Nữ Chủ Bá Khuynh Thiên Hạ
Chương 17-1: Nghi ngờ (1)
Editor: Sakura Trang
Công Ngọc Hàn Tuyết vẫn ngồi ở trong thùng, nghịch nước, trầm tĩnh suy nghĩ, nàng đem tất cả mọi việc gắn kết với nhau, ánh mắt tối sầm lại, nụ cười nơi khóe miệng tràn đầy sự hứng thú.
“Chủ nữ, nước đã lạnh, thuộc hạ sẽ đổi nước khác cho người" trong bầu không khí im lặng, Lang Nhị đợi đã lâu, cũng không thấy chủ tử đi ra, lo lắng sợ chủ tử bị cảm lạnh.
“Không cần" Công Ngọc Hàn Tuyết đúng dậy lau khô người, sao đó mặc thêm quần áo, đi chân trần trên tấm thảm lông trắng, cả người tràn đầy khí chất duy mĩ thoát tục, trong nháy mắt, nhìn chủ tử Lang Nhị giống như được nhìn thấy cảnh bông tuyết đầy trời, loại cảm giác này mạnh mẽ như vậy, nàng thấy chủ tử dường như không thuộc về trần thế, trong trẻo lạnh lùng, khí chất hơn người khiến người ta ngạt thở.
“Lang Nhị, có một số việc ta không nhớ rõ, chuyện của Thuần Cổ Cô Nặc kia là thế nào?" Công Ngọc Hàn Tuyết không biết suy nghĩ trong lòng Lang Nhị, nàng dang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nghĩ đến cảnh hôm qua nàng gặp Thuần Cổ Cô Nặc, liền nhàn nhạt hỏi.
Lang Nhị hoàn hồn, hơi thu lại cảm xúc, cung kính nói “Chủ tử, Thuần Cổ Cô Nặc là Thái tử điện hạ của Địch Tu quốc, năm đó Địch Tu quốc gặp lũ lụt ôn dịch, dân chúng lầm than, sứ thần Địch Tu quốc đến nước ta cầu viện trợ, mà Tiên Hoàng lại nhân cơ hội này phát binh tấn công Địch Tu quốc, năm đó là Nhị Hoàng nữ lãnh binh đánh giặc, nhìn thấy chủ soái của Địch Tu quốc là Thái tử điện hạ Thuần Cổ Cô Nặc, kinh vi thiên nhân*, liền sửa đổi điều kiện thành hai nước liên hôn*, ngừng hẳn chiến tranh, cũng bỏ ra tiền tài và lương thực giúp Địch Tu quốc qua cửa ải khó khăn này."
*kinh vi thiên nhân: ý chỉ vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào, nghĩ chỉ có thần tiên mới được như vậy
*liên hôn: liên kết với nhau bằng việc thành thân
Khóe miệng Công Ngọc Hàn Tuyết gợi lên nụ cười trào phúng, hừ lạnh một tiếng “Tiên Hoàng này thật đúng là biết cách nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của mà."
*cháy nhà mà đi hôi của: lợi dụng người khác khó khăn mà kiếm lợi cho bản thân.
Thân mình Lang Nhị có chút cứng ngắc, mày nhanh chóng nhíu chặt lại, chủ tử từ trước đến giờ chưa bao giờ gọi người nọ là Tiên Hoàng, luôn gọi nàng là lão bất tử, hiện giờ chủ tử đã quên tất cả, dường như tất cả mọi thứ trước kia đều quên hết sạch.
Suy nghĩ một chút, Lang Nhị vẫn không có chủ động nói ra, có lẽ quên đi đối với chủ tử cũng là một chuyện tốt, từ sau khi trơ về từ Quỷ cốc, nàng phát hiện chủ tử trở nên ấm áp hơn, không hề là bị bao phủ bởi hơi thở lạnh như băng nữa, chủ tử có hơn một chút cảm xúc của người bình thường như vậy mới giống con người thực sự.
“Chủ tử, Tiên Hoàng dã tâm rất lớn" Lang Nhị nhẹ nhàng xoay người nói, nhớ tới Tiên Hoàng, nàng nhịn không được lại nhíu mày lại, tay không vô thức nắm thật chặt.
Công Ngọc Hàn Tuyết không để ý cười “Dù sao cũng đã chết, với ta mà nói cũng chẳng còn uy hiếp" đối với một người chết, cho dù trước kia nàng có dã tâm cỡ nào, hay bỏ đá xuống giếng* vậy, nàng cũng không quan tâm, hiện giờ khối thân thể này của nàng mới là Đế vương chân chính, nhưng mà nàng lại để lại sự phiền toái Thuần Cổ Cô Nặc này cho nàng, thật là….
*bỏ đá xuống giếng: thấy người gặp nguy khó không giúp đỡ mà còn thừa dịp hãm hại hoặc trợ giúp cho người khác thực hiện việc xấu.
“Tiếp tục"
“Vâng, chủ tử, Hoàng đế Địch Tu quốc không còn lựa chọn nào khác, cho dù có yêu thương Thái tử nhiều như thế nào, vẫn phải đem Thái tử đưa đến đất nước của chúng ta, thực tế là trước để làm con tin, đợi khi Nhị Hoàng nữ cập kê liền thành thân" Lang Nhị nói xong, có chút lo lắng nhìn Công Ngọc Hàn Tuyết, nhưng chỉ thấy Công Ngọc Hàn Tuyết hết sức bình tĩnh, giống như chỉ đơn giản là nghe một câu chuyện xưa mà thôi.
“Nếu Nhị Hoàng nữ còn sống, năm trước sẽ là năm nàng cập kê, nói như vậy, nếu một năm trước ta không xưng đế, thì hai người các nàng đã sớm thành thân rồi!" Công Ngọc Hàn Tuyết hất vất áo, nhẹ nhàng ngồi lên tháp, nhàn nhạt nói.
“Đúng vậy, nhưng mà Thuần Cổ Cô Nặc không thích Nhị Hoàng nữ" Lang Nhị nghĩ thầm, nếu không phải chủ tử đột nhiên cưới ngôi, nói không chừng Thuần Cổ Cô Nặc kia có lẽ sẽ phế đi Nhị Hoàng nữ bỏ về nước, lúc ấy có khi hai nước còn khơi mào chiến tranh, dù sao Thuần Cổ Cô Nặc làm con tin nửa năm, Địch Tu quốc cũng đã giải quyết những vấn đề khó khăn, tấn công Xích Lưu quốc hoàn toàn có thể giành thắng lợi.
“Tại sao hắn lại ở hậu cung của ta?" Điều Công Ngọc Hàn Tuyết quan tâm nhất vẫn là điều này, đời trước chắc đã dùng thủ đoạn gì đó để uy hiếp hắn.
“Điều này thuộc hạ không rõ ràng lắm" Lang Nhị thật đúng là không rõ ràng lắm Công Ngọc Hàn Tuyết đối đãi như thế nào với Thuần Cổ Cô Nặc và Vu Nhã Thiên Trúc.
“Thái tử? Thuần Cổ Cô Nặc người này tuyệt đối không đơn giản" đây là trực giác của nàng, Công Ngọc Hàn Tuyết nâng má nhìn những giọt mưa đang nhỏ dần ngoài cửa, như có điều suy tư.
“Chủ tử, trước kia người cũng thường xuyên nói như vậy" Lang Nhị ngước mắt, tâm buông lỏng, nói.
“Ừ, xem ra, tuy rằng dù không nhớ được, cảm giác, vẫn là giống nhau"
Công Ngọc Hàn Tuyết vẫn ngồi ở trong thùng, nghịch nước, trầm tĩnh suy nghĩ, nàng đem tất cả mọi việc gắn kết với nhau, ánh mắt tối sầm lại, nụ cười nơi khóe miệng tràn đầy sự hứng thú.
“Chủ nữ, nước đã lạnh, thuộc hạ sẽ đổi nước khác cho người" trong bầu không khí im lặng, Lang Nhị đợi đã lâu, cũng không thấy chủ tử đi ra, lo lắng sợ chủ tử bị cảm lạnh.
“Không cần" Công Ngọc Hàn Tuyết đúng dậy lau khô người, sao đó mặc thêm quần áo, đi chân trần trên tấm thảm lông trắng, cả người tràn đầy khí chất duy mĩ thoát tục, trong nháy mắt, nhìn chủ tử Lang Nhị giống như được nhìn thấy cảnh bông tuyết đầy trời, loại cảm giác này mạnh mẽ như vậy, nàng thấy chủ tử dường như không thuộc về trần thế, trong trẻo lạnh lùng, khí chất hơn người khiến người ta ngạt thở.
“Lang Nhị, có một số việc ta không nhớ rõ, chuyện của Thuần Cổ Cô Nặc kia là thế nào?" Công Ngọc Hàn Tuyết không biết suy nghĩ trong lòng Lang Nhị, nàng dang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nghĩ đến cảnh hôm qua nàng gặp Thuần Cổ Cô Nặc, liền nhàn nhạt hỏi.
Lang Nhị hoàn hồn, hơi thu lại cảm xúc, cung kính nói “Chủ tử, Thuần Cổ Cô Nặc là Thái tử điện hạ của Địch Tu quốc, năm đó Địch Tu quốc gặp lũ lụt ôn dịch, dân chúng lầm than, sứ thần Địch Tu quốc đến nước ta cầu viện trợ, mà Tiên Hoàng lại nhân cơ hội này phát binh tấn công Địch Tu quốc, năm đó là Nhị Hoàng nữ lãnh binh đánh giặc, nhìn thấy chủ soái của Địch Tu quốc là Thái tử điện hạ Thuần Cổ Cô Nặc, kinh vi thiên nhân*, liền sửa đổi điều kiện thành hai nước liên hôn*, ngừng hẳn chiến tranh, cũng bỏ ra tiền tài và lương thực giúp Địch Tu quốc qua cửa ải khó khăn này."
*kinh vi thiên nhân: ý chỉ vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào, nghĩ chỉ có thần tiên mới được như vậy
*liên hôn: liên kết với nhau bằng việc thành thân
Khóe miệng Công Ngọc Hàn Tuyết gợi lên nụ cười trào phúng, hừ lạnh một tiếng “Tiên Hoàng này thật đúng là biết cách nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của mà."
*cháy nhà mà đi hôi của: lợi dụng người khác khó khăn mà kiếm lợi cho bản thân.
Thân mình Lang Nhị có chút cứng ngắc, mày nhanh chóng nhíu chặt lại, chủ tử từ trước đến giờ chưa bao giờ gọi người nọ là Tiên Hoàng, luôn gọi nàng là lão bất tử, hiện giờ chủ tử đã quên tất cả, dường như tất cả mọi thứ trước kia đều quên hết sạch.
Suy nghĩ một chút, Lang Nhị vẫn không có chủ động nói ra, có lẽ quên đi đối với chủ tử cũng là một chuyện tốt, từ sau khi trơ về từ Quỷ cốc, nàng phát hiện chủ tử trở nên ấm áp hơn, không hề là bị bao phủ bởi hơi thở lạnh như băng nữa, chủ tử có hơn một chút cảm xúc của người bình thường như vậy mới giống con người thực sự.
“Chủ tử, Tiên Hoàng dã tâm rất lớn" Lang Nhị nhẹ nhàng xoay người nói, nhớ tới Tiên Hoàng, nàng nhịn không được lại nhíu mày lại, tay không vô thức nắm thật chặt.
Công Ngọc Hàn Tuyết không để ý cười “Dù sao cũng đã chết, với ta mà nói cũng chẳng còn uy hiếp" đối với một người chết, cho dù trước kia nàng có dã tâm cỡ nào, hay bỏ đá xuống giếng* vậy, nàng cũng không quan tâm, hiện giờ khối thân thể này của nàng mới là Đế vương chân chính, nhưng mà nàng lại để lại sự phiền toái Thuần Cổ Cô Nặc này cho nàng, thật là….
*bỏ đá xuống giếng: thấy người gặp nguy khó không giúp đỡ mà còn thừa dịp hãm hại hoặc trợ giúp cho người khác thực hiện việc xấu.
“Tiếp tục"
“Vâng, chủ tử, Hoàng đế Địch Tu quốc không còn lựa chọn nào khác, cho dù có yêu thương Thái tử nhiều như thế nào, vẫn phải đem Thái tử đưa đến đất nước của chúng ta, thực tế là trước để làm con tin, đợi khi Nhị Hoàng nữ cập kê liền thành thân" Lang Nhị nói xong, có chút lo lắng nhìn Công Ngọc Hàn Tuyết, nhưng chỉ thấy Công Ngọc Hàn Tuyết hết sức bình tĩnh, giống như chỉ đơn giản là nghe một câu chuyện xưa mà thôi.
“Nếu Nhị Hoàng nữ còn sống, năm trước sẽ là năm nàng cập kê, nói như vậy, nếu một năm trước ta không xưng đế, thì hai người các nàng đã sớm thành thân rồi!" Công Ngọc Hàn Tuyết hất vất áo, nhẹ nhàng ngồi lên tháp, nhàn nhạt nói.
“Đúng vậy, nhưng mà Thuần Cổ Cô Nặc không thích Nhị Hoàng nữ" Lang Nhị nghĩ thầm, nếu không phải chủ tử đột nhiên cưới ngôi, nói không chừng Thuần Cổ Cô Nặc kia có lẽ sẽ phế đi Nhị Hoàng nữ bỏ về nước, lúc ấy có khi hai nước còn khơi mào chiến tranh, dù sao Thuần Cổ Cô Nặc làm con tin nửa năm, Địch Tu quốc cũng đã giải quyết những vấn đề khó khăn, tấn công Xích Lưu quốc hoàn toàn có thể giành thắng lợi.
“Tại sao hắn lại ở hậu cung của ta?" Điều Công Ngọc Hàn Tuyết quan tâm nhất vẫn là điều này, đời trước chắc đã dùng thủ đoạn gì đó để uy hiếp hắn.
“Điều này thuộc hạ không rõ ràng lắm" Lang Nhị thật đúng là không rõ ràng lắm Công Ngọc Hàn Tuyết đối đãi như thế nào với Thuần Cổ Cô Nặc và Vu Nhã Thiên Trúc.
“Thái tử? Thuần Cổ Cô Nặc người này tuyệt đối không đơn giản" đây là trực giác của nàng, Công Ngọc Hàn Tuyết nâng má nhìn những giọt mưa đang nhỏ dần ngoài cửa, như có điều suy tư.
“Chủ tử, trước kia người cũng thường xuyên nói như vậy" Lang Nhị ngước mắt, tâm buông lỏng, nói.
“Ừ, xem ra, tuy rằng dù không nhớ được, cảm giác, vẫn là giống nhau"
Tác giả :
Huyễn Liên Thất Thất