Nữ Bác Sĩ Ở Viễn Cổ
Chương 3: Sự kiện thịt nướng
Trác Ngọc là bị đói nên tỉnh lại, đứng dậy thì thấy con Tỳ Hưu đang ở ngoài cửa động nướng thịt trên đống lửa, cái đuôi ở phía sau vẫn nhàn nhã lắc lư.
Thấy Trác Ngọc tỉnh nó liền quay đầu về phía cô gầm to một tiếng, không ngờ âm thanh quá lớn khiến Trác Ngọc bị chấn động đến mức ngã ra đằng sau.
Thấy vậy Tỳ Hưu lại bị dọa sợ, ngay lập tức ném miếng thịt đang nướng xuống chạy về phía Trác Ngọc.
Thấy quái vật xông về phía mình, Trác Ngọc lập tức bật dậy chạy về phía sơn động bên cạnh. Cô sợ con Tỳ Hưu kia xông tới đây có thể sẽ đè chết cô.
Quả nhiên là vậy, mặc dù Trác Ngọc thành công chạy đến sơn động bên cạnh nhưng vẫn bị con Tỳ Hưu đè ở bên dưới, sức nặng của nó khiến cô không thể thở nổi, khuôn mặt lại bị nó dùng đầu lưỡi gột rửa vài lần, cảm giác này không cần nói cũng biết có bao nhiêu khó chịu.
Cô gắng sức đẩy hai chân trước của Tỳ Hưu ra, cũng may Tỳ Hưu phát hiện Trác Ngọc khó chịu nên thả lỏng tứ chi đang ép Trác Ngọc ra, dùng miệng tha Trác Ngọc đến đống lửa ngoài động.
Tỳ Hưu đặt Trác Ngọc đang run run rẩy rẩy đến ngồi trên một tảng đá, cô chỉ ngồi im ở đó không dám nhúc nhích.
Tỳ Hưu dùng một chân trước vỗ vỗ Trác Ngọc, lại chỉ chỉ miếng thịt đã nướng chín đặt trên tảng đá bên cạnh ý bảo có thể ăn, mình thì ở bên đống lửa tiếp tục nướng thịt.
Trác Ngọc khó hiểu nhìn hành động của Tỳ Hưu, chẳng lẽ nó để cho mình ăn? Nhưng nếu cô hiểu sai, chẳng may chọc giận nó, xui xẻo vẫn là cô. Vì vậy cô vẫn ngồi im không nhúc nhích như tượng thạch cao.
Tỳ Hưu vừa nướng thịt vừa vểnh tai chú ý đến động tác của Trác Ngọc, đợi một lúc lâu cho đến khi khối thịt trong tay cũng đã nướng xong vẫn không nghe được bất kỳ động tĩnh nào. Quay đầu mới phát hiện ra Trác Ngọc vẫn ngồi trên tảng đá, cũng không động tới miếng thịt nướng bên cạnh, nó mất hứng hừ một tiếng.
Lúc này, Trác Ngọc đang chìm sâu trong cơn lốc tình cảm nhớ nhung người thân nơi quê nhà, nghe thấy tiếng hừ của Tỳ Hưu thì bị dọa sợ nhảy xuống khỏi tảng đá, vừa chạy vừa kêu: “Đừng ăn tôi, đừng ăn tôi…"
Tỳ Hưu đuổi theo Trác Ngọc, một lần nữa tha cô đến bên cạnh đống lửa, biết mình đã dọa Trác Ngọc khóc rối rít, Tỳ Hựu rất muốn an ủi cô rằng mình sẽ không ăn thịt cô.
Tiếc rằng mình không thể nói chuyện được đành phải cầm miếng thịt nướng bên cạnh nhét vào miệng Trác Ngọc, hi vọng nàng có thể biết mình không có ác ý.
Bị thịt nướng chặn miệng, Trác Ngọc vẫn còn nghẹn ngào, trong lòng thì lại đoán: chẳng lẽ con Tỳ Hưu này đang lấy lòng mình?
Không cưỡng lại được sự hấp dẫn của thịt nướng, cô ăn thử vài miếng, phát hiện đối phương không có dấu hiệu nổi giận thì bắt đầu ăn, càng ăn cô lại càng thấy vui mừng, liên tục cầm mấy miếng thịt nướng lớn bằng bàn tay trên tảng đá ăn.
Không ngờ con Tỳ Hưu này động tác thô lỗ mà nướng thịt lại ngon như vậy. Lúc này, Trác Ngọc không nghĩ đến, với vóc dáng của Tỳ Hưu sao có thể xé miếng thịt nướng thành những miếng nhỏ chỉ đủ cho nó nhét kẽ răng đây.
Bên kia Tỳ Hưu vừa ăn thịt nướng vừa âm thầm ảo não, nếu như mình có thể nói chuyện thật tốt, như vậy có thể trao đổi với giống cái nhỏ rồi, giống cái nhỏ cũng sẽ không sợ mình nữa. Nhưng cũng không sao, chỉ cần mấy ngày nữa thì mình có thể nói chuyện với giống cái nhỏ rồi. Trong mấy ngày này cứ sống chung thật tốt với giống cái nhỏ đã, bồi dưỡng tình cảm một chút. Cũng tại mình ham chơi nên mới dọa đến giống cái nhỏ, nếu không giống cái nhỏ cũng sẽ không phòng bị mình từng giây từng phút, dùng ánh mắt vừa sợ hãi vừa oán hận nhìn mình.
Nhưng cha cũng đã nói qua, nếu muốn giống cái nhỏ chấp nhận giao phối, nhất định phải kiên nhẫn, hơn nữa mặt phải dày, bằng bất cứ giá nào cũng phải lấy được sự chấp thuận của giống cái nhỏ. Vì vậy cho dù có khó khăn đến đâu đi nữa cũng không thể từ bỏ.
- Hết chương 3 -
Thấy Trác Ngọc tỉnh nó liền quay đầu về phía cô gầm to một tiếng, không ngờ âm thanh quá lớn khiến Trác Ngọc bị chấn động đến mức ngã ra đằng sau.
Thấy vậy Tỳ Hưu lại bị dọa sợ, ngay lập tức ném miếng thịt đang nướng xuống chạy về phía Trác Ngọc.
Thấy quái vật xông về phía mình, Trác Ngọc lập tức bật dậy chạy về phía sơn động bên cạnh. Cô sợ con Tỳ Hưu kia xông tới đây có thể sẽ đè chết cô.
Quả nhiên là vậy, mặc dù Trác Ngọc thành công chạy đến sơn động bên cạnh nhưng vẫn bị con Tỳ Hưu đè ở bên dưới, sức nặng của nó khiến cô không thể thở nổi, khuôn mặt lại bị nó dùng đầu lưỡi gột rửa vài lần, cảm giác này không cần nói cũng biết có bao nhiêu khó chịu.
Cô gắng sức đẩy hai chân trước của Tỳ Hưu ra, cũng may Tỳ Hưu phát hiện Trác Ngọc khó chịu nên thả lỏng tứ chi đang ép Trác Ngọc ra, dùng miệng tha Trác Ngọc đến đống lửa ngoài động.
Tỳ Hưu đặt Trác Ngọc đang run run rẩy rẩy đến ngồi trên một tảng đá, cô chỉ ngồi im ở đó không dám nhúc nhích.
Tỳ Hưu dùng một chân trước vỗ vỗ Trác Ngọc, lại chỉ chỉ miếng thịt đã nướng chín đặt trên tảng đá bên cạnh ý bảo có thể ăn, mình thì ở bên đống lửa tiếp tục nướng thịt.
Trác Ngọc khó hiểu nhìn hành động của Tỳ Hưu, chẳng lẽ nó để cho mình ăn? Nhưng nếu cô hiểu sai, chẳng may chọc giận nó, xui xẻo vẫn là cô. Vì vậy cô vẫn ngồi im không nhúc nhích như tượng thạch cao.
Tỳ Hưu vừa nướng thịt vừa vểnh tai chú ý đến động tác của Trác Ngọc, đợi một lúc lâu cho đến khi khối thịt trong tay cũng đã nướng xong vẫn không nghe được bất kỳ động tĩnh nào. Quay đầu mới phát hiện ra Trác Ngọc vẫn ngồi trên tảng đá, cũng không động tới miếng thịt nướng bên cạnh, nó mất hứng hừ một tiếng.
Lúc này, Trác Ngọc đang chìm sâu trong cơn lốc tình cảm nhớ nhung người thân nơi quê nhà, nghe thấy tiếng hừ của Tỳ Hưu thì bị dọa sợ nhảy xuống khỏi tảng đá, vừa chạy vừa kêu: “Đừng ăn tôi, đừng ăn tôi…"
Tỳ Hưu đuổi theo Trác Ngọc, một lần nữa tha cô đến bên cạnh đống lửa, biết mình đã dọa Trác Ngọc khóc rối rít, Tỳ Hựu rất muốn an ủi cô rằng mình sẽ không ăn thịt cô.
Tiếc rằng mình không thể nói chuyện được đành phải cầm miếng thịt nướng bên cạnh nhét vào miệng Trác Ngọc, hi vọng nàng có thể biết mình không có ác ý.
Bị thịt nướng chặn miệng, Trác Ngọc vẫn còn nghẹn ngào, trong lòng thì lại đoán: chẳng lẽ con Tỳ Hưu này đang lấy lòng mình?
Không cưỡng lại được sự hấp dẫn của thịt nướng, cô ăn thử vài miếng, phát hiện đối phương không có dấu hiệu nổi giận thì bắt đầu ăn, càng ăn cô lại càng thấy vui mừng, liên tục cầm mấy miếng thịt nướng lớn bằng bàn tay trên tảng đá ăn.
Không ngờ con Tỳ Hưu này động tác thô lỗ mà nướng thịt lại ngon như vậy. Lúc này, Trác Ngọc không nghĩ đến, với vóc dáng của Tỳ Hưu sao có thể xé miếng thịt nướng thành những miếng nhỏ chỉ đủ cho nó nhét kẽ răng đây.
Bên kia Tỳ Hưu vừa ăn thịt nướng vừa âm thầm ảo não, nếu như mình có thể nói chuyện thật tốt, như vậy có thể trao đổi với giống cái nhỏ rồi, giống cái nhỏ cũng sẽ không sợ mình nữa. Nhưng cũng không sao, chỉ cần mấy ngày nữa thì mình có thể nói chuyện với giống cái nhỏ rồi. Trong mấy ngày này cứ sống chung thật tốt với giống cái nhỏ đã, bồi dưỡng tình cảm một chút. Cũng tại mình ham chơi nên mới dọa đến giống cái nhỏ, nếu không giống cái nhỏ cũng sẽ không phòng bị mình từng giây từng phút, dùng ánh mắt vừa sợ hãi vừa oán hận nhìn mình.
Nhưng cha cũng đã nói qua, nếu muốn giống cái nhỏ chấp nhận giao phối, nhất định phải kiên nhẫn, hơn nữa mặt phải dày, bằng bất cứ giá nào cũng phải lấy được sự chấp thuận của giống cái nhỏ. Vì vậy cho dù có khó khăn đến đâu đi nữa cũng không thể từ bỏ.
- Hết chương 3 -
Tác giả :
Thủy Chử Đậu Khấu