Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ
Quyển 3 - Chương 64: Có phải ngươi vừa ăn cái gì không
Vị ‘ hàng xóm ’ này kỳ thật đã từng là hàng xóm cũ.
Ở bên trong yêu Ma Khe, mỗi đại yêu ma đều chiếm cứ một địa bàn, Ô Lưu Quân này cũng như thế, năm đó hắn ở trong yêu Ma Khe, cũng là tính cách thích được nịnh bợ này, còn làm ra cái gì Ô mãng quốc, hội tụ rất nhiều thần dân, giống mô giống dạng có đám yêu ma làm yêu dân, còn tuyển mỹ nhân yêu quái làm hậu cung, ngày tháng trôi qua phi thường dễ chịu.
Ban đầu, Lục Lâm Sinh cũng không đối địch với Ô Lưu Quân này, hắn ở yêu Ma Khe du tẩu khắp nơi, đivào phụ cận Ô mãng quốc của Ô Lưu Quân, bị mấy tiểu yêu trong quốc gia này coi thành con mồi. Lục Lâm Sinh không kén ăn, trên cơ bản là ai đến cũng không cự tuyệt, nếu đối phương đều đã tới, hắn liền trực tiếp coi thành điểm tâm nuốt vào.
Vì thế Ô mãng quốc lại có một đống tiểu yêu nữa muốn tới thu thập hắn, hắn liền dứt khoát chờ ở nơi đó, tất cả đều ăn hết.
Liên tục vài đợt yêu đến rồi đều bị hắn ăn luôn, rốt cuộc không có yêu đến nữa, nhưng Lục Lâm Sinh cảm thấy có cả đống lớn đồ ăn chủ động đưa tới cửa như vậy, tư vị không tồi, nhất thời còn cảm thấy rất đáng tiếc, hắn tựa như tìm được hang sóc có một đống lớn quả hạch dự trữ, theo dấu vết liền lần đến Ô mãng quốc ăn cho thống khoái —— tuy rằng hắn không có khái niệm ‘ no ’, nhưng một lần đó là hắn ăn vui vẻ nhất, cho nên hiện tại còn có thể nhớ được.
một lần đó, hắn cơ hồ ăn hết Ô mãng quốc, bao gồm hai đại tướng bên người Ô Lưu Quân, một đống xà yêu mỹ nhân, tất cả đều vào bụng hắn, chỉ có Ô Lưu Quân may mắn thoát nạn. không phải Lục Lâm Sinh không muốn ăn hắn, mà lúc ấy Lục Lâm Sinh còn chưa ăn được Ô Lưu Quân, ngược lại, Lục Lâm Sinh được yêu quái Ô mãng quốc nuôi béo, Ô Lưu Quân cũng không có biện pháp nào với hắn.
Ô Lưu Quân thật là vừa hận vừa sợ, làm cũng làm không chết, ném lại ném không xong. hắn đi nơi nào cũng thích tụ tập một đoàn yêu quái vây quanh mình, Lục Lâm Sinh cảm thấy đi theo hắn liền có yêuma ăn không hết, cho nên cứ đi theo hắn. Ô Lưu Quân bị bắt làm ‘ hàng xóm ’ của Lục Lâm Sinh mộtđoạn thời gian thật dài.
Bởi vì chuyện này, Ô Lưu Quân thiếu chút nữa bị buộc điên, đoạn thời gian đó hắn chạy khắp nơi, sửa lại thói quen lúc trước đi đến nơi nào cũng thu tiểu đệ, cuối cùng hắn hoàn toàn sợ Lục Lâm Sinh cái quái vật xú danh ở yêu Ma Khe này, trăm phương nghìn kế ném hắn ta lại, về sau vẫn luôn trốn tránh, cuối cùng sống yên ổn qua mấy năm.
thật vất vả yêu Ma Khe mở ra, yêu ma bên trong đều gặp thời điểm tốt, Ô Lưu Quân ra ngoài rồi nhìn thấy thiên địa rộng lớn, toàn bộ yêu khí đều bành trướng lên, lập tức chứng nào tật nấy, tụ tập mộtđám yêu vật lớn nhỏ ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Kế hoạch của hắn là trước tìm một tiên tông khai đao, cũng ăn chút đồ khác bình thường để thay đổi khẩu vị, thuận tiện chơi uy phong dựng uy tín, sau đó hắn có thể mang theo các thuộc hạ vui lòng phục tùng cùng đi tìm thành trì lớn chiếm cứ lấy, tiếp tục làm Ô mãng quốc của hắn, đến lúc đó nuôi dưỡng nhân tộc, mở rộng địa bàn, cái gì còn không thể làm.
Ô Lưu Quân khí phách hăng hái, ném cái đuôi thô tráng trên thân mãng, chỉ vào sơn môn Quy Nhất Tiên Tông kêu gào, tiếng cười nhạo toàn bộ quanh quẩn trong núi.
Ngũ sư huynh lo lắng gần chết, do do dự dự hỏi Lục Lâm Sinh, “Nếu là hàng xóm của ngươi, ngươi có thể nói chuyện với hắn, khuyên hắn rời đi hay không?"
Lục Lâm Sinh chưa nói có thể, cũng chưa nói không thể, chỉ nhìn Bạch Lăng chờ nàng nói.
Bạch Lăng đánh giá Ô Lưu Quân bên kia, cảm thấy mình hình như đánh không thắng, vì thế đồng dạng chần chờ hỏi Lục Lâm Sinh: “Ngươi quan hệ với hắn như thế nào? Các ngươi có đánh nhau không?"
Lục Lâm Sinh lắc đầu, cười nói: “Chúng ta cũng không đánh nhau." hắn chưa từng đánh nhau cùng yêuma, một khi động thủ, trước nay chỉ có ăn luôn cùng với tạm thời ăn không được, đó không phải đánh nhau.
Bạch Lăng lại nghĩ, quan hệ này cũng không tệ lắm a, vì thế nàng nói: “Nếu là người quen, vậy ngươi thử đi trước chào hỏi hắn một cái, xem hắn có nguyện ý đi hay không."
Lục Lâm Sinh liền đi.
một thư sinh nhìn qua phá lệ vô hại xuất hiện tại đây vào thời điểm này, bị một đống lớn yêu vật hình dạng kỳ quái bao quanh, liền có vẻ phá lệ nhược thế, nhưng Lục Lâm Sinh không chút hoang mang đivào chỗ Ô Lưu Quân cách đó không xa, tự nhiên chào hỏi hắn.
“Ô Lưu Quân, đã lâu không gặp, gần đây có còn khỏe mạnh?" Cái phương thức chào hỏi hiền lành này, cũng là thành quả thứ nhất đạt được trong thời gian hắn học tập trở thành nhân loại.
Đám yêu quái kia bao gồm Ô Lưu Quân đều bị kẻ vừa xuất hiện này làm cho không thể hiểu được, Ô Lưu Quân càng nâng cằm thật cao, không biết vật nhỏ này từ nơi nào toát ra. Nhưng chờ hắn tinh tế cảm thụ hơi thở truyền đến từ trên người ‘ vật nhỏ ’ tìm chết trước mặt này, cái cằm liền không tự chủ được càng ngày càng thấp, sau lưng mồ hôi lạnh tầng tầng chảy xuống.
Hơi thở quen thuộc này, hắn sẽ không quên, là quái vật đáng chết kia! Ô Lưu Quân trừng mắt nhìn Lục Lâm Sinh mặt thư sinh thanh tú, khóe mắt muốn nứt ra. Sao lại ở chỗ này gặp phải quái vật này! Quái vật này làm thế nào đến đây, khoác tấm da nhân loại nhược chít chít ở trên người như vậy?! hắn ta muốn làm gì?!
Trong nháy mắt, Ô Lưu Quân nhớ tới năm đó bị quái vật đen như mực này ăn sạch hậu cung và thủ hạ, hắn theo bản năng nhìn nhìn những thuộc hạ mặt còn mang kiêu ngạo ở bên cạnh mình, cảm giác những thủ hạ này cũng không giữ được.
“Ngươi chờ, ta sẽ còn trở về." Ô Lưu Quân nói xong câu đó, nhanh chóng đi rồi, các thuộc hạ của hắncòn chưa phục hồi lại tinh thần, rốt cuộc khoảng thời gian từ lúc thư sinh bỗng nhiên xuất hiện, cùng với lão đại nhà mình đột nhiên quay đầu chạy đi, bất quá chỉ là một câu nói.
Vì cái gì bóng dáng lão đại nhìn qua có vẻ kinh hoàng? Nhóm tiểu yêu mờ mịt vô cùng, nhưng lão đại đãđi rồi, bọn họ cũng chỉ đành lập tức giải tán, tất cả đều đi theo, trong chớp mắt, chỉ còn lại một thư sinh gầy gò ở lại.
Bạch Lăng ở một bên nhìn, cảm thấy yêu quái hàng xóm của Lục Lâm Sinh tựa hồ quan hệ với hắnkhông tốt như hắn nói, càng như là có thù oán.
Lúc nàng và ngũ sư huynh đi ra, nàng còn thuận tay dọn tượng đá trước sơn môn bị ngã đổ, dựng lại chỗ cũ. Ngũ sư huynh càng lo lắng trong tông môn có phải có việc hay không, nói tạ xong liền vội vã thúc giục Bạch Lăng cáo từ, Bạch Lăng chỉ có thể nhân lúc ngũ sư huynh không chú ý, làm dấu hiệu cho Lục Lâm Sinh, lại nháy mắt với hắn, Lục Lâm Sinh cười gật đầu tỏ vẻ minh hiểu ý tứ, đứng tại chỗ nhìn hai người xuyên qua tấm chắn của đại trận hộ sơn đi vào bên trong.
Hơi thở cùng với mệnh bài đệ tử trên người có thể để cho bọn họ tự do xuất nhập đại trận.
Trở lại tông môn, lại là một phen náo nhiệt, tông chủ biểu tình nghiêm túc cùng với các phong chủ vội vàng thương lượng đại sự, các đệ tử nhiều ít cũng có chút hoảng loạn, Liệt Diễm Cốc ít người, nhưng thật ra giống như bình thường, gặp mặt rồi trước đưa ngũ sư huynh đi trị chân, sau đó thầy trò mấy người mới ngồi xuống nói chuyện tử tế. Sư phó Xích Viêm lôi kéo Bạch Lăng nhìn một hồi, thổn thức: “Là sư phó không chọn đúng thời gian, cố tình vào lúc này cho các con ra cửa, còn may không xảy ra đại sự gì, an toàn trở về là tốt rồi!"
Bạch Lăng nói chút tình huống bên ngoài, sau đó nói với sư phó và các sư huynh: “Ta cảm giác gần đây hóa hình có chút vấn đề, có thể nguyên nhân là do đổi sừng, khả năng cần bế quan tu luyện một thời gian. Bên ngoài thật loạn, ta ở trong cốc của chúng ta, mọi người đừng tới quấy rầy ta, nếu không hậu quả thật nghiêm trọng lặc."
Mấy người đều không phải Long tộc, không hiểu rõ tình huống, nghe nàng bịa chuyện thế nhưng cũng không phát hiện là không đúng. Bạch Lăng bề ngoài đóng cửa trong nhà để bế quan, lại ngầm trộm đira ngoài tìm Lục Lâm Sinh đang chờ ở bên ngoài. Lúc trước nàng đã nói với hắn, đưa ngũ sư huynh về, xem tình huống tông môn xong, liền trộm đi ra ngoài, hai bọn họ lại đi một chuyến lên Dữ Yên Sơn.
Bạch Lăng còn nhớ thương đá mài kiểm vẫn chưa thể tìm được kia. Phỏng chừng chờ khi sư phó và các sư huynh phát hiện không đúng, tìm thấy lá thư nàng để lại trong phòng, thì nàng đã mang theo đá mài kiếm trở về.
Chuồn êm ra khỏi tông môn, Bạch Lăng ở chỗ ẩn thân lúc trước nhìn trái phải xung quanh, lại chưa thấy Lục Lâm Sinh hẳn phải đang chờ ở nơi này, hết sức kỳ quái, vừa mới chuẩn bị đi tìm khắp nơi, liền thấy Lục Lâm Sinh vội vàng đi ra từ sau rừng cây.
“Ngươi ở đây a, ta còn tưởng rằng ngươi đi một mình lặc." Bạch Lăng nói.
“sẽ không đi một mình, ta nói phải đi theo nàng, sẽ không nuốt lời." Lục Lâm Sinh nói, tùy ý xoa xoa miệng.
hắn xác thật không có ý tứ rời đi, nhưng lúc chờ đợi hắn cũng không nhàn rỗi, mà đi tìm ‘ hàng xóm ’ Ô Lưu Quân.
Năm đó lúc hắn mới vừa biết Ô Lưu Quân, ăn không hết hắn ta, sau này có thể ăn, lại không tìm thấy tung tích nữa, bây giờ khó được gặp gỡ đương nhiên phải quý trọng duyên phận. Vẫn là câu nói kia, dù sao tới đều đã tới.
Ô Lưu Quân thật sự chạy trốn quá nhanh, nếu không phải bị một đống cấp dưới liên lụy tốc độ, bại lộ hành tung của hắn, Lục Lâm Sinh còn không nhất định đuổi kịp. Khi nhìn thấy đúng là Lục Lâm Sinh âmhồn bất tán, sắc mặt Ô Lưu Quân kia thật sự mười phần xuất sắc, vừa chửi ầm lên vừa ý đồ dùng nhóm tiểu yêu ma bên người ngăn cản Lục Lâm Sinh để chạy trốn, đáng tiếc lúc này hắn không thể chạy nổi, cuối cùng vẫn thành đồ ăn của Lục Lâm Sinh.
hắn tốt xấu là một đại yêu lợi hại, Lục Lâm Sinh ăn hắn cũng không dễ dàng như vậy, thời gian ăn tương đối dài, lúc ấy hắn còn khó được đánh giá một chút hình thức của đồ ăn —— “Cái đuôi của ngươi màu đen, có hoa văn, không có vảy đẹp màu trắng …… còn không có móng vuốt."
Ô Lưu Quân nghe thấy lời này của Lục Lâm Sinh, thời điểm hấp hối còn giãy giụa cho Lục Lâm Sinh mộtkích.
Ngươi mẹ nó đã ném ta vào trong miệng còn muốn ghét bỏ ta?
Lục Lâm Sinh không chê đồ ăn lớn lên khó coi, dù sao ở trong nhận tri của hắn, chỉ có Bạch Lăng ‘ đẹp ’ nhất. Hình người hay hình rồng đều đẹp nhất, toàn bộ cái gì giống nàng chính là đẹp mắt, không giống nàng chính là khó coi.
Ăn Ô Lưu Quân một cơm hộp đưa ngàn dặm này, lo lắng Bạch Lăng trở về không gặp được mình, Lục Lâm Sinh lại vội vàng rời đi. Còn một đống lớn tiểu yêu ma hắn chưa kịp ăn hết, chỉ chọn mấy con nhìn qua lợi hại nhất, huyết tinh khí trên người đậm nhất mang đi ăn ở trên đường. Trước khi nhìn thấy Bạch Lăng, hắn vừa mới ăn xong một con cuối cùng.
Động tác lau miệng là theo bản năng, xem như một hạng mục học tập hành vi của nhân loại.
Bạch Lăng chú ý tới động tác này, hỏi hắn: “Có phải ngươi mới vừa ăn cái gì hay không?"
Lục Lâm Sinh gật đầu, không giấu nàng, “Ăn mấy yêu ma huyết tinh khí nồng đậm, ta thích huyết khí nồng đậm trên người bọn họ."
yêu ma trên người huyết tinh khí càng nặng, chứng tỏ bọn họ giết chóc càng nặng, cực kỳ ít có tình huống giống Lục Lâm Sinh, ăn nhiều yêu ma vẫn không có huyết tinh khí đặc biệt nặng, thường xuyên bị ngộ nhận là tiểu yêu quái, nếu không những đại yêu ma ở yêu Ma Khe cũng sẽ không gọi hắn là quái vật.
“Như vậy a." Bạch Lăng không nghĩ tới Lục Lâm Sinh ăn chính là ‘ hàng xóm ’ vừa rồi kia, chỉ cho rằng hiện tại những yêu ma lợi hại còn dám chạy đến quanh đây, Lục Lâm Sinh ăn một chút cũng coi như giảm bớt áp lực cho tông môn.
Cho nên nàng lại nói với Lục Lâm Sinh: “Ngươi thật là người tốt…… yêu tốt a."
Được nàng khen, Lục Lâm Sinh hưng phấn lại vui sướng, tự nhiên mà lộ ra tươi cười như hoa với nàng, “Nàng thích ta như vậy, ta đây sẽ luôn như vậy."
hắn nhìn qua rất cao hứng, Bạch Lăng có chút chịu không nổi cúi đầu nghiền nghiền mặt cỏ dưới chân, lúc này mới quay đầu nhìn về phía khác, “Được rồi, chúng ta đi Dữ Yên Sơn."
Nàng nhớ tới chuyện này, “Ngươi có biết đường hay không a? Ta không giỏi nhận đường."
Lục Lâm Sinh biết đường, không có thứ chướng mắt tồn tại, chỉ có hắn và Bạch Lăng, hắn vui vui vẻ vẻ đưa Bạch Lăng đi.
Hai người lúc này thay đổi đường đi Dữ Yên Sơn, trên đường đi ngang qua thành trấn, Bạch Lăng vào thành mua chút đồ ăn, để cho nàng kinh hỉ chính là trong thành này nàng tìm được ớt cay vị nồng đậm, hương vị đó làm nàng hồi tưởng lại cái lẩu đời trước của bà ngoại mình yêu nhất, lúc đi cơ hồ nàng mua hết tất cả ớt cay trong thành, nghĩ chờ lúc trở về, có thể nấu một bữa lẩu cho sư phó và các sư huynh nếm thử.
Nàng làm viên ớt cay để nhai, bị vị cay trong miệng kích thích muốn khóc, thấy Lục Lâm Sinh vẫn luôn nhìn mình, liền thuận tay đưa mấy viên ớt cay tự làm cho hắn, “Ngươi cũng muốn ăn nga? Ngươi thử hương vị này xem, ta thích nhất lặc!"
Nàng đưa đồ vật, Lục Lâm Sinh đều thực quý trọng, giơ tay tiếp nhận, giống như nàng, cho vào trong miệng nhai.
Sau một lát, Bạch Lăng nghe thấy bên cạnh truyền đến một trận tiếng nôn mửa.
Bạch Lăng: “???"
Lục Lâm Sinh: “Ọe ——"
Bạch Lăng: “Ngươi không có việc gì đi? Chỉ là ớt cay mà thôi, yêu ma ngươi còn có thể ăn, ăn ớt cay cái lang này còn nôn nga?" Nàng kỳ quái cực kỳ, chỉ có thể tiến lên vỗ vỗ lưng Lục Lâm Sinh, chân tay luống cuống nhìn hắn nôn khan.
“Ngươi uống chút nước, tới, cẩn thận một chút." Bạch Lăng thuận tay rót cho Lục Lâm Sinh một bình nước đầy, nhìn khuôn mặt tiểu bạch kiểm của hắn tràn đầy mờ mịt, an ủi hắn: “Hảo lạc hảo lạc, lần tới không cho ngươi ăn cay lặc."
“Có thể là ngươi không quen ăn cay, lập tức ăn nhiều như vậy mới chịu không nổi, lần tới chúng ta ăn hơi cay, khẳng định sẽ không như vậy!"
Ở bên trong yêu Ma Khe, mỗi đại yêu ma đều chiếm cứ một địa bàn, Ô Lưu Quân này cũng như thế, năm đó hắn ở trong yêu Ma Khe, cũng là tính cách thích được nịnh bợ này, còn làm ra cái gì Ô mãng quốc, hội tụ rất nhiều thần dân, giống mô giống dạng có đám yêu ma làm yêu dân, còn tuyển mỹ nhân yêu quái làm hậu cung, ngày tháng trôi qua phi thường dễ chịu.
Ban đầu, Lục Lâm Sinh cũng không đối địch với Ô Lưu Quân này, hắn ở yêu Ma Khe du tẩu khắp nơi, đivào phụ cận Ô mãng quốc của Ô Lưu Quân, bị mấy tiểu yêu trong quốc gia này coi thành con mồi. Lục Lâm Sinh không kén ăn, trên cơ bản là ai đến cũng không cự tuyệt, nếu đối phương đều đã tới, hắn liền trực tiếp coi thành điểm tâm nuốt vào.
Vì thế Ô mãng quốc lại có một đống tiểu yêu nữa muốn tới thu thập hắn, hắn liền dứt khoát chờ ở nơi đó, tất cả đều ăn hết.
Liên tục vài đợt yêu đến rồi đều bị hắn ăn luôn, rốt cuộc không có yêu đến nữa, nhưng Lục Lâm Sinh cảm thấy có cả đống lớn đồ ăn chủ động đưa tới cửa như vậy, tư vị không tồi, nhất thời còn cảm thấy rất đáng tiếc, hắn tựa như tìm được hang sóc có một đống lớn quả hạch dự trữ, theo dấu vết liền lần đến Ô mãng quốc ăn cho thống khoái —— tuy rằng hắn không có khái niệm ‘ no ’, nhưng một lần đó là hắn ăn vui vẻ nhất, cho nên hiện tại còn có thể nhớ được.
một lần đó, hắn cơ hồ ăn hết Ô mãng quốc, bao gồm hai đại tướng bên người Ô Lưu Quân, một đống xà yêu mỹ nhân, tất cả đều vào bụng hắn, chỉ có Ô Lưu Quân may mắn thoát nạn. không phải Lục Lâm Sinh không muốn ăn hắn, mà lúc ấy Lục Lâm Sinh còn chưa ăn được Ô Lưu Quân, ngược lại, Lục Lâm Sinh được yêu quái Ô mãng quốc nuôi béo, Ô Lưu Quân cũng không có biện pháp nào với hắn.
Ô Lưu Quân thật là vừa hận vừa sợ, làm cũng làm không chết, ném lại ném không xong. hắn đi nơi nào cũng thích tụ tập một đoàn yêu quái vây quanh mình, Lục Lâm Sinh cảm thấy đi theo hắn liền có yêuma ăn không hết, cho nên cứ đi theo hắn. Ô Lưu Quân bị bắt làm ‘ hàng xóm ’ của Lục Lâm Sinh mộtđoạn thời gian thật dài.
Bởi vì chuyện này, Ô Lưu Quân thiếu chút nữa bị buộc điên, đoạn thời gian đó hắn chạy khắp nơi, sửa lại thói quen lúc trước đi đến nơi nào cũng thu tiểu đệ, cuối cùng hắn hoàn toàn sợ Lục Lâm Sinh cái quái vật xú danh ở yêu Ma Khe này, trăm phương nghìn kế ném hắn ta lại, về sau vẫn luôn trốn tránh, cuối cùng sống yên ổn qua mấy năm.
thật vất vả yêu Ma Khe mở ra, yêu ma bên trong đều gặp thời điểm tốt, Ô Lưu Quân ra ngoài rồi nhìn thấy thiên địa rộng lớn, toàn bộ yêu khí đều bành trướng lên, lập tức chứng nào tật nấy, tụ tập mộtđám yêu vật lớn nhỏ ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Kế hoạch của hắn là trước tìm một tiên tông khai đao, cũng ăn chút đồ khác bình thường để thay đổi khẩu vị, thuận tiện chơi uy phong dựng uy tín, sau đó hắn có thể mang theo các thuộc hạ vui lòng phục tùng cùng đi tìm thành trì lớn chiếm cứ lấy, tiếp tục làm Ô mãng quốc của hắn, đến lúc đó nuôi dưỡng nhân tộc, mở rộng địa bàn, cái gì còn không thể làm.
Ô Lưu Quân khí phách hăng hái, ném cái đuôi thô tráng trên thân mãng, chỉ vào sơn môn Quy Nhất Tiên Tông kêu gào, tiếng cười nhạo toàn bộ quanh quẩn trong núi.
Ngũ sư huynh lo lắng gần chết, do do dự dự hỏi Lục Lâm Sinh, “Nếu là hàng xóm của ngươi, ngươi có thể nói chuyện với hắn, khuyên hắn rời đi hay không?"
Lục Lâm Sinh chưa nói có thể, cũng chưa nói không thể, chỉ nhìn Bạch Lăng chờ nàng nói.
Bạch Lăng đánh giá Ô Lưu Quân bên kia, cảm thấy mình hình như đánh không thắng, vì thế đồng dạng chần chờ hỏi Lục Lâm Sinh: “Ngươi quan hệ với hắn như thế nào? Các ngươi có đánh nhau không?"
Lục Lâm Sinh lắc đầu, cười nói: “Chúng ta cũng không đánh nhau." hắn chưa từng đánh nhau cùng yêuma, một khi động thủ, trước nay chỉ có ăn luôn cùng với tạm thời ăn không được, đó không phải đánh nhau.
Bạch Lăng lại nghĩ, quan hệ này cũng không tệ lắm a, vì thế nàng nói: “Nếu là người quen, vậy ngươi thử đi trước chào hỏi hắn một cái, xem hắn có nguyện ý đi hay không."
Lục Lâm Sinh liền đi.
một thư sinh nhìn qua phá lệ vô hại xuất hiện tại đây vào thời điểm này, bị một đống lớn yêu vật hình dạng kỳ quái bao quanh, liền có vẻ phá lệ nhược thế, nhưng Lục Lâm Sinh không chút hoang mang đivào chỗ Ô Lưu Quân cách đó không xa, tự nhiên chào hỏi hắn.
“Ô Lưu Quân, đã lâu không gặp, gần đây có còn khỏe mạnh?" Cái phương thức chào hỏi hiền lành này, cũng là thành quả thứ nhất đạt được trong thời gian hắn học tập trở thành nhân loại.
Đám yêu quái kia bao gồm Ô Lưu Quân đều bị kẻ vừa xuất hiện này làm cho không thể hiểu được, Ô Lưu Quân càng nâng cằm thật cao, không biết vật nhỏ này từ nơi nào toát ra. Nhưng chờ hắn tinh tế cảm thụ hơi thở truyền đến từ trên người ‘ vật nhỏ ’ tìm chết trước mặt này, cái cằm liền không tự chủ được càng ngày càng thấp, sau lưng mồ hôi lạnh tầng tầng chảy xuống.
Hơi thở quen thuộc này, hắn sẽ không quên, là quái vật đáng chết kia! Ô Lưu Quân trừng mắt nhìn Lục Lâm Sinh mặt thư sinh thanh tú, khóe mắt muốn nứt ra. Sao lại ở chỗ này gặp phải quái vật này! Quái vật này làm thế nào đến đây, khoác tấm da nhân loại nhược chít chít ở trên người như vậy?! hắn ta muốn làm gì?!
Trong nháy mắt, Ô Lưu Quân nhớ tới năm đó bị quái vật đen như mực này ăn sạch hậu cung và thủ hạ, hắn theo bản năng nhìn nhìn những thuộc hạ mặt còn mang kiêu ngạo ở bên cạnh mình, cảm giác những thủ hạ này cũng không giữ được.
“Ngươi chờ, ta sẽ còn trở về." Ô Lưu Quân nói xong câu đó, nhanh chóng đi rồi, các thuộc hạ của hắncòn chưa phục hồi lại tinh thần, rốt cuộc khoảng thời gian từ lúc thư sinh bỗng nhiên xuất hiện, cùng với lão đại nhà mình đột nhiên quay đầu chạy đi, bất quá chỉ là một câu nói.
Vì cái gì bóng dáng lão đại nhìn qua có vẻ kinh hoàng? Nhóm tiểu yêu mờ mịt vô cùng, nhưng lão đại đãđi rồi, bọn họ cũng chỉ đành lập tức giải tán, tất cả đều đi theo, trong chớp mắt, chỉ còn lại một thư sinh gầy gò ở lại.
Bạch Lăng ở một bên nhìn, cảm thấy yêu quái hàng xóm của Lục Lâm Sinh tựa hồ quan hệ với hắnkhông tốt như hắn nói, càng như là có thù oán.
Lúc nàng và ngũ sư huynh đi ra, nàng còn thuận tay dọn tượng đá trước sơn môn bị ngã đổ, dựng lại chỗ cũ. Ngũ sư huynh càng lo lắng trong tông môn có phải có việc hay không, nói tạ xong liền vội vã thúc giục Bạch Lăng cáo từ, Bạch Lăng chỉ có thể nhân lúc ngũ sư huynh không chú ý, làm dấu hiệu cho Lục Lâm Sinh, lại nháy mắt với hắn, Lục Lâm Sinh cười gật đầu tỏ vẻ minh hiểu ý tứ, đứng tại chỗ nhìn hai người xuyên qua tấm chắn của đại trận hộ sơn đi vào bên trong.
Hơi thở cùng với mệnh bài đệ tử trên người có thể để cho bọn họ tự do xuất nhập đại trận.
Trở lại tông môn, lại là một phen náo nhiệt, tông chủ biểu tình nghiêm túc cùng với các phong chủ vội vàng thương lượng đại sự, các đệ tử nhiều ít cũng có chút hoảng loạn, Liệt Diễm Cốc ít người, nhưng thật ra giống như bình thường, gặp mặt rồi trước đưa ngũ sư huynh đi trị chân, sau đó thầy trò mấy người mới ngồi xuống nói chuyện tử tế. Sư phó Xích Viêm lôi kéo Bạch Lăng nhìn một hồi, thổn thức: “Là sư phó không chọn đúng thời gian, cố tình vào lúc này cho các con ra cửa, còn may không xảy ra đại sự gì, an toàn trở về là tốt rồi!"
Bạch Lăng nói chút tình huống bên ngoài, sau đó nói với sư phó và các sư huynh: “Ta cảm giác gần đây hóa hình có chút vấn đề, có thể nguyên nhân là do đổi sừng, khả năng cần bế quan tu luyện một thời gian. Bên ngoài thật loạn, ta ở trong cốc của chúng ta, mọi người đừng tới quấy rầy ta, nếu không hậu quả thật nghiêm trọng lặc."
Mấy người đều không phải Long tộc, không hiểu rõ tình huống, nghe nàng bịa chuyện thế nhưng cũng không phát hiện là không đúng. Bạch Lăng bề ngoài đóng cửa trong nhà để bế quan, lại ngầm trộm đira ngoài tìm Lục Lâm Sinh đang chờ ở bên ngoài. Lúc trước nàng đã nói với hắn, đưa ngũ sư huynh về, xem tình huống tông môn xong, liền trộm đi ra ngoài, hai bọn họ lại đi một chuyến lên Dữ Yên Sơn.
Bạch Lăng còn nhớ thương đá mài kiểm vẫn chưa thể tìm được kia. Phỏng chừng chờ khi sư phó và các sư huynh phát hiện không đúng, tìm thấy lá thư nàng để lại trong phòng, thì nàng đã mang theo đá mài kiếm trở về.
Chuồn êm ra khỏi tông môn, Bạch Lăng ở chỗ ẩn thân lúc trước nhìn trái phải xung quanh, lại chưa thấy Lục Lâm Sinh hẳn phải đang chờ ở nơi này, hết sức kỳ quái, vừa mới chuẩn bị đi tìm khắp nơi, liền thấy Lục Lâm Sinh vội vàng đi ra từ sau rừng cây.
“Ngươi ở đây a, ta còn tưởng rằng ngươi đi một mình lặc." Bạch Lăng nói.
“sẽ không đi một mình, ta nói phải đi theo nàng, sẽ không nuốt lời." Lục Lâm Sinh nói, tùy ý xoa xoa miệng.
hắn xác thật không có ý tứ rời đi, nhưng lúc chờ đợi hắn cũng không nhàn rỗi, mà đi tìm ‘ hàng xóm ’ Ô Lưu Quân.
Năm đó lúc hắn mới vừa biết Ô Lưu Quân, ăn không hết hắn ta, sau này có thể ăn, lại không tìm thấy tung tích nữa, bây giờ khó được gặp gỡ đương nhiên phải quý trọng duyên phận. Vẫn là câu nói kia, dù sao tới đều đã tới.
Ô Lưu Quân thật sự chạy trốn quá nhanh, nếu không phải bị một đống cấp dưới liên lụy tốc độ, bại lộ hành tung của hắn, Lục Lâm Sinh còn không nhất định đuổi kịp. Khi nhìn thấy đúng là Lục Lâm Sinh âmhồn bất tán, sắc mặt Ô Lưu Quân kia thật sự mười phần xuất sắc, vừa chửi ầm lên vừa ý đồ dùng nhóm tiểu yêu ma bên người ngăn cản Lục Lâm Sinh để chạy trốn, đáng tiếc lúc này hắn không thể chạy nổi, cuối cùng vẫn thành đồ ăn của Lục Lâm Sinh.
hắn tốt xấu là một đại yêu lợi hại, Lục Lâm Sinh ăn hắn cũng không dễ dàng như vậy, thời gian ăn tương đối dài, lúc ấy hắn còn khó được đánh giá một chút hình thức của đồ ăn —— “Cái đuôi của ngươi màu đen, có hoa văn, không có vảy đẹp màu trắng …… còn không có móng vuốt."
Ô Lưu Quân nghe thấy lời này của Lục Lâm Sinh, thời điểm hấp hối còn giãy giụa cho Lục Lâm Sinh mộtkích.
Ngươi mẹ nó đã ném ta vào trong miệng còn muốn ghét bỏ ta?
Lục Lâm Sinh không chê đồ ăn lớn lên khó coi, dù sao ở trong nhận tri của hắn, chỉ có Bạch Lăng ‘ đẹp ’ nhất. Hình người hay hình rồng đều đẹp nhất, toàn bộ cái gì giống nàng chính là đẹp mắt, không giống nàng chính là khó coi.
Ăn Ô Lưu Quân một cơm hộp đưa ngàn dặm này, lo lắng Bạch Lăng trở về không gặp được mình, Lục Lâm Sinh lại vội vàng rời đi. Còn một đống lớn tiểu yêu ma hắn chưa kịp ăn hết, chỉ chọn mấy con nhìn qua lợi hại nhất, huyết tinh khí trên người đậm nhất mang đi ăn ở trên đường. Trước khi nhìn thấy Bạch Lăng, hắn vừa mới ăn xong một con cuối cùng.
Động tác lau miệng là theo bản năng, xem như một hạng mục học tập hành vi của nhân loại.
Bạch Lăng chú ý tới động tác này, hỏi hắn: “Có phải ngươi mới vừa ăn cái gì hay không?"
Lục Lâm Sinh gật đầu, không giấu nàng, “Ăn mấy yêu ma huyết tinh khí nồng đậm, ta thích huyết khí nồng đậm trên người bọn họ."
yêu ma trên người huyết tinh khí càng nặng, chứng tỏ bọn họ giết chóc càng nặng, cực kỳ ít có tình huống giống Lục Lâm Sinh, ăn nhiều yêu ma vẫn không có huyết tinh khí đặc biệt nặng, thường xuyên bị ngộ nhận là tiểu yêu quái, nếu không những đại yêu ma ở yêu Ma Khe cũng sẽ không gọi hắn là quái vật.
“Như vậy a." Bạch Lăng không nghĩ tới Lục Lâm Sinh ăn chính là ‘ hàng xóm ’ vừa rồi kia, chỉ cho rằng hiện tại những yêu ma lợi hại còn dám chạy đến quanh đây, Lục Lâm Sinh ăn một chút cũng coi như giảm bớt áp lực cho tông môn.
Cho nên nàng lại nói với Lục Lâm Sinh: “Ngươi thật là người tốt…… yêu tốt a."
Được nàng khen, Lục Lâm Sinh hưng phấn lại vui sướng, tự nhiên mà lộ ra tươi cười như hoa với nàng, “Nàng thích ta như vậy, ta đây sẽ luôn như vậy."
hắn nhìn qua rất cao hứng, Bạch Lăng có chút chịu không nổi cúi đầu nghiền nghiền mặt cỏ dưới chân, lúc này mới quay đầu nhìn về phía khác, “Được rồi, chúng ta đi Dữ Yên Sơn."
Nàng nhớ tới chuyện này, “Ngươi có biết đường hay không a? Ta không giỏi nhận đường."
Lục Lâm Sinh biết đường, không có thứ chướng mắt tồn tại, chỉ có hắn và Bạch Lăng, hắn vui vui vẻ vẻ đưa Bạch Lăng đi.
Hai người lúc này thay đổi đường đi Dữ Yên Sơn, trên đường đi ngang qua thành trấn, Bạch Lăng vào thành mua chút đồ ăn, để cho nàng kinh hỉ chính là trong thành này nàng tìm được ớt cay vị nồng đậm, hương vị đó làm nàng hồi tưởng lại cái lẩu đời trước của bà ngoại mình yêu nhất, lúc đi cơ hồ nàng mua hết tất cả ớt cay trong thành, nghĩ chờ lúc trở về, có thể nấu một bữa lẩu cho sư phó và các sư huynh nếm thử.
Nàng làm viên ớt cay để nhai, bị vị cay trong miệng kích thích muốn khóc, thấy Lục Lâm Sinh vẫn luôn nhìn mình, liền thuận tay đưa mấy viên ớt cay tự làm cho hắn, “Ngươi cũng muốn ăn nga? Ngươi thử hương vị này xem, ta thích nhất lặc!"
Nàng đưa đồ vật, Lục Lâm Sinh đều thực quý trọng, giơ tay tiếp nhận, giống như nàng, cho vào trong miệng nhai.
Sau một lát, Bạch Lăng nghe thấy bên cạnh truyền đến một trận tiếng nôn mửa.
Bạch Lăng: “???"
Lục Lâm Sinh: “Ọe ——"
Bạch Lăng: “Ngươi không có việc gì đi? Chỉ là ớt cay mà thôi, yêu ma ngươi còn có thể ăn, ăn ớt cay cái lang này còn nôn nga?" Nàng kỳ quái cực kỳ, chỉ có thể tiến lên vỗ vỗ lưng Lục Lâm Sinh, chân tay luống cuống nhìn hắn nôn khan.
“Ngươi uống chút nước, tới, cẩn thận một chút." Bạch Lăng thuận tay rót cho Lục Lâm Sinh một bình nước đầy, nhìn khuôn mặt tiểu bạch kiểm của hắn tràn đầy mờ mịt, an ủi hắn: “Hảo lạc hảo lạc, lần tới không cho ngươi ăn cay lặc."
“Có thể là ngươi không quen ăn cay, lập tức ăn nhiều như vậy mới chịu không nổi, lần tới chúng ta ăn hơi cay, khẳng định sẽ không như vậy!"
Tác giả :
Phù Hoa