Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ
Quyển 5 - Chương 115: Tôi cũng muốn tặng anh lễ vật
Thuần Vu Tức mặc nữ trang ra cửa, mẹ con Quách Nhung ở bên cạnh chứng kiến cuộc biến thân kỳ tích này.
Hoặc là nói thế này, một đại lão nữ trang đủ tư cách phải chịu được khảo nghiệm bằng mắt người, dưới kỹ xảo hoá trang điêu luyện sắc sảo của Thuần Vu Tức, trừ phi là người rất quen thuộc với hắn, nếu không cũng không thể nhìn ra hắn là Thuần Vu Tức. Trừ trang dung quần áo, lúc hắn nữ trang những thần thái và động tác nhỏ cũng sẽ có thay đổi, Quách Nhung nhìn hắn đi lại, lay động sinh tư, không ngăn nổi để tay lên ngực tự hỏi: Ta thật là con gái sao? Ta xứng sao? Ta còn không so nổi với một người đàn ông.
Thuần Vu Tức đi ở phía trước, thấy nàng vẻ mặt trầm tư đi sau hai người, xoay đầu lộ ra mỉm cười điên đảo chúng sinh, “Nhanh cùng đi lên."
Má ơi người nam nhân này nói ra một giây. Quách Nhung nâng ngực lên, ừ, ta xứng, ít nhất thanh âm ta siêu dễ nghe, còn có thể ngụy trang thành giọng loli, trước kia trong trò chơi những khách hàng được nàng dẫn đều siêu vừa lòng.
“Ba, nữ trang của ba phi thường hoàn mỹ, con cảm thấy duy nhất không hoàn mỹ chính là ngực này không đủ lớn, ba có nghĩ tới đi mua cái dán ngực không?" Quách Nhung hỏi.
Thuần Vu Tức: “cô gọi ai là ba đây?"
Quách Nhung hiểu ngầm, đổi giọng gọi: “Chị!"
Thuần Vu Tức: “…… Gọi là lão bản."
Quách Nhung: “Được rồi lão bản, tôi cảm thấy anh thiếu một cái dán ngực."
Thuần Vu Tức: “Tôi từng dán đồ vật kia, nhưng dán lâu thì dị ứng, cho nên không dùng nữa, hơn nữa tôi không cần cái đó cũng không ai nhìn ra tôi là nam, so với cô đây là phụ nữ thật mà cả ngày không trang điểm, tôi cảm thấy tôi cũng đã đủ tinh xảo."
Quách Nhung: “Đúng đúng, lão bản thật là nữ nhân …… nam nhân tinh xảo nhất tôi từng thấy!"
Bạn nhỏ Quách Tiền vui mừng nhìn mẹ ruột và cha nuôi trò chuyện với nhau thật vui.
Bọn họ cùng đi ăn cơm, Quách Nhung và Quách Tiền vẫn ăn uống tốt như thế, khiến cho Thuần Vu Tức cũng không cẩn thận ăn nhiều. Ăn xong, hắn nhìn nhìn bụng mình, may mắn, còn chọn một cái váy không lộ bụng. Xem ra không thể dễ dàng cùng hai mẹ con nhà này ăn cơm nữa, nếu không về sau một tủ quần áo váy nhỏ xinh đẹp đó đều không mặc được.
Quách Tiền từ lúc nhận cha nuôi vẫn luôn mạc danh hưng phấn, lúc này ăn xong rồi, nó một tay nắm Thuần Vu Tức, một tay nắm Quách Nhung, đi đường đều nhảy nhót, “thật tốt! Con cảm thấy hiện giờ con thật hạnh phúc a! Con đã giống những đứa bé khác!"
Thuần Vu Tức nghe xong ngôn ngữ trẻ con, thương tiếc nhìn đứa bé, trong mắt một mảnh từ ái. Nhưng Quách Nhung là mẹ ruột hiển nhiên so với hắn là cha nuôi mới nhậm chức này càng hiểu biết con mình. Nàng nheo đôi mắt nhìn Quách Tiền, muốn biết vì sao nó đột nhiên giả vờ đáng yêu còn không có dấu vết mà bán thảm. Quách Tiền chú ý tới ánh mắt mẹ mình, lộ ra biểu tình vô tội với nàng, phảng phất như mình thật sự chỉ là bé trai nhỏ không hề có tâm cơ.
Thuần Vu Tức: “Aiz, con ngoan, đưa con đi mua quần áo."
nói là mua quần áo cho con trai, nhưng tới cửa hàng, hắn đi về phía quầy trang điểm trước. hắn phi thường thuần thục chọn một bộ đồ dùng trang điểm, sau đó đưa cho Quách Nhung.
Quách Nhung không ngờ hắn sẽ mua đồ cho mình trước, có chút kinh ngạc, gõ gõ tay kêu hai tiếng: “Cái này, kỳ thật ngày thường tôi cũng không dùng được." Nhưng mà không cần nói, hình như thật xin lỗi vừa rồi nhìn thấy giá tiền đó.
Thuần Vu Tức tựa như một chị gái tri tâm: “Cũng không phải muốn cô trang điểm mỗi ngày, kỳ thật loại việc trang điểm này cũng coi như là một nghi thức sinh hoạt, dù cô chỉ đơn giản kẻ mắt, hoặc là tô son môi, đứng ở trước gương, cô sẽ cảm thấy hôm nay mình mỹ lệ hơn, có thể sử dụng tâm tình và diện mạo tốt hơn để đối mặt với hết thảy. Hoá trang kỳ thật không phải để cho người khác xem, mà là cho chính cô xem."
Quách Nhung: “Lão bản thật không hổ là lão bản, nói được quá có đạo lý, nhưng vấn đề là như thế này, tôi không biết hoá trang."
Đơn giản, Thuần Vu Tức búng tay một cái, đẩy nàng ngồi vào bàn trang điểm cách đó không xa, ý bảo nhân viên cửa hàng sau quầy thử trang điểm cho nàng. Thuần Vu Tức cũng là khách quen, tất cả mọi người đều biết cô gái xinh đẹp không nói lời nào này, bất quá đây là lần đầu tiên nhìn hắn dẫn người tới cùng mua đồ trang điểm. Nhưng cô gái ở quầy đại khái là tay mới, không quá thuần thục, Thuần Vu Tức thấy động tác cô ấy kẻ mắt, hơi hơi nhướng mày, tiến lên nhẹ nhàng vỗ vỗ vai, ý bảo cô ấy lui ra phía sau để mình làm.
Thuần Vu Tức cầm bút kẻ mắt, dùng ngón tay nâng cằm Quách Nhung nhìn nhìn, sau đó ra tay. hắn hoá trang cho mình thuần thục, hoá trang cho người khác cũng thuần thục, động tác nhẹ nhàng, Quách Nhung dường như không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy mí mắt chợt lạnh, trong chốc lát Thuần Vu Tức đã buông tay, cầm gương cho nàng soi.
Quách Nhung nhìn nhìn, cảm thấy đặc biệt thần kỳ, hai mắt mình tựa hồ lớn hơn, mí mắt rõ hơn nhiều, nhìn có thần hơn, lúc nghiêng mắt nhìn ai thế nhưng còn có một chút kiều tiếu.
Thuần Vu Tức lại không quá vừa lòng, ngay tại chỗ mở bộ đồ trang điểm vừa mua, lấy một cây son môi ra, trước thử thử màu trên mu bàn tay, ở dưới ánh đèn so với mặt Quách Nhung, không quá vừa lòng, lại thay cây khác. hắn nhẹ nhàng kéo cằm Quách Nhung, ngón cái chỉ xuống ý bảo nàng hơi mở môi ra, vẽ viền môi cho nàng. Lại nhấp nhấp môi mình ý bảo nàng làm theo.
Quách Nhung: “……" Lão nương sống lâu như vậy, cuộc đời này lần đầu tiên được một người nam nhân hỗ trợ hoá trang, cảm giác này…… còn có chút sướng?
Thuần Vu Tức buông nàng ra, ánh mắt chuyển qua tóc nàng, bảo nhân viên cửa hàng hỗ trợ cầm lược, dây buộc tóc cùng với mấy cái kẹp nhỏ tới, hắn lại động tay trên tóc Quách Nhung.
Ngón tay hắn vừa dài vừa trắng, là một đôi tay thực thích hợp lướt trên nhạc cụ, kẹp mái tóc ngắn màu vàng của Quách Nhung lăn lộn nửa giờ, linh hoạt vô cùng.
Cuối cùng chờ hắn đại công hoàn thành, Quách Nhung cầm gương nghĩ, lão bản này thật là quá chuyên nghiệp, nếu không làm trò chơi, đi làm mỹ dung, chải tóc, hoá trang cô dâu cũng hoàn toàn không thành vấn đề. Mấy nhân viên cửa hàng cũng vây quanh Quách Nhung khen ngợi, khen Quách Nhung lớn lên đẹp, lại khen Thuần Vu Tức kỹ thuật tốt, còn có khen chị em các nàng cảm tình tốt.
Quách Nhung: “……" Các chị em, có biết tiên nữ tỷ tỷ các cô khen này là đàn ông sao?
không biết có phải ảo giá không, Quách Nhung được Thuần Vu Tức thoáng trang điểm như vậy, cảm thấy mình bước chân ra còn có vẻ bay lên, đi đường mang gió, vô cùng có lực.
Nàng đầu tàu gương mẫu đi ra ngoài, dừng ở một tiệm giày, đón Thuần Vu Tức và Quách Tiền đi vào.
Thuần Vu Tức: “cô muốn mua giày?"
Quách Nhung vươn một ngón tay lắc lắc: “không, tôi cũng muốn tặng anh lễ vật."
Thuần Vu Tức có dự cảm không tốt.
Quả nhiên, Quách Nhung đi đến khu giày cao gót, nhìn những giày cao gót đó, lộ ra mỉm cười.
Thuần Vu Tức muốn cự tuyệt, giày cao gót hắn có thể đi, nhưng mà, hắn vốn dĩ đã cao, lại đi thêm giày cao gót, chiều cao có thể ngạo thị 99% nam đồng bào. Cho nên hắn luôn luôn chú ý lúc nữ trang phải để lại cho mọi người một đường sống, bởi vậy đều đi giày đế bằng. Nhưng Quách Nhung đã quyết định chủ ý muốn tặng, ấn hắn ngồi lên ghế, chọn một đôi giày cao gót gắn pha lê.
Thuần Vu Tức càng muốn cự tuyệt, thẩm mỹ này hắn không thể tiếp thu. Quách Tiền ở bên cạnh có thẩm mỹ cùng một mạch tương thừa từ mẹ nó, lúc này cũng nhảy nhót chỉ vào một đôi giày cao gót nói: “Chọn cái này, cái này đẹp!"
Đôi đó bên trên gắn đá lớn hơn nữa, tràn ngập một loại hơi thở thổ hào ‘ai dám cúi đầu nhìn ta thì ta lóe mù mắt chó’.
Đáng được ăn mừng chính là, hai đôi này đều không có cỡ thích hợp choThuần Vu Tức. Tuy rằng hắn nữ trang rất tuyệt, nhưng dù sao cũng là nam nhân, bàn chân còn rất to.
Nhân viên hướng dẫn mua sắm nhìn ra số đo chân của Thuần Vu Tức, mang theo tự tin tươi cười chuyên nghiệp: “không việc gì, tuy rằng số đo chân của cô hơi lớn một chút, nhưng nơi này chúng tôi còn có rất nhiều đôi giày khác thích hợp, tôi lấy ra cho mọi người chọn lựa một chút."
một hàng hệ liệt lóng lánh, Thuần Vu Tức dưới sự nhiệt tình đề cử của hai mẹ con, chọn một đôi hàm súc nhất trong đó —— dán trang trí tương đối nhỏ. Quách Tiền và Quách Nhung đồng thời phát ra thở dài tiếc nuối.
Thuần Vu Tức tháo giày, đi giày cao gót, người hướng dẫn mua có chút cảm thán, “Bình thường chân to như vậy đều là nam, đi giày cao gót chỉ sợ không quá đẹp, nhưng cô đây hình dáng bàn chân không tồi, làn da cũng thực trắng, rất thích hợp với đôi này."
Quách Nhung cũng cảm thấy chân lão bản đẹp, đặc biệt là chỗ mắt cá chân kia, nhìn còn rất có hương vị. Nếu đây thật là chị em, nàng đã động thủ sờ một phen, nhưng hắn là nam, nàng cũng ngượng ngùng làm như vậy, đương nhiên chủ yếu vẫn là sợ hắn trở mặt, lão bản này quá để ý.
Thuần Vu Tức đi giày cao gót đứng lên, thấy rõ ràng đỉnh đầu của Quách Nhung, nhìn trong chốc lát hắn cúi đầu nhỏ giọng nói bên tai Quách Nhung: “Chơi trò chơi đến tóc còn bị thưa, rụng tóc tương đối nghiêm trọng, tôi kiến nghị cô dùng dầu gội đầu XX và dầu xả XX."
Quách Nhung: “???"
nói xong, hắn ngồi xuống biểu tình tự nhiên cởi giày cao gót bảo nhân viên cửa hàng gói lại.
Cuối cùng, mới đi mua quần áo cho Quách Tiền.
Quách Tiền có yêu cầu, “Con muốn áo da, chính là loại mặc thực khốc soái!"
Quách Nhung mắng ra với Thuần Vu Tức, “không biết thẩm mỹ của nó theo ai, quá rác rưởi đi, cả ngày chỉ biết áo da áo da."
Thuần Vu Tức: cô có tư cách nói nó?
Thuần Vu Tức một hơi mua hơn mười bộ quần áo cho con nuôi, không mua áo da. Chờ đợi Quách Tiền thay quần áo, Quách Nhung nhìn chằm chằm một cái váy công chúa xinh đẹp, nhìn thật lâu, Thuần Vu Tức cùng nàng liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người đều nhìn ra tương đồng ở trong mắt đối phương.
Quách Tiền đã đổi quần áo mới đi ra, giống một tiểu vương tử, hắn ngửa đầu triển lãm một chút soái khí cho mẹ ruột và cha nuôi.
Quách Nhung: “Con trai bảo bối, xem bộ quần áo này, con thử một chút được không?"
Nàng giơ một cái váy công chúa.
Quách Tiền: “…… không."
Quách Nhung: “Mua áo da cho con."
Quách Tiền: “……"
Quách Tiền thay váy công chúa đi ra, Quách Nhung giơ di động tiến lên chụp ảnh cho nó, trái chụp phải chụp, ngồi xổm chụp, giạng thẳng chân chụp, vừa chụp vừa khen: “không tồi a! Giống công chúa nhỏ! Thiên sinh lệ chất, đẹp hơn mẹ nhiều! Ai, tuyệt quá!"
Thuần Vu Tức cũng đang cầm di động chụp ảnh, chụp hai tấm, hắn cảm thấy thiếu cái gì, lại đi lấy mũ đội lên cho Quách Tiền.
Quách Nhung: “Thực không tồi, như vậy càng đẹp, má ơi quá tuyệt vời đi!"
Hai người lớn điên cuồng chụp ảnh chung quanh, khiến cho khách hàng khác còn tưởng rằng là tiểu minh tinh, cũng không thể hiểu được cầm lấy di động chụp mấy tấm.
“Ừ, bé gái này thật đẹp, lớn lên rất giống mẹ cô bé nữa." Khách hàng chỉ vào Quách Tiền và Thuần Vu Tức.
Quách Tiền được ca ngợi điên cuồng, cũng bỏ luôn chút chần chờ. Nó nghĩ, cha nuôi mặc váy xinh đẹp như vậy, ta đương nhiên cũng có thể mặc, như vậy càng giống ruột thịt. Vì thế nó thay đổi ba cái váy, cuối cùng đều được cha nuôi mua cho, nó cũng không phản đối.
Xong rồi Quách Nhung đến bên người Thuần Vu Tức xem ảnh hắn chụp, lật xem trong chốc lát, nàng lâm vào trầm mặc.
Vì sao góc độ giống nhau, nhân vật giống nhau, nàng chụp tựa như đạo cụ giá rẻ, lão bản lại chụp giống như búp bê triển lãm tinh xảo?
Thuần Vu Tức nhìn thấy ảnh Quách Nhung chụp, cũng cảm thấy kinh ngạc cảm thán, đây là kiểu kỹ xảo chụp ảnh cứt chó gì.
Quách Tiền lôi kéo tay mẹ nó, hai người sát vào cùng nhau, nói với cha nuôi: “chụp cho chúng ta mấy tấm!"
Thuần Vu Tức cầm di động chụp mấy tấm, lại lần nữa được hai mẹ con nhất trí tán thưởng.
Quách Tiền: thật tốt quá, về sau mẹ muốn chụp ảnh thì mình được giải thoát rồi!
Ngày hôm nay kết thúc, Thuần Vu Tức nằm ở trên giường, chọc di động, trong lúc vô ý lật tới ảnh chụp hai mẹ con ghé vào nhau giơ tay cười. hắn lấy ra một quyển album từ tủ đầu giường, tìm ra một cái ảnh cũ. Ảnh cũng chụp một đôi mẹ con, bé trai trong ảnh là hắn, tuổi không chênh lệch với Quách Tiền, đồng dạng mặc một cái váy, rúc vào bên người mẹ mình.
hắn nhìn hai tấm ảnh chụp tương tự, hơi hơi có chút thất thần, cuối cùng nhẹ nhàng cười.
Hoặc là nói thế này, một đại lão nữ trang đủ tư cách phải chịu được khảo nghiệm bằng mắt người, dưới kỹ xảo hoá trang điêu luyện sắc sảo của Thuần Vu Tức, trừ phi là người rất quen thuộc với hắn, nếu không cũng không thể nhìn ra hắn là Thuần Vu Tức. Trừ trang dung quần áo, lúc hắn nữ trang những thần thái và động tác nhỏ cũng sẽ có thay đổi, Quách Nhung nhìn hắn đi lại, lay động sinh tư, không ngăn nổi để tay lên ngực tự hỏi: Ta thật là con gái sao? Ta xứng sao? Ta còn không so nổi với một người đàn ông.
Thuần Vu Tức đi ở phía trước, thấy nàng vẻ mặt trầm tư đi sau hai người, xoay đầu lộ ra mỉm cười điên đảo chúng sinh, “Nhanh cùng đi lên."
Má ơi người nam nhân này nói ra một giây. Quách Nhung nâng ngực lên, ừ, ta xứng, ít nhất thanh âm ta siêu dễ nghe, còn có thể ngụy trang thành giọng loli, trước kia trong trò chơi những khách hàng được nàng dẫn đều siêu vừa lòng.
“Ba, nữ trang của ba phi thường hoàn mỹ, con cảm thấy duy nhất không hoàn mỹ chính là ngực này không đủ lớn, ba có nghĩ tới đi mua cái dán ngực không?" Quách Nhung hỏi.
Thuần Vu Tức: “cô gọi ai là ba đây?"
Quách Nhung hiểu ngầm, đổi giọng gọi: “Chị!"
Thuần Vu Tức: “…… Gọi là lão bản."
Quách Nhung: “Được rồi lão bản, tôi cảm thấy anh thiếu một cái dán ngực."
Thuần Vu Tức: “Tôi từng dán đồ vật kia, nhưng dán lâu thì dị ứng, cho nên không dùng nữa, hơn nữa tôi không cần cái đó cũng không ai nhìn ra tôi là nam, so với cô đây là phụ nữ thật mà cả ngày không trang điểm, tôi cảm thấy tôi cũng đã đủ tinh xảo."
Quách Nhung: “Đúng đúng, lão bản thật là nữ nhân …… nam nhân tinh xảo nhất tôi từng thấy!"
Bạn nhỏ Quách Tiền vui mừng nhìn mẹ ruột và cha nuôi trò chuyện với nhau thật vui.
Bọn họ cùng đi ăn cơm, Quách Nhung và Quách Tiền vẫn ăn uống tốt như thế, khiến cho Thuần Vu Tức cũng không cẩn thận ăn nhiều. Ăn xong, hắn nhìn nhìn bụng mình, may mắn, còn chọn một cái váy không lộ bụng. Xem ra không thể dễ dàng cùng hai mẹ con nhà này ăn cơm nữa, nếu không về sau một tủ quần áo váy nhỏ xinh đẹp đó đều không mặc được.
Quách Tiền từ lúc nhận cha nuôi vẫn luôn mạc danh hưng phấn, lúc này ăn xong rồi, nó một tay nắm Thuần Vu Tức, một tay nắm Quách Nhung, đi đường đều nhảy nhót, “thật tốt! Con cảm thấy hiện giờ con thật hạnh phúc a! Con đã giống những đứa bé khác!"
Thuần Vu Tức nghe xong ngôn ngữ trẻ con, thương tiếc nhìn đứa bé, trong mắt một mảnh từ ái. Nhưng Quách Nhung là mẹ ruột hiển nhiên so với hắn là cha nuôi mới nhậm chức này càng hiểu biết con mình. Nàng nheo đôi mắt nhìn Quách Tiền, muốn biết vì sao nó đột nhiên giả vờ đáng yêu còn không có dấu vết mà bán thảm. Quách Tiền chú ý tới ánh mắt mẹ mình, lộ ra biểu tình vô tội với nàng, phảng phất như mình thật sự chỉ là bé trai nhỏ không hề có tâm cơ.
Thuần Vu Tức: “Aiz, con ngoan, đưa con đi mua quần áo."
nói là mua quần áo cho con trai, nhưng tới cửa hàng, hắn đi về phía quầy trang điểm trước. hắn phi thường thuần thục chọn một bộ đồ dùng trang điểm, sau đó đưa cho Quách Nhung.
Quách Nhung không ngờ hắn sẽ mua đồ cho mình trước, có chút kinh ngạc, gõ gõ tay kêu hai tiếng: “Cái này, kỳ thật ngày thường tôi cũng không dùng được." Nhưng mà không cần nói, hình như thật xin lỗi vừa rồi nhìn thấy giá tiền đó.
Thuần Vu Tức tựa như một chị gái tri tâm: “Cũng không phải muốn cô trang điểm mỗi ngày, kỳ thật loại việc trang điểm này cũng coi như là một nghi thức sinh hoạt, dù cô chỉ đơn giản kẻ mắt, hoặc là tô son môi, đứng ở trước gương, cô sẽ cảm thấy hôm nay mình mỹ lệ hơn, có thể sử dụng tâm tình và diện mạo tốt hơn để đối mặt với hết thảy. Hoá trang kỳ thật không phải để cho người khác xem, mà là cho chính cô xem."
Quách Nhung: “Lão bản thật không hổ là lão bản, nói được quá có đạo lý, nhưng vấn đề là như thế này, tôi không biết hoá trang."
Đơn giản, Thuần Vu Tức búng tay một cái, đẩy nàng ngồi vào bàn trang điểm cách đó không xa, ý bảo nhân viên cửa hàng sau quầy thử trang điểm cho nàng. Thuần Vu Tức cũng là khách quen, tất cả mọi người đều biết cô gái xinh đẹp không nói lời nào này, bất quá đây là lần đầu tiên nhìn hắn dẫn người tới cùng mua đồ trang điểm. Nhưng cô gái ở quầy đại khái là tay mới, không quá thuần thục, Thuần Vu Tức thấy động tác cô ấy kẻ mắt, hơi hơi nhướng mày, tiến lên nhẹ nhàng vỗ vỗ vai, ý bảo cô ấy lui ra phía sau để mình làm.
Thuần Vu Tức cầm bút kẻ mắt, dùng ngón tay nâng cằm Quách Nhung nhìn nhìn, sau đó ra tay. hắn hoá trang cho mình thuần thục, hoá trang cho người khác cũng thuần thục, động tác nhẹ nhàng, Quách Nhung dường như không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy mí mắt chợt lạnh, trong chốc lát Thuần Vu Tức đã buông tay, cầm gương cho nàng soi.
Quách Nhung nhìn nhìn, cảm thấy đặc biệt thần kỳ, hai mắt mình tựa hồ lớn hơn, mí mắt rõ hơn nhiều, nhìn có thần hơn, lúc nghiêng mắt nhìn ai thế nhưng còn có một chút kiều tiếu.
Thuần Vu Tức lại không quá vừa lòng, ngay tại chỗ mở bộ đồ trang điểm vừa mua, lấy một cây son môi ra, trước thử thử màu trên mu bàn tay, ở dưới ánh đèn so với mặt Quách Nhung, không quá vừa lòng, lại thay cây khác. hắn nhẹ nhàng kéo cằm Quách Nhung, ngón cái chỉ xuống ý bảo nàng hơi mở môi ra, vẽ viền môi cho nàng. Lại nhấp nhấp môi mình ý bảo nàng làm theo.
Quách Nhung: “……" Lão nương sống lâu như vậy, cuộc đời này lần đầu tiên được một người nam nhân hỗ trợ hoá trang, cảm giác này…… còn có chút sướng?
Thuần Vu Tức buông nàng ra, ánh mắt chuyển qua tóc nàng, bảo nhân viên cửa hàng hỗ trợ cầm lược, dây buộc tóc cùng với mấy cái kẹp nhỏ tới, hắn lại động tay trên tóc Quách Nhung.
Ngón tay hắn vừa dài vừa trắng, là một đôi tay thực thích hợp lướt trên nhạc cụ, kẹp mái tóc ngắn màu vàng của Quách Nhung lăn lộn nửa giờ, linh hoạt vô cùng.
Cuối cùng chờ hắn đại công hoàn thành, Quách Nhung cầm gương nghĩ, lão bản này thật là quá chuyên nghiệp, nếu không làm trò chơi, đi làm mỹ dung, chải tóc, hoá trang cô dâu cũng hoàn toàn không thành vấn đề. Mấy nhân viên cửa hàng cũng vây quanh Quách Nhung khen ngợi, khen Quách Nhung lớn lên đẹp, lại khen Thuần Vu Tức kỹ thuật tốt, còn có khen chị em các nàng cảm tình tốt.
Quách Nhung: “……" Các chị em, có biết tiên nữ tỷ tỷ các cô khen này là đàn ông sao?
không biết có phải ảo giá không, Quách Nhung được Thuần Vu Tức thoáng trang điểm như vậy, cảm thấy mình bước chân ra còn có vẻ bay lên, đi đường mang gió, vô cùng có lực.
Nàng đầu tàu gương mẫu đi ra ngoài, dừng ở một tiệm giày, đón Thuần Vu Tức và Quách Tiền đi vào.
Thuần Vu Tức: “cô muốn mua giày?"
Quách Nhung vươn một ngón tay lắc lắc: “không, tôi cũng muốn tặng anh lễ vật."
Thuần Vu Tức có dự cảm không tốt.
Quả nhiên, Quách Nhung đi đến khu giày cao gót, nhìn những giày cao gót đó, lộ ra mỉm cười.
Thuần Vu Tức muốn cự tuyệt, giày cao gót hắn có thể đi, nhưng mà, hắn vốn dĩ đã cao, lại đi thêm giày cao gót, chiều cao có thể ngạo thị 99% nam đồng bào. Cho nên hắn luôn luôn chú ý lúc nữ trang phải để lại cho mọi người một đường sống, bởi vậy đều đi giày đế bằng. Nhưng Quách Nhung đã quyết định chủ ý muốn tặng, ấn hắn ngồi lên ghế, chọn một đôi giày cao gót gắn pha lê.
Thuần Vu Tức càng muốn cự tuyệt, thẩm mỹ này hắn không thể tiếp thu. Quách Tiền ở bên cạnh có thẩm mỹ cùng một mạch tương thừa từ mẹ nó, lúc này cũng nhảy nhót chỉ vào một đôi giày cao gót nói: “Chọn cái này, cái này đẹp!"
Đôi đó bên trên gắn đá lớn hơn nữa, tràn ngập một loại hơi thở thổ hào ‘ai dám cúi đầu nhìn ta thì ta lóe mù mắt chó’.
Đáng được ăn mừng chính là, hai đôi này đều không có cỡ thích hợp choThuần Vu Tức. Tuy rằng hắn nữ trang rất tuyệt, nhưng dù sao cũng là nam nhân, bàn chân còn rất to.
Nhân viên hướng dẫn mua sắm nhìn ra số đo chân của Thuần Vu Tức, mang theo tự tin tươi cười chuyên nghiệp: “không việc gì, tuy rằng số đo chân của cô hơi lớn một chút, nhưng nơi này chúng tôi còn có rất nhiều đôi giày khác thích hợp, tôi lấy ra cho mọi người chọn lựa một chút."
một hàng hệ liệt lóng lánh, Thuần Vu Tức dưới sự nhiệt tình đề cử của hai mẹ con, chọn một đôi hàm súc nhất trong đó —— dán trang trí tương đối nhỏ. Quách Tiền và Quách Nhung đồng thời phát ra thở dài tiếc nuối.
Thuần Vu Tức tháo giày, đi giày cao gót, người hướng dẫn mua có chút cảm thán, “Bình thường chân to như vậy đều là nam, đi giày cao gót chỉ sợ không quá đẹp, nhưng cô đây hình dáng bàn chân không tồi, làn da cũng thực trắng, rất thích hợp với đôi này."
Quách Nhung cũng cảm thấy chân lão bản đẹp, đặc biệt là chỗ mắt cá chân kia, nhìn còn rất có hương vị. Nếu đây thật là chị em, nàng đã động thủ sờ một phen, nhưng hắn là nam, nàng cũng ngượng ngùng làm như vậy, đương nhiên chủ yếu vẫn là sợ hắn trở mặt, lão bản này quá để ý.
Thuần Vu Tức đi giày cao gót đứng lên, thấy rõ ràng đỉnh đầu của Quách Nhung, nhìn trong chốc lát hắn cúi đầu nhỏ giọng nói bên tai Quách Nhung: “Chơi trò chơi đến tóc còn bị thưa, rụng tóc tương đối nghiêm trọng, tôi kiến nghị cô dùng dầu gội đầu XX và dầu xả XX."
Quách Nhung: “???"
nói xong, hắn ngồi xuống biểu tình tự nhiên cởi giày cao gót bảo nhân viên cửa hàng gói lại.
Cuối cùng, mới đi mua quần áo cho Quách Tiền.
Quách Tiền có yêu cầu, “Con muốn áo da, chính là loại mặc thực khốc soái!"
Quách Nhung mắng ra với Thuần Vu Tức, “không biết thẩm mỹ của nó theo ai, quá rác rưởi đi, cả ngày chỉ biết áo da áo da."
Thuần Vu Tức: cô có tư cách nói nó?
Thuần Vu Tức một hơi mua hơn mười bộ quần áo cho con nuôi, không mua áo da. Chờ đợi Quách Tiền thay quần áo, Quách Nhung nhìn chằm chằm một cái váy công chúa xinh đẹp, nhìn thật lâu, Thuần Vu Tức cùng nàng liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người đều nhìn ra tương đồng ở trong mắt đối phương.
Quách Tiền đã đổi quần áo mới đi ra, giống một tiểu vương tử, hắn ngửa đầu triển lãm một chút soái khí cho mẹ ruột và cha nuôi.
Quách Nhung: “Con trai bảo bối, xem bộ quần áo này, con thử một chút được không?"
Nàng giơ một cái váy công chúa.
Quách Tiền: “…… không."
Quách Nhung: “Mua áo da cho con."
Quách Tiền: “……"
Quách Tiền thay váy công chúa đi ra, Quách Nhung giơ di động tiến lên chụp ảnh cho nó, trái chụp phải chụp, ngồi xổm chụp, giạng thẳng chân chụp, vừa chụp vừa khen: “không tồi a! Giống công chúa nhỏ! Thiên sinh lệ chất, đẹp hơn mẹ nhiều! Ai, tuyệt quá!"
Thuần Vu Tức cũng đang cầm di động chụp ảnh, chụp hai tấm, hắn cảm thấy thiếu cái gì, lại đi lấy mũ đội lên cho Quách Tiền.
Quách Nhung: “Thực không tồi, như vậy càng đẹp, má ơi quá tuyệt vời đi!"
Hai người lớn điên cuồng chụp ảnh chung quanh, khiến cho khách hàng khác còn tưởng rằng là tiểu minh tinh, cũng không thể hiểu được cầm lấy di động chụp mấy tấm.
“Ừ, bé gái này thật đẹp, lớn lên rất giống mẹ cô bé nữa." Khách hàng chỉ vào Quách Tiền và Thuần Vu Tức.
Quách Tiền được ca ngợi điên cuồng, cũng bỏ luôn chút chần chờ. Nó nghĩ, cha nuôi mặc váy xinh đẹp như vậy, ta đương nhiên cũng có thể mặc, như vậy càng giống ruột thịt. Vì thế nó thay đổi ba cái váy, cuối cùng đều được cha nuôi mua cho, nó cũng không phản đối.
Xong rồi Quách Nhung đến bên người Thuần Vu Tức xem ảnh hắn chụp, lật xem trong chốc lát, nàng lâm vào trầm mặc.
Vì sao góc độ giống nhau, nhân vật giống nhau, nàng chụp tựa như đạo cụ giá rẻ, lão bản lại chụp giống như búp bê triển lãm tinh xảo?
Thuần Vu Tức nhìn thấy ảnh Quách Nhung chụp, cũng cảm thấy kinh ngạc cảm thán, đây là kiểu kỹ xảo chụp ảnh cứt chó gì.
Quách Tiền lôi kéo tay mẹ nó, hai người sát vào cùng nhau, nói với cha nuôi: “chụp cho chúng ta mấy tấm!"
Thuần Vu Tức cầm di động chụp mấy tấm, lại lần nữa được hai mẹ con nhất trí tán thưởng.
Quách Tiền: thật tốt quá, về sau mẹ muốn chụp ảnh thì mình được giải thoát rồi!
Ngày hôm nay kết thúc, Thuần Vu Tức nằm ở trên giường, chọc di động, trong lúc vô ý lật tới ảnh chụp hai mẹ con ghé vào nhau giơ tay cười. hắn lấy ra một quyển album từ tủ đầu giường, tìm ra một cái ảnh cũ. Ảnh cũng chụp một đôi mẹ con, bé trai trong ảnh là hắn, tuổi không chênh lệch với Quách Tiền, đồng dạng mặc một cái váy, rúc vào bên người mẹ mình.
hắn nhìn hai tấm ảnh chụp tương tự, hơi hơi có chút thất thần, cuối cùng nhẹ nhàng cười.
Tác giả :
Phù Hoa