Nữ Chủ Nữ Phụ Văn
Chương 34: TG3: Vì nàng trầm luân(11)
“Dạ Trầm Nhạc!"
Thời điểm mũi kiếm lao tới, một tiếng kêu thất thanh vang lên, Dạ Trầm Nhạc giật mình trừng mắt, lợi kiếm đang lao tới cũng bị hắn thất thần mà rơi xuống trên mặt đất, ánh mắt hắn nhìn về phương hướng phát ra âm thanh.
Chỉ thấy Hàn Vân Nhược bị hắn coi là đã chết lúc này đang đứng trước mắt hắn.
Lúc này, nàng một thân huyết y đỏ thẫm, sắc mặt tái nhợt không có chút máu nào, trong mắt nàng ẩn ẩn hoảng hốt tức giận nhìn hắn, giống như đang trách cứ hắn vì sao lại làm ra hành vi ngu ngốc như vậy.
Dạ Trầm Nhạc ngẩn người hồi lâu, rốt cuộc mới ngập ngừng nói:
“Nàng… A Nhược?" Hắn cảm nhận được khí tức quen thuộc trên người nàng, bất quá nghĩ tới một màn phía trước, hắn vẫn không nhịn được mà chần chừ.
Hàn Vân Nhược tức giận trừng mắt: “Không phải ta thì là kẻ nào?"
“Là nàng!" Dạ Trầm Nhạc lúc này mới thật sự tin tưởng, A Nhược của hắn chính là như vậy, có đôi khi ôn nhu, có đôi khi giận dỗi, có đôi khi tươi cười, nàng luôn có thật nhiều sắc thái cảm xúc, giống như trời sinh bù lại lạnh nhạt trong tính cách hắn.
Hàn Vân Nhược chưa kịp lên tiếng, một thân bạch y nam tử đã hướng nàng phi thân mà tới, lập tức đem nàng ôm vào trong ngực, chỉ hận không thể khảm nàng vào chính mình thân thể.
Nàng nghe thấy nam nhân lẩm bẩm:
“Nàng còn sống… Nàng rốt cuộc còn sống…"
Giọng nói của hắn mang theo chút run rẩy khiến lời trách cứ sắp nói ra miệng cũng bị Hàn Vân Nhược thu lại. Nàng cảm nhận được rõ ràng tâm tình của nam nhân lúc này. Hắn không còn băng lãnh giống như ngày thường, hắn hiện tại là đang bi thương, vui sướng cùng thỏa mãn.
Hàn Vân Nhược chỉ có thể thuận theo ôm hắn, nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn: “Ân, ta còn sống, ta như thế nào bỏ chàng mà đi trước đây?"
Dạ Trầm Nhạc lúc này hoàn toàn không nghe thấy được lời nàng, hắn chỉ có thể cảm nhận được thân thể nàng ấm áp dán sát đến trên người hắn, cảm giác chân thực này mới có thể khiến hắn an tâm. Hắn càng lúc càng siết chặt vòng tay, tham lam cảm nhận hơi ấm của nàng.
Nàng còn sống.
“Khụ… Dạ Trầm Nhạc, chàng sắp siết chết ta rồi." Hàn Vân Nhược bị nam nhân siết chặt không nhịn được nói.
Dạ Trầm Nhạc lúc này giống như mới hồi thần. Hắn đột nhiên như nhớ ra cái gì, vội vàng đem nàng trước sau trái phải kiểm tra một lần. Sau khi thấy nàng không có bị thương, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Vân Nhược vô cùng tự hào nói:
“Thế nào? Có phải chàng rất bất ngờ sao? Có phải ta có thể sống lại rất thần kỳ đúng không? Ta…" Hàn Vân Nhược còn chưa kịp nói xong, thân thể đã lại bị nam nhân ôm lấy. Nàng chỉ thấy trước mắt không gian giống như bị xé rách, thân thể cơ hồ bị nam nhân đem xuyên qua tầng tầng vô định khoảng trống.
Ước chừng một khắc thời gian, trước mắt nàng xuất hiện khung cảnh quen thuộc, chính là phòng Dạ Trầm Nhạc không sai.
“Chàng…" Hàn Vân Nhược đột nhiên bị nam nhân mang tới nơi này, kinh ngạc muốn hỏi hắn làm gì, bất quá hành động phía sau của Dạ Trầm Nhạc khiến nàng chỉ có thể cứng đờ khóe miệng.
Chỉ thấy Dạ Trầm Nhạc đem nàng nằm úp sấp trên đùi hắn, tay lớn mạnh mẽ đánh vào mông nàng.
“Dạ Trầm Nhạc, chàng dám đánh mông ta!" Hàn Vân Nhược cơ hồ chưa hết kinh ngạc, cũng quên cả giãy giụa mà hô. Dạ Trầm Nhạc lại giống như không nghe thấy lời nàng, hắn trầm thấp thanh âm theo từng bàn tay vỗ xuống phát ra:
“Ta đương nhiên phải đánh nàng. Nàng gặp nguy hiểm thế nhưng không truyền âm cho ta, cũng không biết chạy trốn? Nàng thế nhưng còn khoe khoang bản thân đã chết qua một lần…" Dạ Trầm Nhạc lúc này chính là giận, giận nàng gặp nguy hiểm lại không gọi hắn, giận nàng còn vui vẻ như vậy, giận nàng hại hắn mất mặt…
Chỉ nghĩ đến khi nãy hắn tự sát hành vi bị nàng nhìn thấy, Dạ Trầm Nhạc càng thẹn càng giận. (Khụ, đây mới là lý do giận:>)
Dạ Trầm Nhạc mặc dù xuống tay không phải rất nặng, bất quá đối với người từ trước đến nay chưa từng bị người khác đánh mông như Hàn Vân Nhược, này hành vi hiển nhiên là đối với nàng sỉ nhục rất lớn.
Hàn Vân Nhược thừa dịp Dạ Trầm Nhạc nóng giận buông lỏng phòng bị, lập tức dùng linh lực đem huyệt đạo của hắn khống chế. Dạ Trầm Nhạc chỉ cảm thấy thân thể thoáng chốc cứng đờ, hắn suy nghĩ chậm một nhịp, mà chút chậm chạp này cũng đủ để Hàn Vân Nhược làm ra hành động tiếp theo.
Hàn Vân Nhược đem nam nhân đẩy ngã xuống giường, thân thể nhỏ nhắn khóa ngồi trên người hắn.
Dạ Trầm Nhạc bị hành động của nàng làm cho ngẩn người.
“Dạ Trầm Nhạc, chàng có bản lĩnh dám đánh mông ta, hôm nay ta liền thượng chàng."
Một lời này nói ra khiến khuôn mặt nam nhân thoáng chốc đỏ lên. Hắn không cách nào tưởng được, nàng thế nhưng có thể ngồi trên người hắn, còn nói muốn thượng hắn.
‘Thượng’… Cái động từ này nghe qua có chút mất mặt.
Dạ Trầm Nhạc nhìn thiếu nữ hung hăng trước mắt, đè nén suy nghĩ muốn đẩy ngã nàng. Hắn bản thân là nguyên anh chân quân, làm sao có thể dễ dàng bị một tu sĩ kim đan nho nhỏ như nàng khống chế huyệt đạo như vậy. Lúc này, hắn thế nhưng lại có suy nghĩ muốn để mặc nàng tùy tiện trên người hắn. Nàng đã có thể nói ra một lời muốn ‘thượng’ hắn, hắn thật muốn nhìn xem nàng có bản lĩnh này hay không?
Hàn Vân Nhược như cảm nhận được khiêu khích trêu chọc trong mắt hắn, vốn dĩ ban đầu nàng chỉ nghĩ trêu chọc hắn một chút cho hả giận, bấy quá hiện tại nàng thật sự bị hắn khiêu khích chính mình tự tôn.
Nam nhân này, nhất định phải dạy dỗ.
Hàn Vân Nhược vươn tay mở ra đai lưng, đem đai lưng chính mình cố định hai tay hắn trên đỉnh dầu. Nhìn Dạ Trầm Nhạc ở dưới thân nàng bị trói chặt, Hàn Vân Nhược yêu dã cười một tiếng, thanh âm thập phần tà mị:
“Hôm nay ta xem chàng còn chạy được đi đâu?"
Dưới ánh mắt chăm chú của Dạ Trầm Nhạc, Hàn Vân Nhược cúi thấp thân thể, đem khuôn mặt kề sát mặt hắn. Thời điểm hai ánh mắt chạm nhau, Dạ Trầm Nhạc thấy được rõ ràng trong mắt nàng lóe lên tia trêu chọc.
Hàn Vân Nhược chớp mi mắt, cúi thấp người đem môi mềm mại dán lên môi mỏng của nam nhân, đầu lưỡi nàng như có như không nhẹ nhàng liếm láp mô tả vành môi hắn.
Dáng vẻ nàng lúc này quyến rũ như yêu cơ, lại càng giống như độc dược đầu độc lòng hắn. Dạ Trầm Nhạc không nhịn được hé ra khóe môi, giống như mời gọi nàng tiến vào trong cấm địa.
Hàn Vân Nhược khẽ cười một tiếng, bất quá không thuận theo. Nụ hôn của nàng chậm rãi chuyển rời lên má rồi rơi đến vành tai nam nhân. Thời điểm đầu lưỡi ướt át của nàng quét qua vành tai hắn, Dạ Trầm Nhạc không nhịn được rên lên một tiếng, hạ thân truyền đến khô nóng giống như lửa.
Lúc này, Hàn Vân Nhược đang khóe ngồi trên người hắn, đương nhiên cũng cảm nhận được hạ thể hắn biến hóa. Nàng không nhanh không chậm nhẹ nhàng chuyển động thân thể lên xuống, nộn huyệt cách một lớp vài mà ma sát với thịt căn thô trướng, mang lại khoái cảm cho cả hai.
“A Nhược…" Dạ Trầm Nhạc vong tình rên lên một tiếng, này thanh âm trầm thấp lại mang theo dụ hoặc mê người, cơ hồ khiến lỗ tai người khác phải mang thai.
Hàn Vân Nhược vẫn xem như không thấy hắn khó chịu, cơ thể chậm rãi ma sát lên xuống, môi lưỡi chậm rãi nhấm nháp vành tai mẫn cảm của nam nhân. Đến khi tai nam nhân bóng loáng đỏ ửng một mảnh, Hàn Vân Nhược mới chuyển rời nụ hôn đi xuống, từ cổ đến xương quay xanh gợi cảm, mỗi nơi nàng đều hút liếm một hồi, đem cần cổ trắng của hắn lưu lại vài dấu hôn ngân.
Hàn Vân Nhược cười càng thêm kiêu ngạo: “Này chính là chứng cứ chứng minh." Nàng khanh khách cười nói, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm đến dấu hôn trên cổ hắn, có chút vô lại: “Sau này chàng chính là của ta, bất cứ ai đều đừng mong mơ tưởng."
“Như nàng mong muốn." Dạ Trầm Nhạc đối với nàng yêu kiều dụ hoặc cơ hồ là đỏ mắt nhìn. Hắn thanh âm càng là trầm thấp đề nén, phảng phất giống như muốn đem nàng dụ dỗ đến si mê.
Mà Hàn Vân Nhược làm sao có thể thoát khỏi dụ hoặc của nam nhân, nàng si mê nhìn hắn biểu hiện, trong miệng khẽ mắng một tiếng ‘yêu tinh’, hai tay cũng không an phận mà tháo xuống thắt lưng của hắn, từ từ mở rộng vạt áo để lộ ra thân thể tráng kiện.
Cánh môi mềm thong thả hạ xuống từng nụ hôn, đầu lưỡi di chuyển tới trước ngực nam nhân, cố ý nhẹ nhàng liếm vòng quanh, ngậm lấy cùng liếm mút hạt đậu đỏ sẫm của nam nhân.
“Ừm…" Động tác trêu đùa của nàng khiến toàn thân Dạ Trầm Nhạc căng cứng, cổ họng phát ra một tiếng lầm bầm.
Thưởng thức được một bên, Hàn Vân Nhược lại chuyển hướng sang bên kia, lặp lại lần nữa những động tác mơn trớn lúc trước. Một lúc sau mới ngẩng đầu lên, hài lòng nhìn núm vú của phái nam cứng rắn thấm đẫm nước miếng, bóng loáng trong suốt.
Hàn Vân Nhược vô cùng thỏa mãn cong môi, môi lưỡi tiếp tục đi xuống dưới, liếm qua vùng bụng bằng phảng rồi tới nơi nóng bỏng mê người kia.
Trong ánh mắt nóng bỏng của Dạ Trầm Nhạc, nàng từ từ cởi quần lót của ắn ra, những sợi lông thô đen, phái nam to lớn đã sớm căng cứng, thẳng tắp đối diện với nàng. Kích thước to lớn của nó khiến nàng khẽ thở gấp một tiếng.
Liếm liếm môi, Hàn Vân Nhược ngước mắt nhìn hắn một cái, Dạ Trầm Nhạc vừa nhìn thấy cánh môi mềm mại của nàng gần ngay sát cứng rắn của hắn thì cơ thể không khỏi run lên một trận, nhiệt thiết lại sưng to thêm một chút.
“A Nhược…" Giọng nói hắn lúc này càng giống như rên rỉ khát cầu, muốn nàng dùng miệng ngậm lấy.
Này cũng là lần đầu tiên, Hàn Vân Nhược thấy được một mặt này của hắn. Dạ Trầm Nhạc từ trước đến nay luôn trang cho bản thân một bộ mặt cấm dục, bất quá hiện tại, hắn dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm nàng, khuôn mặt vì kích thích mà càng thêm đẹp mắt.
Bị Dạ Trầm Nhạc nhìn chăm chú, gương mặt nhỏ của nàng phiếm hồng, cảm giác nóng bức cũng theo đó mà lan ra toàn bộ thân thể yêu kiều. Lúc này, Hàn Vân Nhược có một loại hưng phấn cùng ngại ngùng không nói rõ thành lời.
Hàn Vân Nhược cụp mí mắt, tầm mắt lần nữa dán đến trên cự vật to lớn của nam nhân, miệng nhỏ thong thả ngậm lấy nhiệt thiết, đầu lưỡi tựa như đang liếm kẹo hồ lô, liếm qua liếm lại, miệng ngậm chặt, dùng sức mút mạnh.
“Ưm!" Cơ thể Dạ Trầm Nhạc căng cứng, không thể nào rời mắt mà say mê nhìn Hàn Vân Nhược phun ra nuốt vào cự căn sưng tím của hắn.
Mặc dù Hàn Vân Nhược đa cố sức nuốt vào đến tận vòm họng, bất quá cự căn vẫn còn thừa một đoạn thật dài. Dạ Trầm Nhạc nhìn nàng vì hắn săn sóc, không nhịn được trầm giọng nói:
“A Nhược, dùng tay chơi đùa phần còn thừa…"
Nàng giống như lập tức lĩnh ngộ được, tay trắng mềm mai lập tức đặt đến trên nửa còn dư lại, nhẹ nhàng ma sát lên xuống kết hợp với động tác liếm mút của môi lưỡi. Đầu ngón tay nang lướt qua hai khối hình tròn phía dưới khiến Dạ Trầm Nhạc run rẩy từng đợt.
Nhận ra hắn kích động, Hàn Vân Nhược tà mị cười một tiếng, duỗi lưỡi quét qua đỉnh nhiệt thiết, nếm hương vị dịch trắng như có như không trào ra.
“Sư phụ, thích sao?" Ngón tay khẽ mài lỗ nhỏ trên đỉnh, tay còn lại thì mơn trớn cầu tròn nhạy cảm, Hàn Vân Nhược mị mắt phượng, kiều thanh mà hỏi hắn.
Một tiếng ‘sư phụ’ này như có như không kích thích khoái cảm cấm kị trong lòng Dạ Trầm Nhạc. Hắn không kháng cự được mà hơi thẳng lưng, đem căn thịt càng đi sâu vào trong miệng nàng.
“Thích…"
Hàn Vân Nhược bị hắn tập kích bất ngờ lập tức nhíu mày phun ra căn thịt đỏ tươi, bất mãn nói: “Chàng còn không ngoan, ta liền rời đi."
Nếu là bình thường, Dạ Trầm Nhạc hẳn là người nên nói lời này, bất quá trong tình trạng bấy giờ, bảo hắn rời đi hoặc để nàng rời đi, này không khác gì là lấy mạng hắn.
Dạ Trầm Nhạc thu lại tâm tư, ánh mắt nhìn chằm chằm cái miệng hồng dụ người kia, hắn cắn răng nói: “A Nhược, dùng miệng của nàng ngậm nó." Mặc dù lời lẽ giống như van xin, bất quá giọng điệu lại là ra lệnh.
Nghe được mệnh lệnh của ắn, Hàn Vân Nhược cũng không phản đối, ngược lại nhu thuận mà làm theo. Tay nhỏ giữ lấy to lớn sưng tím nổi đầy gân xanh, dưới ánh mắt khát vọng của hắn, nàng mở ra môi đỏ, từ từ đem căn thịt thô dài của hắn ngậm vào trong miệng.
Miệng ngậm lưỡi liếm, ngón tay không ngừng hùa theo đùa bỡn, mái tóc dài xõa trên bụng hắn, thuận theo động tác của nàng mà ma sát với làn da, mang đến một cảm giác ngứa ngáy khó chịu.
Dạ Trầm Nhạc ngửa đầu lên thở dốc, hưởng thụ khoái cảm được miệng nhỏ của nàng ngâm vào, nhiệt thiết sưng to hơn, nhét đầy cả miệng nàng.
“Ưm…." Miệng bị nhét đầy quá mức khiến Hàn Vân Nhược cảm nhận được có chút đau đớn, mắt đẹp của nàng lờ mờ hiện lên một tầng nước, bất quá nàng vẫn tiếp tục thong thả lúc lên lúc xuống khuấy động, nước miếng trong suốt làm nhiệt thiết của hắn ẩm ướt. Theo động tác mút mát của nàng mà phát ra từng tiếng vang dâm đãng.
Âm thanh kia kích thích cả hai người, một ngọn lửa nóng dần dần lan tỏa khắp thân thể nàng, mật dịch từ trong hoa huy*t của nàng từ từ chảy ra.
Ánh mắt mờ mịt, miệng nhỏ của nàng càng thêm dùng sức đem căn côn th*t của nam nhân liếm mút đến say sưa, mãi cho đến khi trong miệng truyền đến cảm giác tê mỏi, nàng mới luyến tiếc buông ra.
Mặc dù buông ra nam căn, nhưng đầu lưỡi nàng vẫn không chịu thua mà liếm mút từ trên đỉnh xuống phía dưới, cuối cùng là ngậm lấy hai trái cầu thịt. Lúc mút bên phải, lúc hút bên trái, đôi mắt ẩn dưới hàng mi dày như có như không mà liếc nhìn hắn, trong miệng không ngừng trào ra trong suốt nước miếng, đem nhiệt thiết liếm đến sáng bóng.
Dưới sự khiêu khích của nàng, Dạ Trầm Nhạc lần nữa mất khống chế, hắn đem thân thể đĩnh động hướng lên trên, bàn tay to chỉ dùng một chút sức đã tránh thoát khỏi khống chế của đai lưng, dùng sức đè đầu nàng xuống. Hàn Vân Nhược không kịp phản ứng đã bị hắn nhét côn th*t vào tận sâu trong miệng.
“Ưm!" Dạ Trầm Nhạc đột nhiên ấn vào khiến nàng giật mình sợ hãi, trong miệng hoàn toàn bị lấp đầy, đỉnh nhiệt thiệt cơ hồ chạm đến tận cuống hỏng. Sỡ hãi hắn còn muốn tiến thêm, Hàn Vân Nhược vội vã đưa tay giữ lại phần cuối của nam căn, không để hắn đẩy thêm vào.
Không thể áp chế lửa dục, cũng không đoái hoài đến nàng có dung nạp được hắn hay không, Dạ Trầm Nhạc bắt đầu thô bạo di chuyển eo, ra sức kéo ra đưa vào trong miệng nhỏ ấm áp.
“Ư…" Hắn rút ra đẩy vào rất nhanh, mài thịt non trong miệng nàng có chút đau đớn, Hàn Vân Nhược khó chịu muốn kháng cự, nhưng lại không địch được sức lực của hắn.
Nước miếng không nuốt xuống thuận theo động tác đưa đẩy của hắn mà tràn ra, làm cả cằm đều ướt át, nhưng đồng thời cũng tạo thuận lợi để hắn tiến vào càng thêm dễ dàng.
“Ưm…a…" Bàn tay giữ chặt lấy đầu nàng, Dạ Trầm Nhạc sảng khóa đưa đẩy vào nhiệt thiết, lửa dục thúc đẩy mãnh liệt, hắn không còn tâm trí nào để ý đến nàng nữa.
“Ừm…" Kích thích quá mức cùng chua sót đau đớn khiến Hàn Vân Nhược nhịn không được chảy nước mắt. Nàng lắc lắc đầu, muốn hắn rời đi.
Động tác kịch liệt như vậy nàng không thở nổi.
Khi nàng gần như không chịu nổi nữa thì hắn khẽ gầm một tiếng, một vị tanh ngai ngái lập tức tràn ngập trong khoang mũi…
PS: Khụ, khó viết quá, đang suy nghĩ có nên chuyển hướng lược bỏ thịt hay ko? Cơ mà chương sau vẫn còn thịt:>
Hạ Hà Truy Nguyệt
Thời điểm mũi kiếm lao tới, một tiếng kêu thất thanh vang lên, Dạ Trầm Nhạc giật mình trừng mắt, lợi kiếm đang lao tới cũng bị hắn thất thần mà rơi xuống trên mặt đất, ánh mắt hắn nhìn về phương hướng phát ra âm thanh.
Chỉ thấy Hàn Vân Nhược bị hắn coi là đã chết lúc này đang đứng trước mắt hắn.
Lúc này, nàng một thân huyết y đỏ thẫm, sắc mặt tái nhợt không có chút máu nào, trong mắt nàng ẩn ẩn hoảng hốt tức giận nhìn hắn, giống như đang trách cứ hắn vì sao lại làm ra hành vi ngu ngốc như vậy.
Dạ Trầm Nhạc ngẩn người hồi lâu, rốt cuộc mới ngập ngừng nói:
“Nàng… A Nhược?" Hắn cảm nhận được khí tức quen thuộc trên người nàng, bất quá nghĩ tới một màn phía trước, hắn vẫn không nhịn được mà chần chừ.
Hàn Vân Nhược tức giận trừng mắt: “Không phải ta thì là kẻ nào?"
“Là nàng!" Dạ Trầm Nhạc lúc này mới thật sự tin tưởng, A Nhược của hắn chính là như vậy, có đôi khi ôn nhu, có đôi khi giận dỗi, có đôi khi tươi cười, nàng luôn có thật nhiều sắc thái cảm xúc, giống như trời sinh bù lại lạnh nhạt trong tính cách hắn.
Hàn Vân Nhược chưa kịp lên tiếng, một thân bạch y nam tử đã hướng nàng phi thân mà tới, lập tức đem nàng ôm vào trong ngực, chỉ hận không thể khảm nàng vào chính mình thân thể.
Nàng nghe thấy nam nhân lẩm bẩm:
“Nàng còn sống… Nàng rốt cuộc còn sống…"
Giọng nói của hắn mang theo chút run rẩy khiến lời trách cứ sắp nói ra miệng cũng bị Hàn Vân Nhược thu lại. Nàng cảm nhận được rõ ràng tâm tình của nam nhân lúc này. Hắn không còn băng lãnh giống như ngày thường, hắn hiện tại là đang bi thương, vui sướng cùng thỏa mãn.
Hàn Vân Nhược chỉ có thể thuận theo ôm hắn, nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn: “Ân, ta còn sống, ta như thế nào bỏ chàng mà đi trước đây?"
Dạ Trầm Nhạc lúc này hoàn toàn không nghe thấy được lời nàng, hắn chỉ có thể cảm nhận được thân thể nàng ấm áp dán sát đến trên người hắn, cảm giác chân thực này mới có thể khiến hắn an tâm. Hắn càng lúc càng siết chặt vòng tay, tham lam cảm nhận hơi ấm của nàng.
Nàng còn sống.
“Khụ… Dạ Trầm Nhạc, chàng sắp siết chết ta rồi." Hàn Vân Nhược bị nam nhân siết chặt không nhịn được nói.
Dạ Trầm Nhạc lúc này giống như mới hồi thần. Hắn đột nhiên như nhớ ra cái gì, vội vàng đem nàng trước sau trái phải kiểm tra một lần. Sau khi thấy nàng không có bị thương, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Vân Nhược vô cùng tự hào nói:
“Thế nào? Có phải chàng rất bất ngờ sao? Có phải ta có thể sống lại rất thần kỳ đúng không? Ta…" Hàn Vân Nhược còn chưa kịp nói xong, thân thể đã lại bị nam nhân ôm lấy. Nàng chỉ thấy trước mắt không gian giống như bị xé rách, thân thể cơ hồ bị nam nhân đem xuyên qua tầng tầng vô định khoảng trống.
Ước chừng một khắc thời gian, trước mắt nàng xuất hiện khung cảnh quen thuộc, chính là phòng Dạ Trầm Nhạc không sai.
“Chàng…" Hàn Vân Nhược đột nhiên bị nam nhân mang tới nơi này, kinh ngạc muốn hỏi hắn làm gì, bất quá hành động phía sau của Dạ Trầm Nhạc khiến nàng chỉ có thể cứng đờ khóe miệng.
Chỉ thấy Dạ Trầm Nhạc đem nàng nằm úp sấp trên đùi hắn, tay lớn mạnh mẽ đánh vào mông nàng.
“Dạ Trầm Nhạc, chàng dám đánh mông ta!" Hàn Vân Nhược cơ hồ chưa hết kinh ngạc, cũng quên cả giãy giụa mà hô. Dạ Trầm Nhạc lại giống như không nghe thấy lời nàng, hắn trầm thấp thanh âm theo từng bàn tay vỗ xuống phát ra:
“Ta đương nhiên phải đánh nàng. Nàng gặp nguy hiểm thế nhưng không truyền âm cho ta, cũng không biết chạy trốn? Nàng thế nhưng còn khoe khoang bản thân đã chết qua một lần…" Dạ Trầm Nhạc lúc này chính là giận, giận nàng gặp nguy hiểm lại không gọi hắn, giận nàng còn vui vẻ như vậy, giận nàng hại hắn mất mặt…
Chỉ nghĩ đến khi nãy hắn tự sát hành vi bị nàng nhìn thấy, Dạ Trầm Nhạc càng thẹn càng giận. (Khụ, đây mới là lý do giận:>)
Dạ Trầm Nhạc mặc dù xuống tay không phải rất nặng, bất quá đối với người từ trước đến nay chưa từng bị người khác đánh mông như Hàn Vân Nhược, này hành vi hiển nhiên là đối với nàng sỉ nhục rất lớn.
Hàn Vân Nhược thừa dịp Dạ Trầm Nhạc nóng giận buông lỏng phòng bị, lập tức dùng linh lực đem huyệt đạo của hắn khống chế. Dạ Trầm Nhạc chỉ cảm thấy thân thể thoáng chốc cứng đờ, hắn suy nghĩ chậm một nhịp, mà chút chậm chạp này cũng đủ để Hàn Vân Nhược làm ra hành động tiếp theo.
Hàn Vân Nhược đem nam nhân đẩy ngã xuống giường, thân thể nhỏ nhắn khóa ngồi trên người hắn.
Dạ Trầm Nhạc bị hành động của nàng làm cho ngẩn người.
“Dạ Trầm Nhạc, chàng có bản lĩnh dám đánh mông ta, hôm nay ta liền thượng chàng."
Một lời này nói ra khiến khuôn mặt nam nhân thoáng chốc đỏ lên. Hắn không cách nào tưởng được, nàng thế nhưng có thể ngồi trên người hắn, còn nói muốn thượng hắn.
‘Thượng’… Cái động từ này nghe qua có chút mất mặt.
Dạ Trầm Nhạc nhìn thiếu nữ hung hăng trước mắt, đè nén suy nghĩ muốn đẩy ngã nàng. Hắn bản thân là nguyên anh chân quân, làm sao có thể dễ dàng bị một tu sĩ kim đan nho nhỏ như nàng khống chế huyệt đạo như vậy. Lúc này, hắn thế nhưng lại có suy nghĩ muốn để mặc nàng tùy tiện trên người hắn. Nàng đã có thể nói ra một lời muốn ‘thượng’ hắn, hắn thật muốn nhìn xem nàng có bản lĩnh này hay không?
Hàn Vân Nhược như cảm nhận được khiêu khích trêu chọc trong mắt hắn, vốn dĩ ban đầu nàng chỉ nghĩ trêu chọc hắn một chút cho hả giận, bấy quá hiện tại nàng thật sự bị hắn khiêu khích chính mình tự tôn.
Nam nhân này, nhất định phải dạy dỗ.
Hàn Vân Nhược vươn tay mở ra đai lưng, đem đai lưng chính mình cố định hai tay hắn trên đỉnh dầu. Nhìn Dạ Trầm Nhạc ở dưới thân nàng bị trói chặt, Hàn Vân Nhược yêu dã cười một tiếng, thanh âm thập phần tà mị:
“Hôm nay ta xem chàng còn chạy được đi đâu?"
Dưới ánh mắt chăm chú của Dạ Trầm Nhạc, Hàn Vân Nhược cúi thấp thân thể, đem khuôn mặt kề sát mặt hắn. Thời điểm hai ánh mắt chạm nhau, Dạ Trầm Nhạc thấy được rõ ràng trong mắt nàng lóe lên tia trêu chọc.
Hàn Vân Nhược chớp mi mắt, cúi thấp người đem môi mềm mại dán lên môi mỏng của nam nhân, đầu lưỡi nàng như có như không nhẹ nhàng liếm láp mô tả vành môi hắn.
Dáng vẻ nàng lúc này quyến rũ như yêu cơ, lại càng giống như độc dược đầu độc lòng hắn. Dạ Trầm Nhạc không nhịn được hé ra khóe môi, giống như mời gọi nàng tiến vào trong cấm địa.
Hàn Vân Nhược khẽ cười một tiếng, bất quá không thuận theo. Nụ hôn của nàng chậm rãi chuyển rời lên má rồi rơi đến vành tai nam nhân. Thời điểm đầu lưỡi ướt át của nàng quét qua vành tai hắn, Dạ Trầm Nhạc không nhịn được rên lên một tiếng, hạ thân truyền đến khô nóng giống như lửa.
Lúc này, Hàn Vân Nhược đang khóe ngồi trên người hắn, đương nhiên cũng cảm nhận được hạ thể hắn biến hóa. Nàng không nhanh không chậm nhẹ nhàng chuyển động thân thể lên xuống, nộn huyệt cách một lớp vài mà ma sát với thịt căn thô trướng, mang lại khoái cảm cho cả hai.
“A Nhược…" Dạ Trầm Nhạc vong tình rên lên một tiếng, này thanh âm trầm thấp lại mang theo dụ hoặc mê người, cơ hồ khiến lỗ tai người khác phải mang thai.
Hàn Vân Nhược vẫn xem như không thấy hắn khó chịu, cơ thể chậm rãi ma sát lên xuống, môi lưỡi chậm rãi nhấm nháp vành tai mẫn cảm của nam nhân. Đến khi tai nam nhân bóng loáng đỏ ửng một mảnh, Hàn Vân Nhược mới chuyển rời nụ hôn đi xuống, từ cổ đến xương quay xanh gợi cảm, mỗi nơi nàng đều hút liếm một hồi, đem cần cổ trắng của hắn lưu lại vài dấu hôn ngân.
Hàn Vân Nhược cười càng thêm kiêu ngạo: “Này chính là chứng cứ chứng minh." Nàng khanh khách cười nói, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm đến dấu hôn trên cổ hắn, có chút vô lại: “Sau này chàng chính là của ta, bất cứ ai đều đừng mong mơ tưởng."
“Như nàng mong muốn." Dạ Trầm Nhạc đối với nàng yêu kiều dụ hoặc cơ hồ là đỏ mắt nhìn. Hắn thanh âm càng là trầm thấp đề nén, phảng phất giống như muốn đem nàng dụ dỗ đến si mê.
Mà Hàn Vân Nhược làm sao có thể thoát khỏi dụ hoặc của nam nhân, nàng si mê nhìn hắn biểu hiện, trong miệng khẽ mắng một tiếng ‘yêu tinh’, hai tay cũng không an phận mà tháo xuống thắt lưng của hắn, từ từ mở rộng vạt áo để lộ ra thân thể tráng kiện.
Cánh môi mềm thong thả hạ xuống từng nụ hôn, đầu lưỡi di chuyển tới trước ngực nam nhân, cố ý nhẹ nhàng liếm vòng quanh, ngậm lấy cùng liếm mút hạt đậu đỏ sẫm của nam nhân.
“Ừm…" Động tác trêu đùa của nàng khiến toàn thân Dạ Trầm Nhạc căng cứng, cổ họng phát ra một tiếng lầm bầm.
Thưởng thức được một bên, Hàn Vân Nhược lại chuyển hướng sang bên kia, lặp lại lần nữa những động tác mơn trớn lúc trước. Một lúc sau mới ngẩng đầu lên, hài lòng nhìn núm vú của phái nam cứng rắn thấm đẫm nước miếng, bóng loáng trong suốt.
Hàn Vân Nhược vô cùng thỏa mãn cong môi, môi lưỡi tiếp tục đi xuống dưới, liếm qua vùng bụng bằng phảng rồi tới nơi nóng bỏng mê người kia.
Trong ánh mắt nóng bỏng của Dạ Trầm Nhạc, nàng từ từ cởi quần lót của ắn ra, những sợi lông thô đen, phái nam to lớn đã sớm căng cứng, thẳng tắp đối diện với nàng. Kích thước to lớn của nó khiến nàng khẽ thở gấp một tiếng.
Liếm liếm môi, Hàn Vân Nhược ngước mắt nhìn hắn một cái, Dạ Trầm Nhạc vừa nhìn thấy cánh môi mềm mại của nàng gần ngay sát cứng rắn của hắn thì cơ thể không khỏi run lên một trận, nhiệt thiết lại sưng to thêm một chút.
“A Nhược…" Giọng nói hắn lúc này càng giống như rên rỉ khát cầu, muốn nàng dùng miệng ngậm lấy.
Này cũng là lần đầu tiên, Hàn Vân Nhược thấy được một mặt này của hắn. Dạ Trầm Nhạc từ trước đến nay luôn trang cho bản thân một bộ mặt cấm dục, bất quá hiện tại, hắn dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm nàng, khuôn mặt vì kích thích mà càng thêm đẹp mắt.
Bị Dạ Trầm Nhạc nhìn chăm chú, gương mặt nhỏ của nàng phiếm hồng, cảm giác nóng bức cũng theo đó mà lan ra toàn bộ thân thể yêu kiều. Lúc này, Hàn Vân Nhược có một loại hưng phấn cùng ngại ngùng không nói rõ thành lời.
Hàn Vân Nhược cụp mí mắt, tầm mắt lần nữa dán đến trên cự vật to lớn của nam nhân, miệng nhỏ thong thả ngậm lấy nhiệt thiết, đầu lưỡi tựa như đang liếm kẹo hồ lô, liếm qua liếm lại, miệng ngậm chặt, dùng sức mút mạnh.
“Ưm!" Cơ thể Dạ Trầm Nhạc căng cứng, không thể nào rời mắt mà say mê nhìn Hàn Vân Nhược phun ra nuốt vào cự căn sưng tím của hắn.
Mặc dù Hàn Vân Nhược đa cố sức nuốt vào đến tận vòm họng, bất quá cự căn vẫn còn thừa một đoạn thật dài. Dạ Trầm Nhạc nhìn nàng vì hắn săn sóc, không nhịn được trầm giọng nói:
“A Nhược, dùng tay chơi đùa phần còn thừa…"
Nàng giống như lập tức lĩnh ngộ được, tay trắng mềm mai lập tức đặt đến trên nửa còn dư lại, nhẹ nhàng ma sát lên xuống kết hợp với động tác liếm mút của môi lưỡi. Đầu ngón tay nang lướt qua hai khối hình tròn phía dưới khiến Dạ Trầm Nhạc run rẩy từng đợt.
Nhận ra hắn kích động, Hàn Vân Nhược tà mị cười một tiếng, duỗi lưỡi quét qua đỉnh nhiệt thiết, nếm hương vị dịch trắng như có như không trào ra.
“Sư phụ, thích sao?" Ngón tay khẽ mài lỗ nhỏ trên đỉnh, tay còn lại thì mơn trớn cầu tròn nhạy cảm, Hàn Vân Nhược mị mắt phượng, kiều thanh mà hỏi hắn.
Một tiếng ‘sư phụ’ này như có như không kích thích khoái cảm cấm kị trong lòng Dạ Trầm Nhạc. Hắn không kháng cự được mà hơi thẳng lưng, đem căn thịt càng đi sâu vào trong miệng nàng.
“Thích…"
Hàn Vân Nhược bị hắn tập kích bất ngờ lập tức nhíu mày phun ra căn thịt đỏ tươi, bất mãn nói: “Chàng còn không ngoan, ta liền rời đi."
Nếu là bình thường, Dạ Trầm Nhạc hẳn là người nên nói lời này, bất quá trong tình trạng bấy giờ, bảo hắn rời đi hoặc để nàng rời đi, này không khác gì là lấy mạng hắn.
Dạ Trầm Nhạc thu lại tâm tư, ánh mắt nhìn chằm chằm cái miệng hồng dụ người kia, hắn cắn răng nói: “A Nhược, dùng miệng của nàng ngậm nó." Mặc dù lời lẽ giống như van xin, bất quá giọng điệu lại là ra lệnh.
Nghe được mệnh lệnh của ắn, Hàn Vân Nhược cũng không phản đối, ngược lại nhu thuận mà làm theo. Tay nhỏ giữ lấy to lớn sưng tím nổi đầy gân xanh, dưới ánh mắt khát vọng của hắn, nàng mở ra môi đỏ, từ từ đem căn thịt thô dài của hắn ngậm vào trong miệng.
Miệng ngậm lưỡi liếm, ngón tay không ngừng hùa theo đùa bỡn, mái tóc dài xõa trên bụng hắn, thuận theo động tác của nàng mà ma sát với làn da, mang đến một cảm giác ngứa ngáy khó chịu.
Dạ Trầm Nhạc ngửa đầu lên thở dốc, hưởng thụ khoái cảm được miệng nhỏ của nàng ngâm vào, nhiệt thiết sưng to hơn, nhét đầy cả miệng nàng.
“Ưm…." Miệng bị nhét đầy quá mức khiến Hàn Vân Nhược cảm nhận được có chút đau đớn, mắt đẹp của nàng lờ mờ hiện lên một tầng nước, bất quá nàng vẫn tiếp tục thong thả lúc lên lúc xuống khuấy động, nước miếng trong suốt làm nhiệt thiết của hắn ẩm ướt. Theo động tác mút mát của nàng mà phát ra từng tiếng vang dâm đãng.
Âm thanh kia kích thích cả hai người, một ngọn lửa nóng dần dần lan tỏa khắp thân thể nàng, mật dịch từ trong hoa huy*t của nàng từ từ chảy ra.
Ánh mắt mờ mịt, miệng nhỏ của nàng càng thêm dùng sức đem căn côn th*t của nam nhân liếm mút đến say sưa, mãi cho đến khi trong miệng truyền đến cảm giác tê mỏi, nàng mới luyến tiếc buông ra.
Mặc dù buông ra nam căn, nhưng đầu lưỡi nàng vẫn không chịu thua mà liếm mút từ trên đỉnh xuống phía dưới, cuối cùng là ngậm lấy hai trái cầu thịt. Lúc mút bên phải, lúc hút bên trái, đôi mắt ẩn dưới hàng mi dày như có như không mà liếc nhìn hắn, trong miệng không ngừng trào ra trong suốt nước miếng, đem nhiệt thiết liếm đến sáng bóng.
Dưới sự khiêu khích của nàng, Dạ Trầm Nhạc lần nữa mất khống chế, hắn đem thân thể đĩnh động hướng lên trên, bàn tay to chỉ dùng một chút sức đã tránh thoát khỏi khống chế của đai lưng, dùng sức đè đầu nàng xuống. Hàn Vân Nhược không kịp phản ứng đã bị hắn nhét côn th*t vào tận sâu trong miệng.
“Ưm!" Dạ Trầm Nhạc đột nhiên ấn vào khiến nàng giật mình sợ hãi, trong miệng hoàn toàn bị lấp đầy, đỉnh nhiệt thiệt cơ hồ chạm đến tận cuống hỏng. Sỡ hãi hắn còn muốn tiến thêm, Hàn Vân Nhược vội vã đưa tay giữ lại phần cuối của nam căn, không để hắn đẩy thêm vào.
Không thể áp chế lửa dục, cũng không đoái hoài đến nàng có dung nạp được hắn hay không, Dạ Trầm Nhạc bắt đầu thô bạo di chuyển eo, ra sức kéo ra đưa vào trong miệng nhỏ ấm áp.
“Ư…" Hắn rút ra đẩy vào rất nhanh, mài thịt non trong miệng nàng có chút đau đớn, Hàn Vân Nhược khó chịu muốn kháng cự, nhưng lại không địch được sức lực của hắn.
Nước miếng không nuốt xuống thuận theo động tác đưa đẩy của hắn mà tràn ra, làm cả cằm đều ướt át, nhưng đồng thời cũng tạo thuận lợi để hắn tiến vào càng thêm dễ dàng.
“Ưm…a…" Bàn tay giữ chặt lấy đầu nàng, Dạ Trầm Nhạc sảng khóa đưa đẩy vào nhiệt thiết, lửa dục thúc đẩy mãnh liệt, hắn không còn tâm trí nào để ý đến nàng nữa.
“Ừm…" Kích thích quá mức cùng chua sót đau đớn khiến Hàn Vân Nhược nhịn không được chảy nước mắt. Nàng lắc lắc đầu, muốn hắn rời đi.
Động tác kịch liệt như vậy nàng không thở nổi.
Khi nàng gần như không chịu nổi nữa thì hắn khẽ gầm một tiếng, một vị tanh ngai ngái lập tức tràn ngập trong khoang mũi…
PS: Khụ, khó viết quá, đang suy nghĩ có nên chuyển hướng lược bỏ thịt hay ko? Cơ mà chương sau vẫn còn thịt:>
Hạ Hà Truy Nguyệt
Tác giả :
Hạ Hà Truy Nguyệt