Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau!
Chương 155: Cẩu Đản, gả cho ta, để ta danh chính ngôn thuận có được nàng
"Vì sao phải phụ trách với ngươi? Ta lại không có cưỡng gian ngươi? Đầu ngươi bị lừa đá rồi hả? Không hiểu gì hết, buông ta ra, ta phải đi về ngủ!"
Lệ Ảnh Yên tức giận kéo mở gông cùm xiềng xiếc của Tiêu Dung Diệp ra.
Nam nhân này ngu ngốc sao? Sao ngay cả chính mình lợi dụng hắn tới trả thù Hoắc Thiếu Nghi cũng không nhìn ra? Xem ra, thật là đầu óc xảy ra vấn đề!
Tiêu Dung Diệp thấy Lệ Ảnh Yên nóng lòng thoát thân, lại không có chút ý tứ buông nàng ra.
"Tiểu nương tử, hơn ba ngày nữa chúng ta sẽ đại hôn, nàng cảm thấy nàng có thể chạy thoát được lòng bàn tay của ta sao? Ngoan, đừng giận dỗi với ta nữa! Muốn đi ngủ đúng không? Đi, ta đi ngủ với nàng!"
Nói xong, Tiêu Dung Diệp liền tiến lên, một phen bế thân thể nhỏ của Lệ Ảnh Yên, khiêng lên trên vai, tựa như xách con gà con, không cần tốn nhiều sức.
"Này, nam cặn bã, để ta xuống dưới!"
"Không thả, coi ta như tấm gỗ đi qua loa với nam nhân khác, chẳng lẽ nàng không nên chịu trách nhiệm cho hành vi không lý trí của mình sao?"
Vừa nói xong, Tiêu Dung Diệp vẫn còn không quên nâng tay đánh tiểu pp của Lệ Ảnh Yên.
"Này, nam cặn bã, để ta xuống dưới. Là chính ngươi chủ động, vì sao phải phụ trách với ngươi!"
Lệ Ảnh Yên cũng không phải người ngồi không, thấy lực công kích ngôn ngữ không tạo thành chút lực sát thương nào với Tiêu Dung Diệp, liền nghĩ đến sử dụng bản lĩnh độc nhất vô nhị của nàng.
"Nam cặn bã, không thả ta xuống dưới phải không? Đừng hối hận!"
Nói xong Lệ Ảnh Yên liền há mồm to như bồn máu, như con báo nhỏ cắn xé lỗ tai hắn.
"A... ưm... Đau!"
Lệ Ảnh Yên giống như muốn cắn rơi lỗ tai của hắn xuống vậy, lực đạo răng nanh như thật sự là một con liệp báo nhỏ.
Bỗng dưng, cảm giác đau tan lòng nát dạ đau đánh thẳng vào đáy lòng Tiêu Dung Diệp.
Một màn nàng cắn đứt cổ họng của mình vào đêm đó đột nhiên chui vào trong đầu của hắn. Sợ rằng kiếp này Tiêu Dung Diệp hắn cũng không thể quên được cảnh tượng suýt nữa lưu lại sẹo trên cổ của mình.
"Nam cặn bã đáng chết, không muốn hai cái lỗ tai của ngươi bị cắn thì mau để lão nương xuống dưới, bằng không cho ngươi chịu không nổi."
Lệ Ảnh Yên vừa dùng ngôn ngữ công kích, vừa hành động tứ chi, cường ngạnh tra tấn khiến đầu Tiêu Dung Diệp như muốn nổ tung.
Mẹ nó, gặp phải nữ cặn bã đáng chết bá đạo lại không phân rõ phải trái này, chắc chắn là tám kiếp trước, Tiêu Dung Diệp hắn đều là đại ác nhân giết người không chớp mắt.
Nghĩ nghĩ, chính cái gọi là "Hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt", Tiêu Dung Diệp vẫn thức thời buông Lệ Ảnh Yên ra.
Nhưng buông nàng ra, không có nghĩa là tha thứ cho nàng.
Lấy hắn đi đối phó nam nhân khác, Tiêu Dung Diệp không có yêu cầu trọng đại gì với nữ cặn bã không biết trời cao đất rộng này, chỉ cần đêm nay có thể làm "Ấm giường" cho hắn, Tiêu Dung Diệp hắn vẫn có thể đại nhân đại lượng tha cho nữ cặn bã này.
Lệ Ảnh Yên lần nữa lấy được giải phóng, vội vàng chạy trốn như là một đạo tia chớp.
Tốc độ chạy trốn nhanh như vậy, mục đích chỉ có một, thoát khỏi nam cặn bã đáng chết, bằng không để hắn bắt được, chắc chắn là khổ bức "Người thắng làm vua, kẻ thua ấm giường".
Thấy Lệ Ảnh Yên như là ngựa hoang thoát dây cương điên cuồng chạy trốn, cánh môi Tiêu Dung Diệp gợi lên một chút nghiền ngẫm.
"Tiểu yêu tinh, muốn chạy trốn, không có cửa đâu!"
Bỗng dưng, một cú lộn mèo mạnh mẽ xinh đẹp, cùng một trận gió nhẹ lay động, như là từ trên trời giáng xuống, quỷ mị rơi xuống đất nơi trước mặt Lệ Ảnh Yên đang chạy trốn.
"Mẹ meo, đụng phải tà rồi!"
Lệ Ảnh Yên mới vừa phanh chân lại, một thân mình cao to cứ như vậy thần thái sáng láng xuất hiện ở bên trong đồng tử của nàng.
Chạy trốn, suy nghĩ trong tiềm thức chợt lóe lên trong đầu.
Lệ Ảnh Yên gần như phản xạ có điều kiện xoay người, chạy tới một con đường khác, chạy trốn giống như nổi điên.
Gần như chạy tới tận cùng đường mòn, Lệ Ảnh Yên đột nhiên ngừng bước chân, mắt đầy kinh hoảng, lại mang theo không thể tin nhìn bức tường đỏ cao trước mắt.
Mẹ meo, nhìn vách tường cao khoảng hơn ba trượng này, Lệ Ảnh Yên nhất thời liền xì hơi.
Đây thật đúng là người nếu xui xẻo, ngay cả đặc biệt uống nước lạnh cũng bị mắc kẽ răng.
Giữa trán Lệ Ảnh Yên toát ra mồ hôi lạnh quay đầu, khuôn mặt tuấn tú tà tứ của Tiêu Dung Diệp không mang theo ý tốt, một bước tiếp theo một bước. Thân hình to lớn giống như một ngọn núi, che lại từng chút một tầm mắt trong suốt của nàng.
Nhìn tuấn nhan như sói đói vồ mồi tới gần mình, Lệ Ảnh Yên gấp đến độ sắp tiểu ra quần. di0en-da14n.le9.quy76.d00n Trước có tường, sau có sói, bản thân là một nữ tử, làm sao có thể là đối thủ của nam cặn bã họ Tiêu chứ!
"Hắc hắc, vương gia đại ca, sắc trời đã tối, không có việc gì thì đi ngủ đi!"
Lệ Ảnh Yên cười ngây ngô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, lộ ra mười hai cái răng sáng chói.
"Thế nào? Hiện tại biết kêu đại ca rồi? Bất quá không dùng được! Đến, gọi tướng công nghe một chút, có lẽ ta còn có thể tha cho nàng!"
Tiêu Dung Diệp cười ngượng ngùng, ánh mắt đặc biệt vô hại. Nhưng nhìn ở trong mắt Lệ Ảnh Yên, đã sớm là một loại bộ dáng mèo trêu chọc chuột.
"Gọi ngươi... ta phi! Ngươi không đái một bãi, soi bộ dáng quỷ quái của ngươi đi. Đều bị thương như vậy rồi, còn không tiết tháo bắt ta gọi ngươi... Ta phi, phi, phi!"
Mẹ nó, nam cặn bã đáng chết thật đúng là không biết xấu hổ, gọi hắn là tướng công, phi.
Lòng Lệ Ảnh Yên tràn đầy trơ trẽn toét miệng, hèn mọn liếc mắt nhìn Tiêu Dung Diệp một cái.
Hắn đã bị đánh thành đầu heo, tuy rằng vẫn suất khí như trước, mặt mày thanh tú, nhưng là... Bộ dáng đáng chết không tiết tháo này, cho dù tố chất thần kinh của Lệ Ảnh Yên ngu ngốc hơn nữa cũng không có khả năng gọi hắn một tiếng "Tướng công".
"Thế nào? Không muốn gọi tướng công? Vậy thì gọi một tiếng 'A Diệp' cũng được. Bằng không ta liền... Hắc hắc!"
Dứt lời, Tiêu Dung Diệp liền nở nụ cười vô cùng dâm đãng, một khuôn mặt tuấn tú đầy màu sắc, ôm lấy một chút ý cười bất cần đời, hai tiếng "Hắc hắc" này có thể nói là có thâm ý riêng!
"Hắc hắc gì mà hắc hắc? Bệnh thần kinh!"
Lệ Ảnh Yên chột dạ, nàng cũng không phải đần độn, làm sao có thể không biết "Hắc hắc" này là cái gì!
Lại nói nam cặn bã đáng chết này thật đúng là ngựa mà, sao ngày nào cũng ăn không đủ,không biết có phải hắn tu luyện hút âm gì đó không? Sức chiến đấu càng ngày càng mạnh hơn.
"Nàng nói ta hắc hắc cái gì? Cẩu Đản tiểu nương tử của ta, đương nhiên là mấy trăm tư thế chúng ta còn chưa có tiến hành rồi! Lại nói ngày đó nhìn thấy một tư thế ngọc nữ thổi tiêu, lúc đó đại gia ta liền cứng rồi! Nương tử, đêm nay liền làm lại động tác đó đi!"
"Cái gì? Còn có chuyện này sao?"
Nghe được lời nói của Tiêu Dung Diệp, khuôn mặt Lệ Ảnh Yên lập tức đỏ lên.
Lại nói lần đó ở nhà xí nữ, không phải đã dùng miệng làm cho hắn một lần sao? Tại sao nam cặn bã đáng chết này đã được một tấc lại muốn tiến một thước chứ?
"Cái gì gọi là còn có chuyện này? Lần đó rất sốt ruột, khó chịu. Đã khó chịu sẽ không thể giữ lời, nàng bồi thường tư thế đó lại lần nữa cho ta đi!"
"Cái gì? Bồi thường ngươi? Lão nương đã quên nói cho ngươi, qua thôn này liền không có tiệm khác. Lão nương có nguyên tắc, tư thế này dùng xong rồi, đánh chết cũng không dùng lại. Hoặc là đổi tư thế, hoặc là nghẹn, không làm!"
Lệ Ảnh Yên nói bô bô, nàng không thèm suy nghĩ liền nói rồi.
Mà Tiêu Dung Diệp lại bất đồng, hắn đủ lý trí, biết tiểu nữ cặn bã này mỗi lần bị kích thích sẽ miệng không đắn đo nói ra một ít lời nói không đầu óc.
Quả nhiên, câu "Hoặc là đổi tư thế" kia làm Tiêu Dung Diệp bắt được bím tóc của nàng.
"Nương tử, nàng vừa mới nói - - đổi tư thế? Tướng công ta không nghe lầm chứ?"
Tiêu Dung Diệp vừa nói xong, vừa làm bộ ngoáy lỗ tai, giống như muốn thanh lý sạch sẽ vật bẩn ở bên trong, nghe lời nói không dùng qua não lớn này của Lệ Ảnh Yên.
Phút chốc, mặt Lệ Ảnh Yên lập tức đỏ lên.
Đầu óc không khỏi nhanh chóng nhớ lại lời vừa mới nói, chẳng lẽ bản thân thật sự nói câu nói kia?
Con tôm, mẹ meo!
Lệ Ảnh Yên nhất thời kinh hãi, biểu cảm kinh ngạc này rõ ràng có thể ăn hết một quả táo. Nàng quả nhiên nói lời nói không tiết tháo như vậy.
"Thế nào tiểu nương tử, nhớ ra chưa?"
Ý cười bên môi Tiêu Dung Diệp càng thêm thâm thúy. Hắn biết rằng chỉ số thông minh của nàng rất thấp, so tài với người có trí tuệ cao như hắn, Cẩu Đản nàng chính là một người nhược trí.
"Tiểu nương tử, nàng đã nghĩ tới như vậy, có phải nên thực hiện lời hứa, bổ sung đầy đủ tâm linh đói khát của tướng công không?"
Nói xong, Tiêu Dung Diệp liền nhấc chân tiến lên, hai bàn tay mạnh mẽ như là thiết giáp giam cầm cánh tay ngọc của Lệ Ảnh Yên.
Chợt, đặt thân thể Lệ Ảnh Yên ở trên vách tường, thân mình cao ngất của hắn khi dễ áp xuống.
"Thử ở bên ngoài đẩy xe một lần nào, cảm giác hẳn sẽ không tệ đâu, oa ha ha!"
Tà ác nhếch môi, một giây sau, kỹ xảo thuần thục quấn quýt triền miên môi lưỡi Lệ Ảnh Yên, di0en-da14n.le9.quy76.d00n mang theo tính trừng phạt, khuấy đảo đến nghênh trời lệch đất.
Hơi thở nam tính bá đạo như là dây tuyến không nhìn thấy, quấn quanh từng vòng một lên suy nghĩ của Lệ Ảnh Yên, đẩy lý trí của nàng vào trong đại dương, từ từ phá hủy cho đến khi rơi vào vực sâu không thấy đáy.
"Vật nhỏ! Mỗi lần chạm vào nàng đều trở nên mẫn cảm, ta thật sự ức chế không nổi tiểu huynh đệ của mình, hận không thể tinh tẫn nhân vong chết ở trên thân nàng!"
Tiêu Dung Diệp nhếch môi, dùng đầu lưỡi duyên dáng liếm láp sợi chỉ bạc tràn ra khóe môi vào trong miệng.
Tiếp đó, thong thả nhưng lại không mất tao nhã lau lau bờ môi một chút.
Tiêu Dung Diệp cười yếu ớt nhìn khuôn mặt đỏ hồng kia, tiểu nha đầu thở gấp liên tục, một tia thương tiếc xẹt qua đáy mắt.
"Cẩu Đản, gả cho ta, để ta danh chính ngôn thuận có được nàng, để nàng danh chính ngôn thuận sanh con dưỡng cái cho ta! Ta muốn rất đơn giản, chỉ có nàng. Việc khác, nàng đều không cần quản, giao thân thể và tâm cho ta là tốt rồi! Gả cho ta, được không?"
Tiếng nói thâm thúy của Tiêu Dung Diệp mang theo từ tính mê hoặc thể xác và tinh thần của Lệ Ảnh Yên, bàn tay to linh động như là rắn nước, chậm rãi xẹt qua mỗi một tấc da thịt của nàng.
Từng luồng cảm giác tê dại như là bị cái gì đó không nên chạm phải, khiến thân mình Lệ Ảnh Yên theo bản năng sợ run lên.
Lệ Ảnh Yên tức giận kéo mở gông cùm xiềng xiếc của Tiêu Dung Diệp ra.
Nam nhân này ngu ngốc sao? Sao ngay cả chính mình lợi dụng hắn tới trả thù Hoắc Thiếu Nghi cũng không nhìn ra? Xem ra, thật là đầu óc xảy ra vấn đề!
Tiêu Dung Diệp thấy Lệ Ảnh Yên nóng lòng thoát thân, lại không có chút ý tứ buông nàng ra.
"Tiểu nương tử, hơn ba ngày nữa chúng ta sẽ đại hôn, nàng cảm thấy nàng có thể chạy thoát được lòng bàn tay của ta sao? Ngoan, đừng giận dỗi với ta nữa! Muốn đi ngủ đúng không? Đi, ta đi ngủ với nàng!"
Nói xong, Tiêu Dung Diệp liền tiến lên, một phen bế thân thể nhỏ của Lệ Ảnh Yên, khiêng lên trên vai, tựa như xách con gà con, không cần tốn nhiều sức.
"Này, nam cặn bã, để ta xuống dưới!"
"Không thả, coi ta như tấm gỗ đi qua loa với nam nhân khác, chẳng lẽ nàng không nên chịu trách nhiệm cho hành vi không lý trí của mình sao?"
Vừa nói xong, Tiêu Dung Diệp vẫn còn không quên nâng tay đánh tiểu pp của Lệ Ảnh Yên.
"Này, nam cặn bã, để ta xuống dưới. Là chính ngươi chủ động, vì sao phải phụ trách với ngươi!"
Lệ Ảnh Yên cũng không phải người ngồi không, thấy lực công kích ngôn ngữ không tạo thành chút lực sát thương nào với Tiêu Dung Diệp, liền nghĩ đến sử dụng bản lĩnh độc nhất vô nhị của nàng.
"Nam cặn bã, không thả ta xuống dưới phải không? Đừng hối hận!"
Nói xong Lệ Ảnh Yên liền há mồm to như bồn máu, như con báo nhỏ cắn xé lỗ tai hắn.
"A... ưm... Đau!"
Lệ Ảnh Yên giống như muốn cắn rơi lỗ tai của hắn xuống vậy, lực đạo răng nanh như thật sự là một con liệp báo nhỏ.
Bỗng dưng, cảm giác đau tan lòng nát dạ đau đánh thẳng vào đáy lòng Tiêu Dung Diệp.
Một màn nàng cắn đứt cổ họng của mình vào đêm đó đột nhiên chui vào trong đầu của hắn. Sợ rằng kiếp này Tiêu Dung Diệp hắn cũng không thể quên được cảnh tượng suýt nữa lưu lại sẹo trên cổ của mình.
"Nam cặn bã đáng chết, không muốn hai cái lỗ tai của ngươi bị cắn thì mau để lão nương xuống dưới, bằng không cho ngươi chịu không nổi."
Lệ Ảnh Yên vừa dùng ngôn ngữ công kích, vừa hành động tứ chi, cường ngạnh tra tấn khiến đầu Tiêu Dung Diệp như muốn nổ tung.
Mẹ nó, gặp phải nữ cặn bã đáng chết bá đạo lại không phân rõ phải trái này, chắc chắn là tám kiếp trước, Tiêu Dung Diệp hắn đều là đại ác nhân giết người không chớp mắt.
Nghĩ nghĩ, chính cái gọi là "Hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt", Tiêu Dung Diệp vẫn thức thời buông Lệ Ảnh Yên ra.
Nhưng buông nàng ra, không có nghĩa là tha thứ cho nàng.
Lấy hắn đi đối phó nam nhân khác, Tiêu Dung Diệp không có yêu cầu trọng đại gì với nữ cặn bã không biết trời cao đất rộng này, chỉ cần đêm nay có thể làm "Ấm giường" cho hắn, Tiêu Dung Diệp hắn vẫn có thể đại nhân đại lượng tha cho nữ cặn bã này.
Lệ Ảnh Yên lần nữa lấy được giải phóng, vội vàng chạy trốn như là một đạo tia chớp.
Tốc độ chạy trốn nhanh như vậy, mục đích chỉ có một, thoát khỏi nam cặn bã đáng chết, bằng không để hắn bắt được, chắc chắn là khổ bức "Người thắng làm vua, kẻ thua ấm giường".
Thấy Lệ Ảnh Yên như là ngựa hoang thoát dây cương điên cuồng chạy trốn, cánh môi Tiêu Dung Diệp gợi lên một chút nghiền ngẫm.
"Tiểu yêu tinh, muốn chạy trốn, không có cửa đâu!"
Bỗng dưng, một cú lộn mèo mạnh mẽ xinh đẹp, cùng một trận gió nhẹ lay động, như là từ trên trời giáng xuống, quỷ mị rơi xuống đất nơi trước mặt Lệ Ảnh Yên đang chạy trốn.
"Mẹ meo, đụng phải tà rồi!"
Lệ Ảnh Yên mới vừa phanh chân lại, một thân mình cao to cứ như vậy thần thái sáng láng xuất hiện ở bên trong đồng tử của nàng.
Chạy trốn, suy nghĩ trong tiềm thức chợt lóe lên trong đầu.
Lệ Ảnh Yên gần như phản xạ có điều kiện xoay người, chạy tới một con đường khác, chạy trốn giống như nổi điên.
Gần như chạy tới tận cùng đường mòn, Lệ Ảnh Yên đột nhiên ngừng bước chân, mắt đầy kinh hoảng, lại mang theo không thể tin nhìn bức tường đỏ cao trước mắt.
Mẹ meo, nhìn vách tường cao khoảng hơn ba trượng này, Lệ Ảnh Yên nhất thời liền xì hơi.
Đây thật đúng là người nếu xui xẻo, ngay cả đặc biệt uống nước lạnh cũng bị mắc kẽ răng.
Giữa trán Lệ Ảnh Yên toát ra mồ hôi lạnh quay đầu, khuôn mặt tuấn tú tà tứ của Tiêu Dung Diệp không mang theo ý tốt, một bước tiếp theo một bước. Thân hình to lớn giống như một ngọn núi, che lại từng chút một tầm mắt trong suốt của nàng.
Nhìn tuấn nhan như sói đói vồ mồi tới gần mình, Lệ Ảnh Yên gấp đến độ sắp tiểu ra quần. di0en-da14n.le9.quy76.d00n Trước có tường, sau có sói, bản thân là một nữ tử, làm sao có thể là đối thủ của nam cặn bã họ Tiêu chứ!
"Hắc hắc, vương gia đại ca, sắc trời đã tối, không có việc gì thì đi ngủ đi!"
Lệ Ảnh Yên cười ngây ngô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, lộ ra mười hai cái răng sáng chói.
"Thế nào? Hiện tại biết kêu đại ca rồi? Bất quá không dùng được! Đến, gọi tướng công nghe một chút, có lẽ ta còn có thể tha cho nàng!"
Tiêu Dung Diệp cười ngượng ngùng, ánh mắt đặc biệt vô hại. Nhưng nhìn ở trong mắt Lệ Ảnh Yên, đã sớm là một loại bộ dáng mèo trêu chọc chuột.
"Gọi ngươi... ta phi! Ngươi không đái một bãi, soi bộ dáng quỷ quái của ngươi đi. Đều bị thương như vậy rồi, còn không tiết tháo bắt ta gọi ngươi... Ta phi, phi, phi!"
Mẹ nó, nam cặn bã đáng chết thật đúng là không biết xấu hổ, gọi hắn là tướng công, phi.
Lòng Lệ Ảnh Yên tràn đầy trơ trẽn toét miệng, hèn mọn liếc mắt nhìn Tiêu Dung Diệp một cái.
Hắn đã bị đánh thành đầu heo, tuy rằng vẫn suất khí như trước, mặt mày thanh tú, nhưng là... Bộ dáng đáng chết không tiết tháo này, cho dù tố chất thần kinh của Lệ Ảnh Yên ngu ngốc hơn nữa cũng không có khả năng gọi hắn một tiếng "Tướng công".
"Thế nào? Không muốn gọi tướng công? Vậy thì gọi một tiếng 'A Diệp' cũng được. Bằng không ta liền... Hắc hắc!"
Dứt lời, Tiêu Dung Diệp liền nở nụ cười vô cùng dâm đãng, một khuôn mặt tuấn tú đầy màu sắc, ôm lấy một chút ý cười bất cần đời, hai tiếng "Hắc hắc" này có thể nói là có thâm ý riêng!
"Hắc hắc gì mà hắc hắc? Bệnh thần kinh!"
Lệ Ảnh Yên chột dạ, nàng cũng không phải đần độn, làm sao có thể không biết "Hắc hắc" này là cái gì!
Lại nói nam cặn bã đáng chết này thật đúng là ngựa mà, sao ngày nào cũng ăn không đủ,không biết có phải hắn tu luyện hút âm gì đó không? Sức chiến đấu càng ngày càng mạnh hơn.
"Nàng nói ta hắc hắc cái gì? Cẩu Đản tiểu nương tử của ta, đương nhiên là mấy trăm tư thế chúng ta còn chưa có tiến hành rồi! Lại nói ngày đó nhìn thấy một tư thế ngọc nữ thổi tiêu, lúc đó đại gia ta liền cứng rồi! Nương tử, đêm nay liền làm lại động tác đó đi!"
"Cái gì? Còn có chuyện này sao?"
Nghe được lời nói của Tiêu Dung Diệp, khuôn mặt Lệ Ảnh Yên lập tức đỏ lên.
Lại nói lần đó ở nhà xí nữ, không phải đã dùng miệng làm cho hắn một lần sao? Tại sao nam cặn bã đáng chết này đã được một tấc lại muốn tiến một thước chứ?
"Cái gì gọi là còn có chuyện này? Lần đó rất sốt ruột, khó chịu. Đã khó chịu sẽ không thể giữ lời, nàng bồi thường tư thế đó lại lần nữa cho ta đi!"
"Cái gì? Bồi thường ngươi? Lão nương đã quên nói cho ngươi, qua thôn này liền không có tiệm khác. Lão nương có nguyên tắc, tư thế này dùng xong rồi, đánh chết cũng không dùng lại. Hoặc là đổi tư thế, hoặc là nghẹn, không làm!"
Lệ Ảnh Yên nói bô bô, nàng không thèm suy nghĩ liền nói rồi.
Mà Tiêu Dung Diệp lại bất đồng, hắn đủ lý trí, biết tiểu nữ cặn bã này mỗi lần bị kích thích sẽ miệng không đắn đo nói ra một ít lời nói không đầu óc.
Quả nhiên, câu "Hoặc là đổi tư thế" kia làm Tiêu Dung Diệp bắt được bím tóc của nàng.
"Nương tử, nàng vừa mới nói - - đổi tư thế? Tướng công ta không nghe lầm chứ?"
Tiêu Dung Diệp vừa nói xong, vừa làm bộ ngoáy lỗ tai, giống như muốn thanh lý sạch sẽ vật bẩn ở bên trong, nghe lời nói không dùng qua não lớn này của Lệ Ảnh Yên.
Phút chốc, mặt Lệ Ảnh Yên lập tức đỏ lên.
Đầu óc không khỏi nhanh chóng nhớ lại lời vừa mới nói, chẳng lẽ bản thân thật sự nói câu nói kia?
Con tôm, mẹ meo!
Lệ Ảnh Yên nhất thời kinh hãi, biểu cảm kinh ngạc này rõ ràng có thể ăn hết một quả táo. Nàng quả nhiên nói lời nói không tiết tháo như vậy.
"Thế nào tiểu nương tử, nhớ ra chưa?"
Ý cười bên môi Tiêu Dung Diệp càng thêm thâm thúy. Hắn biết rằng chỉ số thông minh của nàng rất thấp, so tài với người có trí tuệ cao như hắn, Cẩu Đản nàng chính là một người nhược trí.
"Tiểu nương tử, nàng đã nghĩ tới như vậy, có phải nên thực hiện lời hứa, bổ sung đầy đủ tâm linh đói khát của tướng công không?"
Nói xong, Tiêu Dung Diệp liền nhấc chân tiến lên, hai bàn tay mạnh mẽ như là thiết giáp giam cầm cánh tay ngọc của Lệ Ảnh Yên.
Chợt, đặt thân thể Lệ Ảnh Yên ở trên vách tường, thân mình cao ngất của hắn khi dễ áp xuống.
"Thử ở bên ngoài đẩy xe một lần nào, cảm giác hẳn sẽ không tệ đâu, oa ha ha!"
Tà ác nhếch môi, một giây sau, kỹ xảo thuần thục quấn quýt triền miên môi lưỡi Lệ Ảnh Yên, di0en-da14n.le9.quy76.d00n mang theo tính trừng phạt, khuấy đảo đến nghênh trời lệch đất.
Hơi thở nam tính bá đạo như là dây tuyến không nhìn thấy, quấn quanh từng vòng một lên suy nghĩ của Lệ Ảnh Yên, đẩy lý trí của nàng vào trong đại dương, từ từ phá hủy cho đến khi rơi vào vực sâu không thấy đáy.
"Vật nhỏ! Mỗi lần chạm vào nàng đều trở nên mẫn cảm, ta thật sự ức chế không nổi tiểu huynh đệ của mình, hận không thể tinh tẫn nhân vong chết ở trên thân nàng!"
Tiêu Dung Diệp nhếch môi, dùng đầu lưỡi duyên dáng liếm láp sợi chỉ bạc tràn ra khóe môi vào trong miệng.
Tiếp đó, thong thả nhưng lại không mất tao nhã lau lau bờ môi một chút.
Tiêu Dung Diệp cười yếu ớt nhìn khuôn mặt đỏ hồng kia, tiểu nha đầu thở gấp liên tục, một tia thương tiếc xẹt qua đáy mắt.
"Cẩu Đản, gả cho ta, để ta danh chính ngôn thuận có được nàng, để nàng danh chính ngôn thuận sanh con dưỡng cái cho ta! Ta muốn rất đơn giản, chỉ có nàng. Việc khác, nàng đều không cần quản, giao thân thể và tâm cho ta là tốt rồi! Gả cho ta, được không?"
Tiếng nói thâm thúy của Tiêu Dung Diệp mang theo từ tính mê hoặc thể xác và tinh thần của Lệ Ảnh Yên, bàn tay to linh động như là rắn nước, chậm rãi xẹt qua mỗi một tấc da thịt của nàng.
Từng luồng cảm giác tê dại như là bị cái gì đó không nên chạm phải, khiến thân mình Lệ Ảnh Yên theo bản năng sợ run lên.
Tác giả :
Mạch Trạc Điệp