Nông Trường Ảo Tưởng
Chương 117
Rất nhiều năm sau, Lục Thanh Tửu vẫn mãi nhớ đến buổi chiều mà Bạch Nguyệt Hồ đưa linh hồn cậu vào trong cơ thể kia. Tuy lúc đó cậu đã nhớ lại một ít ký ức, nhưng lại không cách nào ghép những mảnh ký ức đó lại với nhau, cứ như vậy mà mờ mịt bị Bạch Nguyệt Hồ lừa vào bên trong cơ thể.
Mà lúc cơ thể của Lục Thanh Tửu tỉnh lại, cậu nhìn thấy cảnh vật xung quanh đều nhỏ đi một chút, đặc biệt là người vợ xinh đẹp đang nở một nụ cười dịu dàng với cậu ở trước mặt này.
“Nguyệt Hồ?" Lục Thanh Tửu mờ mịt gọi tên của hắn.
Bạch Nguyệt Hồ vươn tay sờ sờ khuôn mặt của Lục Thanh Tửu, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trên trán của cậu. Doãn Tầm cũng đứng ở bên cạnh rơm rớm nước mắt, cuối cùng cũng nói ra một câu nói mà cậu ta đã đợi rất lâu mới có thể nói được với Lục Thanh Tửu: “Mừng cậu đã về."
Lục Thanh Tửu còn chưa kịp phản ứng lại một câu ‘mừng cậu đã về’ của Doãn Tầm thì liền bị Bạch Nguyệt Hồ nắm tay dẫn vào phòng ngủ, trong giây phút đó cậu vẫn chưa ý thức được bị dẫn vào phòng ngủ thế này là có ý nghĩa gì, cho đến ba ngày hôm sau, ký ức của cậu hoàn toàn khôi phục, thậm chí cậu còn cho rằng bản thân đã chết mất ở trên giường luôn rồi.
Tên hồ ly giả Bạch Nguyệt Hồ này nhịn suốt ba năm, cuối cùng cũng nếm được đồ ăn mặn, sao lại có thể chịu dễ dàng buông tay cơ chứ. Hơn nữa, hiện tại cơ thể của Lục Thanh Tửu đã không còn là cơ thể của loài người, tố chất cực kỳ tốt cho dù ba ngày không uống không ăn cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, cho nên điều này một lần nữa đã tạo nên điều kiện hoàn hảo cho Bạch Nguyệt Hồ.
Lúc mới đầu ký ức của Lục Thanh Tửu rất tán loạn, sau đó dưới sự k1ch thích của Bạch Nguyệt Hồ, thực sự đã nhớ ra một ít những chuyện ở trong quá khứ, chỉ là càng nhớ lại càng tức, tên khốn Bạch Nguyệt Hồ này lại dám lừa cậu hết mấy tháng như vậy, thẳng cho đến khi lừa được cậu lên trên giường, cậu mới hiểu được bản thân mới là người ‘vợ’ xinh đẹp đáng thương kia.
Ba ngày sau, Bạch Nguyệt Hồ tinh thần thoải mái bước từ trong phòng ngủ ra ngoài, mà Lục Thanh Tửu vẫn còn nằm ở trên giường, dáng vẻ cứ y như sắp đứt hơi đến nơi, Doãn Tầm đi vào đưa cho cậu một ly nước, phát hiện trên đầu ngón tay của Lục Thanh Tửu đều là dấu răng.
“Tôi muốn chết……" Lục Thanh Tửu ỉu xìu nói, “Cậu bảo Bạch Nguyệt Hồ đừng có vào đây nữa."
Doãn Tầm nói: “Anh hai à, tôi làm không được đâu."
Lục Thanh Tửu: “Nếu cậu còn xem tôi là anh em thì giúp tôi đi!" Cậu mà còn bị làm nữa là sẽ chết thật luôn đó.
Doãn Tầm suy nghĩ, sau khi ra ngoài nói lại với Bạch Nguyệt Hồ là Lục Thanh Tửu đang rất tức giận, bảo hắn đừng có mà liên tục phát triển nữa, kiềm chế lại một chút, hơn nữa ba ngày nay cậu ấy còn chưa được ăn gì, bộ anh không muốn ăn món ăn do Lục Thanh Tửu nấu nữa hay sao? Bạch Nguyệt Hồ ngồi ở trong phòng khách nghỉ ngơi, sau khi nghe Doãn Tầm nói thì im lặng suy nghĩ một lát, cuối cùng tỏ vẻ đồng ý. Bọn họ rất lâu rồi chưa được ăn được ăn món do Lục Thanh Tửu nấu, trong lòng cũng vô cùng nhớ đến, với lại mấy câu nói nếu còn kéo dài tính phát triển có thể sẽ ép Lục Thanh Tửu sinh ra tâm lý chống đối này nghe cũng rất có lý đấy.
Vì thế cuối cùng Lục Thanh Tửu cũng có được cơ hội tạm nghỉ, cậu vốn dĩ cho rằng bản thân ít nhất sẽ phải nghỉ cả một tuần thì cơ thể rả rời của mình mới có thể hồi phục, nhưng cũng không biết Bạch Nguyệt Hồ dùng thứ gì cấu tạo nên cơ thể của cậu, chỉ ngủ có một đêm mà cảm giác đau nhức kia đã hoàn toàn biến mất.
Vì thế Lục Thanh Tửu rời khỏi giường thật sớm, rồi dạo một vòng ở trong nhà.
Thời gian ba năm, trong nhà lại không có quá nhiều sự thay đổi, chỉ là mật ong trong sân sau đã đầy cũng không ai lấy, gà và thỏ trong sân trước cũng nhiều đến mức sắp thành họa. Phòng bếp không có người dùng, nhưng vẫn rất sạch sẽ không có nhiều bụi bặm, nghĩ đến có lẽ bình thường luôn có người đến quét dọn. Điều khiến Lục Thanh Tửu cảm động chính là trong tủ lạnh lại chất đầy các loại thức ăn, nhìn ra được Doãn Tầm và Bạch Nguyệt Hồ đã sớm chuẩn bị chờ cậu trở về.
Lục Thanh Tửu lấy không ít đồ ăn từ trong tủ lạnh ra để làm một bữa sáng phong phú. Có cháo bát bửu, bánh trứng nướng, mì lạnh….., tóm lại là món nào làm được là cậu làm hết, chờ đến khi đồ ăn được dọn lên trên bàn thì đã đến 10 giờ sáng, Bạch Nguyệt Hồ và Doãn Tầm ngoan ngoãn cầm đũa và chén mang vẻ mặt chờ mong mà ngồi ở trước bàn.
Lục Thanh Tửu đặt từng dĩa thức ăn xuống bàn, cho đến khi dĩa thức ăn cuối cùng được đặt xuống, mọi người mới cùng nhau động đũa.
Nếm vào mùi vị đã rất lâu chưa được nếm, đôi mắt Doãn Tầm lại có chút ướt át, nhưng cậu ta vẫn duỗi tay lau sạch, làm bộ lơ đãng mà nói với Lục Thanh Tửu mấy chuyện đã xảy ra trong mấy năm qua.
Nói sau khi Lục Thanh Tửu biến mất, Chu Miểu Miểu đã rất sốt ruột, bản thân có đi đến đó thăm cô, còn đi hầu hết các nơi ở trong nước, nhìn thấy được rất nhiều phong cảnh mà từ trước đến nay chưa từng thấy qua. Lục Thanh Tửu vừa ăn, vừa cẩn thận nghe, cảm giác như bản thân mình thật sự đã bỏ lỡ rất nhiều, cơ mà hiện tại cũng không tồi, cậu đã trở lại rồi.
Bạch Nguyệt Hồ thì đều im lặng suốt toàn bộ quá trình, ba năm này hắn vẫn luôn ở cùng với Lục Thanh Tửu, cho nên cũng không có gì muốn nói.
Sau khi Lục Thanh Tửu nghe xong thì nói với hai người một tiếng ‘’Vất vả rồi.’
Cuối cùng Doãn Tầm vẫn không nhịn được mà khóc nức nở lên, Bạch Nguyệt Hồ thì nắm lấy tay Lục Thanh Tửu, mười ngón tay của hai người đan vào nhau, đều thấy được vẻ dịu dàng ở trong ánh mắt của đối phương,.
Lục Thanh Tửu không có quá nhiều ký ức trong ba năm này, nhưng cậu biết Bạch Nguyệt Hồ làm cậu sống lại, nhất định là tốn rất nhiều công sức.
Một khi đã như vậy, cuộc sống sau này cũng phải sống cho thật tốt mới được.
Vì thế Lục Thanh Tửu bắt đầu làm cuộc sống trở về con đường phát triển bình thường. Đầu tiên cậu gọi điện thoại cho Chu Miểu Miểu, báo cho cô biết mình không sao cả. Ở trong điện thoại, Chu Miểu Miểu vừa khóc vừa mắng, mắng Lục Thanh Tửu là đồ không có lương tâm, lúc này mới trở về, mắng cho xong lại cười, nói với Lục Thanh Tửu chờ sau khi con nuôi ra đời, sau này cô sẽ dẫn nó trở về thăm cậu. Lúc này Lục Thanh Tửu mới biết được Chu Miểu Miểu đã kết hôn hồi năm ngoái, năm nay đang mang thai, cậu rất kinh ngạc vui mừng, dặn Chu Miểu Miểu dưỡng thai cho tốt, mình sẽ tìm thời gian rảnh đến thăm cô, lúc này mới an ủi được cô.
Giải quyết xong việc của Chu Miểu Miểu, Lục Thanh Tửu lại mở ra cửa hàng Taobao nhà mình, xém chút nữa bị số lượng tin nhắn quá tải trên đó hù chết. Cậu chưa từng nhìn thấy lượng tin nhắn nhiều như vậy, chi chít nhìn đến cái đầu muốn nổ luôn, tùy tiện click mở hai cái, tất cả đều là khách hàng khóc lóc đáng sợ, nói ông chủ ơi, tôi chỉ trông cậy vào nước mọc tóc nhà anh phát huy công dụng để còn được cưới vợ nữa, sao anh lại nỡ lòng nào không mở shop thế này, anh mà còn không mở shop, tôi sẽ đâm đầu chết trước mặt anh cho anh xem.
Lục Thanh Tửu: “……" Thật là đáng sợ.
Tin nhắn như vậy nhiều đến không kể xiết, Lục Thanh Tửu suy nghĩ, cũng không vội vàng lên hàng, mà là đi đến sân sau, nhìn xem tình hình của miệng giếng mọc tóc một chút. Phía trên miệng giếng mọc tóc vẫn còn vòng sáng, cậu gọi nửa ngày, mới gọi được chị nữ quỷ lên, chị nữ quỷ nhìn thấy Lục Thanh Tửu thì liên tục chào hỏi rồi hỏi tình trạng cơ thể cậu thế nào rồi, xem ra cũng đã biết tin Lục Thanh Tửu đã chết.
“Tôi không sao cả, bây giờ chị thế nào rồi?" Lục Thanh Tửu nói, “Có đủ tín đồ chưa? Ngày mai tôi sẽ mang nhang đèn đến cho chị."
“Không sao không sao cả, tốt lắm rồi." Chị nữ quỷ nói, “Nhưng mà nếu cậu có rảnh thì cứ tiếp tục b4n nước mọc tóc đi, mấy năm nay cậu ngừng kinh doanh nên tín ngưỡng của tôi cũng đã nhạt đi không ít……"
Lục Thanh Tửu nói được rồi.
Hai người cứ đạt thành thỏa thuận như vậy, Lục Thanh Tửu quyết định qua mấy ngày sẽ khai trương shop lại lần nữa.
Thời gian ba năm, đối với Long tộc trường thọ mà nói chỉ là một khoảng thời gian trong chớp mắt, nhưng đối với con người, lại không phải ngắn ngủi như vậy. Lục Thanh Tửu đến thị trấn hỏi thăm được một chút tin tức, lúc này mới biết được Hồ Thứ và Bàng Tử Kỳ đều đã thăng chức, hiện nay đang làm cảnh sát ở trên thành phố.
“Cảm thấy xung quanh mình thay đổi nhiều ghê." Lúc Lục Thanh Tửu đi mua đồ ăn có chút cảm thán.
Ông chủ bán hạt giống nói: “Vậy mới nói, trong thị trấn bây giờ đều đã thông đường cao tốc luôn rồi, ba năm này cậu đi đâu, sao lại không thấy cậu đến."
Lục Thanh Tửu cười nói: “Đi khắp nơi chơi, nhưng cuối cùng phát hiện ở nhà vẫn là tốt nhất, cho nên mới trở về đây."
“Đúng rồi." Ông chủ cửa hàng hạt giống cảm thán, “Ở nhà vẫn là tốt nhất, bây giờ người thành phố cũng bắt đầu chạy đến vùng ngoại thành…… Nói không khí và nước ở nơi này của chúng ta có thể nuôi sống người đấy."
Lục Thanh Tửu cười nói phải.
Kể từ lần sau khi kết giới hòa hợp kia, Doãn Tầm không còn phải canh giữ những linh hồn bị ô nhiễm nữa, mà chỗ thần kỳ nhất chính là mấy người dân trong thôn Thủy Phủ lại không hề biến mất, ngược lại vẫn giống như người sống mà tiếp tục sinh hoạt như vậy. Lục Thanh Tửu hỏi Bạch Nguyệt Hồ tại sao lại như thế, Bạch Nguyệt Hồ nói bọn họ cũng coi như là một loại phi nhân loại, nhưng bản thân cũng không biết mình là phi nhân loại, giống như đã chết, nhưng lại không ý thức được bản thân đã chết, cho nên cứ giống như người sống mà tiếp tục sinh hoạt như vậy.
Tuy rằng Lục Thanh Tửu có chút lo lắng, nhưng thấy những người khác cũng không phát hiện các thôn dân có đều khác thường thì liền nghĩ cứ như vậy đi, có thể qua một ngày thì một ngày đi, lúc xảy ra chuyện rồi lại nói sau.
Lý Tiểu Ngư là đứa nhóc mà Tiểu Hoa luôn quan tâm chăm sóc cuối cùng cũng thi đậu vào trường cơ sở mà nó thích, nghe nói đó là trường trung học cơ sở tốt nhất trên thành phố, Lý Tiểu Ngư còn lấy mười thành tích trong top 10 để bước vào nữa. Tiểu Hoa cảm động nước mắt nước mũi đầy mặt, nói cuối cùng sự cố gắng của nó cũng có kết quả rồi, lần đầu tiên nó nhìn thấy đứa nhỏ không chịu thua kém như Lý Tiểu Ngư vậy, bản thân nhất định phải đôn đốc cho Lý Tiểu Ngư càng chăm chỉ hơn, phấn đấu để thi đậu được vào trường trung học tốt nhất.
Bởi vì trường trung học cơ sở trên thành phố cách nơi này rất xa, Lý Tiểu Ngư chỉ có cuối tuần mới có thể trở về, lúc này Tiểu Hoa sẽ lái xe vận tải nhỏ đến đón Lý Tiểu Ngư về nhà, dù vậy mỗi lần như thế Lục Thanh Tửu đều rất lo lắng không biết Tiểu Hoa có bị cảnh sát giao thông bắt hay không.
“Không sao đâu mà, lái xe mà không có giấy phép sẽ bị tạm giam mấy ngày, sau khi đi ra tôi lại là một anh hùng." Tiểu Hoa nói.
Lục Thanh Tửu tỏ vẻ phê bình đối với cái suy nghĩ này của Tiểu Hoa, nói điểm quan trọng là không có giấy phép lái xe sao, chẳng lẽ mày còn chưa nhận ra được mày là một con heo hả……
Tiểu Hoa: “……À, cần phải hóa hình rồi." Những ngày kế tiếp, nó bắt đầu rối rắm làm sao mới có thể nhanh chóng biến thành người.
Ngày tháng trở lại với nhịp điệu êm đềm, Bạch Nguyệt Hồ khai hoang mảnh ruộng mà hắn luôn nghĩ đến một lần nữa, sau đó trồng rất nhiều hạt giống rau củ quả mà hắn thích ăn. Cây ăn quả mà gieo trồng mấy năm trước ở trong nhà bọn họ đã trưởng thành, có táo có lê, còn có đào và mận, tóm lại là cần loại nào là có loại ấy, trồng ở hai bên sân tạo thành một con đường nhỏ, cây cối đều rợp bóng râm mát, chờ đến khi mùa thu đến thì sẽ treo đầy ắp quả có đủ loại kiểu dáng.
Mắt thấy sắp tới giữa hè, Lục Thanh Tửu lại nghĩ tới Chúc Dung và hai vị Thần bốn mùa đã chết kia, nói: “Đúng rồi, em xém quên mất, mấy người Chúc Dung đã sống lại chưa?"
Nghe được tên Chúc Dung, vẻ mặt Bạch Nguyệt Hồ khó tả hẳn lên.
Lục Thanh Tửu còn tưởng rằng Chúc Dung chưa sống lại, cho nên Bạch Nguyệt Hồ mới hiện ra dáng vẻ này, đang muốn an ủi hai câu thì lại thấy Bạch Nguyệt Hồ gật gật đầu: “Sống lại rồi."
Lục Thanh Tửu: “Sống rồi, sao lại không nhìn thấy?"
Bạch Nguyệt Hồ: “…… Em muốn nhìn sao?"
Lục Thanh Tửu đầy mặt mờ mịt, không hiểu rõ giọng điệu cùng vẻ mặt khó tả này của Bạch Nguyệt Hồ là có ý gì, cho đến ngày hôm sau, Bạch Nguyệt Hồ xách vào ba đứa bé đang khóc lóc đến thở không ra hơi từ ngoài cửa đi vào, Lục Thanh Tửu đơ luôn tại chỗ.
“Anh trộm mấy bạn nhỏ này ở đâu đấy?" Lục Thanh Tửu hoảng sợ nói, “Lỡ bị người giám hộ của mấy nhóc này phát hiện thì phải làm sao bây giờ."
Bạch Nguyệt Hồ đang xách cổ áo mấy đứa nhỏ, nói: “Không sao, tụi này không có người giám hộ đâu."
Lục Thanh Tửu nhìn kỹ thì mới phát hiện mấy đứa nhỏ này hiển nhiên không phải là con người, bởi vì không phụ huynh của con người nào mà có thể nhuộm đầu của đứa nhỏ nhà mình thành đủ loại màu sắc như vậy, còn cho đeo kính áp tròng có màu kỳ quái thế này nữa.
Lục Thanh Tửu cẩn thận nhìn một cái, mới phát hiện dáng vẻ mấy đứa bé này có chút quen mắt, cậu lập tức nghĩ tới gì đó, không thể tưởng tượng nói: “Chúng là mấy vị Thần bốn mùa sao?"
Bạch Nguyệt Hồ gật gật đầu, ném ba đứa nhỏ đến trước mặt Lục Thanh Tửu.
Ba cục bột trắng ôm nhau thành một cục oa oa khóc lớn, ánh mắt nhìn Bạch Nguyệt Hồ tựa như đang nhìn một tên đại ma vương ác ôn vậy.
Vẻ mặt của Lục Thanh Tửu vặn vẹo một chút: “……Sao lại biến thành thế này."
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Không sao, sang năm thì ổn rồi." Hắn giải thích nói, sau khi Thần bốn mùa chết sẽ biến trở về hình dáng trẻ nhỏ, nhưng mà cũng không phải vấn đề gì lớn, chỉ cần trải qua thử thách bốn mùa trong mấy năm là có thể khôi phục thành dáng vẻ như lúc trước.
Lục Thanh Tửu nói: “Vậy còn ký ức của bọn họ thì sao?"
Bạch Nguyệt Hồ: “Vẫn còn, trừ khi cũng xuất hiện ngoài ý muốn như Thần mùa đông vậy."
Lục Thanh Tửu: “Không phải, ý em nói ký ức lúc này của bọn họ thì sao?"
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Vẫn còn."
Lục Thanh Tửu: “Vậy chẳng phải bọn họ đều sẽ nhớ rõ anh bắt nạt con nhà người ta thế nào sao?"
Bạch Nguyệt Hồ bình tĩnh nói: “Nhớ thì thế nào, không phục thì tới đánh tôi đi."
Lục Thanh Tửu: “……" Bộ anh cũng là con nít ba tuổi hả??
Tiếng khóc của ba đứa nhóc trong sân quả thực khiến đầu người ta đau như muốn nứt luôn ra, Lục Thanh Tửu bắt đầu hối hận vì cái yêu cầu muốn gặp Thần bốn mùa này của mình, Bạch Nguyệt Hồ vốn muốn xách ba đứa nhóc ném phăng ra ngoài, nhưng Lục Thanh Tửu nhìn dáng vẻ đáng thương của chúng lại không nhẫn tâm, cậu cầm que kẹo nhét vào trong miệng của mỗi đứa, lúc này mới miễn cưỡng dỗ xong. Nhìn đôi má phúng phính trắng nõn mềm mại vì ngậm kẹo mà phồng lên, Lục Thanh Tửu vẫn không kiềm được mà đưa tay véo má của chúng một cái.
Chúc Dung là đứa can đảm nhất, còn nhỏ giọng nói một câu cảm ơn, Thần mùa thu Nhục Thu bị véo có hơi ngơ ngác, vẻ mặt tràn đầy mờ mịt, Câu Mang thì dễ xấu hổ nhất, sau khi bị véo liền trốn ở phía sau Chúc Dung.
Lục Thanh Tửu nói: “Đáng yêu quá đi à."
Bạch Nguyệt Hồ có chút bất mãn: “Hồi bé trông em còn đáng yêu hơn chúng nhiều."
Lục Thanh Tửu: “Thật sao?"
Bạch Nguyệt Hồ: “Đương nhiên là thật rồi."
Lục Thanh Tửu: “Vậy lúc em chọn đồ vật đoán tương lai mà không chọn anh thì sao?"
Bạch Nguyệt Hồ: “……"
Lục Thanh Tửu thấy vẻ mặt của Bạch Nguyệt Hồ không đúng, lập tức an ủi nói mình nói giỡn thôi à, cần gì hồ ly tinh chứ, chỉ có rồng đen nhà chúng ta là đẹp nhất thôi, những cái vảy trên người của rồng đen nhà chúng ta còn đẹp hơn gấp mấy lần so với lông hồ ly luôn đấy.
Bạch Nguyệt Hồ: “Sờ đuôi không?"
Lục Thanh Tửu; “…… Sờ."
Bạch Nguyệt Hồ: “Xì."
Lục Thanh Tửu xấu hổ cười hai tiếng, nhưng tay vẫn sờ đến cái đuôi lông xù xù hiện lên ở phía sau mông Bạch Nguyệt Hồ, cũng đã ba năm rồi còn chưa lại sờ cái đuôi mềm mại này, cậu thật là nhớ quá đi.
Bài vị thôn Thủy Phủ đã không cần canh giữ nữa, Doãn Tầm cũng có thể đi lung tung khắp mọi nơi. Lục Thanh Tửu đi đến thành phố mua cho cậu ta một chiếc xe, tạo điều kiện cho Doãn Tầm có thể đi dạo khắp nơi. Lúc mua xe Bạch Nguyệt Hồ hỏi có cần để mình mang về thêm một chiếc hay không, lại bị Doãn Tầm vô tình từ chối.
Lần trước mang về chính là một con sên, quỷ mới biết lần sau hắn mang về là thứ gì, Doãn Tầm cũng không có một trái tim mạnh mẽ như Lục Thanh Tửu đâu.
Hơn nữa, từ sau khi Lục Thanh Tửu thay đổi cơ thể, thể chất cũng thay đổi tốt hơn rất nhiều, ngày thường gần như sẽ không bị bệnh cảm, thỉnh thoảng bị thương ở trên da cũng sẽ nhanh chóng khép lại ngay. Chỉ là điều này không làm Lục Thanh Tửu cảm thấy vui nhất, việc mà cậu cảm thấy vui nhất chính là mỗi khi muốn ăn củ sen, cậu chỉ cần đi đến phòng bếp vén tay áo chặt đại một khúc là được. Bộ phận bị chặt bỏ sẽ lập tức biến thành hình dạng củ sen, rất tươi, còn đọng giọt sương và tản ra mùi thơm dịu nhẹ. Mà cậu cũng không cảm giác được bất cứ đau đớn gì, hơn nữa vị trí đứt lìa cũng sẽ rất nhanh sẽ phục hồi như cũ.
Loại củ sen làm cơ thể này rất khác với củ sen bán trên thị trường, khi còn sống nó có vị ngọt giòn tan, sau khi nấu chín thì sẽ trở nên ngọt mềm, lúc hầm cùng với xương cũng tỏa ra thoang thoảng vị ngọt, ngon vô cùng. Lục Thanh Tửu dùng một phần làm rau trộn, một phần hầm xương heo, một phần còn có thể kẹp vào với nhân thịt rồi phủ lên một lớp bột mì ở trên sau đó bỏ vào nồi chiên thành bánh củ sen*, tóm lại làm món ăn nào cũng đều rất ngon.
(1)*Bánh củ sen chiên:
Đương nhiên, khi Doãn Tầm ăn củ sen tỏ vẻ nếu không phải củ sen lấy từ trên người của Lục Thanh Tửu xuống thì có thể sẽ càng ngon hơn, Lục Thanh Tửu nghe vậy âm u nói: “Không phải lấy từ trên người của tôi sẽ còn ngon hơn sao? Tới đây, ăn nhiều thêm một chút đi."
Doãn Tầm: “……"
Bởi vì lúc trước cho mấy nhóc Thần bốn mùa mỗi đứa một cây kẹo que, cho nên chúng cho rằng Lục Thanh Tửu là người tốt, vì vậy luôn muốn đến nhà bọn họ. Nhưng lại sợ Bạch Nguyệt Hồ, thế là mỗi ngày đều nhân lúc sáng sớm khi Bạch Nguyệt Hồ đã đi ra ngoài làm ruộng thì liền đến nhón mũi chân gõ cửa, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Lục Thanh Tửu, nhỏ giọng hỏi anh Lục ơi, có kẹo ăn hong ạ?
Lục Thanh Tửu nghe chúng hỏi như vậy thì trong lòng liền mềm nhũn, cậu vào nhà lấy kẹo ra rồi nhét đầy túi của chúng, sau đó véo cái mặt nhỏ của chúng một cái, mang theo nụ cười vô cùng hiền lành nhìn chúng biến mất ở cửa nhà mình.
Doãn Tầm cầm cái chổi đứng ở phía sau, vẻ mặt phức tạp hỏi Lục Thanh Tửu vì sao có thể dễ dàng chấp nhận bọn họ như thế, không sợ bọn họ sẽ có bóng ma tâm lý sao.
Lục Thanh Tửu cảm thấy không thể hiểu được đối với câu này của Doãn Tầm: “Bóng ma tâm lý gì chứ?"
Doãn Tầm bất đắc dĩ nói: “Cậu không nghĩ tới, lỡ đâu sau này bọn họ khôi phục ký ức, nhớ tới mỗi ngày bản thân đều đến nhà chúng ta xin kẹo ăn…… Vậy chẳng phải rất khủng b0 sao?" Cậu ta nhớ tới con người rắn rỏi cùng vẻ mặt nghiêm túc của Chúc Dung thì không khỏi run cầm cập lên.
Lục Thanh Tửu thì không cảm thấy có vấn đề gì cả, rất thản nhiên nói: “Cũng có gì đâu, sau này tôi chính là bậc cha chú của bọn họ, là người nhìn bọn họ lớn lên luôn đấy."
Doãn Tầm: “……" Vậy mà cậu ta không phán bác được mới ghê.
Ngày tháng cứ như vậy mà trôi qua, tất cả đều về lại quỹ đạo, khôi phục vẻ yên bình như ngày xưa.
Mùa thu vừa qua đi, lại là mùa đông tuyết trắng, bởi vì trải qua một năm vừa rồi, cho nên khiến Lục Thanh Tửu có chút hơi lo lắng đối với mùa này. Cậu giống như năm vừa rồi, dự trữ rất nhiều đồ ăn ở trong hầm nhà mình, đồng thời cũng chuẩn bị đầy đủ những vật dụng cần thiết hằng ngày, chờ đợi mùa đông giá lạnh buông xuống.
Nhưng điều khiến cậu không ngờ chính là mùa đông năm nay cũng không quá khắc nghiệt, nếu so với mấy năm trước để mà nói thì có lẽ là ôn hòa hơn rất nhiều.
Sau khi trận tuyết rơi đầu tiên, nhiệt độ trong không khí bắt đầu thong thả giảm xuống, cho đến trận tuyết thứ hai, con đường trong thôn Thủy Phủ mới bị phủ kín.
Sau khi Lục Thanh Tửu thay đổi cơ thể, phát hiện bản thân hoàn toàn không còn sợ lạnh, cậu thậm chí có thể giống như Doãn Tầm mặc áo mỏng mà lăn lộn ở trên nền tuyết, tuy rằng vẫn cảm thấy có chút lạnh, nhưng hoàn toàn sẽ không bị bệnh nữa. Vì thế toàn bộ mùa đông, ngược lại trở nên thú vị hơn rất nhiều.
Thẳng tắp ngã lộn vào trong đống tuyết mềm mại, để lại dấu hình người đầu tiên ở trên đó, cầm một quả cầu tuyết lên rồi nhét vào trong cổ áo của thằng bạn, người một nhà còn có hai con heo, cười giống như mấy đứa nhóc chỉ mới mấy tuổi.
Chơi xong rồi thì đi tắm nước nóng, sau đó khoác thêm chiếc áo len dày cộp trốn vào chiếc giường ấm áp, nếu nhàn rỗi đến chán, còn có thể lấy kim và len sợi cố gắng đan áo len.
Mục tiêu vô cùng lớn trong năm nay của Lục Thanh Tửu chính là cậu định đan cho Bạch Nguyệt Hồ một cái áo len màu đen và một cái khăn quàng cổ, tuy rằng mẫu mã sẽ hơi khó coi, nhưng đây chính là lông cừu hàng thật rất là ấm. Nghĩ đến đây, Lục Thanh Tửu nhịn không được nở nụ cười.
Lúc này Bạch Nguyệt Hồ đã xuống ruộng đào khoai lang đỏ, Doãn Tầm còn chưa tới đây, cậu nghe được trên cửa sổ truyền đến một tiếng bụp, tưởng đứa nhỏ nhà ai nghịch ngợm dùng quả cầu tuyết ném vào cửa sổ nhà mình, Lục Thanh Tửu khoác thêm áo đi đến mép giường rồi đẩy cửa sổ ra, nhưng lại không thấy bóng dáng của đứa nhỏ nào.
Mùa đông thôn Thủy Phủ năm nay rất náo nhiệt, những người dân trong thôn không biến mất, mà vẫn giống như con người bình thường mà tiếp tục sinh hoạt như vậy, Tiểu Hoa với Tiểu Hắc rất có duyên với mấy đứa nhỏ ở trong thôn, có không ít đứa nhỏ sẽ chạy đến nhà cậu tìm hai con heo nhỏ chơi đùa.
Lục Thanh Tửu đang còn quan sát khắp nơi, lại nghe trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ, cậu ngẩng đầu thì nhìn thấy Thần mùa đông đang ngồi ở trên cây táo nhà cậu, cúi đầu mỉm cười nhìn mình.
“Huyền Minh?" Lục Thanh Tửu sợ hết hồn, “Sao anh lại ở đây?"
“Sao tôi lại không thể ở đây." Huyền Minh nói, “Đã lâu không gặp, Lục Thanh Tửu."
“Đã lâu không gặp." Lục Thanh Tửu nói.
Trong trận chiến đó, Thần mùa đông cho cậu một loại cảm giác lạnh băng và vô tình, nhưng kỳ quái chính là từ trong khuôn mặt của vị Thần mùa đông trước mặt này cậu lại nhìn ra được một loại cảm giác ấm áp của Huyền Ngọc, y cong khóe mắt mỉm cười với Lục Thanh Tửu: “Gần đây thế nào rồi?"
Lục Thanh Tửu chần chờ nói: “Cũng không tệ lắm, anh là Huyền Minh, hay là Huyền Ngọc……?"
Đông Thần nói: “Tôi là ai cũng không quan trọng, cậu chỉ cần biết tôi là Thần mùa đông là được rồi."
Lục Thanh Tửu nói: “Vậy anh có chuyện gì sao?"
Thần mùa đông giơ tay ném một thứ đến bên cửa sổ, y nói: “Đây là thứ ông ngoại cậu để lại cho cậu."
Lục Thanh Tửu nhận thứ đó thì mới phát hiện đó là một cái chụp tai.
“Ông ấy nói ông ấy thật sự rất thương cậu, nhưng mà ông ấy cũng không còn cách nào khác, bởi vì người mà ông ấy yêu nhất vẫn chính là bà ngoại của cậu." Thần mùa Đông dùng giọng nói ấm áp nói, “Chỉ có khi hai thế giới hợp thành một, ông ấy mới có cơ hội để bà ngoại cậu sống lại, cho nên…… cậu cũng không đừng nên trách ông ấy quá nhiều."
Lục Thanh Tửu nắm chặt cặp chụp tai kia: “Tôi không trách ông ấy."
Thần mùa đông cười: “Vậy là được, tôi phải đi rồi."
Lục Thanh Tửu nói: “Khoan đã."
Thần mùa đông nói: “Hử?"
Lục Thanh Tửu nói: “Anh không có gì chuyện khác muốn nói với tôi sao?"
Đông Thần nói: “Chuyện khác?" Y lắc lắc đầu, “Không có nữa, thật ra biết nhiều thứ cũng không phải là chuyện gì tốt đâu, với lại, ai mà không có bí mật của mình cơ chứ."
Lục Thanh Tửu sửng sốt, ngay sau đó liền thấy Thần mùa đông hóa thành bướm mà bay đi, không giống với mùa xuân, y hóa thành con bướm trong suốt óng ánh, hiện ra một màu xanh thẳm xinh đẹp, cưỡi trên gió rồi biến mất ở bên trong màn tuyết.
Lục Thanh Tửu nghe được phía sau mình vang lên tiếng đẩy cửa, có lẽ là Bạch Nguyệt Hồ đã trở về, giờ phút này, cậu lại cảm thấy Thần mùa đông nói rất đúng, ai mà không có bí mật chứ, cơ mà bất luận bí mật này có lời giải hay không thì cũng đã không còn quan trọng nữa, ít nhất ở hiện tại cậu đang rất hạnh phúc.
Cậu có ngôi nhà ở ấm áp, đồ ăn ngon, còn có bạn thân và người yêu làm bạn, Lục Thanh Tửu giơ tay đóng cửa sổ, cẩn thận bỏ cái chụp tai kia vào ngăn kéo cùng với nhật ký bà ngoại sau đó khóa lại, giống như đóng lại một giai đoạn lịch sử vậy.
Cơ thế được ôm từ phía sau, Lục Thanh Tửu cười nói với hắn: “Mừng anh đã về."
Cậu đã trở lại, hơn nữa, cũng sẽ không bao giờ rời đi nữa.
- -----oOo------
Mà lúc cơ thể của Lục Thanh Tửu tỉnh lại, cậu nhìn thấy cảnh vật xung quanh đều nhỏ đi một chút, đặc biệt là người vợ xinh đẹp đang nở một nụ cười dịu dàng với cậu ở trước mặt này.
“Nguyệt Hồ?" Lục Thanh Tửu mờ mịt gọi tên của hắn.
Bạch Nguyệt Hồ vươn tay sờ sờ khuôn mặt của Lục Thanh Tửu, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trên trán của cậu. Doãn Tầm cũng đứng ở bên cạnh rơm rớm nước mắt, cuối cùng cũng nói ra một câu nói mà cậu ta đã đợi rất lâu mới có thể nói được với Lục Thanh Tửu: “Mừng cậu đã về."
Lục Thanh Tửu còn chưa kịp phản ứng lại một câu ‘mừng cậu đã về’ của Doãn Tầm thì liền bị Bạch Nguyệt Hồ nắm tay dẫn vào phòng ngủ, trong giây phút đó cậu vẫn chưa ý thức được bị dẫn vào phòng ngủ thế này là có ý nghĩa gì, cho đến ba ngày hôm sau, ký ức của cậu hoàn toàn khôi phục, thậm chí cậu còn cho rằng bản thân đã chết mất ở trên giường luôn rồi.
Tên hồ ly giả Bạch Nguyệt Hồ này nhịn suốt ba năm, cuối cùng cũng nếm được đồ ăn mặn, sao lại có thể chịu dễ dàng buông tay cơ chứ. Hơn nữa, hiện tại cơ thể của Lục Thanh Tửu đã không còn là cơ thể của loài người, tố chất cực kỳ tốt cho dù ba ngày không uống không ăn cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, cho nên điều này một lần nữa đã tạo nên điều kiện hoàn hảo cho Bạch Nguyệt Hồ.
Lúc mới đầu ký ức của Lục Thanh Tửu rất tán loạn, sau đó dưới sự k1ch thích của Bạch Nguyệt Hồ, thực sự đã nhớ ra một ít những chuyện ở trong quá khứ, chỉ là càng nhớ lại càng tức, tên khốn Bạch Nguyệt Hồ này lại dám lừa cậu hết mấy tháng như vậy, thẳng cho đến khi lừa được cậu lên trên giường, cậu mới hiểu được bản thân mới là người ‘vợ’ xinh đẹp đáng thương kia.
Ba ngày sau, Bạch Nguyệt Hồ tinh thần thoải mái bước từ trong phòng ngủ ra ngoài, mà Lục Thanh Tửu vẫn còn nằm ở trên giường, dáng vẻ cứ y như sắp đứt hơi đến nơi, Doãn Tầm đi vào đưa cho cậu một ly nước, phát hiện trên đầu ngón tay của Lục Thanh Tửu đều là dấu răng.
“Tôi muốn chết……" Lục Thanh Tửu ỉu xìu nói, “Cậu bảo Bạch Nguyệt Hồ đừng có vào đây nữa."
Doãn Tầm nói: “Anh hai à, tôi làm không được đâu."
Lục Thanh Tửu: “Nếu cậu còn xem tôi là anh em thì giúp tôi đi!" Cậu mà còn bị làm nữa là sẽ chết thật luôn đó.
Doãn Tầm suy nghĩ, sau khi ra ngoài nói lại với Bạch Nguyệt Hồ là Lục Thanh Tửu đang rất tức giận, bảo hắn đừng có mà liên tục phát triển nữa, kiềm chế lại một chút, hơn nữa ba ngày nay cậu ấy còn chưa được ăn gì, bộ anh không muốn ăn món ăn do Lục Thanh Tửu nấu nữa hay sao? Bạch Nguyệt Hồ ngồi ở trong phòng khách nghỉ ngơi, sau khi nghe Doãn Tầm nói thì im lặng suy nghĩ một lát, cuối cùng tỏ vẻ đồng ý. Bọn họ rất lâu rồi chưa được ăn được ăn món do Lục Thanh Tửu nấu, trong lòng cũng vô cùng nhớ đến, với lại mấy câu nói nếu còn kéo dài tính phát triển có thể sẽ ép Lục Thanh Tửu sinh ra tâm lý chống đối này nghe cũng rất có lý đấy.
Vì thế cuối cùng Lục Thanh Tửu cũng có được cơ hội tạm nghỉ, cậu vốn dĩ cho rằng bản thân ít nhất sẽ phải nghỉ cả một tuần thì cơ thể rả rời của mình mới có thể hồi phục, nhưng cũng không biết Bạch Nguyệt Hồ dùng thứ gì cấu tạo nên cơ thể của cậu, chỉ ngủ có một đêm mà cảm giác đau nhức kia đã hoàn toàn biến mất.
Vì thế Lục Thanh Tửu rời khỏi giường thật sớm, rồi dạo một vòng ở trong nhà.
Thời gian ba năm, trong nhà lại không có quá nhiều sự thay đổi, chỉ là mật ong trong sân sau đã đầy cũng không ai lấy, gà và thỏ trong sân trước cũng nhiều đến mức sắp thành họa. Phòng bếp không có người dùng, nhưng vẫn rất sạch sẽ không có nhiều bụi bặm, nghĩ đến có lẽ bình thường luôn có người đến quét dọn. Điều khiến Lục Thanh Tửu cảm động chính là trong tủ lạnh lại chất đầy các loại thức ăn, nhìn ra được Doãn Tầm và Bạch Nguyệt Hồ đã sớm chuẩn bị chờ cậu trở về.
Lục Thanh Tửu lấy không ít đồ ăn từ trong tủ lạnh ra để làm một bữa sáng phong phú. Có cháo bát bửu, bánh trứng nướng, mì lạnh….., tóm lại là món nào làm được là cậu làm hết, chờ đến khi đồ ăn được dọn lên trên bàn thì đã đến 10 giờ sáng, Bạch Nguyệt Hồ và Doãn Tầm ngoan ngoãn cầm đũa và chén mang vẻ mặt chờ mong mà ngồi ở trước bàn.
Lục Thanh Tửu đặt từng dĩa thức ăn xuống bàn, cho đến khi dĩa thức ăn cuối cùng được đặt xuống, mọi người mới cùng nhau động đũa.
Nếm vào mùi vị đã rất lâu chưa được nếm, đôi mắt Doãn Tầm lại có chút ướt át, nhưng cậu ta vẫn duỗi tay lau sạch, làm bộ lơ đãng mà nói với Lục Thanh Tửu mấy chuyện đã xảy ra trong mấy năm qua.
Nói sau khi Lục Thanh Tửu biến mất, Chu Miểu Miểu đã rất sốt ruột, bản thân có đi đến đó thăm cô, còn đi hầu hết các nơi ở trong nước, nhìn thấy được rất nhiều phong cảnh mà từ trước đến nay chưa từng thấy qua. Lục Thanh Tửu vừa ăn, vừa cẩn thận nghe, cảm giác như bản thân mình thật sự đã bỏ lỡ rất nhiều, cơ mà hiện tại cũng không tồi, cậu đã trở lại rồi.
Bạch Nguyệt Hồ thì đều im lặng suốt toàn bộ quá trình, ba năm này hắn vẫn luôn ở cùng với Lục Thanh Tửu, cho nên cũng không có gì muốn nói.
Sau khi Lục Thanh Tửu nghe xong thì nói với hai người một tiếng ‘’Vất vả rồi.’
Cuối cùng Doãn Tầm vẫn không nhịn được mà khóc nức nở lên, Bạch Nguyệt Hồ thì nắm lấy tay Lục Thanh Tửu, mười ngón tay của hai người đan vào nhau, đều thấy được vẻ dịu dàng ở trong ánh mắt của đối phương,.
Lục Thanh Tửu không có quá nhiều ký ức trong ba năm này, nhưng cậu biết Bạch Nguyệt Hồ làm cậu sống lại, nhất định là tốn rất nhiều công sức.
Một khi đã như vậy, cuộc sống sau này cũng phải sống cho thật tốt mới được.
Vì thế Lục Thanh Tửu bắt đầu làm cuộc sống trở về con đường phát triển bình thường. Đầu tiên cậu gọi điện thoại cho Chu Miểu Miểu, báo cho cô biết mình không sao cả. Ở trong điện thoại, Chu Miểu Miểu vừa khóc vừa mắng, mắng Lục Thanh Tửu là đồ không có lương tâm, lúc này mới trở về, mắng cho xong lại cười, nói với Lục Thanh Tửu chờ sau khi con nuôi ra đời, sau này cô sẽ dẫn nó trở về thăm cậu. Lúc này Lục Thanh Tửu mới biết được Chu Miểu Miểu đã kết hôn hồi năm ngoái, năm nay đang mang thai, cậu rất kinh ngạc vui mừng, dặn Chu Miểu Miểu dưỡng thai cho tốt, mình sẽ tìm thời gian rảnh đến thăm cô, lúc này mới an ủi được cô.
Giải quyết xong việc của Chu Miểu Miểu, Lục Thanh Tửu lại mở ra cửa hàng Taobao nhà mình, xém chút nữa bị số lượng tin nhắn quá tải trên đó hù chết. Cậu chưa từng nhìn thấy lượng tin nhắn nhiều như vậy, chi chít nhìn đến cái đầu muốn nổ luôn, tùy tiện click mở hai cái, tất cả đều là khách hàng khóc lóc đáng sợ, nói ông chủ ơi, tôi chỉ trông cậy vào nước mọc tóc nhà anh phát huy công dụng để còn được cưới vợ nữa, sao anh lại nỡ lòng nào không mở shop thế này, anh mà còn không mở shop, tôi sẽ đâm đầu chết trước mặt anh cho anh xem.
Lục Thanh Tửu: “……" Thật là đáng sợ.
Tin nhắn như vậy nhiều đến không kể xiết, Lục Thanh Tửu suy nghĩ, cũng không vội vàng lên hàng, mà là đi đến sân sau, nhìn xem tình hình của miệng giếng mọc tóc một chút. Phía trên miệng giếng mọc tóc vẫn còn vòng sáng, cậu gọi nửa ngày, mới gọi được chị nữ quỷ lên, chị nữ quỷ nhìn thấy Lục Thanh Tửu thì liên tục chào hỏi rồi hỏi tình trạng cơ thể cậu thế nào rồi, xem ra cũng đã biết tin Lục Thanh Tửu đã chết.
“Tôi không sao cả, bây giờ chị thế nào rồi?" Lục Thanh Tửu nói, “Có đủ tín đồ chưa? Ngày mai tôi sẽ mang nhang đèn đến cho chị."
“Không sao không sao cả, tốt lắm rồi." Chị nữ quỷ nói, “Nhưng mà nếu cậu có rảnh thì cứ tiếp tục b4n nước mọc tóc đi, mấy năm nay cậu ngừng kinh doanh nên tín ngưỡng của tôi cũng đã nhạt đi không ít……"
Lục Thanh Tửu nói được rồi.
Hai người cứ đạt thành thỏa thuận như vậy, Lục Thanh Tửu quyết định qua mấy ngày sẽ khai trương shop lại lần nữa.
Thời gian ba năm, đối với Long tộc trường thọ mà nói chỉ là một khoảng thời gian trong chớp mắt, nhưng đối với con người, lại không phải ngắn ngủi như vậy. Lục Thanh Tửu đến thị trấn hỏi thăm được một chút tin tức, lúc này mới biết được Hồ Thứ và Bàng Tử Kỳ đều đã thăng chức, hiện nay đang làm cảnh sát ở trên thành phố.
“Cảm thấy xung quanh mình thay đổi nhiều ghê." Lúc Lục Thanh Tửu đi mua đồ ăn có chút cảm thán.
Ông chủ bán hạt giống nói: “Vậy mới nói, trong thị trấn bây giờ đều đã thông đường cao tốc luôn rồi, ba năm này cậu đi đâu, sao lại không thấy cậu đến."
Lục Thanh Tửu cười nói: “Đi khắp nơi chơi, nhưng cuối cùng phát hiện ở nhà vẫn là tốt nhất, cho nên mới trở về đây."
“Đúng rồi." Ông chủ cửa hàng hạt giống cảm thán, “Ở nhà vẫn là tốt nhất, bây giờ người thành phố cũng bắt đầu chạy đến vùng ngoại thành…… Nói không khí và nước ở nơi này của chúng ta có thể nuôi sống người đấy."
Lục Thanh Tửu cười nói phải.
Kể từ lần sau khi kết giới hòa hợp kia, Doãn Tầm không còn phải canh giữ những linh hồn bị ô nhiễm nữa, mà chỗ thần kỳ nhất chính là mấy người dân trong thôn Thủy Phủ lại không hề biến mất, ngược lại vẫn giống như người sống mà tiếp tục sinh hoạt như vậy. Lục Thanh Tửu hỏi Bạch Nguyệt Hồ tại sao lại như thế, Bạch Nguyệt Hồ nói bọn họ cũng coi như là một loại phi nhân loại, nhưng bản thân cũng không biết mình là phi nhân loại, giống như đã chết, nhưng lại không ý thức được bản thân đã chết, cho nên cứ giống như người sống mà tiếp tục sinh hoạt như vậy.
Tuy rằng Lục Thanh Tửu có chút lo lắng, nhưng thấy những người khác cũng không phát hiện các thôn dân có đều khác thường thì liền nghĩ cứ như vậy đi, có thể qua một ngày thì một ngày đi, lúc xảy ra chuyện rồi lại nói sau.
Lý Tiểu Ngư là đứa nhóc mà Tiểu Hoa luôn quan tâm chăm sóc cuối cùng cũng thi đậu vào trường cơ sở mà nó thích, nghe nói đó là trường trung học cơ sở tốt nhất trên thành phố, Lý Tiểu Ngư còn lấy mười thành tích trong top 10 để bước vào nữa. Tiểu Hoa cảm động nước mắt nước mũi đầy mặt, nói cuối cùng sự cố gắng của nó cũng có kết quả rồi, lần đầu tiên nó nhìn thấy đứa nhỏ không chịu thua kém như Lý Tiểu Ngư vậy, bản thân nhất định phải đôn đốc cho Lý Tiểu Ngư càng chăm chỉ hơn, phấn đấu để thi đậu được vào trường trung học tốt nhất.
Bởi vì trường trung học cơ sở trên thành phố cách nơi này rất xa, Lý Tiểu Ngư chỉ có cuối tuần mới có thể trở về, lúc này Tiểu Hoa sẽ lái xe vận tải nhỏ đến đón Lý Tiểu Ngư về nhà, dù vậy mỗi lần như thế Lục Thanh Tửu đều rất lo lắng không biết Tiểu Hoa có bị cảnh sát giao thông bắt hay không.
“Không sao đâu mà, lái xe mà không có giấy phép sẽ bị tạm giam mấy ngày, sau khi đi ra tôi lại là một anh hùng." Tiểu Hoa nói.
Lục Thanh Tửu tỏ vẻ phê bình đối với cái suy nghĩ này của Tiểu Hoa, nói điểm quan trọng là không có giấy phép lái xe sao, chẳng lẽ mày còn chưa nhận ra được mày là một con heo hả……
Tiểu Hoa: “……À, cần phải hóa hình rồi." Những ngày kế tiếp, nó bắt đầu rối rắm làm sao mới có thể nhanh chóng biến thành người.
Ngày tháng trở lại với nhịp điệu êm đềm, Bạch Nguyệt Hồ khai hoang mảnh ruộng mà hắn luôn nghĩ đến một lần nữa, sau đó trồng rất nhiều hạt giống rau củ quả mà hắn thích ăn. Cây ăn quả mà gieo trồng mấy năm trước ở trong nhà bọn họ đã trưởng thành, có táo có lê, còn có đào và mận, tóm lại là cần loại nào là có loại ấy, trồng ở hai bên sân tạo thành một con đường nhỏ, cây cối đều rợp bóng râm mát, chờ đến khi mùa thu đến thì sẽ treo đầy ắp quả có đủ loại kiểu dáng.
Mắt thấy sắp tới giữa hè, Lục Thanh Tửu lại nghĩ tới Chúc Dung và hai vị Thần bốn mùa đã chết kia, nói: “Đúng rồi, em xém quên mất, mấy người Chúc Dung đã sống lại chưa?"
Nghe được tên Chúc Dung, vẻ mặt Bạch Nguyệt Hồ khó tả hẳn lên.
Lục Thanh Tửu còn tưởng rằng Chúc Dung chưa sống lại, cho nên Bạch Nguyệt Hồ mới hiện ra dáng vẻ này, đang muốn an ủi hai câu thì lại thấy Bạch Nguyệt Hồ gật gật đầu: “Sống lại rồi."
Lục Thanh Tửu: “Sống rồi, sao lại không nhìn thấy?"
Bạch Nguyệt Hồ: “…… Em muốn nhìn sao?"
Lục Thanh Tửu đầy mặt mờ mịt, không hiểu rõ giọng điệu cùng vẻ mặt khó tả này của Bạch Nguyệt Hồ là có ý gì, cho đến ngày hôm sau, Bạch Nguyệt Hồ xách vào ba đứa bé đang khóc lóc đến thở không ra hơi từ ngoài cửa đi vào, Lục Thanh Tửu đơ luôn tại chỗ.
“Anh trộm mấy bạn nhỏ này ở đâu đấy?" Lục Thanh Tửu hoảng sợ nói, “Lỡ bị người giám hộ của mấy nhóc này phát hiện thì phải làm sao bây giờ."
Bạch Nguyệt Hồ đang xách cổ áo mấy đứa nhỏ, nói: “Không sao, tụi này không có người giám hộ đâu."
Lục Thanh Tửu nhìn kỹ thì mới phát hiện mấy đứa nhỏ này hiển nhiên không phải là con người, bởi vì không phụ huynh của con người nào mà có thể nhuộm đầu của đứa nhỏ nhà mình thành đủ loại màu sắc như vậy, còn cho đeo kính áp tròng có màu kỳ quái thế này nữa.
Lục Thanh Tửu cẩn thận nhìn một cái, mới phát hiện dáng vẻ mấy đứa bé này có chút quen mắt, cậu lập tức nghĩ tới gì đó, không thể tưởng tượng nói: “Chúng là mấy vị Thần bốn mùa sao?"
Bạch Nguyệt Hồ gật gật đầu, ném ba đứa nhỏ đến trước mặt Lục Thanh Tửu.
Ba cục bột trắng ôm nhau thành một cục oa oa khóc lớn, ánh mắt nhìn Bạch Nguyệt Hồ tựa như đang nhìn một tên đại ma vương ác ôn vậy.
Vẻ mặt của Lục Thanh Tửu vặn vẹo một chút: “……Sao lại biến thành thế này."
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Không sao, sang năm thì ổn rồi." Hắn giải thích nói, sau khi Thần bốn mùa chết sẽ biến trở về hình dáng trẻ nhỏ, nhưng mà cũng không phải vấn đề gì lớn, chỉ cần trải qua thử thách bốn mùa trong mấy năm là có thể khôi phục thành dáng vẻ như lúc trước.
Lục Thanh Tửu nói: “Vậy còn ký ức của bọn họ thì sao?"
Bạch Nguyệt Hồ: “Vẫn còn, trừ khi cũng xuất hiện ngoài ý muốn như Thần mùa đông vậy."
Lục Thanh Tửu: “Không phải, ý em nói ký ức lúc này của bọn họ thì sao?"
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Vẫn còn."
Lục Thanh Tửu: “Vậy chẳng phải bọn họ đều sẽ nhớ rõ anh bắt nạt con nhà người ta thế nào sao?"
Bạch Nguyệt Hồ bình tĩnh nói: “Nhớ thì thế nào, không phục thì tới đánh tôi đi."
Lục Thanh Tửu: “……" Bộ anh cũng là con nít ba tuổi hả??
Tiếng khóc của ba đứa nhóc trong sân quả thực khiến đầu người ta đau như muốn nứt luôn ra, Lục Thanh Tửu bắt đầu hối hận vì cái yêu cầu muốn gặp Thần bốn mùa này của mình, Bạch Nguyệt Hồ vốn muốn xách ba đứa nhóc ném phăng ra ngoài, nhưng Lục Thanh Tửu nhìn dáng vẻ đáng thương của chúng lại không nhẫn tâm, cậu cầm que kẹo nhét vào trong miệng của mỗi đứa, lúc này mới miễn cưỡng dỗ xong. Nhìn đôi má phúng phính trắng nõn mềm mại vì ngậm kẹo mà phồng lên, Lục Thanh Tửu vẫn không kiềm được mà đưa tay véo má của chúng một cái.
Chúc Dung là đứa can đảm nhất, còn nhỏ giọng nói một câu cảm ơn, Thần mùa thu Nhục Thu bị véo có hơi ngơ ngác, vẻ mặt tràn đầy mờ mịt, Câu Mang thì dễ xấu hổ nhất, sau khi bị véo liền trốn ở phía sau Chúc Dung.
Lục Thanh Tửu nói: “Đáng yêu quá đi à."
Bạch Nguyệt Hồ có chút bất mãn: “Hồi bé trông em còn đáng yêu hơn chúng nhiều."
Lục Thanh Tửu: “Thật sao?"
Bạch Nguyệt Hồ: “Đương nhiên là thật rồi."
Lục Thanh Tửu: “Vậy lúc em chọn đồ vật đoán tương lai mà không chọn anh thì sao?"
Bạch Nguyệt Hồ: “……"
Lục Thanh Tửu thấy vẻ mặt của Bạch Nguyệt Hồ không đúng, lập tức an ủi nói mình nói giỡn thôi à, cần gì hồ ly tinh chứ, chỉ có rồng đen nhà chúng ta là đẹp nhất thôi, những cái vảy trên người của rồng đen nhà chúng ta còn đẹp hơn gấp mấy lần so với lông hồ ly luôn đấy.
Bạch Nguyệt Hồ: “Sờ đuôi không?"
Lục Thanh Tửu; “…… Sờ."
Bạch Nguyệt Hồ: “Xì."
Lục Thanh Tửu xấu hổ cười hai tiếng, nhưng tay vẫn sờ đến cái đuôi lông xù xù hiện lên ở phía sau mông Bạch Nguyệt Hồ, cũng đã ba năm rồi còn chưa lại sờ cái đuôi mềm mại này, cậu thật là nhớ quá đi.
Bài vị thôn Thủy Phủ đã không cần canh giữ nữa, Doãn Tầm cũng có thể đi lung tung khắp mọi nơi. Lục Thanh Tửu đi đến thành phố mua cho cậu ta một chiếc xe, tạo điều kiện cho Doãn Tầm có thể đi dạo khắp nơi. Lúc mua xe Bạch Nguyệt Hồ hỏi có cần để mình mang về thêm một chiếc hay không, lại bị Doãn Tầm vô tình từ chối.
Lần trước mang về chính là một con sên, quỷ mới biết lần sau hắn mang về là thứ gì, Doãn Tầm cũng không có một trái tim mạnh mẽ như Lục Thanh Tửu đâu.
Hơn nữa, từ sau khi Lục Thanh Tửu thay đổi cơ thể, thể chất cũng thay đổi tốt hơn rất nhiều, ngày thường gần như sẽ không bị bệnh cảm, thỉnh thoảng bị thương ở trên da cũng sẽ nhanh chóng khép lại ngay. Chỉ là điều này không làm Lục Thanh Tửu cảm thấy vui nhất, việc mà cậu cảm thấy vui nhất chính là mỗi khi muốn ăn củ sen, cậu chỉ cần đi đến phòng bếp vén tay áo chặt đại một khúc là được. Bộ phận bị chặt bỏ sẽ lập tức biến thành hình dạng củ sen, rất tươi, còn đọng giọt sương và tản ra mùi thơm dịu nhẹ. Mà cậu cũng không cảm giác được bất cứ đau đớn gì, hơn nữa vị trí đứt lìa cũng sẽ rất nhanh sẽ phục hồi như cũ.
Loại củ sen làm cơ thể này rất khác với củ sen bán trên thị trường, khi còn sống nó có vị ngọt giòn tan, sau khi nấu chín thì sẽ trở nên ngọt mềm, lúc hầm cùng với xương cũng tỏa ra thoang thoảng vị ngọt, ngon vô cùng. Lục Thanh Tửu dùng một phần làm rau trộn, một phần hầm xương heo, một phần còn có thể kẹp vào với nhân thịt rồi phủ lên một lớp bột mì ở trên sau đó bỏ vào nồi chiên thành bánh củ sen*, tóm lại làm món ăn nào cũng đều rất ngon.
(1)*Bánh củ sen chiên:
Đương nhiên, khi Doãn Tầm ăn củ sen tỏ vẻ nếu không phải củ sen lấy từ trên người của Lục Thanh Tửu xuống thì có thể sẽ càng ngon hơn, Lục Thanh Tửu nghe vậy âm u nói: “Không phải lấy từ trên người của tôi sẽ còn ngon hơn sao? Tới đây, ăn nhiều thêm một chút đi."
Doãn Tầm: “……"
Bởi vì lúc trước cho mấy nhóc Thần bốn mùa mỗi đứa một cây kẹo que, cho nên chúng cho rằng Lục Thanh Tửu là người tốt, vì vậy luôn muốn đến nhà bọn họ. Nhưng lại sợ Bạch Nguyệt Hồ, thế là mỗi ngày đều nhân lúc sáng sớm khi Bạch Nguyệt Hồ đã đi ra ngoài làm ruộng thì liền đến nhón mũi chân gõ cửa, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Lục Thanh Tửu, nhỏ giọng hỏi anh Lục ơi, có kẹo ăn hong ạ?
Lục Thanh Tửu nghe chúng hỏi như vậy thì trong lòng liền mềm nhũn, cậu vào nhà lấy kẹo ra rồi nhét đầy túi của chúng, sau đó véo cái mặt nhỏ của chúng một cái, mang theo nụ cười vô cùng hiền lành nhìn chúng biến mất ở cửa nhà mình.
Doãn Tầm cầm cái chổi đứng ở phía sau, vẻ mặt phức tạp hỏi Lục Thanh Tửu vì sao có thể dễ dàng chấp nhận bọn họ như thế, không sợ bọn họ sẽ có bóng ma tâm lý sao.
Lục Thanh Tửu cảm thấy không thể hiểu được đối với câu này của Doãn Tầm: “Bóng ma tâm lý gì chứ?"
Doãn Tầm bất đắc dĩ nói: “Cậu không nghĩ tới, lỡ đâu sau này bọn họ khôi phục ký ức, nhớ tới mỗi ngày bản thân đều đến nhà chúng ta xin kẹo ăn…… Vậy chẳng phải rất khủng b0 sao?" Cậu ta nhớ tới con người rắn rỏi cùng vẻ mặt nghiêm túc của Chúc Dung thì không khỏi run cầm cập lên.
Lục Thanh Tửu thì không cảm thấy có vấn đề gì cả, rất thản nhiên nói: “Cũng có gì đâu, sau này tôi chính là bậc cha chú của bọn họ, là người nhìn bọn họ lớn lên luôn đấy."
Doãn Tầm: “……" Vậy mà cậu ta không phán bác được mới ghê.
Ngày tháng cứ như vậy mà trôi qua, tất cả đều về lại quỹ đạo, khôi phục vẻ yên bình như ngày xưa.
Mùa thu vừa qua đi, lại là mùa đông tuyết trắng, bởi vì trải qua một năm vừa rồi, cho nên khiến Lục Thanh Tửu có chút hơi lo lắng đối với mùa này. Cậu giống như năm vừa rồi, dự trữ rất nhiều đồ ăn ở trong hầm nhà mình, đồng thời cũng chuẩn bị đầy đủ những vật dụng cần thiết hằng ngày, chờ đợi mùa đông giá lạnh buông xuống.
Nhưng điều khiến cậu không ngờ chính là mùa đông năm nay cũng không quá khắc nghiệt, nếu so với mấy năm trước để mà nói thì có lẽ là ôn hòa hơn rất nhiều.
Sau khi trận tuyết rơi đầu tiên, nhiệt độ trong không khí bắt đầu thong thả giảm xuống, cho đến trận tuyết thứ hai, con đường trong thôn Thủy Phủ mới bị phủ kín.
Sau khi Lục Thanh Tửu thay đổi cơ thể, phát hiện bản thân hoàn toàn không còn sợ lạnh, cậu thậm chí có thể giống như Doãn Tầm mặc áo mỏng mà lăn lộn ở trên nền tuyết, tuy rằng vẫn cảm thấy có chút lạnh, nhưng hoàn toàn sẽ không bị bệnh nữa. Vì thế toàn bộ mùa đông, ngược lại trở nên thú vị hơn rất nhiều.
Thẳng tắp ngã lộn vào trong đống tuyết mềm mại, để lại dấu hình người đầu tiên ở trên đó, cầm một quả cầu tuyết lên rồi nhét vào trong cổ áo của thằng bạn, người một nhà còn có hai con heo, cười giống như mấy đứa nhóc chỉ mới mấy tuổi.
Chơi xong rồi thì đi tắm nước nóng, sau đó khoác thêm chiếc áo len dày cộp trốn vào chiếc giường ấm áp, nếu nhàn rỗi đến chán, còn có thể lấy kim và len sợi cố gắng đan áo len.
Mục tiêu vô cùng lớn trong năm nay của Lục Thanh Tửu chính là cậu định đan cho Bạch Nguyệt Hồ một cái áo len màu đen và một cái khăn quàng cổ, tuy rằng mẫu mã sẽ hơi khó coi, nhưng đây chính là lông cừu hàng thật rất là ấm. Nghĩ đến đây, Lục Thanh Tửu nhịn không được nở nụ cười.
Lúc này Bạch Nguyệt Hồ đã xuống ruộng đào khoai lang đỏ, Doãn Tầm còn chưa tới đây, cậu nghe được trên cửa sổ truyền đến một tiếng bụp, tưởng đứa nhỏ nhà ai nghịch ngợm dùng quả cầu tuyết ném vào cửa sổ nhà mình, Lục Thanh Tửu khoác thêm áo đi đến mép giường rồi đẩy cửa sổ ra, nhưng lại không thấy bóng dáng của đứa nhỏ nào.
Mùa đông thôn Thủy Phủ năm nay rất náo nhiệt, những người dân trong thôn không biến mất, mà vẫn giống như con người bình thường mà tiếp tục sinh hoạt như vậy, Tiểu Hoa với Tiểu Hắc rất có duyên với mấy đứa nhỏ ở trong thôn, có không ít đứa nhỏ sẽ chạy đến nhà cậu tìm hai con heo nhỏ chơi đùa.
Lục Thanh Tửu đang còn quan sát khắp nơi, lại nghe trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ, cậu ngẩng đầu thì nhìn thấy Thần mùa đông đang ngồi ở trên cây táo nhà cậu, cúi đầu mỉm cười nhìn mình.
“Huyền Minh?" Lục Thanh Tửu sợ hết hồn, “Sao anh lại ở đây?"
“Sao tôi lại không thể ở đây." Huyền Minh nói, “Đã lâu không gặp, Lục Thanh Tửu."
“Đã lâu không gặp." Lục Thanh Tửu nói.
Trong trận chiến đó, Thần mùa đông cho cậu một loại cảm giác lạnh băng và vô tình, nhưng kỳ quái chính là từ trong khuôn mặt của vị Thần mùa đông trước mặt này cậu lại nhìn ra được một loại cảm giác ấm áp của Huyền Ngọc, y cong khóe mắt mỉm cười với Lục Thanh Tửu: “Gần đây thế nào rồi?"
Lục Thanh Tửu chần chờ nói: “Cũng không tệ lắm, anh là Huyền Minh, hay là Huyền Ngọc……?"
Đông Thần nói: “Tôi là ai cũng không quan trọng, cậu chỉ cần biết tôi là Thần mùa đông là được rồi."
Lục Thanh Tửu nói: “Vậy anh có chuyện gì sao?"
Thần mùa đông giơ tay ném một thứ đến bên cửa sổ, y nói: “Đây là thứ ông ngoại cậu để lại cho cậu."
Lục Thanh Tửu nhận thứ đó thì mới phát hiện đó là một cái chụp tai.
“Ông ấy nói ông ấy thật sự rất thương cậu, nhưng mà ông ấy cũng không còn cách nào khác, bởi vì người mà ông ấy yêu nhất vẫn chính là bà ngoại của cậu." Thần mùa Đông dùng giọng nói ấm áp nói, “Chỉ có khi hai thế giới hợp thành một, ông ấy mới có cơ hội để bà ngoại cậu sống lại, cho nên…… cậu cũng không đừng nên trách ông ấy quá nhiều."
Lục Thanh Tửu nắm chặt cặp chụp tai kia: “Tôi không trách ông ấy."
Thần mùa đông cười: “Vậy là được, tôi phải đi rồi."
Lục Thanh Tửu nói: “Khoan đã."
Thần mùa đông nói: “Hử?"
Lục Thanh Tửu nói: “Anh không có gì chuyện khác muốn nói với tôi sao?"
Đông Thần nói: “Chuyện khác?" Y lắc lắc đầu, “Không có nữa, thật ra biết nhiều thứ cũng không phải là chuyện gì tốt đâu, với lại, ai mà không có bí mật của mình cơ chứ."
Lục Thanh Tửu sửng sốt, ngay sau đó liền thấy Thần mùa đông hóa thành bướm mà bay đi, không giống với mùa xuân, y hóa thành con bướm trong suốt óng ánh, hiện ra một màu xanh thẳm xinh đẹp, cưỡi trên gió rồi biến mất ở bên trong màn tuyết.
Lục Thanh Tửu nghe được phía sau mình vang lên tiếng đẩy cửa, có lẽ là Bạch Nguyệt Hồ đã trở về, giờ phút này, cậu lại cảm thấy Thần mùa đông nói rất đúng, ai mà không có bí mật chứ, cơ mà bất luận bí mật này có lời giải hay không thì cũng đã không còn quan trọng nữa, ít nhất ở hiện tại cậu đang rất hạnh phúc.
Cậu có ngôi nhà ở ấm áp, đồ ăn ngon, còn có bạn thân và người yêu làm bạn, Lục Thanh Tửu giơ tay đóng cửa sổ, cẩn thận bỏ cái chụp tai kia vào ngăn kéo cùng với nhật ký bà ngoại sau đó khóa lại, giống như đóng lại một giai đoạn lịch sử vậy.
Cơ thế được ôm từ phía sau, Lục Thanh Tửu cười nói với hắn: “Mừng anh đã về."
Cậu đã trở lại, hơn nữa, cũng sẽ không bao giờ rời đi nữa.
- -----oOo------
Tác giả :
Tây Tử Tự