Nữ Chủ, Quản Lý Tốt Hậu Cung Của Ngươi
Chương 74: Sóng ngầm
Dạ Tuyết thu hồi suy nghĩ, trở tay thả ngọc bội vào túi càn khôn, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua ngồi dưới đất hoảng thần Lục Y.
Lục Y sau khi nhận thức được những hành động vừa rồi của Dạ Tuyết, ngực nhất thời đầy lửa giận hận hận đưa mắt nhìn Dạ Tuyết.
Vừa ngẩng đầu, Lục Y liền lọt vào một đôi mắt mang đầy châm chọc cùng rét lạnh.
-"Ai cho phép ngươi sử dụng trang sức của ta" Dạ Tuyết từ trên cao nhìn xuống Lục Y mở miệng.
Một câu nói không mang ti tình cảm nhượng Lục Y cảm giác được một tia hàn ý lủi từ lòng bàn chân chạy khắp toàn thân, hai tay không tự chủ nắm chặt.
Sau đó nàng đột nhiên bình tĩnh lại, trừng mắt nhìn Dạ Tuyết.
Nàng thế nhưng bị một “phế vật" doạ đến?
Bởi vì trước đây nguyên thân tuy là tiểu thư, nhưng tính tình đạm mạc, trầm lặng ít nói, đối với nha hoàn thiếp thân không quá câu nệ.
Nàng (nguyên chủ) quá cô độc nên Lục Y- người cùng nàng lớn lên liền trở thành người chia buồn sẻ khổ, xem Lục Y là tỷ muội.
Không ít lần Lục Y không hài lòng liền to tiếng phản bác, không kiêng nể.
Mà nguyên chủ cũng không nghĩ gì, chỉ im lặng cho qua, nhiều lần như vậy, nên Lục Y đã quên ả ta chỉ là một nô tỳ hèn mọn.
Giống như hiện tại, Lục Y hận ý trào dâng căm phẫn nhìn Dạ Tuyết.
Nàng chỉ là có chút yêu thích miếng ngọc bội kia mới lấy mang lên người. Phế vật kia nhiều trang sức như vậy, mất một mất hai thì tính là gì đâu.
Chưa kể những lần trước nàng cũng là lấy của nàng ta sử dụng, lại không thấy có phản ứng gì.
Như thế nào hôm nay lại thay đổi cố ý đòi lại?
Vì cái gì đâu?
Lục Y gương mặt chợt tái nhợt khi nhớ đến sau lưng Dạ Tuyết còn có Phan Diệp.
Trong lòng nhất thời sáng tỏ. Phế vật đây là muốn nàng xấu mặt trước cô gia? Thật thâm độc, Lục Y trong lòng nôn nóng, lén lút nhìn sang Phan Diệp.
Thấy đối phương không có vì phế vật mà tỏ vẻ chán ghét mình, Lục Y âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bất quá khi ngước mắt lên nhìn Dạ Tuyết càng không khống chế hận ý tuôn trào.
Bởi vì phần lớn tâm trí căm hận mà nhìn Dạ Tuyết, nên Lục Y đã bỏ qua một ánh nhìn lạnh lẽo như nhìn người chết của Phan Diệp đặt trên người nàng.
Phan Diệp đôi mắt ám chìm những lốc xoáy, tròng mắt âm trầm sâu như đáy vực.
Nữ nhân kia vừa mới phát ra hận ý cùng Tuyết nhi?
Chỉ là một ty tiện nô tì lại dám đối chủ nhân mắt to trừng mắt nhỏ?
Tuyết nhi hắn hận không thể sủng nàng tất cả lại bị một tiện tỳ nhìn như vậy?
Dạ Tuyết lãnh đạm nhìn Lục Y, một lúc sau, mới ám ách thở dài.
-"Lục Y, xem ra ta đã quá dung túng ngươi, từ hôm nay ngươi không cần hầu hạ ta nữa, lui về phòng bếp đi“.
Dạ Tuyết gương mặt buồn bã xoay người cúi đầu nhanh chóng rời đi, một bộ dạng bị đả kích.
Bất quá, ở góc độ không ai nhìn đến, khoé môi nàng lặng lẽ giương lên.
Vốn ta đã định tống ngươi sang nữ chủ cho đỡ phiền, nhưng nếu ngươi đã góp phần tạo nên bi kịch của nguyên chủ, vậy ta không ngại tiễn ngươi một đoạn đường xuống địa ngục.
Khoé mắt đảo qua Phan Diệp, nhìn thấy hắn âm lãnh nhìn Lục Y, Dạ Tuyết ý cười càng sâu đậm, dưới chân lại không ngừng bước xoay người đi vào phòng.
.
.
Lục Y bị biến chuyển đột ngột lâm vào ngây ngốc, nàng trừng lớn mắt nhìn theo bóng lưng của Dạ Tuyết nhất thời quên cả phản ứng.
Nàng vốn là nha hoàn thiếp thân của “Phế Vật", tương lai chính là thông phòng cho cô gia. Vốn là tương lai ngời ngời, hiện tại bị lui về phòng bếp?
Như vậy sao có thể?
Tương lai của nàng a?
Lục Y trong lòng vừa hận vừa gấp gáp, đột nhiên nhớ ra nhân phía sau mình.
Nàng cắn môi xoay người nhìn Phan Diệp đang đứng gần đó, ánh mắt mang theo sương mù hơi nước mông lung điềm đạm , đáng yêu nhìn hắn.
Nếu nàng thành công câu dẫn cô gia, như vậy nàng liền biến thành Phượng Hoàng.
Lệ lưng tròng, lại không rơi, môi anh đào cắn nhẹ, quật cường cho dù bị uỷ khuất nhìn Phan Diệp.
Ánh mắt kia là thâm tình mật ý, bao gồm một tia yếu ớt, thuỷ chung gắng gượng không rơi lệ.
Nếu là nam nhân, hẳn sẽ bị bức hoạ mỹ nhân lệ trước mắt khơi dậy bản tính anh hùng nam nhi, hận không thể hung hăng ôm nhân vào lòng hảo hảo an ủi bảo vệ.
Chỉ tiếc Phan diệp nhất là trái tim mãn đầy đều là hình bóng Dạ Tuyết, nhị là đoạn hội thoại kia một chữ cũng không lọt nhĩ lực của hắn, cộng thêm hành động vô lễ cùng chủ nhân đã đủ để hảo cảm của Phan diệp dành cho nàng ta rơi vào vực sâu vạn trượng.
Chưa kể, với thân phận của hắn, dạng mỹ nhân gì muốn trèo lên giường hắn chả có, một con tiện tỳ cũng dám si tâm vọng tưởng?
Đừng nói hắn không nhìn ra bộ dạng tao hàng rẻ mạt kia là đang câu dẫn hắn.
Thật không tự lượng sức mình.
Hắn liếc mắt nhìn nữ nhân trước mắt câu môi cười lạnh, phẩy tay áo bước đi.
Hắn nhìn ra được Dạ Tuyết rất có “tình cảm “cùng nữ nhân này, nếu hắn ra tay không chừng mối quan hệ hai người vừa mới mềm xuống thoáng chốc lại căng lên, đến lúc đó mất nhiều hơn được, hắn biết tìm ai khóc.
Bất quá, dùng chút thủ đoạn để nàng ta sống không bằng chết là được.
Phan Diệp nghéo môi, sải chân bước đi lưu lại trong sân Lục Y đơn độc một mình đứng đó.
Lục Y nhất thời lăng ra.
Vì sao? Nam nhân không phải đều thích nữ nhân mềm yếu, hội làm nũng, hội phụ thuộc hay sao? Vì sao nàng lại thất bại a?
Còn nữa, vừa rồi vì sao cô gia lại dùng ánh mắt băng hàn nhìn nàng?
Lục Y rùng mình, một cảm giác bất an lan tràn toàn thân, hết lần này đến lần khác lại không xoay chuyển được, chỉ có thể không cam lòng nhìn theo thân ảnh của Phan Diệp, mãi đến khi thân ảnh kia khuất đi nàng vẫn lưu luyến tầm mắt nơi cánh cửa.
------------------------------------------
Trong khi đó, tại một vùng khác.
Dạ gia một chi nhánh núi.
Trong một căn phòng không tính là xa hoa nhưng tuyệt không thiếu thứ quý giá.
Trên giường.
Một nam nhân mày cong mắt xếch, làn da tái nhợt thiếu huyết sắc, minh chứng của kẻ thường lưu luyến bụi hoa xích loã nằm trên giường.
Bên cạnh hắn hai bên trái phải nằm hai ả nữ nhân đồng dạng xích loã.
Dưới sàn nhà, quần áo vương đầy đất, trong không khí ám chìm mùi xạ hương gay mũi, chứng tỏ trong phòng trước đó xảy ra chuyện gì.
Đột nhiên nam nhân thật mạnh mở mắt, đồng tử thoáng một tia mịt mờ, sau đó rất nhanh liền thanh minh.
Hắn bật dậy, nâng hai tay nhìn một chút, sau đó mừng rỡ như điên.
Thiên Long đại lục, lần nữa xuất hiện nhân tố mới, vẻ ngoài bình tĩnh, bên trong sóng ngầm dâng lên mãnh liệt.
------------------------------------------
Nhân vật mới xuất hiện, đố các nàng, hắn là ai.;)
Cầu nhận xét góp ý.
Lục Y sau khi nhận thức được những hành động vừa rồi của Dạ Tuyết, ngực nhất thời đầy lửa giận hận hận đưa mắt nhìn Dạ Tuyết.
Vừa ngẩng đầu, Lục Y liền lọt vào một đôi mắt mang đầy châm chọc cùng rét lạnh.
-"Ai cho phép ngươi sử dụng trang sức của ta" Dạ Tuyết từ trên cao nhìn xuống Lục Y mở miệng.
Một câu nói không mang ti tình cảm nhượng Lục Y cảm giác được một tia hàn ý lủi từ lòng bàn chân chạy khắp toàn thân, hai tay không tự chủ nắm chặt.
Sau đó nàng đột nhiên bình tĩnh lại, trừng mắt nhìn Dạ Tuyết.
Nàng thế nhưng bị một “phế vật" doạ đến?
Bởi vì trước đây nguyên thân tuy là tiểu thư, nhưng tính tình đạm mạc, trầm lặng ít nói, đối với nha hoàn thiếp thân không quá câu nệ.
Nàng (nguyên chủ) quá cô độc nên Lục Y- người cùng nàng lớn lên liền trở thành người chia buồn sẻ khổ, xem Lục Y là tỷ muội.
Không ít lần Lục Y không hài lòng liền to tiếng phản bác, không kiêng nể.
Mà nguyên chủ cũng không nghĩ gì, chỉ im lặng cho qua, nhiều lần như vậy, nên Lục Y đã quên ả ta chỉ là một nô tỳ hèn mọn.
Giống như hiện tại, Lục Y hận ý trào dâng căm phẫn nhìn Dạ Tuyết.
Nàng chỉ là có chút yêu thích miếng ngọc bội kia mới lấy mang lên người. Phế vật kia nhiều trang sức như vậy, mất một mất hai thì tính là gì đâu.
Chưa kể những lần trước nàng cũng là lấy của nàng ta sử dụng, lại không thấy có phản ứng gì.
Như thế nào hôm nay lại thay đổi cố ý đòi lại?
Vì cái gì đâu?
Lục Y gương mặt chợt tái nhợt khi nhớ đến sau lưng Dạ Tuyết còn có Phan Diệp.
Trong lòng nhất thời sáng tỏ. Phế vật đây là muốn nàng xấu mặt trước cô gia? Thật thâm độc, Lục Y trong lòng nôn nóng, lén lút nhìn sang Phan Diệp.
Thấy đối phương không có vì phế vật mà tỏ vẻ chán ghét mình, Lục Y âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bất quá khi ngước mắt lên nhìn Dạ Tuyết càng không khống chế hận ý tuôn trào.
Bởi vì phần lớn tâm trí căm hận mà nhìn Dạ Tuyết, nên Lục Y đã bỏ qua một ánh nhìn lạnh lẽo như nhìn người chết của Phan Diệp đặt trên người nàng.
Phan Diệp đôi mắt ám chìm những lốc xoáy, tròng mắt âm trầm sâu như đáy vực.
Nữ nhân kia vừa mới phát ra hận ý cùng Tuyết nhi?
Chỉ là một ty tiện nô tì lại dám đối chủ nhân mắt to trừng mắt nhỏ?
Tuyết nhi hắn hận không thể sủng nàng tất cả lại bị một tiện tỳ nhìn như vậy?
Dạ Tuyết lãnh đạm nhìn Lục Y, một lúc sau, mới ám ách thở dài.
-"Lục Y, xem ra ta đã quá dung túng ngươi, từ hôm nay ngươi không cần hầu hạ ta nữa, lui về phòng bếp đi“.
Dạ Tuyết gương mặt buồn bã xoay người cúi đầu nhanh chóng rời đi, một bộ dạng bị đả kích.
Bất quá, ở góc độ không ai nhìn đến, khoé môi nàng lặng lẽ giương lên.
Vốn ta đã định tống ngươi sang nữ chủ cho đỡ phiền, nhưng nếu ngươi đã góp phần tạo nên bi kịch của nguyên chủ, vậy ta không ngại tiễn ngươi một đoạn đường xuống địa ngục.
Khoé mắt đảo qua Phan Diệp, nhìn thấy hắn âm lãnh nhìn Lục Y, Dạ Tuyết ý cười càng sâu đậm, dưới chân lại không ngừng bước xoay người đi vào phòng.
.
.
Lục Y bị biến chuyển đột ngột lâm vào ngây ngốc, nàng trừng lớn mắt nhìn theo bóng lưng của Dạ Tuyết nhất thời quên cả phản ứng.
Nàng vốn là nha hoàn thiếp thân của “Phế Vật", tương lai chính là thông phòng cho cô gia. Vốn là tương lai ngời ngời, hiện tại bị lui về phòng bếp?
Như vậy sao có thể?
Tương lai của nàng a?
Lục Y trong lòng vừa hận vừa gấp gáp, đột nhiên nhớ ra nhân phía sau mình.
Nàng cắn môi xoay người nhìn Phan Diệp đang đứng gần đó, ánh mắt mang theo sương mù hơi nước mông lung điềm đạm , đáng yêu nhìn hắn.
Nếu nàng thành công câu dẫn cô gia, như vậy nàng liền biến thành Phượng Hoàng.
Lệ lưng tròng, lại không rơi, môi anh đào cắn nhẹ, quật cường cho dù bị uỷ khuất nhìn Phan Diệp.
Ánh mắt kia là thâm tình mật ý, bao gồm một tia yếu ớt, thuỷ chung gắng gượng không rơi lệ.
Nếu là nam nhân, hẳn sẽ bị bức hoạ mỹ nhân lệ trước mắt khơi dậy bản tính anh hùng nam nhi, hận không thể hung hăng ôm nhân vào lòng hảo hảo an ủi bảo vệ.
Chỉ tiếc Phan diệp nhất là trái tim mãn đầy đều là hình bóng Dạ Tuyết, nhị là đoạn hội thoại kia một chữ cũng không lọt nhĩ lực của hắn, cộng thêm hành động vô lễ cùng chủ nhân đã đủ để hảo cảm của Phan diệp dành cho nàng ta rơi vào vực sâu vạn trượng.
Chưa kể, với thân phận của hắn, dạng mỹ nhân gì muốn trèo lên giường hắn chả có, một con tiện tỳ cũng dám si tâm vọng tưởng?
Đừng nói hắn không nhìn ra bộ dạng tao hàng rẻ mạt kia là đang câu dẫn hắn.
Thật không tự lượng sức mình.
Hắn liếc mắt nhìn nữ nhân trước mắt câu môi cười lạnh, phẩy tay áo bước đi.
Hắn nhìn ra được Dạ Tuyết rất có “tình cảm “cùng nữ nhân này, nếu hắn ra tay không chừng mối quan hệ hai người vừa mới mềm xuống thoáng chốc lại căng lên, đến lúc đó mất nhiều hơn được, hắn biết tìm ai khóc.
Bất quá, dùng chút thủ đoạn để nàng ta sống không bằng chết là được.
Phan Diệp nghéo môi, sải chân bước đi lưu lại trong sân Lục Y đơn độc một mình đứng đó.
Lục Y nhất thời lăng ra.
Vì sao? Nam nhân không phải đều thích nữ nhân mềm yếu, hội làm nũng, hội phụ thuộc hay sao? Vì sao nàng lại thất bại a?
Còn nữa, vừa rồi vì sao cô gia lại dùng ánh mắt băng hàn nhìn nàng?
Lục Y rùng mình, một cảm giác bất an lan tràn toàn thân, hết lần này đến lần khác lại không xoay chuyển được, chỉ có thể không cam lòng nhìn theo thân ảnh của Phan Diệp, mãi đến khi thân ảnh kia khuất đi nàng vẫn lưu luyến tầm mắt nơi cánh cửa.
------------------------------------------
Trong khi đó, tại một vùng khác.
Dạ gia một chi nhánh núi.
Trong một căn phòng không tính là xa hoa nhưng tuyệt không thiếu thứ quý giá.
Trên giường.
Một nam nhân mày cong mắt xếch, làn da tái nhợt thiếu huyết sắc, minh chứng của kẻ thường lưu luyến bụi hoa xích loã nằm trên giường.
Bên cạnh hắn hai bên trái phải nằm hai ả nữ nhân đồng dạng xích loã.
Dưới sàn nhà, quần áo vương đầy đất, trong không khí ám chìm mùi xạ hương gay mũi, chứng tỏ trong phòng trước đó xảy ra chuyện gì.
Đột nhiên nam nhân thật mạnh mở mắt, đồng tử thoáng một tia mịt mờ, sau đó rất nhanh liền thanh minh.
Hắn bật dậy, nâng hai tay nhìn một chút, sau đó mừng rỡ như điên.
Thiên Long đại lục, lần nữa xuất hiện nhân tố mới, vẻ ngoài bình tĩnh, bên trong sóng ngầm dâng lên mãnh liệt.
------------------------------------------
Nhân vật mới xuất hiện, đố các nàng, hắn là ai.;)
Cầu nhận xét góp ý.
Tác giả :
Tiểu Thư Kiêu Kỳ (kenzylisa)