Nông Viên Tự Cẩm
Chương 410: Một lòng
Nói làm là làm, Dư Tiểu Thảo tìm mẹ con Lý quả phụ, và gia đình có người đàn ông bị gãy chân khi nhà nàng mới mua thôn trang. Sau khi chân người đàn ông đó hồi phục, tuy có chút thọt nhưng không ảnh hưởng đến làm việc. Hai nhà này vô cùng cảm kích sự quan tâm của đông gia, lòng trung thành cao hơn những nhà khác nhiều.
Đặc biệt là mẹ con Lý quả phụ, mùa thu năm ngoái được chia ba mẫu đất, cẩn thận cày sâu cuốc bẫm, lúc thu hoạch còn đứng đầu trong thôn trang. Sản lượng trung bình là ba trăm bốn mươi cân một mẫu đất, được đông gia thưởng mỗi mẫu đất một lượng bạc. Hơn nữa, còn có hơn năm trăm cân hạt giống lúa mì tốt, bây giờ mới nửa năm đã thu vào túi mười ba lượng bạc.
Nghe nói mùa ngô nửa năm nữa sau khi nộp địa tô xong thì cũng thu mua hạt giống ngô theo giá thị trường. Nếu là như vậy thì một năm ít nhất cũng thu được hơn hai mươi lượng bạc. Đây là chuyện mà cô nhi quả mẫu nàng ta trước đây chưa dám nghĩ tới bao giờ. Làm thêm mấy năm nữa thì không cần lo lắng về tiền cưới vợ của con trai nàng ta rồi!
Khi mẹ con Lý quả phụ và cả nhà Lưu Đại Tráng (nhà có người bị què chân) được gọi đến trước mặt đông gia, nhóm nông dân trong thôn trang cũng bàn luận rất sôi nổi: “Hai nhà này làm ít nhất trong thôn trang chúng ta, làm ruộng không nhiều, ngươi nói xem có phải đông gia sắp đuổi bọn họ đi rồi thuê mấy nhà bù vào không?"
“Không thể nào đâu? Đông gia và đông gia tiểu thư đều là người tốt. Năm ngoái lúc chia ruộng đất, phụ nữ và trẻ con lớn một chút có thể lao động đều được chia đất. Không phải hai mẹ con Lý quả phụ còn được đông gia thưởng đó sao?"
Có nhà đỏ mắt vì nhà nàng ta được thưởng nên bĩu môi nói: “Hai người làm ba mẫu đất, nếu là ta thì sẽ cày sâu cuốc bẫm càng cẩn thận hơn bọn họ! Hai mẹ con quả phụ Lý nhận được mười mấy lượng bạc đó, cho dù bị đuổi ra ngoài cũng không đến nỗi không xu dính túi."
“Thật ra thì tuy Lưu Đại Tráng què chân nhưng không hề chậm trễ việc ruộng đồng. Con trai hắn ta cũng đã mười sáu tuổi rồi, miễn cưỡng có thể tính là sức lao động của người trưởng thành. Vợ hắn ta cũng có thể làm việc, không đến mức thu lại ruộng rồi đuổi ra ngoài chứ?"
Bây giờ mười mấy hộ gia đình trong thôn trang ai cũng không muốn rời khỏi thôn trang của Dư gia. Đông gia nhân từ, khi nạn châu chấu đến không thu hoạch được, không những không thu địa tô của bọn họ mà còn dùng cách thuê người ở trợ cấp cho bọn họ. Khi các nông dân ở thôn trang phụ cận và các thôn trang khác xanh xao vàng vọt, bán con bán vợ, bọn họ có thể sống cuộc sống không phải lo ăn lo mặc.
Vụ thu hoạch hè này càng khiến người khác vui mừng hơn, hộ gia đình có ít người nhất trong thôn trang cũng thu được mười mấy lượng bạc vào túi, mà nhà nhiều đất nhất sau khi bán hạt giống cho đông gia thì thu được tám mươi lượng! Cứ như vậy, cả nhà bọn họ một năm thu được một trăm lượng bạc là hoàn toàn có thể!
Đi theo Dư đông gia là phúc tám đời mà bọn họ đã tu được, cuộc sống rất tốt! Thêm mấy năm nữa, bọn họ tích cóp bạc là có thể mua nhà tích sản ở gần đó rồi, bọn họ sẽ không còn là nông dân không nhà không ruộng nữa! Đây đều là nhờ phúc của đông gia, thu mua hạt giống cho sản lượng cao, sau khi bọn họ nộp địa tô mới có thể còn lại nhiều bạc như vậy.
Phần lớn hộ gia đình trong thôn trang đều là người làm của đông gia trước chuyển đến. Cuộc sống lúc đó chỉ có thể nói là không chết đói mà thôi. Sau khi nộp địa tô một mẫu đất nhiều nhất chỉ còn khoảng năm mươi cân lương thực, bán một cân chỉ được khoảng bốn văn tiền, một mẫu đất nhiều nhất chỉ có thể thu được năm sáu trăm văn tiền. Nhóm nông dân này thu hoạch lúa mì, lại không dám ăn bột mì, đổi ra lương thực phụ mới có thể miễn cưỡng no bụng.
Nào giống như bây giờ, mỗi nhà có mấy chục lượng bạc, dù ăn bột mì gạo trắng từ giờ đến cuối năm cũng ăn không hết! Có bạc rồi, không cần lo gặp phải tình trạng không có cơm ăn đói bụng nữa, thỉnh thoảng còn có thể mua ít thịt, nấu một bữa ngon cho bọn nhỏ. Đến Tết cũng không cần keo kiệt tiết kiệm, mỗi năm còn có thể mua ít quần áo mới cho người nhà…
Thấy nhà Lý quả phụ và Lưu Đại Tráng bị đông gia gọi lên, nhóm nông dân cũng cảm thấy đáng tiếc thay bọn họ. Đông gia thuê người đương nhiên là muốn thuê người có thể làm việc, mọi người cũng hiểu điều này. Có trách thì chỉ trách hai nhà này ít người, không giúp được đông gia bao nhiêu việc…
Lúc này tâm trạng hai mẹ con Lý quả phụ vô cùng thấp thỏm, nếu như như đông gia trước, sau khi chồng nàng ta chết thì đã nhanh chóng đuổi mẹ con nàng ta ra ngoài rồi. Bây giờ đông gia và tiểu thư tốt bụng, không những giữ hai mẹ con nàng ta lại mà còn dựa theo sức lao động của hai người phân chia đất làm ruộng. Tuy ba mẫu đất không nhiều, nhưng nếu như tận tâm làm việc thì hai mẹ con nàng ta không đến mức chết đói.
Sau vụ thu hè, thu hoạch sau cùng khiến Lý quả phụ sợ hết hồn. Nàng ta vô cùng thấp thỏm, cuộc sống tốt như thế này có phải nàng ta đang nằm mơ không? Có thể nào sau khi tỉnh lại thì tất cả đều biến thành bọt nước không?
Vừa nghe nói Đông gia gọi mẹ con nàng ta lên, còn có ba người nhà Lưu què nữa, trong lòng nàng ta nhất thời lạnh lẽo một nửa. Không lẽ đông gia thấy hai nhà bọn họ phiền phức, muốn đuổi bọn họ ra ngoài sao? Nàng ta lại nhìn ba người nhà Lưu què, trên mặt bọn họ cũng tràn đầy kinh hoảng và lo lắng.
Dư Tiểu Thảo thấy cả hai nhà đều mang vẻ mặt hoang mang mù mờ thì lập tức an ủi tâm trạng bọn họ, nàng nói: “Đừng sợ, gọi các ngươi đến là có việc mới muốn giao cho các ngươi làm!"
Lý quả phụ và cả nhà Lưu Đại Tráng trố mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Lý quả phụ sợ hãi lên tiếng: “Đông gia tiểu thư, ngài… không phải muốn đuổi chúng ta ra ngoài sao?"
“Đuổi ra ngoài? Sao có thể chứ? Các ngươi làm phần đất được chia không tệ, sản lượng xếp trong ba vị trí đầu của thôn trang, người có năng lực như vậy, nếu đuổi ra ngoài chẳng phải là tổn thất của thôn trang sao?" Dư Tiểu Thảo ngây ra một lúc rồi lập tức mỉm cười trấn an bọn họ.
Hai nhà nghe vậy thì tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống. Trên khuôn mặt thật thà của Lưu Đại Tráng cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười, gã xoa xoa hai tay, hỏi: “Đông gia tiểu thư, ngài bảo chúng ta làm gì chúng ta sẽ làm cái đó! Đi theo đông gia và đông gia tiểu thư, chúng ta rất yên tâm!"
Dư Tiểu Thảo nhìn hắn ta bằng ánh mắt yên tâm chớ nóng vội, nàng nói: “Không biết các ngươi đã từng nghe rau củ trưởng thành sớm ở thôn Đông Sơn chưa?"
Dù sao Lưu Đại Tráng cũng là đàn ông, bình thường lúc rảnh rỗi sẽ đến thị trấn làm việc vặt. Hắn ta gật đầu liên tục nói: “Nghe rồi, nghe nói rồi! Ta nghe nói rau củ Trân Tu Lâu trên thị trấn dùng đều từ thôn Đông Sơn cả, mới đầu xuân, một đĩa rau xào cũng tốn tận một lượng bạc! Còn có nhà giàu trên thị trấn nữa, đánh nhau vỡ đầu vì tranh được suất mua rau ở thôn Đông Sơn. Diêu lão thái gia ở thị trấn cũng bởi vì rau nhà ông ta đều là do thôn Đông Sơn cung cấp nên rất nổi tiếng ở thị trấn… Đáng tiếc quy mô trồng rau của thôn Đông Sơn quá nhỏ, không thể cung cấp cho tất cả mọi người trên thị trấn…"
Dư Tiểu Thảo nhìn gã với vẻ khen ngợi, thấy trên mặt mẹ con Lý quả phụ tràn đầy vẻ kinh ngạc và hâm mộ liền nói: “Chắc các ngươi cũng biết, chúng ta là người thôn Đông Sơn…."
Lưu Đại Tráng trợn to hai mắt, không kìm được la lên: “Đông gia tiểu thư, không lẽ rau củ đều do Đông gia trồng?"
“Đúng vậy! Rau củ trưởng thành sớm là do nhà ta nghĩ ra, nếu không phải là trồng rau và dưa hấu kiếm được tiền thì chúng ta xuất thân nông dân bình thường, đời nào có thể kiếm được một thôn trang như thế này chứ?" Dư Tiểu Thảo cũng không sợ nói sự thật với bọn họ. Nếu muốn bọn họ một lòng làm việc vì nàng thì phải tạo niềm tin cho bọn họ đã, niềm tin có thể sống cuộc sống tốt đẹp!
“Dưa hấu? Dưa hấu bán chạy trong thôn Đông Sơn cũng do đông gia trồng?" Đừng nói là Lưu Đại Tráng, ngay cả Lý quả phụ rất ít khi vào thành cũng không nhịn được thốt lên đầy sợ hãi. Cả nhà đông gia cũng quá giỏi rồi, từ nông dân bình thường đến chủ nhân thôn trang chỉ tốn thời gian mấy năm. Cũng không trách được, đông gia trồng cái gì cũng bán chạy, ngay cả lúa mì cũng cho sản lượng cao hơn người khác. Hai nhà lại càng quyết tâm đi theo đông gia để có được cuộc sống tốt đẹp hơn!
“Đông gia tiểu thư, ngài muốn chúng ta làm gì, xin cứ việc giao!" Lưu Đại Tráng bộc lộ quyết tâm đầu tiên.
“Đúng đó, đúng đó!" Lý quả phụ cũng vội nói, sợ một khi mình chần chừ sẽ bị đông gia tiểu thư ghét bỏ, không giao nhiệm vụ cho mẹ con nàng ta nữa.
Dư Tiểu Thảo gật đầu cười nói: “Các ngươi cũng biết thôn Đông Sơn vừa trải qua một trận tai kiếp, rau củ bị phá hoại hơn nửa. Nếu muốn làm lại thì e rằng phải đợi đến đầu mùa xuân sang năm. Thôn trang chúng ta đất rộng, ta thấy cũng có một vài nơi phù hợp để trồng rau, cho nên…"
Lưu Đại Tráng nháy mắt đã hiểu ra, gã lập tức nói: “Ý của đông gia tiểu thư là... muốn để hai nhà chúng ta giúp đỡ chăm sóc vườn rau?"
Không ngờ rằng Lưu Đại Tráng nhìn thì thật thà mà đầu óc cũng nhanh nhẹn ghê! Dư Tiểu Thảo chỉ thích nói chuyện với người thông minh, đỡ phải mệt mỏi. Nàng lại nhìn Lưu Đại Tráng với vẻ khen ngợi, nói tiếp: “Đúng vậy! Ta tin tưởng hai người các ngươi đều có kinh nghiệm trồng rau, việc chăm sóc vườn rau đối với các ngươi mà nói không phải việc khó chứ?"
“Không khó, không khó!" Lý quả phụ nghe nói rau củ Dư gia cung không đủ cầu, không lo không có nguồn tiêu thụ thì vội vàng đáp lời nàng. Đúng thật, trước sân sau nhà hộ nông dân ai mà không trồng ít rau củ chứ? Chỉ cần tận tâm làm việc, còn có thể không làm tốt sao?
Dư Tiểu Thảo cười nói: “Yên tâm đi! Năm đầu tiên chúng ta trước tiên không trồng nhiều, mỗi nhà trồng trước mười mẫu thử xem. Không cần lo lắng, hạt giống rau nhà chúng ta đã được cải tạo, không cần bón phân cũng không bị sâu bệnh, chỉ cần ngày thường cần mẫn hơn một chút, mỗi ngày tưới nước nhổ cỏ là được! Chuyện tưới nước cũng không cần lo lắng, ta sẽ để cha ta mời người đào hai cái giếng ở ruộng rau, chuyên cấp nước tưới rau…"
Không cần bón phân, không sợ sâu bệnh? Rau củ có thể lớn lên khỏe mạnh sao? Trong lòng hai người tràn ngập nghi ngờ, vẻ mặt đương nhiên cũng lộ ra mấy phần. Dư Tiểu Thảo cũng không giải thích, chờ sau khi rau củ trưởng thành thì sự thật sẽ thắng hùng biện ngay thôi!
Ngày hôm sau Dư Hải liền mời thợ đến đào giếng, đào giếng ở bên cạnh ruộng rau đã chọn từ trước. Bởi vì gấp gáp trồng rau nên Dư Hải gọi tất cả nông dân trong thôn trang đến, cày xới hai mươi mẫu đất này trước. Hai nhà Lý quả phụ và Lưu Đại Tráng, một nhà tám mẫu, một nhà mười hai mẫu. Bọn họ chôn chân trong đất từ sáng sớm đến tối, gõ nát những khối đất to bằng cuốc, rễ cỏ và rác linh tinh cũng cẩn thận nhặt ra hết.
Tuy đông gia tiểu thư nói không cần bón phân nhưng hai nhà vẫn lấy phân chuồng nhà mình ủ hơn nửa năm ra phơi khô, gõ nát thành bột rồi rắc vào trong ruộng rau. Đông gia tiểu thư nói, một phần mười thu nhập trong ruộng là của bọn họ.
Lưu Đại Tráng còn đặc biệt hỏi thăm một chút, một mẫu ruộng rau một tháng ít nhất có thể thu được mười mấy lượng bạc, vậy chẳng phải là nhà bọn họ một tháng có thể thu được ít nhất một lượng bạc từ một mẫu ruộng sao, mười hai mẫu đất chính là mười hai lượng bạc, một năm ngoài bốn năm tháng vì thời tiết giá rét không thể trồng rau ra thì nhà bọn họ cũng thu được tám chín mươi lượng bạc vào tay! Đây là tính tối thiểu, đầu xuân giá rau còn đắt gấp mấy lần bình thường, thu nhập của bọn họ cũng sẽ theo đó mà tăng lên gấp bội!
Lý quả phụ nghe hắn ta phân tích như vậy thì càng hăng hái làm việc! Xứ lý ruộng rau rất cẩn thận, càng trồng được nhiều rau củ thì thu nhập của nhà nàng ta sẽ càng cao hơn. Cho dù vất vả hơn cũng xứng đáng!
Đặc biệt là mẹ con Lý quả phụ, mùa thu năm ngoái được chia ba mẫu đất, cẩn thận cày sâu cuốc bẫm, lúc thu hoạch còn đứng đầu trong thôn trang. Sản lượng trung bình là ba trăm bốn mươi cân một mẫu đất, được đông gia thưởng mỗi mẫu đất một lượng bạc. Hơn nữa, còn có hơn năm trăm cân hạt giống lúa mì tốt, bây giờ mới nửa năm đã thu vào túi mười ba lượng bạc.
Nghe nói mùa ngô nửa năm nữa sau khi nộp địa tô xong thì cũng thu mua hạt giống ngô theo giá thị trường. Nếu là như vậy thì một năm ít nhất cũng thu được hơn hai mươi lượng bạc. Đây là chuyện mà cô nhi quả mẫu nàng ta trước đây chưa dám nghĩ tới bao giờ. Làm thêm mấy năm nữa thì không cần lo lắng về tiền cưới vợ của con trai nàng ta rồi!
Khi mẹ con Lý quả phụ và cả nhà Lưu Đại Tráng (nhà có người bị què chân) được gọi đến trước mặt đông gia, nhóm nông dân trong thôn trang cũng bàn luận rất sôi nổi: “Hai nhà này làm ít nhất trong thôn trang chúng ta, làm ruộng không nhiều, ngươi nói xem có phải đông gia sắp đuổi bọn họ đi rồi thuê mấy nhà bù vào không?"
“Không thể nào đâu? Đông gia và đông gia tiểu thư đều là người tốt. Năm ngoái lúc chia ruộng đất, phụ nữ và trẻ con lớn một chút có thể lao động đều được chia đất. Không phải hai mẹ con Lý quả phụ còn được đông gia thưởng đó sao?"
Có nhà đỏ mắt vì nhà nàng ta được thưởng nên bĩu môi nói: “Hai người làm ba mẫu đất, nếu là ta thì sẽ cày sâu cuốc bẫm càng cẩn thận hơn bọn họ! Hai mẹ con quả phụ Lý nhận được mười mấy lượng bạc đó, cho dù bị đuổi ra ngoài cũng không đến nỗi không xu dính túi."
“Thật ra thì tuy Lưu Đại Tráng què chân nhưng không hề chậm trễ việc ruộng đồng. Con trai hắn ta cũng đã mười sáu tuổi rồi, miễn cưỡng có thể tính là sức lao động của người trưởng thành. Vợ hắn ta cũng có thể làm việc, không đến mức thu lại ruộng rồi đuổi ra ngoài chứ?"
Bây giờ mười mấy hộ gia đình trong thôn trang ai cũng không muốn rời khỏi thôn trang của Dư gia. Đông gia nhân từ, khi nạn châu chấu đến không thu hoạch được, không những không thu địa tô của bọn họ mà còn dùng cách thuê người ở trợ cấp cho bọn họ. Khi các nông dân ở thôn trang phụ cận và các thôn trang khác xanh xao vàng vọt, bán con bán vợ, bọn họ có thể sống cuộc sống không phải lo ăn lo mặc.
Vụ thu hoạch hè này càng khiến người khác vui mừng hơn, hộ gia đình có ít người nhất trong thôn trang cũng thu được mười mấy lượng bạc vào túi, mà nhà nhiều đất nhất sau khi bán hạt giống cho đông gia thì thu được tám mươi lượng! Cứ như vậy, cả nhà bọn họ một năm thu được một trăm lượng bạc là hoàn toàn có thể!
Đi theo Dư đông gia là phúc tám đời mà bọn họ đã tu được, cuộc sống rất tốt! Thêm mấy năm nữa, bọn họ tích cóp bạc là có thể mua nhà tích sản ở gần đó rồi, bọn họ sẽ không còn là nông dân không nhà không ruộng nữa! Đây đều là nhờ phúc của đông gia, thu mua hạt giống cho sản lượng cao, sau khi bọn họ nộp địa tô mới có thể còn lại nhiều bạc như vậy.
Phần lớn hộ gia đình trong thôn trang đều là người làm của đông gia trước chuyển đến. Cuộc sống lúc đó chỉ có thể nói là không chết đói mà thôi. Sau khi nộp địa tô một mẫu đất nhiều nhất chỉ còn khoảng năm mươi cân lương thực, bán một cân chỉ được khoảng bốn văn tiền, một mẫu đất nhiều nhất chỉ có thể thu được năm sáu trăm văn tiền. Nhóm nông dân này thu hoạch lúa mì, lại không dám ăn bột mì, đổi ra lương thực phụ mới có thể miễn cưỡng no bụng.
Nào giống như bây giờ, mỗi nhà có mấy chục lượng bạc, dù ăn bột mì gạo trắng từ giờ đến cuối năm cũng ăn không hết! Có bạc rồi, không cần lo gặp phải tình trạng không có cơm ăn đói bụng nữa, thỉnh thoảng còn có thể mua ít thịt, nấu một bữa ngon cho bọn nhỏ. Đến Tết cũng không cần keo kiệt tiết kiệm, mỗi năm còn có thể mua ít quần áo mới cho người nhà…
Thấy nhà Lý quả phụ và Lưu Đại Tráng bị đông gia gọi lên, nhóm nông dân cũng cảm thấy đáng tiếc thay bọn họ. Đông gia thuê người đương nhiên là muốn thuê người có thể làm việc, mọi người cũng hiểu điều này. Có trách thì chỉ trách hai nhà này ít người, không giúp được đông gia bao nhiêu việc…
Lúc này tâm trạng hai mẹ con Lý quả phụ vô cùng thấp thỏm, nếu như như đông gia trước, sau khi chồng nàng ta chết thì đã nhanh chóng đuổi mẹ con nàng ta ra ngoài rồi. Bây giờ đông gia và tiểu thư tốt bụng, không những giữ hai mẹ con nàng ta lại mà còn dựa theo sức lao động của hai người phân chia đất làm ruộng. Tuy ba mẫu đất không nhiều, nhưng nếu như tận tâm làm việc thì hai mẹ con nàng ta không đến mức chết đói.
Sau vụ thu hè, thu hoạch sau cùng khiến Lý quả phụ sợ hết hồn. Nàng ta vô cùng thấp thỏm, cuộc sống tốt như thế này có phải nàng ta đang nằm mơ không? Có thể nào sau khi tỉnh lại thì tất cả đều biến thành bọt nước không?
Vừa nghe nói Đông gia gọi mẹ con nàng ta lên, còn có ba người nhà Lưu què nữa, trong lòng nàng ta nhất thời lạnh lẽo một nửa. Không lẽ đông gia thấy hai nhà bọn họ phiền phức, muốn đuổi bọn họ ra ngoài sao? Nàng ta lại nhìn ba người nhà Lưu què, trên mặt bọn họ cũng tràn đầy kinh hoảng và lo lắng.
Dư Tiểu Thảo thấy cả hai nhà đều mang vẻ mặt hoang mang mù mờ thì lập tức an ủi tâm trạng bọn họ, nàng nói: “Đừng sợ, gọi các ngươi đến là có việc mới muốn giao cho các ngươi làm!"
Lý quả phụ và cả nhà Lưu Đại Tráng trố mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Lý quả phụ sợ hãi lên tiếng: “Đông gia tiểu thư, ngài… không phải muốn đuổi chúng ta ra ngoài sao?"
“Đuổi ra ngoài? Sao có thể chứ? Các ngươi làm phần đất được chia không tệ, sản lượng xếp trong ba vị trí đầu của thôn trang, người có năng lực như vậy, nếu đuổi ra ngoài chẳng phải là tổn thất của thôn trang sao?" Dư Tiểu Thảo ngây ra một lúc rồi lập tức mỉm cười trấn an bọn họ.
Hai nhà nghe vậy thì tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống. Trên khuôn mặt thật thà của Lưu Đại Tráng cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười, gã xoa xoa hai tay, hỏi: “Đông gia tiểu thư, ngài bảo chúng ta làm gì chúng ta sẽ làm cái đó! Đi theo đông gia và đông gia tiểu thư, chúng ta rất yên tâm!"
Dư Tiểu Thảo nhìn hắn ta bằng ánh mắt yên tâm chớ nóng vội, nàng nói: “Không biết các ngươi đã từng nghe rau củ trưởng thành sớm ở thôn Đông Sơn chưa?"
Dù sao Lưu Đại Tráng cũng là đàn ông, bình thường lúc rảnh rỗi sẽ đến thị trấn làm việc vặt. Hắn ta gật đầu liên tục nói: “Nghe rồi, nghe nói rồi! Ta nghe nói rau củ Trân Tu Lâu trên thị trấn dùng đều từ thôn Đông Sơn cả, mới đầu xuân, một đĩa rau xào cũng tốn tận một lượng bạc! Còn có nhà giàu trên thị trấn nữa, đánh nhau vỡ đầu vì tranh được suất mua rau ở thôn Đông Sơn. Diêu lão thái gia ở thị trấn cũng bởi vì rau nhà ông ta đều là do thôn Đông Sơn cung cấp nên rất nổi tiếng ở thị trấn… Đáng tiếc quy mô trồng rau của thôn Đông Sơn quá nhỏ, không thể cung cấp cho tất cả mọi người trên thị trấn…"
Dư Tiểu Thảo nhìn gã với vẻ khen ngợi, thấy trên mặt mẹ con Lý quả phụ tràn đầy vẻ kinh ngạc và hâm mộ liền nói: “Chắc các ngươi cũng biết, chúng ta là người thôn Đông Sơn…."
Lưu Đại Tráng trợn to hai mắt, không kìm được la lên: “Đông gia tiểu thư, không lẽ rau củ đều do Đông gia trồng?"
“Đúng vậy! Rau củ trưởng thành sớm là do nhà ta nghĩ ra, nếu không phải là trồng rau và dưa hấu kiếm được tiền thì chúng ta xuất thân nông dân bình thường, đời nào có thể kiếm được một thôn trang như thế này chứ?" Dư Tiểu Thảo cũng không sợ nói sự thật với bọn họ. Nếu muốn bọn họ một lòng làm việc vì nàng thì phải tạo niềm tin cho bọn họ đã, niềm tin có thể sống cuộc sống tốt đẹp!
“Dưa hấu? Dưa hấu bán chạy trong thôn Đông Sơn cũng do đông gia trồng?" Đừng nói là Lưu Đại Tráng, ngay cả Lý quả phụ rất ít khi vào thành cũng không nhịn được thốt lên đầy sợ hãi. Cả nhà đông gia cũng quá giỏi rồi, từ nông dân bình thường đến chủ nhân thôn trang chỉ tốn thời gian mấy năm. Cũng không trách được, đông gia trồng cái gì cũng bán chạy, ngay cả lúa mì cũng cho sản lượng cao hơn người khác. Hai nhà lại càng quyết tâm đi theo đông gia để có được cuộc sống tốt đẹp hơn!
“Đông gia tiểu thư, ngài muốn chúng ta làm gì, xin cứ việc giao!" Lưu Đại Tráng bộc lộ quyết tâm đầu tiên.
“Đúng đó, đúng đó!" Lý quả phụ cũng vội nói, sợ một khi mình chần chừ sẽ bị đông gia tiểu thư ghét bỏ, không giao nhiệm vụ cho mẹ con nàng ta nữa.
Dư Tiểu Thảo gật đầu cười nói: “Các ngươi cũng biết thôn Đông Sơn vừa trải qua một trận tai kiếp, rau củ bị phá hoại hơn nửa. Nếu muốn làm lại thì e rằng phải đợi đến đầu mùa xuân sang năm. Thôn trang chúng ta đất rộng, ta thấy cũng có một vài nơi phù hợp để trồng rau, cho nên…"
Lưu Đại Tráng nháy mắt đã hiểu ra, gã lập tức nói: “Ý của đông gia tiểu thư là... muốn để hai nhà chúng ta giúp đỡ chăm sóc vườn rau?"
Không ngờ rằng Lưu Đại Tráng nhìn thì thật thà mà đầu óc cũng nhanh nhẹn ghê! Dư Tiểu Thảo chỉ thích nói chuyện với người thông minh, đỡ phải mệt mỏi. Nàng lại nhìn Lưu Đại Tráng với vẻ khen ngợi, nói tiếp: “Đúng vậy! Ta tin tưởng hai người các ngươi đều có kinh nghiệm trồng rau, việc chăm sóc vườn rau đối với các ngươi mà nói không phải việc khó chứ?"
“Không khó, không khó!" Lý quả phụ nghe nói rau củ Dư gia cung không đủ cầu, không lo không có nguồn tiêu thụ thì vội vàng đáp lời nàng. Đúng thật, trước sân sau nhà hộ nông dân ai mà không trồng ít rau củ chứ? Chỉ cần tận tâm làm việc, còn có thể không làm tốt sao?
Dư Tiểu Thảo cười nói: “Yên tâm đi! Năm đầu tiên chúng ta trước tiên không trồng nhiều, mỗi nhà trồng trước mười mẫu thử xem. Không cần lo lắng, hạt giống rau nhà chúng ta đã được cải tạo, không cần bón phân cũng không bị sâu bệnh, chỉ cần ngày thường cần mẫn hơn một chút, mỗi ngày tưới nước nhổ cỏ là được! Chuyện tưới nước cũng không cần lo lắng, ta sẽ để cha ta mời người đào hai cái giếng ở ruộng rau, chuyên cấp nước tưới rau…"
Không cần bón phân, không sợ sâu bệnh? Rau củ có thể lớn lên khỏe mạnh sao? Trong lòng hai người tràn ngập nghi ngờ, vẻ mặt đương nhiên cũng lộ ra mấy phần. Dư Tiểu Thảo cũng không giải thích, chờ sau khi rau củ trưởng thành thì sự thật sẽ thắng hùng biện ngay thôi!
Ngày hôm sau Dư Hải liền mời thợ đến đào giếng, đào giếng ở bên cạnh ruộng rau đã chọn từ trước. Bởi vì gấp gáp trồng rau nên Dư Hải gọi tất cả nông dân trong thôn trang đến, cày xới hai mươi mẫu đất này trước. Hai nhà Lý quả phụ và Lưu Đại Tráng, một nhà tám mẫu, một nhà mười hai mẫu. Bọn họ chôn chân trong đất từ sáng sớm đến tối, gõ nát những khối đất to bằng cuốc, rễ cỏ và rác linh tinh cũng cẩn thận nhặt ra hết.
Tuy đông gia tiểu thư nói không cần bón phân nhưng hai nhà vẫn lấy phân chuồng nhà mình ủ hơn nửa năm ra phơi khô, gõ nát thành bột rồi rắc vào trong ruộng rau. Đông gia tiểu thư nói, một phần mười thu nhập trong ruộng là của bọn họ.
Lưu Đại Tráng còn đặc biệt hỏi thăm một chút, một mẫu ruộng rau một tháng ít nhất có thể thu được mười mấy lượng bạc, vậy chẳng phải là nhà bọn họ một tháng có thể thu được ít nhất một lượng bạc từ một mẫu ruộng sao, mười hai mẫu đất chính là mười hai lượng bạc, một năm ngoài bốn năm tháng vì thời tiết giá rét không thể trồng rau ra thì nhà bọn họ cũng thu được tám chín mươi lượng bạc vào tay! Đây là tính tối thiểu, đầu xuân giá rau còn đắt gấp mấy lần bình thường, thu nhập của bọn họ cũng sẽ theo đó mà tăng lên gấp bội!
Lý quả phụ nghe hắn ta phân tích như vậy thì càng hăng hái làm việc! Xứ lý ruộng rau rất cẩn thận, càng trồng được nhiều rau củ thì thu nhập của nhà nàng ta sẽ càng cao hơn. Cho dù vất vả hơn cũng xứng đáng!
Tác giả :
Quỹ Họa Tình Vũ