Nữ Ân Sư
Chương 3: Sát thần
Đêm qua Bạch Đống ngủ rất say mà buổi sáng vẫn không dậy được, đến tận trưa mới mở mắt ra.
Sau khi ngồi dậy còn ngơ ngác một hồi lâu, đúng là hắn sống quá an nhàn, đây là lần đầu tiên hắn tự mình mặc quần áo.
Vừa nghĩ như vậy đã cảm khái muôn vàn.
Kì thực hắn và Bạch Đàn không phải cùng một mẹ. Bạch Đàn là con của Bạch Ngưỡng Đường và vợ cả Hi phu nhân, còn hắn chỉ là con vợ bé của Bạch Ngưỡng Đường.
Tuy nhiên Hi phu nhân ốm mất từ sớm, Bạch Đàn tuy có tài văn nhưng lại không hợp với phụ thân, sớm chuyển ra ngoài không sống cùng phụ thân, đến nay đã mười năm hai cha con không gặp mặt một lần. So với Bạch Đàn, hắn quả thực có thể coi là lớn lên trong sự nâng niu chiều chuộng của gia đình.
Càng nghĩ càng thương chị đến mức mũi bắt đầu cay cay. Bình thường chị không có ai chăm sóc, không biết làm sao sống được đến bây giờ.
Không dễ gì mặc xong quần áo, nhưng trên người vẫn lỗi thôi lếch thếch. May mà hắn có một tướng mạo hơn người nên thoạt nhìn lại có vẻ hào hiệp phóng khoáng.
Mở cửa ra ngoài, hôm nay trời đẹp, khung cảnh yên bình, các học trò ngồi học trong sương phòng phía tây, dáng ngồi ngay ngắn.
Tốt, rất tốt! Xem ra hắn trấn thủ ở đây rất hiệu quả, kẻ gian đó nhất định là không dám xuất hiện nữa.
Kiểm tra một vòng sân trước vườn sau, hắn cảm thấy hơi đói, vừa xoa bụng quay lại thì nhìn thấy ngay gương mặt lạnh lùng của Vô Cấu.
"Trói lại!" Vô Cấu phất tay, lập tức hai gia đinh xông tới, tay cầm sợi dây quấn quanh người Bạch Đống, sau nháy mắt Bạch Đống đã bị trói thành bánh chưng.
"Ê này, làm cái gì vậy?"
"Sư tôn phân phó, dạo này có kẻ gian ẩn hiện, Bạch công tử ở đây không an toàn, đưa về phủ thái phó sẽ tốt hơn".
Hai gia đinh lập tức khiêng hắn chạy ra cổng viện. Bạch Đống đâu chịu nghe theo, hai chân đạp lung tung trên không, miệng gào to phải bảo vệ tòa viện này, thề cùng sống chết với chị gái, quả thực lời gì cũng nói ra được.
Phía sau sương phòng phía tây là một khu vườn, từ đầu mùa thu trong vườn đã không còn cảnh sắc gì đẹp đẽ, hoa sen dưới ao cũng chỉ còn lại toàn đài sen.
Nói thật là không có gì hay ho, nhưng bài tập của các học trò hôm nay lại là làm một bài thơ về khu vườn không hề có mỹ cảm này.
Mọi người vò đầu bứt tai, vắt óc suy nghĩ, tờ giấy trước mặt lại vẫn trống trơn.
Con em thế gia cơ bản đều có một chút ngông, mặc dù bình thường vẫn tôn kính sư trưởng nhưng vẫn khó tránh khỏi có lúc thiếu kiên nhẫn. Có người tính toán hay là đến gặp sư tôn yêu cầu đổi đề bài dễ hơn, có người thậm chí muốn quẳng gánh mặc kệ.
Chưa kịp có hành động gì đã thấy hai gia đinh trong viện khiêng một thanh niên áo trắng chạy như điên qua, huyên náo gà bay chó chạy.
Mọi người trợn mắt há mồm, đồng loạt đưa mắt nhìn theo. Thanh niên áo trắng đó rõ ràng là công tử Bạch Đống nhà Bạch thái phó, em trai của sư tôn, không ngờ lại bị trói gô khiêng ra cổng như vậy.
Sư tôn nhìn có vẻ đoan trang nhã nhặn mà lại nghiêm khắc như vậy, ngay cả em trai của mình cũng hạ thủ được!
Các học trò lặng lẽ quay lại. Bạch Đàn ngồi đoan đoan chính chính bên trên, không để ý đến chuyện bên ngoài, những ngón tay mảnh mai trắng muốt lộ ra dưới ống tay áo viền xanh cầm sách, buông mi trầm ngâm, đôi môi mím chặt. Đột nhiên ngón tay khẽ vê một cái, góc trang sách bị vo thành một cục.
Mọi người hoảng hốt, cúi đầu lập tức múa bút thành văn, chưa bao giờ thấy cấu tứ dạt dào như lúc này.
Bạch Đàn lại không hề có phát hiện. Kì thực nàng cầm sách một hồi lâu mà không hề đọc được gì.
Nàng đang lo âu.
Gã Kỳ Phong mồm quạ đen đó lại nói đúng thật. Mặc dù bản thân Cao Bình không tới hỏi han nhưng sáng sớm hôm nay đã phái người đưa một phong thư tới. Trong thư nói bệ hạ đã có lời, chỉ cần lần này Lăng Đô Vương có tiến bộ sẽ trọng thưởng cho nàng vì đã dạy dỗ tốt.
Vậy nếu Lăng Đô Vương không bớt ngang ngược thì sao?
Thật là xui xẻo. Vốn nàng đang dạy học tử tế ở Đông Sơn này không có ai động vào, tại sao tự dưng lại dính dáng đến gã sát thần đó?
Nhờ phúc Bạch Đống, hôm nay các học trò đều nộp bài tập sớm. Tâm tình không tốt, Bạch Đàn lập tức cho các học trò tan học, nhân tiện còn khen ngợi vài câu.
Nào biết các học trò lại khúm na khúm núm hơn thường ngày, không thề thấy một chút kiêu căng nào.
Nàng hết sức vui mừng, đây mới là học trò ngoan của nàng chứ, đâu giống tên khốn Lăng Đô Vương kia.
Các học trò lần lượt chào cáo từ, đến phiên Chu Chỉ, Bạch Đàn ra hiệu cho hắn ở lại một lát.
Phụ thân của Chu Chỉ là quận thủ Ngô Quận. Bạch Đàn thích Ngô Quận, vẫn mong có một ngày được chơi thuyền trên Thái Hồ, làm một văn nhân nhàn tản, cho nên lúc rảnh rỗi lại trò chuyện với Chu Chỉ về Ngô Quận, hai thầy trò vẫn có quan hệ không tồi.
Thấy sư tôn giữ mình lại, Chu Chỉ cho rằng lần này cũng sẽ nói chuyện về Ngô Quận, đang lục lọi trí nhớ tìm những chuyện lạ trong quận để có cái mà nói lại nghe thấy Bạch Đàn hỏi: "Vi sư nghe nói cậu của trò là hoàng môn thị lang. Trò ở nhờ trong nhà cậu, chắc hẳn đã nghe thấy cậu nhắc tới chuyện Lăng Đô Vương chứ?"
Mặt Chu Chỉ lập tức tái nhợt: "Tại sao sư tôn lại nhắc tới gã sát thần đó? Cậu của trò thường nói xưa không nhắc tới Hổ, nay không nhắc tới Tấn, rất ít nói đến người này, cũng không cho đám tiểu bối bàn luận về hắn".
Bạch Đàn tò mò: "Xưa không nhắc tới Hổ, nay không nhắc tới Tấn nghĩa là thế nào?"
"Sư tôn chắc không biết, Lăng Đô Vương tên là Tư Mã Tấn, hắn tàn nhẫn hiếu sát, nổi danh ngang Thạch Hổ của tiền triều bắc quốc.
Bạch Đàn cau mày. Thạch Hổ cực kì tàn bạo, từng dẫn một đám người đẹp đi xem cảnh hành hạ đến chết con ruột của chính mình. Danh tiếng của Lăng Đô Vương đã sánh ngang với Thạch Hổ rồi, thật là đáng ngưỡng mộ.
Thấy Chu Chỉ nhìn mình với vẻ kì quái, nàng lập tức nghiêm mặt: "Chỉ là nhàn hạ không có việc gì nên trò chuyện cho vui thôi, không có gì phải sợ. Chẳng lẽ các trò đường đường là đàn ông mà còn không can đảm bằng một nữ lưu như vi sư hay sao?"
Chu Chỉ sao có thể tỏ ra khiếp hãi trước mặt sư tôn, vội nói: "Sư tôn dạy bảo rất phải. Học trò chỉ nghe cậu mình nói Lăng Đô Vương là em họ của bệ hạ, giỏi chinh chiến, vì vậy rất được ân sủng, những chuyện khác học trò không được rõ lắm".
Bạch Đàn nói: "Nghe nói gần đây hắn cầm quân đi tiễu phỉ, chắc hẳn cậu của trò biết một chút tiến triển. Bây giờ các trò cũng không còn nhỏ nữa, mấy năm nữa sẽ lần lượt nhập sĩ, cũng nên chú ý một chút những chuyện trong triều".
Chu Chỉ nghe xong bàng hoàng tỉnh ngộ: "Sư tôn dạy bảo chí phải, học trò về sẽ hỏi việc này".
Bạch Đàn mỉm cười gật đầu, nói chuyện với người thông minh đúng là đỡ mệt.
Quả nhiên Chu Chỉ hỏi thật, hôm sau đi học mang tin tức đến, nói lần này Lăng Đô Vương đến quận Phàn Dương.
Tặc phỉ ở Phàn Dương là đám tàn quân khi Lăng Đô Vương tiễu phỉ ở Giao Châu chạy trốn đến đó, năm bè bảy cánh, chắc chắn không tốn bao nhiêu thời gian, cộng thêm Lăng Đô Vương thủ đoạn tàn nhẫn, thế như chẻ tre, sợ rằng sẽ về kinh sớm hơn dự tính rất nhiều.
Bạch Đàn đương nhiên không quan tâm bao giờ hắn về, nàng chỉ cần biết trọng điểm: "Có biết lần này tiễu phỉ hắn còn gây ra bao nhiêu sát nghiệt hay không?"
Chu Chỉ nói: "Chuyện đó lại còn phải hỏi, nghe nói nơi hắn đi qua xác chết thành núi, máu chảy thành sông, trăm họ lầm than, tiếng oán than dậy đất. Thậm chí có người nói còn không bằng để yên cho tặc phỉ hoành hành".
Bạch Đàn xót xa nhắm mắt lại. Ngươi định hại chết ta đây mà!
Con người luôn rất kì quái, trước kia không chú ý đến một người, dường như sẽ không phát hiện có bất cứ quan hệ gì với người đó. Nhưng một khi đã bắt đầu chú ý, dường như bất cứ chuyện gì trong thiên hạ cũng có thể tìm thấy mối liên quan với hắn.
Gần tối hôm đó Bạch Đàn vừa bước lên hành lang đã nghe thấy đầu bếp nữ đang tám chuyện với Vô Cấu, nói gần đây Bão Phác quán gõ chuông nhiều lần hơn, đó là bởi vì các đạo trưởng đang cúng bái siêu độ vong linh, duyên cớ chính là gã sát thần Lăng Đô Vương tiễu phỉ tạo sát nghiệt quá nhiều.
Vô Cấu còn nhớ lời của Bạch Đống đêm đó, vừa nhìn thấy Bạch Đàn liền lập tức chạy tới khuyên bảo: "Sư tôn ngàn vạn lần không thể lấy gã Lăng Đô Vương đó, nếu không biết đâu một ngày nào đó tiếng chuông của Bão Phác quán vang lên chính là để siêu độ cho sư tôn thì sao".
Có loại học trò nào lại đi nguyền rủa giáo viên của mình như thế này không? Bạch Đàn không nói được gì nữa.
Một buổi sáng sớm, mặt trời vừa lên, Bạch Đàn khoác một chiếc áo choàng đi tới sương phòng phía tây, các học trò vừa mới đến lớp.
Chu Chỉ hành lễ chào nàng, không quên dặn dò một câu: "Sư tôn cần chú ý sức khỏe, nghe nói ngày đông năm nay tới sớm, mới đầu tháng chín mà đã rất lạnh rồi".
Bạch Đàn vừa mỉm cười gật đầu lại nghe thấy Chu Chỉ nói tiếp: "Có điều nghe người ngoài phố nói, năm nay mùa đông đến sớm là vì Lăng Đô Vương tạo sát nghiệt quá nặng, oán khí ngút trời, đúng là không biết phải làm thế nào".
Nụ cười của Bạch Đàn lập tức đông cứng trên môi.
Tại sao chỗ nào cũng có hắn?
Một học trò khác ở bên cạnh nhìn thấy, nghĩ bụng chắc chắn Chu Chỉ vỗ mông ngựa lại vỗ nhầm vó ngựa rồi, cho đáng đời!
Những giọt nước rỏ đều đều trong chiếc đồng hồ nước, chiếc phao nổi dần lên, giờ dạy học đã tới.
Mọi người ngồi xuống, Bạch Đàn đang chuẩn bị giảng bài, đột nhiên nhìn thấy Vô Cấu trên hành lang vội vã chạy tới.
Vô Cấu khá lớn rồi, không thể cùng ngồi nghe giảng với các nam học trò nữa, Bạch Đàn vẫn dạy riêng Vô Cấu, hôm nay đột nhiên chạy tới sương phòng phía tây trong giờ lên lớp ắt phải có chuyện khác thường.
Bạch Đàn dặn các học trò tạm thời ôn tập rồi đứng dậy đi ra cửa: "Có chuyện gì vậy?"
Vô Cấu chỉ ra ngoài sân, Bạch Đàn nhìn theo. Trên sân có một tên nhóc mặc áo xám, là tiểu đồng hầu hạ Bạch Đống, tên là Song Toàn.
Tặc tặc, chắc chắn tên kia còn làm mình làm mẩy vì chuyện bị trói gô đuổi đi lần trước.
Bạch Đàn chậm rãi đi tới: "Bạch Đống lại có chuyện gì à?"
Song Toàn vội quỳ xuống đất, đập đầu chan chát: "Tiểu thư cứu mạng, thiếu gia đắc tội người ta, sợ rằng sắp mất mạng rồi!"
Bạch Đàn sửng sốt: "Đắc tội người ta cũng chưa đến mức mất mạng chứ, tại sao ngươi không đến cầu xin thái phó?"
"Chính là lão gia sai tiểu nhân tới cầu xin tiểu thư. Lão gia nói trên đời này chỉ có tiểu thư có thể cứu mạng thiếu gia, xin tiểu thư mau đến xem, chậm trễ sợ rằng không kịp mất!"
Một dự cảm chẳng lành xẹt qua trong lòng Bạch Đàn: "Đối phương là ai?"
"Lăng... Lăng Đô Vương".
"..."
Bạch Đàn nhắm mắt lại, đúng là hờn thật chứ!
%%%%%
Lời tác giả: Sát thần sắp lộ mặt, nhân viên không chiến đấu nhanh chóng rút lui! Chú ý, đây không phải diễn tập. Nhắc lại lần nữa, đây thật sự không phải diễn tập!
#nuansu_losedow
Sau khi ngồi dậy còn ngơ ngác một hồi lâu, đúng là hắn sống quá an nhàn, đây là lần đầu tiên hắn tự mình mặc quần áo.
Vừa nghĩ như vậy đã cảm khái muôn vàn.
Kì thực hắn và Bạch Đàn không phải cùng một mẹ. Bạch Đàn là con của Bạch Ngưỡng Đường và vợ cả Hi phu nhân, còn hắn chỉ là con vợ bé của Bạch Ngưỡng Đường.
Tuy nhiên Hi phu nhân ốm mất từ sớm, Bạch Đàn tuy có tài văn nhưng lại không hợp với phụ thân, sớm chuyển ra ngoài không sống cùng phụ thân, đến nay đã mười năm hai cha con không gặp mặt một lần. So với Bạch Đàn, hắn quả thực có thể coi là lớn lên trong sự nâng niu chiều chuộng của gia đình.
Càng nghĩ càng thương chị đến mức mũi bắt đầu cay cay. Bình thường chị không có ai chăm sóc, không biết làm sao sống được đến bây giờ.
Không dễ gì mặc xong quần áo, nhưng trên người vẫn lỗi thôi lếch thếch. May mà hắn có một tướng mạo hơn người nên thoạt nhìn lại có vẻ hào hiệp phóng khoáng.
Mở cửa ra ngoài, hôm nay trời đẹp, khung cảnh yên bình, các học trò ngồi học trong sương phòng phía tây, dáng ngồi ngay ngắn.
Tốt, rất tốt! Xem ra hắn trấn thủ ở đây rất hiệu quả, kẻ gian đó nhất định là không dám xuất hiện nữa.
Kiểm tra một vòng sân trước vườn sau, hắn cảm thấy hơi đói, vừa xoa bụng quay lại thì nhìn thấy ngay gương mặt lạnh lùng của Vô Cấu.
"Trói lại!" Vô Cấu phất tay, lập tức hai gia đinh xông tới, tay cầm sợi dây quấn quanh người Bạch Đống, sau nháy mắt Bạch Đống đã bị trói thành bánh chưng.
"Ê này, làm cái gì vậy?"
"Sư tôn phân phó, dạo này có kẻ gian ẩn hiện, Bạch công tử ở đây không an toàn, đưa về phủ thái phó sẽ tốt hơn".
Hai gia đinh lập tức khiêng hắn chạy ra cổng viện. Bạch Đống đâu chịu nghe theo, hai chân đạp lung tung trên không, miệng gào to phải bảo vệ tòa viện này, thề cùng sống chết với chị gái, quả thực lời gì cũng nói ra được.
Phía sau sương phòng phía tây là một khu vườn, từ đầu mùa thu trong vườn đã không còn cảnh sắc gì đẹp đẽ, hoa sen dưới ao cũng chỉ còn lại toàn đài sen.
Nói thật là không có gì hay ho, nhưng bài tập của các học trò hôm nay lại là làm một bài thơ về khu vườn không hề có mỹ cảm này.
Mọi người vò đầu bứt tai, vắt óc suy nghĩ, tờ giấy trước mặt lại vẫn trống trơn.
Con em thế gia cơ bản đều có một chút ngông, mặc dù bình thường vẫn tôn kính sư trưởng nhưng vẫn khó tránh khỏi có lúc thiếu kiên nhẫn. Có người tính toán hay là đến gặp sư tôn yêu cầu đổi đề bài dễ hơn, có người thậm chí muốn quẳng gánh mặc kệ.
Chưa kịp có hành động gì đã thấy hai gia đinh trong viện khiêng một thanh niên áo trắng chạy như điên qua, huyên náo gà bay chó chạy.
Mọi người trợn mắt há mồm, đồng loạt đưa mắt nhìn theo. Thanh niên áo trắng đó rõ ràng là công tử Bạch Đống nhà Bạch thái phó, em trai của sư tôn, không ngờ lại bị trói gô khiêng ra cổng như vậy.
Sư tôn nhìn có vẻ đoan trang nhã nhặn mà lại nghiêm khắc như vậy, ngay cả em trai của mình cũng hạ thủ được!
Các học trò lặng lẽ quay lại. Bạch Đàn ngồi đoan đoan chính chính bên trên, không để ý đến chuyện bên ngoài, những ngón tay mảnh mai trắng muốt lộ ra dưới ống tay áo viền xanh cầm sách, buông mi trầm ngâm, đôi môi mím chặt. Đột nhiên ngón tay khẽ vê một cái, góc trang sách bị vo thành một cục.
Mọi người hoảng hốt, cúi đầu lập tức múa bút thành văn, chưa bao giờ thấy cấu tứ dạt dào như lúc này.
Bạch Đàn lại không hề có phát hiện. Kì thực nàng cầm sách một hồi lâu mà không hề đọc được gì.
Nàng đang lo âu.
Gã Kỳ Phong mồm quạ đen đó lại nói đúng thật. Mặc dù bản thân Cao Bình không tới hỏi han nhưng sáng sớm hôm nay đã phái người đưa một phong thư tới. Trong thư nói bệ hạ đã có lời, chỉ cần lần này Lăng Đô Vương có tiến bộ sẽ trọng thưởng cho nàng vì đã dạy dỗ tốt.
Vậy nếu Lăng Đô Vương không bớt ngang ngược thì sao?
Thật là xui xẻo. Vốn nàng đang dạy học tử tế ở Đông Sơn này không có ai động vào, tại sao tự dưng lại dính dáng đến gã sát thần đó?
Nhờ phúc Bạch Đống, hôm nay các học trò đều nộp bài tập sớm. Tâm tình không tốt, Bạch Đàn lập tức cho các học trò tan học, nhân tiện còn khen ngợi vài câu.
Nào biết các học trò lại khúm na khúm núm hơn thường ngày, không thề thấy một chút kiêu căng nào.
Nàng hết sức vui mừng, đây mới là học trò ngoan của nàng chứ, đâu giống tên khốn Lăng Đô Vương kia.
Các học trò lần lượt chào cáo từ, đến phiên Chu Chỉ, Bạch Đàn ra hiệu cho hắn ở lại một lát.
Phụ thân của Chu Chỉ là quận thủ Ngô Quận. Bạch Đàn thích Ngô Quận, vẫn mong có một ngày được chơi thuyền trên Thái Hồ, làm một văn nhân nhàn tản, cho nên lúc rảnh rỗi lại trò chuyện với Chu Chỉ về Ngô Quận, hai thầy trò vẫn có quan hệ không tồi.
Thấy sư tôn giữ mình lại, Chu Chỉ cho rằng lần này cũng sẽ nói chuyện về Ngô Quận, đang lục lọi trí nhớ tìm những chuyện lạ trong quận để có cái mà nói lại nghe thấy Bạch Đàn hỏi: "Vi sư nghe nói cậu của trò là hoàng môn thị lang. Trò ở nhờ trong nhà cậu, chắc hẳn đã nghe thấy cậu nhắc tới chuyện Lăng Đô Vương chứ?"
Mặt Chu Chỉ lập tức tái nhợt: "Tại sao sư tôn lại nhắc tới gã sát thần đó? Cậu của trò thường nói xưa không nhắc tới Hổ, nay không nhắc tới Tấn, rất ít nói đến người này, cũng không cho đám tiểu bối bàn luận về hắn".
Bạch Đàn tò mò: "Xưa không nhắc tới Hổ, nay không nhắc tới Tấn nghĩa là thế nào?"
"Sư tôn chắc không biết, Lăng Đô Vương tên là Tư Mã Tấn, hắn tàn nhẫn hiếu sát, nổi danh ngang Thạch Hổ của tiền triều bắc quốc.
Bạch Đàn cau mày. Thạch Hổ cực kì tàn bạo, từng dẫn một đám người đẹp đi xem cảnh hành hạ đến chết con ruột của chính mình. Danh tiếng của Lăng Đô Vương đã sánh ngang với Thạch Hổ rồi, thật là đáng ngưỡng mộ.
Thấy Chu Chỉ nhìn mình với vẻ kì quái, nàng lập tức nghiêm mặt: "Chỉ là nhàn hạ không có việc gì nên trò chuyện cho vui thôi, không có gì phải sợ. Chẳng lẽ các trò đường đường là đàn ông mà còn không can đảm bằng một nữ lưu như vi sư hay sao?"
Chu Chỉ sao có thể tỏ ra khiếp hãi trước mặt sư tôn, vội nói: "Sư tôn dạy bảo rất phải. Học trò chỉ nghe cậu mình nói Lăng Đô Vương là em họ của bệ hạ, giỏi chinh chiến, vì vậy rất được ân sủng, những chuyện khác học trò không được rõ lắm".
Bạch Đàn nói: "Nghe nói gần đây hắn cầm quân đi tiễu phỉ, chắc hẳn cậu của trò biết một chút tiến triển. Bây giờ các trò cũng không còn nhỏ nữa, mấy năm nữa sẽ lần lượt nhập sĩ, cũng nên chú ý một chút những chuyện trong triều".
Chu Chỉ nghe xong bàng hoàng tỉnh ngộ: "Sư tôn dạy bảo chí phải, học trò về sẽ hỏi việc này".
Bạch Đàn mỉm cười gật đầu, nói chuyện với người thông minh đúng là đỡ mệt.
Quả nhiên Chu Chỉ hỏi thật, hôm sau đi học mang tin tức đến, nói lần này Lăng Đô Vương đến quận Phàn Dương.
Tặc phỉ ở Phàn Dương là đám tàn quân khi Lăng Đô Vương tiễu phỉ ở Giao Châu chạy trốn đến đó, năm bè bảy cánh, chắc chắn không tốn bao nhiêu thời gian, cộng thêm Lăng Đô Vương thủ đoạn tàn nhẫn, thế như chẻ tre, sợ rằng sẽ về kinh sớm hơn dự tính rất nhiều.
Bạch Đàn đương nhiên không quan tâm bao giờ hắn về, nàng chỉ cần biết trọng điểm: "Có biết lần này tiễu phỉ hắn còn gây ra bao nhiêu sát nghiệt hay không?"
Chu Chỉ nói: "Chuyện đó lại còn phải hỏi, nghe nói nơi hắn đi qua xác chết thành núi, máu chảy thành sông, trăm họ lầm than, tiếng oán than dậy đất. Thậm chí có người nói còn không bằng để yên cho tặc phỉ hoành hành".
Bạch Đàn xót xa nhắm mắt lại. Ngươi định hại chết ta đây mà!
Con người luôn rất kì quái, trước kia không chú ý đến một người, dường như sẽ không phát hiện có bất cứ quan hệ gì với người đó. Nhưng một khi đã bắt đầu chú ý, dường như bất cứ chuyện gì trong thiên hạ cũng có thể tìm thấy mối liên quan với hắn.
Gần tối hôm đó Bạch Đàn vừa bước lên hành lang đã nghe thấy đầu bếp nữ đang tám chuyện với Vô Cấu, nói gần đây Bão Phác quán gõ chuông nhiều lần hơn, đó là bởi vì các đạo trưởng đang cúng bái siêu độ vong linh, duyên cớ chính là gã sát thần Lăng Đô Vương tiễu phỉ tạo sát nghiệt quá nhiều.
Vô Cấu còn nhớ lời của Bạch Đống đêm đó, vừa nhìn thấy Bạch Đàn liền lập tức chạy tới khuyên bảo: "Sư tôn ngàn vạn lần không thể lấy gã Lăng Đô Vương đó, nếu không biết đâu một ngày nào đó tiếng chuông của Bão Phác quán vang lên chính là để siêu độ cho sư tôn thì sao".
Có loại học trò nào lại đi nguyền rủa giáo viên của mình như thế này không? Bạch Đàn không nói được gì nữa.
Một buổi sáng sớm, mặt trời vừa lên, Bạch Đàn khoác một chiếc áo choàng đi tới sương phòng phía tây, các học trò vừa mới đến lớp.
Chu Chỉ hành lễ chào nàng, không quên dặn dò một câu: "Sư tôn cần chú ý sức khỏe, nghe nói ngày đông năm nay tới sớm, mới đầu tháng chín mà đã rất lạnh rồi".
Bạch Đàn vừa mỉm cười gật đầu lại nghe thấy Chu Chỉ nói tiếp: "Có điều nghe người ngoài phố nói, năm nay mùa đông đến sớm là vì Lăng Đô Vương tạo sát nghiệt quá nặng, oán khí ngút trời, đúng là không biết phải làm thế nào".
Nụ cười của Bạch Đàn lập tức đông cứng trên môi.
Tại sao chỗ nào cũng có hắn?
Một học trò khác ở bên cạnh nhìn thấy, nghĩ bụng chắc chắn Chu Chỉ vỗ mông ngựa lại vỗ nhầm vó ngựa rồi, cho đáng đời!
Những giọt nước rỏ đều đều trong chiếc đồng hồ nước, chiếc phao nổi dần lên, giờ dạy học đã tới.
Mọi người ngồi xuống, Bạch Đàn đang chuẩn bị giảng bài, đột nhiên nhìn thấy Vô Cấu trên hành lang vội vã chạy tới.
Vô Cấu khá lớn rồi, không thể cùng ngồi nghe giảng với các nam học trò nữa, Bạch Đàn vẫn dạy riêng Vô Cấu, hôm nay đột nhiên chạy tới sương phòng phía tây trong giờ lên lớp ắt phải có chuyện khác thường.
Bạch Đàn dặn các học trò tạm thời ôn tập rồi đứng dậy đi ra cửa: "Có chuyện gì vậy?"
Vô Cấu chỉ ra ngoài sân, Bạch Đàn nhìn theo. Trên sân có một tên nhóc mặc áo xám, là tiểu đồng hầu hạ Bạch Đống, tên là Song Toàn.
Tặc tặc, chắc chắn tên kia còn làm mình làm mẩy vì chuyện bị trói gô đuổi đi lần trước.
Bạch Đàn chậm rãi đi tới: "Bạch Đống lại có chuyện gì à?"
Song Toàn vội quỳ xuống đất, đập đầu chan chát: "Tiểu thư cứu mạng, thiếu gia đắc tội người ta, sợ rằng sắp mất mạng rồi!"
Bạch Đàn sửng sốt: "Đắc tội người ta cũng chưa đến mức mất mạng chứ, tại sao ngươi không đến cầu xin thái phó?"
"Chính là lão gia sai tiểu nhân tới cầu xin tiểu thư. Lão gia nói trên đời này chỉ có tiểu thư có thể cứu mạng thiếu gia, xin tiểu thư mau đến xem, chậm trễ sợ rằng không kịp mất!"
Một dự cảm chẳng lành xẹt qua trong lòng Bạch Đàn: "Đối phương là ai?"
"Lăng... Lăng Đô Vương".
"..."
Bạch Đàn nhắm mắt lại, đúng là hờn thật chứ!
%%%%%
Lời tác giả: Sát thần sắp lộ mặt, nhân viên không chiến đấu nhanh chóng rút lui! Chú ý, đây không phải diễn tập. Nhắc lại lần nữa, đây thật sự không phải diễn tập!
#nuansu_losedow
Tác giả :
Thiên Như Ngọc