Nông Viên Tự Cẩm
Chương 204: Truy tìm hung thủ
"Đừng vòng vo, nói nhanh lên! Rốt cuộc vào nhà ai?" Tuy Dư Tiểu Thảo dùng giọng điệu hung ác, nhưng dáng người nhỏ bé, mắt to đáng yêu trợn lên, cũng không có tác dụng uy hiếp bao nhiêu.
Tên cướp lùn tiếp tục cò kè mặc cả: "Ta nói, ngươi phải cam đoan sẽ thả ta! Nếu không, có đánh chết ta ta cũng không nói..."
Dư Tiểu Thảo bị chọc giận đến cười lên, hừ lạnh một tiếng nói: "Không nói? Được thôi! Chu công tử, phiền ngươi đi lên nha môn huyện với ta một chuyến, loại cướp này cực kỳ độc ác, vẫn nên đưa cho quan xử đi! Dựa vào những thủ đoạn kia của nha môn, ta không tin không khui được cái miệng của ngươi!"
"Đừng! Tuyệt đối đừng!" Tên cướp lùn nhìn thấy tiểu cô nương giận đến mặt đỏ rần, nếu thật sự đưa hắn lên quan huyện, lúc đó cả một con đường sống cũng không còn nữa! Ở trong tay tiểu cô nương và người nhà của nàng có lẽ còn có mấy phần đường sống, vội vàng luôn miệng nói: "Ta nói là được mà!"
Dưới ánh nhìn chăm chú của Dư Tiểu Thảo, tên cướp lùn ngoan ngoãn khai báo: "Nha đầu kia đi vào sân của một tòa nhà tên là “Phòng phủ". Nhìn rất sang trọng, có lẽ là gia đình đại phú đại quý. Lúc đó ta còn hối hận vì không mở miệng đòi nhiều bạc hơn đấy!"
Phòng phủ? Ở thị trấn trừ nhà của cha nuôi, có lẽ không còn “Phòng phủ" thứ hai đâu đúng không? Nha hoàn của nhà cha nuôi thuê người giết nàng? Trừ nha đầu Hạ Phù Dung kia, đoán chừng cũng không có ai khác nữa đâu?
Dư Tiểu Thảo nhíu chặt mày, trong lòng không thể không suy xét Hạ Phù Dung kia một lần nữa. Hạ Phù Dung vẫn luôn không thích nàng, trong lòng nàng rất rõ ràng. Nhưng mà, trước giờ nàng không đặt cô cháu gái này của mẹ nuôi ở trong lòng, cảm thấy chỉ là một tiểu cô nương tranh giành cưng chiều cho nên ghen tị mà thôi, không nghĩ tới một tiểu cô nương chỉ chừng mười tuổi lại có thể ác độc như vậy, muốn lấy mạng của nàng!
Chu Tuấn Hi kinh ngạc nói: "Phòng phủ? Đó không phải là nhà của Phòng tướng quân trên thị trấn sao? Phòng tướng quân không phải cha nuôi của ngươi à? Nghe mẫu phi của ta nói, cha nuôi mẹ nuôi của ngươi thương ngươi đến tận xương tủy, sao có thể cho phép nha hoàn trong phủ của mình thuê người giết ngươi? Người này chắc chắn là lừa gạt!"
"Công tử nói oan cho ta! Tiểu nhân dám thề với trời, tiểu nha hoàn kia thật sự là đi vào Phòng phủ!" Tên cướp lùn vội kêu oan cho mình.
Dư Tiểu Thảo cẩn thận dò hỏi đặc điểm dáng người vẻ mặt của tiểu nha đầu kia, trong lòng càng chắc chắn. Lần này Hạ Phù Dung rời Kinh chỉ mang theo một nha hoàn nhị đẳng, được đặt tên là Tử Hương, là người vẫn luôn phục vụ nàng ta từ khi ở Hạ gia, cũng được coi là tâm phúc. Nô tài ở nhà trong trấn Đường Cổ đa số đều là người già do phủ tướng quân điều tới, nàng ta cũng chỉ có thể dùng được Tử Hương.
"Có phải nói thật hay không, để cha nuôi của ta kêu người đi điều tra một chút sẽ biết. Nhờ Chu công tử nâng bọn họ lên xe lừa của ta giúp, có lẽ lúc này cha nuôi đã trở lại thôn Đông Sơn rồi." Dư Tiểu Thảo cảm thấy phải cho Hạ Phù Dung này một bài học.
Hạ Phù Dung tuổi còn nhỏ mà đã ác độc như vậy, chỉ vì mẹ nuôi cha nuôi đối xử tốt với nàng hơn một chút mà đã thuê người giết nàng. Nếu như tương lai mẹ nuôi mang thai tiểu bảo bảo, nếu nha đầu độc ác này muốn là ra chuyện có hại với mẹ nuôi, đến lúc đó khóc cũng không có nước mắt nữa rồi!
Chu công tử không yên tâm để một tiểu nha đầu tám chín tuổi ở một mình với hai tên cướp hung ác, bèn quyết định đã làm người tốt thì làm tới cùng, hộ tống tiểu nha đầu trở về thôn Đông Sơn, giao vào tay Phòng tướng quân rồi hẳn mới trở về thị trấn.
Vì chuyện này làm chậm trễ mà bây giờ sắc trời cũng đã tối. Cũng may cả đường đều được sửa lại bằng phẳng, còn đã đi quen rồi, tốc độ của lừa lông ngắn không chậm lại chút nào. Lúc sắp đến cửa thôn, chợt nghe thấy một tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, sau đó có một thân ảnh cao lớn hô về phía bên này: "Là Tiểu Thảo sao?"
Tiểu Thảo vội trả lời: "Cha nuôi, là con!"
Chỉ chốc lát sau, bóng người cưỡi ngựa cao to của Phòng Tử Trấn xuất hiện rõ ràng giữa trời chiều. Đi tới bên người Tiểu Thảo, sau khi quan sát từ trên xuống dưới kỹ một lần mới yên lòng trách móc: "Sao lại trở về trễ như vậy? Không biết người nhà sẽ lo lắng sao?"
Dư Tiểu Thảo trong lòng ủy khuất một trận, còn chưa kịp mở miệng, Chu Tuấn Hi đã vội chắp tay nói: "Phòng tướng quân, lệnh ái gặp cướp ở trên đường, đã bị dọa sợ, người đừng trách nàng ấy!"
"Cái gì? Ở đâu ra tên cướp to gan như vậy, ban ngày ban mặt cũng dám đánh cướp con gái của Phòng Tử Trấn ta? Ta thấy là ngại sống quá lâu rồi đúng không!" Phòng Tử Trấn vừa nghe thấy vậy lửa giận lập tức xông lên, giọng nói chấn động như tiếng chuông lớn khiến chim đêm trong núi rừng sợ đến bay tán loạn.
"Cha nuôi..." Dư Tiểu Thảo sống hai đời cũng cũng chưa từng trải qua tình cảnh nguy hiểm như vậy, thấy cha nuôi thật lòng lo lắng cho nàng, hốc mắt ê ẩm một trận, trong giọng nói cũng có chút nức nở.
Phòng Tử Trấn vội vàng tung người xuống ngựa, đau lòng ôm con gái vào trong lòng, luôn miệng nói: "Con gái đừng sợ, cha nuôi ở đây! Cha nuôi sẽ lột da tên cướp đáng chết kia trút giận cho con gái của ta!"
Khóe miệng Chu Tuấn Hi co rút một cái: Nói chuyện máu me như vậy trước mặt một tiểu nha đầu mới tám chín tuổi, thật sự được sao?
Hắn nhìn tiểu nha đầu lúc nãy còn rất mạnh mẽ đang khóc bù lu bù loa trong ngực Phòng tướng quân, trong lòng than thầm một tiếng: Dù sao cũng là tiểu cô nương, cho dù có bình tĩnh kiên cường thế nào khi gặp người thân cũng sẽ lộ ra một mặt mềm yếu!
Thấy tiểu cô nương khóc đến nấc lên, hắn bèn kể lại những chuyện tên cướp kia nói cho Phòng tướng quân, sau đó nói: "Nếu tên cướp kia không phải đang nói dối, vậy chính là nhà các ngươi có nội gián. Phòng tướng quân vẫn nên điều tra cho kỹ một chút, tránh để lại rắc rối sau này."
Phòng Tử Trấn đang tay chân luống cuống lau nước mắt cho con gái, nghe thấy thế thì dừng động tác trên tay, đứng thẳng người nhìn thẳng Chu Tuấn Hi, trịnh trọng nói: "Hôm nay cảm ơn Chu nhị công tử đã cứu giúp, hôm khác Minh Triết chắc chắn sẽ tự mình đến cửa cảm tạ. Chuyện này, ta chắc chắn sẽ điều tra tới cùng, tuyệt đối không cho phép sâu bọ muốn làm hại con gái ta tiêu dao ngoài vòng pháp luật!"
Chu Tuấn Hi khách sáo nói mấy câu, vội vàng cáo từ trở về thị trấn.
Trở lại thôn Đông Sơn, Phòng Tử Trấn đằng đằng sát khí, mỗi tay xách một tên cướp, hung hăng ném bọn họ xuống đấy, đưa chân giẫm trên đùi một tên cướp, âm thanh gãy xương truyền tới. Tên cướp cao bị đạp gãy xương đùi phát ra tiếng kêu giống như heo bị chọc tiết.
Tên cướp lùn mồ hôi đầy mặt, bị vẻ mặt hung ác của Phòng Tử Trấn dọa sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, liên tục dập đầu khiến đầu trầy trụa hết. Luôn miệng cầu xin tha thứ: "Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng!"
Mắt to như chuông đồng của Phòng Tử Trấn đột nhiên trừng một cái, quát lên: "Nói! Rốt cuộc là ai sai khiến các ngươi làm? Muốn động tới con gái của Phòng Tử Trấn ta, phải xem các ngươi có còn mạng hưởng thụ không đã!"
Tên cướp lùn vội nói: "Là một tiểu nha đầu của Phòng phủ, cầm tiền tìm đến bọn ta, kêu bọn ta ném bà cô nhỏ này xuống vách đá, làm ra tai nạn vô tình rơi xuống vách núi. Nói là sau khi chuyện thành công sẽ đưa thêm một nửa bạc còn lại." Vừa nói vừa nghiêm túc miêu tả dáng vẻ của tiểu nha đầu kia một lần.
Phòng phu nhân nghe thấy tiếng động đi ra, ôm Tiểu Thảo vẫn còn sợ hãi vào trong lòng mình, nhẹ giọng an ủi. Trong lòng nàng ấy vẫn cảm thấy nghĩ mà sợ: Con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy thiếu chút nữa đã không còn gặp lại được... Phòng phu nhân lại ôm chặt Tiểu Thảo hơn một chút.
Linh Lung đứng bên cạnh Phòng phu nhân nghe tên cướp miêu tả dáng vẻ của tiểu nha hoàn, kinh ngạc nói: "Khóe miệng có một nốt ruồi son lớn cỡ hạt gạo? Đây có phải là Tử Hương bên người biểu tiểu thư không..."
Trân Châu đứng bên cạnh kéo nhẹ ống tay áo của nàng ta. Linh Lung nhìn biểu tình trên mặt phu nhân nhà mình, vội vàng thu lại lời nói! Bình thường biểu tiểu thư và tiểu thư Thảo Nhi không hợp nhau, cũng không đến nổi muốn mạng của tiểu thư Thảo Nhi chứ?
Sắc mặt Phòng phu nhân nặng nề, trong lòng nàng ấy nổi lên một trận sóng gió. Không thể ngờ, bên cạnh nàng ấy lại nuôi một con sói độc ác như vậy! Trước kia lúc dưới gối nàng ấy không có ai, muốn tìm một cháu gái bên nhà mẹ đẻ về bầu bạn, lúc ấy thấy Hạ Phù Dung bảy tám tuổi khôn khéo động lòng người thì lập tức chọn nàng ta. Bình thường nha đầu kia có một chút suy nghĩ nhỏ nàng ấy cũng biết. Hoàn cảnh của Hạ gia như vậy, nếu như không có chút thủ đoạn thì e rằng có chết thế nào cũng không biết.
Nha đầu kia không thích con gái nuôi của nàng ấy, nàng ấy cũng biết. Nàng ấy vốn tưởng rằng chỉ là ghen tị giữa các tiểu cô nương thôi, cũng sẽ không gây ra chuyện gì lớn. Nàng ấy tuyệt đối không nghĩ tới lòng dạ của nha đầu kia lại cay độc như vậy, còn dám muốn mạng của con gái mình...
"Nha đầu bên người biểu tỷ? Ta và nàng ta không thù không oán, vì sao tiểu nha đầu kia lại muốn giết ta? Nàng ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để thuê người giết người chứ?" Dư Tiểu Thảo cố ý giả vờ ra vẻ ngây thơ, yếu ớt hỏi.
Phòng Tử Trấn nắm chặt hai tay vang lên âm thanh rắc rắc rắc, hắn nắm lấy quần áo trước người tên cướp lùn nâng hắn ta lên cao giống như xách một con chó chết, quát hỏi: "Nha đầu kia đi tìm các người khi nào, hẹn đến khi nào thì đi lấy bạc còn dư lại?"
Tên cướp lùn bị siết cổ áo mặt trợn trắng, đứt quãng nói: "Ừ... Là chiều hôm qua! Nàng ta bảo hôm nay bà cô nhỏ sẽ lên thị trấn một mình, chạng vạng tối mới có thể trở về, chính là một thời cơ tốt để ra tay. Ngày hẹn lấy số tiền còn lại là ngày mốt, nàng ta nói chắc chắn phải xong chuyện mới đưa tiền... Khụ khụ!"
Lúc tên cướp sắp bị siết chết, Phòng Tử Trấn buông tay ra, tên cướp kia nặng nề rơi trên mặt đất, phát ra tiếng ho dồn dập.
Phòng Tử Trấn nhìn về phía Phòng phu nhân, đắn đo trong chốc lát rồi hỏi: "Cháu gái nhà mẹ đẻ của nàng lên thị trấn lúc nào?"
Phòng phu nhân nặng nề nhìn hắn, mặt không thay đổi nói: "Sáng sớm ngày hôm qua, nàng nói thân thể của mình không thoải mái, muốn đến thị trấn để chữa bệnh, sau đó dẫn nha đầu Tử Hương đi thị trấn. Ta nói để mình đi chung với nàng, nàng còn khéo léo từ chối..."
Dư Tiểu Thảo biết trong lòng mẹ nuôi lúc này chắc chắn không dễ chịu, vội vàng nắm chặt tay của nàng ấy, lo lắng nhìn nàng ấy. Phòng phu nhân cúi đầu nhìn về phía đôi mắt đơn thuần như tắm trong bầu trời đêm của con gái, nặn ra một nụ cười với nàng, tỏ vẻ mình không sao cả.
Đúng vậy, Phòng phu nhân xuất thân từ gia đình như vậy, tuy được lão phu nhân che chở, nhưng cũng không phải là một chút chuyện bẩn thỉu cũng chưa từng tiếp xúc. Đã nhìn quen điệu bộ giết người không thấy máu ở trong nhà, Phòng phu nhân rất nhanh đã điều chỉnh tốt tâm trạng của mình. Con gái nuôi vừa mới trải qua một trận kinh sợ mà còn muốn an ủi nàng ấy, lo lắng cho tâm trạng của nàng ấy... đứa con gái này đúng là không nhận phí công mà!
"Không lẽ là biểu tỷ? Biểu tỷ mới bây lớn, sao có thể làm ra chuyện nham hiểm độc ác như vậy được? Cha nuôi mẹ nuôi, chẳng lẽ là nàng bị oan?" Dư Tiểu Thảo trợn to hai mắt, cố làm ra vẻ không dám tin.
Phòng Tử Trấn nhíu mày, cười lạnh một tiếng, nói: "Có phải là nàng hay không, thử một chút sẽ biết. Thảo Nhi, hôm nay con đừng trở về, ta và cha con sẽ diễn một màn kịch..."
Đêm đó, toàn bộ thôn Đông Sơn đều chấn động! Tại sao? Con gái nhà Dư Hải đi đến trấn trên, trời đã tối thế này vẫn còn chưa trở lại.
Tên cướp lùn tiếp tục cò kè mặc cả: "Ta nói, ngươi phải cam đoan sẽ thả ta! Nếu không, có đánh chết ta ta cũng không nói..."
Dư Tiểu Thảo bị chọc giận đến cười lên, hừ lạnh một tiếng nói: "Không nói? Được thôi! Chu công tử, phiền ngươi đi lên nha môn huyện với ta một chuyến, loại cướp này cực kỳ độc ác, vẫn nên đưa cho quan xử đi! Dựa vào những thủ đoạn kia của nha môn, ta không tin không khui được cái miệng của ngươi!"
"Đừng! Tuyệt đối đừng!" Tên cướp lùn nhìn thấy tiểu cô nương giận đến mặt đỏ rần, nếu thật sự đưa hắn lên quan huyện, lúc đó cả một con đường sống cũng không còn nữa! Ở trong tay tiểu cô nương và người nhà của nàng có lẽ còn có mấy phần đường sống, vội vàng luôn miệng nói: "Ta nói là được mà!"
Dưới ánh nhìn chăm chú của Dư Tiểu Thảo, tên cướp lùn ngoan ngoãn khai báo: "Nha đầu kia đi vào sân của một tòa nhà tên là “Phòng phủ". Nhìn rất sang trọng, có lẽ là gia đình đại phú đại quý. Lúc đó ta còn hối hận vì không mở miệng đòi nhiều bạc hơn đấy!"
Phòng phủ? Ở thị trấn trừ nhà của cha nuôi, có lẽ không còn “Phòng phủ" thứ hai đâu đúng không? Nha hoàn của nhà cha nuôi thuê người giết nàng? Trừ nha đầu Hạ Phù Dung kia, đoán chừng cũng không có ai khác nữa đâu?
Dư Tiểu Thảo nhíu chặt mày, trong lòng không thể không suy xét Hạ Phù Dung kia một lần nữa. Hạ Phù Dung vẫn luôn không thích nàng, trong lòng nàng rất rõ ràng. Nhưng mà, trước giờ nàng không đặt cô cháu gái này của mẹ nuôi ở trong lòng, cảm thấy chỉ là một tiểu cô nương tranh giành cưng chiều cho nên ghen tị mà thôi, không nghĩ tới một tiểu cô nương chỉ chừng mười tuổi lại có thể ác độc như vậy, muốn lấy mạng của nàng!
Chu Tuấn Hi kinh ngạc nói: "Phòng phủ? Đó không phải là nhà của Phòng tướng quân trên thị trấn sao? Phòng tướng quân không phải cha nuôi của ngươi à? Nghe mẫu phi của ta nói, cha nuôi mẹ nuôi của ngươi thương ngươi đến tận xương tủy, sao có thể cho phép nha hoàn trong phủ của mình thuê người giết ngươi? Người này chắc chắn là lừa gạt!"
"Công tử nói oan cho ta! Tiểu nhân dám thề với trời, tiểu nha hoàn kia thật sự là đi vào Phòng phủ!" Tên cướp lùn vội kêu oan cho mình.
Dư Tiểu Thảo cẩn thận dò hỏi đặc điểm dáng người vẻ mặt của tiểu nha đầu kia, trong lòng càng chắc chắn. Lần này Hạ Phù Dung rời Kinh chỉ mang theo một nha hoàn nhị đẳng, được đặt tên là Tử Hương, là người vẫn luôn phục vụ nàng ta từ khi ở Hạ gia, cũng được coi là tâm phúc. Nô tài ở nhà trong trấn Đường Cổ đa số đều là người già do phủ tướng quân điều tới, nàng ta cũng chỉ có thể dùng được Tử Hương.
"Có phải nói thật hay không, để cha nuôi của ta kêu người đi điều tra một chút sẽ biết. Nhờ Chu công tử nâng bọn họ lên xe lừa của ta giúp, có lẽ lúc này cha nuôi đã trở lại thôn Đông Sơn rồi." Dư Tiểu Thảo cảm thấy phải cho Hạ Phù Dung này một bài học.
Hạ Phù Dung tuổi còn nhỏ mà đã ác độc như vậy, chỉ vì mẹ nuôi cha nuôi đối xử tốt với nàng hơn một chút mà đã thuê người giết nàng. Nếu như tương lai mẹ nuôi mang thai tiểu bảo bảo, nếu nha đầu độc ác này muốn là ra chuyện có hại với mẹ nuôi, đến lúc đó khóc cũng không có nước mắt nữa rồi!
Chu công tử không yên tâm để một tiểu nha đầu tám chín tuổi ở một mình với hai tên cướp hung ác, bèn quyết định đã làm người tốt thì làm tới cùng, hộ tống tiểu nha đầu trở về thôn Đông Sơn, giao vào tay Phòng tướng quân rồi hẳn mới trở về thị trấn.
Vì chuyện này làm chậm trễ mà bây giờ sắc trời cũng đã tối. Cũng may cả đường đều được sửa lại bằng phẳng, còn đã đi quen rồi, tốc độ của lừa lông ngắn không chậm lại chút nào. Lúc sắp đến cửa thôn, chợt nghe thấy một tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, sau đó có một thân ảnh cao lớn hô về phía bên này: "Là Tiểu Thảo sao?"
Tiểu Thảo vội trả lời: "Cha nuôi, là con!"
Chỉ chốc lát sau, bóng người cưỡi ngựa cao to của Phòng Tử Trấn xuất hiện rõ ràng giữa trời chiều. Đi tới bên người Tiểu Thảo, sau khi quan sát từ trên xuống dưới kỹ một lần mới yên lòng trách móc: "Sao lại trở về trễ như vậy? Không biết người nhà sẽ lo lắng sao?"
Dư Tiểu Thảo trong lòng ủy khuất một trận, còn chưa kịp mở miệng, Chu Tuấn Hi đã vội chắp tay nói: "Phòng tướng quân, lệnh ái gặp cướp ở trên đường, đã bị dọa sợ, người đừng trách nàng ấy!"
"Cái gì? Ở đâu ra tên cướp to gan như vậy, ban ngày ban mặt cũng dám đánh cướp con gái của Phòng Tử Trấn ta? Ta thấy là ngại sống quá lâu rồi đúng không!" Phòng Tử Trấn vừa nghe thấy vậy lửa giận lập tức xông lên, giọng nói chấn động như tiếng chuông lớn khiến chim đêm trong núi rừng sợ đến bay tán loạn.
"Cha nuôi..." Dư Tiểu Thảo sống hai đời cũng cũng chưa từng trải qua tình cảnh nguy hiểm như vậy, thấy cha nuôi thật lòng lo lắng cho nàng, hốc mắt ê ẩm một trận, trong giọng nói cũng có chút nức nở.
Phòng Tử Trấn vội vàng tung người xuống ngựa, đau lòng ôm con gái vào trong lòng, luôn miệng nói: "Con gái đừng sợ, cha nuôi ở đây! Cha nuôi sẽ lột da tên cướp đáng chết kia trút giận cho con gái của ta!"
Khóe miệng Chu Tuấn Hi co rút một cái: Nói chuyện máu me như vậy trước mặt một tiểu nha đầu mới tám chín tuổi, thật sự được sao?
Hắn nhìn tiểu nha đầu lúc nãy còn rất mạnh mẽ đang khóc bù lu bù loa trong ngực Phòng tướng quân, trong lòng than thầm một tiếng: Dù sao cũng là tiểu cô nương, cho dù có bình tĩnh kiên cường thế nào khi gặp người thân cũng sẽ lộ ra một mặt mềm yếu!
Thấy tiểu cô nương khóc đến nấc lên, hắn bèn kể lại những chuyện tên cướp kia nói cho Phòng tướng quân, sau đó nói: "Nếu tên cướp kia không phải đang nói dối, vậy chính là nhà các ngươi có nội gián. Phòng tướng quân vẫn nên điều tra cho kỹ một chút, tránh để lại rắc rối sau này."
Phòng Tử Trấn đang tay chân luống cuống lau nước mắt cho con gái, nghe thấy thế thì dừng động tác trên tay, đứng thẳng người nhìn thẳng Chu Tuấn Hi, trịnh trọng nói: "Hôm nay cảm ơn Chu nhị công tử đã cứu giúp, hôm khác Minh Triết chắc chắn sẽ tự mình đến cửa cảm tạ. Chuyện này, ta chắc chắn sẽ điều tra tới cùng, tuyệt đối không cho phép sâu bọ muốn làm hại con gái ta tiêu dao ngoài vòng pháp luật!"
Chu Tuấn Hi khách sáo nói mấy câu, vội vàng cáo từ trở về thị trấn.
Trở lại thôn Đông Sơn, Phòng Tử Trấn đằng đằng sát khí, mỗi tay xách một tên cướp, hung hăng ném bọn họ xuống đấy, đưa chân giẫm trên đùi một tên cướp, âm thanh gãy xương truyền tới. Tên cướp cao bị đạp gãy xương đùi phát ra tiếng kêu giống như heo bị chọc tiết.
Tên cướp lùn mồ hôi đầy mặt, bị vẻ mặt hung ác của Phòng Tử Trấn dọa sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, liên tục dập đầu khiến đầu trầy trụa hết. Luôn miệng cầu xin tha thứ: "Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng!"
Mắt to như chuông đồng của Phòng Tử Trấn đột nhiên trừng một cái, quát lên: "Nói! Rốt cuộc là ai sai khiến các ngươi làm? Muốn động tới con gái của Phòng Tử Trấn ta, phải xem các ngươi có còn mạng hưởng thụ không đã!"
Tên cướp lùn vội nói: "Là một tiểu nha đầu của Phòng phủ, cầm tiền tìm đến bọn ta, kêu bọn ta ném bà cô nhỏ này xuống vách đá, làm ra tai nạn vô tình rơi xuống vách núi. Nói là sau khi chuyện thành công sẽ đưa thêm một nửa bạc còn lại." Vừa nói vừa nghiêm túc miêu tả dáng vẻ của tiểu nha đầu kia một lần.
Phòng phu nhân nghe thấy tiếng động đi ra, ôm Tiểu Thảo vẫn còn sợ hãi vào trong lòng mình, nhẹ giọng an ủi. Trong lòng nàng ấy vẫn cảm thấy nghĩ mà sợ: Con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy thiếu chút nữa đã không còn gặp lại được... Phòng phu nhân lại ôm chặt Tiểu Thảo hơn một chút.
Linh Lung đứng bên cạnh Phòng phu nhân nghe tên cướp miêu tả dáng vẻ của tiểu nha hoàn, kinh ngạc nói: "Khóe miệng có một nốt ruồi son lớn cỡ hạt gạo? Đây có phải là Tử Hương bên người biểu tiểu thư không..."
Trân Châu đứng bên cạnh kéo nhẹ ống tay áo của nàng ta. Linh Lung nhìn biểu tình trên mặt phu nhân nhà mình, vội vàng thu lại lời nói! Bình thường biểu tiểu thư và tiểu thư Thảo Nhi không hợp nhau, cũng không đến nổi muốn mạng của tiểu thư Thảo Nhi chứ?
Sắc mặt Phòng phu nhân nặng nề, trong lòng nàng ấy nổi lên một trận sóng gió. Không thể ngờ, bên cạnh nàng ấy lại nuôi một con sói độc ác như vậy! Trước kia lúc dưới gối nàng ấy không có ai, muốn tìm một cháu gái bên nhà mẹ đẻ về bầu bạn, lúc ấy thấy Hạ Phù Dung bảy tám tuổi khôn khéo động lòng người thì lập tức chọn nàng ta. Bình thường nha đầu kia có một chút suy nghĩ nhỏ nàng ấy cũng biết. Hoàn cảnh của Hạ gia như vậy, nếu như không có chút thủ đoạn thì e rằng có chết thế nào cũng không biết.
Nha đầu kia không thích con gái nuôi của nàng ấy, nàng ấy cũng biết. Nàng ấy vốn tưởng rằng chỉ là ghen tị giữa các tiểu cô nương thôi, cũng sẽ không gây ra chuyện gì lớn. Nàng ấy tuyệt đối không nghĩ tới lòng dạ của nha đầu kia lại cay độc như vậy, còn dám muốn mạng của con gái mình...
"Nha đầu bên người biểu tỷ? Ta và nàng ta không thù không oán, vì sao tiểu nha đầu kia lại muốn giết ta? Nàng ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để thuê người giết người chứ?" Dư Tiểu Thảo cố ý giả vờ ra vẻ ngây thơ, yếu ớt hỏi.
Phòng Tử Trấn nắm chặt hai tay vang lên âm thanh rắc rắc rắc, hắn nắm lấy quần áo trước người tên cướp lùn nâng hắn ta lên cao giống như xách một con chó chết, quát hỏi: "Nha đầu kia đi tìm các người khi nào, hẹn đến khi nào thì đi lấy bạc còn dư lại?"
Tên cướp lùn bị siết cổ áo mặt trợn trắng, đứt quãng nói: "Ừ... Là chiều hôm qua! Nàng ta bảo hôm nay bà cô nhỏ sẽ lên thị trấn một mình, chạng vạng tối mới có thể trở về, chính là một thời cơ tốt để ra tay. Ngày hẹn lấy số tiền còn lại là ngày mốt, nàng ta nói chắc chắn phải xong chuyện mới đưa tiền... Khụ khụ!"
Lúc tên cướp sắp bị siết chết, Phòng Tử Trấn buông tay ra, tên cướp kia nặng nề rơi trên mặt đất, phát ra tiếng ho dồn dập.
Phòng Tử Trấn nhìn về phía Phòng phu nhân, đắn đo trong chốc lát rồi hỏi: "Cháu gái nhà mẹ đẻ của nàng lên thị trấn lúc nào?"
Phòng phu nhân nặng nề nhìn hắn, mặt không thay đổi nói: "Sáng sớm ngày hôm qua, nàng nói thân thể của mình không thoải mái, muốn đến thị trấn để chữa bệnh, sau đó dẫn nha đầu Tử Hương đi thị trấn. Ta nói để mình đi chung với nàng, nàng còn khéo léo từ chối..."
Dư Tiểu Thảo biết trong lòng mẹ nuôi lúc này chắc chắn không dễ chịu, vội vàng nắm chặt tay của nàng ấy, lo lắng nhìn nàng ấy. Phòng phu nhân cúi đầu nhìn về phía đôi mắt đơn thuần như tắm trong bầu trời đêm của con gái, nặn ra một nụ cười với nàng, tỏ vẻ mình không sao cả.
Đúng vậy, Phòng phu nhân xuất thân từ gia đình như vậy, tuy được lão phu nhân che chở, nhưng cũng không phải là một chút chuyện bẩn thỉu cũng chưa từng tiếp xúc. Đã nhìn quen điệu bộ giết người không thấy máu ở trong nhà, Phòng phu nhân rất nhanh đã điều chỉnh tốt tâm trạng của mình. Con gái nuôi vừa mới trải qua một trận kinh sợ mà còn muốn an ủi nàng ấy, lo lắng cho tâm trạng của nàng ấy... đứa con gái này đúng là không nhận phí công mà!
"Không lẽ là biểu tỷ? Biểu tỷ mới bây lớn, sao có thể làm ra chuyện nham hiểm độc ác như vậy được? Cha nuôi mẹ nuôi, chẳng lẽ là nàng bị oan?" Dư Tiểu Thảo trợn to hai mắt, cố làm ra vẻ không dám tin.
Phòng Tử Trấn nhíu mày, cười lạnh một tiếng, nói: "Có phải là nàng hay không, thử một chút sẽ biết. Thảo Nhi, hôm nay con đừng trở về, ta và cha con sẽ diễn một màn kịch..."
Đêm đó, toàn bộ thôn Đông Sơn đều chấn động! Tại sao? Con gái nhà Dư Hải đi đến trấn trên, trời đã tối thế này vẫn còn chưa trở lại.
Tác giả :
Quỹ Họa Tình Vũ