Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau!
Chương 141-3: Mẹ nó, câm miệng (3)
Trở lại Thần vương phủ, cả trái tim Tiêu Dung Diệp đều đang lo sợ bất an. Tại sao bây giờ nữ cặn bã này lại thu hút nhiều ong bướm như vậy? Già trẻ đều ăn hết, đến hoàng thượng - một lão già năm mươi tuổi cũng có thể bắt được, thật đúng là xem nhẹ thực lực nữ cặn bã này.
Trở lại Thần vương phủ, Tiêu Dung Diệp trực tiếp đến phòng Lệ Ảnh Yên, ném đạo thánh chỉ này cho nàng.
"Nhìn xem đi, phụ hoàng ta đã lập án để ta tra rõ chuyện này, xem thế này thì có thể minh oan cho hai vị lão giả ở thôn dân chạy nạn rồi!"
Lệ Ảnh Yên gần như mừng rỡ như điên mở đạo thánh chỉ này ra, mấy chữ viết lớn ở mặt trên uốn lượn như rồng bay phượng múa.
"Oa ha ha, nam cặn bã, hôm nay ngươi làm quá tuyệt vời!"
Nói xong liền tiến lên, một phen ôm lấy Tiêu Dung Diệp, trên mặt là vẻ hưng phấn sôi nổi.
"Này, đừng nháo, coi chừng ta ăn nàng đến xương cốt cũng không thừa giờ!"
Nói thật, hôm nay Tiêu Dung Diệp thật sự mệt mỏi, có thể chấm dứt đại hôn với Tư Đồ Lan Cẩn thì mới làm thần kinh quá căng thẳng của mình có thể lập tức thả lỏng được.
"Thế nào, mỗi ngày ăn còn ăn không đủ ư?"
Lệ Ảnh Yên ngượng ngùng thu hồi tay ôm sát cổ hắn, hơi thất vọng, hụt hẫng ở trong lòng.
"Ăn không đủ, ta hận không thể một ngày ăn nàng 100 lần!"
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn thất vọng của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp không thể không dằn lại tâm tư mềm nhũn.
Hắn muốn đối tốt với nàng, một chút cũng không muốn tổn thương lòng của nàng. Hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn Mặc dù lúc trước mình có dùng chút thủ đoạn nhỏ, nhưng tha thứ cho lòng riêng của hắn, thầm nghĩ giữ lấy lòng của một mình nàng.
"Đừng nháo, nói cũng vô dụng thôi!"
Nói xong, Lệ Ảnh Yên nâng tay, đánh ngực Tiêu Dung Diệp một cái.
"Nghiêm chỉnh mà nói, ta không biết chữ. Hắc hắc, trên đó viết gì vậy?"
Lệ Ảnh Yên một bộ dáng cục cưng tò mò dò xét tiến lên, nàng thật sự không biết chữ này đọc thế nào?
Nghe được lời nói ngốc nghếch như vậy của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp bất đắc dĩ cho nàng một cú hạt dẻ lớn.
"Cốc!"
"Cho nàng không đi học này, ngay cả chữ cũng không biết! Thật sự là không còn gì để nói với nàng!"
Cũng không nghĩ, Lệ Ảnh Yên ôm cái trán phát đau, cười ngượng ngùng.
"Sinh nhiều bê ít trồng cây, sinh nhiều con ít đi học! Đây mới là cuộc sống Cẩu Đản ta nên có, đi học gì đó! Lão nương không biết nó!"
"Sinh nhiều con?"
Nghe đến đó, Tiêu Dung Diệp đầu tiên là nghi hoặc, chốc lát sau liền phản ứng kịp, cười tà ác với Lệ Ảnh Yên.
"Hắc hắc, nàng vốn định sinh nhiều con với ta sao! Tốt lắm, ta thỏa mãn nàng!"
Nói xong, Tiêu Dung Diệp liền một phen ôm lấy Lệ Ảnh Yên đi đến giường sạp bên kia.
"Này, ngươi còn chưa có nói với ta trên thánh chỉ kia viết cái gì?"
"Xong việc rồi nói cho nàng cũng không muộn!"
"Không được, ngươi nói cho ta biết trước!"
"Làm việc trước rồi sẽ nói cho nàng biết!"
"Ta không..."
"Làm trước!"
Hai người giằng co với nhau, Lệ Ảnh Yên là một khí thế nếu ngươi không nói với ta, ta sẽ không theo ngươi, mà Tiêu Dung Diệp cố tình là một bộ dáng bá vương ngạnh thượng cung.
Ai cũng không chịu nhường một bước, bất đắc dĩ, vẫn là Tiêu Dung Diệp tước vũ khí đầu hàng đầu tiên.
"Trên thánh chỉ kia đều là một đống lời khách sáo phóng p, nàng chỉ cần nhớ được ngày mai nàng trở về thôn dân chạy nạn bên kia, tìm vài nhân chứng là được rồi!"
Tiêu Dung Diệp vội vàng gấp gáp nói xong, hắn thật sự chờ không nổi rồi.
Ngay sau đó liền như lang tựa hổ đánh tiếp.
"Cẩu Đản, mười mấy bản hoàng thư của ta, cộng thêm bảy trăm tấm xuân cung đồ, hai người chúng ta đều thử một chút các tư thế đó, được không?"
Tiêu Dung Diệp rơi xuống tiết tháo, cái gì cũng không quan tâm nói qua với Lệ Ảnh Yên, một bộ dáng nghiễm nhiên không làm tất cả các tư thế đó một lần, đánh chết cũng không bỏ qua!
Tiêu Dung Diệp một khi nói ra khỏi miệng, cúc hoa Lệ Ảnh Yên lập tức căng thẳng.
Nằm máng, hơn bảy trăm tư thế đều phải thử một lần, cho nàng là cái gì hả?
Sau khi thử hết nhiều tư thế như vậy, coi như mình không nát vụn thì cũng là gần chết rồi.
Nghĩ đến đây, Lệ Ảnh Yên theo bản năng lắc đầu.
"Không cần, đánh chết cũng không cần!"
"Vì sao không cần? Nàng rõ ràng cũng có cảm giác với ta, nhìn nàng ngày đó như con ngựa hoang vui vẻ. Nàng thích, ta cũng thích, sao lại không làm chứ!"
Tiêu Dung Diệp nói chuyện càng ngày càng hỗn đản, Lệ Ảnh Yên tức đến một khuôn mặt nhỏ nhắn sung huyết đỏ bừng.
"Ta mới không cần đâu. Mẹ nó, nam cặn bã đáng chết, ngươi cũng không sợ tinh tẫn nhân vong(1) ư!"
Lệ Ảnh Yên tức đến không lựa lời nói, cảm giác bị hắn nói như mình là một đại sắc nữ, còn nói bản thân giống con ngựa hoang vui vẻ. Mẹ nó, chẳng lẽ nam cặn bã Tiêu Dung Diệp ngươi là đại thảo nguyên sao!
"Này, nữ cặn bã, là nàng nói muốn sinh đứa nhỏ với ta, ta cũng hi vọng nàng sinh đứa nhỏ cho ta. Nói không chừng, hiện tại trong bụng của nàng đã có hài tử của ta rồi đấy!"
Nói xong, ngón tay dài của Tiêu Dung Diệp chạm vào bụng nhỏ của Lệ Ảnh Yên, di0en-da14n.le9.quy76.d00n nhẹ nhàng vuốt ve!
Bị ngón tay Tiêu Dung Diệp chạm vào, bụng nàng giống như đúng là đang mang một sinh mệnh nhỏ.
"Bốp!" một tiếng, Lệ Ảnh Yên hất tay Tiêu Dung Diệp ra.
"Mẹ nó, ta là thạch nữ, sẽ không sinh đứa nhỏ. Nếu muốn sinh đứa nhỏ, đi tìm Tư Đồ Lan Cẩn, nàng ta sẽ sinh!"
Lệ Ảnh Yên như là đang tức giận, nghiêng đầu đi. Vừa nghĩ đến hắn còn có hôn ước, Lệ Ảnh Yên liền không muốn quan tâm nam cặn bã này.
"Thế nào? Còn đang ghen ư? Nói cho nàng một tin tức?"
Tiêu Dung Diệp lật thân thể của nàng lại, một bộ nghiêm trang nói.
"Cái gì?"
Lệ Ảnh Yên theo bản năng hỏi ra miệng, lông mày thanh tú cũng nghi hoặc nhíu lại.
"Hôn ước của ta và Lan Cẩn, giải trừ rồi!"
"Cái gì? Giải trừ rồi hả?"
Lệ Ảnh Yên nhất thời cảm thấy trong lòng run lên, một loại cảm giác thoải mái không có đã lâu dần dâng lên.
Hắn thật sự hủy bỏ hôn ước?
"Ừ, giải trừ rồi!"
Tiêu Dung Diệp thoải mái gật đầu, cũng không nghĩ Lệ Ảnh Yên giống như khàn giọng nói qua - -
"Bỗng nhiên giải trừ hôn ước, có phải ngươi rất thương tâm không?"
Nghe Lệ Ảnh Yên không lương tâm nói như vậy, Tiêu Dung Diệp tức giận đến mặt co rúm đau một trận.
"Nữ cặn bã, nàng đúng là đồ không lương tâm! Nói chuyện với nàng, ta thật sự có thể giảm thọ."
Nói xong, tay Tiêu Dung Diệp tức giận đè lại pp của nàng, hung dữ bóp một cái.
"Mẹ nó, câm miệng, chúng ta bắt đầu kế hoạch tạo người!"
Nói xong, hơi thở nam tính mạnh mẽ, dời núi lấp biển tiến gần đến Lệ Ảnh Yên.
Trở lại Thần vương phủ, Tiêu Dung Diệp trực tiếp đến phòng Lệ Ảnh Yên, ném đạo thánh chỉ này cho nàng.
"Nhìn xem đi, phụ hoàng ta đã lập án để ta tra rõ chuyện này, xem thế này thì có thể minh oan cho hai vị lão giả ở thôn dân chạy nạn rồi!"
Lệ Ảnh Yên gần như mừng rỡ như điên mở đạo thánh chỉ này ra, mấy chữ viết lớn ở mặt trên uốn lượn như rồng bay phượng múa.
"Oa ha ha, nam cặn bã, hôm nay ngươi làm quá tuyệt vời!"
Nói xong liền tiến lên, một phen ôm lấy Tiêu Dung Diệp, trên mặt là vẻ hưng phấn sôi nổi.
"Này, đừng nháo, coi chừng ta ăn nàng đến xương cốt cũng không thừa giờ!"
Nói thật, hôm nay Tiêu Dung Diệp thật sự mệt mỏi, có thể chấm dứt đại hôn với Tư Đồ Lan Cẩn thì mới làm thần kinh quá căng thẳng của mình có thể lập tức thả lỏng được.
"Thế nào, mỗi ngày ăn còn ăn không đủ ư?"
Lệ Ảnh Yên ngượng ngùng thu hồi tay ôm sát cổ hắn, hơi thất vọng, hụt hẫng ở trong lòng.
"Ăn không đủ, ta hận không thể một ngày ăn nàng 100 lần!"
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn thất vọng của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp không thể không dằn lại tâm tư mềm nhũn.
Hắn muốn đối tốt với nàng, một chút cũng không muốn tổn thương lòng của nàng. Hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn Mặc dù lúc trước mình có dùng chút thủ đoạn nhỏ, nhưng tha thứ cho lòng riêng của hắn, thầm nghĩ giữ lấy lòng của một mình nàng.
"Đừng nháo, nói cũng vô dụng thôi!"
Nói xong, Lệ Ảnh Yên nâng tay, đánh ngực Tiêu Dung Diệp một cái.
"Nghiêm chỉnh mà nói, ta không biết chữ. Hắc hắc, trên đó viết gì vậy?"
Lệ Ảnh Yên một bộ dáng cục cưng tò mò dò xét tiến lên, nàng thật sự không biết chữ này đọc thế nào?
Nghe được lời nói ngốc nghếch như vậy của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp bất đắc dĩ cho nàng một cú hạt dẻ lớn.
"Cốc!"
"Cho nàng không đi học này, ngay cả chữ cũng không biết! Thật sự là không còn gì để nói với nàng!"
Cũng không nghĩ, Lệ Ảnh Yên ôm cái trán phát đau, cười ngượng ngùng.
"Sinh nhiều bê ít trồng cây, sinh nhiều con ít đi học! Đây mới là cuộc sống Cẩu Đản ta nên có, đi học gì đó! Lão nương không biết nó!"
"Sinh nhiều con?"
Nghe đến đó, Tiêu Dung Diệp đầu tiên là nghi hoặc, chốc lát sau liền phản ứng kịp, cười tà ác với Lệ Ảnh Yên.
"Hắc hắc, nàng vốn định sinh nhiều con với ta sao! Tốt lắm, ta thỏa mãn nàng!"
Nói xong, Tiêu Dung Diệp liền một phen ôm lấy Lệ Ảnh Yên đi đến giường sạp bên kia.
"Này, ngươi còn chưa có nói với ta trên thánh chỉ kia viết cái gì?"
"Xong việc rồi nói cho nàng cũng không muộn!"
"Không được, ngươi nói cho ta biết trước!"
"Làm việc trước rồi sẽ nói cho nàng biết!"
"Ta không..."
"Làm trước!"
Hai người giằng co với nhau, Lệ Ảnh Yên là một khí thế nếu ngươi không nói với ta, ta sẽ không theo ngươi, mà Tiêu Dung Diệp cố tình là một bộ dáng bá vương ngạnh thượng cung.
Ai cũng không chịu nhường một bước, bất đắc dĩ, vẫn là Tiêu Dung Diệp tước vũ khí đầu hàng đầu tiên.
"Trên thánh chỉ kia đều là một đống lời khách sáo phóng p, nàng chỉ cần nhớ được ngày mai nàng trở về thôn dân chạy nạn bên kia, tìm vài nhân chứng là được rồi!"
Tiêu Dung Diệp vội vàng gấp gáp nói xong, hắn thật sự chờ không nổi rồi.
Ngay sau đó liền như lang tựa hổ đánh tiếp.
"Cẩu Đản, mười mấy bản hoàng thư của ta, cộng thêm bảy trăm tấm xuân cung đồ, hai người chúng ta đều thử một chút các tư thế đó, được không?"
Tiêu Dung Diệp rơi xuống tiết tháo, cái gì cũng không quan tâm nói qua với Lệ Ảnh Yên, một bộ dáng nghiễm nhiên không làm tất cả các tư thế đó một lần, đánh chết cũng không bỏ qua!
Tiêu Dung Diệp một khi nói ra khỏi miệng, cúc hoa Lệ Ảnh Yên lập tức căng thẳng.
Nằm máng, hơn bảy trăm tư thế đều phải thử một lần, cho nàng là cái gì hả?
Sau khi thử hết nhiều tư thế như vậy, coi như mình không nát vụn thì cũng là gần chết rồi.
Nghĩ đến đây, Lệ Ảnh Yên theo bản năng lắc đầu.
"Không cần, đánh chết cũng không cần!"
"Vì sao không cần? Nàng rõ ràng cũng có cảm giác với ta, nhìn nàng ngày đó như con ngựa hoang vui vẻ. Nàng thích, ta cũng thích, sao lại không làm chứ!"
Tiêu Dung Diệp nói chuyện càng ngày càng hỗn đản, Lệ Ảnh Yên tức đến một khuôn mặt nhỏ nhắn sung huyết đỏ bừng.
"Ta mới không cần đâu. Mẹ nó, nam cặn bã đáng chết, ngươi cũng không sợ tinh tẫn nhân vong(1) ư!"
Lệ Ảnh Yên tức đến không lựa lời nói, cảm giác bị hắn nói như mình là một đại sắc nữ, còn nói bản thân giống con ngựa hoang vui vẻ. Mẹ nó, chẳng lẽ nam cặn bã Tiêu Dung Diệp ngươi là đại thảo nguyên sao!
"Này, nữ cặn bã, là nàng nói muốn sinh đứa nhỏ với ta, ta cũng hi vọng nàng sinh đứa nhỏ cho ta. Nói không chừng, hiện tại trong bụng của nàng đã có hài tử của ta rồi đấy!"
Nói xong, ngón tay dài của Tiêu Dung Diệp chạm vào bụng nhỏ của Lệ Ảnh Yên, di0en-da14n.le9.quy76.d00n nhẹ nhàng vuốt ve!
Bị ngón tay Tiêu Dung Diệp chạm vào, bụng nàng giống như đúng là đang mang một sinh mệnh nhỏ.
"Bốp!" một tiếng, Lệ Ảnh Yên hất tay Tiêu Dung Diệp ra.
"Mẹ nó, ta là thạch nữ, sẽ không sinh đứa nhỏ. Nếu muốn sinh đứa nhỏ, đi tìm Tư Đồ Lan Cẩn, nàng ta sẽ sinh!"
Lệ Ảnh Yên như là đang tức giận, nghiêng đầu đi. Vừa nghĩ đến hắn còn có hôn ước, Lệ Ảnh Yên liền không muốn quan tâm nam cặn bã này.
"Thế nào? Còn đang ghen ư? Nói cho nàng một tin tức?"
Tiêu Dung Diệp lật thân thể của nàng lại, một bộ nghiêm trang nói.
"Cái gì?"
Lệ Ảnh Yên theo bản năng hỏi ra miệng, lông mày thanh tú cũng nghi hoặc nhíu lại.
"Hôn ước của ta và Lan Cẩn, giải trừ rồi!"
"Cái gì? Giải trừ rồi hả?"
Lệ Ảnh Yên nhất thời cảm thấy trong lòng run lên, một loại cảm giác thoải mái không có đã lâu dần dâng lên.
Hắn thật sự hủy bỏ hôn ước?
"Ừ, giải trừ rồi!"
Tiêu Dung Diệp thoải mái gật đầu, cũng không nghĩ Lệ Ảnh Yên giống như khàn giọng nói qua - -
"Bỗng nhiên giải trừ hôn ước, có phải ngươi rất thương tâm không?"
Nghe Lệ Ảnh Yên không lương tâm nói như vậy, Tiêu Dung Diệp tức giận đến mặt co rúm đau một trận.
"Nữ cặn bã, nàng đúng là đồ không lương tâm! Nói chuyện với nàng, ta thật sự có thể giảm thọ."
Nói xong, tay Tiêu Dung Diệp tức giận đè lại pp của nàng, hung dữ bóp một cái.
"Mẹ nó, câm miệng, chúng ta bắt đầu kế hoạch tạo người!"
Nói xong, hơi thở nam tính mạnh mẽ, dời núi lấp biển tiến gần đến Lệ Ảnh Yên.
Tác giả :
Mạch Trạc Điệp