Nữ Chủ Ở Bên Kia, Nam Chủ Thỉnh Cút!!!
Chương 36: Hai Anh Em Nhà Họ Hứa
23 giờ 30 phút.
Cốc cốc.
- "Tiểu Vi, em còn thức không?" Âm thanh gõ cửa đều đều vang vọng trong không gian hành lang. Hứa ba Hứa mẹ sớm đã nghỉ ngơi. Cả căn nhà rơi vào tĩnh lặng.
Hứa Văn Vũ Triệt một tay gõ cửa, tay còn lại xách một túi kem. Khuôn mặt hắn không rõ vui buồn xúc cảm, chỉ có bình tĩnh và bình tĩnh, thế nhưng, đáy mắt hắn cuộn trào mãnh liệt nói cho người khác biết, hiện tại hắn đang rất.. không bình tĩnh.
- "Anh hai, anh về rồi à." Một âm thanh nhập nhèm từ trong phòng vang lên, sau đó cửa mở ra một khe nhỏ, một đôi mắt đen lúng liếng xuất hiện, trên cánh mi đen dày là một chút lệ quang ẩm ướt như muốn nói chủ nhân của nó vừa bị tiếng gõ cửa đánh thức. Nàng mặc một bộ đồ ngủ hình gấu mèo, tựa đầu vào cửa, không tiếng động ngáp một chút.
Nếu là bình thường, nhìn thấy Hứa Thanh Trúc Vi bộ dạng này, tám chín phần Hứa Văn Vũ Triệt sẽ nhẹ nhàng chúc ngủ ngon sau đó rời đi, có việc ngày mai sẽ nói, nhưng hôm nay, hắn cũng không vội rời đi, mà nhìn chăm chú vào đôi mắt đen nọ.
- "Tiểu Vi, anh mua một ít kem cho em, có muốn không?" Hứa Văn Vũ Triệt ôn nhu lên tiếng, ánh mắt vẫn không rời gương mặt người đối diện.
Hứa Thanh Trúc Vi nhìn chằm chằm túi kem, hơi do dự một chút sau đó gật gật đầu, ngoan ngoãn đứng qua một bên nhường đường cho Hứa Văn Vũ Triệt. Đợi Hứa Văn Vũ Triệt đi vào phòng, quay lưng về phía mình, nàng mới vội vã kéo ống tay áo ngủ hình gấu mèo xuống, che khuất đi một vết cào rướm máu trên cánh tay trái. Vết xước này là lúc nàng đối phó cùng lúc hai tên bắt cóc, bị thanh gỗ của đối phương cắt qua, đã xử lí và bôi thuốc, thế nhưng nàng cũng không dám để anh hai biết nha, nếu biết hai lỗ tai nàng phỏng chừng đêm nay cũng đừng hòng yên ổn. Hứa Thanh Trúc Vi tự cho là thần không hay quỷ không biết, lại không biết rằng tấm gương trên bàn trang điểm cạnh giường ngủ của nàng đặt đối diện cửa ra vào, mọi hành động của nàng đều lọt vào tầm mắt của Hứa Văn Vũ Triệt. Nhìn vết cắt rướm máu trên cánh tay nhỏ bé của nàng, Hứa Văn Vũ Triệt nắm chặt hai tay thành nắm đấm.
Hắn đặt túi kem lên chiếc bàn nhỏ, cũng không rời đi, mà ngồi xuống ghế, sau đó ngẩng đầu nhìn nàng.
Đột nhiên Hứa Thanh Trúc Vi sau lưng thoáng lạnh lẽo. Anh hai tại sao lại nhìn mình với ánh mắt đó, mặc dù rất ôn hòa, nhưng trực giác của nàng đang không ngừng kêu vang báo động.
Có nguy hiểm!
Hứa Thanh Trúc Vi rụt rụt cổ đi đến cạnh bàn ngồi xuống, hai tay ngoan ngoãn đặt trên bàn, ánh mắt đáng thương nhìn Hứa Văn Vũ Triệt.
- "Em ăn đi, có vị mà em thích đấy." Hứa Văn Vũ Triệt tiếp tục ôn hòa nói.
Không thích hợp! Rất không thích hợp! Chuông báo động càng ngày càng vang dữ dội trong lòng Hứa Thanh Trúc Vi.
Nàng một bên nhoẻn miệng nở ra một nụ cười đầy ngây thơ, vô hại với Hứa Văn Vũ Triệt, một bên từ từ đưa tay bắt lấy một hũ kem, suốt hành động, ánh mắt nàng không rời khỏi khuôn mặt của Hứa Văn Vũ Triệt, sau đó, nàng uể oải phát hiện mình chả đoán được gì đằng sau khuôn mặt "ôn hòa" đó. (Khóc một dòng sông.)
Mở nắp hũ kem, vì dùng sức hơi mạnh tay, nắp hộp bung ra, kem văng tung tóe.
- "Aida, kem chảy cả rồi?" Nàng đặt hộp kem xuống bàn, cuống quýt đưa tay rút vài mảnh khăn giấy lau đi những vệt kem trên tay và trên quần áo. Đột nhiên tay trái nàng bị một bàn tay ấm áp giữ chặt lại, Hứa Thanh Trúc Vi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hứa Văn Vũ Triệt. Chỉ thấy người sau thật cẩn thận gập nhẹ tay áo nàng lên cao, Hứa Thanh Trúc Vi giật mình, theo bản năng rụt tay lại, lại bị ánh mắt nghiêm khắc của Hứa Văn Vũ Triệt làm cho không dám nhúc nhích, để mặc đối phương vén lên tay áo sau đó ánh mắt tràn đầy đau lòng nhìn vết cắt rướm máu trên cánh tay nàng.
- "Lúc nãy anh về đến nhà, gặp được Âu Dương Kình Phong." Hứa Văn Vũ Triệt không nhìn Hứa Thanh Trúc Vi, mở miệng.
- "Ah.." Hứa Thanh Trúc Vi trong lòng lộp bộp một chút. Nam chủ sẽ không nhiều chuyện như vậy chứ?
- "Hắn kể rất nhiều, rất nhiều thứ cho anh nghe."
- "Haizz, cũng không có chuyện gì đâu anh hai, anh xem, em đang ngồi đây, em không có chuyện gì. Thật sự. Nó chỉ là một vết thương nhỏ thôi à. Không có gì to tát." Thật sự là một vết thương bé con mà thôi, kiếp trước nàng đấu võ đài ngầm, sinh tử bất luận, đối phương sẽ không vì nàng là thân nữ tử mà nương tay, rất nhiều kẻ có khuynh hướng bạo lực sẽ rất phấn khích nếu gặp được đối thủ là nữ, do đó nàng từng rất nhiều lần bị thương chỉ còn một hơi thở. Chút vết thương này lại có nhằm nhò gì. Hứa Thanh Trúc Vi thở dài, xem ra nam chủ đúng là nhiều chuyện thật rồi.
Nhìn vẻ mặt không có gì đáng kể, anh đang làm nghiêm trọng hóa vấn đề rồi của nàng, Hứa Văn Vũ Triệt mở to hai mắt.
Một không khí trầm mặc lan tràn giữa hai người.
- "Tiểu Vi, em biết không? Em.. là một cô gái ích kỷ." Trầm mặc hồi lâu, Hứa Văn Vũ Triệt nhẹ buông ra cánh tay của nàng, lạnh nhạt thốt lên một câu như vậy.
Hứa Thanh Trúc Vi đồng tử thoáng co rụt lại, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Văn Vũ Triệt, lại thấy đối phương hai tay nắm chặt vào nhau, cả người nhẹ run.
- "Đúng vậy, em là một cô gái ích kỷ, em chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, cho chính em, em không hề đem người xung quanh em làm người thân, người em có thể chia sẻ, người em có thể dựa dẫm. Hoàn toàn không! Em luôn tự ý làm theo những gì em muốn, khi xảy ra việc, một mình em gánh chịu, tổn thương đầy người cũng tự mình ôm lấy mình liếm láp vết thương, với em, những người khác chẳng là gì cả! Cả anh, lẫn ba, mẹ!" Hứa Văn Vũ Triệt gầm nhẹ, hai tay nắm chặt thành nắm đấm trắng bệch.
- "Anh..anh hai?" Hứa Thanh Trúc Vi ngơ ngác nhìn người trước mắt, nàng không thể hiểu nổi tại sao người trước mắt lại nổi giận như vậy!
- "Ngay từ nhỏ, khi em bị bắt nạt, em không nói một lời, chỉ yên lặng trốn vào nhà kho khóc. Lớn hơn một chút em bị bạn bè chế giễu, nói xấu sau lưng, em cũng không hề hé răng, chỉ lầm lũi chịu đựng. Lại lớn hơn một chút, em thương một người, người đó không thương em, trái tim em rỉ đầy máu, em cũng một mình ôm vết thương của mình.."
- "Em gặp bế tắt cùng Âu Dương Kình Phong, em không hề nói một lời, bản thân em gồng lên gánh lấy, em đã bao giờ tâm sự cùng những người thân của em chưa?"
"Cho đến hôm kia, người ta đến nhà nhục nhã, hủy hôn, em cũng vẫn chỉ cười cười, không một lời oán thán, không một câu giải bày.. tiểu Vi, tiểu Vi, em còn có gia đình, em không phải một người, em biết không?" Hứa Văn Vũ Triệt nhắm hai mắt, kìm nén cảm xúc.
"Hôm nay cũng vậy, khi em tự ý quyết định bám theo bọn bắt cóc, khi biết chúng có vũ khí và súng đạn, em vẫn lỗ mãng xông vào, em có từng nghĩ đến ba mẹ, đến anh? Tại sao khi xảy ra chuyện, em không bao giờ nghĩ đến gia đình đầu tiên, mà là bản thân tự quyết như vậy?" Hứa Văn Vũ Triệt hai tay nắm chặt mép bàn, thống khổ chất vấn.
- "Em bị thương, em không nói một lời, em giấu giếm, em che đậy. Nếu anh không phát hiện, anh không nghe được sự thật, có phải em định ém nhẹm luôn không?" Hứa Văn Vũ Triệt nắm chặt lấy cánh tay của Hứa Thanh Trúc Vi, sau đó vội vàng nơi lỏng tay.
- " Ngày hôm nay may mắn chỉ là một vết thương nhỏ, ngày sau ai chắc chắn..?" Dường như phát hiện mình nói ra lời không nên nói, Hứa Văn Vũ Triệt gương mặt trắng bệch.
- "Nếu.. nếu em gặp nguy hiểm, em đã bao giờ thử nghĩ, nếu.. có chuyện gì xảy ra, ba me, anh, sẽ bị shock như thế nào không?" Hứa Văn Vũ Triệt run giọng.
Có, sẽ điên cuồng trả thù, sẽ tìm mọi cách đòi lại công bằng cho nàng, sau đó bị địch nhân hãm hại thân bại danh liệt. Hứa Thanh Trúc Vi chợt nhớ đến nguyên tác, Hứa ba Hứa mẹ sau khi hay tin qua đời của nàng, giận dữ công tâm, tìm mọi cách trả thù đám côn đồ nọ, cũng dần moi ra kẻ đứng sau màn, nhưng cuối cùng bị đối phương hãm hại chí tử. Ngay cả Hứa Văn Vũ Triệt, người vốn dĩ yêu thương nữ chủ cuối cùng cũng vì tìm kiếm chứng cứ phạm tội của năm tên côn đồ kia mà bị Nạp Lan Yến Tu gài bẫy mất đi đôi mắt.
Thế nhưng, nàng, thực sự không có cảm giác mình làm sai. Nàng, sai sao? Nàng thực sự sai sao?
Nàng, vốn dĩ một thân một mình, nàng luôn tự phán đoán, giải quyết vấn đề mà không phải dựa dẫm vào ai, vì nàng không có ai để dựa dẫm. Những quyết định của nàng, hoặc đúng hoặc sai, nàng dùng chính bản thân mình gánh vác. Ngã ở đâu, tự đứng dậy ở nơi đó.
Nàng sai sao? Nàng không sai! Đó là cách mà nàng vẫn sống! Nàng muốn can ngăn nữ chủ, muốn cứu đi đứa bé, nàng sai sao?
Nàng không sai!
Thế nhưng, nàng, thực sự không sai sao?
Nàng, hoàn toàn biết trước kịch tình, nàng vốn dĩ có thể nói và tìm sự giúp đỡ của anh hai, nàng vốn dĩ có thể xóa đi sự lo lắng của họ..nàng,..
- "Tiểu Vi, anh xin lỗi, anh hơi kích động, em nghỉ ngơi đi, anh.." Hứa Văn Vũ Triệt hít sâu một hơi, môi hơi mấp máy muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng, hắn mím môi không nói thêm gì nữa, nhìn cô gái trước mắt, sau đó đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.
Hứa Thanh Trúc Vi ngơ ngác nhìn cánh cửa khép lại, sau đó nàng tại chỗ ngây ngẩn cả người.
Nàng.. sai rồi..sao?
Hứa Thanh Trúc Vi không biết, khi nàng đang rơi vào rối rắm bởi cách sống đời trước của bản thân thì ngoài cửa, có ba người đang trầm mặc nhìn nhau.
- "Ba, mẹ." Hứa Văn Vũ Triệt ngay khi nhìn thấy người đối diện là ai liền thu hồi biểu cảm thất thố của mình, nhẹ hô.
Hứa ba ôm lấy vai Hứa mẹ, Hứa mẹ gục đầu vào vai Hứa ba, không tiếng động rơi nước mắt. Bà thật sự không biết con gái bà thì ra chịu nhiều uất ức như vậy. Người làm mẹ như bà, có phải quá vô dụng hay không?
Hứa ba vỗ vỗ vai Hứa mẹ, khuôn mặt nghiêm nghị, ông nhìn về Hứa Văn Vũ Triệt hơi gật đầu, sau đó dìu Hứa mẹ về phòng, nhẹ giọng an ủi Hứa mẹ, bản thân mình thì đi qua thư phòng, ở đó, Hứa Văn Vũ Triệt đã ngồi chờ sẵn.
Ngày hôm nay, Hứa gia định trước là một đêm không ngủ.
À..tất nhiên trừ một người- nữ chủ Nhan Ôn Nhu.
Hứa gia tầng 2 có cả thảy bốn phòng, Hứa ba Hứa mẹ một phòng, Hứa Văn Vũ Triệt một phòng, Hứa Thanh Trúc Vi một phòng, còn một phòng là phòng để những đồ vật của Hứa Thanh Trúc Vi ngày còn bé như đồ chơi, váy công chúa, lâu đài nhỏ.. bức tranh đầu tiên tiểu Trúc Vi vẽ,..vâng vâng.
Ngày Nhan Ôn Nhu chuyển đến, ý của Hứa ba là sắp xếp căn phòng này cho Nhan Ôn Nhu, nhưng Hứa mẹ không đồng ý, căn phòng đó trên bức tường có dấu tay bằng sơn của cả gia đình, bà không muốn dỡ bỏ. Cho nên Nhan Ôn Nhu được sắp xếp ở căn phòng tại tầng trệt. Tuy vậy, khi đó Hứa mẹ vẫn dành nhiều tâm tư và tình cảm đi chọn nội thất cho đứa con gái nuôi này. Bà đâu biết được chỉ một hành động nhỏ này lại bị nữ chủ ghi hận trong lòng để rồi sau này ủy khuất trong lòng nam chủ kể lể bản thân bị đối xử tệ ra sao?
Bởi vì phòng cách âm khá tốt, nếu không phải Hứa ba Hứa mẹ áp tai vào gần nghe, căn bản không thể nghe được bất kỳ âm thanh gì, cho nên nữ chủ cũng không hề biết chuyện gì xảy ra đêm nay, nàng vẫn còn đang chìm trong mị lực của người đàn ông thần bí đầy quyền lực ngày hôm nay.
___________________
Cốc cốc.
- "Tiểu Vi, em còn thức không?" Âm thanh gõ cửa đều đều vang vọng trong không gian hành lang. Hứa ba Hứa mẹ sớm đã nghỉ ngơi. Cả căn nhà rơi vào tĩnh lặng.
Hứa Văn Vũ Triệt một tay gõ cửa, tay còn lại xách một túi kem. Khuôn mặt hắn không rõ vui buồn xúc cảm, chỉ có bình tĩnh và bình tĩnh, thế nhưng, đáy mắt hắn cuộn trào mãnh liệt nói cho người khác biết, hiện tại hắn đang rất.. không bình tĩnh.
- "Anh hai, anh về rồi à." Một âm thanh nhập nhèm từ trong phòng vang lên, sau đó cửa mở ra một khe nhỏ, một đôi mắt đen lúng liếng xuất hiện, trên cánh mi đen dày là một chút lệ quang ẩm ướt như muốn nói chủ nhân của nó vừa bị tiếng gõ cửa đánh thức. Nàng mặc một bộ đồ ngủ hình gấu mèo, tựa đầu vào cửa, không tiếng động ngáp một chút.
Nếu là bình thường, nhìn thấy Hứa Thanh Trúc Vi bộ dạng này, tám chín phần Hứa Văn Vũ Triệt sẽ nhẹ nhàng chúc ngủ ngon sau đó rời đi, có việc ngày mai sẽ nói, nhưng hôm nay, hắn cũng không vội rời đi, mà nhìn chăm chú vào đôi mắt đen nọ.
- "Tiểu Vi, anh mua một ít kem cho em, có muốn không?" Hứa Văn Vũ Triệt ôn nhu lên tiếng, ánh mắt vẫn không rời gương mặt người đối diện.
Hứa Thanh Trúc Vi nhìn chằm chằm túi kem, hơi do dự một chút sau đó gật gật đầu, ngoan ngoãn đứng qua một bên nhường đường cho Hứa Văn Vũ Triệt. Đợi Hứa Văn Vũ Triệt đi vào phòng, quay lưng về phía mình, nàng mới vội vã kéo ống tay áo ngủ hình gấu mèo xuống, che khuất đi một vết cào rướm máu trên cánh tay trái. Vết xước này là lúc nàng đối phó cùng lúc hai tên bắt cóc, bị thanh gỗ của đối phương cắt qua, đã xử lí và bôi thuốc, thế nhưng nàng cũng không dám để anh hai biết nha, nếu biết hai lỗ tai nàng phỏng chừng đêm nay cũng đừng hòng yên ổn. Hứa Thanh Trúc Vi tự cho là thần không hay quỷ không biết, lại không biết rằng tấm gương trên bàn trang điểm cạnh giường ngủ của nàng đặt đối diện cửa ra vào, mọi hành động của nàng đều lọt vào tầm mắt của Hứa Văn Vũ Triệt. Nhìn vết cắt rướm máu trên cánh tay nhỏ bé của nàng, Hứa Văn Vũ Triệt nắm chặt hai tay thành nắm đấm.
Hắn đặt túi kem lên chiếc bàn nhỏ, cũng không rời đi, mà ngồi xuống ghế, sau đó ngẩng đầu nhìn nàng.
Đột nhiên Hứa Thanh Trúc Vi sau lưng thoáng lạnh lẽo. Anh hai tại sao lại nhìn mình với ánh mắt đó, mặc dù rất ôn hòa, nhưng trực giác của nàng đang không ngừng kêu vang báo động.
Có nguy hiểm!
Hứa Thanh Trúc Vi rụt rụt cổ đi đến cạnh bàn ngồi xuống, hai tay ngoan ngoãn đặt trên bàn, ánh mắt đáng thương nhìn Hứa Văn Vũ Triệt.
- "Em ăn đi, có vị mà em thích đấy." Hứa Văn Vũ Triệt tiếp tục ôn hòa nói.
Không thích hợp! Rất không thích hợp! Chuông báo động càng ngày càng vang dữ dội trong lòng Hứa Thanh Trúc Vi.
Nàng một bên nhoẻn miệng nở ra một nụ cười đầy ngây thơ, vô hại với Hứa Văn Vũ Triệt, một bên từ từ đưa tay bắt lấy một hũ kem, suốt hành động, ánh mắt nàng không rời khỏi khuôn mặt của Hứa Văn Vũ Triệt, sau đó, nàng uể oải phát hiện mình chả đoán được gì đằng sau khuôn mặt "ôn hòa" đó. (Khóc một dòng sông.)
Mở nắp hũ kem, vì dùng sức hơi mạnh tay, nắp hộp bung ra, kem văng tung tóe.
- "Aida, kem chảy cả rồi?" Nàng đặt hộp kem xuống bàn, cuống quýt đưa tay rút vài mảnh khăn giấy lau đi những vệt kem trên tay và trên quần áo. Đột nhiên tay trái nàng bị một bàn tay ấm áp giữ chặt lại, Hứa Thanh Trúc Vi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hứa Văn Vũ Triệt. Chỉ thấy người sau thật cẩn thận gập nhẹ tay áo nàng lên cao, Hứa Thanh Trúc Vi giật mình, theo bản năng rụt tay lại, lại bị ánh mắt nghiêm khắc của Hứa Văn Vũ Triệt làm cho không dám nhúc nhích, để mặc đối phương vén lên tay áo sau đó ánh mắt tràn đầy đau lòng nhìn vết cắt rướm máu trên cánh tay nàng.
- "Lúc nãy anh về đến nhà, gặp được Âu Dương Kình Phong." Hứa Văn Vũ Triệt không nhìn Hứa Thanh Trúc Vi, mở miệng.
- "Ah.." Hứa Thanh Trúc Vi trong lòng lộp bộp một chút. Nam chủ sẽ không nhiều chuyện như vậy chứ?
- "Hắn kể rất nhiều, rất nhiều thứ cho anh nghe."
- "Haizz, cũng không có chuyện gì đâu anh hai, anh xem, em đang ngồi đây, em không có chuyện gì. Thật sự. Nó chỉ là một vết thương nhỏ thôi à. Không có gì to tát." Thật sự là một vết thương bé con mà thôi, kiếp trước nàng đấu võ đài ngầm, sinh tử bất luận, đối phương sẽ không vì nàng là thân nữ tử mà nương tay, rất nhiều kẻ có khuynh hướng bạo lực sẽ rất phấn khích nếu gặp được đối thủ là nữ, do đó nàng từng rất nhiều lần bị thương chỉ còn một hơi thở. Chút vết thương này lại có nhằm nhò gì. Hứa Thanh Trúc Vi thở dài, xem ra nam chủ đúng là nhiều chuyện thật rồi.
Nhìn vẻ mặt không có gì đáng kể, anh đang làm nghiêm trọng hóa vấn đề rồi của nàng, Hứa Văn Vũ Triệt mở to hai mắt.
Một không khí trầm mặc lan tràn giữa hai người.
- "Tiểu Vi, em biết không? Em.. là một cô gái ích kỷ." Trầm mặc hồi lâu, Hứa Văn Vũ Triệt nhẹ buông ra cánh tay của nàng, lạnh nhạt thốt lên một câu như vậy.
Hứa Thanh Trúc Vi đồng tử thoáng co rụt lại, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Văn Vũ Triệt, lại thấy đối phương hai tay nắm chặt vào nhau, cả người nhẹ run.
- "Đúng vậy, em là một cô gái ích kỷ, em chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, cho chính em, em không hề đem người xung quanh em làm người thân, người em có thể chia sẻ, người em có thể dựa dẫm. Hoàn toàn không! Em luôn tự ý làm theo những gì em muốn, khi xảy ra việc, một mình em gánh chịu, tổn thương đầy người cũng tự mình ôm lấy mình liếm láp vết thương, với em, những người khác chẳng là gì cả! Cả anh, lẫn ba, mẹ!" Hứa Văn Vũ Triệt gầm nhẹ, hai tay nắm chặt thành nắm đấm trắng bệch.
- "Anh..anh hai?" Hứa Thanh Trúc Vi ngơ ngác nhìn người trước mắt, nàng không thể hiểu nổi tại sao người trước mắt lại nổi giận như vậy!
- "Ngay từ nhỏ, khi em bị bắt nạt, em không nói một lời, chỉ yên lặng trốn vào nhà kho khóc. Lớn hơn một chút em bị bạn bè chế giễu, nói xấu sau lưng, em cũng không hề hé răng, chỉ lầm lũi chịu đựng. Lại lớn hơn một chút, em thương một người, người đó không thương em, trái tim em rỉ đầy máu, em cũng một mình ôm vết thương của mình.."
- "Em gặp bế tắt cùng Âu Dương Kình Phong, em không hề nói một lời, bản thân em gồng lên gánh lấy, em đã bao giờ tâm sự cùng những người thân của em chưa?"
"Cho đến hôm kia, người ta đến nhà nhục nhã, hủy hôn, em cũng vẫn chỉ cười cười, không một lời oán thán, không một câu giải bày.. tiểu Vi, tiểu Vi, em còn có gia đình, em không phải một người, em biết không?" Hứa Văn Vũ Triệt nhắm hai mắt, kìm nén cảm xúc.
"Hôm nay cũng vậy, khi em tự ý quyết định bám theo bọn bắt cóc, khi biết chúng có vũ khí và súng đạn, em vẫn lỗ mãng xông vào, em có từng nghĩ đến ba mẹ, đến anh? Tại sao khi xảy ra chuyện, em không bao giờ nghĩ đến gia đình đầu tiên, mà là bản thân tự quyết như vậy?" Hứa Văn Vũ Triệt hai tay nắm chặt mép bàn, thống khổ chất vấn.
- "Em bị thương, em không nói một lời, em giấu giếm, em che đậy. Nếu anh không phát hiện, anh không nghe được sự thật, có phải em định ém nhẹm luôn không?" Hứa Văn Vũ Triệt nắm chặt lấy cánh tay của Hứa Thanh Trúc Vi, sau đó vội vàng nơi lỏng tay.
- " Ngày hôm nay may mắn chỉ là một vết thương nhỏ, ngày sau ai chắc chắn..?" Dường như phát hiện mình nói ra lời không nên nói, Hứa Văn Vũ Triệt gương mặt trắng bệch.
- "Nếu.. nếu em gặp nguy hiểm, em đã bao giờ thử nghĩ, nếu.. có chuyện gì xảy ra, ba me, anh, sẽ bị shock như thế nào không?" Hứa Văn Vũ Triệt run giọng.
Có, sẽ điên cuồng trả thù, sẽ tìm mọi cách đòi lại công bằng cho nàng, sau đó bị địch nhân hãm hại thân bại danh liệt. Hứa Thanh Trúc Vi chợt nhớ đến nguyên tác, Hứa ba Hứa mẹ sau khi hay tin qua đời của nàng, giận dữ công tâm, tìm mọi cách trả thù đám côn đồ nọ, cũng dần moi ra kẻ đứng sau màn, nhưng cuối cùng bị đối phương hãm hại chí tử. Ngay cả Hứa Văn Vũ Triệt, người vốn dĩ yêu thương nữ chủ cuối cùng cũng vì tìm kiếm chứng cứ phạm tội của năm tên côn đồ kia mà bị Nạp Lan Yến Tu gài bẫy mất đi đôi mắt.
Thế nhưng, nàng, thực sự không có cảm giác mình làm sai. Nàng, sai sao? Nàng thực sự sai sao?
Nàng, vốn dĩ một thân một mình, nàng luôn tự phán đoán, giải quyết vấn đề mà không phải dựa dẫm vào ai, vì nàng không có ai để dựa dẫm. Những quyết định của nàng, hoặc đúng hoặc sai, nàng dùng chính bản thân mình gánh vác. Ngã ở đâu, tự đứng dậy ở nơi đó.
Nàng sai sao? Nàng không sai! Đó là cách mà nàng vẫn sống! Nàng muốn can ngăn nữ chủ, muốn cứu đi đứa bé, nàng sai sao?
Nàng không sai!
Thế nhưng, nàng, thực sự không sai sao?
Nàng, hoàn toàn biết trước kịch tình, nàng vốn dĩ có thể nói và tìm sự giúp đỡ của anh hai, nàng vốn dĩ có thể xóa đi sự lo lắng của họ..nàng,..
- "Tiểu Vi, anh xin lỗi, anh hơi kích động, em nghỉ ngơi đi, anh.." Hứa Văn Vũ Triệt hít sâu một hơi, môi hơi mấp máy muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng, hắn mím môi không nói thêm gì nữa, nhìn cô gái trước mắt, sau đó đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.
Hứa Thanh Trúc Vi ngơ ngác nhìn cánh cửa khép lại, sau đó nàng tại chỗ ngây ngẩn cả người.
Nàng.. sai rồi..sao?
Hứa Thanh Trúc Vi không biết, khi nàng đang rơi vào rối rắm bởi cách sống đời trước của bản thân thì ngoài cửa, có ba người đang trầm mặc nhìn nhau.
- "Ba, mẹ." Hứa Văn Vũ Triệt ngay khi nhìn thấy người đối diện là ai liền thu hồi biểu cảm thất thố của mình, nhẹ hô.
Hứa ba ôm lấy vai Hứa mẹ, Hứa mẹ gục đầu vào vai Hứa ba, không tiếng động rơi nước mắt. Bà thật sự không biết con gái bà thì ra chịu nhiều uất ức như vậy. Người làm mẹ như bà, có phải quá vô dụng hay không?
Hứa ba vỗ vỗ vai Hứa mẹ, khuôn mặt nghiêm nghị, ông nhìn về Hứa Văn Vũ Triệt hơi gật đầu, sau đó dìu Hứa mẹ về phòng, nhẹ giọng an ủi Hứa mẹ, bản thân mình thì đi qua thư phòng, ở đó, Hứa Văn Vũ Triệt đã ngồi chờ sẵn.
Ngày hôm nay, Hứa gia định trước là một đêm không ngủ.
À..tất nhiên trừ một người- nữ chủ Nhan Ôn Nhu.
Hứa gia tầng 2 có cả thảy bốn phòng, Hứa ba Hứa mẹ một phòng, Hứa Văn Vũ Triệt một phòng, Hứa Thanh Trúc Vi một phòng, còn một phòng là phòng để những đồ vật của Hứa Thanh Trúc Vi ngày còn bé như đồ chơi, váy công chúa, lâu đài nhỏ.. bức tranh đầu tiên tiểu Trúc Vi vẽ,..vâng vâng.
Ngày Nhan Ôn Nhu chuyển đến, ý của Hứa ba là sắp xếp căn phòng này cho Nhan Ôn Nhu, nhưng Hứa mẹ không đồng ý, căn phòng đó trên bức tường có dấu tay bằng sơn của cả gia đình, bà không muốn dỡ bỏ. Cho nên Nhan Ôn Nhu được sắp xếp ở căn phòng tại tầng trệt. Tuy vậy, khi đó Hứa mẹ vẫn dành nhiều tâm tư và tình cảm đi chọn nội thất cho đứa con gái nuôi này. Bà đâu biết được chỉ một hành động nhỏ này lại bị nữ chủ ghi hận trong lòng để rồi sau này ủy khuất trong lòng nam chủ kể lể bản thân bị đối xử tệ ra sao?
Bởi vì phòng cách âm khá tốt, nếu không phải Hứa ba Hứa mẹ áp tai vào gần nghe, căn bản không thể nghe được bất kỳ âm thanh gì, cho nên nữ chủ cũng không hề biết chuyện gì xảy ra đêm nay, nàng vẫn còn đang chìm trong mị lực của người đàn ông thần bí đầy quyền lực ngày hôm nay.
___________________
Tác giả :
Tiểu Thư Kiêu Kỳ