Nữ Ân Sư
Chương 15: Thanh xuân
Bạch Đàn đã nghe thấy tiếng Bạch Đống nhưng lại không cử động được. Tiếng thở dốc của Tư Mã Tấn đang đè trên người nàng dần dần trở lại đều đều, như là đã ngủ.
Tiếng bước chân bên ngoài xa dần, chỉ chốc lát sau đã không nghe được tiếng la hét của Bạch Đống, chắc là đã bị ném ra ngoài cửa rồi.
Kỳ Phong quay lại sớm nhất, vội vàng đỡ Tư Mã Tấn dậy đặt lên giường. Nhờ thế Bạch Đàn mới thoát được, chậm rãi ngồi dậy thở.
Một lát sau, Hi Thanh đã ngủ bù đầy đủ vừa khẽ hát vừa bước trong cảnh chiều hôm đến tái khám, vừa vào cửa đã sững lại.
Dưới đất là tấm bình phong bị hỏng, trên bình phong vẫn còn vết máu đã khô màu nâu. Tư Mã Tấn nằm trên giường, Bạch Đàn ngồi sau án, một tay đỡ eo một tay che mặt.
"Có chuyện gì xảy ra thế?" Hắn vội vã đi tới giường, kéo tay áo Tư Mã Tấn chuẩn bị xem mạch.
Tư Mã Tấn đột nhiên mở hai mắt ra: "Chữa cho ân sư trước".
Hi Thanh giật mình: "Điện hạ vẫn còn rất tỉnh táo mà, tại sao lại gây ra động tĩnh lớn như vậy?"
Tư Mã Tấn nghiêng đầu nhìn Bạch Đàn, không lên tiếng. Đại khái là cơn bệnh đã qua, hắn bình tĩnh hơn rất nhiều.
Hi Thanh đành phải đến trị thương cho Bạch Đàn, vén tay áo nàng lên, cả cánh tay và mu bàn tay đều hiện đầy vết thâm tím. Hắn không hề ngạc nhiên, dù sao thế này cũng tốt hơn những người trước đây quá nhiều rồi.
Ngoài những vết bầm đó, những chỗ khác trên cánh tay nàng đều trắng nõn như ngó sen non. Kỳ Phong đứng bên cạnh hớn hở nhìn, đột nhiên nghe thấy Tư Mã Tấn lạnh lùng nói: "Hi Thanh là đại phu, ngươi là cái gì? Nam nữ thụ thụ bất thân cũng không biết sao? Lăn ra ngoài!"
Kỳ Phong vội vàng chạy ra cửa, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Điện hạ nhà hắn có quan niệm nam nữ thụ thụ bất thân từ khi nào? Thế lúc trước điện hạ đè lên người ta, há chẳng phải sẽ phải cưới nàng sao?
Quá đáng sợ, hắn không dám tưởng tượng hậu quả của việc Bạch Đàn trở thành nữ chủ nhân vương phủ, hắn chắc chắn sẽ bị hành hạ đến chết!
Hi Thanh bôi thuốc lên cánh tay và sau gáy Bạch Đàn, vết thương trên người nàng thì không thể nhìn nên đành đỡ nàng ra cửa, tìm một tì nữ đến giúp nàng.
Bạch Đàn vẫn xoa bên má bị Tư Mã Tấn liếm, trước lúc bước ra cửa cau mày nhìn hắn một cái, gương mặt đỏ bừng.
Không biết phải làm thế nào mới có thể khiến gã sát thần này biết tôn sư trọng đạo. Sự trong sạch của vi sư suýt nữa bị...
Thôi, có nói thêm cũng chỉ toàn nước mắt.
Đưa chân Bạch Đàn, Hi Thanh trở lại bắt mạch cho Tư Mã Tấn, cười tít mắt nói: "Điện hạ, lần này ngài đã có thể kiềm chế được".
Tư Mã Tấn khẽ hừ một tiếng, âm thanh lộ rõ vẻ ủ rũ. Hắn quay mặt đi, không nói một lời.
Bạch Đàn được tì nữ đỡ đến một phòng ngủ khác, lau rửa bôi thuốc, lúc xong đã đến nửa đêm.
Nàng không muốn ăn gì, lê thân thể đau đớn đến nằm vật xuống giường, xoa mặt đầy căm hờn, dường như có thể xoa mất nhiệt độ từ đầu lưỡi hắn.
Chỉ mong ngày mai bệnh của hắn sẽ hết, nếu không lần này là liếm, lần sau là cắn thì biết làm thế nào?
Không được, không thể ở đây được nữa, nàng phải Đông Sơn.
Lần này Hi Thanh ở lại vương phủ.
Sau lần vừa rồi, bệnh của Tư Mã Tấn không tái phát nữa, chỉ ngủ một mạch mười mấy canh giờ, lúc tỉnh lại đã là buổi chiều ngày hôm sau. Sau khi uống chút cháo, khí sắc cũng tốt hơn nhiều, xem ra bệnh lần này đã qua rồi.
Hi Thanh cảm thấy mình thật đáng thương, ban ngày vừa mới ngủ bù xong, cả đêm lại phải thức trắng. Hắn muốn đến tán dóc với Bạch Đàn vài câu nàng lại không thèm đếm xỉa đến hắn, không biết là khó chịu vì chuyện gì.
Hắn đành phải quay về, tiếp tục trông Tư Mã Tấn.
"Điện hạ, ngài nói đi, rốt cuộc ngài đã làm gì Bạch Đàn?"
Tư Mã Tấn ngồi dựa đầu giường, uống hết một bát thuốc, giơ ngón cái lên lau khóe môi: "Liếm một cái".
Hi Thanh ngây người, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó. Hắn đi tới trước mặt Tư Mã Tấn nhìn kĩ một hồi: "Điện hạ lần này phát bệnh khác tất cả những lần trước kia, hết sức khắc chế, không phải ngài đã có tâm tư gì với Bạch Đàn đấy chứ?"
Ngón tay Tư Mã Tấn nhẹ nhàng vuốt miệng bát, mím môi không nói, đột nhiên lại vung tay lên đập chiếc bát xuống đất.
Hi Thanh lập tức đứng yên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực.
"Ngươi biết cái gì là quan trọng nhất trong lòng bản vương, sau này không nên hỏi những câu như thế nữa".
"Vâng". Hi Thanh lén nhìn Tư Mã Tấn một cái: "Ta tin tưởng điện hạ chỉ coi Bạch Đàn như giáo viên, tuyệt không có ý gì khác".
Tư Mã Tấn nhíu mày, lạnh mặt không nói.
Kỳ Phong vội vã chạy vào, chân giẫm lên mảnh bát vỡ. Hắn hơi sững lại một lát rồi không để ý đến tình hình ở đây nữa, ôm quyền nói: "Điện hạ, Bạch Bồ... À không phải, Bạch tiểu thư đi về Đông Sơn rồi!"
Tư Mã Tấn ngước mắt nhìn: "Các ngươi cứ để Bạch tiểu thư đi như vậy à?"
Kỳ Phong ngượng ngùng: "Thuộc hạ muốn bắt cô ta lại, nhưng nhớ điện hạ đã dặn nam nữ thụ thụ bất thân, thật sự không dám chạm vào người cô ta, cô ta liền nhân cơ hội chạy ra cổng".
Tư Mã Tấn cười lạnh: "Không phải bản vương hỏi chuyện đó. Các ngươi thấy Bạch tiểu thư đi bộ về, lẽ nào không biết lấy xe ngựa đưa tiễn?"
Kỳ Phong sửng sốt, vội chạy ra ngoài gọi Cố Trình lấy xe đuổi theo.
Hi Thanh lại nhìn Tư Mã Tấn một cái. Đã nói là chỉ coi như giáo viên cơ mà?
Bạch Đàn vốn cũng chỉ thử bỏ về, không ngờ Kỳ Phong ngốc nghếch lại đúng là dễ đối phó, thật sự để nàng chạy ra ngoài được.
Nàng dù gì cũng là người hàng năm lên núi xuống núi, không yếu đuối như các tiểu thư thế gia khác, bước chân rất nhanh. Lúc Kỳ Phong đánh xe đuổi kịp nàng thì nàng đã sắp ra đến cổng thành.
"Bạch tiểu thư, xin tiểu thư lên xe đi. Tiểu thư không lên xe, ta về sẽ bị lột da mất".
Bạch Đàn nắm cánh tay bị thương cười với hắn: "A, lần trước lúc bắt ta còn càn rỡ lắm cơ mà, bây giờ lại biết cầu xin ta rồi à?"
Kỳ Phong suýt khóc, đúng là thù lâu nhớ dai, sao bây giờ vẫn còn nhớ chuyện này chứ?
Cuối cùng Bạch Đàn cứ thế đi bộ về Đông Sơn, Kỳ Phong và Cố Trình đi theo khuyên nhủ hết nước hết cái nhưng vẫn chỉ đánh xe không.
Hai người đau khổ quay về, chuẩn bị tinh thần bị trừng phạt.
Nghe nói sư tôn về, Vô Cấu chạy một mạch ra đón chào.
Các học trò trong sương phòng phía tây đang chuẩn bị tan học nghe vậy tất cả cũng lũ lượt chạy ra.
Chu Chỉ dẫn đầu đón Bạch Đàn về trong nhà, vừa mở miệng đã hỏi: "Sư tôn mấy ngày nay không sao chứ?"
"Không sao không sao". Bạch Đàn chột dạ sờ sờ mặt.
Chu Chỉ thở phào nhẹ nhõm, nói: "Mấy hôm liền rồi, may mà sư tôn đã về. Nếu sư tôn còn không về, các học trò đang chuẩn bị cùng đến phủ Lăng Đô Vương thăm sư tôn".
Mọi người nhìn trời: Làm gì có chuyện đó. Chỉ có một mình ngươi định đi thôi!
Bạch Đàn thầm nghĩ may mà mình tìm cơ hội trốn về được, nếu không đám học trò này đến mà gặp đúng lúc Tư Mã Tấn phát bệnh thì tính mạng có khi cũng không giữ được.
Thời gian không còn sớm nữa, mọi người nói chuyện vài câu rồi từng người ra về.
Vô Cấu rất vui vẻ, nói với Bạch Đàn tối nay mình nhất định phải đích thân xuống bếp nấu canh mừng nàng trở về an toàn.
Bạch Đàn nhìn Vô Cấu đầy xót xa: "Trò nói thật đi, rốt cuộc vi sư làm sai chuyện gì mà trò định nấu canh cho vi sư ăn?"
Vô Cấu rất ngây thơ: "Sư tôn không làm sai chuyện gì cả".
"..."
Dù canh của Vô Cấu khó ăn vô cùng, nhưng được trở lại Đông Sơn là vui lắm rồi.
Có điều mới dạy học được hai ngày, các học trò đột nhiên phát hiện vết thương trên tay nàng, lập tức lén lút bàn tán không ngừng, cho rằng những tưởng tượng trước đó có thể đã trở thành hiện thực.
"Lăng Đô Vương thật tàn bạo, lại hành hạ sư tôn thành như vậy".
"Sư tôn thật lợi hại, không ngờ còn có thể sống sót trở về".
"Hắn có quay lại bắt sư tôn đi hành hạ tiếp không?"
Bạch Đàn mệt lòng, chỉ có thể làm như không nghe thấy những lời bàn tán này.
Nàng về cũng khéo, thời tiết thay đổi bất thường, hai ngày trước vẫn là gió thu hiu hắt, sáng nay vừa mở cửa ra, không ngờ lại nhìn thấy bên ngoài bắt đầu có tuyết lơ thơ.
Trên núi không giống đô thành, cực kì bình yên, lúc này có tuyết lại càng cảm thấy đất trời im ắng. Vết thương ngoài da của Bạch Đàn đã khỏi, nàng nhắm mắt hít một hơi khí lạnh thật sâu, cảm giác mát lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đến đỉnh đầu, hết sức sảng khoái. Nàng dứt khoát kéo vạt áo đi ra sân đón trận tuyết đầu mùa này.
Dưới đất đã có một lớp tuyết đọng mỏng manh, nàng đi vài bước, suýt nữa trượt chân. Đang nghiêng ngả muốn giữ thăng bằng thì một bàn tay đã vững vàng đỡ nàng lại.
Bạch Đàn ngẩng đầu lên nhìn, Tư Mã Tấn khoác áo choàng đứng trước mặt nàng, bên trong áo choàng là triều phục đỏ tía dày nặng, tóc búi cẩn thận trong chiếc quan cao, khuôn mặt lạnh lùng không có biểu cảm gì.
Tới bắt nàng sớm như vậy sao? Vậy cũng không cần phải ăn mặc trang trọng như thế chứ. Bạch Đàn giật mình rút cánh tay về: "Điện hạ khỏe chưa?"
"Như ân sư thấy, giống như trước kia".
Bạch Đàn quan sát hắn mấy lần từ đầu đến chân, đích xác đã tinh thần sáng láng giống như trước kia, dường như lần phát bệnh trước đó chỉ là ảo giác.
"Hôm đó vi sư bận tâm tình hình trên núi cho nên đi không từ biệt, điện hạ chớ trách". Nàng đương nhiên không thể nói là vì bị hắn liếm một cái nên mới chạy về, mặt có thể liếm, sự đạo mạo của người dạy học lại không thể mất!
Tư Mã Tấn nói: "Bản vương chỉ có một giáo viên là ân sư, còn ân sư lại có rất nhiều học trò trên Đông Sơn, quá bất công".
Bạch Đàn buồn cười: "Lẽ nào điện hạ lại mong vi sư chỉ dạy một mình điện hạ hay sao?"
"Bản vương quả thật muốn như thế". Mắt Tư Mã Tấn sáng rực, bỗng dưng lại chuyển giọng: "Bản vương đã chuyển giao các trọng phạm giam giữ trong phủ cho đình úy xử lí, ân sư yên tâm".
Trên mặt Bạch Đàn toàn là kinh ngạc: "Không ngờ điện hạ lại thật sự làm theo lời vi sư nói".
"Bản vương không bao giờ nuốt lời".
Bạch Đàn rụt tay vào trong tay áo, hả lòng hả dạ cười một chút: "Điện hạ cuối cùng cũng thật tình xem ta là giáo viên, cũng không uổng những ngày tháng vi sư bị điện hạ bắt đến vương phủ".
Tư Mã Tấn chợt nhớ tới lời Hi Thanh nói. Coi nàng là giáo viên? Hắn mím môi, đột nhiên nói: "Hôm nay tới đây là muốn mời ân sư theo bản vương xuống núi vào cung".
Bạch Đàn kinh ngạc: "Vào cung?"
Tư Mã Tấn lấy ra một bức thư từ trong tay áo đưa cho nàng: "Đây là ý của bệ hạ".
Bạch Đàn mở ra xem, lại là thủ dụ của hoàng đế Tư Mã Huyền.
Tư Mã Tấn chuyển giao phạm nhân cho đình úy, đây chính là tiến bộ trước đó chưa từng có. Tư Mã Huyền cho rằng là Bạch Đàn dạy bảo có cách, liền tính đến chuyện ban thưởng cho nàng.
Vốn đã định ban thưởng châu báu nhưng lại cảm thấy nàng là văn nhân tài danh hiển hách, châu báu quá mức phàm tục. Vừa khéo hôm nay là sinh nhật của Tư Mã Huyền, trong cung cần mở tiệc, hắn liền kêu Tư Mã Tấn mời Bạch Đàn cùng vào cung dự tiệc.
Cho nên Tư Mã Tấn mới xuất hiện ở đây.
Bạch Đàn khe khẽ thở dài. Bệ hạ đúng là hiểu lầm rồi, kì thực nàng vốn là người phàm tục, thưởng châu báu là tốt nhất. Nàng không muốn vào thâm cung quy củ rườm rà ăn uống gì cả.
"Ân sư không muốn đi à?"
Bạch Đàn cười ngượng ngùng: "Thủ dụ đã hạ xuống rồi, sao dám không đi chứ?"
Nàng về phòng thay một bộ váy áo sạch sẽ, trang điểm sơ qua, nói với Vô Cấu một tiếng rồi cùng Tư Mã Tấn ra ngoài xuống núi.
Cố Trình và Kỳ Phong giữ xe dắt ngựa chờ dưới chân núi, nhìn thấy nàng xuất hiện, vẻ mặt đều ai oán: Hôm nay kiểu gì cũng phải ngồi xe của bọn ta rồi!
Bạch Đàn nhìn hai người một cái, như cười như không, đang định cất bước trèo lên xe thì Tư Mã Tấn đã gọi lại, cởi áo choàng ra khoác lên trên người nàng, sau đó đưa tay ra đỡ nàng lên xe.
Những động tác này rất liền mạch, Bạch Đàn đứng bên cạnh xe, kéo áo choàng, hơi ngỡ ngàng.
Xem ra lần này hắn phát bệnh cũng không tồi, cuối cùng nàng cũng tìm lại được chút tôn nghiêm của bậc sư trưởng. Thôi được, không tính toán chuyện lần trước bị hắn liếm nữa.
Tư Mã Tấn thu tay về, vô tình chạm vào đầu ngón tay nàng. Hắn giấu tay ra sau lưng, ngón tay khẽ co lại rồi nhẹ nhàng mở ra.
Vào cung không giống lần trước về thành, đương nhiên không thể bất chấp quy củ nam nữ ngồi chung một xe nữa. Sau khi Bạch Đàn cúi đầu vào xe, Tư Mã Tấn liền xoay người lên ngựa.
Gió cuốn rèm xe, ngựa hí lên đường.
Sinh nhật của hoàng thượng, cả đô thành giới nghiêm, lại đúng ngày có tuyết, người qua lại trên đường ít đến mức đáng thương.
Qua cổng Bắc Ly, qua cầu Đông Môn, đi chéo qua bên cạnh Lạc Du uyển, cuối cùng qua cầu Nam Doãn, cung thành đã gần ngay trước mắt.
Bạch Đàn vén rèm thoáng nhìn, dù thế nào cũng không nghĩ có ngày mình lại đến nơi này, còn đến với thân phận ân sư của Lăng Đô Vương nữa.
Từ cổng Đông Dương vào cung, xe ngựa dừng lại, Bạch Đàn xuống xe đi bộ.
Tư Mã Tấn phủi bông tuyết trên người, đi trước một bước. Bạch Đàn lén nhìn hắn, cảm thấy hắn bớt phóng túng hơn bình thường rất nhiều. Quả nhiên ở một nơi như trong cung này, khi đi vào sẽ tự nhiên bị ảnh hưởng.
Có nội thị đã chờ nghênh đón, nhìn thấy Tư Mã Tấn vội khom người xuống, hết sức thận trọng dặn dò: "Điện hạ đi thong thả, cẩn thận dưới chân..."
Tư Mã Tấn không nói một lời, nội thị ngày càng nơm nớp lo sợ, không dám thờ ơ một chút nào.
Vào nội cung, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời. Đèn cung đình treo cao, quan chức đi qua đi lại, đài cao nguy nga trước đại điện xa xa.
Một đám người vây quanh một người đi qua hành lang trong cung xa xa. Bạch Đàn vô thức dừng bước nhìn, chỉ nhìn thấy một bóng lưng, áo bào rộng màu đen tuyền, kim quan rực rỡ.
Nàng hơi thất thần, cảm thấy hình ảnh này chợt trùng với một bóng người thúc ngựa qua phố nhiều năm trước. Tao nhã lịch sự, thanh cao quý phái, nàng bất giác lẩm bẩm một câu: "Dự Chương Vương?"
Tư Mã Tấn nhìn theo ánh mắt nàng: "Ân sư đừng gọi lung tung, đó không còn là Dự Chương Vương nữa rồi, đó là đương kim bệ hạ".
Bạch Đàn chợt bừng tỉnh, lặng lẽ nhìn bóng lưng bệ hạ đi xa, trong lòng đau xót.
Đó là tuổi xuân đã trôi qua của nàng, và cả... tiền.
Hôm qua đăng thiếu
Tiếng bước chân bên ngoài xa dần, chỉ chốc lát sau đã không nghe được tiếng la hét của Bạch Đống, chắc là đã bị ném ra ngoài cửa rồi.
Kỳ Phong quay lại sớm nhất, vội vàng đỡ Tư Mã Tấn dậy đặt lên giường. Nhờ thế Bạch Đàn mới thoát được, chậm rãi ngồi dậy thở.
Một lát sau, Hi Thanh đã ngủ bù đầy đủ vừa khẽ hát vừa bước trong cảnh chiều hôm đến tái khám, vừa vào cửa đã sững lại.
Dưới đất là tấm bình phong bị hỏng, trên bình phong vẫn còn vết máu đã khô màu nâu. Tư Mã Tấn nằm trên giường, Bạch Đàn ngồi sau án, một tay đỡ eo một tay che mặt.
"Có chuyện gì xảy ra thế?" Hắn vội vã đi tới giường, kéo tay áo Tư Mã Tấn chuẩn bị xem mạch.
Tư Mã Tấn đột nhiên mở hai mắt ra: "Chữa cho ân sư trước".
Hi Thanh giật mình: "Điện hạ vẫn còn rất tỉnh táo mà, tại sao lại gây ra động tĩnh lớn như vậy?"
Tư Mã Tấn nghiêng đầu nhìn Bạch Đàn, không lên tiếng. Đại khái là cơn bệnh đã qua, hắn bình tĩnh hơn rất nhiều.
Hi Thanh đành phải đến trị thương cho Bạch Đàn, vén tay áo nàng lên, cả cánh tay và mu bàn tay đều hiện đầy vết thâm tím. Hắn không hề ngạc nhiên, dù sao thế này cũng tốt hơn những người trước đây quá nhiều rồi.
Ngoài những vết bầm đó, những chỗ khác trên cánh tay nàng đều trắng nõn như ngó sen non. Kỳ Phong đứng bên cạnh hớn hở nhìn, đột nhiên nghe thấy Tư Mã Tấn lạnh lùng nói: "Hi Thanh là đại phu, ngươi là cái gì? Nam nữ thụ thụ bất thân cũng không biết sao? Lăn ra ngoài!"
Kỳ Phong vội vàng chạy ra cửa, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Điện hạ nhà hắn có quan niệm nam nữ thụ thụ bất thân từ khi nào? Thế lúc trước điện hạ đè lên người ta, há chẳng phải sẽ phải cưới nàng sao?
Quá đáng sợ, hắn không dám tưởng tượng hậu quả của việc Bạch Đàn trở thành nữ chủ nhân vương phủ, hắn chắc chắn sẽ bị hành hạ đến chết!
Hi Thanh bôi thuốc lên cánh tay và sau gáy Bạch Đàn, vết thương trên người nàng thì không thể nhìn nên đành đỡ nàng ra cửa, tìm một tì nữ đến giúp nàng.
Bạch Đàn vẫn xoa bên má bị Tư Mã Tấn liếm, trước lúc bước ra cửa cau mày nhìn hắn một cái, gương mặt đỏ bừng.
Không biết phải làm thế nào mới có thể khiến gã sát thần này biết tôn sư trọng đạo. Sự trong sạch của vi sư suýt nữa bị...
Thôi, có nói thêm cũng chỉ toàn nước mắt.
Đưa chân Bạch Đàn, Hi Thanh trở lại bắt mạch cho Tư Mã Tấn, cười tít mắt nói: "Điện hạ, lần này ngài đã có thể kiềm chế được".
Tư Mã Tấn khẽ hừ một tiếng, âm thanh lộ rõ vẻ ủ rũ. Hắn quay mặt đi, không nói một lời.
Bạch Đàn được tì nữ đỡ đến một phòng ngủ khác, lau rửa bôi thuốc, lúc xong đã đến nửa đêm.
Nàng không muốn ăn gì, lê thân thể đau đớn đến nằm vật xuống giường, xoa mặt đầy căm hờn, dường như có thể xoa mất nhiệt độ từ đầu lưỡi hắn.
Chỉ mong ngày mai bệnh của hắn sẽ hết, nếu không lần này là liếm, lần sau là cắn thì biết làm thế nào?
Không được, không thể ở đây được nữa, nàng phải Đông Sơn.
Lần này Hi Thanh ở lại vương phủ.
Sau lần vừa rồi, bệnh của Tư Mã Tấn không tái phát nữa, chỉ ngủ một mạch mười mấy canh giờ, lúc tỉnh lại đã là buổi chiều ngày hôm sau. Sau khi uống chút cháo, khí sắc cũng tốt hơn nhiều, xem ra bệnh lần này đã qua rồi.
Hi Thanh cảm thấy mình thật đáng thương, ban ngày vừa mới ngủ bù xong, cả đêm lại phải thức trắng. Hắn muốn đến tán dóc với Bạch Đàn vài câu nàng lại không thèm đếm xỉa đến hắn, không biết là khó chịu vì chuyện gì.
Hắn đành phải quay về, tiếp tục trông Tư Mã Tấn.
"Điện hạ, ngài nói đi, rốt cuộc ngài đã làm gì Bạch Đàn?"
Tư Mã Tấn ngồi dựa đầu giường, uống hết một bát thuốc, giơ ngón cái lên lau khóe môi: "Liếm một cái".
Hi Thanh ngây người, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó. Hắn đi tới trước mặt Tư Mã Tấn nhìn kĩ một hồi: "Điện hạ lần này phát bệnh khác tất cả những lần trước kia, hết sức khắc chế, không phải ngài đã có tâm tư gì với Bạch Đàn đấy chứ?"
Ngón tay Tư Mã Tấn nhẹ nhàng vuốt miệng bát, mím môi không nói, đột nhiên lại vung tay lên đập chiếc bát xuống đất.
Hi Thanh lập tức đứng yên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực.
"Ngươi biết cái gì là quan trọng nhất trong lòng bản vương, sau này không nên hỏi những câu như thế nữa".
"Vâng". Hi Thanh lén nhìn Tư Mã Tấn một cái: "Ta tin tưởng điện hạ chỉ coi Bạch Đàn như giáo viên, tuyệt không có ý gì khác".
Tư Mã Tấn nhíu mày, lạnh mặt không nói.
Kỳ Phong vội vã chạy vào, chân giẫm lên mảnh bát vỡ. Hắn hơi sững lại một lát rồi không để ý đến tình hình ở đây nữa, ôm quyền nói: "Điện hạ, Bạch Bồ... À không phải, Bạch tiểu thư đi về Đông Sơn rồi!"
Tư Mã Tấn ngước mắt nhìn: "Các ngươi cứ để Bạch tiểu thư đi như vậy à?"
Kỳ Phong ngượng ngùng: "Thuộc hạ muốn bắt cô ta lại, nhưng nhớ điện hạ đã dặn nam nữ thụ thụ bất thân, thật sự không dám chạm vào người cô ta, cô ta liền nhân cơ hội chạy ra cổng".
Tư Mã Tấn cười lạnh: "Không phải bản vương hỏi chuyện đó. Các ngươi thấy Bạch tiểu thư đi bộ về, lẽ nào không biết lấy xe ngựa đưa tiễn?"
Kỳ Phong sửng sốt, vội chạy ra ngoài gọi Cố Trình lấy xe đuổi theo.
Hi Thanh lại nhìn Tư Mã Tấn một cái. Đã nói là chỉ coi như giáo viên cơ mà?
Bạch Đàn vốn cũng chỉ thử bỏ về, không ngờ Kỳ Phong ngốc nghếch lại đúng là dễ đối phó, thật sự để nàng chạy ra ngoài được.
Nàng dù gì cũng là người hàng năm lên núi xuống núi, không yếu đuối như các tiểu thư thế gia khác, bước chân rất nhanh. Lúc Kỳ Phong đánh xe đuổi kịp nàng thì nàng đã sắp ra đến cổng thành.
"Bạch tiểu thư, xin tiểu thư lên xe đi. Tiểu thư không lên xe, ta về sẽ bị lột da mất".
Bạch Đàn nắm cánh tay bị thương cười với hắn: "A, lần trước lúc bắt ta còn càn rỡ lắm cơ mà, bây giờ lại biết cầu xin ta rồi à?"
Kỳ Phong suýt khóc, đúng là thù lâu nhớ dai, sao bây giờ vẫn còn nhớ chuyện này chứ?
Cuối cùng Bạch Đàn cứ thế đi bộ về Đông Sơn, Kỳ Phong và Cố Trình đi theo khuyên nhủ hết nước hết cái nhưng vẫn chỉ đánh xe không.
Hai người đau khổ quay về, chuẩn bị tinh thần bị trừng phạt.
Nghe nói sư tôn về, Vô Cấu chạy một mạch ra đón chào.
Các học trò trong sương phòng phía tây đang chuẩn bị tan học nghe vậy tất cả cũng lũ lượt chạy ra.
Chu Chỉ dẫn đầu đón Bạch Đàn về trong nhà, vừa mở miệng đã hỏi: "Sư tôn mấy ngày nay không sao chứ?"
"Không sao không sao". Bạch Đàn chột dạ sờ sờ mặt.
Chu Chỉ thở phào nhẹ nhõm, nói: "Mấy hôm liền rồi, may mà sư tôn đã về. Nếu sư tôn còn không về, các học trò đang chuẩn bị cùng đến phủ Lăng Đô Vương thăm sư tôn".
Mọi người nhìn trời: Làm gì có chuyện đó. Chỉ có một mình ngươi định đi thôi!
Bạch Đàn thầm nghĩ may mà mình tìm cơ hội trốn về được, nếu không đám học trò này đến mà gặp đúng lúc Tư Mã Tấn phát bệnh thì tính mạng có khi cũng không giữ được.
Thời gian không còn sớm nữa, mọi người nói chuyện vài câu rồi từng người ra về.
Vô Cấu rất vui vẻ, nói với Bạch Đàn tối nay mình nhất định phải đích thân xuống bếp nấu canh mừng nàng trở về an toàn.
Bạch Đàn nhìn Vô Cấu đầy xót xa: "Trò nói thật đi, rốt cuộc vi sư làm sai chuyện gì mà trò định nấu canh cho vi sư ăn?"
Vô Cấu rất ngây thơ: "Sư tôn không làm sai chuyện gì cả".
"..."
Dù canh của Vô Cấu khó ăn vô cùng, nhưng được trở lại Đông Sơn là vui lắm rồi.
Có điều mới dạy học được hai ngày, các học trò đột nhiên phát hiện vết thương trên tay nàng, lập tức lén lút bàn tán không ngừng, cho rằng những tưởng tượng trước đó có thể đã trở thành hiện thực.
"Lăng Đô Vương thật tàn bạo, lại hành hạ sư tôn thành như vậy".
"Sư tôn thật lợi hại, không ngờ còn có thể sống sót trở về".
"Hắn có quay lại bắt sư tôn đi hành hạ tiếp không?"
Bạch Đàn mệt lòng, chỉ có thể làm như không nghe thấy những lời bàn tán này.
Nàng về cũng khéo, thời tiết thay đổi bất thường, hai ngày trước vẫn là gió thu hiu hắt, sáng nay vừa mở cửa ra, không ngờ lại nhìn thấy bên ngoài bắt đầu có tuyết lơ thơ.
Trên núi không giống đô thành, cực kì bình yên, lúc này có tuyết lại càng cảm thấy đất trời im ắng. Vết thương ngoài da của Bạch Đàn đã khỏi, nàng nhắm mắt hít một hơi khí lạnh thật sâu, cảm giác mát lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đến đỉnh đầu, hết sức sảng khoái. Nàng dứt khoát kéo vạt áo đi ra sân đón trận tuyết đầu mùa này.
Dưới đất đã có một lớp tuyết đọng mỏng manh, nàng đi vài bước, suýt nữa trượt chân. Đang nghiêng ngả muốn giữ thăng bằng thì một bàn tay đã vững vàng đỡ nàng lại.
Bạch Đàn ngẩng đầu lên nhìn, Tư Mã Tấn khoác áo choàng đứng trước mặt nàng, bên trong áo choàng là triều phục đỏ tía dày nặng, tóc búi cẩn thận trong chiếc quan cao, khuôn mặt lạnh lùng không có biểu cảm gì.
Tới bắt nàng sớm như vậy sao? Vậy cũng không cần phải ăn mặc trang trọng như thế chứ. Bạch Đàn giật mình rút cánh tay về: "Điện hạ khỏe chưa?"
"Như ân sư thấy, giống như trước kia".
Bạch Đàn quan sát hắn mấy lần từ đầu đến chân, đích xác đã tinh thần sáng láng giống như trước kia, dường như lần phát bệnh trước đó chỉ là ảo giác.
"Hôm đó vi sư bận tâm tình hình trên núi cho nên đi không từ biệt, điện hạ chớ trách". Nàng đương nhiên không thể nói là vì bị hắn liếm một cái nên mới chạy về, mặt có thể liếm, sự đạo mạo của người dạy học lại không thể mất!
Tư Mã Tấn nói: "Bản vương chỉ có một giáo viên là ân sư, còn ân sư lại có rất nhiều học trò trên Đông Sơn, quá bất công".
Bạch Đàn buồn cười: "Lẽ nào điện hạ lại mong vi sư chỉ dạy một mình điện hạ hay sao?"
"Bản vương quả thật muốn như thế". Mắt Tư Mã Tấn sáng rực, bỗng dưng lại chuyển giọng: "Bản vương đã chuyển giao các trọng phạm giam giữ trong phủ cho đình úy xử lí, ân sư yên tâm".
Trên mặt Bạch Đàn toàn là kinh ngạc: "Không ngờ điện hạ lại thật sự làm theo lời vi sư nói".
"Bản vương không bao giờ nuốt lời".
Bạch Đàn rụt tay vào trong tay áo, hả lòng hả dạ cười một chút: "Điện hạ cuối cùng cũng thật tình xem ta là giáo viên, cũng không uổng những ngày tháng vi sư bị điện hạ bắt đến vương phủ".
Tư Mã Tấn chợt nhớ tới lời Hi Thanh nói. Coi nàng là giáo viên? Hắn mím môi, đột nhiên nói: "Hôm nay tới đây là muốn mời ân sư theo bản vương xuống núi vào cung".
Bạch Đàn kinh ngạc: "Vào cung?"
Tư Mã Tấn lấy ra một bức thư từ trong tay áo đưa cho nàng: "Đây là ý của bệ hạ".
Bạch Đàn mở ra xem, lại là thủ dụ của hoàng đế Tư Mã Huyền.
Tư Mã Tấn chuyển giao phạm nhân cho đình úy, đây chính là tiến bộ trước đó chưa từng có. Tư Mã Huyền cho rằng là Bạch Đàn dạy bảo có cách, liền tính đến chuyện ban thưởng cho nàng.
Vốn đã định ban thưởng châu báu nhưng lại cảm thấy nàng là văn nhân tài danh hiển hách, châu báu quá mức phàm tục. Vừa khéo hôm nay là sinh nhật của Tư Mã Huyền, trong cung cần mở tiệc, hắn liền kêu Tư Mã Tấn mời Bạch Đàn cùng vào cung dự tiệc.
Cho nên Tư Mã Tấn mới xuất hiện ở đây.
Bạch Đàn khe khẽ thở dài. Bệ hạ đúng là hiểu lầm rồi, kì thực nàng vốn là người phàm tục, thưởng châu báu là tốt nhất. Nàng không muốn vào thâm cung quy củ rườm rà ăn uống gì cả.
"Ân sư không muốn đi à?"
Bạch Đàn cười ngượng ngùng: "Thủ dụ đã hạ xuống rồi, sao dám không đi chứ?"
Nàng về phòng thay một bộ váy áo sạch sẽ, trang điểm sơ qua, nói với Vô Cấu một tiếng rồi cùng Tư Mã Tấn ra ngoài xuống núi.
Cố Trình và Kỳ Phong giữ xe dắt ngựa chờ dưới chân núi, nhìn thấy nàng xuất hiện, vẻ mặt đều ai oán: Hôm nay kiểu gì cũng phải ngồi xe của bọn ta rồi!
Bạch Đàn nhìn hai người một cái, như cười như không, đang định cất bước trèo lên xe thì Tư Mã Tấn đã gọi lại, cởi áo choàng ra khoác lên trên người nàng, sau đó đưa tay ra đỡ nàng lên xe.
Những động tác này rất liền mạch, Bạch Đàn đứng bên cạnh xe, kéo áo choàng, hơi ngỡ ngàng.
Xem ra lần này hắn phát bệnh cũng không tồi, cuối cùng nàng cũng tìm lại được chút tôn nghiêm của bậc sư trưởng. Thôi được, không tính toán chuyện lần trước bị hắn liếm nữa.
Tư Mã Tấn thu tay về, vô tình chạm vào đầu ngón tay nàng. Hắn giấu tay ra sau lưng, ngón tay khẽ co lại rồi nhẹ nhàng mở ra.
Vào cung không giống lần trước về thành, đương nhiên không thể bất chấp quy củ nam nữ ngồi chung một xe nữa. Sau khi Bạch Đàn cúi đầu vào xe, Tư Mã Tấn liền xoay người lên ngựa.
Gió cuốn rèm xe, ngựa hí lên đường.
Sinh nhật của hoàng thượng, cả đô thành giới nghiêm, lại đúng ngày có tuyết, người qua lại trên đường ít đến mức đáng thương.
Qua cổng Bắc Ly, qua cầu Đông Môn, đi chéo qua bên cạnh Lạc Du uyển, cuối cùng qua cầu Nam Doãn, cung thành đã gần ngay trước mắt.
Bạch Đàn vén rèm thoáng nhìn, dù thế nào cũng không nghĩ có ngày mình lại đến nơi này, còn đến với thân phận ân sư của Lăng Đô Vương nữa.
Từ cổng Đông Dương vào cung, xe ngựa dừng lại, Bạch Đàn xuống xe đi bộ.
Tư Mã Tấn phủi bông tuyết trên người, đi trước một bước. Bạch Đàn lén nhìn hắn, cảm thấy hắn bớt phóng túng hơn bình thường rất nhiều. Quả nhiên ở một nơi như trong cung này, khi đi vào sẽ tự nhiên bị ảnh hưởng.
Có nội thị đã chờ nghênh đón, nhìn thấy Tư Mã Tấn vội khom người xuống, hết sức thận trọng dặn dò: "Điện hạ đi thong thả, cẩn thận dưới chân..."
Tư Mã Tấn không nói một lời, nội thị ngày càng nơm nớp lo sợ, không dám thờ ơ một chút nào.
Vào nội cung, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời. Đèn cung đình treo cao, quan chức đi qua đi lại, đài cao nguy nga trước đại điện xa xa.
Một đám người vây quanh một người đi qua hành lang trong cung xa xa. Bạch Đàn vô thức dừng bước nhìn, chỉ nhìn thấy một bóng lưng, áo bào rộng màu đen tuyền, kim quan rực rỡ.
Nàng hơi thất thần, cảm thấy hình ảnh này chợt trùng với một bóng người thúc ngựa qua phố nhiều năm trước. Tao nhã lịch sự, thanh cao quý phái, nàng bất giác lẩm bẩm một câu: "Dự Chương Vương?"
Tư Mã Tấn nhìn theo ánh mắt nàng: "Ân sư đừng gọi lung tung, đó không còn là Dự Chương Vương nữa rồi, đó là đương kim bệ hạ".
Bạch Đàn chợt bừng tỉnh, lặng lẽ nhìn bóng lưng bệ hạ đi xa, trong lòng đau xót.
Đó là tuổi xuân đã trôi qua của nàng, và cả... tiền.
Hôm qua đăng thiếu
Tác giả :
Thiên Như Ngọc