Nữ Ân Sư
Chương 53: Hoài nghi
Tư Mã Tấn luôn luôn là một người hành sự không theo lẽ thường, cho dù tất cả mọi người đều biết điều này, nhưng hành động hôm nay của hắn thì đừng nói Bạch Đàn, ngay cả Tư Mã Huyền cũng không ngờ được.
"Nói vậy thì lời của Bạch Đàn vừa rồi là khi quân?"
Giọng Tư Mã Huyền mặc dù vẫn nhẹ nhàng như cũ, Bạch Đàn nghe vào tai lại âm thầm kinh hãi, đang định tìm lí do biện bạch, Tư Mã Tấn đã mở miệng nói: "Việc này không có quan hệ gì với nàng, là thần nhất tâm yêu cầu".
Bạch Đàn không ngờ hắn lại kéo hết trách nhiệm về phía mình, im lặng sững sờ, lời nói đã ra đến miệng lại nuốt vào.
Ngón tay Tư Mã Huyền nhẹ nhàng gõ lên án, góc án trầm hương lượn lờ, ngũ quan hắn cũng hơi mờ ảo, chỉ có âm thanh vẫn điềm đạm, mang một chút đau xót: "Triều đình ta lấy hiếu trị quốc, hiếu trời đất, hiếu cha mẹ, hiếu sư trưởng, còn khanh lại yêu cầu lấy sư trưởng của chính mình, làm loạn kỉ cương luân thường này?"
Tư Mã Tấn cười một tiếng: "Thần đệ luôn luôn ngu đần không giáo hóa được, bệ hạ cũng biết. Cái thứ luân thường thầy trò này thần đệ đâu có để trong lòng? Huống hồ thần đệ chém giết trên chiến trường đã nhiều năm, đã sắp đến tuổi nhi lập mà vẫn không có vợ, bây giờ khó khăn lắm mới gặp được một người hợp ý, sao có thể để lỡ chỉ vì đó là ân sư của mình được?"
Sắc mặt Tư Mã Huyền sa sầm: "Ân sư chính là ân sư, suy nghĩ cho danh tiếng của khanh, Trẫm không thể đồng ý được. Việc này không cần nhắc tới nữa, Trẫm sẽ coi như chưa từng nghe thấy".
Tư Mã Tấn đi về phía trước một bước: "Thần đệ cũng không vội lắm, bệ hạ cứ tiếp tục suy nghĩ đi".
Nói đến mức này là đã không còn khách sáo gì nữa, Tư Mã Huyền ngước mắt lên nhìn, mấy tiếng gần như len ra qua kẽ răng: "Lui ra đi".
Tư Mã Tấn cười cười, ngay cả lễ số cũng không có, xoay người kéo tay Bạch Đàn kéo nàng đi ra cửa.
Bạch Đàn chỉ có thể cố gắng trấn định, cúi người thi lễ qua loa, trước khi bị kéo ra cửa lén quay lại thoáng nhìn Tư Mã Huyền. Ánh mắt hắn vẫn nhìn nàng chằm chằm khiến nàng hoảng hốt.
Tư Mã Tấn mặc dù hành sự cổ quái nhưng không phải một người nông nổi, làm vậy chắc chắn có mục đích của hắn. Trong lòng Bạch Đàn đương nhiên có rất nhiều nghi hoặc, có điều đang đi trong cung nên không dám hỏi nhiều mà vẫn giữ trong lòng. Thử vùng vẫy vài lần mà không thể thoát khỏi tay hắn, nàng cũng chỉ có thể để mặc cho hắn kéo ra ngoài cung, chỉ hi vọng trên đường đừng gặp cung nhân nào.
Đến lúc vừa ra khỏi cửa cung, ánh mắt nàng liền lia qua nhìn chằm chằm Tư Mã Tấn. Hắn lại không có bất cứ giải thích nào, kéo nàng đi thẳng tới bên cạnh xe ngựa rồi tự mình trèo lên xe trước. Bạch Đàn không khỏi tức giận, không thèm lên xe mà cứ thế đi bộ về phía trước.
Tư Mã Tấn đành phải xuống xe đi theo nàng.
Mặc dù mặt trời đã lên rất cao nhưng thành Kiến Khang đầu đông vẫn rét lạnh thấu xương, thỉnh thoảng có một cơn gió thổi tới chui vào cổ, quả thực là một sự hành hạ khó chịu.
Bạch Đàn kéo cổ áo cúi đầu đi về phía trước, trên ngự đạo không có một bóng người, chỉ có tiếng bước chân Tư Mã Tấn đi theo nàng. Nàng lặng lẽ quay lại liếc một cái, gương mặt hắn trắng bệch trong gió lạnh, hai mắt đen như mực vẫn nhìn nàng, trên mặt không có tâm tình gì.
Cuối cùng Bạch Đàn không nhịn được nữa: "Rốt cuộc ngươi nghĩ thế nào?"
Tư Mã Tấn vẫn bước đi không nhanh không chậm: "Ta làm thế nào, ta nghĩ thế đó. Vốn ta đã hứa sẽ tổ chức một hôn lễ đền nàng, quang minh chính đại cưới nàng, làm vậy có gì không đúng?"
"..."
Bạch Đàn mím chặt môi, dù vẫn tức giận vì sự lỗ mãng của hắn nhưng lại đắm chìm trong sự dịu dàng chu đáo này.
Đi rất lâu mới ra khỏi phạm vi cung thành, rẽ qua mấy tòa nhà, đi qua cầu Đông Môn. Cách đó không xa là Thanh Khê, khu nhà ở của quý tộc, phủ Lăng Đô Vương cũng ở gần đó. Đây không phải nơi bình dân có thể tự ý qua lại, xung quanh rất yên tĩnh, thỉnh thoảng mới có xe ngựa chạy qua nhưng đa số cũng rất sang trọng hiển quý.
Bạch Đàn vẫn suy nghĩ tâm sự, không hề chú ý đến đường đi. Đột nhiên nàng bị Tư Mã Tấn kéo sang bên cạnh, ngẩng đầu lên thấy một chiếc xe ngựa song mã dừng lại trước mặt, rèm xe bằng đoạn xanh biếc đã được vén lên, lộ ra khuôn mặt của Chu Chỉ: "Sư tôn, không nghĩ rằng lại gặp sư tôn ở đây".
Phía sau xe ngựa của hắn còn có ba bốn chiếc xe ngựa khác, tất cả đều dừng lại, có lẽ là nghe thấy Chu Chỉ nói nên tất cả đều vén rèm lên nhìn ra ngoài.
"Sư tôn, các trò đang định đi tìm sư tôn đây".
"Đúng vậy, sư tôn, không ngờ lại gặp sư tôn ở đây".
"Sư tôn..."
Nghe thấy tiếng chào hỏi tíu tít, Bạch Đàn mới phát hiện trong mấy chiếc xe ngựa này lại toàn là học trò của nàng, hết sức vui mừng: "Các trò từ đâu đến đây thế?"
Chu Chỉ và Lưu Thông bước xuống xe đầu tiên liền giải thích một chút. Thì ra buổi chiều hôm nay các quan viên được nghỉ, hắn cùng Lưu Thông đã hẹn các sư đệ tụ tập một hồi, đến phố Trường Cán tình cờ gặp Vô Cấu liền hào hứng định đến Đông Sơn gặp sư tôn, không nghĩ tới lại gặp Bạch Đàn ngay ở đây.
Đa số những học trò của nàng vẫn còn tâm tính thiếu niên, cũng đã khá lâu không tụ tập với nhau nên cực kì hưng phấn, rất nhiều người chui vào mấy chiếc xe, gần như chiếc xe này cũng chật cứng, tất cả lại vẫn cười hì hì.
Chu Chỉ giải thích xong liền thi lễ với Tư Mã Tấn bên cạnh Bạch Đàn, những người còn lại không dám thờ ơ, cũng đều ngoan ngoãn chào hỏi. Các sư đệ dù sao cũng còn ít tuổi, đều ngoan ngoãn đứng phía sau hai vị sư huynh Chu Chỉ và Lưu Thông, không dám ngươi một câu ta một câu chuyện trò với sư tôn nữa.
May mà còn có Chu Chỉ có thể giữ được uy nghiêm: "Sư tôn bây giờ đã rửa sạch oan khuất, có thể tiếp tục dạy học chứ? Các sư đệ đều nói đã đợi lâu lắm rồi".
Các học trò đứng phía sau hắn nghe vậy lập tức gật đầu phụ họa.
Bạch Đàn vừa định trả lời, Tư Mã Tấn đột nhiên mở miệng nói: "Chỉ sợ tạm thời còn không được. Hiện nay bản vương đang chuẩn bị cưới sư tôn của các ngươi, muốn dạy học ít nhất cũng phải chờ đến sau hôn sự mới được".
"..."
Bạch Đàn sững sờ quay đầu sang, quả thực cho rằng vừa rồi mình đã nghe nhầm.
Chu Chỉ và một đám học trò cũng toàn bộ trợn mắt há mồm, kinh hãi đứng trong gió.
Sư huynh của bọn chúng sẽ lấy sư tôn của bọn chúng? Tại sao lại cảm thấy đầu óc không đủ dùng nhỉ...
Tư Mã Tấn nhìn bọn chúng một lượt: "Hôm nay xem ra cũng không đúng lúc, các ngươi cứ đi về trước, hôm khác đến Đông Sơn thăm sư tôn cũng được".
Các học trò như đột nhiên bừng tỉnh, vội vã cáo từ một câu rồi tới tấp trèo lên xe, cuống quýt như thể vừa nghe được một bí mật kinh người nên sợ bị diệt khẩu.
Lưu Thông bình thường không nhiều lời nhưng dù sao cũng đã làm quan, vẫn biết chú trọng lễ số. Hắn bình tĩnh cáo từ Tư Mã Tấn và Bạch Đàn rồi mới lên xe, lúc gần đi vẫn nhìn trộm Bạch Đàn làm Bạch Đàn đỏ mặt tía tai.
Tình hình đang rất náo nhiệt, vì một câu của Tư Mã Tấn mà thoáng cái đã chỉ còn lại một mình Chu Chỉ.
Vẻ kinh ngạc trên mặt Chu Chỉ đến tận lúc này mới vợi đi, dù gì cũng đã có một thời gian lăn lộn trong chốn quan trường, bây giờ hắn đã biết đối nhân xử thế. Thấy sắc mặt Bạch Đàn biến ảo không ngừng, phong độ sư trưởng mọi ngày đã sắp không giữ được nữa, hắn vội vã giảng hòa: "Hạ quan cũng đang có chuyện cần nói với điện hạ, Vương công tử có mấy lời nhờ hạ quan chuyển cáo điện hạ".
Bạch Đàn thở phào nhẹ nhõm, quay lưng lại tránh sang một bên.
Bên đường là vườn hoa rộng rãi, vốn trồng toàn thu cúc nhưng lúc này toàn bộ đã tàn úa, phía sau vườn hoa là hồ Yến Tước dập dờn sóng xanh. Tư Mã Tấn đứng bên vườn hoa, thoáng nhìn Chu Chỉ đi theo phía sau, phủi lá khô bám trên vạt áo: "Nói đi".
Chu Chỉ nhỏ giọng nói: "Những thế lực sau lưng Dữu Thế Đạo đã lần ra hết, điện hạ muốn xử trí như thế nào?"
Tư Mã Tấn nhìn hắn: "Chuyện như thế này mà Vương Hoán Chi cũng bắt đầu giao cho ngươi làm rồi à?"
Chu Chỉ ngẩn ra, ngẩng đầu lên: "Điện hạ không tin được hạ quan hay sao?"
"Không phải thế". Tư Mã Tấn thoáng nhìn Bạch Đàn xa xa: "Bản vương chỉ không muốn để ngươi bị cuốn vào quá sâu, nếu không sư tôn của ngươi sẽ không tha cho bản vương".
Chu Chỉ cũng thoáng nhìn Bạch Đàn. Hắn và Bạch Đàn mặc dù danh là thầy trò nhưng tư giao rất tốt, thực có thể coi là bạn hữu, luôn luôn thân thiết với nhau, nếu không sau khi được biết nàng đến Ngô Quận hắn đã không lập tức viết thư cho phụ thân nhờ phụ thân chăm sóc sư tôn.
Tình nghĩa giữa người với người là chuyện hai chiều, Bạch Đàn chắc chắn sẽ bảo vệ hắn, hắn cũng có ý bảo vệ Bạch Đàn.
"Hạ quan mặc dù đang đứng dưới trướng điện hạ nhưng cũng sẽ không làm những việc trái đạo nghĩa, vì thế cũng không cần quá mức e dè. Chỉ có sư tôn... bây giờ điện hạ và sư tôn đã đi đến bước này, hạ quan không biết rõ ràng, không tiện can thiệp, chỉ có điều sư tôn nhiều năm qua vẫn mong muốn có một cuộc sống nhàn vân dã hạc, mong điện hạ đừng để sư tôn bị cuốn vào quá sâu".
Tư Mã Tấn khẽ nhíu mày. Hắn và Bạch Đàn phải trải qua bao nhiêu trắc trở và gian nan mới đi được đến nước này, chỉ có hai người là biết rõ nhất, chẳng lẽ hắn lại muốn Bạch Đàn bị cuốn vào sâu? Nhưng Bạch Đàn và Tư Mã Huyền vẫn còn có giao tình năm cũ, dù thế nào cũng khó mà đặt thân ngoài chuyện được.
Bây giờ lại bị một thiếu niên nhắc nhở thẳng mặt, trong lòng hắn đương nhiên có chút không vui. Hắn cũng không muốn nói tiếp chuyện này, lạnh lùng nói: "Những thế lực sau lưng Dữu Thế Đạo tạm thời chưa cần động vào, bọn chúng vẫn ở yên đó, đừng để sót tên nào là được".
Nói xong liền đi ngay.
Chu Chỉ đoán là mình nói nhiều nên lỡ lời, vội vâng dạ một tiếng, ngước mắt lên thấy hắn đã đi đến bên cạnh Bạch Đàn, đành phải lấy lại tinh thần đi tới cáo từ.
Bạch Đàn đã rất lâu không gặp hắn, thực ra rất muốn trò chuyện thêm một lát, nhưng hôm nay còn chưa giải quyết xong chuyện với Tư Mã Tấn nên đành phải cười cười từ biệt. Đưa mắt nhìn Chu Chỉ lên xe đi, nàng quay sang nhìn về phía Tư Mã Tấn, bỗng dưng cười lạnh một tiếng rồi cất bước đi về phía trước.
Tư Mã Tấn nhíu mày đi theo nàng, phu xe đánh xe không đi theo sau, không dám nói nhiều.
Đi tới cuối hồ Yến Tước, tiếp tục ra khỏi cổng thành, bỏ lại cả sông hộ thành ở sau lưng, xung quanh chỉ còn đồng hoang và con đường thẳng tắp, Bạch Đàn mới đột nhiên quay lại nhìn Tư Mã Tấn: "Chàng xin bệ hạ tứ hôn là việc lỗ mãng, may mà bệ hạ đã gác lại chuyện này. Nhưng bây giờ ngươi lại nói thẳng trước mặt các học trò, chẳng lẽ muốn khắp thiên hạ đều biết hay sao?"
Không ngờ Tư Mã Tấn lại gật đầu: "Đích xác là ta muốn như vậy, tốt nhất là làm cho mọi người đều biết, như vậy Tư Mã Huyền sẽ không có cách nào dùng chuyện này để ép buộc nàng nữa".
"Ép buộc ta?" Bạch Đàn cảm thấy rất vô lí: "Bệ hạ chưa bao giờ ép buộc ta chuyện gì".
Tư Mã Tấn nhìn mặt nàng, cười đầy mỉa mai: "Chuyện của ta và nàng là lí do để ép buộc nàng. Để che giấu việc này, nàng tất nhiên phải dạy bảo ta đàng hoàng, không dám làm việc gì quá giới hạn. Sau này chỉ có hai khả năng, một là phẩm tính của ta vẫn như cũ và bị người đời lên án, không làm nổi thái tử, hai là phẩm hạnh của ta đủ để trở thành thái tử, nhưng đến khi đó khi đó hắn nhất định sẽ đích thân phơi bày chuyện của ta và nàng, làm cho tất cả mọi người đều biết ta làm loạn luân thường thầy trò, không xứng làm thái tử. Tóm lại bất kể là kết quả như thế nào, người thắng vẫn cứ là hắn".
Bạch Đàn đúng là dở khóc dở cười: "Vì sao chàng và Hi Thanh đột nhiên đều ác cảm với bệ hạ như vậy?"
Tư Mã Tấn đi tới trước mặt nàng, bước chân hòa lẫn giọng nói lạnh giá: "Không phải đột nhiên, ta vẫn luôn ác cảm với hắn".
Trái tim Bạch Đàn trĩu xuống: "Chàng vẫn luôn ác cảm với bệ hạ là vì ngôi vị hoàng đế à?"
Tư Mã Tấn nhíu mày.
"Hi Thanh đẩy ta đến trước mặt chàng một phần cũng vì ta có cái để lợi dụng, các học trò của ta sau này đều sẽ vào triều đình, có thể giúp chàng một tay đúng không? Ít nhất ta biết Chu Chỉ đã là người của chàng rồi". Bạch Đàn ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn: "Ta cũng có một chút tác dụng đối với chàng đúng không?"
Lửa giận bốc lên trong mắt Tư Mã Tấn: "Sao? Nàng cho rằng ta đang lợi dụng nàng à?"
Bạch Đàn lui lại một bước: "Ta chỉ cảm thấy chàng không cần phải làm như vậy. Bệ hạ vốn đã định trả lại ngôi vị hoàng đế cho chàng, thậm chí bệ hạ còn hạ mật chỉ cho ta".
Chuyện đến nước này, nàng cũng không thể giấu hắn được nữa.
Tư Mã Tấn lại như nghe thấy chuyện cười: "Mật chỉ? Trả lại ngôi vị hoàng đế cho ta? Thứ Tư Mã Huyền không dễ gì giành được làm sao lại trả về cho ta?"
Hắn ghé vào tai nàng nói nhỏ: "Hắn tuyệt đối sẽ không để ta làm thái tử, nàng có thể chống mắt chờ xem".
"..."
Bạch Đàn nghiến răng, một khi đã không hợp nhau thì không cần phải nói gì thêm nữa, lập tức xoay người bước đi.
***
Vô Cấu bây giờ đang dạo trong chợ, các sư huynh đệ tình cờ gặp vừa rồi chắc hẳn đã đi đến Đông Sơn, cô bé thấy cũng nên về rồi, liền đi về phía cổng thành.
Đi được nửa đường nghe thấy tiếng nói chuyện huyên náo, cô bé quay sang nhìn, một quầy hàng ven đường bán mực thỏi, nhìn qua đã biết là thứ phẩm, người bán lại khoác lác tung trời, luôn mồm khẳng định là mực thỏi thượng hạng, ra giá trên trời.
Lạ nhất là còn có kẻ lắm tiền định bỏ tiền ra mua.
Vô Cấu vô tâm nhưng rất lương thiện, thật sự không thể nhìn người ta bị lừa, thế là khẽ chọc vào khuỷu tay người đó, nhỏ giọng nói: "Không đáng".
Người đó quay lại nhìn, hơi ngơ ngác: "Sao lại không đáng?"
Vô Cấu nghe hắn nói giọng lơ lớ mới nhìn kĩ lại, không ngờ lại là một người Tiên Ti mũi cao mắt sâu, da trắng hơn người Trung nguyên nhiều, người cũng rất cao.
Ôi, người ngoại tộc thật dễ lừa.
Chủ quầy hàng đã nhìn thấy động tác lén lút của hai người, nổi giận đùng đùng nói: "Vị cô nương kia có ý gì? Sao tự nhiên lại phá đám người ta như thế?"
Thấy chủ quầy đã phát hiện, Vô Cấu dứt khoát cầm một thỏi mực lên nói với người Tiên Ti đó: "Sư tôn của ta vẫn dạy ta, mực thỏi tốt là loại nhẵn nhụi trơn bóng, ông xem, những thỏi mực này đều đã rạn nứt, còn có thỏi sứt mẻ nữa. Ngửi mùi lại quá khác thường, dùng ngón tay khẽ búng chỉ có tiếng trầm đục chứ không lanh lảnh".
Cuối cùng cô bé lại cầm trên tay ước lượng: "Không đủ rắn chắc, ngâm nước dễ tan, loại mực thỏi này đâu đáng giá đó, chỉ là lừa gạt người không biết hàng như ông thôi".
Nói xong bỏ thỏi mực lại vỗ vỗ tay bước đi.
Chủ quầy hàng còn muốn cãi nhau với Vô Cấu nhưng người Tiên Ti trước mặt đã đuổi theo cô bé.
"Cô nương, tại hạ là Đoàn Giám, xin hỏi cô nương tên họ là gì?"
Vô Cấu quay lại nhìn hắn một cái, tiếp tục đi về phía trước: "Vô Cấu".
"Thế nhà Vô Cấu cô nương ở nơi nào?"
Vô Cấu sửng sốt, chẳng lẽ hảo tâm giúp người ta, không ngờ lại gặp phải người xấu? Cô bé không dám nói thêm nữa, xách vạt áo chạy như điên ra khỏi cổng thành.
Đoàn Giám còn tưởng câu nói vừa rồi của mình đắc tội Vô Cấu nên vội vã chạy theo.
***
Bạch Đàn đã về đến biệt viện nhà họ Bạch, không ngờ Hi Thanh vẫn chưa đi, đang loay hoay với đám hoa cỏ yeu quý của nàng ở tiền viện, thấy nàng về liền cười hì hì hỏi một câu: "Vào trong cung làm gì thế?"
Bạch Đàn liếc Tư Mã Tấn theo sát phía sau: "Không phải chuyện tốt gì".
Hi Thanh nhướng mày nhìn về phía Tư Mã Tấn: "Điện hạ lại làm gì thế?"
Tư Mã Tấn cười lạnh một tiếng: "Xin bệ hạ tứ hôn, hắn đương nhiên không đồng ý".
Hi Thanh há to miệng một hồi lâu mới khép lại: "Điện hạ, ngài hạ thủ nhanh quá rồi đấy".
Hắn liếc Bạch Đàn một cái, xem ra lúc này có than vãn cũng không thể khiến nàng thông cảm cho nên đành từ bỏ, nhếch miệng nói: "Bệ hạ chắc chắn sẽ không đồng ý, hắn đồng ý việc này mới là chuyện lạ đời".
Ánh mắt Bạch Đàn di chuyển giữa hai người, sau đó mím chặt môi đi vào thư phòng.
Hi Thanh chán nản chép miệng một cái: "Xem ra nàng vẫn không tin lời chúng ta".
Sắc mặt Tư Mã Tấn âm trầm: "Đâu chỉ có thế. Ngươi nói lung tung với nàng quá nhiều, vì vậy bây giờ nàng cũng bắt đầu hoài nghi bản vương đang lợi dụng nàng".
Hi Thanh gượng cười hì hì. Vốn hắn đẩy Bạch Đàn tới đây đúng là có ý định đó, cũng không thể trách nàng hiểu lầm được. Ai mà biết được một sát thần như Tư Mã Tấn lại là một kẻ si tình, lẽ ra chỉ lợi dụng quan hệ của nàng, hai bên đạt được mục đích là xong, nào ngờ gã này lại chìm luôn vào.
Nghĩ cũng uất ức.
Hi Thanh phất tay: "Điện hạ chớ vội, ta sẽ đến giải thích cho nàng".
Nói rồi đi về phía thư phòng.
Bạch Đàn ngồi trên chiếc ghế đặt sát cửa sổ trong thư phòng, tay lật sách mà không đọc được một chữ nào.
Hi Thanh từ bên ngoài bước vào, cố ý kêu len một tiếng kinh ngạc: "Ô kìa! Ngươi cầm ngược sách rồi".
Bạch Đàn vội vàng giơ sách lên nhìn, rõ ràng vẫn đúng chiều, không khỏi lườm hắn: "Bây giờ trong lòng ta rất phiền, ngươi đừng chọc ta nữa".
Hi Thanh đương nhiên biết lúc này không nên trêu chọc nàng, đến khép cửa sổ lại, hết sức thận trọng ngồi cách nàng ba trượng: "Ôi, mặc dù ta đẩy ngươi đến trước mặt điện hạ không phải là việc phúc hậu, nhưng xét cho cùng thì cũng coi như là người mai mối cho các ngươi mà. Ngươi không thể tôn trọng ta một chút hay sao?"
Bạch Đàn tức giận ném sách xuống đất: "Ta vẫn tôn trọng ngươi như thường, chỉ có ngươi la giấu ta quá nhiều chuyện".
Hi Thanh cười gượng: "Thì ta cũng đã nói với ngươi đấy thôi, ngay cả Tư Mã Huyền là người kiểu gì cũng nói với ngươi rồi".
Bạch Đàn càng giận: "Bệ hạ rốt cuộc đã làm chuyện gì khiến các ngươi hoài nghi và chán ghét như vậy? Mấy năm nay bệ hạ vẫn bao che cho Thiên Linh, mọi người đều nhìn thấy cả, bây giờ còn muốn bồi dưỡng hắn thành thái tử, các ngươi lại luốn coi bệ hạ như sài lang hổ báo".
Hi Thanh gãi má: "Ờ, ngươi nói có lí. Dường như từ nhỏ đến lớn hắn vẫn là người tốt trong mắt mọi người. Từ văn võ bá quan cho tới tiểu thương đầy tớ, ai ai cũng khen ngợi hắn. Kể cả ta và điện hạ trước kia cũng nghĩ hắn là người tốt".
Thấy có phát hỏa với hắn cũng chỉ như đấm vào chăn bông, Bạch Đàn dứt khoát không thèm giận nữa, nhặt sách về phủi sạch: "Nếu có người tới nói xấu ngươi với ta, ta cũng sẽ tức giận. Bao nhiêu năm nay vẫn biết rõ sự tình, ngoài ngôi vị hoàng đế, ta thật sự không nghĩ ra các ngươi có lí do gì để chĩa mũi dùi vào bệ hạ".
Hi Thanh dựng tay lên ngắt lời: "Ta biết ngươi không có ác ý, nhưng ta có chuyện phải nói với ngươi. Lúc trước Mai Nương mời ta đến khám chữa cho bệ hạ, muốn bệ hạ có con nối dõi, việc này ngươi còn nhớ chứ?"
Bạch Đàn gật đầu.
Hi Thanh nói: "Sau khi khám kĩ, ta phát hiện bệ hạ hoàn toàn không có vấn đề gì".
Bạch Đàn sửng sốt: "Ý ngươi là sao?"
"Có nghĩa ta cũng không rõ vì sao đến nay hắn vẫn không có con. Có lẽ chỉ là hắn cho rằng thời cơ chưa tới nên mới cố ý làm cho mình không có con".
"..."
Bạch Đàn đột nhiên nhớ tới lúc trước Tư Mã Tấn nói Tư Mã Huyền nhất định sẽ có thái tử mới của mình, chẳng lẽ chính là ý này?
"Nhưng bệ hạ từng nói với ta, cho dù sau này có con trai, ngôi vị hoàng đế cũng vẫn phải truyền cho Thiên Linh".
Hi Thanh bàng hoàng tỉnh ngộ, đấm mạnh chân bàn: "Thì ra là thế, thảo nào ngươi vẫn bảo vệ hắn như vậy. Những lời như thế mà hắn cũng nói với ngươi được".
Hi Thanh thật sự tâm phục khẩu phục, đừng nói Bạch Đàn vốn vẫn xem Tư Mã Huyền như tuyết trên núi cao, ngay cả một người không có cảm tình với Tư Mã Huyền như hắn, một khi không biết rõ tình hình mà nghe hắn nói như vậy cũng phải cảm phục quỳ rạp xuống đất.
Bạch Đàn cau mày đứng dậy, đến bên bàn rót một chén trà uống, tâm tình mới bình phục một chút: "Nói vậy ngươi vẫn cho rằng bệ hạ đang lừa ta?"
Hi Thanh thở dài: "Ta chỉ nói thế thôi. Ngươi rất thông minh, dù tạm thời bị che mắt nhưng nhất định sẽ có lúc thấy rõ. Chỉ có điều ngươi đừng nghi ngờ điện hạ, ánh mắt điện hạ sắp xuyên thủng người ta rồi kìa".
Nói rồi hắn bĩu môi đi ra cửa.
Không phải Bạch Đàn không tin Tư Mã Tấn, nhưng thời gian gần đây nàng dần dần thấy rõ tất cả mọi việc làm của hắn kì thực đều có tính mục đích mãnh liệt. Lần trước nàng bất chấp tất cả bỏ đi theo hắn, nhưng bây giờ nghĩ lại, việc đó nàng làm có đúng không?
"Cô nương? Cô nương?"
Ngoài cổng có tiếng gọi của đàn ông, Bạch Đàn hoàn hồn đi ra cửa. Một người Tiên Ti cao lớn đứng ngoài cổng viện nhìn vào trong.
Nàng nhận ra đây là Đoàn Giám, nhìn theo ánh mắt hắn lại thấy Vô Cấu đang chạy vội vào hậu viện.
Đoàn Giám đương nhiên biết đây là nơi nào, quay sang nhìn thấy Bạch Đàn, thoáng nhìn nàng một lát rồi thi lễ: "Tại hạ Đoàn Giám, từng gặp tiểu thư một lần ở phủ thái phó".
Bạch Đàn gật đầu: "Ngươi có việc gì thế?"
"Tại hạ..." Đoàn Giám hơi xấu hổ: "Tại hạ không tinh thông tiếng Hán, mọi ngày vẫn một mình luyện chữ, hôm nay ra phố mua mực suýt nữa bị lừa, may có vị cô nương kia chỉ bảo. Nhưng mà cô nương đó không muốn để ý tới tại hạ, tại hạ muốn cảm tạ cũng không có cơ hội".
Tâm tình Bạch Đàn lúc này không được tốt, nhưng nhìn thấy tình hình này vẫn muốn trêu chọc một chút: "Sao thế? Thích Vô Cấu nhà ta rồi à?"
Mặt Đoàn Giám hơi đỏ lên: "Ơ, đại để là thế".
Bây giờ đến phiên Bạch Đàn kinh ngạc, đàn ông ngoại tộc có phải ai cũng thẳng thắn như vậy không?
Nàng bước tới gần, cố ý trêu chọc Đoàn Giám: "Vô Cấu là học trò cưng của ta, không phải người nào cũng có thể theo đuổi. Ngươi xuất thân nơi nào? Niên kỉ bao nhiêu? Từng có vợ chưa? Có công huân gì?"
Đoàn Giám lại nghiêm trang trả lời: "Tại hạ xuất thân Lương Châu, tộc Tiên Ti họ Đoàn, năm nay hai mươi tư tuổi, còn chưa thành hôn. Tại hạ từng cứu mạng bệ hạ, có công cứu giá. A đúng rồi, sau đó Lịch Dương Vương tiến cử tại hạ đến đô thành nhậm chức, bệ hạ còn đích thân hạ chỉ điều động nên tại hạ mới đến, cho nên có thể coi là người được bệ hạ trọng dụng".
"..."
Bạch Đàn nắm bắt được một tình tiết trong lời hắn nói: "Trước kia ngươi rời khỏi Lăng Đô Vương là theo chiếu chỉ của bệ hạ?"
Đoàn Giám gật đầu: "Đúng vậy".
Bạch Đàn suy tư một lát, cau mày không nói.
Đoàn Giám vẫn thò cổ nhìn vào hậu viện: "Tiểu thư, bao giờ tại hạ có thể đến gặp lại Vô Cấu cô nương?"
Bạch Đàn đang phiền lòng, nói vu vơ: "Đợi Vô Cấu gật đầu rồi nói tiếp".
Nói xong xoay người đi về phòng.
Đoàn Giám im lặng vươn tay ra, muốn Vô Cấu gật đầu thì cũng phải gặp người ta đã chứ.
Nhưng vì Lăng Đô Vương cũng ở đây, hắn không dám đi vào nên chỉ có thể bất mãn quay về.
Việc này Vô Cấu hoàn toàn không để trong lòng, Bạch Đàn cũng không nhắc tới, nhanh chóng đã bị vứt sang một bên.
Đến buổi tối Hi Thanh vẫn không đi, xem điệu bộ quả thực định cắm rễ ở đây rồi.
Bạch Đàn dùng cơm tối một mình trong phòng nhớ tới Tư Mã Tấn, chỉ sợ lúc này hắn vẫn còn giận lắm. Nàng cũng chẳng muốn giải thích gì cả, biết chắc ngày mai dư luận sẽ xôn xao, nàng cũng phải chuẩn bị tư tưởng bị người ta chỉ trỏ.
Hôm nay ban ngày ánh nắng rất tốt, đến đêm ánh trăng cũng rất sáng sủa, chiếu qua cửa sổ xuống bên giường nàng.
Bạch Đàn nằm trên giường lật qua lật lại không ngủ được, vừa nhắm mắt lại đã nghĩ đến lời của Tư Mã Tấn và Hi Thanh, bây giờ lại thêm lời của Đoàn Giám nữa, trong đầu rất hỗn loạn.
Cũng không biết bao lâu sau, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng. Nàng quay ra nhìn, thấy Tư Mã Tấn đứng dưới ánh trăng.
Nàng còn tưởng tối nay hắn sẽ không tới, nhất thời trợn mắt nhìn nhau không biết nói gì, sau đó dứt khoát quay vào nhắm mắt ngủ.
Phía sau có tiếng quần áo sột soạt, Tư Mã Tấn nằm xuống bên người nàng, xoay mặt nàng lại hôn, một tay kéo chăn đắp lên người, động tác hơi hùng hổ.
Bạch Đàn đưa tay đẩy hắn ra nhưng lại chạm vào bờ vai trần của hắn, phát hiện hắn đã cởi hết quần áo, nàng vội vàng định tránh nhưng làm gì có cơ hội.
Tay đưa tới đâu cũng chạm vào thân hình rắn chắc của hắn, lúc chạm vào eo hắn có thể cảm nhận được sức mạnh phun trào, nàng cảm thấy đầu ngón tay nóng lên, muốn tránh ra nhưng lại bị Tư Mã Tấn đè lên người, giữ chặt hai tay.
Hắn không nói một lời, hung bạo hơn thường ngày gấp trăm lần. Bạch Đàn sợ đau, bị hắn giày vò toàn thân khó chịu, khe khẽ kêu lên lại khiến hắn càng thêm hùng hổ.
Tư Mã Tấn không lên tiếng, Bạch Đàn cũng không nói gì. Không ai nói một câu nào, trong đêm trăng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở gấp và tiếng rên rỉ khe khẽ.
Trăng lên đến đỉnh đầu, thể lực lại vẫn chưa hao hết. Bạch Đàn cắn sắp rách môi, thật sự không chịu nổi giày vò nữa. Nàng đẩy Tư Mã Tấn ra, quay lưng lại, nhưng hắn lại ôm chặt sau lưng nàng.
Bàn tay hắn mơn trớn từ bả vai nàng xuống đến eo, đau đớn và sung sướng quyện vào nhau, Bạch Đàn thậm chí đã bắt đầu nghẹn ngào.
Tư Mã Tấn gạt mái tóc dài mượt mà như vóc sau lưng nàng, ghé sát vào bên má nàng nhẹ nhàng thở dốc, rất lâu sau mới bật ra một câu lạnh như băng: "Móc trái tim ra cho nàng xem được không? Không ngờ lại nghi ngờ ta, tức chết ta rồi..."
Cuối cùng Bạch Đàn cũng nói một câu, nhưng chỉ có một chữ: "Đau..."
Một chữ lại mang theo tiếng nghẹn ngào, Tư Mã Tấn ngẩn ra, tất cả khí thế đều thu lại. Hắn thở dài, nhẹ nhàng xoa lưng cho nàng.
"Nói vậy thì lời của Bạch Đàn vừa rồi là khi quân?"
Giọng Tư Mã Huyền mặc dù vẫn nhẹ nhàng như cũ, Bạch Đàn nghe vào tai lại âm thầm kinh hãi, đang định tìm lí do biện bạch, Tư Mã Tấn đã mở miệng nói: "Việc này không có quan hệ gì với nàng, là thần nhất tâm yêu cầu".
Bạch Đàn không ngờ hắn lại kéo hết trách nhiệm về phía mình, im lặng sững sờ, lời nói đã ra đến miệng lại nuốt vào.
Ngón tay Tư Mã Huyền nhẹ nhàng gõ lên án, góc án trầm hương lượn lờ, ngũ quan hắn cũng hơi mờ ảo, chỉ có âm thanh vẫn điềm đạm, mang một chút đau xót: "Triều đình ta lấy hiếu trị quốc, hiếu trời đất, hiếu cha mẹ, hiếu sư trưởng, còn khanh lại yêu cầu lấy sư trưởng của chính mình, làm loạn kỉ cương luân thường này?"
Tư Mã Tấn cười một tiếng: "Thần đệ luôn luôn ngu đần không giáo hóa được, bệ hạ cũng biết. Cái thứ luân thường thầy trò này thần đệ đâu có để trong lòng? Huống hồ thần đệ chém giết trên chiến trường đã nhiều năm, đã sắp đến tuổi nhi lập mà vẫn không có vợ, bây giờ khó khăn lắm mới gặp được một người hợp ý, sao có thể để lỡ chỉ vì đó là ân sư của mình được?"
Sắc mặt Tư Mã Huyền sa sầm: "Ân sư chính là ân sư, suy nghĩ cho danh tiếng của khanh, Trẫm không thể đồng ý được. Việc này không cần nhắc tới nữa, Trẫm sẽ coi như chưa từng nghe thấy".
Tư Mã Tấn đi về phía trước một bước: "Thần đệ cũng không vội lắm, bệ hạ cứ tiếp tục suy nghĩ đi".
Nói đến mức này là đã không còn khách sáo gì nữa, Tư Mã Huyền ngước mắt lên nhìn, mấy tiếng gần như len ra qua kẽ răng: "Lui ra đi".
Tư Mã Tấn cười cười, ngay cả lễ số cũng không có, xoay người kéo tay Bạch Đàn kéo nàng đi ra cửa.
Bạch Đàn chỉ có thể cố gắng trấn định, cúi người thi lễ qua loa, trước khi bị kéo ra cửa lén quay lại thoáng nhìn Tư Mã Huyền. Ánh mắt hắn vẫn nhìn nàng chằm chằm khiến nàng hoảng hốt.
Tư Mã Tấn mặc dù hành sự cổ quái nhưng không phải một người nông nổi, làm vậy chắc chắn có mục đích của hắn. Trong lòng Bạch Đàn đương nhiên có rất nhiều nghi hoặc, có điều đang đi trong cung nên không dám hỏi nhiều mà vẫn giữ trong lòng. Thử vùng vẫy vài lần mà không thể thoát khỏi tay hắn, nàng cũng chỉ có thể để mặc cho hắn kéo ra ngoài cung, chỉ hi vọng trên đường đừng gặp cung nhân nào.
Đến lúc vừa ra khỏi cửa cung, ánh mắt nàng liền lia qua nhìn chằm chằm Tư Mã Tấn. Hắn lại không có bất cứ giải thích nào, kéo nàng đi thẳng tới bên cạnh xe ngựa rồi tự mình trèo lên xe trước. Bạch Đàn không khỏi tức giận, không thèm lên xe mà cứ thế đi bộ về phía trước.
Tư Mã Tấn đành phải xuống xe đi theo nàng.
Mặc dù mặt trời đã lên rất cao nhưng thành Kiến Khang đầu đông vẫn rét lạnh thấu xương, thỉnh thoảng có một cơn gió thổi tới chui vào cổ, quả thực là một sự hành hạ khó chịu.
Bạch Đàn kéo cổ áo cúi đầu đi về phía trước, trên ngự đạo không có một bóng người, chỉ có tiếng bước chân Tư Mã Tấn đi theo nàng. Nàng lặng lẽ quay lại liếc một cái, gương mặt hắn trắng bệch trong gió lạnh, hai mắt đen như mực vẫn nhìn nàng, trên mặt không có tâm tình gì.
Cuối cùng Bạch Đàn không nhịn được nữa: "Rốt cuộc ngươi nghĩ thế nào?"
Tư Mã Tấn vẫn bước đi không nhanh không chậm: "Ta làm thế nào, ta nghĩ thế đó. Vốn ta đã hứa sẽ tổ chức một hôn lễ đền nàng, quang minh chính đại cưới nàng, làm vậy có gì không đúng?"
"..."
Bạch Đàn mím chặt môi, dù vẫn tức giận vì sự lỗ mãng của hắn nhưng lại đắm chìm trong sự dịu dàng chu đáo này.
Đi rất lâu mới ra khỏi phạm vi cung thành, rẽ qua mấy tòa nhà, đi qua cầu Đông Môn. Cách đó không xa là Thanh Khê, khu nhà ở của quý tộc, phủ Lăng Đô Vương cũng ở gần đó. Đây không phải nơi bình dân có thể tự ý qua lại, xung quanh rất yên tĩnh, thỉnh thoảng mới có xe ngựa chạy qua nhưng đa số cũng rất sang trọng hiển quý.
Bạch Đàn vẫn suy nghĩ tâm sự, không hề chú ý đến đường đi. Đột nhiên nàng bị Tư Mã Tấn kéo sang bên cạnh, ngẩng đầu lên thấy một chiếc xe ngựa song mã dừng lại trước mặt, rèm xe bằng đoạn xanh biếc đã được vén lên, lộ ra khuôn mặt của Chu Chỉ: "Sư tôn, không nghĩ rằng lại gặp sư tôn ở đây".
Phía sau xe ngựa của hắn còn có ba bốn chiếc xe ngựa khác, tất cả đều dừng lại, có lẽ là nghe thấy Chu Chỉ nói nên tất cả đều vén rèm lên nhìn ra ngoài.
"Sư tôn, các trò đang định đi tìm sư tôn đây".
"Đúng vậy, sư tôn, không ngờ lại gặp sư tôn ở đây".
"Sư tôn..."
Nghe thấy tiếng chào hỏi tíu tít, Bạch Đàn mới phát hiện trong mấy chiếc xe ngựa này lại toàn là học trò của nàng, hết sức vui mừng: "Các trò từ đâu đến đây thế?"
Chu Chỉ và Lưu Thông bước xuống xe đầu tiên liền giải thích một chút. Thì ra buổi chiều hôm nay các quan viên được nghỉ, hắn cùng Lưu Thông đã hẹn các sư đệ tụ tập một hồi, đến phố Trường Cán tình cờ gặp Vô Cấu liền hào hứng định đến Đông Sơn gặp sư tôn, không nghĩ tới lại gặp Bạch Đàn ngay ở đây.
Đa số những học trò của nàng vẫn còn tâm tính thiếu niên, cũng đã khá lâu không tụ tập với nhau nên cực kì hưng phấn, rất nhiều người chui vào mấy chiếc xe, gần như chiếc xe này cũng chật cứng, tất cả lại vẫn cười hì hì.
Chu Chỉ giải thích xong liền thi lễ với Tư Mã Tấn bên cạnh Bạch Đàn, những người còn lại không dám thờ ơ, cũng đều ngoan ngoãn chào hỏi. Các sư đệ dù sao cũng còn ít tuổi, đều ngoan ngoãn đứng phía sau hai vị sư huynh Chu Chỉ và Lưu Thông, không dám ngươi một câu ta một câu chuyện trò với sư tôn nữa.
May mà còn có Chu Chỉ có thể giữ được uy nghiêm: "Sư tôn bây giờ đã rửa sạch oan khuất, có thể tiếp tục dạy học chứ? Các sư đệ đều nói đã đợi lâu lắm rồi".
Các học trò đứng phía sau hắn nghe vậy lập tức gật đầu phụ họa.
Bạch Đàn vừa định trả lời, Tư Mã Tấn đột nhiên mở miệng nói: "Chỉ sợ tạm thời còn không được. Hiện nay bản vương đang chuẩn bị cưới sư tôn của các ngươi, muốn dạy học ít nhất cũng phải chờ đến sau hôn sự mới được".
"..."
Bạch Đàn sững sờ quay đầu sang, quả thực cho rằng vừa rồi mình đã nghe nhầm.
Chu Chỉ và một đám học trò cũng toàn bộ trợn mắt há mồm, kinh hãi đứng trong gió.
Sư huynh của bọn chúng sẽ lấy sư tôn của bọn chúng? Tại sao lại cảm thấy đầu óc không đủ dùng nhỉ...
Tư Mã Tấn nhìn bọn chúng một lượt: "Hôm nay xem ra cũng không đúng lúc, các ngươi cứ đi về trước, hôm khác đến Đông Sơn thăm sư tôn cũng được".
Các học trò như đột nhiên bừng tỉnh, vội vã cáo từ một câu rồi tới tấp trèo lên xe, cuống quýt như thể vừa nghe được một bí mật kinh người nên sợ bị diệt khẩu.
Lưu Thông bình thường không nhiều lời nhưng dù sao cũng đã làm quan, vẫn biết chú trọng lễ số. Hắn bình tĩnh cáo từ Tư Mã Tấn và Bạch Đàn rồi mới lên xe, lúc gần đi vẫn nhìn trộm Bạch Đàn làm Bạch Đàn đỏ mặt tía tai.
Tình hình đang rất náo nhiệt, vì một câu của Tư Mã Tấn mà thoáng cái đã chỉ còn lại một mình Chu Chỉ.
Vẻ kinh ngạc trên mặt Chu Chỉ đến tận lúc này mới vợi đi, dù gì cũng đã có một thời gian lăn lộn trong chốn quan trường, bây giờ hắn đã biết đối nhân xử thế. Thấy sắc mặt Bạch Đàn biến ảo không ngừng, phong độ sư trưởng mọi ngày đã sắp không giữ được nữa, hắn vội vã giảng hòa: "Hạ quan cũng đang có chuyện cần nói với điện hạ, Vương công tử có mấy lời nhờ hạ quan chuyển cáo điện hạ".
Bạch Đàn thở phào nhẹ nhõm, quay lưng lại tránh sang một bên.
Bên đường là vườn hoa rộng rãi, vốn trồng toàn thu cúc nhưng lúc này toàn bộ đã tàn úa, phía sau vườn hoa là hồ Yến Tước dập dờn sóng xanh. Tư Mã Tấn đứng bên vườn hoa, thoáng nhìn Chu Chỉ đi theo phía sau, phủi lá khô bám trên vạt áo: "Nói đi".
Chu Chỉ nhỏ giọng nói: "Những thế lực sau lưng Dữu Thế Đạo đã lần ra hết, điện hạ muốn xử trí như thế nào?"
Tư Mã Tấn nhìn hắn: "Chuyện như thế này mà Vương Hoán Chi cũng bắt đầu giao cho ngươi làm rồi à?"
Chu Chỉ ngẩn ra, ngẩng đầu lên: "Điện hạ không tin được hạ quan hay sao?"
"Không phải thế". Tư Mã Tấn thoáng nhìn Bạch Đàn xa xa: "Bản vương chỉ không muốn để ngươi bị cuốn vào quá sâu, nếu không sư tôn của ngươi sẽ không tha cho bản vương".
Chu Chỉ cũng thoáng nhìn Bạch Đàn. Hắn và Bạch Đàn mặc dù danh là thầy trò nhưng tư giao rất tốt, thực có thể coi là bạn hữu, luôn luôn thân thiết với nhau, nếu không sau khi được biết nàng đến Ngô Quận hắn đã không lập tức viết thư cho phụ thân nhờ phụ thân chăm sóc sư tôn.
Tình nghĩa giữa người với người là chuyện hai chiều, Bạch Đàn chắc chắn sẽ bảo vệ hắn, hắn cũng có ý bảo vệ Bạch Đàn.
"Hạ quan mặc dù đang đứng dưới trướng điện hạ nhưng cũng sẽ không làm những việc trái đạo nghĩa, vì thế cũng không cần quá mức e dè. Chỉ có sư tôn... bây giờ điện hạ và sư tôn đã đi đến bước này, hạ quan không biết rõ ràng, không tiện can thiệp, chỉ có điều sư tôn nhiều năm qua vẫn mong muốn có một cuộc sống nhàn vân dã hạc, mong điện hạ đừng để sư tôn bị cuốn vào quá sâu".
Tư Mã Tấn khẽ nhíu mày. Hắn và Bạch Đàn phải trải qua bao nhiêu trắc trở và gian nan mới đi được đến nước này, chỉ có hai người là biết rõ nhất, chẳng lẽ hắn lại muốn Bạch Đàn bị cuốn vào sâu? Nhưng Bạch Đàn và Tư Mã Huyền vẫn còn có giao tình năm cũ, dù thế nào cũng khó mà đặt thân ngoài chuyện được.
Bây giờ lại bị một thiếu niên nhắc nhở thẳng mặt, trong lòng hắn đương nhiên có chút không vui. Hắn cũng không muốn nói tiếp chuyện này, lạnh lùng nói: "Những thế lực sau lưng Dữu Thế Đạo tạm thời chưa cần động vào, bọn chúng vẫn ở yên đó, đừng để sót tên nào là được".
Nói xong liền đi ngay.
Chu Chỉ đoán là mình nói nhiều nên lỡ lời, vội vâng dạ một tiếng, ngước mắt lên thấy hắn đã đi đến bên cạnh Bạch Đàn, đành phải lấy lại tinh thần đi tới cáo từ.
Bạch Đàn đã rất lâu không gặp hắn, thực ra rất muốn trò chuyện thêm một lát, nhưng hôm nay còn chưa giải quyết xong chuyện với Tư Mã Tấn nên đành phải cười cười từ biệt. Đưa mắt nhìn Chu Chỉ lên xe đi, nàng quay sang nhìn về phía Tư Mã Tấn, bỗng dưng cười lạnh một tiếng rồi cất bước đi về phía trước.
Tư Mã Tấn nhíu mày đi theo nàng, phu xe đánh xe không đi theo sau, không dám nói nhiều.
Đi tới cuối hồ Yến Tước, tiếp tục ra khỏi cổng thành, bỏ lại cả sông hộ thành ở sau lưng, xung quanh chỉ còn đồng hoang và con đường thẳng tắp, Bạch Đàn mới đột nhiên quay lại nhìn Tư Mã Tấn: "Chàng xin bệ hạ tứ hôn là việc lỗ mãng, may mà bệ hạ đã gác lại chuyện này. Nhưng bây giờ ngươi lại nói thẳng trước mặt các học trò, chẳng lẽ muốn khắp thiên hạ đều biết hay sao?"
Không ngờ Tư Mã Tấn lại gật đầu: "Đích xác là ta muốn như vậy, tốt nhất là làm cho mọi người đều biết, như vậy Tư Mã Huyền sẽ không có cách nào dùng chuyện này để ép buộc nàng nữa".
"Ép buộc ta?" Bạch Đàn cảm thấy rất vô lí: "Bệ hạ chưa bao giờ ép buộc ta chuyện gì".
Tư Mã Tấn nhìn mặt nàng, cười đầy mỉa mai: "Chuyện của ta và nàng là lí do để ép buộc nàng. Để che giấu việc này, nàng tất nhiên phải dạy bảo ta đàng hoàng, không dám làm việc gì quá giới hạn. Sau này chỉ có hai khả năng, một là phẩm tính của ta vẫn như cũ và bị người đời lên án, không làm nổi thái tử, hai là phẩm hạnh của ta đủ để trở thành thái tử, nhưng đến khi đó khi đó hắn nhất định sẽ đích thân phơi bày chuyện của ta và nàng, làm cho tất cả mọi người đều biết ta làm loạn luân thường thầy trò, không xứng làm thái tử. Tóm lại bất kể là kết quả như thế nào, người thắng vẫn cứ là hắn".
Bạch Đàn đúng là dở khóc dở cười: "Vì sao chàng và Hi Thanh đột nhiên đều ác cảm với bệ hạ như vậy?"
Tư Mã Tấn đi tới trước mặt nàng, bước chân hòa lẫn giọng nói lạnh giá: "Không phải đột nhiên, ta vẫn luôn ác cảm với hắn".
Trái tim Bạch Đàn trĩu xuống: "Chàng vẫn luôn ác cảm với bệ hạ là vì ngôi vị hoàng đế à?"
Tư Mã Tấn nhíu mày.
"Hi Thanh đẩy ta đến trước mặt chàng một phần cũng vì ta có cái để lợi dụng, các học trò của ta sau này đều sẽ vào triều đình, có thể giúp chàng một tay đúng không? Ít nhất ta biết Chu Chỉ đã là người của chàng rồi". Bạch Đàn ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn: "Ta cũng có một chút tác dụng đối với chàng đúng không?"
Lửa giận bốc lên trong mắt Tư Mã Tấn: "Sao? Nàng cho rằng ta đang lợi dụng nàng à?"
Bạch Đàn lui lại một bước: "Ta chỉ cảm thấy chàng không cần phải làm như vậy. Bệ hạ vốn đã định trả lại ngôi vị hoàng đế cho chàng, thậm chí bệ hạ còn hạ mật chỉ cho ta".
Chuyện đến nước này, nàng cũng không thể giấu hắn được nữa.
Tư Mã Tấn lại như nghe thấy chuyện cười: "Mật chỉ? Trả lại ngôi vị hoàng đế cho ta? Thứ Tư Mã Huyền không dễ gì giành được làm sao lại trả về cho ta?"
Hắn ghé vào tai nàng nói nhỏ: "Hắn tuyệt đối sẽ không để ta làm thái tử, nàng có thể chống mắt chờ xem".
"..."
Bạch Đàn nghiến răng, một khi đã không hợp nhau thì không cần phải nói gì thêm nữa, lập tức xoay người bước đi.
***
Vô Cấu bây giờ đang dạo trong chợ, các sư huynh đệ tình cờ gặp vừa rồi chắc hẳn đã đi đến Đông Sơn, cô bé thấy cũng nên về rồi, liền đi về phía cổng thành.
Đi được nửa đường nghe thấy tiếng nói chuyện huyên náo, cô bé quay sang nhìn, một quầy hàng ven đường bán mực thỏi, nhìn qua đã biết là thứ phẩm, người bán lại khoác lác tung trời, luôn mồm khẳng định là mực thỏi thượng hạng, ra giá trên trời.
Lạ nhất là còn có kẻ lắm tiền định bỏ tiền ra mua.
Vô Cấu vô tâm nhưng rất lương thiện, thật sự không thể nhìn người ta bị lừa, thế là khẽ chọc vào khuỷu tay người đó, nhỏ giọng nói: "Không đáng".
Người đó quay lại nhìn, hơi ngơ ngác: "Sao lại không đáng?"
Vô Cấu nghe hắn nói giọng lơ lớ mới nhìn kĩ lại, không ngờ lại là một người Tiên Ti mũi cao mắt sâu, da trắng hơn người Trung nguyên nhiều, người cũng rất cao.
Ôi, người ngoại tộc thật dễ lừa.
Chủ quầy hàng đã nhìn thấy động tác lén lút của hai người, nổi giận đùng đùng nói: "Vị cô nương kia có ý gì? Sao tự nhiên lại phá đám người ta như thế?"
Thấy chủ quầy đã phát hiện, Vô Cấu dứt khoát cầm một thỏi mực lên nói với người Tiên Ti đó: "Sư tôn của ta vẫn dạy ta, mực thỏi tốt là loại nhẵn nhụi trơn bóng, ông xem, những thỏi mực này đều đã rạn nứt, còn có thỏi sứt mẻ nữa. Ngửi mùi lại quá khác thường, dùng ngón tay khẽ búng chỉ có tiếng trầm đục chứ không lanh lảnh".
Cuối cùng cô bé lại cầm trên tay ước lượng: "Không đủ rắn chắc, ngâm nước dễ tan, loại mực thỏi này đâu đáng giá đó, chỉ là lừa gạt người không biết hàng như ông thôi".
Nói xong bỏ thỏi mực lại vỗ vỗ tay bước đi.
Chủ quầy hàng còn muốn cãi nhau với Vô Cấu nhưng người Tiên Ti trước mặt đã đuổi theo cô bé.
"Cô nương, tại hạ là Đoàn Giám, xin hỏi cô nương tên họ là gì?"
Vô Cấu quay lại nhìn hắn một cái, tiếp tục đi về phía trước: "Vô Cấu".
"Thế nhà Vô Cấu cô nương ở nơi nào?"
Vô Cấu sửng sốt, chẳng lẽ hảo tâm giúp người ta, không ngờ lại gặp phải người xấu? Cô bé không dám nói thêm nữa, xách vạt áo chạy như điên ra khỏi cổng thành.
Đoàn Giám còn tưởng câu nói vừa rồi của mình đắc tội Vô Cấu nên vội vã chạy theo.
***
Bạch Đàn đã về đến biệt viện nhà họ Bạch, không ngờ Hi Thanh vẫn chưa đi, đang loay hoay với đám hoa cỏ yeu quý của nàng ở tiền viện, thấy nàng về liền cười hì hì hỏi một câu: "Vào trong cung làm gì thế?"
Bạch Đàn liếc Tư Mã Tấn theo sát phía sau: "Không phải chuyện tốt gì".
Hi Thanh nhướng mày nhìn về phía Tư Mã Tấn: "Điện hạ lại làm gì thế?"
Tư Mã Tấn cười lạnh một tiếng: "Xin bệ hạ tứ hôn, hắn đương nhiên không đồng ý".
Hi Thanh há to miệng một hồi lâu mới khép lại: "Điện hạ, ngài hạ thủ nhanh quá rồi đấy".
Hắn liếc Bạch Đàn một cái, xem ra lúc này có than vãn cũng không thể khiến nàng thông cảm cho nên đành từ bỏ, nhếch miệng nói: "Bệ hạ chắc chắn sẽ không đồng ý, hắn đồng ý việc này mới là chuyện lạ đời".
Ánh mắt Bạch Đàn di chuyển giữa hai người, sau đó mím chặt môi đi vào thư phòng.
Hi Thanh chán nản chép miệng một cái: "Xem ra nàng vẫn không tin lời chúng ta".
Sắc mặt Tư Mã Tấn âm trầm: "Đâu chỉ có thế. Ngươi nói lung tung với nàng quá nhiều, vì vậy bây giờ nàng cũng bắt đầu hoài nghi bản vương đang lợi dụng nàng".
Hi Thanh gượng cười hì hì. Vốn hắn đẩy Bạch Đàn tới đây đúng là có ý định đó, cũng không thể trách nàng hiểu lầm được. Ai mà biết được một sát thần như Tư Mã Tấn lại là một kẻ si tình, lẽ ra chỉ lợi dụng quan hệ của nàng, hai bên đạt được mục đích là xong, nào ngờ gã này lại chìm luôn vào.
Nghĩ cũng uất ức.
Hi Thanh phất tay: "Điện hạ chớ vội, ta sẽ đến giải thích cho nàng".
Nói rồi đi về phía thư phòng.
Bạch Đàn ngồi trên chiếc ghế đặt sát cửa sổ trong thư phòng, tay lật sách mà không đọc được một chữ nào.
Hi Thanh từ bên ngoài bước vào, cố ý kêu len một tiếng kinh ngạc: "Ô kìa! Ngươi cầm ngược sách rồi".
Bạch Đàn vội vàng giơ sách lên nhìn, rõ ràng vẫn đúng chiều, không khỏi lườm hắn: "Bây giờ trong lòng ta rất phiền, ngươi đừng chọc ta nữa".
Hi Thanh đương nhiên biết lúc này không nên trêu chọc nàng, đến khép cửa sổ lại, hết sức thận trọng ngồi cách nàng ba trượng: "Ôi, mặc dù ta đẩy ngươi đến trước mặt điện hạ không phải là việc phúc hậu, nhưng xét cho cùng thì cũng coi như là người mai mối cho các ngươi mà. Ngươi không thể tôn trọng ta một chút hay sao?"
Bạch Đàn tức giận ném sách xuống đất: "Ta vẫn tôn trọng ngươi như thường, chỉ có ngươi la giấu ta quá nhiều chuyện".
Hi Thanh cười gượng: "Thì ta cũng đã nói với ngươi đấy thôi, ngay cả Tư Mã Huyền là người kiểu gì cũng nói với ngươi rồi".
Bạch Đàn càng giận: "Bệ hạ rốt cuộc đã làm chuyện gì khiến các ngươi hoài nghi và chán ghét như vậy? Mấy năm nay bệ hạ vẫn bao che cho Thiên Linh, mọi người đều nhìn thấy cả, bây giờ còn muốn bồi dưỡng hắn thành thái tử, các ngươi lại luốn coi bệ hạ như sài lang hổ báo".
Hi Thanh gãi má: "Ờ, ngươi nói có lí. Dường như từ nhỏ đến lớn hắn vẫn là người tốt trong mắt mọi người. Từ văn võ bá quan cho tới tiểu thương đầy tớ, ai ai cũng khen ngợi hắn. Kể cả ta và điện hạ trước kia cũng nghĩ hắn là người tốt".
Thấy có phát hỏa với hắn cũng chỉ như đấm vào chăn bông, Bạch Đàn dứt khoát không thèm giận nữa, nhặt sách về phủi sạch: "Nếu có người tới nói xấu ngươi với ta, ta cũng sẽ tức giận. Bao nhiêu năm nay vẫn biết rõ sự tình, ngoài ngôi vị hoàng đế, ta thật sự không nghĩ ra các ngươi có lí do gì để chĩa mũi dùi vào bệ hạ".
Hi Thanh dựng tay lên ngắt lời: "Ta biết ngươi không có ác ý, nhưng ta có chuyện phải nói với ngươi. Lúc trước Mai Nương mời ta đến khám chữa cho bệ hạ, muốn bệ hạ có con nối dõi, việc này ngươi còn nhớ chứ?"
Bạch Đàn gật đầu.
Hi Thanh nói: "Sau khi khám kĩ, ta phát hiện bệ hạ hoàn toàn không có vấn đề gì".
Bạch Đàn sửng sốt: "Ý ngươi là sao?"
"Có nghĩa ta cũng không rõ vì sao đến nay hắn vẫn không có con. Có lẽ chỉ là hắn cho rằng thời cơ chưa tới nên mới cố ý làm cho mình không có con".
"..."
Bạch Đàn đột nhiên nhớ tới lúc trước Tư Mã Tấn nói Tư Mã Huyền nhất định sẽ có thái tử mới của mình, chẳng lẽ chính là ý này?
"Nhưng bệ hạ từng nói với ta, cho dù sau này có con trai, ngôi vị hoàng đế cũng vẫn phải truyền cho Thiên Linh".
Hi Thanh bàng hoàng tỉnh ngộ, đấm mạnh chân bàn: "Thì ra là thế, thảo nào ngươi vẫn bảo vệ hắn như vậy. Những lời như thế mà hắn cũng nói với ngươi được".
Hi Thanh thật sự tâm phục khẩu phục, đừng nói Bạch Đàn vốn vẫn xem Tư Mã Huyền như tuyết trên núi cao, ngay cả một người không có cảm tình với Tư Mã Huyền như hắn, một khi không biết rõ tình hình mà nghe hắn nói như vậy cũng phải cảm phục quỳ rạp xuống đất.
Bạch Đàn cau mày đứng dậy, đến bên bàn rót một chén trà uống, tâm tình mới bình phục một chút: "Nói vậy ngươi vẫn cho rằng bệ hạ đang lừa ta?"
Hi Thanh thở dài: "Ta chỉ nói thế thôi. Ngươi rất thông minh, dù tạm thời bị che mắt nhưng nhất định sẽ có lúc thấy rõ. Chỉ có điều ngươi đừng nghi ngờ điện hạ, ánh mắt điện hạ sắp xuyên thủng người ta rồi kìa".
Nói rồi hắn bĩu môi đi ra cửa.
Không phải Bạch Đàn không tin Tư Mã Tấn, nhưng thời gian gần đây nàng dần dần thấy rõ tất cả mọi việc làm của hắn kì thực đều có tính mục đích mãnh liệt. Lần trước nàng bất chấp tất cả bỏ đi theo hắn, nhưng bây giờ nghĩ lại, việc đó nàng làm có đúng không?
"Cô nương? Cô nương?"
Ngoài cổng có tiếng gọi của đàn ông, Bạch Đàn hoàn hồn đi ra cửa. Một người Tiên Ti cao lớn đứng ngoài cổng viện nhìn vào trong.
Nàng nhận ra đây là Đoàn Giám, nhìn theo ánh mắt hắn lại thấy Vô Cấu đang chạy vội vào hậu viện.
Đoàn Giám đương nhiên biết đây là nơi nào, quay sang nhìn thấy Bạch Đàn, thoáng nhìn nàng một lát rồi thi lễ: "Tại hạ Đoàn Giám, từng gặp tiểu thư một lần ở phủ thái phó".
Bạch Đàn gật đầu: "Ngươi có việc gì thế?"
"Tại hạ..." Đoàn Giám hơi xấu hổ: "Tại hạ không tinh thông tiếng Hán, mọi ngày vẫn một mình luyện chữ, hôm nay ra phố mua mực suýt nữa bị lừa, may có vị cô nương kia chỉ bảo. Nhưng mà cô nương đó không muốn để ý tới tại hạ, tại hạ muốn cảm tạ cũng không có cơ hội".
Tâm tình Bạch Đàn lúc này không được tốt, nhưng nhìn thấy tình hình này vẫn muốn trêu chọc một chút: "Sao thế? Thích Vô Cấu nhà ta rồi à?"
Mặt Đoàn Giám hơi đỏ lên: "Ơ, đại để là thế".
Bây giờ đến phiên Bạch Đàn kinh ngạc, đàn ông ngoại tộc có phải ai cũng thẳng thắn như vậy không?
Nàng bước tới gần, cố ý trêu chọc Đoàn Giám: "Vô Cấu là học trò cưng của ta, không phải người nào cũng có thể theo đuổi. Ngươi xuất thân nơi nào? Niên kỉ bao nhiêu? Từng có vợ chưa? Có công huân gì?"
Đoàn Giám lại nghiêm trang trả lời: "Tại hạ xuất thân Lương Châu, tộc Tiên Ti họ Đoàn, năm nay hai mươi tư tuổi, còn chưa thành hôn. Tại hạ từng cứu mạng bệ hạ, có công cứu giá. A đúng rồi, sau đó Lịch Dương Vương tiến cử tại hạ đến đô thành nhậm chức, bệ hạ còn đích thân hạ chỉ điều động nên tại hạ mới đến, cho nên có thể coi là người được bệ hạ trọng dụng".
"..."
Bạch Đàn nắm bắt được một tình tiết trong lời hắn nói: "Trước kia ngươi rời khỏi Lăng Đô Vương là theo chiếu chỉ của bệ hạ?"
Đoàn Giám gật đầu: "Đúng vậy".
Bạch Đàn suy tư một lát, cau mày không nói.
Đoàn Giám vẫn thò cổ nhìn vào hậu viện: "Tiểu thư, bao giờ tại hạ có thể đến gặp lại Vô Cấu cô nương?"
Bạch Đàn đang phiền lòng, nói vu vơ: "Đợi Vô Cấu gật đầu rồi nói tiếp".
Nói xong xoay người đi về phòng.
Đoàn Giám im lặng vươn tay ra, muốn Vô Cấu gật đầu thì cũng phải gặp người ta đã chứ.
Nhưng vì Lăng Đô Vương cũng ở đây, hắn không dám đi vào nên chỉ có thể bất mãn quay về.
Việc này Vô Cấu hoàn toàn không để trong lòng, Bạch Đàn cũng không nhắc tới, nhanh chóng đã bị vứt sang một bên.
Đến buổi tối Hi Thanh vẫn không đi, xem điệu bộ quả thực định cắm rễ ở đây rồi.
Bạch Đàn dùng cơm tối một mình trong phòng nhớ tới Tư Mã Tấn, chỉ sợ lúc này hắn vẫn còn giận lắm. Nàng cũng chẳng muốn giải thích gì cả, biết chắc ngày mai dư luận sẽ xôn xao, nàng cũng phải chuẩn bị tư tưởng bị người ta chỉ trỏ.
Hôm nay ban ngày ánh nắng rất tốt, đến đêm ánh trăng cũng rất sáng sủa, chiếu qua cửa sổ xuống bên giường nàng.
Bạch Đàn nằm trên giường lật qua lật lại không ngủ được, vừa nhắm mắt lại đã nghĩ đến lời của Tư Mã Tấn và Hi Thanh, bây giờ lại thêm lời của Đoàn Giám nữa, trong đầu rất hỗn loạn.
Cũng không biết bao lâu sau, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng. Nàng quay ra nhìn, thấy Tư Mã Tấn đứng dưới ánh trăng.
Nàng còn tưởng tối nay hắn sẽ không tới, nhất thời trợn mắt nhìn nhau không biết nói gì, sau đó dứt khoát quay vào nhắm mắt ngủ.
Phía sau có tiếng quần áo sột soạt, Tư Mã Tấn nằm xuống bên người nàng, xoay mặt nàng lại hôn, một tay kéo chăn đắp lên người, động tác hơi hùng hổ.
Bạch Đàn đưa tay đẩy hắn ra nhưng lại chạm vào bờ vai trần của hắn, phát hiện hắn đã cởi hết quần áo, nàng vội vàng định tránh nhưng làm gì có cơ hội.
Tay đưa tới đâu cũng chạm vào thân hình rắn chắc của hắn, lúc chạm vào eo hắn có thể cảm nhận được sức mạnh phun trào, nàng cảm thấy đầu ngón tay nóng lên, muốn tránh ra nhưng lại bị Tư Mã Tấn đè lên người, giữ chặt hai tay.
Hắn không nói một lời, hung bạo hơn thường ngày gấp trăm lần. Bạch Đàn sợ đau, bị hắn giày vò toàn thân khó chịu, khe khẽ kêu lên lại khiến hắn càng thêm hùng hổ.
Tư Mã Tấn không lên tiếng, Bạch Đàn cũng không nói gì. Không ai nói một câu nào, trong đêm trăng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở gấp và tiếng rên rỉ khe khẽ.
Trăng lên đến đỉnh đầu, thể lực lại vẫn chưa hao hết. Bạch Đàn cắn sắp rách môi, thật sự không chịu nổi giày vò nữa. Nàng đẩy Tư Mã Tấn ra, quay lưng lại, nhưng hắn lại ôm chặt sau lưng nàng.
Bàn tay hắn mơn trớn từ bả vai nàng xuống đến eo, đau đớn và sung sướng quyện vào nhau, Bạch Đàn thậm chí đã bắt đầu nghẹn ngào.
Tư Mã Tấn gạt mái tóc dài mượt mà như vóc sau lưng nàng, ghé sát vào bên má nàng nhẹ nhàng thở dốc, rất lâu sau mới bật ra một câu lạnh như băng: "Móc trái tim ra cho nàng xem được không? Không ngờ lại nghi ngờ ta, tức chết ta rồi..."
Cuối cùng Bạch Đàn cũng nói một câu, nhưng chỉ có một chữ: "Đau..."
Một chữ lại mang theo tiếng nghẹn ngào, Tư Mã Tấn ngẩn ra, tất cả khí thế đều thu lại. Hắn thở dài, nhẹ nhàng xoa lưng cho nàng.
Tác giả :
Thiên Như Ngọc