Nữ Chính Không Đủ Ngọt Ngào
Chương 92: Tiểu khả ái của lão đại (20)
Ninh Phong yên lặng quay đầu lại.
Mẹ nó, thất sủng!
Thất sủng là được sử dụng như thế này sao?
Còn có..........Ninh ca ca?
Cô cô cô, đây là muốn mạng của Ninh ca ca a!
Ninh Phong vô tội nhìn Chu ca của mình, "Tôi thật sự không phải là Ninh ca ca của cô ấy!" Tôi vô tội, tôi muốn khóc!
Chu Kình Hoán môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, trêи mặt được viết hoa ta đây không vui, "........."
Mùi dấm chua nồng nặc phảng phất trong không khí thật làm người ta đau đầu.
Không dừng ở đó.
Trà Trà ở bên cạnh bổ sung thêm một câu.
Mềm mại thanh âm phá lệ nghiêm túc, " Ninh ca ca, đừng lo lắng, em sẽ chăm chỉ đi theo Chu ca ca học hỏi và cố gắng sớm giúp Chu ca ca chia sẽ giải quyết vấn đề!
Anh phải tin em, chỉ số IQ của em rất cao, hơn nữa em thật sự có thể đánh, một mình em, có thể, có thể........"
Trà Trà sững người một lúc, rũ mắt xuống xoa xoa các ngón tay.
Ngay lập tức, tràn đầy tự tin tiếp tục nói, "Một mình em, có thể đánh rất nhiều người như Ninh ca ca!"
Ninh Phong, "........"
Tôi thật sự không muốn biết một mình cô có thể chứa đánh được bao nhiêu người như tôi.
Ngay cả khi bạn muốn thế chỗ của tôi, tôi cũng không quan tâm.
Tiểu tổ tông của tôi ơi, cô đừng có một tiếng Ninh ca ca hai tiếng Ninh ca ca có được hay không?
Cô không thấy Chu ca sắc mặt tối đến muốn giết người sao?
Vẻ mặt khổ sở, hắn lặng lẽ lùi lại, lùi sắp đến cửa, hắn vừa khóc vừa nói: "Chị dâu, làm ơn buông tha tôi đi! Tôi, tôi, tôi thật sự chưa từng đắc tội chị a! Tôi vẫn muốn sống tốt. "
Trà Trà, "??? " Với vẻ mặt mộng bức.
" Chu ca, em còn có chuyện phải làm, em đi trước đi! Chúc hai người trăm năm dài lâu bên nhau!"
Bỏ những lời này, hắn chạy như bay rời đi.
Nhị ca, cái ghế này, xin lỗi, hắn ta không muốn nó!
Hắn chỉ muốn sống tốt.
Trà Trà nhìn bóng dáng nhanh chóng rời đi, có chút sững sờ.
" Em nói gì sai sao?"
Cô rũ mắt xuống, vẻ mặt có chút mất mát.
Ninh Phong có vẻ rất sợ hãi?
Ah?
Bởi vì cô ấy sẽ giành lấy vị trí nhị ca của anh ta?
Ai, hay là khi cô đuổi Chu ca ca xuống và chiếm được vị trí, cô sẽ trả lại vị trí nhị ca cho Ninh Phong?
Rốt cuộc, cô cảm thấy vị trí nhị ca này rất thích hợp với Ninh Phong.
Chu Kình Hoán nhìn cô gái nhỏ ngoan ngoãn, rốt cuộc cũng không nói ra được lời khó chịu nào, anh giơ tay sờ lên đầu nhỏ của cô, " Về sau em không được phép gọi người khác là ca ca, em chỉ có thể gọi anh, cô hiểu không?"
Cô gái nhỏ nhướng mắt nhìn Chu Kình Hoán, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
"Tại sao nha?"
"........." Anh sẽ ghen!
Gọi người khác là ca ca với một giọng mềm mại như vậy?
Muốn chọc giận anh sao?
Nhưng điều này không thể nói, anh ấy chuyển sang phương pháp khác.
Chu giáo bá hung ba ba nhìn chằm chằm cô gái nhỏ, " Từ đâu ra nhiều tại sao như vậy? Nếu không nghe lời, em đừng làm tiểu đệ của tôi!"
Trà Trà cúi đầu cắn cắn khóe môi, tay xoa xoa góc áo, " Được rồi."
Giọng nói mềm mại tràn đầy ủy khuất.
Chu Kình Hoán, "......." Mẹ nó anh thực sự thua ở trêи tay cô!
Cảm xúc của anh lập tức thay đổi.
Anh bất đắc dĩ thở dài, " Chúng ta đi ăn thôi."
Trà Trà đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đẹp đầy sao, "Được rồi! Em, em muốn món sườn xào chua ngọt."
"Ừ."
" Em, em còn muốn cá chua ngọt."
" Có thể."
" Em, em còn muốn ăn bắp cải chua cay."
".......Cũng có thể"
" Em com muốn ăn chua........"
"Không! Em không muốn!" Chu Kình Hoán buồn bực.
Tiểu ngốc nghếch này là cố ý sao?
Một đống chua?
Ngại anh ăn dấm còn chưa đủ nhiều sao?
Trà Trà, " Được rồi, vậy thì không gọi nữa."
Chu Kình Hoán nhìn bộ dạng của cô, vừa tức giận vừa đau lòng, đôi mắt ngấn nước thật mẹ nó muốn mệnh.
" Gọi gọi gọi, em quyết định là được!"
Không phải chỉ là dấm chua thôi sao?
Không có gì khác hơn là ăn nhiều và ăn ít!
Chỉ cần cô vui, anh có thể ăn bao nhiêu đều được.
Mẹ nó, thất sủng!
Thất sủng là được sử dụng như thế này sao?
Còn có..........Ninh ca ca?
Cô cô cô, đây là muốn mạng của Ninh ca ca a!
Ninh Phong vô tội nhìn Chu ca của mình, "Tôi thật sự không phải là Ninh ca ca của cô ấy!" Tôi vô tội, tôi muốn khóc!
Chu Kình Hoán môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, trêи mặt được viết hoa ta đây không vui, "........."
Mùi dấm chua nồng nặc phảng phất trong không khí thật làm người ta đau đầu.
Không dừng ở đó.
Trà Trà ở bên cạnh bổ sung thêm một câu.
Mềm mại thanh âm phá lệ nghiêm túc, " Ninh ca ca, đừng lo lắng, em sẽ chăm chỉ đi theo Chu ca ca học hỏi và cố gắng sớm giúp Chu ca ca chia sẽ giải quyết vấn đề!
Anh phải tin em, chỉ số IQ của em rất cao, hơn nữa em thật sự có thể đánh, một mình em, có thể, có thể........"
Trà Trà sững người một lúc, rũ mắt xuống xoa xoa các ngón tay.
Ngay lập tức, tràn đầy tự tin tiếp tục nói, "Một mình em, có thể đánh rất nhiều người như Ninh ca ca!"
Ninh Phong, "........"
Tôi thật sự không muốn biết một mình cô có thể chứa đánh được bao nhiêu người như tôi.
Ngay cả khi bạn muốn thế chỗ của tôi, tôi cũng không quan tâm.
Tiểu tổ tông của tôi ơi, cô đừng có một tiếng Ninh ca ca hai tiếng Ninh ca ca có được hay không?
Cô không thấy Chu ca sắc mặt tối đến muốn giết người sao?
Vẻ mặt khổ sở, hắn lặng lẽ lùi lại, lùi sắp đến cửa, hắn vừa khóc vừa nói: "Chị dâu, làm ơn buông tha tôi đi! Tôi, tôi, tôi thật sự chưa từng đắc tội chị a! Tôi vẫn muốn sống tốt. "
Trà Trà, "??? " Với vẻ mặt mộng bức.
" Chu ca, em còn có chuyện phải làm, em đi trước đi! Chúc hai người trăm năm dài lâu bên nhau!"
Bỏ những lời này, hắn chạy như bay rời đi.
Nhị ca, cái ghế này, xin lỗi, hắn ta không muốn nó!
Hắn chỉ muốn sống tốt.
Trà Trà nhìn bóng dáng nhanh chóng rời đi, có chút sững sờ.
" Em nói gì sai sao?"
Cô rũ mắt xuống, vẻ mặt có chút mất mát.
Ninh Phong có vẻ rất sợ hãi?
Ah?
Bởi vì cô ấy sẽ giành lấy vị trí nhị ca của anh ta?
Ai, hay là khi cô đuổi Chu ca ca xuống và chiếm được vị trí, cô sẽ trả lại vị trí nhị ca cho Ninh Phong?
Rốt cuộc, cô cảm thấy vị trí nhị ca này rất thích hợp với Ninh Phong.
Chu Kình Hoán nhìn cô gái nhỏ ngoan ngoãn, rốt cuộc cũng không nói ra được lời khó chịu nào, anh giơ tay sờ lên đầu nhỏ của cô, " Về sau em không được phép gọi người khác là ca ca, em chỉ có thể gọi anh, cô hiểu không?"
Cô gái nhỏ nhướng mắt nhìn Chu Kình Hoán, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
"Tại sao nha?"
"........." Anh sẽ ghen!
Gọi người khác là ca ca với một giọng mềm mại như vậy?
Muốn chọc giận anh sao?
Nhưng điều này không thể nói, anh ấy chuyển sang phương pháp khác.
Chu giáo bá hung ba ba nhìn chằm chằm cô gái nhỏ, " Từ đâu ra nhiều tại sao như vậy? Nếu không nghe lời, em đừng làm tiểu đệ của tôi!"
Trà Trà cúi đầu cắn cắn khóe môi, tay xoa xoa góc áo, " Được rồi."
Giọng nói mềm mại tràn đầy ủy khuất.
Chu Kình Hoán, "......." Mẹ nó anh thực sự thua ở trêи tay cô!
Cảm xúc của anh lập tức thay đổi.
Anh bất đắc dĩ thở dài, " Chúng ta đi ăn thôi."
Trà Trà đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đẹp đầy sao, "Được rồi! Em, em muốn món sườn xào chua ngọt."
"Ừ."
" Em, em còn muốn cá chua ngọt."
" Có thể."
" Em, em còn muốn ăn bắp cải chua cay."
".......Cũng có thể"
" Em com muốn ăn chua........"
"Không! Em không muốn!" Chu Kình Hoán buồn bực.
Tiểu ngốc nghếch này là cố ý sao?
Một đống chua?
Ngại anh ăn dấm còn chưa đủ nhiều sao?
Trà Trà, " Được rồi, vậy thì không gọi nữa."
Chu Kình Hoán nhìn bộ dạng của cô, vừa tức giận vừa đau lòng, đôi mắt ngấn nước thật mẹ nó muốn mệnh.
" Gọi gọi gọi, em quyết định là được!"
Không phải chỉ là dấm chua thôi sao?
Không có gì khác hơn là ăn nhiều và ăn ít!
Chỉ cần cô vui, anh có thể ăn bao nhiêu đều được.
Tác giả :
Mộ Như Tửu