Nóng Lòng Chữa Trị Bậy
Chương 29: Ngoại truyện
Phong Ngân cùng Như Tuyết Ngưng đã nửa năm chưa trở về Thanh Linh cốc.
Nửa năm này, bọn họ đi khắp non sông tươi đẹp, hơn nữa còn hành y trên đường, giúp không ít người. Đây là cuộc sống mà Như Tuyết Ngưng chưa bao giờ trải qua, nhưng là có Phong Ngân bồi bên cạnh, tất cả đều trở nên tốt đẹp tự tại.
Trở lại Thanh Linh cốc, cảm giác của nàng hết sức thân thiết.
"Rốt cuộc cũng về nhà." Nàng ở trong lòng Phong Ngân ngắm nhìn bốn phía, cười hết sức vui vẻ.
"Ta biết ngay nàng nhớ nhà mà." Phong Ngân cưng chiều hôn một cái lên trán của nàng, ôm nàng đi xem mặt trời lặn ở Thanh Linh cốc.
Chỉ thấy ánh hào quang vô cùng xinh đẹp, không sao tả xiết.
“Thật đẹp, phải không?" Nàng bị mê hoặc rồi, lẩm bẩm nói nhỏ.
"Đúng là rất đẹp." Phong Ngân có thâm ý khác cười nhìn nàng.
"Đáng ghét, người ta nói là hoàng hôn!" Nàng hồi hồn, vừa chạm tới ánh mắt của chàng, không nhịn được hai má đỏ ửng.
Nhéo cánh tay Phong Ngân, cũng không dùng nhiều sức, nàng nhẹ nhàng tránh thoát ngực chàng, chạy trước vào trong nhà.
Phong Ngân nhìn bóng lưng của nàng, cười vui vẻ.
Ngày hè chói chang, Như Tuyết Ngưng chạy đến bên hồ, nhẹ nhàng linh hoạt thoát áo, nhảy vào trong hồ.
Hôm nay nàng đã không còn là vịt trên cạn như trước kia nữa, nhờ Phong Ngân dạy dỗ , nàng đã có thể tự do trong nước chơi đùa.
Nàng rong chơi trong hồ nước trong suốt, cảm giác thoải mái, không khỏi nhắm mắt lại, bên tai chỉ có tiếng nước chảy.
"Hừm, tiểu nữ tử thât là đẹp!" Một tiếng huýt sáo lỗ mãng vang lên.
Như Tuyết Ngưng có chút kinh ngạc, nương theo núi đá nhìn lên, nhíu mày, nhìn cái người xa lạ này. Hắn là ai? Cư nhiên vào được Thanh Linh cốc.
Người trước mắt tuổi chỉ mới hai mươi, vô cùng trẻ trung, trên người mặc một bộ trường sam gấm vóc, mặt mày thanh tú, nhưng ánh mắt lại quá mức lỗ mãng.
Hắn nhìn chằm chằm Như Tuyết Ngưng, mặt tươi cười, con ngươi loạn chuyển, "Cô nương xinh đẹp, nàng gả cho ta có được hay không?"
Như Tuyết Ngưng nghe vậy lửa giận bùng phát, nhất thời bọt nước văng tung tóe khắp nơi, lúc mỹ thiếu niên còn chưa kịp hồi hồn, nàng đã phủ thêm áo đứng ở trước mặt hắn."Dâm tặc vô sỉ, ngươi muốn khinh bạc ta?" Ngón tay ngọc đưa ra, muốn điểm huyệt đạo của hắn.
"Ai yêu, tiểu nương tử thật hung dữ!" Mỹ thiếu niên sắc mặt biến hóa, quái thanh quái khí kêu to.
"Ngưng nhi, sao thế?" Nghe được tiếng vang Phong Ngân chạy tới, thấy Như Tuyết Ngưng sắp sửa xuống tay với mỹ thiếu niên.
Như Tuyết Ngưng nhìn thấy trượng phu, đi tới bên cạnh Phong Ngân.
Phong Ngân thấy áo nàng mỏng manh, chắc là mới vừa nghịch nước, liền cởi xuống áo mình choàng lên người nàng.
"Thần Tiên ca, ca thật săn sóc nha! Khó trách mỹ nhân không chịu gả cho ta!" Mỹ thiếu niên thấy thế không những không có chạy, còn không biết sống chết nhìn chằm chằm Phong Ngân chậc chậc thở dài nói.
Như Tuyết Ngưng chau chặt đôi mày thanh tú, mắt thấy lửa giận lại muốn bùng phát.
Phong Ngân vội vàng ngăn cản nàng, mỉm cười hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Tên háo sắc lỗ mãng!" Như Tuyết Ngưng khẽ gắt.
Phong Ngân cẩn thận nhìn mỹ thiếu niên, một lúc sau nở nụ cười , "Nguyệt Nha Nhi, ngay cả chị dâu của ngươi cũng muốn trêu sao?"
Mỹ thiếu niên mặt hậm hực, "Thần tiên ca ca đáng ghét nhất, trang phục của ta như thế sao người vẫn nhận ra!" "Hắn" giận đến le lưỡi một cái, giống như một hài tử nghịch ngợm.
"Hắn là ai?" Như Tuyết Ngưng không hiểu nhìn về phía trượng phu.
Phong Ngân nhìn lướt qua nàng, dịu dàng nói: "Nàng là Nguyệt Nha Nhi, là tiểu muội muội của ta."
"Muội muội?" Nàng hơi ngẩn ra, lần nữa cẩn thận nhìn kĩ "mỹ thiếu niên" , quả nhiên mặt mày thanh tú? Là một cô nương gia, nhưng. . . . . . Cái cô nương này không tốt chút nào, lại dám trêu cợt nàng như thế.
Như Tuyết Ngưng đáy lòng không mấy vui vẻ, nhất thời đối với Nguyệt Nha Nhi không có cảm tình gì.
"Thần tiên ca ca, lão bà của ca quả nhiên thật hung dữ! Bọn Đường Vũ đúng là không gạt ta!" Nguyệt Nha Nhi thân thiết kéo ống tay áo Phong Ngân, lôi kéo Phong Ngân, khiến người ta cảm giác rất mập mờ.
Ánh mắt Như Tuyết Ngưng lại lạnh thêm mấy phần, không vui cắn cánh môi.
Ba người trở lại trong nhà, dọc theo đường đi cái miệng nhỏ nhắn của Nguyệt Nha Nhi chưa từng ngừng lại, ríu ra ríu rít nói không ngừng; Phong Ngân vẫn mỉm cười lắng nghe, xem ra rất là cưng chiều tiểu nha đầu này.
Như Tuyết Ngưng mặt càng thêm không vui, không biết bọn họ là quan hệ thế nào, không khỏi suy nghĩ lung tung.
"Ta đi chuẩn bị cơm tối." Nàng có chút giận dỗi nói.
Phong Ngân đáp nhẹ một tiếng, lực chú ý vẫn như cũ ở trên người Nguyệt Nha Nhi, nghe nàng nói những thứ chuyện "loạn thất bát nháo".
Như Tuyết Ngưng dậm chân một cái, vung ống tay áo, đi ra ngoài.
Đợi nàng nấu xong cơm chiều, đi tới gọi bọn hắn dùng cơm thì thấy hai người kia không biết nói cái gì, cư nhiên cười lăn lộn, xem ra cực kỳ vui vẻ, làm trong lòng nàng không khỏi đầy bình dấm chua.
"Ăn cơm." Nàng đứng ở cửa, lạnh nhạt kêu.
Nguyệt Nha Nhi nhảy dựng lên, vui vẻ kéo Phong Ngân, "Ăn cơm á..., quá tuyệt vời, ta rất đói! Thần tiên ca ca, đi mau đi mau!"
"Tiểu nha đầu, ngươi vẫn háu ăn như vậy!" Phong Ngân bất đắc dĩ lắc đầu, dắt tay nàng đi tới.
Bọn họ dắt tay nhau làm sự nghi ngờ trong lòng Như Tuyết Ngưng lại thêm một bậc, khiến nàng bực mình không thôi.
Nữ nhân này rốt cuộc là ai? Đôi môi bị cắn mà hiện lên hai hàng dấu răng nhàn nhạt, nàng cũng hồn nhiên không có phát hiện.
Trên bàn cơm, Như Tuyết Ngưng cúi đầu buồn bã ăn cơm, không để ý tới hai người kia ở một bên chuyện trò vui vẻ.
"Ngưng nhi, sao thế? Đây là món nàng thích ăn." Phong Ngân gắp thịt viên thả vào trong bát nàng, không hiểu hỏi. Nàng từ lúc bắt đầu ăn rất ít động đũa, vẻ mặt cũng buồn buồn, có phải là không thoải mái không?
"Oa! Thần Tiên ca ca thực săn sóc nha! Thật hâm mộ, nếu như ca còn chưa lấy vợ thì tốt rồi, Nguyệt Nha Nhi cũng muốn gả cho ca!" Nguyệt Nha Nhi trong miệng nhét đầy thức ăn, lúng búng nói.
Những lời này hoàn toàn chọc giận Như Tuyết Ngưng. Nàng tức giận buông bát đũa xuống, lườm tiểu nha đầu, "Ngươi là bằng hữu của Ngân, ta rất hoan nghênh. Nhưng Ngân là trượng phu của ta, cô nương, xin ngươi tự trọng chút. Ngân đã có thê tử, chàng là của ta!" Nàng càng nói càng tức, đỏ mặt đối Nguyệt Nha Nhi rống to.
Cười khì khì một tiếng, món ăn trong miệng Nguyệt Nha Nhi đều bị phun ra ngoài, "Đúng , đúng, thật xin lỗi. . . . . ." Nàng cúi người xuống, cười như điên, quả thật cười đến tắt thở.
Như Tuyết Ngưng gương mặt lạnh lùng, nhìn nàng cười.
Phong Ngân bất đắc dĩ nhìn thê tử, lại nhìn sang Nguyệt Nha Nhi còn đang cười, chàng ngồi vào bên cạnh thê tử, muốn ôm nàng vào trong ngực."Ngưng nhi."
Như Tuyết Ngưng đang tức giận, bả vai trốn tránh, không để cho chàng như ý.
Phong Ngân nhẹ nhàng thở dài, "Nàng hiểu lầm, Nguyệt Nha Nhi là . . . . ."
Nửa năm này, bọn họ đi khắp non sông tươi đẹp, hơn nữa còn hành y trên đường, giúp không ít người. Đây là cuộc sống mà Như Tuyết Ngưng chưa bao giờ trải qua, nhưng là có Phong Ngân bồi bên cạnh, tất cả đều trở nên tốt đẹp tự tại.
Trở lại Thanh Linh cốc, cảm giác của nàng hết sức thân thiết.
"Rốt cuộc cũng về nhà." Nàng ở trong lòng Phong Ngân ngắm nhìn bốn phía, cười hết sức vui vẻ.
"Ta biết ngay nàng nhớ nhà mà." Phong Ngân cưng chiều hôn một cái lên trán của nàng, ôm nàng đi xem mặt trời lặn ở Thanh Linh cốc.
Chỉ thấy ánh hào quang vô cùng xinh đẹp, không sao tả xiết.
“Thật đẹp, phải không?" Nàng bị mê hoặc rồi, lẩm bẩm nói nhỏ.
"Đúng là rất đẹp." Phong Ngân có thâm ý khác cười nhìn nàng.
"Đáng ghét, người ta nói là hoàng hôn!" Nàng hồi hồn, vừa chạm tới ánh mắt của chàng, không nhịn được hai má đỏ ửng.
Nhéo cánh tay Phong Ngân, cũng không dùng nhiều sức, nàng nhẹ nhàng tránh thoát ngực chàng, chạy trước vào trong nhà.
Phong Ngân nhìn bóng lưng của nàng, cười vui vẻ.
Ngày hè chói chang, Như Tuyết Ngưng chạy đến bên hồ, nhẹ nhàng linh hoạt thoát áo, nhảy vào trong hồ.
Hôm nay nàng đã không còn là vịt trên cạn như trước kia nữa, nhờ Phong Ngân dạy dỗ , nàng đã có thể tự do trong nước chơi đùa.
Nàng rong chơi trong hồ nước trong suốt, cảm giác thoải mái, không khỏi nhắm mắt lại, bên tai chỉ có tiếng nước chảy.
"Hừm, tiểu nữ tử thât là đẹp!" Một tiếng huýt sáo lỗ mãng vang lên.
Như Tuyết Ngưng có chút kinh ngạc, nương theo núi đá nhìn lên, nhíu mày, nhìn cái người xa lạ này. Hắn là ai? Cư nhiên vào được Thanh Linh cốc.
Người trước mắt tuổi chỉ mới hai mươi, vô cùng trẻ trung, trên người mặc một bộ trường sam gấm vóc, mặt mày thanh tú, nhưng ánh mắt lại quá mức lỗ mãng.
Hắn nhìn chằm chằm Như Tuyết Ngưng, mặt tươi cười, con ngươi loạn chuyển, "Cô nương xinh đẹp, nàng gả cho ta có được hay không?"
Như Tuyết Ngưng nghe vậy lửa giận bùng phát, nhất thời bọt nước văng tung tóe khắp nơi, lúc mỹ thiếu niên còn chưa kịp hồi hồn, nàng đã phủ thêm áo đứng ở trước mặt hắn."Dâm tặc vô sỉ, ngươi muốn khinh bạc ta?" Ngón tay ngọc đưa ra, muốn điểm huyệt đạo của hắn.
"Ai yêu, tiểu nương tử thật hung dữ!" Mỹ thiếu niên sắc mặt biến hóa, quái thanh quái khí kêu to.
"Ngưng nhi, sao thế?" Nghe được tiếng vang Phong Ngân chạy tới, thấy Như Tuyết Ngưng sắp sửa xuống tay với mỹ thiếu niên.
Như Tuyết Ngưng nhìn thấy trượng phu, đi tới bên cạnh Phong Ngân.
Phong Ngân thấy áo nàng mỏng manh, chắc là mới vừa nghịch nước, liền cởi xuống áo mình choàng lên người nàng.
"Thần Tiên ca, ca thật săn sóc nha! Khó trách mỹ nhân không chịu gả cho ta!" Mỹ thiếu niên thấy thế không những không có chạy, còn không biết sống chết nhìn chằm chằm Phong Ngân chậc chậc thở dài nói.
Như Tuyết Ngưng chau chặt đôi mày thanh tú, mắt thấy lửa giận lại muốn bùng phát.
Phong Ngân vội vàng ngăn cản nàng, mỉm cười hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Tên háo sắc lỗ mãng!" Như Tuyết Ngưng khẽ gắt.
Phong Ngân cẩn thận nhìn mỹ thiếu niên, một lúc sau nở nụ cười , "Nguyệt Nha Nhi, ngay cả chị dâu của ngươi cũng muốn trêu sao?"
Mỹ thiếu niên mặt hậm hực, "Thần tiên ca ca đáng ghét nhất, trang phục của ta như thế sao người vẫn nhận ra!" "Hắn" giận đến le lưỡi một cái, giống như một hài tử nghịch ngợm.
"Hắn là ai?" Như Tuyết Ngưng không hiểu nhìn về phía trượng phu.
Phong Ngân nhìn lướt qua nàng, dịu dàng nói: "Nàng là Nguyệt Nha Nhi, là tiểu muội muội của ta."
"Muội muội?" Nàng hơi ngẩn ra, lần nữa cẩn thận nhìn kĩ "mỹ thiếu niên" , quả nhiên mặt mày thanh tú? Là một cô nương gia, nhưng. . . . . . Cái cô nương này không tốt chút nào, lại dám trêu cợt nàng như thế.
Như Tuyết Ngưng đáy lòng không mấy vui vẻ, nhất thời đối với Nguyệt Nha Nhi không có cảm tình gì.
"Thần tiên ca ca, lão bà của ca quả nhiên thật hung dữ! Bọn Đường Vũ đúng là không gạt ta!" Nguyệt Nha Nhi thân thiết kéo ống tay áo Phong Ngân, lôi kéo Phong Ngân, khiến người ta cảm giác rất mập mờ.
Ánh mắt Như Tuyết Ngưng lại lạnh thêm mấy phần, không vui cắn cánh môi.
Ba người trở lại trong nhà, dọc theo đường đi cái miệng nhỏ nhắn của Nguyệt Nha Nhi chưa từng ngừng lại, ríu ra ríu rít nói không ngừng; Phong Ngân vẫn mỉm cười lắng nghe, xem ra rất là cưng chiều tiểu nha đầu này.
Như Tuyết Ngưng mặt càng thêm không vui, không biết bọn họ là quan hệ thế nào, không khỏi suy nghĩ lung tung.
"Ta đi chuẩn bị cơm tối." Nàng có chút giận dỗi nói.
Phong Ngân đáp nhẹ một tiếng, lực chú ý vẫn như cũ ở trên người Nguyệt Nha Nhi, nghe nàng nói những thứ chuyện "loạn thất bát nháo".
Như Tuyết Ngưng dậm chân một cái, vung ống tay áo, đi ra ngoài.
Đợi nàng nấu xong cơm chiều, đi tới gọi bọn hắn dùng cơm thì thấy hai người kia không biết nói cái gì, cư nhiên cười lăn lộn, xem ra cực kỳ vui vẻ, làm trong lòng nàng không khỏi đầy bình dấm chua.
"Ăn cơm." Nàng đứng ở cửa, lạnh nhạt kêu.
Nguyệt Nha Nhi nhảy dựng lên, vui vẻ kéo Phong Ngân, "Ăn cơm á..., quá tuyệt vời, ta rất đói! Thần tiên ca ca, đi mau đi mau!"
"Tiểu nha đầu, ngươi vẫn háu ăn như vậy!" Phong Ngân bất đắc dĩ lắc đầu, dắt tay nàng đi tới.
Bọn họ dắt tay nhau làm sự nghi ngờ trong lòng Như Tuyết Ngưng lại thêm một bậc, khiến nàng bực mình không thôi.
Nữ nhân này rốt cuộc là ai? Đôi môi bị cắn mà hiện lên hai hàng dấu răng nhàn nhạt, nàng cũng hồn nhiên không có phát hiện.
Trên bàn cơm, Như Tuyết Ngưng cúi đầu buồn bã ăn cơm, không để ý tới hai người kia ở một bên chuyện trò vui vẻ.
"Ngưng nhi, sao thế? Đây là món nàng thích ăn." Phong Ngân gắp thịt viên thả vào trong bát nàng, không hiểu hỏi. Nàng từ lúc bắt đầu ăn rất ít động đũa, vẻ mặt cũng buồn buồn, có phải là không thoải mái không?
"Oa! Thần Tiên ca ca thực săn sóc nha! Thật hâm mộ, nếu như ca còn chưa lấy vợ thì tốt rồi, Nguyệt Nha Nhi cũng muốn gả cho ca!" Nguyệt Nha Nhi trong miệng nhét đầy thức ăn, lúng búng nói.
Những lời này hoàn toàn chọc giận Như Tuyết Ngưng. Nàng tức giận buông bát đũa xuống, lườm tiểu nha đầu, "Ngươi là bằng hữu của Ngân, ta rất hoan nghênh. Nhưng Ngân là trượng phu của ta, cô nương, xin ngươi tự trọng chút. Ngân đã có thê tử, chàng là của ta!" Nàng càng nói càng tức, đỏ mặt đối Nguyệt Nha Nhi rống to.
Cười khì khì một tiếng, món ăn trong miệng Nguyệt Nha Nhi đều bị phun ra ngoài, "Đúng , đúng, thật xin lỗi. . . . . ." Nàng cúi người xuống, cười như điên, quả thật cười đến tắt thở.
Như Tuyết Ngưng gương mặt lạnh lùng, nhìn nàng cười.
Phong Ngân bất đắc dĩ nhìn thê tử, lại nhìn sang Nguyệt Nha Nhi còn đang cười, chàng ngồi vào bên cạnh thê tử, muốn ôm nàng vào trong ngực."Ngưng nhi."
Như Tuyết Ngưng đang tức giận, bả vai trốn tránh, không để cho chàng như ý.
Phong Ngân nhẹ nhàng thở dài, "Nàng hiểu lầm, Nguyệt Nha Nhi là . . . . ."
Tác giả :
Mộc Tư