, chỉ là một con nhóc yếu ớt bình thường mà thôi, ban đầu tôi định dùng phòng ngủ này, nếu ông chủ không đến tìm....."


Đường An lúc này từ khe cửa nhìn vào, lập tức im lặng ngậm miệng, người phụ nữ cười khó hiểu, lẩm bẩm: "Cậu bảo tôi tìm ông chủ ở đâu? Hả?"


Đông Qua nghiêng người, trước mắt im lặng đến kỳ quái, anh ta lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Chị ấy thế nào rồi?"


Anh ta liếc nhìn vào bên trong cánh cửa, và sau đó cũng im lặng.


Tiếng nước đục ngầu này, khiến Âm Âm cũng không kìm nén được mà tò mò lẩm bẩm: "Cậu thấy ma sao?"


Anh ta lại nghiêng người xem: "..."


Người phụ nữ lại chế nhạo: "Đây là cách thường ngày mà các người chăm sóc ông chủ của mình hay sao? Dù người ta có bị bắt đi, có khi mấy người cũng không biết, cái lũ chỉ biết ăn ngủ hệt như con lợn"


Âm Âm từ bên cạnh nói với vẻ khó khăn: "Chờ đã .... họ đang làm gì vậy?"


Đường An đáp lại bằng sự hiểu biết về sự lãng mạn của mình: "... Cứ nhìn đi, please!"


Nhìn từ góc độ của họ, con thây ma trông rất nhỏ đang nghiêm túc liếm liếm cổ ông chủ của mình, trong khi khóe mắt ông chủ đỏ hoe, nằm trên giường trong tình trạng ôm ấp hoàn toàn trong vòng tay của ông.


Hắn thở hổn hển.


Hơi thở gợi cảm và trầm thấp, họ cho rằng ông chủ vạn tuổi bao nhiêu năm chỉ lạnh lùng bây giờ lại đang bị một con thây ma nhỏ chêu chọc.


Chết tiệt.


Đường An ho khan vài tiếng rồi quyết định đưa người phụ nữ đang đi "bắt gian trên giường" cho ông chủ của mình, khi định đóng cửa lại thì kẻ thiểu năng cuối cùng lại xông lên, dùng vũ lực đóng sầm cửa lại.


"Lão đại! Chị dâu nhỏ, đừng ăn lão đại! Nha chị ơi!"


Đường An đang định dời đi thì chân như bị bén rễ.


Cậu tự cảm giác được trí não của mình đang được khai thông.


Đó không phải ** đâu, mà là ăn thịt đồng loại!


Bí Đao kêu lên một tiếng "Mẹ ơi" rất lạ và lao đi ngay lập tức.


Trong đó, Tần Trà suýt nữa đã bật khóc, cô thực sự không thể kiềm chế được cái gọi là "*" của mình, cô đã không ngủ suốt một đêm, vừa đói vừa đau đến nỗi Trường Hi chạm vào người mà cô còn không biết nữa, nửa đêm còn tới ôm cô đi ngủ.


Chịu đựng suốt một đêm, sáng sớm ngày hôm sau, cơn đói cồn cào lên đến đỉnh điểm, Tần Trà lật người cắn vào vai Trường Hi, vết thương ở chỗ vai của hắn đã được cô liếm sạch,vẫn còn nồng nặc mùi máu trong miệng cô, răng cô ngắn nhưng cứ cọ sát qua lớp quần áo của anh, cơn đói khiến cô không nói được câu nào, lúc đấy cô phải điên cuống liếm cổ anh để giảm bớt sự thèm ăn thịt người.


Cô cố gắng tỉnh táo và muốn xua đuổi Trường Hi đi, nhưng hắn ta bám chặt lấy cô không chịu buông ra, lại còn muốn hưởng thụ hành động của cô nữa chứ.


Nếu cô ấy có thể nói chuyện, cô ấy thực sự muốn đánh thức cái tên này, tôi muốn ăn thịt anh! Đây khôn phải là tôi đang thể hiện tình yêu với anh đâu nhé! Trường Hi mau thức dậy!


Gạo từ phía sau xông vào, đang định đem Tần Trà đi, thì chỉ thấy người nằm trên giường nói một câu " Cút ngay" mà lúc này mới để ý Tần Trà đang mặc áo sơ mi của ông chủ.


Trường Hi từ trên giường ngồi dậy,hai mắt lạnh nhạt, miệng nói từng chữ một: "Trả lại cho ta."


Gạo lùi lại mấy bước, nhỏ giọng nhắc nhở: "Ông chủ à!"


Người phụ nữ đang đến đúng lúc nghe thấy có tiếng người đàn ông nói: "Tần Trà, lại đây."


"Tôi đi qua không được, em đi qua hay không."


Sắc mặt của mọi người đều thay đổi.


Đây là lần đầu tiên ông chủ nói những lời như vậy, và cũng là lần đầu tiên họ nghe thấy ông chủ nói với giọng điệu nhẹ nhàng như vây.


Thần kinh thô ráp như Gạo còn bị choáng váng, Tần Trà nhảy cẫng lên một cái, chạy tới trên giường nhanh nhất có thể ròi leo lên, sau đó ôm lấy nam nhân hôn một cái, sau đó lợi dụng nam nhân không có phản ứng suýt nữa mà hứng khởi mà làm rách cả ga giường


A Cát cuối cùng cũng tìm được cơ hội để nói, "Ồ, cô gái này trông thật giống tôi."


Tất cả những người đều vểnh tai lên: "Nào đến đây đi hỡi trận đánh ghen thế kỷ! Nhanh lên!"


Trường Hi đang dỗ dành Tần Trà đi qua, nhưng Tần Trà lại chuyển sự chú ý sang A Cát.


Họ quả thực rất giống nhau, ngoại trừ phong cách và khí chất, các đường nét trên khuôn mặt đều rất giống nhau.


A Cát cười nói: "Định Lăng, sáng nay tôi nhận được đơn từ phía dưới yêu cầu đem tang thi tên là Nhạc Đinh này tới."


Cô ta liếc nhìn Tần Trà, "Đó là lý do tôi chọn bộ dạng này, nếu anh không đồng ý với tôi, nhưng tôi thì có."


"Vì vậy," A Cát cười với Trường Hi, "Anh không giới thiệu nó với tôi sao?"


Trường Hi vừa đi đến bên cạnh Tần Trà, vừa xoa tóc Tần Trà, đầu ngón tay nhàn nhạt xẹt qua, động tác của hắn khiến tóc cô rối tung..


"Tôi là của cô ấy."


Ngay khi lời nói của Trường Hi vừa nói ra, A Cát lập tức mau nước mắt và khóc lớn, "Tôi biết! Thì ra tôi chỉ là người thay thế trong nhiều thập kỷ qua! Hóa ra tôi chỉ là người thay thế trong trái tim của anh! Khi nó đến đây, anh lai bỏ rơi tôi! Tôi đã yêu anh mấy chục năm! Thì ra là anh đối xử với tôi như thế này!Tôi vốn dĩ đã nhìn thấu được anh rồi! "


A Cát chạy ra ngoài, Gạo có vẻ đầy phẫn nộ chính trực nói, "Ông chủ, ông thật quá đáng!"


Đường An và một đám người: ............ Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy? Phim truyền hình lãng mạn thần tượng?


Vẻ mặt của Tần Trà với Trường Hi có vẻ có chút nhu mì, ánh mắt chuyển đến chiếc ga trải giường bị xé, Trường Hi nhẹ nhàng vuốt ve cổ cô với vẻ mặt âm trầm.


Hắn không thể giải thích.


Người phụ nữ trông như một người điên loạn đó chính là mẹ của hắn ta.


Bà mẹ thần kinh chạy đến gặp con dâu và còn làm một câu chuyện máu chó.


Cuối cùng hắn lạnh lùng nhìn Đường An và bọn họ, "Xem đủ chưa?"


Đám người vội vàng gật đầu, nhưng Đường An lại lắc đầu nguầy nguậy nói: "Không, không có! Tôi không thấy gì cả! Ông chủ có người đang chờ ở khu F!"


Nói xong cậu ta đóng cửa bỏ đi mà không mảy may.


Khi cả nhóm chuẩn bị khởi hành, Đường An nói với Trường Hi với vẻ mặt đau khổ, "Ông chủ ..."


Đông Qua tiếp tục phát run: "Xe lăn của ngươi..."


Anh ta đánh vào vai Âm Âm, và Âm Âm miễn cưỡng nói thêm: "Tôi đã bị A Cát bắt đi ..."


"Cô ấy nói rất giận anh" Đường An trầm mặc, "Vậy khụ khụ..."


Trường Hi hiện đang sử dụng chiếc xe lăn, và chiếc xe lăn được để ở cửa khi hắn đi ra ngoài...


Vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh, nhưng Đường An lại sợ hãi khi nhìn thấy.


Một chiếc xe lăn đi ra ngoài có thể vượt qua hầu hết mọi địa hình, nhưng xe lăn ở phòng sau chỉ có thể đi trên mặt đất bằng phẳng, vì vậy nếu bạn đi ra ngoài với xe lăn ở phòng sau, về cơ bản là rất khó đi ra ngoài.


Tần Trà ý thức rõ ràng điều này.


Cô suy nghĩ một hồi, Trường Hi vừa mới cho cô một ít thuốc ức chế, cô chắc chắn rằng mình có thể kiểm soát được ham muốn hoặc hy vọng của mình, vì vậy cô cúi xuống ôm chầm lấy Trường Hi.


Ông chủ bị ôm.


Đường An:! ! ! !


Đông Qua:! ! ! !


Âm Âm:! ! ! !


Trường Hi trong vòng tay của một cô gái nhỏ nhắn, tạo cho người khác cảm giác người đàn ông này cao tay sắp đè cô gái xuống, tay chân dài buông thõng bên ngoài khiến người ta choáng váng.


Trường Hi im lặng một lúc, vòng tay qua cổ cô một cách rất ngoan ngoãn, khen cô: "Giỏi lắm."


Đường An:! ! ! !


Đông Qua:! ! ! !


Âm Âm:! ! ! !


Người đàn ông liếc nhìn những người khác với một nụ cười âm trầm.


Đường An: "... à, hôm nay thời tiết tốt."


"Thích hợp đi chơi."


Âm Âm nói thêm: "Nhưng ánh sáng không tốt lắm, rất dễ dẫn đến mù."


A Cát lén lút núp ở góc phố, liếc mắt nhìn cô gái ôm nam nhân rồi thúc Gạo đẩy xe lăn nhanh hơn.


Gạo – một người có quan điểm rất ngay thẳng, nói cô ta đã sai: "Tại sao cô muốn làm điều này? Nó thật không tốt. Ông chủ dựa vào đó để đi dạo đấy."


A Cát: "Đồ ngốc, bình thường anh ta có cần dùng đến thứ này đâu. Chân anh ta tự đi lại được cơ mà"


Gạo: "???"


A Cát liếc nhìn Gạo hoàn toàn không có tâm trí, im lặng một hồi rồi ứa nước mắt: "Tôi đã làm người thay thế mấy chục năm rồi... tôi thật muốn đập phá đồ đạc để cho đỡ tức giận... Sẽ không được đâu. .. Này, Gạo à,......Những năm này! Những năm này! Huhuhu.. Tôi không bằng người mới kia kìa! "


Gạo vội nói: "Đừng khóc, đừng khóc, A Cát! Tôi đang đập! Tôi sẽ đập ngay!"


A Cát:... Haha con trai, mẹ có thể giúp con đến đây thôi!


Chương 45-Bảy mười hai (Sáu)


"Ông chủ..." Đường An dừng lại, theo trực giác nhìn vào bên trong phòng kia, "Có lẽ là, trong phòng ... phải không ...?"


Người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp giống Tần Trà đến 70%, nhưng làn da của cô ta trắng hơn, con ngươi đen hơn Tần Trà nhìn cứ y như một thây ma, nét mặt và thân hình càng trưởng thành, duyên dáng và quyến rũ.


Cô ta dựa vào tủ rượu trong phòng khách, vươn tay, trực tiếp lấy rượu đỏ ở tầng trên cùng xuống, không cần dùng đến ly, cô từ từ tháo nút chai ra, tự mình uống một ngụm.


"Nghe nói có một cô gái nhỏ ở đây?" Cô dùng đầu lưỡi liếm vết rượu trên khóe miệng, phong thái quyến rũ mê người. "Để tôi xem một chút, nghe nói Định Lăng thích lắm. "


Đường An bật khóc nhìn giọt rượu đỏ mà cậu ta để dành không dám uống, lại bị người phụ nữ kia vô duyên uống mất. Người phụ nữ ngước nhìn cậu, sau đó đi về phía trước vài bước, đặt lại chai rượu đỏ vào tay Đường An, vẻ mặt ghét bỏ. "Trả lại cho cậu này, cứ coi như tôi đang uống rượu mừng cho cậu đi, tức tối cái gì không biết."


Sau đó cô ta quay thẳng sang bên phải, đi thẳng đến phòng của Tần Trà.


"Có phải là phòng này không?"


Người phụ nữ thản nhiên hỏi nhóm người đi theo mình, phớt lờ vẻ mặt xấu hổ của họ rồi đẩy cửa bước vào.


"Kỳ thật không có gì đẹp đẽ, chỉ là một con nhóc yếu ớt bình thường mà thôi, ban đầu tôi định dùng phòng ngủ này, nếu ông chủ không đến tìm....."


Đường An lúc này từ khe cửa nhìn vào, lập tức im lặng ngậm miệng, người phụ nữ cười khó hiểu, lẩm bẩm: "Cậu bảo tôi tìm ông chủ ở đâu? Hả?"


Đông Qua nghiêng người, trước mắt im lặng đến kỳ quái, anh ta lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Chị ấy thế nào rồi?"


Anh ta liếc nhìn vào bên trong cánh cửa, và sau đó cũng im lặng.


Tiếng nước đục ngầu này, khiến Âm Âm cũng không kìm nén được mà tò mò lẩm bẩm: "Cậu thấy ma sao?"


Anh ta lại nghiêng người xem: "..."


Người phụ nữ lại chế nhạo: "Đây là cách thường ngày mà các người chăm sóc ông chủ của mình hay sao? Dù người ta có bị bắt đi, có khi mấy người cũng không biết, cái lũ chỉ biết ăn ngủ hệt như con lợn"


Âm Âm từ bên cạnh nói với vẻ khó khăn: "Chờ đã .... họ đang làm gì vậy?"


Đường An đáp lại bằng sự hiểu biết về sự lãng mạn của mình: "... Cứ nhìn đi, please!"


Nhìn từ góc độ của họ, con thây ma trông rất nhỏ đang nghiêm túc liếm liếm cổ ông chủ của mình, trong khi khóe mắt ông chủ đỏ hoe, nằm trên giường trong tình trạng ôm ấp hoàn toàn trong vòng tay của ông.


Hắn thở hổn hển.


Hơi thở gợi cảm và trầm thấp, họ cho rằng ông chủ vạn tuổi bao nhiêu năm chỉ lạnh lùng bây giờ lại đang bị một con thây ma nhỏ chêu chọc.


Chết tiệt.


Đường An ho khan vài tiếng rồi quyết định đưa người phụ nữ đang đi "bắt gian trên giường" cho ông chủ của mình, khi định đóng cửa lại thì kẻ thiểu năng cuối cùng lại xông lên, dùng vũ lực đóng sầm cửa lại.


"Lão đại! Chị dâu nhỏ, đừng ăn lão đại! Nha chị ơi!"


Đường An đang định dời đi thì chân như bị bén rễ.


Cậu tự cảm giác được trí não của mình đang được khai thông.


Đó không phải ** đâu, mà là ăn thịt đồng loại!


Bí Đao kêu lên một tiếng "Mẹ ơi" rất lạ và lao đi ngay lập tức.


Trong đó, Tần Trà suýt nữa đã bật khóc, cô thực sự không thể kiềm chế được cái gọi là "*" của mình, cô đã không ngủ suốt một đêm, vừa đói vừa đau đến nỗi Trường Hi chạm vào người mà cô còn không biết nữa, nửa đêm còn tới ôm cô đi ngủ.


Chịu đựng suốt một đêm, sáng sớm ngày hôm sau, cơn đói cồn cào lên đến đỉnh điểm, Tần Trà lật người cắn vào vai Trường Hi, vết thương ở chỗ vai của hắn đã được cô liếm sạch,vẫn còn nồng nặc mùi máu trong miệng cô, răng cô ngắn nhưng cứ cọ sát qua lớp quần áo của anh, cơn đói khiến cô không nói được câu nào, lúc đấy cô phải điên cuống liếm cổ anh để giảm bớt sự thèm ăn thịt người.


Cô cố gắng tỉnh táo và muốn xua đuổi Trường Hi đi, nhưng hắn ta bám chặt lấy cô không chịu buông ra, lại còn muốn hưởng thụ hành động của cô nữa chứ.


Nếu cô ấy có thể nói chuyện, cô ấy thực sự muốn đánh thức cái tên này, tôi muốn ăn thịt anh! Đây khôn phải là tôi đang thể hiện tình yêu với anh đâu nhé! Trường Hi mau thức dậy!


Gạo từ phía sau xông vào, đang định đem Tần Trà đi, thì chỉ thấy người nằm trên giường nói một câu " Cút ngay" mà lúc này mới để ý Tần Trà đang mặc áo sơ mi của ông chủ.


Trường Hi từ trên giường ngồi dậy,hai mắt lạnh nhạt, miệng nói từng chữ một: "Trả lại cho ta."


Gạo lùi lại mấy bước, nhỏ giọng nhắc nhở: "Ông chủ à!"


Người phụ nữ đang đến đúng lúc nghe thấy có tiếng người đàn ông nói: "Tần Trà, lại đây."


5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại