Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ
Quyển 4 - Chương 82: Muội muội, muội nhìn cái lá tùng này
Khương Vũ Triều mấy ngày nay ở Minh Nguyệt Quan sống yên ổn, đang nhận chữ luyện chữ cùng với quen các loại thư tịch thế giới này. không có dấu chấm câu, lại không giống ngôn ngữ hiện đại, lúc ban đầu mới xem thật sự gian nan, bất quá đó đều là bắt buộc, nếu không danh mục của hồi môn của nàng cùng các loại khế đất, khế ước nô tỳ bán mình đều nhìn không hiểu, nói không chừng về sau cùng người ta xé bức sẽ phải rơi xuống hạ phong, tuyệt không thể chịu phiền phức vì không có văn hóa như này.
Thấy nàng làm chủ tử vẫn bình tĩnh như vậy, phía dưới những nô tỳ bọn người hầu đó khóc sướt mướt hai ngày sau, cũng đều trở về bình thường, bắt đầu thật cẩn thận lấy lòng nàng. Đây là thời đại mua bán nô lệ hợp pháp, chủ nhân có được khế ước nô tỳ bán mình là nắm giữ quyền sinh sát, cho nên đám người hầu này trên cơ bản thuộc về Tiêu Cẩm Nguyệt đều một lòng muốn nàng tốt, phần lớn suy xét vì nàng, lo lắng vì nàng, đây là ‘ trung phó ’ nói chung.
Nhưng Khương Vũ Triều người này không dễ ở chung, ở thế giới cũ kia thân nhân không thân, bằng hữu không có, trừ một việc điên cuồng truy minh tinh, đối với ai cũng đều nhàn nhạt, tới nơi này cũng không có hứng thú kết giao bằng hữu. Nàng không thích nhiều người vây quanh mình, nhưng chung quy cũng không đuổi những nô tỳ đó rời đi, đều nuôi ở trong viện, không thích thì để cho bọn họ đến phòng khác, làm chút việc vặt vãnh, bình thường không nháo ra việc nàng liền không để ý đến.
Qua mấy ngày, có mấy nô tỳ đầu óc linh hoạt liền hiểu rõ yêu thích của nàng, sửa lại rúm ró lúc trước, chủ động tới hầu hạ, Khương Vũ Triều cũng không đuổi người đi, dần dần cũng sẽ phân phó cho các nàng một ít việc, ngẫu nhiên cũng sẽ cùng các nàng nói hai câu.
“Hôm nay ra cửa mua điểm tâm cho chủ tử, nơi nơi nghe người ta nghị luận nói Dục Vương kia vung roi ngựa một cái, công tử nhà Đỗ thượng thư ngã lăn trên mặt đất, mặt mũi đều mất hết. Bất quá hôm nay việc này qua đi, chỉ sợ cũng không còn mấy người dám công nhiên đàm luận những chuyện này về Dục Vương." Nha hoàn Lan Kiều là người gan lớn, từ trước cũng không được Tiêu Cẩm Nguyệt yêu thích, hiện giờ lại thành đệ nhất nhân trước mặt Khương Vũ Triều. Nàng thường xuyên ra chạy bên ngoài, chọn mua chút đồ vật Minh Nguyệt Quan không có, tin tức cũng linh thông.
Khương Vũ Triều so chữ trong sách tự học, nghe vậy kéo kéo khóe miệng. Dục Vương mấy ngày nay ăn hết đau khổ từ lời đồn đãi, nhưng lại không thể phát tác, hiện tại bắt được con gà lắm mồm, còn không phải muốn giết gà dọa khỉ, bên ngoài thì không ai dám đàm luận việc này, nhưng ngấm ngầm thì không nhất định.
Lúc trước Khương Vũ Triều xem tiểu thuyết nguyên tác, Dục Vương kia ngay từ đầu vì được Tiêu tướng quốc duy trì, lấy được chức lãnh binh doanh Đông Sơn mới cưới Tiêu Cẩm Nguyệt, về sau hắn ngồi ổn vị trí liền muốn thoát khỏi Tiêu Cẩm Nguyệt, biết rõ các nữ nhân trong phủ vu hãm nàng cũng ra vẻ không biết, còn thuận nước đẩy thuyền dùng phương thức này hưu bỏ Tiêu Cẩm Nguyệt, cũng mặc kệ việc này truyền ra rồi thì Tiêu Cẩm Nguyệt yếu đuối đó phải làm người như thế nào.
Bây giờ cũng làm hắn nếm thử tư vị lời đồn đãi đả thương người. Cẩu bức này coi là chậu phân mà ném văng ra, nàng phải cắn ngược lại hắn, đời này ai cũng đừng nghĩ làm gì nàng, ai làm nàng, nàng liền làm người đó.
“Chủ tử! Chủ tử không tốt!" Quế Ảnh vội vàng tiến vào, miệng vội vã nói nói: “Tứ tiểu thư trong phủ và hai vị tiểu thư Cẩm Châu, Cẩm San cùng mang theo người tới đây."
Lan Kiều lập tức đứng lên, “Tứ tiểu thư từ trước đến nay không có hảo ý với chủ tử, lúc này tới khẳng định không phải chuyện tốt, chủ tử, chúng ta có phải chuẩn bị một chút hay không?"
Khương Vũ Triều nói: “Ngươi tự đi chuẩn bị một mâm hạt dưa đi, sau đó đóng cửa viện lại, nói cho mọi người chờ lát nữa đều đừng hé răng."
Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa truyền tới một giọng nữ kiều tiếu, “Cửa này sao lại đóng, vị Tam tỷ kia của chúng ta không phải đang ở đây sao, các ngươi, mau đi mở cửa."
Có người lớn tiếng gõ cửa đẩy cửa, đáng tiếc cửa này thật sự kiên cố, bên trong không rút then cửa, ngoài cửa những người đó căn bản không mở được.
“Bọn nha hoàn đâu, sao lại đến người hầu cũng không có, nghe thấy tiếng cũng không ra mở cửa! Giống cái gì!" Giọng nữ kiều tiếu tức giận nói.
Trong viện Khương Vũ Triều mắt điếc tai ngơ, cân nhắc chữ phồn thể có điểm quen thuộc trên sách đó đến tột cùng là chữ nào.
“Này! Bên trong có người hay không nào! Mau mở cửa!"
“Tam tỷ? Tiêu Cẩm Nguyệt! Mở cửa! Ngươi sao có thể nhốt chúng ta ở bên ngoài!"
“Đúng vậy đúng vậy, Tam tỷ tỷ ở bên trong đi, tỷ muội chúng ta tới thăm tỷ, sao lại không có tình thủ túc như vậy, chẳng lẽ là không dám gặp người."
Mặc cho ngoài viện người ta nói cái gì, kêu cái gì, Khương Vũ Triều chính là không lên tiếng, trong viện an an tĩnh tĩnh. Ngoài viện Tiêu Cẩm Hương thật vất vả được một cơ hội ra cửa, liền tới để trào phúng nhục nhã Tiêu Cẩm Nguyệt một phen, cũng ra một ngụm ác khí, vì thế nàng còn riêng mang theo hai muội muội nhà đại bá cùng tới, chính là vì nhìn Tiêu Cẩm Nguyệt mất mặt, ai ngờ đến cửa còn không thể nào vào được, không thể làm gì được, bất lực trở về, ngược lại làm chính mình càng tức tối.
Ngoài cửa người đi một lúc rồi, Khương Vũ Triều còn đang xem sách, Lan Kiều bưng một mâm hạt dưa oán hận nhỏ giọng nói: “Chủ tử, sao không cho các nàng tiến vào, các nàng còn tưởng rằng chúng ta sợ các nàng đâu."
Khương Vũ Triều lật một tờ sách, “Biết rõ các nàng có chuẩn bị mà đến, còn chính diện đón đánh lúc bên ta không chiếm ưu thế thì không phải là quá ngốc. Cùng người ta cãi nhau không phải cãi thắng nghĩa là thắng lợi, nói đến cùng chúng ta vì sao muốn cãi nhau cùng người khác? Còn không phải là vì hết giận, mục đích chỉ có một, chính là tức chết đối phương, cho nên không nhìn quá trình, chỉ xem kết cục ai càng bị tức giận hơn."
Lan Kiều vừa nghe, nhớ tới vừa rồi tứ tiểu thư các nàng thẹn quá thành giận ríu rít ở ngoài viện, lại chết sống cũng không vào được, cuối cùng trước khi đi xác thật là rất tức giận, lại nhìn chủ tử toàn bộ quá trình vững như Thái sơn, Lan Kiều bất giác thấy bên mình thắng, nháy mắt vui vẻ thoải mái hì hì cười rộ lên.
Khương Vũ Triều liếc nhìn nàng một cái, cảm thấy tiểu cô nương này loại tuyển thủ lỗ mãng dễ xúc động. Nàng cũng không nói nhiều, tiếp tục đọc sách.
Pháp tắc xé bức thứ nhất, phải đứng vào chỗ bất bại, phải giữ vững tâm thái.
Bên này Tiêu Cẩm Hương thở phì phì về tướng quốc phủ, vì hôm nay có thể nhục nhã Tiêu Cẩm Nguyệt, nàng mặc vào bộ đồ mới hoa lệ, mang trang sức mới đánh, trang điểm ngăn nắp lượng lệ, long trọng như vậy chính là vì Tiêu Cẩm Nguyệt hiện tại thê thảm, nhưng mà chuẩn bị tốt lại không có nơi dụng võ, nàng sao có thể không tức.
Tiêu phu nhân thấy nàng thở phì phì trở lại, hỏi nàng: “Sao con tức thành như vậy, không phải là cho con đi đưa tin?"
Tiêu Cẩm Hương lúc này mới nhớ ra, mình lúc nãy đi gặp Tiêu Cẩm Nguyệt còn có nhiệm vụ truyền tin. Tháng sau Tiêu gia lão phu nhân chuẩn bị thọ yến, người hai phòng Tiêu gia ở Lạc Đô đều phải đi chúc thọ Tiêu lão phu nhân, bọn họ là nhị phòng, lão phu nhân ở bên đại phòng. Tiêu Cẩm Nguyệt tuy bị hưu bỏ, thanh danh không tốt, nhưng lúc này nếu không đi chúc thọ nãi nãi ruột, thì cũng quá bất hiếu, bởi vậy Tiêu tướng quốc bảo Tiêu phu nhân truyền tin.
Tiêu Cẩm Hương xung phong nhận nhiệm vụ này, chuyện tới trước mắt lại vì tức giận mà quên mất, “Con đã quên…… Nhưng không phải con sai! Tiêu Cẩm Nguyệt căn bản không mở cửa, cũng không gặp chúng con, đại môn đóng chặt, không biết ở bên trong làm chuyện xấu xa gì!"
Tiêu phu nhân nhăn mày, lại dãn ra, vỗ vỗ tay nữ nhi, “Thôi, con cùng nàng tức giận cái gì, hiện giờ nàng còn có thể so với con sao, bất quá là một thê tử bị bỏ rơi không còn thanh danh, số mệnh cả đời phải ở lại đạo quan rách nát đó. Dù sao con thế nào cũng không chịu nổi nàng, chờ đến ngày làm tiệc mừng thọ của lão phu nhân, không phải là có thể nhục nhã nàng sao, con chính là tính tình quá vội."
Tiêu Cẩm Hương vừa nghe, khôi phục lại cao hứng lên, xoa tay hầm hè chờ ngày đó đến.
Rất nhiều truyện cẩu huyết đều phải có một tỷ tỷ / muội muội không thể hiểu được tại sao không chịu nổi nữ chính, chính là thích khi dễ nàng, trên cơ bản nhân thiết đều như là copy - paste, ngốc nghếch ngang ngược lại ác độc, cũng không biết vì cái gì còn luôn thích một nam nhân cũng là nữ chính thích.
Tiêu phu nhân phái bà tử đi Minh Nguyệt Quan truyền tin cho Tiêu Cẩm Nguyệt, thông báo với nàng tháng sau có tiệc mừng thọ Tiêu lão phu nhân.
Quế Ảnh và Lan Kiều hai người lại bắt đầu lo lắng đến lúc đó Tiêu Cẩm Nguyệt đi, sẽ bị người ta cười nhạo khi dễ. Khương Vũ Triều bản nhân lại căn bản không giả, Tiêu Cẩm Nguyệt ở trong mắt những người khác của Tiêu gia là kẻ yếu, nhưng ở trong mắt Khương Vũ Triều, bọn họ mới là kẻ yếu, bởi vì người muốn mặt mũi vĩnh viễn không thể qua được người không biết xấu hổ, cùng người xé bức có khi nào nàng chịu thiệt, nếu đều là mặt hàng như Lý trắc phi, Tiêu Cẩm Hương, Tiêu phu nhân, nàng một mình có thể đánh năm trăm.
không hề khó khăn.
Dù là xuyên qua hay là xé bức, đều phải chú ý phương pháp cơ bản, Khương Vũ Triều đi vào thế giới này, trước làm rõ ràng quan hệ trong nhà của Tiêu Cẩm Nguyệt, sau đó liền xem pháp luật và phong thổ liên quan, hiểu biết thế giới này. Giống nàng loại nữ nhân nhà giàu xuất giá kỳ thật cuộc sống không tồi, ở cái triều đại này không trói buộc nữ tử lớn như vậy, ít nhất quả phụ có thể tái giá, còn chưa phát minh ra hoạt động nhốt lồng heo.
hiện tại chủ yếu chính là nàng không cần đắc tội đại gia trưởng Tiêu tướng quốc, mặt khác cũng không cần yêu cầu chú ý gì, giống như Tiêu phu nhân trước kia chán ghét Tiêu Cẩm Nguyệt như vậy cũng không có cách nào làm chết nàng, cái thế giới tiểu thuyết này cũng không thịnh hành ám sát hạ độc này nọ, cho nên Khương Vũ Triều không sợ, không phải ngốc nghếch không sợ, mà là lý trí không sợ.
Sáng sớm ngày tiệc mừng thọ Tiêu lão phu nhân, Khương Vũ Triều trang điểm xong, ngồi xe đến. Nàng mặc quần áo khiêm tốn nhưng không mất vui mừng, vẻ mặt bình tĩnh, hoàn toàn không dẫn người khác chú ý.
Chắc hẳn phải vậy, đã sớm chờ nàng Tiêu Cẩm Hương sẽ không dễ dàng buông tha nàng, thấy nàng có một mình, thực nhanh tới bên người nàng, giống con gà mái hoa mơ kiêu ngạo rung bộ ngực lên với nàng, “A, Tam tỷ rốt cũng cuộc tới rồi."
Thêm diễn tới. Khương Vũ Triều nhìn nhìn chung quanh, đầu tiên ngồi xuống, không cho nàng cơ hội lại lần nữa mở miệng, nhẹ giọng nói với nàng trước: “Làm sao vậy, tiểu kỹ nữ tìm ta có việc sao?"
Tiêu Cẩm Hương ngạc nhiên: “…… Ngươi, ngươi gọi ta là cái gì?"
Khương Vũ Triều: “Làm sao vậy? Tỷ tỷ gọi muội là đứa nhỏ ngốc a."
Tiêu Cẩm Hương: “không phải, ngươi rõ ràng, ngươi rõ ràng gọi ta, gọi ta là kỹ nữ, ngươi làm sao dám!"
Khương Vũ Triều quát: “cô nương gia sao có thể nói loại từ ngữ thô tục này!"
Tiêu Cẩm Hương trợn mắt há hốc mồm, “Là ngươi nói trước!"
Khương Vũ Triều: “rõ ràng là muội bôi nhọ tỷ tỷ, còn có ai nghe thấy sao."
Nơi này chỉ có hai người các nàng, Khương Vũ Triều nói câu kia lại nhỏ giọng, còn cười nói, ở trong mắt người nơi xa, chính là Tiêu Cẩm Nguyệt hiền lành, Tiêu Cẩm Hương phát giận. Tiêu Cẩm Hương thiếu chút nữa tức điên, vốn nghĩ trước những nhục mạ châm chọc, tất cả đều đã quên, bị Khương Vũ Triều một câu làm cho nổ trời.
Tuyển thủ ở trong não gió lốc cao trào, ở trường thi lại phát huy thất thường. Khương Vũ Triều từ trước thường gặp loại này, muốn khi dễ rất đơn giản, xuống tay trước quấy rầy tiết tấu của nàng ta, sau đó bình tĩnh nhìn nàng ta dậm chân, nàng ta sẽ càng ngày càng tức, chờ xong hết nhớ lại việc này còn có thể càng tức hơn, dựa vào não bổ là có thể tự mình tức chết.
Tiêu Cẩm Hương hồng hộc thở dốc, cắn răng nói: “Ngươi có gì đặc biệt hơn người, ngươi đã bị Dục Vương hưu!"
Khương Vũ Triều cười với nàng: “thật tốt quá, rốt cuộc không cần sống làm quả phụ."
Tiêu Cẩm Hương thét lên: “Ngươi không được nói Dục Vương như vậy, chàng là vĩ nam tử đệ nhất thiên hạ! Ngươi chính là không được chàng yêu cho nên bôi nhọ chàng!"
Khương Vũ Triều: A ha, nói đến thần tượng ngươi yêu, đâm vào tim sao.
Nàng cũng không nháo với Tiêu Cẩm Hương, vừa lúc trên bàn nhỏ bên cạnh bày từng bồn tùng cảnh, nàng thuận tay cầm một cây đặt ở trước mặt Tiêu Cẩm Hương, “Muội muội, muội nhìn lá tùng này."
Tiêu Cẩm Hương bị nàng nói đến sửng sốt. Lá tùng? Lá tùng làm sao vậy?
Khương Vũ Triều thở dài lắc đầu: “Sao lại mảnh như vậy, so với một cây châm cũng không to hơn bao nhiêu, có ích lợi gì đâu." nói rồi mang theo cái cười vi diệu, thổi rơi cái lá tùng xuống
Thấy nàng làm chủ tử vẫn bình tĩnh như vậy, phía dưới những nô tỳ bọn người hầu đó khóc sướt mướt hai ngày sau, cũng đều trở về bình thường, bắt đầu thật cẩn thận lấy lòng nàng. Đây là thời đại mua bán nô lệ hợp pháp, chủ nhân có được khế ước nô tỳ bán mình là nắm giữ quyền sinh sát, cho nên đám người hầu này trên cơ bản thuộc về Tiêu Cẩm Nguyệt đều một lòng muốn nàng tốt, phần lớn suy xét vì nàng, lo lắng vì nàng, đây là ‘ trung phó ’ nói chung.
Nhưng Khương Vũ Triều người này không dễ ở chung, ở thế giới cũ kia thân nhân không thân, bằng hữu không có, trừ một việc điên cuồng truy minh tinh, đối với ai cũng đều nhàn nhạt, tới nơi này cũng không có hứng thú kết giao bằng hữu. Nàng không thích nhiều người vây quanh mình, nhưng chung quy cũng không đuổi những nô tỳ đó rời đi, đều nuôi ở trong viện, không thích thì để cho bọn họ đến phòng khác, làm chút việc vặt vãnh, bình thường không nháo ra việc nàng liền không để ý đến.
Qua mấy ngày, có mấy nô tỳ đầu óc linh hoạt liền hiểu rõ yêu thích của nàng, sửa lại rúm ró lúc trước, chủ động tới hầu hạ, Khương Vũ Triều cũng không đuổi người đi, dần dần cũng sẽ phân phó cho các nàng một ít việc, ngẫu nhiên cũng sẽ cùng các nàng nói hai câu.
“Hôm nay ra cửa mua điểm tâm cho chủ tử, nơi nơi nghe người ta nghị luận nói Dục Vương kia vung roi ngựa một cái, công tử nhà Đỗ thượng thư ngã lăn trên mặt đất, mặt mũi đều mất hết. Bất quá hôm nay việc này qua đi, chỉ sợ cũng không còn mấy người dám công nhiên đàm luận những chuyện này về Dục Vương." Nha hoàn Lan Kiều là người gan lớn, từ trước cũng không được Tiêu Cẩm Nguyệt yêu thích, hiện giờ lại thành đệ nhất nhân trước mặt Khương Vũ Triều. Nàng thường xuyên ra chạy bên ngoài, chọn mua chút đồ vật Minh Nguyệt Quan không có, tin tức cũng linh thông.
Khương Vũ Triều so chữ trong sách tự học, nghe vậy kéo kéo khóe miệng. Dục Vương mấy ngày nay ăn hết đau khổ từ lời đồn đãi, nhưng lại không thể phát tác, hiện tại bắt được con gà lắm mồm, còn không phải muốn giết gà dọa khỉ, bên ngoài thì không ai dám đàm luận việc này, nhưng ngấm ngầm thì không nhất định.
Lúc trước Khương Vũ Triều xem tiểu thuyết nguyên tác, Dục Vương kia ngay từ đầu vì được Tiêu tướng quốc duy trì, lấy được chức lãnh binh doanh Đông Sơn mới cưới Tiêu Cẩm Nguyệt, về sau hắn ngồi ổn vị trí liền muốn thoát khỏi Tiêu Cẩm Nguyệt, biết rõ các nữ nhân trong phủ vu hãm nàng cũng ra vẻ không biết, còn thuận nước đẩy thuyền dùng phương thức này hưu bỏ Tiêu Cẩm Nguyệt, cũng mặc kệ việc này truyền ra rồi thì Tiêu Cẩm Nguyệt yếu đuối đó phải làm người như thế nào.
Bây giờ cũng làm hắn nếm thử tư vị lời đồn đãi đả thương người. Cẩu bức này coi là chậu phân mà ném văng ra, nàng phải cắn ngược lại hắn, đời này ai cũng đừng nghĩ làm gì nàng, ai làm nàng, nàng liền làm người đó.
“Chủ tử! Chủ tử không tốt!" Quế Ảnh vội vàng tiến vào, miệng vội vã nói nói: “Tứ tiểu thư trong phủ và hai vị tiểu thư Cẩm Châu, Cẩm San cùng mang theo người tới đây."
Lan Kiều lập tức đứng lên, “Tứ tiểu thư từ trước đến nay không có hảo ý với chủ tử, lúc này tới khẳng định không phải chuyện tốt, chủ tử, chúng ta có phải chuẩn bị một chút hay không?"
Khương Vũ Triều nói: “Ngươi tự đi chuẩn bị một mâm hạt dưa đi, sau đó đóng cửa viện lại, nói cho mọi người chờ lát nữa đều đừng hé răng."
Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa truyền tới một giọng nữ kiều tiếu, “Cửa này sao lại đóng, vị Tam tỷ kia của chúng ta không phải đang ở đây sao, các ngươi, mau đi mở cửa."
Có người lớn tiếng gõ cửa đẩy cửa, đáng tiếc cửa này thật sự kiên cố, bên trong không rút then cửa, ngoài cửa những người đó căn bản không mở được.
“Bọn nha hoàn đâu, sao lại đến người hầu cũng không có, nghe thấy tiếng cũng không ra mở cửa! Giống cái gì!" Giọng nữ kiều tiếu tức giận nói.
Trong viện Khương Vũ Triều mắt điếc tai ngơ, cân nhắc chữ phồn thể có điểm quen thuộc trên sách đó đến tột cùng là chữ nào.
“Này! Bên trong có người hay không nào! Mau mở cửa!"
“Tam tỷ? Tiêu Cẩm Nguyệt! Mở cửa! Ngươi sao có thể nhốt chúng ta ở bên ngoài!"
“Đúng vậy đúng vậy, Tam tỷ tỷ ở bên trong đi, tỷ muội chúng ta tới thăm tỷ, sao lại không có tình thủ túc như vậy, chẳng lẽ là không dám gặp người."
Mặc cho ngoài viện người ta nói cái gì, kêu cái gì, Khương Vũ Triều chính là không lên tiếng, trong viện an an tĩnh tĩnh. Ngoài viện Tiêu Cẩm Hương thật vất vả được một cơ hội ra cửa, liền tới để trào phúng nhục nhã Tiêu Cẩm Nguyệt một phen, cũng ra một ngụm ác khí, vì thế nàng còn riêng mang theo hai muội muội nhà đại bá cùng tới, chính là vì nhìn Tiêu Cẩm Nguyệt mất mặt, ai ngờ đến cửa còn không thể nào vào được, không thể làm gì được, bất lực trở về, ngược lại làm chính mình càng tức tối.
Ngoài cửa người đi một lúc rồi, Khương Vũ Triều còn đang xem sách, Lan Kiều bưng một mâm hạt dưa oán hận nhỏ giọng nói: “Chủ tử, sao không cho các nàng tiến vào, các nàng còn tưởng rằng chúng ta sợ các nàng đâu."
Khương Vũ Triều lật một tờ sách, “Biết rõ các nàng có chuẩn bị mà đến, còn chính diện đón đánh lúc bên ta không chiếm ưu thế thì không phải là quá ngốc. Cùng người ta cãi nhau không phải cãi thắng nghĩa là thắng lợi, nói đến cùng chúng ta vì sao muốn cãi nhau cùng người khác? Còn không phải là vì hết giận, mục đích chỉ có một, chính là tức chết đối phương, cho nên không nhìn quá trình, chỉ xem kết cục ai càng bị tức giận hơn."
Lan Kiều vừa nghe, nhớ tới vừa rồi tứ tiểu thư các nàng thẹn quá thành giận ríu rít ở ngoài viện, lại chết sống cũng không vào được, cuối cùng trước khi đi xác thật là rất tức giận, lại nhìn chủ tử toàn bộ quá trình vững như Thái sơn, Lan Kiều bất giác thấy bên mình thắng, nháy mắt vui vẻ thoải mái hì hì cười rộ lên.
Khương Vũ Triều liếc nhìn nàng một cái, cảm thấy tiểu cô nương này loại tuyển thủ lỗ mãng dễ xúc động. Nàng cũng không nói nhiều, tiếp tục đọc sách.
Pháp tắc xé bức thứ nhất, phải đứng vào chỗ bất bại, phải giữ vững tâm thái.
Bên này Tiêu Cẩm Hương thở phì phì về tướng quốc phủ, vì hôm nay có thể nhục nhã Tiêu Cẩm Nguyệt, nàng mặc vào bộ đồ mới hoa lệ, mang trang sức mới đánh, trang điểm ngăn nắp lượng lệ, long trọng như vậy chính là vì Tiêu Cẩm Nguyệt hiện tại thê thảm, nhưng mà chuẩn bị tốt lại không có nơi dụng võ, nàng sao có thể không tức.
Tiêu phu nhân thấy nàng thở phì phì trở lại, hỏi nàng: “Sao con tức thành như vậy, không phải là cho con đi đưa tin?"
Tiêu Cẩm Hương lúc này mới nhớ ra, mình lúc nãy đi gặp Tiêu Cẩm Nguyệt còn có nhiệm vụ truyền tin. Tháng sau Tiêu gia lão phu nhân chuẩn bị thọ yến, người hai phòng Tiêu gia ở Lạc Đô đều phải đi chúc thọ Tiêu lão phu nhân, bọn họ là nhị phòng, lão phu nhân ở bên đại phòng. Tiêu Cẩm Nguyệt tuy bị hưu bỏ, thanh danh không tốt, nhưng lúc này nếu không đi chúc thọ nãi nãi ruột, thì cũng quá bất hiếu, bởi vậy Tiêu tướng quốc bảo Tiêu phu nhân truyền tin.
Tiêu Cẩm Hương xung phong nhận nhiệm vụ này, chuyện tới trước mắt lại vì tức giận mà quên mất, “Con đã quên…… Nhưng không phải con sai! Tiêu Cẩm Nguyệt căn bản không mở cửa, cũng không gặp chúng con, đại môn đóng chặt, không biết ở bên trong làm chuyện xấu xa gì!"
Tiêu phu nhân nhăn mày, lại dãn ra, vỗ vỗ tay nữ nhi, “Thôi, con cùng nàng tức giận cái gì, hiện giờ nàng còn có thể so với con sao, bất quá là một thê tử bị bỏ rơi không còn thanh danh, số mệnh cả đời phải ở lại đạo quan rách nát đó. Dù sao con thế nào cũng không chịu nổi nàng, chờ đến ngày làm tiệc mừng thọ của lão phu nhân, không phải là có thể nhục nhã nàng sao, con chính là tính tình quá vội."
Tiêu Cẩm Hương vừa nghe, khôi phục lại cao hứng lên, xoa tay hầm hè chờ ngày đó đến.
Rất nhiều truyện cẩu huyết đều phải có một tỷ tỷ / muội muội không thể hiểu được tại sao không chịu nổi nữ chính, chính là thích khi dễ nàng, trên cơ bản nhân thiết đều như là copy - paste, ngốc nghếch ngang ngược lại ác độc, cũng không biết vì cái gì còn luôn thích một nam nhân cũng là nữ chính thích.
Tiêu phu nhân phái bà tử đi Minh Nguyệt Quan truyền tin cho Tiêu Cẩm Nguyệt, thông báo với nàng tháng sau có tiệc mừng thọ Tiêu lão phu nhân.
Quế Ảnh và Lan Kiều hai người lại bắt đầu lo lắng đến lúc đó Tiêu Cẩm Nguyệt đi, sẽ bị người ta cười nhạo khi dễ. Khương Vũ Triều bản nhân lại căn bản không giả, Tiêu Cẩm Nguyệt ở trong mắt những người khác của Tiêu gia là kẻ yếu, nhưng ở trong mắt Khương Vũ Triều, bọn họ mới là kẻ yếu, bởi vì người muốn mặt mũi vĩnh viễn không thể qua được người không biết xấu hổ, cùng người xé bức có khi nào nàng chịu thiệt, nếu đều là mặt hàng như Lý trắc phi, Tiêu Cẩm Hương, Tiêu phu nhân, nàng một mình có thể đánh năm trăm.
không hề khó khăn.
Dù là xuyên qua hay là xé bức, đều phải chú ý phương pháp cơ bản, Khương Vũ Triều đi vào thế giới này, trước làm rõ ràng quan hệ trong nhà của Tiêu Cẩm Nguyệt, sau đó liền xem pháp luật và phong thổ liên quan, hiểu biết thế giới này. Giống nàng loại nữ nhân nhà giàu xuất giá kỳ thật cuộc sống không tồi, ở cái triều đại này không trói buộc nữ tử lớn như vậy, ít nhất quả phụ có thể tái giá, còn chưa phát minh ra hoạt động nhốt lồng heo.
hiện tại chủ yếu chính là nàng không cần đắc tội đại gia trưởng Tiêu tướng quốc, mặt khác cũng không cần yêu cầu chú ý gì, giống như Tiêu phu nhân trước kia chán ghét Tiêu Cẩm Nguyệt như vậy cũng không có cách nào làm chết nàng, cái thế giới tiểu thuyết này cũng không thịnh hành ám sát hạ độc này nọ, cho nên Khương Vũ Triều không sợ, không phải ngốc nghếch không sợ, mà là lý trí không sợ.
Sáng sớm ngày tiệc mừng thọ Tiêu lão phu nhân, Khương Vũ Triều trang điểm xong, ngồi xe đến. Nàng mặc quần áo khiêm tốn nhưng không mất vui mừng, vẻ mặt bình tĩnh, hoàn toàn không dẫn người khác chú ý.
Chắc hẳn phải vậy, đã sớm chờ nàng Tiêu Cẩm Hương sẽ không dễ dàng buông tha nàng, thấy nàng có một mình, thực nhanh tới bên người nàng, giống con gà mái hoa mơ kiêu ngạo rung bộ ngực lên với nàng, “A, Tam tỷ rốt cũng cuộc tới rồi."
Thêm diễn tới. Khương Vũ Triều nhìn nhìn chung quanh, đầu tiên ngồi xuống, không cho nàng cơ hội lại lần nữa mở miệng, nhẹ giọng nói với nàng trước: “Làm sao vậy, tiểu kỹ nữ tìm ta có việc sao?"
Tiêu Cẩm Hương ngạc nhiên: “…… Ngươi, ngươi gọi ta là cái gì?"
Khương Vũ Triều: “Làm sao vậy? Tỷ tỷ gọi muội là đứa nhỏ ngốc a."
Tiêu Cẩm Hương: “không phải, ngươi rõ ràng, ngươi rõ ràng gọi ta, gọi ta là kỹ nữ, ngươi làm sao dám!"
Khương Vũ Triều quát: “cô nương gia sao có thể nói loại từ ngữ thô tục này!"
Tiêu Cẩm Hương trợn mắt há hốc mồm, “Là ngươi nói trước!"
Khương Vũ Triều: “rõ ràng là muội bôi nhọ tỷ tỷ, còn có ai nghe thấy sao."
Nơi này chỉ có hai người các nàng, Khương Vũ Triều nói câu kia lại nhỏ giọng, còn cười nói, ở trong mắt người nơi xa, chính là Tiêu Cẩm Nguyệt hiền lành, Tiêu Cẩm Hương phát giận. Tiêu Cẩm Hương thiếu chút nữa tức điên, vốn nghĩ trước những nhục mạ châm chọc, tất cả đều đã quên, bị Khương Vũ Triều một câu làm cho nổ trời.
Tuyển thủ ở trong não gió lốc cao trào, ở trường thi lại phát huy thất thường. Khương Vũ Triều từ trước thường gặp loại này, muốn khi dễ rất đơn giản, xuống tay trước quấy rầy tiết tấu của nàng ta, sau đó bình tĩnh nhìn nàng ta dậm chân, nàng ta sẽ càng ngày càng tức, chờ xong hết nhớ lại việc này còn có thể càng tức hơn, dựa vào não bổ là có thể tự mình tức chết.
Tiêu Cẩm Hương hồng hộc thở dốc, cắn răng nói: “Ngươi có gì đặc biệt hơn người, ngươi đã bị Dục Vương hưu!"
Khương Vũ Triều cười với nàng: “thật tốt quá, rốt cuộc không cần sống làm quả phụ."
Tiêu Cẩm Hương thét lên: “Ngươi không được nói Dục Vương như vậy, chàng là vĩ nam tử đệ nhất thiên hạ! Ngươi chính là không được chàng yêu cho nên bôi nhọ chàng!"
Khương Vũ Triều: A ha, nói đến thần tượng ngươi yêu, đâm vào tim sao.
Nàng cũng không nháo với Tiêu Cẩm Hương, vừa lúc trên bàn nhỏ bên cạnh bày từng bồn tùng cảnh, nàng thuận tay cầm một cây đặt ở trước mặt Tiêu Cẩm Hương, “Muội muội, muội nhìn lá tùng này."
Tiêu Cẩm Hương bị nàng nói đến sửng sốt. Lá tùng? Lá tùng làm sao vậy?
Khương Vũ Triều thở dài lắc đầu: “Sao lại mảnh như vậy, so với một cây châm cũng không to hơn bao nhiêu, có ích lợi gì đâu." nói rồi mang theo cái cười vi diệu, thổi rơi cái lá tùng xuống
Tác giả :
Phù Hoa