Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau!
Chương 95: Lư nhi và ta XXOO không được sao?
Đợi Lệ Ảnh Yên đi đến bên giường, đột nhiên phát hiện có chỗ không thích hợp.
Chỉ thấy sắc mặt Xuân Lư ửng hồng, hô hấp dồn dập, một bộ dáng muốn sống không được, muốn chết không xong.
Đưa tay, vỗ vỗ mặt Tiêu Dung Diệp nói: "Này, Xuân Lư, ngươi làm sao vậy? Sao mặt lại hồng như vậy? Sinh bệnh à?"
Nói xong, Lệ Ảnh Yên liền đặt tay lên trán hắn, phát hiện trán hắn rất nóng.
Bàn tay nhỏ bé Lệ Ảnh Yên đặt lên trán Tiêu Dung Diệp bị hắn kéo một cái, mười ngón tay nắm lại với nhau, hết sức gắn bó.
"Ưm... Ta nóng... ta nóng, cứu ta, cứu ta!" Tiếng nói khàn khàn của Tiêu Dung Diệp mang theo ngữ điệu mê ly, càng nắm chặt tay Lệ Ảnh Yên.
"Ngươi nóng, ta có thể làm gì?" Lệ Ảnh Yên nhíu lông mày thanh tú, giờ phút này tay mình bị một nam tử 'Xa lạ' gắt gao nắm chặt, nàng là không thoải mái từ trong đáy lòng.
"... Cởi... giúp, cởi giúp ta......" Dưới mơ hồ không rõ, Tiêu Dung Diệp túm tay Lệ Ảnh Yên, nói những lời không rõ.
"Cởi, cởi, cởi, cởi em gái ngươi, không biết nam nữ thụ thụ bất thân ư?" Lệ Ảnh Yên tức giận, đột nhiên rút ra bàn tay đang bị nắm chặt của mình, hùng hổ đi đến mép bàn ngồi xuống.
Cái miệng nhỏ nhắn không ngừng lải nhải giống như súng liên thanh.
"Ta nói ngươi - kẻ ngu ngốc này thật đúng là thành sự không có, bại sự có thừa! Trách không được gọi là Xuân Lư, ta thấy ngươi cũng đủ ngu xuẩn, đi lừa gạt còn có thể tự mình sinh bệnh. Giờ tốt lắm, lấy bạc lừa được cho ngươi xem bệnh đó! Còn tụ cái gì mà tụ, trực tiếp lấy tiền tát nước đi, uổng phí sức lực làm nhiều chuyện như vậy, đều bị người thiếu tâm nhãn như ngươi làm hỏng rồi!"
Lệ Ảnh Yên tức giận lầm bầm, nói đến bản thân miệng đắng lưỡi khô. Thấy chén trên bàn, không chút suy nghĩ liền cầm lên uống.
Không biết ly rượu đó là chén mà Mạnh đại nhân hạ dược lúc sau, nhưng đã quên uống. Giờ tốt lắm, toàn bộ đều bị Lệ Ảnh Yên - nữ cặn bã siêu lừa đảo này uống vào bụng rồi.
Sau khi uống xong ly rượu kia, Lệ Ảnh Yên hít sâu rồi phun ra, muốn mình khôi phục tâm tình sau khi bị Xuân Lư kia làm rối loạn.
Vừa nghĩ đến cảm xúc kích động vừa rồi của mình, Lệ Ảnh Yên vội vàng sám hối nói:
Mặc kệ nói như thế nào, dù sao hắn vẫn là người mới, chuyện gì cũng không hiểu, cũng là vì lợi ích của mọi người mới đi diễn vai mỹ nhân để lừa gạt, không có công lao cũng có khổ lao chứ. Vừa rồi mình nổi giận như vậy! Aizz! Thật sự là có lỗi, có lỗi mà!
Lệ Ảnh Yên tìm cho mình một lý do có sức thuyết phục, để mình tận lực đừng phát tiết tất cả không vui ở trên người những người khác, dù sao người ta cũng không thiếu nợ mình cái gì.
Nghĩ nghĩ, Lệ Ảnh Yên lại tiến lên, đi đến bên cạnh giường.
"Này, Xuân Lư, đứng dậy, lão đại mang ngươi đi xem bệnh!" Lệ Ảnh Yên lay Tiêu Dung Diệp hai lần, thấy hắn không có chút phản ứng nào, nhất thời liền xù lông lên.
"Này, con lừa đáng chết, đứng lên! Giả chết làm gì?" Lệ Ảnh Yên khó thở, nâng tay chuẩn bị vung cái tát qua - -
"... Ưm, ta.. ta… nóng... cởi..." Mặt đỏ tai hồng, Tiêu Dung Diệp mơ hồ không rõ tiếp tục nói qua.
Hắn thật sự rất nóng, rất nóng. Tất cả khí lực trong cơ thể như là bị vét sạch vậy, khiến hắn hoàn toàn không có bất cứ suy nghĩ về chuyện gì, đầu chỉ có một suy nghĩ, đó chính là hắn thật nóng, muốn cởi chướng ngại vật trên thân thể.
"Ngoài trừ cởi, ngươi còn biết cái gì? Để ta nhìn những thứ không nên nhìn, thật sự tốt sao?" Lệ Ảnh Yên tức giận đến hai tay chống nạnh, đôi mắt trong suốt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của hắn.
"..."
"Cho dù ngươi cảm thấy tốt, ta cũng sẽ không thể giúp ngươi cởi, bởi vì ta không làm những chuyện không có tiết tháo!"
Nói xong, Lệ Ảnh Yên liền chuẩn bị đi ra ngoài. Mình đã không có cách giúp hắn cởi áo, hắn lại không chịu đứng lên, vậy nàng đành phải đi tìm đại phu tới xem bệnh cho hắn thôi.
Nhưng mới vừa đi hai bước, Lệ Ảnh Yên liền cảm thấy đầu trầm xuống, như là bị cái gì chi phối.
Bước chân nàng bất ổn, nhanh chóng vịn bàn, muốn giúp mình giảm bớt chóng mặt .
Nhưng không hiểu vì sao, Lệ Ảnh Yên phát hiện trong thân thể mình như có một đoàn lửa nóng đốt cháy nàng, làm thân thể của nàng dần dần nóng lên.
Rõ ràng cảm nhận được thân thể mình càng ngày càng nóng, càng ngày càng nóng, một dự cảm không tốt không ngừng lóe lên trong đầu còn có chút lý trí của Lệ Ảnh Yên.
Nàng bị gì? Thân thể nóng quá, nóng quá, cảm giác bị lửa bao vây, khiến yết hầu nàng kéo căng.
"Ách... Nóng, sao... sao có thể nóng như vậy?" Giọng nói Lệ Ảnh Yên lộ ra vẻ kiều mị không giống bình thường, khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu nổi lên ửng hồng.
"Không được! Ta sắp nóng chết rồi." Vừa nói xong, Lệ Ảnh Yên vừa bắt đầu cởi bỏ lung tung vạt áo trước người.
Từng kiện y phục bị cởi ra, ném xuống đất, y phục trên người không còn thừa mấy cái, nhưng Lệ Ảnh Yên không cảm thấy lửa nóng bị hạ thấp, ngược lại cảm giác xao động trong thân thể càng thêm mãnh liệt.
Đột nhiên, giữa ánh mắt mê ly, Lệ Ảnh Yên thấy trên giường sạp, Xuân Lư cũng đang khô nóng khó nhịn, xé rách vạt áo của hắn.
Trong khi xé rách, mảng da thịt màu đồng ở cổ càng thản nhiên bại lộ ra. Một màn xuất hiện ở trong đôi mắt thần chí không rõ của Lệ Ảnh Yên, lập tức phá tan cảm giác mơ hồ của nàng, làm cảm giác khô nóng trong cơ thể nàng nháy mắt bùng nổ. Sau hai lần hô hấp thở dốc dồn dập, thân thể không chịu khống chế tiến lên, bổ nhào lên ngực hắn.
Thân thể giảm bớt cảm giác khô nóng, khiến nàng càng muốn nhanh tìm một lối ra, bổ khuyết loại cảm giác hư không dằn dặt này.
Mà trên giường, người cũng có thần chí không rõ kia thành đối tượng mà Lệ Ảnh Yên vội vàng muốn dùng để thỏa mãn mình.
"Lư nhi, ta không được, không chịu nổi , ngươi... ngươi và ta... cái kia...có không được?"
Lệ Ảnh Yên hoàn toàn mặc kệ cái gì gọi là tiết tháo, mặt đỏ tai hồng, oi bức khó nhịn. Trong lòng chỉ có một suy nghĩ, đó chính là nàng cần hắn đến giải quyết vấn đề bức thiết của mình.
Mà giờ phút này, Tiêu Dung Diệp cũng rất khó chịu, khiến hắn theo bản năng muốn phát tiết nhiệt lượng của mình.
"Được....được... nhanh, nhanh chút, cho....ta!"
Miệng không lựa chọn lời nói, Tiêu Dung Diệp không tiết tháo khàn khàn nói.
Hai người bị lửa nóng vét sạch chân khí, đều bức thiết muốn đối phương đến an ủi lẫn nhau.
"Được, được, ta lập tức!" Tác dụng mạnh của mị dược tàn phá lý trí hai người, Lệ Ảnh Yên không quan tâm liền bắt đầu dùng lực xé rách vạt áo của Tiêu Dung Diệp.
Cởi từng lớp quần áo, làm cơ ngực cường tráng hiện ra ở trong đôi mắt ngọc trong veo bị nhiễm lửa dục của Lệ Ảnh Yên.
"Oa, Lư nhi, ngực của ngươi thực cường tráng! Chụt chụt!" Nói xong, Lệ Ảnh Yên liền ý loạn tình mê hôn lên cơ ngực đó.
Từng nụ hôn rơi ở phía trên, giống như là cây liễu bị gió thổi qua, rơi lả tả trên mặt hồ.
Đụng chạm mềm nhẹ này làm Tiêu Dung Diệp theo bản năng phát ra những tiếng rên chịu đựng mang theo hưởng thụ.
"Ưm..."
Tiêu Dung Diệp không chịu được những trêu chọc như vậy, rõ ràng cảm nhận được chỗ dưa chuột dần dần trướng lên, làm hắn càng thêm dâng trào mạnh mẽ.
"Ta... ta muốn... muốn nhiều hơn!" Không thỏa mãn đụng chạm như vậy, Tiêu Dung Diệp giữ chặt thắt lưng Lệ Ảnh Yên, mang theo nàng xoay người một cái, hóa bị động thành chủ động áp Lệ Ảnh Yên ở dưới thân.
"Cẩu Đản, ta muốn, cho ta... được không?" Tiêu Dung Diệp động tình nói qua, một đôi mắt thâm thúy lưu luyến ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Lệ Ảnh Yên.
Tình triều tràn ra khiến Lệ Ảnh Yên hoàn toàn không phản ứng kịp, dòng nước ấm áp nhanh chóng chảy ra từ bụng, khiến nàng không chút suy nghĩ liền há mồm nói qua: "... Được..."
Một khi Lệ Ảnh Yên nói ra khỏi miệng, dòng nước ấm trong ngực Tiêu Dung Diệp giống như là tìm được đường ra, đột nhiên chạy tán loạn xuống phía dưới.
Cái loại cảm giác muốn nhanh chóng phá vỡ này làm hắn động tình cúi người, há mồm chế trụ vành tai của Lệ Ảnh Yên.
Môi mỏng lạnh lẽo như si như mê hôn lên vành tai khéo léo, thỉnh thoảng còn giống như bút vẽ trong tay, dùng lưỡi triền miên phác họa, phác họa này khiến vành tai vốn hồng nhuận, thấy thế nào cũng nóng rực giống như bị thiêu đốt.
Tâm Lệ Ảnh Yên theo động tác của hắn, đột nhiên níu chặt. Thắt lưng mảnh khảnh chợt thu lại rất nhanh, luồng nhiệt ấm áp phun trào, khiến toàn thân nàng co rút tê dại từng trận
Cánh môi lười biếng nhẹ nhàng xẹt qua xương quai xanh trắng nõn, hôn lên đường cong đó.
Động tác chậm nóng này khiến Lệ Ảnh Yên hoàn toàn không kháng cự nổi, phía dưới nhanh chóng chảy ra một dòng nước ấm.
"Nhanh chút, nhanh chút nữa, ta chịu không nổi rồi!"
Nghe được tiếng gọi ầm ĩ sốt ruột khó nén của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp mở to mắt ưng mê ly, mơ hồ không rõ thốt ra: "Gấp gáp cái gì, đêm còn dài, từ từ sẽ đến!"
"Chậm em gái ngươi! Lập tức, lập tức, nhanh lên, ta muốn!" Lệ Ảnh Yên bị cảm giác nóng nực này ép đến sắp điên rồi, gấp gấp muốn xé rách vạt áo Tiêu Dung Diệp.
Cùng với cảm giác phóng thích dâng trào, trong lòng Lệ Ảnh Yên vui sướng phát điên một trận.
Rốt cục, rốt cục mình có thể lấp đầy cảm giác trống rỗng này rồi.
Lệ Ảnh Yên theo bản năng nuốt nhanh yết hầu, Tiêu Dung Diệp lại hạ thân mình xuống thêm lần nữa.
Nàng động tình, không quan tâm liền ngồi lên.
"A... ưm..." Cảm giác được lắp đầy này khiến cho nàng vừa lòng rên ngâm một tiếng.
Mà cùng lúc phá tan ranh giới này, cảm giác trống rỗng trong lòng Tiêu Dung Diệp cũng được thỏa mãn.
"Ưm... tốt, thật là nóng!"
Hai luồng nhiệt lưu giao hòa, khiến hai người bọn họ hoàn toàn quyên hết mọi việc, tất cả lý trí đều như băng tan rã, chỉ còn lại có triền miên vô tận...
Chỉ thấy sắc mặt Xuân Lư ửng hồng, hô hấp dồn dập, một bộ dáng muốn sống không được, muốn chết không xong.
Đưa tay, vỗ vỗ mặt Tiêu Dung Diệp nói: "Này, Xuân Lư, ngươi làm sao vậy? Sao mặt lại hồng như vậy? Sinh bệnh à?"
Nói xong, Lệ Ảnh Yên liền đặt tay lên trán hắn, phát hiện trán hắn rất nóng.
Bàn tay nhỏ bé Lệ Ảnh Yên đặt lên trán Tiêu Dung Diệp bị hắn kéo một cái, mười ngón tay nắm lại với nhau, hết sức gắn bó.
"Ưm... Ta nóng... ta nóng, cứu ta, cứu ta!" Tiếng nói khàn khàn của Tiêu Dung Diệp mang theo ngữ điệu mê ly, càng nắm chặt tay Lệ Ảnh Yên.
"Ngươi nóng, ta có thể làm gì?" Lệ Ảnh Yên nhíu lông mày thanh tú, giờ phút này tay mình bị một nam tử 'Xa lạ' gắt gao nắm chặt, nàng là không thoải mái từ trong đáy lòng.
"... Cởi... giúp, cởi giúp ta......" Dưới mơ hồ không rõ, Tiêu Dung Diệp túm tay Lệ Ảnh Yên, nói những lời không rõ.
"Cởi, cởi, cởi, cởi em gái ngươi, không biết nam nữ thụ thụ bất thân ư?" Lệ Ảnh Yên tức giận, đột nhiên rút ra bàn tay đang bị nắm chặt của mình, hùng hổ đi đến mép bàn ngồi xuống.
Cái miệng nhỏ nhắn không ngừng lải nhải giống như súng liên thanh.
"Ta nói ngươi - kẻ ngu ngốc này thật đúng là thành sự không có, bại sự có thừa! Trách không được gọi là Xuân Lư, ta thấy ngươi cũng đủ ngu xuẩn, đi lừa gạt còn có thể tự mình sinh bệnh. Giờ tốt lắm, lấy bạc lừa được cho ngươi xem bệnh đó! Còn tụ cái gì mà tụ, trực tiếp lấy tiền tát nước đi, uổng phí sức lực làm nhiều chuyện như vậy, đều bị người thiếu tâm nhãn như ngươi làm hỏng rồi!"
Lệ Ảnh Yên tức giận lầm bầm, nói đến bản thân miệng đắng lưỡi khô. Thấy chén trên bàn, không chút suy nghĩ liền cầm lên uống.
Không biết ly rượu đó là chén mà Mạnh đại nhân hạ dược lúc sau, nhưng đã quên uống. Giờ tốt lắm, toàn bộ đều bị Lệ Ảnh Yên - nữ cặn bã siêu lừa đảo này uống vào bụng rồi.
Sau khi uống xong ly rượu kia, Lệ Ảnh Yên hít sâu rồi phun ra, muốn mình khôi phục tâm tình sau khi bị Xuân Lư kia làm rối loạn.
Vừa nghĩ đến cảm xúc kích động vừa rồi của mình, Lệ Ảnh Yên vội vàng sám hối nói:
Mặc kệ nói như thế nào, dù sao hắn vẫn là người mới, chuyện gì cũng không hiểu, cũng là vì lợi ích của mọi người mới đi diễn vai mỹ nhân để lừa gạt, không có công lao cũng có khổ lao chứ. Vừa rồi mình nổi giận như vậy! Aizz! Thật sự là có lỗi, có lỗi mà!
Lệ Ảnh Yên tìm cho mình một lý do có sức thuyết phục, để mình tận lực đừng phát tiết tất cả không vui ở trên người những người khác, dù sao người ta cũng không thiếu nợ mình cái gì.
Nghĩ nghĩ, Lệ Ảnh Yên lại tiến lên, đi đến bên cạnh giường.
"Này, Xuân Lư, đứng dậy, lão đại mang ngươi đi xem bệnh!" Lệ Ảnh Yên lay Tiêu Dung Diệp hai lần, thấy hắn không có chút phản ứng nào, nhất thời liền xù lông lên.
"Này, con lừa đáng chết, đứng lên! Giả chết làm gì?" Lệ Ảnh Yên khó thở, nâng tay chuẩn bị vung cái tát qua - -
"... Ưm, ta.. ta… nóng... cởi..." Mặt đỏ tai hồng, Tiêu Dung Diệp mơ hồ không rõ tiếp tục nói qua.
Hắn thật sự rất nóng, rất nóng. Tất cả khí lực trong cơ thể như là bị vét sạch vậy, khiến hắn hoàn toàn không có bất cứ suy nghĩ về chuyện gì, đầu chỉ có một suy nghĩ, đó chính là hắn thật nóng, muốn cởi chướng ngại vật trên thân thể.
"Ngoài trừ cởi, ngươi còn biết cái gì? Để ta nhìn những thứ không nên nhìn, thật sự tốt sao?" Lệ Ảnh Yên tức giận đến hai tay chống nạnh, đôi mắt trong suốt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của hắn.
"..."
"Cho dù ngươi cảm thấy tốt, ta cũng sẽ không thể giúp ngươi cởi, bởi vì ta không làm những chuyện không có tiết tháo!"
Nói xong, Lệ Ảnh Yên liền chuẩn bị đi ra ngoài. Mình đã không có cách giúp hắn cởi áo, hắn lại không chịu đứng lên, vậy nàng đành phải đi tìm đại phu tới xem bệnh cho hắn thôi.
Nhưng mới vừa đi hai bước, Lệ Ảnh Yên liền cảm thấy đầu trầm xuống, như là bị cái gì chi phối.
Bước chân nàng bất ổn, nhanh chóng vịn bàn, muốn giúp mình giảm bớt chóng mặt .
Nhưng không hiểu vì sao, Lệ Ảnh Yên phát hiện trong thân thể mình như có một đoàn lửa nóng đốt cháy nàng, làm thân thể của nàng dần dần nóng lên.
Rõ ràng cảm nhận được thân thể mình càng ngày càng nóng, càng ngày càng nóng, một dự cảm không tốt không ngừng lóe lên trong đầu còn có chút lý trí của Lệ Ảnh Yên.
Nàng bị gì? Thân thể nóng quá, nóng quá, cảm giác bị lửa bao vây, khiến yết hầu nàng kéo căng.
"Ách... Nóng, sao... sao có thể nóng như vậy?" Giọng nói Lệ Ảnh Yên lộ ra vẻ kiều mị không giống bình thường, khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu nổi lên ửng hồng.
"Không được! Ta sắp nóng chết rồi." Vừa nói xong, Lệ Ảnh Yên vừa bắt đầu cởi bỏ lung tung vạt áo trước người.
Từng kiện y phục bị cởi ra, ném xuống đất, y phục trên người không còn thừa mấy cái, nhưng Lệ Ảnh Yên không cảm thấy lửa nóng bị hạ thấp, ngược lại cảm giác xao động trong thân thể càng thêm mãnh liệt.
Đột nhiên, giữa ánh mắt mê ly, Lệ Ảnh Yên thấy trên giường sạp, Xuân Lư cũng đang khô nóng khó nhịn, xé rách vạt áo của hắn.
Trong khi xé rách, mảng da thịt màu đồng ở cổ càng thản nhiên bại lộ ra. Một màn xuất hiện ở trong đôi mắt thần chí không rõ của Lệ Ảnh Yên, lập tức phá tan cảm giác mơ hồ của nàng, làm cảm giác khô nóng trong cơ thể nàng nháy mắt bùng nổ. Sau hai lần hô hấp thở dốc dồn dập, thân thể không chịu khống chế tiến lên, bổ nhào lên ngực hắn.
Thân thể giảm bớt cảm giác khô nóng, khiến nàng càng muốn nhanh tìm một lối ra, bổ khuyết loại cảm giác hư không dằn dặt này.
Mà trên giường, người cũng có thần chí không rõ kia thành đối tượng mà Lệ Ảnh Yên vội vàng muốn dùng để thỏa mãn mình.
"Lư nhi, ta không được, không chịu nổi , ngươi... ngươi và ta... cái kia...có không được?"
Lệ Ảnh Yên hoàn toàn mặc kệ cái gì gọi là tiết tháo, mặt đỏ tai hồng, oi bức khó nhịn. Trong lòng chỉ có một suy nghĩ, đó chính là nàng cần hắn đến giải quyết vấn đề bức thiết của mình.
Mà giờ phút này, Tiêu Dung Diệp cũng rất khó chịu, khiến hắn theo bản năng muốn phát tiết nhiệt lượng của mình.
"Được....được... nhanh, nhanh chút, cho....ta!"
Miệng không lựa chọn lời nói, Tiêu Dung Diệp không tiết tháo khàn khàn nói.
Hai người bị lửa nóng vét sạch chân khí, đều bức thiết muốn đối phương đến an ủi lẫn nhau.
"Được, được, ta lập tức!" Tác dụng mạnh của mị dược tàn phá lý trí hai người, Lệ Ảnh Yên không quan tâm liền bắt đầu dùng lực xé rách vạt áo của Tiêu Dung Diệp.
Cởi từng lớp quần áo, làm cơ ngực cường tráng hiện ra ở trong đôi mắt ngọc trong veo bị nhiễm lửa dục của Lệ Ảnh Yên.
"Oa, Lư nhi, ngực của ngươi thực cường tráng! Chụt chụt!" Nói xong, Lệ Ảnh Yên liền ý loạn tình mê hôn lên cơ ngực đó.
Từng nụ hôn rơi ở phía trên, giống như là cây liễu bị gió thổi qua, rơi lả tả trên mặt hồ.
Đụng chạm mềm nhẹ này làm Tiêu Dung Diệp theo bản năng phát ra những tiếng rên chịu đựng mang theo hưởng thụ.
"Ưm..."
Tiêu Dung Diệp không chịu được những trêu chọc như vậy, rõ ràng cảm nhận được chỗ dưa chuột dần dần trướng lên, làm hắn càng thêm dâng trào mạnh mẽ.
"Ta... ta muốn... muốn nhiều hơn!" Không thỏa mãn đụng chạm như vậy, Tiêu Dung Diệp giữ chặt thắt lưng Lệ Ảnh Yên, mang theo nàng xoay người một cái, hóa bị động thành chủ động áp Lệ Ảnh Yên ở dưới thân.
"Cẩu Đản, ta muốn, cho ta... được không?" Tiêu Dung Diệp động tình nói qua, một đôi mắt thâm thúy lưu luyến ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Lệ Ảnh Yên.
Tình triều tràn ra khiến Lệ Ảnh Yên hoàn toàn không phản ứng kịp, dòng nước ấm áp nhanh chóng chảy ra từ bụng, khiến nàng không chút suy nghĩ liền há mồm nói qua: "... Được..."
Một khi Lệ Ảnh Yên nói ra khỏi miệng, dòng nước ấm trong ngực Tiêu Dung Diệp giống như là tìm được đường ra, đột nhiên chạy tán loạn xuống phía dưới.
Cái loại cảm giác muốn nhanh chóng phá vỡ này làm hắn động tình cúi người, há mồm chế trụ vành tai của Lệ Ảnh Yên.
Môi mỏng lạnh lẽo như si như mê hôn lên vành tai khéo léo, thỉnh thoảng còn giống như bút vẽ trong tay, dùng lưỡi triền miên phác họa, phác họa này khiến vành tai vốn hồng nhuận, thấy thế nào cũng nóng rực giống như bị thiêu đốt.
Tâm Lệ Ảnh Yên theo động tác của hắn, đột nhiên níu chặt. Thắt lưng mảnh khảnh chợt thu lại rất nhanh, luồng nhiệt ấm áp phun trào, khiến toàn thân nàng co rút tê dại từng trận
Cánh môi lười biếng nhẹ nhàng xẹt qua xương quai xanh trắng nõn, hôn lên đường cong đó.
Động tác chậm nóng này khiến Lệ Ảnh Yên hoàn toàn không kháng cự nổi, phía dưới nhanh chóng chảy ra một dòng nước ấm.
"Nhanh chút, nhanh chút nữa, ta chịu không nổi rồi!"
Nghe được tiếng gọi ầm ĩ sốt ruột khó nén của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp mở to mắt ưng mê ly, mơ hồ không rõ thốt ra: "Gấp gáp cái gì, đêm còn dài, từ từ sẽ đến!"
"Chậm em gái ngươi! Lập tức, lập tức, nhanh lên, ta muốn!" Lệ Ảnh Yên bị cảm giác nóng nực này ép đến sắp điên rồi, gấp gấp muốn xé rách vạt áo Tiêu Dung Diệp.
Cùng với cảm giác phóng thích dâng trào, trong lòng Lệ Ảnh Yên vui sướng phát điên một trận.
Rốt cục, rốt cục mình có thể lấp đầy cảm giác trống rỗng này rồi.
Lệ Ảnh Yên theo bản năng nuốt nhanh yết hầu, Tiêu Dung Diệp lại hạ thân mình xuống thêm lần nữa.
Nàng động tình, không quan tâm liền ngồi lên.
"A... ưm..." Cảm giác được lắp đầy này khiến cho nàng vừa lòng rên ngâm một tiếng.
Mà cùng lúc phá tan ranh giới này, cảm giác trống rỗng trong lòng Tiêu Dung Diệp cũng được thỏa mãn.
"Ưm... tốt, thật là nóng!"
Hai luồng nhiệt lưu giao hòa, khiến hai người bọn họ hoàn toàn quyên hết mọi việc, tất cả lý trí đều như băng tan rã, chỉ còn lại có triền miên vô tận...
Tác giả :
Mạch Trạc Điệp