Nông Viên Tự Cẩm
Chương 206: Lặn
Phòng phu nhân cúi đầu nhìn nàng ta, chậm rãi lắc đầu nói: “Phù Dung, ngươi thực sự khiến ta thất vọng! Xem ra dạy dỗ ngươi bao nhiêu năm cũng không thể khiến ngươi bỏ đi tất cả những gì đã học ở Hạ gia… Ta cũng không nên để ngươi thường xuyên về Hạ gia. Ở Hạ gia, cha mẹ ngươi dạy ngươi quan niệm “Tất cả của Phòng gia sau này đều là của ngươi" không ít lần nhỉ. Cho nên ngươi mới muốn diệt trừ tất cả chướng ngại vật chắn đường ngươi để đạt được mục đích phải không?"
“Cô mẫu…" Hạ Phù Dung còn muốn giãy giụa lần cuối.
Phòng phu nhân nói một câu chặn nàng ta: “Phù Dung, ngươi tưởng cô mẫu ngốc sao? Một tiểu nha đầu một tháng lương chỉ có vài trăm văn tiền, lại có thể lập tức lấy ra hai trăm lượng để chủ tử hả giận sao?"
Tiếng nói của Hạ Phù Dung lập tức im bặt, trên mặt tràn đầy vẻ thất bại. Kết cục của Hạ Phù Dung đương nhiên là bị đuổi về Hạ gia ăn thịt người đó. Nàng ta bị vứt bỏ, đương nhiên sẽ không có ngày lành tháng tốt. Sau khi trưởng thành thì bị gả cho con trai ngốc của một vị quan lớn, buồn bực không vui, chưa tới ba mươi tuổi đã hương tiêu ngọc vẫn.
Trong lúc tuyệt vọng, mỗi khi nhớ đến sự việc sai lầm sau hoàng hôn đó, trong lòng nàng ta lại tràn ngập hối tiếc sâu đậm. Nếu như nàng ta không bị ghen tị mê muội đầu óc, nàng ta vẫn là cháu gái mà cô mẫu thương yêu, chỉ cần nàng ta ngoan ngoãn nghe lời, cô mẫu sẽ sắp xếp cho nàng ta một mối hôn sự thật tốt, chuẩn bị sính lễ xa xỉ. Nàng ta sẽ có một người chồng yêu nàng ta tôn trọng nàng ta, sinh một đám nhóc đáng yêu… Giãy giụa trong vô vọng, Hạ Phù Dung dường như thấy được một cuộc sống khác…
Sau khi vụ án kết thúc, Dư Tiểu Thảo lại xuất hiện trước mặt các thôn dân thôn Đông Sơn một lần nữa, các thôn dân biểu cảm như thấy ma. Đứa con gái thứ hai của Dư Hải không phải đã bị chôn dưới bãi tha ma hả? Sao lại sống sờ sờ xuất hiện thế này? Không lẽ là có oan ức gì nên âm hồn không chịu tan biến?
Sau lại có lần dọa khóc bé gái trong thôn, không còn cách nào khác, Dư Hải và Phòng Tử Trấn phải đến từng nhà để giải thích. Nói con gái mình gặp phải bọn cướp được Nhị công tử phủ Tĩnh Vương cứu, vì dụ người giật dây xuất hiện nên mới diễn tiết mục chết giả..
Sau khi người trong thôn biết chuyện gì xảy ra cũng thổn thức một hồi, cũng vui mừng cho Tiểu Thảo không sao cả. Chỉ có Trương thị ghi hận trong lòng âm thầm nguyền rủa một trận, nói Tiểu Thảo là mối họa nghìn năm…
Cuộc sống cứ thế trôi qua, thời tiết đã là giữa hè. Bọn nhỏ trong thôn chài lưới không có mấy đứa không biết bơi. Đến nỗi mỗi lần triều xuống đều có thể nhìn thấy mấy cái đầu nhỏ đang ngụp lặn thỏa thích, giống như một đám cá heo tinh nghịch.
Kiếp trước Dư Tiểu Thảo cũng biết bơi. Trong thôn có một cái ao lớn, mỗi hè đến bọn nhỏ đều đến cùng người lớn, nhảy xuống ao đạp nước vài cái, lâu dần, mọi người cũng biết vài động tác bơi chó. Thỉnh thoảng người lớn cũng xuống nước bơi một lát, hoặc chỉ con mình cách bơi. Cha của Tiểu Thảo ở kiếp trước lúc còn trẻ có bản lĩnh bơi lội nhất, bản lĩnh bơi của ba chị em đều là cha dạy.
Thấm thoát đã xuyên tới đây một năm rồi. Tất cả những gì ở kiếp trước đã dần dần phai mờ trong lòng Tiểu Thảo, chỉ để lại một dấu ấn mãi mãi tồn tại ở sâu trong lòng nàng. Tất cả những gì có được ở kiếp này mới là thứ nàng nên trân trọng. Sống cho hiện tại, quý trọng hiện tại!
“Tiểu Liên, Tiểu Thảo! Chúng ta tới bờ biển lặn xuống tìm bào ngư đi? Nếu như có thể nhặt được bào ngư cực phẩm có thể trị giá vài lượng bạc đó!" Chu San Hô tung tăng chạy từ ngoài vào, thần bí hề hề vén lên áo ngoài, để cho hai chị em Tiểu Thảo nhìn thấy áo chống nước nàng ấy mặc.
Triều Đại Minh đề cao địa vị của phụ nữ, cũng ảnh hưởng đến thôn chài lưới Đông Sơn. Trước khi con gái dậy thì mặc áo chống nước bó sát người xuống nước cũng không ai nói gì. Bé gái như Chu San Hô, có áo chống nước của riêng nàng ấy là một chuyện rất bình thường.
Áo chống nước khá giống với đồ lặn liền thân ở kiếp trước, đều làm từ da cá biển, da rắn biển hoặc da cá mập, có thể vừa chống nước vừa giữ ấm ở trong biển. Loại kỹ thuật đời sau này đã thất truyền cho nên Tiểu Thảo rất hứng thú với áo chống nước này, đi tới sờ một chút.
Chu San Hô tự hào nói: “Áo chống nước này năm nay cha ta mua mới cho ta, làm từ da cá biển, không đáng giá bao nhiêu. Nếu như làm từ da rắn biển hoặc da cá mập thì phải tốn mấy lượng bạc. Tiểu Thảo, cha muội giỏi săn cá mập nhất, bảo thúc ấy làm cho muội một bộ đi!"
Tiểu Liên cười nói: “Tiểu muội, năm ngoái cha gạt mọi người làm cho tỷ một cái từ da cá mập, nếu như muội thích thì mặc thử đi."
Trời nóng, đồ ăn làm từ thịt khó mà bảo quản được, cho nên việc bán đồ kho phải dừng lại. Tiểu Liên ở nhà rảnh rỗi hai ngày, ăn không ngồi rồi, khó mà quen được. Nàng ấy đang nghĩ để Tiểu Thảo nghĩ giúp nàng ấy một cách làm ăn khác, kiếm chút thu nhập.
Vì bồi dưỡng khả năng tự lực của bọn nhỏ, Dư Hải quyết định để bọn nhỏ tự làm buôn bán, tự kiếm tiền. Ví dụ như Dư Hàng buôn bán hải sản và Tiểu Liên bán đồ kho. Đừng nhìn hai anh em bây giờ tuổi còn nhỏ, đều có riêng một khoản tiền gửi tiết kiệm mà người khác cảm thấy không hề ít đó!
Nhưng mà tiền hai anh em kiếm được đều có thói quen đưa cho em gái cất giữ. Tiểu Thảo mở tài khoản tiết kiệm ở tiền trang (hình thức ngân hàng thời xưa) cho hai anh em, đủ một trăm lượng thì gửi vào. Lúc mấy anh chị em ở cùng nhau, mỗi lần nói đến tiền gửi tiết kiệm, Tiểu Thạch Đầu luôn ồn ào nói mọi người đều kiếm tiền chỉ có cậu bé tiêu tiền mà không kiếm được tiền, trong lòng rất mất mát, cảm thấy bản thân vô dụng nhất!
Dư Tiểu Thảo khuyên nhủ an ủi cậu bé: “Thạch Đầu, đệ là cổ đông tiềm năng của chúng ta, tương lai là người có tiền đồ nhất! Đệ nghĩ xem, dù chúng ta kiếm được nhiều tiền đi nữa cũng chỉ giống con kiến hôi dưới chân mấy nhà quyền quý kia mà thôi, lúc nào cũng có thể bị dẫm chết. Đệ cố gắng học tập, làm quan lớn, không phải có thể che chở ca ca tỷ tỷ rồi sao? Đệ bây giờ đang trong giai đoạn đầu tư, tương lai nhất định sẽ có thu hoạch!"
Lúc này mới để cho Tiểu Thạch Đầu được nghỉ học làm chút buôn bán nho nhỏ. Vì để cho Tiểu Thạch Đầu không cảm thấy quá mất mát, Tiểu Thảo cũng mở riêng cho cậu bé một tài khoản tiết kiệm, mỗi tháng gửi mười lượng bạc vào đó. Tiểu Thạch Đầu đương nhiên biết Nhị tỷ là người có tiền nhất nhà. Trân Tu Lâu, xưởng dầu hào của Chu gia, tiền thuê hai cửa hàng ở trấn trên đủ để tỷ ấy làm một phú bà nhỏ, nên cũng không khách khí với Nhị tỷ!
Lại nói Tiểu Thảo nghe nói trong nhà có một bộ áo chống nước bằng da cá mập, trong lòng có chút ngứa ngáy, quấn lấy Tiểu Liên lấy áo chống nước ra để nàng mặc thử. Một năm qua mặc dù Tiểu Thảo có cao hơn chút, nhưng cũng không khác chiều cao năm ngoái của Tiểu Liên bao nhiêu. Áo chống nước năm ngoái của Tiểu Liên nàng mặc vừa vặn.
Tiểu Liên nhìn em gái mặc áo chống nước ở bên ngoài áo trong, lại mặc áo ngoài vào, bộ dạng nóng lòng muốn thử, vội vàng kéo tay nàng nói: “Tiểu muội, muội chưa học bơi, đứng ở mép nước là được rồi, nhất định đừng xuống biển nhé!"
Tiểu Thảo cười nói: “Bơi có gì khó đâu? Muội thông minh như vậy chút chuyện nhỏ này sao làm khó muội được? Tỷ cứ nhìn muội đây này!"
Tiểu Liên không yên tâm, sau khi thông báo với mẹ một câu bèn đi theo hai cô bé đang líu ríu nói chuyện Tiểu Thảo và San Hô, đi đến một nơi khá yên tĩnh ở bờ biển.
Chu San Hô nhìn xung quanh một lần, thấy không có ai khác bèn cởi áo ngoài ra, lặn xuống biển, bơi ra xa. Khả năng bơi lội của nàng ấy không tệ, nàng ấy vuốt nước trên mặt, ra sức vẫy tay với Tiểu Thảo, lớn tiếng gọi: “Tiểu Thảo, đừng sợ! Bên này nước nông, muội từ từ xuống đây đi!"
Dư Tiểu Thảo cởi áo ngoài ra nhét vào trong tay Tiểu Liên, cười trấn an nói: “Không sao đâu, tỷ ở xa nhìn là được, nếu như có gì không hay thì xuống biển vớt muội lên nhé!"
Tiểu Liên bất đắc dĩ ngồi trên đá ngầm ở bờ biển, nhìn em gái dần dần chìm trong vòng tay của biển. Lúc này biển rộng sóng yên, trên mặt biển xanh thẳm gợn lên từng đợt sóng trong vắt. Tuy là buổi sáng nhưng hai cô bé đang ngụp lặn trong nước đều không cảm thấy nước biển lạnh chút nào.
“Tiểu muội, đừng đi sâu, muội không biết bơi…" Lúc Tiểu Liên thấy Tiểu Thảo chỉ còn thấp thoáng một cái đầu nhỏ trên mặt biển, vội đứng lên lớn tiếng gọi Tiểu Thảo. Đột nhiên, tiếng nói của nàng ngừng lại, Tiểu Thảo bơi rất thành thục khiến nàng ấy ngạc nhiên mở to hai mắt. Em gái là thiên tài sao? Cái gì cũng tự học?
Chu San Hô đã bơi một vòng dưới biển, giờ bơi đến bên cạnh Tiểu Thảo, rất sợ lần đầu tiên nàng xuống biển sẽ xảy ra chuyện. Nhưng nhìn thấy Tiểu Thảo thuần thục bơi chó, nàng ấy cười nói: “Tiểu Liên còn nói muội không biết bơi, đúng là nghĩ nhiều quá mà! Đây không phải bơi rất tốt sao? Bên này ít người, có khi dưới đáy có thể mò được bào ngư, chúng ta bơi xa một chút rồi lặn xuống lần nữa đi!"
Dư Tiểu Thảo bơi theo sau Chu San Hô, dần dần bơi sâu vào trong biển. Đột nhiên, Chu San Hô lặn xuống, nửa ngày cũng không có tiếng động gì. Nàng có chút hoảng sợ, vội lặn xuống biển, muốn tìm bóng dáng Chu San Hô. Nhưng mà nàng bơi thì được nhưng một chút kỹ thuật lặn xuống nước cũng không có, đạp nước nửa ngày cũng không lặn xuống được.
“Ha ha ha…" Một trận cười vui vẻ truyền tới, Tiểu Thảo vội ngẩng đầu từ trong biển lên thấy Chu San Hô xuất hiện cách đó không xa, một tay cầm con hải sâm đen thùi lùi, một tay khác chỉ vào nàng cười chảy nước mắt.
Dư Tiểu Thảo bơi đến bên cạnh nàng ấy, tạt nước biển lên mặt nàng ấy, lộ vẻ tức giận nói: “Có gì buồn cười đâu chứ, không phải chỉ không biết lặn thôi sao? Mau dạy ta đi!"
“Dáng vẻ vừa nãy của muội giống như vịt sắp chết đuối ấy, đạp nước không ngừng. Buồn cười lắm! Ha ha…" Chu San Hô lại cười to một trận.
Dư Tiểu Thảo chờ nàng ấy cười đủ rồi mới khiêm tốn nhờ nàng ấy dạy kỹ thuật lặn. Kỹ thuật lặn của Chu San Hô không tệ, cũng được coi là một cô giáo nhỏ. Dư Tiểu Thảo cũng học nhanh, rất nhanh đã nắm được bí quyết lặn, một lần lặn có thể lặn xuống tận đáy biển.
Chu San Hô lộ vẻ mặt bị đả kích: “Đúng là dạy trò thành tài sư phụ chết đói mà! Lát nữa nếu muội mò được bào ngư cực phẩm không cần chia hoa hồng cho ta đâu!" Vừa nói xong lại tiếp tục lặn xuống biển. Khả năng nín thở của nàng ấy cũng không tệ, lặn khoảng hai ba phút là lại ngoi lên.
Dư Tiểu Thảo vẫy vẫy tay với Tiểu Liên ở trên bờ, hít một hơi thật sâu, lặn xuống. Nước biển trong vắt, có thể thấy rõ đá ngầm dưới đáy biển, trong chỗ đá ngầm thỉnh thoảng có con cá nhỏ sặc sỡ màu sắc bơi qua, một con cua biển nhỏ bị nàng dọa sợ chui tọt vào trong cát. Một màn thú vị như vậy khiến nàng mở rộng tầm mắt. Nàng lưu luyến đáy biển, cho đến khi không nhịn thở được nửa mới ra sức đạp nước ngoi lên mặt biển.
“Cô mẫu…" Hạ Phù Dung còn muốn giãy giụa lần cuối.
Phòng phu nhân nói một câu chặn nàng ta: “Phù Dung, ngươi tưởng cô mẫu ngốc sao? Một tiểu nha đầu một tháng lương chỉ có vài trăm văn tiền, lại có thể lập tức lấy ra hai trăm lượng để chủ tử hả giận sao?"
Tiếng nói của Hạ Phù Dung lập tức im bặt, trên mặt tràn đầy vẻ thất bại. Kết cục của Hạ Phù Dung đương nhiên là bị đuổi về Hạ gia ăn thịt người đó. Nàng ta bị vứt bỏ, đương nhiên sẽ không có ngày lành tháng tốt. Sau khi trưởng thành thì bị gả cho con trai ngốc của một vị quan lớn, buồn bực không vui, chưa tới ba mươi tuổi đã hương tiêu ngọc vẫn.
Trong lúc tuyệt vọng, mỗi khi nhớ đến sự việc sai lầm sau hoàng hôn đó, trong lòng nàng ta lại tràn ngập hối tiếc sâu đậm. Nếu như nàng ta không bị ghen tị mê muội đầu óc, nàng ta vẫn là cháu gái mà cô mẫu thương yêu, chỉ cần nàng ta ngoan ngoãn nghe lời, cô mẫu sẽ sắp xếp cho nàng ta một mối hôn sự thật tốt, chuẩn bị sính lễ xa xỉ. Nàng ta sẽ có một người chồng yêu nàng ta tôn trọng nàng ta, sinh một đám nhóc đáng yêu… Giãy giụa trong vô vọng, Hạ Phù Dung dường như thấy được một cuộc sống khác…
Sau khi vụ án kết thúc, Dư Tiểu Thảo lại xuất hiện trước mặt các thôn dân thôn Đông Sơn một lần nữa, các thôn dân biểu cảm như thấy ma. Đứa con gái thứ hai của Dư Hải không phải đã bị chôn dưới bãi tha ma hả? Sao lại sống sờ sờ xuất hiện thế này? Không lẽ là có oan ức gì nên âm hồn không chịu tan biến?
Sau lại có lần dọa khóc bé gái trong thôn, không còn cách nào khác, Dư Hải và Phòng Tử Trấn phải đến từng nhà để giải thích. Nói con gái mình gặp phải bọn cướp được Nhị công tử phủ Tĩnh Vương cứu, vì dụ người giật dây xuất hiện nên mới diễn tiết mục chết giả..
Sau khi người trong thôn biết chuyện gì xảy ra cũng thổn thức một hồi, cũng vui mừng cho Tiểu Thảo không sao cả. Chỉ có Trương thị ghi hận trong lòng âm thầm nguyền rủa một trận, nói Tiểu Thảo là mối họa nghìn năm…
Cuộc sống cứ thế trôi qua, thời tiết đã là giữa hè. Bọn nhỏ trong thôn chài lưới không có mấy đứa không biết bơi. Đến nỗi mỗi lần triều xuống đều có thể nhìn thấy mấy cái đầu nhỏ đang ngụp lặn thỏa thích, giống như một đám cá heo tinh nghịch.
Kiếp trước Dư Tiểu Thảo cũng biết bơi. Trong thôn có một cái ao lớn, mỗi hè đến bọn nhỏ đều đến cùng người lớn, nhảy xuống ao đạp nước vài cái, lâu dần, mọi người cũng biết vài động tác bơi chó. Thỉnh thoảng người lớn cũng xuống nước bơi một lát, hoặc chỉ con mình cách bơi. Cha của Tiểu Thảo ở kiếp trước lúc còn trẻ có bản lĩnh bơi lội nhất, bản lĩnh bơi của ba chị em đều là cha dạy.
Thấm thoát đã xuyên tới đây một năm rồi. Tất cả những gì ở kiếp trước đã dần dần phai mờ trong lòng Tiểu Thảo, chỉ để lại một dấu ấn mãi mãi tồn tại ở sâu trong lòng nàng. Tất cả những gì có được ở kiếp này mới là thứ nàng nên trân trọng. Sống cho hiện tại, quý trọng hiện tại!
“Tiểu Liên, Tiểu Thảo! Chúng ta tới bờ biển lặn xuống tìm bào ngư đi? Nếu như có thể nhặt được bào ngư cực phẩm có thể trị giá vài lượng bạc đó!" Chu San Hô tung tăng chạy từ ngoài vào, thần bí hề hề vén lên áo ngoài, để cho hai chị em Tiểu Thảo nhìn thấy áo chống nước nàng ấy mặc.
Triều Đại Minh đề cao địa vị của phụ nữ, cũng ảnh hưởng đến thôn chài lưới Đông Sơn. Trước khi con gái dậy thì mặc áo chống nước bó sát người xuống nước cũng không ai nói gì. Bé gái như Chu San Hô, có áo chống nước của riêng nàng ấy là một chuyện rất bình thường.
Áo chống nước khá giống với đồ lặn liền thân ở kiếp trước, đều làm từ da cá biển, da rắn biển hoặc da cá mập, có thể vừa chống nước vừa giữ ấm ở trong biển. Loại kỹ thuật đời sau này đã thất truyền cho nên Tiểu Thảo rất hứng thú với áo chống nước này, đi tới sờ một chút.
Chu San Hô tự hào nói: “Áo chống nước này năm nay cha ta mua mới cho ta, làm từ da cá biển, không đáng giá bao nhiêu. Nếu như làm từ da rắn biển hoặc da cá mập thì phải tốn mấy lượng bạc. Tiểu Thảo, cha muội giỏi săn cá mập nhất, bảo thúc ấy làm cho muội một bộ đi!"
Tiểu Liên cười nói: “Tiểu muội, năm ngoái cha gạt mọi người làm cho tỷ một cái từ da cá mập, nếu như muội thích thì mặc thử đi."
Trời nóng, đồ ăn làm từ thịt khó mà bảo quản được, cho nên việc bán đồ kho phải dừng lại. Tiểu Liên ở nhà rảnh rỗi hai ngày, ăn không ngồi rồi, khó mà quen được. Nàng ấy đang nghĩ để Tiểu Thảo nghĩ giúp nàng ấy một cách làm ăn khác, kiếm chút thu nhập.
Vì bồi dưỡng khả năng tự lực của bọn nhỏ, Dư Hải quyết định để bọn nhỏ tự làm buôn bán, tự kiếm tiền. Ví dụ như Dư Hàng buôn bán hải sản và Tiểu Liên bán đồ kho. Đừng nhìn hai anh em bây giờ tuổi còn nhỏ, đều có riêng một khoản tiền gửi tiết kiệm mà người khác cảm thấy không hề ít đó!
Nhưng mà tiền hai anh em kiếm được đều có thói quen đưa cho em gái cất giữ. Tiểu Thảo mở tài khoản tiết kiệm ở tiền trang (hình thức ngân hàng thời xưa) cho hai anh em, đủ một trăm lượng thì gửi vào. Lúc mấy anh chị em ở cùng nhau, mỗi lần nói đến tiền gửi tiết kiệm, Tiểu Thạch Đầu luôn ồn ào nói mọi người đều kiếm tiền chỉ có cậu bé tiêu tiền mà không kiếm được tiền, trong lòng rất mất mát, cảm thấy bản thân vô dụng nhất!
Dư Tiểu Thảo khuyên nhủ an ủi cậu bé: “Thạch Đầu, đệ là cổ đông tiềm năng của chúng ta, tương lai là người có tiền đồ nhất! Đệ nghĩ xem, dù chúng ta kiếm được nhiều tiền đi nữa cũng chỉ giống con kiến hôi dưới chân mấy nhà quyền quý kia mà thôi, lúc nào cũng có thể bị dẫm chết. Đệ cố gắng học tập, làm quan lớn, không phải có thể che chở ca ca tỷ tỷ rồi sao? Đệ bây giờ đang trong giai đoạn đầu tư, tương lai nhất định sẽ có thu hoạch!"
Lúc này mới để cho Tiểu Thạch Đầu được nghỉ học làm chút buôn bán nho nhỏ. Vì để cho Tiểu Thạch Đầu không cảm thấy quá mất mát, Tiểu Thảo cũng mở riêng cho cậu bé một tài khoản tiết kiệm, mỗi tháng gửi mười lượng bạc vào đó. Tiểu Thạch Đầu đương nhiên biết Nhị tỷ là người có tiền nhất nhà. Trân Tu Lâu, xưởng dầu hào của Chu gia, tiền thuê hai cửa hàng ở trấn trên đủ để tỷ ấy làm một phú bà nhỏ, nên cũng không khách khí với Nhị tỷ!
Lại nói Tiểu Thảo nghe nói trong nhà có một bộ áo chống nước bằng da cá mập, trong lòng có chút ngứa ngáy, quấn lấy Tiểu Liên lấy áo chống nước ra để nàng mặc thử. Một năm qua mặc dù Tiểu Thảo có cao hơn chút, nhưng cũng không khác chiều cao năm ngoái của Tiểu Liên bao nhiêu. Áo chống nước năm ngoái của Tiểu Liên nàng mặc vừa vặn.
Tiểu Liên nhìn em gái mặc áo chống nước ở bên ngoài áo trong, lại mặc áo ngoài vào, bộ dạng nóng lòng muốn thử, vội vàng kéo tay nàng nói: “Tiểu muội, muội chưa học bơi, đứng ở mép nước là được rồi, nhất định đừng xuống biển nhé!"
Tiểu Thảo cười nói: “Bơi có gì khó đâu? Muội thông minh như vậy chút chuyện nhỏ này sao làm khó muội được? Tỷ cứ nhìn muội đây này!"
Tiểu Liên không yên tâm, sau khi thông báo với mẹ một câu bèn đi theo hai cô bé đang líu ríu nói chuyện Tiểu Thảo và San Hô, đi đến một nơi khá yên tĩnh ở bờ biển.
Chu San Hô nhìn xung quanh một lần, thấy không có ai khác bèn cởi áo ngoài ra, lặn xuống biển, bơi ra xa. Khả năng bơi lội của nàng ấy không tệ, nàng ấy vuốt nước trên mặt, ra sức vẫy tay với Tiểu Thảo, lớn tiếng gọi: “Tiểu Thảo, đừng sợ! Bên này nước nông, muội từ từ xuống đây đi!"
Dư Tiểu Thảo cởi áo ngoài ra nhét vào trong tay Tiểu Liên, cười trấn an nói: “Không sao đâu, tỷ ở xa nhìn là được, nếu như có gì không hay thì xuống biển vớt muội lên nhé!"
Tiểu Liên bất đắc dĩ ngồi trên đá ngầm ở bờ biển, nhìn em gái dần dần chìm trong vòng tay của biển. Lúc này biển rộng sóng yên, trên mặt biển xanh thẳm gợn lên từng đợt sóng trong vắt. Tuy là buổi sáng nhưng hai cô bé đang ngụp lặn trong nước đều không cảm thấy nước biển lạnh chút nào.
“Tiểu muội, đừng đi sâu, muội không biết bơi…" Lúc Tiểu Liên thấy Tiểu Thảo chỉ còn thấp thoáng một cái đầu nhỏ trên mặt biển, vội đứng lên lớn tiếng gọi Tiểu Thảo. Đột nhiên, tiếng nói của nàng ngừng lại, Tiểu Thảo bơi rất thành thục khiến nàng ấy ngạc nhiên mở to hai mắt. Em gái là thiên tài sao? Cái gì cũng tự học?
Chu San Hô đã bơi một vòng dưới biển, giờ bơi đến bên cạnh Tiểu Thảo, rất sợ lần đầu tiên nàng xuống biển sẽ xảy ra chuyện. Nhưng nhìn thấy Tiểu Thảo thuần thục bơi chó, nàng ấy cười nói: “Tiểu Liên còn nói muội không biết bơi, đúng là nghĩ nhiều quá mà! Đây không phải bơi rất tốt sao? Bên này ít người, có khi dưới đáy có thể mò được bào ngư, chúng ta bơi xa một chút rồi lặn xuống lần nữa đi!"
Dư Tiểu Thảo bơi theo sau Chu San Hô, dần dần bơi sâu vào trong biển. Đột nhiên, Chu San Hô lặn xuống, nửa ngày cũng không có tiếng động gì. Nàng có chút hoảng sợ, vội lặn xuống biển, muốn tìm bóng dáng Chu San Hô. Nhưng mà nàng bơi thì được nhưng một chút kỹ thuật lặn xuống nước cũng không có, đạp nước nửa ngày cũng không lặn xuống được.
“Ha ha ha…" Một trận cười vui vẻ truyền tới, Tiểu Thảo vội ngẩng đầu từ trong biển lên thấy Chu San Hô xuất hiện cách đó không xa, một tay cầm con hải sâm đen thùi lùi, một tay khác chỉ vào nàng cười chảy nước mắt.
Dư Tiểu Thảo bơi đến bên cạnh nàng ấy, tạt nước biển lên mặt nàng ấy, lộ vẻ tức giận nói: “Có gì buồn cười đâu chứ, không phải chỉ không biết lặn thôi sao? Mau dạy ta đi!"
“Dáng vẻ vừa nãy của muội giống như vịt sắp chết đuối ấy, đạp nước không ngừng. Buồn cười lắm! Ha ha…" Chu San Hô lại cười to một trận.
Dư Tiểu Thảo chờ nàng ấy cười đủ rồi mới khiêm tốn nhờ nàng ấy dạy kỹ thuật lặn. Kỹ thuật lặn của Chu San Hô không tệ, cũng được coi là một cô giáo nhỏ. Dư Tiểu Thảo cũng học nhanh, rất nhanh đã nắm được bí quyết lặn, một lần lặn có thể lặn xuống tận đáy biển.
Chu San Hô lộ vẻ mặt bị đả kích: “Đúng là dạy trò thành tài sư phụ chết đói mà! Lát nữa nếu muội mò được bào ngư cực phẩm không cần chia hoa hồng cho ta đâu!" Vừa nói xong lại tiếp tục lặn xuống biển. Khả năng nín thở của nàng ấy cũng không tệ, lặn khoảng hai ba phút là lại ngoi lên.
Dư Tiểu Thảo vẫy vẫy tay với Tiểu Liên ở trên bờ, hít một hơi thật sâu, lặn xuống. Nước biển trong vắt, có thể thấy rõ đá ngầm dưới đáy biển, trong chỗ đá ngầm thỉnh thoảng có con cá nhỏ sặc sỡ màu sắc bơi qua, một con cua biển nhỏ bị nàng dọa sợ chui tọt vào trong cát. Một màn thú vị như vậy khiến nàng mở rộng tầm mắt. Nàng lưu luyến đáy biển, cho đến khi không nhịn thở được nửa mới ra sức đạp nước ngoi lên mặt biển.
Tác giả :
Quỹ Họa Tình Vũ