Nữ Chính Không Đủ Ngọt Ngào
Chương 183: Sự Sủng Ái Của Bạo Quân (37)
Lúc Đế Hàn Thành mang theo Trà Trà rời khỏi phủ tướng quân.
Tiết phụ vẻ mặt đau lòng.
Ông đứng ở cửa, nhìn chằm chằm hai thân ảnh hồi lâu, thẳng đến hai người lên xe ngựa, tầm mắt của ông cũng thu hồi.
Đại khái là tầm mắt quá mức rõ ràng.
Trà Trà quay đầu lại cùng ông vẫy vẫy tay, "Phụ thân? Người muốn đi cùng sao?"
Cô suy nghĩ một chút, từ trêи xe ngựa xoay người đi xuống, nhảy nhót đi tới trước mặt Tiết phụ, duỗi tay đi nắm góc áo của ông.
Tiết phụ rũ mắt, thở dài một tiếng.
"Ai, hoa đăng gì đó, đều là người trẻ tuổi chơi đùa, các con đi đi, nhớ rõ trở về sớm một chút......"
Ông mới không cần đi xem nữ nhi bị đại lừa đảo hống, ông sợ ông bị làm tức giận đến ngất.
"......Vâng." Trà Trà cũng thở dài theo.
Ngay sau đó, ánh mắt đột nhiên sáng ngời.
"Phụ thân không muốn đi, con sẽ thả nhiều thêm một cái hoa đăng giúp phụ thân!"
Lại giúp phụ thân ước cái nguyện vọng!
Mềm mại thanh âm mang theo ngọt ngào, hống Tiết phụ tâm tình nháy mắt rất tốt.
"Nữ nhi của ta thật ngoan!"
Tiết phụ mặt mày tràn đầy tự hào, lại ngoan lại mềm lại thủy linh tinh xảo, đáng tiếc......Lại bị đại lừa đảo hống mang đi.
Tưởng tượng đến vấn đề này, Tiết phụ cả người đều không tốt.
Không thể tưởng không thể tưởng!
Ông vội vàng quay đầu không hề nhìn Đế Hàn Thành.
Bằng không ông sợ khống chế không được chính mình.
Trà Trà cũng xoay người một lần nữa bước lên xe ngựa.
"Đế Hàn Thành? Chúng ta đi thả hoa đăng a! Ngươi có nguyện vọng gì hay không?"
"Hửm?" Hắn hơi hơi có chút nghi hoặc.
"Đúng rồi, ngươi hẳn là cùng phụ thân giống nhau, không biết hoa đăng là dùng để ước nguyện......" Trà Trà nhanh chóng giải thích một chút về hoa đăng.
Rồi sau đó, ánh mắt lại lần nữa lăng lăng nhìn hắn.
Đôi mắt ướt át, xen lẫn vài phần mong chờ.
"Nguyện vọng của ta là......"
Nói đến chỗ này, Đế Hàn Thành mày hơi nhếch lên, giọng nói cũng cố ý kéo dài, rồi sau đó dừng lại.
"Nguyện vọng là cái gì?" Trà Trà nhỏ giọng dò hỏi.
Ai, nói đến một nửa, có chút khẩn trương, ngươi có biết hay không?
Đế Hàn Thành nghĩ nghĩ, thần sắc vi diệu.
"Không ai cùng ngươi nói, nguyện vọng một khi nói ra, liền không linh sao?"
Trà Trà, "???" Còn có loại cách nói này sao?
Không thể nói ra?
Cô có chút khó hiểu.
"Vậy thì phải ước nguyện như thế nào? Chẳng lẽ ước ở trong lòng sao? Vậy ai có thể nghe được a!"
Đế Hàn Thành nhìn tiểu cô nương bộ dáng nghiêm túc, bất đắc dĩ lắc đầu, "Trà Trà có thể đem nguyện vọng nói cho ta, ta tới giúp nàng hoàn thành."
Trà Trà, "???" Ngươi?
Đáy mắt của cô tràn đầy hoài nghi, nhìn chằm chằm Đế Hàn Thành ba giây, rồi sau đó lắc đầu, "Không, ta cảm thấy, ngươi không giúp được ta, vẫn là quên đi."
Nghe vậy, Đế Hàn Thành sắc mặt thay đổi.
"............" Ta không giúp được nàng?
Từ từ, nguyện vọng của nàng cùng ta không có quan hệ sao?
Nàng chẳng lẽ không có bất luận cái ý tưởng gì đối với ta sao?
Tiểu vương gia vẫn luôn không lên tiếng, chậm rãi nhìn qua, thấp giọng trêu đùa.
"Ai nha, Trà Trà, ngươi lời nói này là không đúng, hoàng huynh của ta lợi hại như vậy, một cái nguyện vọng của ngươi, huynh ấy nhất định có thể giúp ngươi thực hiện, tỷ như......Tìm cái lang quân như ý?"
Bốn chữ cuối cùng kia hắn đặc biệt nhấn mạnh, nhìn Đế Hàn Thành ra hiệu.
Lời nói này, có thể nói là rõ ràng minh bạch.
Tuy nhiên.
Trà Trà rối rắm một chút, vẻ mặt ghét bỏ cùng Đế Hàn Việt kéo ra khoảng cách.
Cô cảm thấy, có đôi khi vẫn là nói thật, tuy rằng Đế Hàn Việt nghe xong khả năng không vui vẻ, nhưng là, cần thiết muốn cho hắn nhận rõ sự thật.
"Ta cảm thấy, ngươi thật sự không cần biểu hiện chỉ số thông minh! Đều nói là ước nguyện, tự nhiên là ước một cái đặc biệt đặc biệt quan trọng nguyện vọng, sao có thể để người khác tùy ý hỗ trợ thực hiện?"
Còn lang quân như ý?
Đó là cái gì?
Có thể ăn sao?
Ăn ngon sao?
Tiết phụ vẻ mặt đau lòng.
Ông đứng ở cửa, nhìn chằm chằm hai thân ảnh hồi lâu, thẳng đến hai người lên xe ngựa, tầm mắt của ông cũng thu hồi.
Đại khái là tầm mắt quá mức rõ ràng.
Trà Trà quay đầu lại cùng ông vẫy vẫy tay, "Phụ thân? Người muốn đi cùng sao?"
Cô suy nghĩ một chút, từ trêи xe ngựa xoay người đi xuống, nhảy nhót đi tới trước mặt Tiết phụ, duỗi tay đi nắm góc áo của ông.
Tiết phụ rũ mắt, thở dài một tiếng.
"Ai, hoa đăng gì đó, đều là người trẻ tuổi chơi đùa, các con đi đi, nhớ rõ trở về sớm một chút......"
Ông mới không cần đi xem nữ nhi bị đại lừa đảo hống, ông sợ ông bị làm tức giận đến ngất.
"......Vâng." Trà Trà cũng thở dài theo.
Ngay sau đó, ánh mắt đột nhiên sáng ngời.
"Phụ thân không muốn đi, con sẽ thả nhiều thêm một cái hoa đăng giúp phụ thân!"
Lại giúp phụ thân ước cái nguyện vọng!
Mềm mại thanh âm mang theo ngọt ngào, hống Tiết phụ tâm tình nháy mắt rất tốt.
"Nữ nhi của ta thật ngoan!"
Tiết phụ mặt mày tràn đầy tự hào, lại ngoan lại mềm lại thủy linh tinh xảo, đáng tiếc......Lại bị đại lừa đảo hống mang đi.
Tưởng tượng đến vấn đề này, Tiết phụ cả người đều không tốt.
Không thể tưởng không thể tưởng!
Ông vội vàng quay đầu không hề nhìn Đế Hàn Thành.
Bằng không ông sợ khống chế không được chính mình.
Trà Trà cũng xoay người một lần nữa bước lên xe ngựa.
"Đế Hàn Thành? Chúng ta đi thả hoa đăng a! Ngươi có nguyện vọng gì hay không?"
"Hửm?" Hắn hơi hơi có chút nghi hoặc.
"Đúng rồi, ngươi hẳn là cùng phụ thân giống nhau, không biết hoa đăng là dùng để ước nguyện......" Trà Trà nhanh chóng giải thích một chút về hoa đăng.
Rồi sau đó, ánh mắt lại lần nữa lăng lăng nhìn hắn.
Đôi mắt ướt át, xen lẫn vài phần mong chờ.
"Nguyện vọng của ta là......"
Nói đến chỗ này, Đế Hàn Thành mày hơi nhếch lên, giọng nói cũng cố ý kéo dài, rồi sau đó dừng lại.
"Nguyện vọng là cái gì?" Trà Trà nhỏ giọng dò hỏi.
Ai, nói đến một nửa, có chút khẩn trương, ngươi có biết hay không?
Đế Hàn Thành nghĩ nghĩ, thần sắc vi diệu.
"Không ai cùng ngươi nói, nguyện vọng một khi nói ra, liền không linh sao?"
Trà Trà, "???" Còn có loại cách nói này sao?
Không thể nói ra?
Cô có chút khó hiểu.
"Vậy thì phải ước nguyện như thế nào? Chẳng lẽ ước ở trong lòng sao? Vậy ai có thể nghe được a!"
Đế Hàn Thành nhìn tiểu cô nương bộ dáng nghiêm túc, bất đắc dĩ lắc đầu, "Trà Trà có thể đem nguyện vọng nói cho ta, ta tới giúp nàng hoàn thành."
Trà Trà, "???" Ngươi?
Đáy mắt của cô tràn đầy hoài nghi, nhìn chằm chằm Đế Hàn Thành ba giây, rồi sau đó lắc đầu, "Không, ta cảm thấy, ngươi không giúp được ta, vẫn là quên đi."
Nghe vậy, Đế Hàn Thành sắc mặt thay đổi.
"............" Ta không giúp được nàng?
Từ từ, nguyện vọng của nàng cùng ta không có quan hệ sao?
Nàng chẳng lẽ không có bất luận cái ý tưởng gì đối với ta sao?
Tiểu vương gia vẫn luôn không lên tiếng, chậm rãi nhìn qua, thấp giọng trêu đùa.
"Ai nha, Trà Trà, ngươi lời nói này là không đúng, hoàng huynh của ta lợi hại như vậy, một cái nguyện vọng của ngươi, huynh ấy nhất định có thể giúp ngươi thực hiện, tỷ như......Tìm cái lang quân như ý?"
Bốn chữ cuối cùng kia hắn đặc biệt nhấn mạnh, nhìn Đế Hàn Thành ra hiệu.
Lời nói này, có thể nói là rõ ràng minh bạch.
Tuy nhiên.
Trà Trà rối rắm một chút, vẻ mặt ghét bỏ cùng Đế Hàn Việt kéo ra khoảng cách.
Cô cảm thấy, có đôi khi vẫn là nói thật, tuy rằng Đế Hàn Việt nghe xong khả năng không vui vẻ, nhưng là, cần thiết muốn cho hắn nhận rõ sự thật.
"Ta cảm thấy, ngươi thật sự không cần biểu hiện chỉ số thông minh! Đều nói là ước nguyện, tự nhiên là ước một cái đặc biệt đặc biệt quan trọng nguyện vọng, sao có thể để người khác tùy ý hỗ trợ thực hiện?"
Còn lang quân như ý?
Đó là cái gì?
Có thể ăn sao?
Ăn ngon sao?
Tác giả :
Mộ Như Tửu